Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám
Chương 58
Nói thật, lúc này nội tâm các bạn học đã bị lửa bát quái hành hạ thê thảm đến không muốn sống.
Thế nhưng bá khí của Vương tổng lại tương đối lộ ra ngoài, mọi người đều thấy cố kỵ, dù sao anh ta tốt xấu gì cũng là đối tượng đầu tiên Trần Hoài dẫn tới gặp gia trưởng (?), nhất định phải để người ta lưu lại ấn tượng tốt, vì vậy để tránh việc thăm dò Vương Tri Tranh rõ ràng, tất cả mọi người đều có biểu hiện tương đối thận trọng.
Về phần nhóm bạn đang bị tin tức này kính bạo, ngược lại Vương Tri Tranh coi như không thấy!
Trần Hoài híp mắt nhìn tin nhắn trong group không ngừng báo tới, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được hiện tại đám kia đang điên cuồng thế nào, cơ trí như anh tuyệt đối không nên mở ra xem.
Nhưng ngoài mặt, tất cả mọi người đều giả bộ rất giỏi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Không bình tĩnh cũng chỉ có Nguyên Nghệ Luân không cách nào thông qua tán gẫu để phát tiết nỗi khiếp sợ của bản thân, gã khó tin trợ to mắt nhìn Vương Tri Tranh, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vương tổng, anh đang nói đùa phải không?”
Vương tổng?
Lỗ tai đám bạn học nhất thời lại dựng lên.
Nội tâm nhóm bạn học nữ: Biết ngay mà, với vẻ ngoài đẹp trai này, khí chất này, tuyệt đối không phải người có thân phận bình thường.
Nội tâm nhóm bạn học nam: Mẹ nó, chênh lệch lại càng lớn.
Vương Tri Tranh như giờ mới phát hiện Nguyên Nghệ Luân ở một bên: “A, hóa ra cậu Nguyên cũng có mặt à.”
Đám bạn học ăn dưa: hay cho chiêu miệt thị người trong vô hình.
Nguyên Nghệ Luân vừa mở miệng liền bị đâm một đao, nếu đối tượng là Trần Hoài phỏng chừng gã đã phun ra một câu nói bất nhã nào đó, thế nhưng đối mặt lại chính là người mà gã đã nghĩ trăm phương nghìn kế để ôm đùi, gã tự nhận mình là người co được dãn được, tạm thời nhịn xuống, kéo ra một nụ cười không được tự nhiên: “Phải, bọn tôi đều là bạn học.”
Đám bạn học đều trầm mặc.
Bọn họ không quá thừa nhận mối quan hệ bạn học với Nguyên Nghệ Luân, cái tên này nhân phẩm quá tệ, cảm giác người có liên quan đều bị nhuốm đen.
Thế nhưng ngay chính diện mà từ chối quan hệ cũng có chút không nể mặt.
Mọi người đều thi nhau cúi đàu nghịch di động, hoặc giả bộ nhìn xung quanh ngắm phong cảnh.
Vương Tri Tranh cũng chả tỏ ý kiến gì với lời gã, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, coi như đáp lại.
Nguyên Nghệ Luân chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục truy hỏi: “Vương tổng, không phải anh thật sự kết hôn với Trần Hoài rồi chứ?”
“Cái gì là sẽ không phải thật sự?” Vương Tri Tranh ý vị thâm trường nhìn Nguyên Nghệ Luân: “Cậu Nguyên cảm thấy hôn nhân giữa tôi và Trần Hoài là giả hay là cậu hi vọng hôn nhân giữa chúng tôi là giả?”
Câu hỏi này của Vương Tri Tranh có chút rắc rối nhưng lại vô cùng sắc bén.
Lập tức khiến Nguyên Nghệ Luân cảm thấy ác cảm của bản thân đã trực tiếp bị bới móc để lên bàn cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trong group lại nổ tung:
[Bạn học A]: fuck, đối tượng của Trần Hoài quá mạnh!
[Bạn học A]: giết người trong vô hình!
[Bạn học B]: Đại tàn ác a!
[Bạn học C]: Kiểu này bắt cái tên Nguyên cờ hó biểu diễn nuốt kiếm may ra mới thoát được một kiếp
[Diêu Văn Bác]: nuốt kiếm mà có tác dụng thì còn cần quái gì đến luật pháp, Nguyên cờ hó chỉ có thể ba quỳ chín lạy chín dập đầu mới có lối thoát.
Câu nói “XX mà hữu dụng thì còn cần luật pháp làm gì” chính là khẩu hiệu bọn họ quen dùng, nghe có vẻ đặc biệt chuyên nghiệp.
[Bạn học D]: ha ha, mấy người thật ngu ngốc, Nguyên cờ hó nào có giác ngộ này.
Trong group điên cuồng bình luận cũng không ảnh hưởng tới thực tế diễn ra.
Nguyên Nghệ Luân bị Vương Tri Tranh hỏi ngược lại liền lúng ta lúng túng, phẫn nộ nói: “Vương tổng lo xa rồi, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.”
Vương Tri Tranh đáp: “Lòng hiếu kỳ của cậu Nguyên với cuộc sống riêng tư của người khác nặng như vậy, không phải là thói quen tốt đâu.”
[Bạn học A]: Hân Hân mời Nguyên cờ hó tới thật quá chí lý, đại thù của Hoài Hoài cuối cùng cũng được báo.
[Bạn học B]: Mấu chốt là đối tượng mạnh như thần.
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: [Lăn lộn gào khóc]
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: so với nguyên cờ hó, tôi còn hận Trần Hoài hơn gấp bội
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Gato vồn!!!!
Nguyên Nghệ Luân lúc này thật sự muốn cắn nát răng mình, mặc cho gã có sức tưởng tượng phong phú tới mức nào, cũng tuyệt đối không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng như vậy.
Trần Hoài, là cái đinh trong mắt gã từ đại học cho tới nay, rõ ràng năng lực học tập của mình không kém nó, dựa vào cái gì mà mọi người đều yêu thích nó, ưu đãi nó, làm gì cũng nghĩ tới nó.
Nguyên Nghệ Luân từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người cướp đoạt danh tiếng như vây, cho nên gã thống hận Trần Hoài, nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Trần Hoài mất mặt.
Rốt cục gã chiếm được vũ khí lợi hại nhất – vô tình biết được tính hướng của Trần Hoài.
Gã dùng chính điều này khiến Trần Hoài mang tiếng xấu trong trường, khiến no mất đi tư cách để tham gia chương trình học sinh trao đổi Mỹ mà gã luôn mơ ước.
Đến đây, Trần Hoài chưa bao giờ là đối thủ trong mắt ga, bởi vì trong tay gã đã có nhược điểm trí mạng của đối phương.
Nguyên Nghệ Luân cảm thấy chỉ cần gã nguyện ý, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đáp úp Trần Hoài một lần nữa.
Cho nên dù chỉ vô tình gặp mặt ở lần trước, sau khi phát hiện Mai Tư Tú có thiện cảm với Trần Hoài, gã không vội ra tay, bởi vì nhược điểm này vĩnh viễn tồn tại, bất cứ lúc nào cũng có thể biến nó thành vũ khí của bản thân.
Từ khi bị lạnh nhạt ở trong bộ phận khách hàng, thậm chí con đường thăng tiến còn không bằng trước kia, tâm lý gã dần mất thăng bằng, nghi thần nghi quỷ hoài nghi đây là do Trần Hoài ném đá giấu tay.
Gã và Đồng Hân Hân không thân quen lắm, vốn gã cũng không định tới dự tiệc cưới, nhưng cuối cùng lại quyết định tới chính ra là vì Trần Hoài.
Gã biết Trần Hoài nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của Đồng Hân Hân, gã phải nhân cơ hội giáo huấn Trần Hoài một bài học.
Lễ cưới, tuyệt đối là sự nhục nhã lớn nhất với đồng tính luyến ái.
Gã làm nóng người, cực kỳ hưng phấn.
Nhưng nghĩ mãi cũng không ngờ rằng, sự việc lại phát triển chệch quỹ đạo tựa như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn vượt xa cực hạn tưởng tượng của gã.
Trần Hoài là gay.
Mà nó còn đã kết hôn rồi, lại còn là đáp lên chiếc chiến hạm Vương Tri Tranh.
Nguyên Nghệ Luân có đập bể đầu cũng không ngờ rằng, đường đường là danh nhân trong giới, tổng giám Thái Thương Vương Tri Tranh cư nhiên cũng là gay.
Lại còn, đã kết hôn với Trần Hoài.
Gã đã sớm chuẩn bị tốt các loại nội dung nhục nhã nhằm vào đồng tính luyến, cuối cùng tất cả đều bị ném trở lại mặt mình.
Gã chưa lúc nào cảm thấy phẫn hận tột độ như lúc này.
Nhưng lại không thể làm gì.
Nội tâm Nguyên Nghệ Luân cho dù có ngàn vạn lần căm ghét người ta thế nào, cũng chả có ai để ý, tiêu điểm của mọi người lúc này đều dán lên người Vương Tri Tranh.
Diêu Văn Bác bộ dạng gia trưởng biểu đạt bất mãn: “Trần Hoài, ông quá không ra gì, đã kết hôn mấy tháng mà một chút tin tức cũng không tiết lộ, thực sự khiến tâm hồn chúng tôi bị tổn thương nghiêm trọng.”
Mọi người dồn dập biểu thị tán thành.
Trần Hoài không còn gì để nói, anh đã phát hiện kế hoạch tác chiến mới của đám bạn khi bàn bạc ở trong group – lên án Trần Hoài tối đa, tranh thủ để anh mời khách.
Trần Hoài thầm nghĩ thà rằng mình chủ động mời khách cho xong, khỏi làm khó kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của mấy người.
Trần Hoài còn chưa kịp mở miệng, Vương Tri Tranh đã nói trước, trên mặt Vương tổng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà từ trước tới giờ Trần Hoài tuyệt đối chưa bao giờ được nhìn thấy: “Việc này phải trách tôi, tích cách tôi tương đối hướng nội, không tiện để em ấy nói ra ngoài.”
Trần Hoài: “Phốc….”
Vốn vẻ mặt kia của Vương tổng đã khiến anh sợ mất mật, không ngờ nội dung câu nói càng khiến anh thêm ghê rợn.
Giời ạ, tính cách hướng nội? là đang nói ai? Nói ai? Nói ai?
Trần Hoài bị nội thương nghiêm trọng, cố tình lại không thể oán giận trở về, anh nhịn nửa ngày, cuối cùng khó khăn mở miệng nói: “Ừm, Tri Tranh tương đối… ặc… thẹn thùng…”
Anh vừa nói vừa lấy tay che ngực, đặc biệt hai chữ cuối cùng, không che giấu lương tâm thì không nói ra được.
Đám bạn học nghi ngờ, dùng ánh mắt tiến hành giao lưu với nhau, đối với câu nói này của Trần Hoài đều ôm thái độ bảo lưu.
Kỳ thực cũng khó trách kỹ năng diễn xuất của Trần Hoài không tốt, chủ yếu là vì khí chất của Vương Tri Tranh quá thịnh, thực sự rất khó liên hệ giữa hắn và hai từ “thẹn thùng” “hướng nội”.
Cố tình mọi người đều không quen biết Vương Tri Tranh, tùy tiện hoài nghi thì thực mất lịch sự.
Trên mặt tuy rằng không trực tiếp chất vấn, nhưng giao lưu trong group chat lại không hề bị ảnh hưởng.
[Diêu Văn Bác]: Trần Hoài nói hươu nói vượn phải không
[Bạn học A]: Tôi cũng cảm thấy thế, nghe cứ giả giả sao ấy.
[Bạn học B]: Tôi thấy cậu ta ôm ngực, nhất định là chột dạ!
[Diêu Văn Bác]: Đậu, thằng này thực biết nói dối
[Bạn học A]: Đúng thế, thực không biết xấu hổ
Có bạn học đã bắt đầu điên cuồng @ Trần Hoài
Di động Trần Hoài vẫn vững vàng để trên bàn, cho dù màn hình có thông báo tin tức thế nào anh cũng không để ý tới.
Rốt cuộc có bạn nữ tương đối dễ dàng bị nam sắc mê hoặc, bọn họ còn chưa kịp lôi Trần Hoài trồi lên thì đã có bạn học nữ bắt đầu phản bội tập thể.
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Sao mấy người ác ý quá vậy, nói không chừng người ta thẹn thùng thật thì sao.
[Bạn học D]: Phải đó, cũng chả có ai quy định lớn lên đẹp trai thì không được hướng nội.
Được lắm, lớn lên đẹp trai tuy rằng không nhất định phải hướng nội thế nhưng lớn lên đẹp trai nhất định có thể mê hoặc được không ít người.
Trần Hoài nhìn trong group bắt đầu chia rẽ thành 2 phe công kích nhau, Vương tổng đúng là Vương tổng, dựa vào một khuôn mặt mà cũng có thể khiến nội bọ lớp bọn họ lục đục.
Ừm, lại một lần nữa kiên định trên con đường không được đắc tội Vương tổng trăm năm không thay đổi.
Về chuyện nội bộ lục đục….
Các bạn à, mấy người cũng không quá đoàn kết rồi!
Vừa kiêu ngạo về ông xã, vừa cảm thấy đau lòng vì tình bạn yếu ớt của đám bạn, Trần Hoài chỉ tiếc mài sắt không thành thép.
Vương Tri Tranh không hay biết nội bộ lớp bọn họ đang mây gió biến áo rạn nứt ra sao, chẳng qua cảm thấy biểu tình Trần Hoài hôm nay có chút cứng ngắc khác thường, còn hơi chút thay đổi.
Đám bạn thảo luận trong group không bao lâu, nói thế nào cũng là một buổi tụ tập khó có được sau khi tốt nghiệp, tình cảm không bao lâu lại liền lại.
Mọi người dồn dập hỏi han tình hình gần đây của nhau, đổi mới đủ loại tin tức bát quái.
Vương Tri Tranh bình thường khôn khéo linh hoạt, rất có chừng mực, biết được lần này cũng là họp mặt bạn bè, hắn chỉ là hàng đính kèm của Trần Hoài, cho nên không giọng khách át giọng chủ nữa.
Vì vậy Vương tổng ngày thường hào quang ánh sáng vạn trượng, lúc này lại đang nỗ lực thiết lập tính cách “hướng nội” của bản thân, ngoại trừ có người vô tình hỏi han cần thiết phải trả lời ra, còn lại đều giả bộ ngoan ngoãn ít lời ngồi im cạnh Trần Hoài.
Còn phi thường hiền lành mà bóc vỏ tôm cho Trần Hoài.
“Ăn tôm.” Vương Tri Tranh bóc vỏ tôm chấm nước tương xong, phi thường tự nhiên bỏ vào trong bát Trần Hoài, sau đó tư thế ưu nhã lấy khăn giấy bên cạnh ung dung lau tay.
Vốn bởi vì đề tài thay đổi nên không khí trong group chat có phần yên ắng hơn lại lần nữa bùng nổ.
[Bạn học A]: đối tượng của Trần Hoài đang làm gì?!
[Bạn học A]: Đang làm gì?!
[Bạn học B]: Tôi bị mù rồi, tôi bị mù rồi
[Bạn học C]: Ai tới cấp cứu cho đôi mắt chó của tôi đê
[Bạn học D]: QAQ bạn trai tôi còn chưa từng làm thế với tôi, tôi phải về chia tay
[Bạn học A]: @ Còn giục kết hôn con liền xuất gia vào lúc này, chỉ có tôi đút cơm cho bà may ra mới thắng được bọn họ đi
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Không, tôi muốn xuất gia [miễn cưỡng vui cười]
[Bạn học A]: …….
[Diêu Văn Bác]: Mấy người suốt ngày thiêu cháy tôi thiêu cháy tôi
[Diêu Văn Bác]: người cần phải bị thiêu sống nhất lúc này rõ ràng là Trần Hoài
Trần Hoài vùi đầu vào ăn con tôm do kẻ càm đầu nào đó bóc cho, không dám giao lưu dù chỉ là nửa ánh mắt với đám bạn.
Còn Nguyên Nghệ Luân cơ hồ muốn bẻ gãy luôn đôi đũa trong tay
Ở trong mắt gã, Trần Hoài – kẻ đáng nhẽ ra phải nhận hết mọi nhục nhã, bị người người xa lánh vì tính hướng, cuối cùng lại trở thành kẻ khiến người ta phải đỏ mắt.
Mà người luôn là tâm điểm của đám đông là mình giờ lại khiến một đám người bất mãn, hiện tại hoàn toàn bị bọn họ coi như trong suốt không nhìn tới.
Nguyên Nghệ Luân nào có thể chịu được sự chênh lệch như vậy
Nhưng gã không chịu đựng được thì làm sao, gã không có lập trường, cũng không có năng lực nói thêm câu nào.
Chuyện khó chịu nhất trên thế giới, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, một khoang căm ghét lại không thể nói một câu
Nguyên Nghệ Luân lúc này chỉ hận không thể ném luôn đôi đũa mà bỏ về, rồi lại cố gắng kiên trì tiếp tục chống đỡ.
Nguyên Nghệ Luân như đứng đống lửa, ngồi đống than, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, ngữ khí kích động: “Kia không phải Lục Ngọc Ca sao?”
Đám bạn đang điên cuồng bùng choáy trong group chat nghe vậy lại đồng loạt rướn cổ nhìn về phía Nguyên Nghệ Luân chỉ.
Quả nhiên Lục Ngọc Ca đang bước vào từ cửa lớn.
Lục Ngọc Ca không chút nghi ngờ chính là nhân vật nổi danh nhất trong khóa bọn họ.
Tuy rằng cùng chuyên ngành với bọn Trần Hoài nhưng lại không cùng lớp cho nên cũng không quá quen thuôc với đa số người ngồi đây.
Bởi vì hắn gia thế hiển hách, lại có danh tiếng hơn người, không ít những cuộc tụ họp bạn bè, vô luận có quen hay không đều qua lại hỏi ý hắn ta một chút, còn hắn ta có đến hay không còn phải tùy thuộc vào hắn ta.
Lần này Đồng Hân Hân gửi thiếp mời vốn cũng không hi vọng hắn ta sẽ tới.
Lục Ngọc Ca còn đáp lại nói hắn ta gần đây bận nhiều việc, nếu có thể tranh thủ thì sẽ tới dự một lúc, Đồng Hân Hân coi như hắn ta tìm lý do, căn bản cũng không hề tính hắn ta vào danh sách.
Lúc này hắn ta đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không ngờ Đồng Hân Hân lại có mặt mũi tới vậy.
Sắc mặt Trần Hoài và Vương Tri Tranh đều không thay đổi gì, thuận theo nhìn lướt qua phía cửa, rồi lại tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Vương Tri Tranh có chút khó chịu ghé sát tai Trần Hoài thì thầm: “Em mau kéo cổ áo xuống, để anh cắn mấy cái dấu cho nó xem.”
Trần Hoài: “….”
Anh coi mình là quỷ hút máu hay sao mà đòi cắn cổ để lại dấu hiệu?
Trần Hoài phi thường có kinh nghiệm giả bộ mình không nghe thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Vương tổng rất nghiêm túc bóc vỏ tôm đó, không sai.
Trần Hoài: O(∩_∩)O Anh ấy hướng nội mà. Đăng bởi: admin
Thế nhưng bá khí của Vương tổng lại tương đối lộ ra ngoài, mọi người đều thấy cố kỵ, dù sao anh ta tốt xấu gì cũng là đối tượng đầu tiên Trần Hoài dẫn tới gặp gia trưởng (?), nhất định phải để người ta lưu lại ấn tượng tốt, vì vậy để tránh việc thăm dò Vương Tri Tranh rõ ràng, tất cả mọi người đều có biểu hiện tương đối thận trọng.
Về phần nhóm bạn đang bị tin tức này kính bạo, ngược lại Vương Tri Tranh coi như không thấy!
Trần Hoài híp mắt nhìn tin nhắn trong group không ngừng báo tới, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được hiện tại đám kia đang điên cuồng thế nào, cơ trí như anh tuyệt đối không nên mở ra xem.
Nhưng ngoài mặt, tất cả mọi người đều giả bộ rất giỏi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Không bình tĩnh cũng chỉ có Nguyên Nghệ Luân không cách nào thông qua tán gẫu để phát tiết nỗi khiếp sợ của bản thân, gã khó tin trợ to mắt nhìn Vương Tri Tranh, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Vương tổng, anh đang nói đùa phải không?”
Vương tổng?
Lỗ tai đám bạn học nhất thời lại dựng lên.
Nội tâm nhóm bạn học nữ: Biết ngay mà, với vẻ ngoài đẹp trai này, khí chất này, tuyệt đối không phải người có thân phận bình thường.
Nội tâm nhóm bạn học nam: Mẹ nó, chênh lệch lại càng lớn.
Vương Tri Tranh như giờ mới phát hiện Nguyên Nghệ Luân ở một bên: “A, hóa ra cậu Nguyên cũng có mặt à.”
Đám bạn học ăn dưa: hay cho chiêu miệt thị người trong vô hình.
Nguyên Nghệ Luân vừa mở miệng liền bị đâm một đao, nếu đối tượng là Trần Hoài phỏng chừng gã đã phun ra một câu nói bất nhã nào đó, thế nhưng đối mặt lại chính là người mà gã đã nghĩ trăm phương nghìn kế để ôm đùi, gã tự nhận mình là người co được dãn được, tạm thời nhịn xuống, kéo ra một nụ cười không được tự nhiên: “Phải, bọn tôi đều là bạn học.”
Đám bạn học đều trầm mặc.
Bọn họ không quá thừa nhận mối quan hệ bạn học với Nguyên Nghệ Luân, cái tên này nhân phẩm quá tệ, cảm giác người có liên quan đều bị nhuốm đen.
Thế nhưng ngay chính diện mà từ chối quan hệ cũng có chút không nể mặt.
Mọi người đều thi nhau cúi đàu nghịch di động, hoặc giả bộ nhìn xung quanh ngắm phong cảnh.
Vương Tri Tranh cũng chả tỏ ý kiến gì với lời gã, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, coi như đáp lại.
Nguyên Nghệ Luân chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục truy hỏi: “Vương tổng, không phải anh thật sự kết hôn với Trần Hoài rồi chứ?”
“Cái gì là sẽ không phải thật sự?” Vương Tri Tranh ý vị thâm trường nhìn Nguyên Nghệ Luân: “Cậu Nguyên cảm thấy hôn nhân giữa tôi và Trần Hoài là giả hay là cậu hi vọng hôn nhân giữa chúng tôi là giả?”
Câu hỏi này của Vương Tri Tranh có chút rắc rối nhưng lại vô cùng sắc bén.
Lập tức khiến Nguyên Nghệ Luân cảm thấy ác cảm của bản thân đã trực tiếp bị bới móc để lên bàn cho mọi người chiêm ngưỡng.
Trong group lại nổ tung:
[Bạn học A]: fuck, đối tượng của Trần Hoài quá mạnh!
[Bạn học A]: giết người trong vô hình!
[Bạn học B]: Đại tàn ác a!
[Bạn học C]: Kiểu này bắt cái tên Nguyên cờ hó biểu diễn nuốt kiếm may ra mới thoát được một kiếp
[Diêu Văn Bác]: nuốt kiếm mà có tác dụng thì còn cần quái gì đến luật pháp, Nguyên cờ hó chỉ có thể ba quỳ chín lạy chín dập đầu mới có lối thoát.
Câu nói “XX mà hữu dụng thì còn cần luật pháp làm gì” chính là khẩu hiệu bọn họ quen dùng, nghe có vẻ đặc biệt chuyên nghiệp.
[Bạn học D]: ha ha, mấy người thật ngu ngốc, Nguyên cờ hó nào có giác ngộ này.
Trong group điên cuồng bình luận cũng không ảnh hưởng tới thực tế diễn ra.
Nguyên Nghệ Luân bị Vương Tri Tranh hỏi ngược lại liền lúng ta lúng túng, phẫn nộ nói: “Vương tổng lo xa rồi, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.”
Vương Tri Tranh đáp: “Lòng hiếu kỳ của cậu Nguyên với cuộc sống riêng tư của người khác nặng như vậy, không phải là thói quen tốt đâu.”
[Bạn học A]: Hân Hân mời Nguyên cờ hó tới thật quá chí lý, đại thù của Hoài Hoài cuối cùng cũng được báo.
[Bạn học B]: Mấu chốt là đối tượng mạnh như thần.
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: [Lăn lộn gào khóc]
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: so với nguyên cờ hó, tôi còn hận Trần Hoài hơn gấp bội
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Gato vồn!!!!
Nguyên Nghệ Luân lúc này thật sự muốn cắn nát răng mình, mặc cho gã có sức tưởng tượng phong phú tới mức nào, cũng tuyệt đối không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng như vậy.
Trần Hoài, là cái đinh trong mắt gã từ đại học cho tới nay, rõ ràng năng lực học tập của mình không kém nó, dựa vào cái gì mà mọi người đều yêu thích nó, ưu đãi nó, làm gì cũng nghĩ tới nó.
Nguyên Nghệ Luân từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người cướp đoạt danh tiếng như vây, cho nên gã thống hận Trần Hoài, nghĩ trăm phương ngàn kế khiến Trần Hoài mất mặt.
Rốt cục gã chiếm được vũ khí lợi hại nhất – vô tình biết được tính hướng của Trần Hoài.
Gã dùng chính điều này khiến Trần Hoài mang tiếng xấu trong trường, khiến no mất đi tư cách để tham gia chương trình học sinh trao đổi Mỹ mà gã luôn mơ ước.
Đến đây, Trần Hoài chưa bao giờ là đối thủ trong mắt ga, bởi vì trong tay gã đã có nhược điểm trí mạng của đối phương.
Nguyên Nghệ Luân cảm thấy chỉ cần gã nguyện ý, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đáp úp Trần Hoài một lần nữa.
Cho nên dù chỉ vô tình gặp mặt ở lần trước, sau khi phát hiện Mai Tư Tú có thiện cảm với Trần Hoài, gã không vội ra tay, bởi vì nhược điểm này vĩnh viễn tồn tại, bất cứ lúc nào cũng có thể biến nó thành vũ khí của bản thân.
Từ khi bị lạnh nhạt ở trong bộ phận khách hàng, thậm chí con đường thăng tiến còn không bằng trước kia, tâm lý gã dần mất thăng bằng, nghi thần nghi quỷ hoài nghi đây là do Trần Hoài ném đá giấu tay.
Gã và Đồng Hân Hân không thân quen lắm, vốn gã cũng không định tới dự tiệc cưới, nhưng cuối cùng lại quyết định tới chính ra là vì Trần Hoài.
Gã biết Trần Hoài nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của Đồng Hân Hân, gã phải nhân cơ hội giáo huấn Trần Hoài một bài học.
Lễ cưới, tuyệt đối là sự nhục nhã lớn nhất với đồng tính luyến ái.
Gã làm nóng người, cực kỳ hưng phấn.
Nhưng nghĩ mãi cũng không ngờ rằng, sự việc lại phát triển chệch quỹ đạo tựa như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn vượt xa cực hạn tưởng tượng của gã.
Trần Hoài là gay.
Mà nó còn đã kết hôn rồi, lại còn là đáp lên chiếc chiến hạm Vương Tri Tranh.
Nguyên Nghệ Luân có đập bể đầu cũng không ngờ rằng, đường đường là danh nhân trong giới, tổng giám Thái Thương Vương Tri Tranh cư nhiên cũng là gay.
Lại còn, đã kết hôn với Trần Hoài.
Gã đã sớm chuẩn bị tốt các loại nội dung nhục nhã nhằm vào đồng tính luyến, cuối cùng tất cả đều bị ném trở lại mặt mình.
Gã chưa lúc nào cảm thấy phẫn hận tột độ như lúc này.
Nhưng lại không thể làm gì.
Nội tâm Nguyên Nghệ Luân cho dù có ngàn vạn lần căm ghét người ta thế nào, cũng chả có ai để ý, tiêu điểm của mọi người lúc này đều dán lên người Vương Tri Tranh.
Diêu Văn Bác bộ dạng gia trưởng biểu đạt bất mãn: “Trần Hoài, ông quá không ra gì, đã kết hôn mấy tháng mà một chút tin tức cũng không tiết lộ, thực sự khiến tâm hồn chúng tôi bị tổn thương nghiêm trọng.”
Mọi người dồn dập biểu thị tán thành.
Trần Hoài không còn gì để nói, anh đã phát hiện kế hoạch tác chiến mới của đám bạn khi bàn bạc ở trong group – lên án Trần Hoài tối đa, tranh thủ để anh mời khách.
Trần Hoài thầm nghĩ thà rằng mình chủ động mời khách cho xong, khỏi làm khó kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của mấy người.
Trần Hoài còn chưa kịp mở miệng, Vương Tri Tranh đã nói trước, trên mặt Vương tổng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà từ trước tới giờ Trần Hoài tuyệt đối chưa bao giờ được nhìn thấy: “Việc này phải trách tôi, tích cách tôi tương đối hướng nội, không tiện để em ấy nói ra ngoài.”
Trần Hoài: “Phốc….”
Vốn vẻ mặt kia của Vương tổng đã khiến anh sợ mất mật, không ngờ nội dung câu nói càng khiến anh thêm ghê rợn.
Giời ạ, tính cách hướng nội? là đang nói ai? Nói ai? Nói ai?
Trần Hoài bị nội thương nghiêm trọng, cố tình lại không thể oán giận trở về, anh nhịn nửa ngày, cuối cùng khó khăn mở miệng nói: “Ừm, Tri Tranh tương đối… ặc… thẹn thùng…”
Anh vừa nói vừa lấy tay che ngực, đặc biệt hai chữ cuối cùng, không che giấu lương tâm thì không nói ra được.
Đám bạn học nghi ngờ, dùng ánh mắt tiến hành giao lưu với nhau, đối với câu nói này của Trần Hoài đều ôm thái độ bảo lưu.
Kỳ thực cũng khó trách kỹ năng diễn xuất của Trần Hoài không tốt, chủ yếu là vì khí chất của Vương Tri Tranh quá thịnh, thực sự rất khó liên hệ giữa hắn và hai từ “thẹn thùng” “hướng nội”.
Cố tình mọi người đều không quen biết Vương Tri Tranh, tùy tiện hoài nghi thì thực mất lịch sự.
Trên mặt tuy rằng không trực tiếp chất vấn, nhưng giao lưu trong group chat lại không hề bị ảnh hưởng.
[Diêu Văn Bác]: Trần Hoài nói hươu nói vượn phải không
[Bạn học A]: Tôi cũng cảm thấy thế, nghe cứ giả giả sao ấy.
[Bạn học B]: Tôi thấy cậu ta ôm ngực, nhất định là chột dạ!
[Diêu Văn Bác]: Đậu, thằng này thực biết nói dối
[Bạn học A]: Đúng thế, thực không biết xấu hổ
Có bạn học đã bắt đầu điên cuồng @ Trần Hoài
Di động Trần Hoài vẫn vững vàng để trên bàn, cho dù màn hình có thông báo tin tức thế nào anh cũng không để ý tới.
Rốt cuộc có bạn nữ tương đối dễ dàng bị nam sắc mê hoặc, bọn họ còn chưa kịp lôi Trần Hoài trồi lên thì đã có bạn học nữ bắt đầu phản bội tập thể.
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Sao mấy người ác ý quá vậy, nói không chừng người ta thẹn thùng thật thì sao.
[Bạn học D]: Phải đó, cũng chả có ai quy định lớn lên đẹp trai thì không được hướng nội.
Được lắm, lớn lên đẹp trai tuy rằng không nhất định phải hướng nội thế nhưng lớn lên đẹp trai nhất định có thể mê hoặc được không ít người.
Trần Hoài nhìn trong group bắt đầu chia rẽ thành 2 phe công kích nhau, Vương tổng đúng là Vương tổng, dựa vào một khuôn mặt mà cũng có thể khiến nội bọ lớp bọn họ lục đục.
Ừm, lại một lần nữa kiên định trên con đường không được đắc tội Vương tổng trăm năm không thay đổi.
Về chuyện nội bộ lục đục….
Các bạn à, mấy người cũng không quá đoàn kết rồi!
Vừa kiêu ngạo về ông xã, vừa cảm thấy đau lòng vì tình bạn yếu ớt của đám bạn, Trần Hoài chỉ tiếc mài sắt không thành thép.
Vương Tri Tranh không hay biết nội bộ lớp bọn họ đang mây gió biến áo rạn nứt ra sao, chẳng qua cảm thấy biểu tình Trần Hoài hôm nay có chút cứng ngắc khác thường, còn hơi chút thay đổi.
Đám bạn thảo luận trong group không bao lâu, nói thế nào cũng là một buổi tụ tập khó có được sau khi tốt nghiệp, tình cảm không bao lâu lại liền lại.
Mọi người dồn dập hỏi han tình hình gần đây của nhau, đổi mới đủ loại tin tức bát quái.
Vương Tri Tranh bình thường khôn khéo linh hoạt, rất có chừng mực, biết được lần này cũng là họp mặt bạn bè, hắn chỉ là hàng đính kèm của Trần Hoài, cho nên không giọng khách át giọng chủ nữa.
Vì vậy Vương tổng ngày thường hào quang ánh sáng vạn trượng, lúc này lại đang nỗ lực thiết lập tính cách “hướng nội” của bản thân, ngoại trừ có người vô tình hỏi han cần thiết phải trả lời ra, còn lại đều giả bộ ngoan ngoãn ít lời ngồi im cạnh Trần Hoài.
Còn phi thường hiền lành mà bóc vỏ tôm cho Trần Hoài.
“Ăn tôm.” Vương Tri Tranh bóc vỏ tôm chấm nước tương xong, phi thường tự nhiên bỏ vào trong bát Trần Hoài, sau đó tư thế ưu nhã lấy khăn giấy bên cạnh ung dung lau tay.
Vốn bởi vì đề tài thay đổi nên không khí trong group chat có phần yên ắng hơn lại lần nữa bùng nổ.
[Bạn học A]: đối tượng của Trần Hoài đang làm gì?!
[Bạn học A]: Đang làm gì?!
[Bạn học B]: Tôi bị mù rồi, tôi bị mù rồi
[Bạn học C]: Ai tới cấp cứu cho đôi mắt chó của tôi đê
[Bạn học D]: QAQ bạn trai tôi còn chưa từng làm thế với tôi, tôi phải về chia tay
[Bạn học A]: @ Còn giục kết hôn con liền xuất gia vào lúc này, chỉ có tôi đút cơm cho bà may ra mới thắng được bọn họ đi
[Còn giục kết hôn con liền xuất gia]: Không, tôi muốn xuất gia [miễn cưỡng vui cười]
[Bạn học A]: …….
[Diêu Văn Bác]: Mấy người suốt ngày thiêu cháy tôi thiêu cháy tôi
[Diêu Văn Bác]: người cần phải bị thiêu sống nhất lúc này rõ ràng là Trần Hoài
Trần Hoài vùi đầu vào ăn con tôm do kẻ càm đầu nào đó bóc cho, không dám giao lưu dù chỉ là nửa ánh mắt với đám bạn.
Còn Nguyên Nghệ Luân cơ hồ muốn bẻ gãy luôn đôi đũa trong tay
Ở trong mắt gã, Trần Hoài – kẻ đáng nhẽ ra phải nhận hết mọi nhục nhã, bị người người xa lánh vì tính hướng, cuối cùng lại trở thành kẻ khiến người ta phải đỏ mắt.
Mà người luôn là tâm điểm của đám đông là mình giờ lại khiến một đám người bất mãn, hiện tại hoàn toàn bị bọn họ coi như trong suốt không nhìn tới.
Nguyên Nghệ Luân nào có thể chịu được sự chênh lệch như vậy
Nhưng gã không chịu đựng được thì làm sao, gã không có lập trường, cũng không có năng lực nói thêm câu nào.
Chuyện khó chịu nhất trên thế giới, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, một khoang căm ghét lại không thể nói một câu
Nguyên Nghệ Luân lúc này chỉ hận không thể ném luôn đôi đũa mà bỏ về, rồi lại cố gắng kiên trì tiếp tục chống đỡ.
Nguyên Nghệ Luân như đứng đống lửa, ngồi đống than, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, ngữ khí kích động: “Kia không phải Lục Ngọc Ca sao?”
Đám bạn đang điên cuồng bùng choáy trong group chat nghe vậy lại đồng loạt rướn cổ nhìn về phía Nguyên Nghệ Luân chỉ.
Quả nhiên Lục Ngọc Ca đang bước vào từ cửa lớn.
Lục Ngọc Ca không chút nghi ngờ chính là nhân vật nổi danh nhất trong khóa bọn họ.
Tuy rằng cùng chuyên ngành với bọn Trần Hoài nhưng lại không cùng lớp cho nên cũng không quá quen thuôc với đa số người ngồi đây.
Bởi vì hắn gia thế hiển hách, lại có danh tiếng hơn người, không ít những cuộc tụ họp bạn bè, vô luận có quen hay không đều qua lại hỏi ý hắn ta một chút, còn hắn ta có đến hay không còn phải tùy thuộc vào hắn ta.
Lần này Đồng Hân Hân gửi thiếp mời vốn cũng không hi vọng hắn ta sẽ tới.
Lục Ngọc Ca còn đáp lại nói hắn ta gần đây bận nhiều việc, nếu có thể tranh thủ thì sẽ tới dự một lúc, Đồng Hân Hân coi như hắn ta tìm lý do, căn bản cũng không hề tính hắn ta vào danh sách.
Lúc này hắn ta đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không ngờ Đồng Hân Hân lại có mặt mũi tới vậy.
Sắc mặt Trần Hoài và Vương Tri Tranh đều không thay đổi gì, thuận theo nhìn lướt qua phía cửa, rồi lại tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Vương Tri Tranh có chút khó chịu ghé sát tai Trần Hoài thì thầm: “Em mau kéo cổ áo xuống, để anh cắn mấy cái dấu cho nó xem.”
Trần Hoài: “….”
Anh coi mình là quỷ hút máu hay sao mà đòi cắn cổ để lại dấu hiệu?
Trần Hoài phi thường có kinh nghiệm giả bộ mình không nghe thấy.
Tác giả có lời muốn nói: Vương tổng rất nghiêm túc bóc vỏ tôm đó, không sai.
Trần Hoài: O(∩_∩)O Anh ấy hướng nội mà. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất