Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 59

Trước Sau
Lục Ngọc Ca từ xa xa đi tới, Nguyên Nghệ Luân là người đầu tiên đứng dậy, thái độ thân thiện: “Ngọc Ca, chỗ này.”

Lục Ngọc Ca không ý kiến đi tới ngồi xuống, gật đầu với mọi người: “Thứ lỗi, tôi đến muộn.”

Các bạn học thi nhau nói không sao không sao, Lục Ngọc Ca tốt xấu gì cũng là người thừa kế tập đoàn lớn, không giống đám quần chúng ăn dưa rảnh rỗi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Còn có bạn học thường xuyên theo dõi tin tức tài chính kinh tế nói: “Này, không phải gần đây Gia Da vừa mới công bố một dự án mới sao, Ngọc Ca còn có thể tranh thủ tới đây đã rất quý rồi.”

Lục Ngọc Ca khẽ cười, quét mắt liếc Vương Tri Tranh một cái, thần sắc bất ngờ: “Không ngờ Vương tổng cũng có mặt.”

Câu nói của gã không phải giả bộ, đối với sự hiểu biết của gã với Trần Hoài, Trần Hoài không thể dẫn đối tượng của mình tới tham dự ở những trường hợp như thế này.

Vương Tri Tranh cũng cười đáp lại: “Nói thế nào thì tôi cũng là người nhà.”

Các bạn học không biết có phải là do ảo giác của mình không mà luôn cảm thấy khí chất trên người Vương Tri Tranh rất không giống như khí tức “thẹn thùng” mới lúc nãy.

Vừa rồi hắn còn rất thu liễm nhưng lúc này dường như trên người hắn toát ra phòng thái tinh anh không ai bì kịp.

Lục Ngọc Ca nghe vậy sững sờ.

Nguyên Nghệ Luân ngồi bên cạnh thật vất vả mới tóm được cơ hội, nỗ lực đè xuống sự khinh thường của bản thân, chen vào: “Ngọc Ca, ông không biết đâu, Trần Hoài và Vương tổng đã kết hôn với nhau rồi đấy.”

Đồng tử Lục Ngọc Ca càng mở lớn hơn nữa.

Gã có thế nào cũng không ngờ rằng, bọn họ quả nhiên liều mạng, dám hồn nhiên công khai mối quan hệ hôn nhân giữa chốn đông người.

Lục Ngọc Ca cảm thấy tay chân cứng ngắc, tay mới cầm lên đôi đũa, nhất thời lại không biết nên làm gì tiếp.

Nguyên Nghệ Luân chú ý thấy trên mặt Lục Ngọc Ca lộ vẻ không tự nhiên, mừng thầm trong lòng, vội vã thêm mắm thêm muối: “Trần Hoài và Vương tổng là thật lòng, thực khiến người bội phục, Ngọc Ca, chắc ông chưa thấy bao giờ phải không.”

“Tôi biết.” Lục Ngọc Ca thuận miệng qua loa đáp lại Nguyên Nghệ Luân.

Nguyên Nghệ Luân còn vài hậu chiêu chưa kịp tung ra, cứ như vậy bị mạnh mẽ chặn lại.

Lục Ngọc Ca không tiếp tục để ý tới Nguyên Nghệ Luân, gã để đũa xuống, nhìn Trần Hoài: “Lần trước vội vàng, chưa kịp chúc mừng em, lần này bù đắp đi.”

Trần Hoài khách sáo mỉm cười: “Cảm tạ.”

Nguyên Nghệ Luân ngốc lăng, nhìn Lục Ngọc Ca cười mỉa: “Hóa ra ông đã biết rồi?”

Lục Ngọc Ca cảm thấy mỗi câu nói của Nguyên Nghệ Luân càng khiến gã thêm buồn bực, mất đi sự nhẫn nại thường ngày, đơn giản không thèm để ý tới gã ta nữa.

Nguyên Nghệ Luân không biết mình đã nói sai cái gì, tự dưng bị mất mặt vô cớ, cảm thấy cả người càng khó chịu.

Có bạn học cơ trí nhanh chóng phát hiện ra chân tướng: “Hóa ra Ngọc Ca đã biết Trần Hoài kết hôn rồi, thế mà cậu ta còn giả bộ không nói cho ai biết.”

Diêu Văn Bác giận quá: “Chứng tỏ chúng ta không có chút địa vị nào trong lòng Trần Hoài.”

Mắt thấy mọi người lại tiếp tục quần công hội lên người Trần Hoài, Vương Tri Tranh khẽ ho một tiếng, đáp: “Là tôi nói đó.”

Các bạn học: …Mợ nó!

Có ông xã thật quá tốt.

Chuyện gì cũng có thể đứng ra chịu trận thay.

Nội tâm các bạn học đều ước ao, rất đố kị, rất gato!

Vương Tri Tranh tiếp tục nói: “Công ty chúng tôi có nhiều hạng mục hợp tác với bên tiểu Lục tổng, gặp nhiều nên thuận tiện nhắc tới tiểu Lục tổng thôi.”

Các bạn học hai mặt nhìn nhau, ông xã người ta đã đứng ra đỡ đạn rồi, mọi người cũng không tiện công kích Trần Hoài nữa.

Ngược lại vẫn là bạn học thường xuyên xem tin tức tài chính kinh tế từ trong câu nói của Vương Tri Tranh nhận ra một số thông tin, kinh ngạc nói: “Ai nha, tôi nhớ ra rồi, anh chính là tổng giám phụ trách bộ phận quốc tế của tập đoàn Thái Thương phải không?”

Bộ phận quốc tế tập đoàn Thái Thương mấy năm qua làm việc gây tiếng vang mạnh mẽ, nghe đồn là bộ phận kiếm lợi nhuận cao nhất trong tập đoàn Thái Thương, Vương Tri Tranh cũng là người nổi tiếng trong giới, thi thoảng cũng xuất hiện trên báo tài chính kinh tế, chỉ là hắn không như Lục Ngọc Ca có xuất thân làm tiền đề nhắc tới, nên nhiều người cũng không biết hắn.



Bất quá vị bạn học này biết tương đối nhiều thông tin, lúc đầu vốn chỉ cảm thấy Vương Tri Tranh quen mắt, giờ lại nghe nói có hợp tác mấy dự án với bên Gia Da, lập tức biết đối phương không phải người tầm thường. Lục Ngọc Ca là thái tử gia, có thể trực tiếp nói chuyện với cậu ta, thì địa vị cũng phải rất cao mới được.

Suy luận trong đầu một chút, thật sự khiến cậu ta nhớ được không ít thông tin liên quan.

Vương Tri Tranh cũng không tận lực khiêm tốn, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Bạn học kia nhất thời hưng phấn vô cùng: “Tôi đã từng đọc tin tức về anh, đúng là quá sức thần kỳ.”

Vương Tri Tranh cười cười: “Cảm ơn.”

Đa số người ngồi đây đều không biết bộ phận quốc tế là cái gì, nhưng bọn họ đều biết cấp bậc của tập đoàn Thái Thương khổng lồ thế nào, có thể đảm nhiệm chức tổng giám trong tập đoàn này tuyệt đối là nhân vật tài giỏi.

Hơn nữa, còn từng xuất hiện ở trên tờ báo kinh tế tài chính, không phải hạng thường.

Vì vậy mọi người đều đồng loạt chấn kinh.

Mọi người vốn chỉ cảm thấy ông xã Trần Hoài khí độ bất phàm, chắc hẳn sự nghiệp thành công không tồi, không ngờ hóa ra không những sự nghiệp thành công rạng rỡ mà lại còn là danh nhân trong giới thương nhân.

Các bạn học lệ rơi đầy mặt, Vương Tri Tranh thoạt nhìn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ.

Biết được Vương Tri Tranh là thương nhân nổi tiếng có danh vọng, mọi người nhất thời trở nên căng thẳng hơn.

Hiện giờ hai đại nhân vật đang ngồi đây, không thể để lớp chúng ta mất mặt được.

Mọi người đều phi thường có lòng danh dự chính vì thế là trở nên đoan chính hơn.

Tình cảnh vốn đang thân thiết lập tức trở nên im ắng hẳn.

May là trong hội trường đã bắt đầu đi chúc rượu, Đồng Hân Hân tính cách thoải mái đi chúc rượu từng bàn, không bao lâu đã tới bàn bọn họ.

“Chúc mừng chúc mừng”

“Trăm năm hảo hợp.”

“Sớm sinh quý tử…”

…..

Các bạn học lần lượt nói hết những lời hay ý đẹp mà có thể nghĩ ra.

Đồng Hân Hân vui tươi hớn hở cụng ly cùng mọi người, hai mắt không khống chế được mà quét một vòng, sau đó dừng lại trên người Vương Tri Tranh.

“Vị này chính là…” mặc dù cô đã đoán được thân phận của đối phương, nhưng vẫn muốn xác nhận chắc chắn một chút.

“Tôi là chồng Trần Hoài, Vương Tri Tranh.” Vương Tri Tranh khẽ mỉm cười, cầm ly khẽ cụng ly với cô dâu: “Chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão.”

“Cảm ơn.” Đồng Hân Hân thận trọng mỉm cười gật đầu, nội tâm đã sớm sôi trào.

Không ngờ Trần Hoài cư nhiên không khoác lác, bạn trai cậu ta thật sự quá đẹp trai, còn rất có khí chất!

Trong thâm tâm cô đang điên cuồng đánh đập Trần Hoài dám giấu làm của riêng, căn bản không chú ý tới cách dùng từ của Vương Tri Tranh, nhưng chồng của Đồng Hân Hân lại chú ý tới điểm khác thường, có chút kỳ quái hỏi: “Chồng Trần Hoài?”

Chồng Đồng Hân Hân phần lớn đều không quen biết bạn học của vợ, nhưng chỉ riêng Trần Hoài là ngoại lệ.

Trần Hoài và Đồng Hân Hân là bạn thân lâu năm, từng có một thời gian anh nhìn Trần Hoài vô cùng chướng mắt, sau đó Đồng Hân Hân hết cách rồi mới tiết lộ tính hướng của Trần Hoài cho anh biết.

Anh cũng nghe vợ nói hôm nay Trần Hoài có dẫn theo bạn trai tới, nhưng mà cái từ bạn trai này….

Trần Hoài trả lời thay: “Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn ở Las Vegas rồi.”

Đồng Hân Hân suýt chút nữa không khống chế được bản thân hất luôn ly rượu vào mặt Trần Hoài.

Chú rể mỉm cười nói: “Thì ra là vậy, vậy cũng chúc mừng hai người nhé.”



Nội tâm đám bạn học: Không hổ là chồng của Đồng Hân Hân, đủ bình tĩnh.

Đồng Hân Hân vốn đang điên cuồng phấn khích nhất thời mơ màng: Không hổ là chồng mình, có khí phách.

Mời rượu xong một vòng, tiệc mừng cũng kết thúc, một số bạn học chạy đi tiếp tục rót rượu mời chú rể, một số thì tìm cô dâu chụp ảnh..vv…vv…

Vương Tri Tranh nhìn đồng hồ, nói với Trần Hoài: “Giờ anh phải đi, em muốn ở lại thêm hay là về cùng anh?”

Công việc hiện tại không thể bỏ mặc, nhưng hắn lại khác với Trần Hoài, đây là dịp tụ họp bạn bè của em ấy, tuy rằng hắn không muốn đi một mình nhưng cũng không muốn can thiệp vào việc xã giao tự do của vợ.

“Em về cùng anh.” Trần Hoài cũng biết Vương Tri Tranh công tác bận rộn, không trì hoãn lâu được.

Kết quả, bọn họ vừa đứng dậy, Diêu Văn Bác đi mời rượu chú rể vừa vặn trở về nhào tới đè Trần Hoài ngồi xuống: “Ông định làm gì?”

Trần Hoài: “….”

Đậu, Diêu Văn Bác nặng quá, Trần Hoài dùng sức đẩy cậu ta ra, đáp: “Tri Tranh còn bận việc, bọn tôi phải về trước.”

“Nè nè nè, hai người có cần dính chặt với nhau thế không.” Diêu Văn Bác ngày thường bị bọn học chọc mù mắt chó không yên, lần này hiếm khi được chọc trở lại, sao có thể dễ dàng buông tha Trần Hoài: “ừm… Chồng ông có việc cứ về trước, ông đi theo làm gì?”

Mấy người bạn khác cũng phụ họa: “Hiếm khi được gặp nhau một lần, ngồi thêm chút đi.”

Trần Hoài nhìn Vương Tri Tranh, kỳ thực anh cũng có chút ngại ngùng, đối với vấn đề tính hướng của bản thân, đám bạn học này vẫn luôn rất hào phóng bao dung, nên cuộc sống đại học sau đó của anh cũng không gian nan như đã tưởng, bọn họ thực lòng chúc phúc cho mình, mà mình lại không chia sẻ chuyện hôn nhân với bọn họ đầu tiên.

Hiếm khi được tụ tập một bữa, giờ lại vội vã bỏ về, thực không phúc hậu.

Vương Tri Tranh cũng nhìn ra đám bạn học là thực tâm thực lòng đối xử tốt với Trần Hoài, cũng không muốn vì mình mà phá hủy các mối quan hệ tốt như vậy, liền gật đầu nói: “Bọn em lâu lâu mới gặp nhau một lần, em cứ ở lại đi, anh về trước.”

“Cũng được.” Trần Hoài đáp, tiếp tục nổ lực đẩy hai cái tay của Diêu Văn Bác trên vai mình ra.

“Lúc nào muốn về thì gọi điện cho anh, anh tới đón em.” Vương Tri Tranh cầm áo khoác vẫn vắt trên thành ghế mặc vào.

“Được.” Trần Hoài vốn muốn nói mình tự bắt xe về cũng được, dư quang khóe mắt chợt thấy Lục Ngọc Ca đang tới, vì vậy lời ra tới miệng lại xoay chuyển ngược lại, gật đầu đồng ý,

Trần Hoài giúp Vương Tri Tranh phủi phủi áo vest, vuốt phẳng những chỗ nhăn nheo, rồi tiễn hắn ra tới tận cửa.

Các bạn học: =.=

Diêu Văn Bác: “Mẹ kiếp, tôi không tin bọn họ chỉ vừa mới kết hôn.”

Bạn học A: “Loại ăn ý này, dù thế nào cũng phải có ít nhất vài năm gian tình đi…”

Bạn học B: “Ghết nhất giữa ban ngày ban mặt show ân ái”

Diêu Văn Bác rạo rực: “May mắn tôi đều show ân ái vào buổi tối!”

Các bạn học: Thiêu chết ông thiêu chết ông thiêu thiêu thiêu!!!

Nhóm độc thân cẩu lệ rơi đầy mặt: Không ngờ Trần Hoài còn kết hôn sớm hơn cả mình, thế giới này còn có vương pháp hay không.

Bạn nữ bị ép kết hôn đập bàn cái rầm: “Tôi cũng muốn bắt chước Trần Hoài, đột xuất kết hôn, chói lòa chọc mù mắt chó của mẹ tôi.”

Khác với mấy đứa bạn đang công khai trêu chọc Trần Hoài, sắc mặt Nguyên Nghệ Luân và Lục Ngọc Ca rõ ràng biến ảo không ngừng.

Nguyên Nghệ Luân rốt cục không chút kiêng kị, bị Lục Ngọc Ca nghe được, âm dương quái khí nói một tiếng: “Thực ghê tởm.”

Giọng cậu ta không lớn, trải qua chuyện vừa rồi gã rốt cuộc đã biết đám bạn học ủng hộ Trần Hoài, bởi vậy câu nói này miễn cưỡng cũng chỉ có Lục Ngọc Ca nghe được.

Lục Ngọc Ca liếc nhìn gã.

Ánh nhìn này khiến Nguyên Nghệ Luân bất giác rùng mình một cái.

Ánh mắt của Lục Ngọc Ca tràn đầy âm lãnh, dường như còn kèm theo một chút oán độc khó phát giác.

Nguyên Nghệ Luân giật mình thon thót, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì, đang định mở miệng, Lục Ngọc Ca đã đứng dậy trước, rời khỏi tiệc rượu. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau