Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám
Chương 78: Phiên ngoại 4: Cả đời bên nhau
“Trần Hoài, đợi đã, tối nay cùng ăn cơm nhé.” Mấy bạn học gọi lại Trần Hoài đang định đi về.
Xác định sẽ chuyển sang nhậm chức quản lý bên công ty của Ngụy Lai Tư, Trần Hoài liền đăng kí một lớp MBA (thạc sỹ quản trị kinh doanh), chương trình học hôm nay bị xếp vào cuối tuần, nên mấy người trong lớp hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm.
Những người này đều có địa vị nhất định trong công ty họ, có người còn là chủ công ty, đăng kí lớp này cũng không hẳn là đi học.
“Thứ lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.” Trần Hoài từ chối.
“Gì mà đã sắp xếp lịch trình nhanh quá vậy.” một trung niên nam tử trêu đùa: “Bộ cậu không định cho các mỹ nhân lớp mình có cơ hội à.”
Một nữ nhân dung mạo mỹ lệ sắng giọng: “Đúng đó, Trần Hoài, anh thực không nể mặt chúng tôi.”
Trần Hoài ngại ngùng cười: “Xin lỗi, quả thật hôm nay không tiện.”
Cô gái kia lại nói: “Nếu đã thế, lần tới anh phải mời riêng tôi một bữa cơm mới được.”
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, tiếng cười ái muội.
Trần Hoài nhất thời minh bạch tình huống trước mắt, anh cười cười: “Vậy lần tới tìm cơ hội mời mọi người ăn cơm, hôm nay tôi phải đi rồi, nhà tôi đang chờ bên ngoài.”
Mấy người trong phòng nháy mắt cứng người, bọn họ hai mắt nhìn nhau, trung niên nam tử kia rốt cuộc lớn hơn bọn họ mấy tuổi, mặt dày mày dạn hỏi: “Nhà cậu… là thế nào?”
Trần Hoài giả bộ giật mình, nói: “Xem ra tôi nói chưa được rõ ràng, để tôi đổi cách nói khách, là chồng tôi.”
Anh nói thực bình tĩnh, những người khác lại không có tố chất được như anh, có người sốc ngay tại chỗ.
Trần Hoài cũng không để ý, ngược lại giơ tay trái của mình ra, lộ chiếc nhẫn màu ngân bạch sáng lấp lánh, nói: “Là chồng chính thức hợp pháp, chúng tôi đã đăng kí ở Mỹ rồi.”
Mấy người ở đây đã thu hồi vẻ mặt khiếp sợ của bản thân, lúc này nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, liền khách khí chúc mừng hai câu.
Nữ nhân vừa lên tiếng đề nghị kia trông có vài phần khó xử, nhưng mặt mũi vẫn khá trấn định.
Trần Hoài đáp lại cảm tạ vài câu, nhìn nhìn thời gian, nói: “Tôi phải đi rồi, nếu không vị kia nhà tôi sẽ ồn ào.”
Trần Hoài vừa xoay người, mấy người bạn học cũng đi theo ra ngoài, trung niên nam tử vui cười nói: “Chúng tôi cũng đi luôn.”
Trần Hoài cười cười, không để ý.
Rời khỏi lớp học, quả nhiên thấy Vương Tri Tranh đã đứng chờ bên ngoài, có thể là do chờ lâu, mà thân thể biếng nhác dựa vào cửa xe.
Ngũ quan hắn xuất sắc, dáng người thon dài, dưới ánh đèn đường trông như toàn thân hắn đang tỏa một vầng sáng thản nhiên, đẹp như một bức tranh.
“Tiểu Hoài.” Vương Tri Tranh vẫy vẫy tay với Trần Hoài, lại cúi người mở cửa xe lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.
Một vị bạn học ngơ ngác nói: “Ông xã cậu đẹp trai thật.”
Trần Hoài thô bỉ mỉm cười: “Đó là đương nhiên, vậy mới xứng với tôi chứ.”
Nói rồi khoát tay: “Tôi đi trước nhé.”
Một đường chạy tới trước mặt Vương Tri Tranh, hắn nhẹ nhàng quàng khăn lên cổ cho anh: “Thời tiết có chút lạnh.”
“Ừ.” Trần Hoài vươn tay kéo chặt áo khoác của hắn vào một chút: “Sao anh không ngồi chờ trong xe, trúng gió lạnh thì sao.”
Vương Tri Tranh cúi đầu hôn lên lỗ vai vợ: “Anh muốn nhìn thấy em đầu tiên.”
Trần Hoài cảm động hết sức: “Thật là… quá buồn nôn.”
“Có sao?” Vương Tri Tranh kinh ngạc nói: “Vậy anh sẽ thu liễm.”
“Không cần.” Trần Hoài ăn đậu hủ hắn một phen: “Cho dù anh có buồn nôn hơn nữa, chỉ cần đối tượng là em thì không sao hết.”
Hai người cùng nhau lên xe, Vương Tri Tranh nhìn mấy người vẫn đứng xa xa qua cửa sổ xe, hỏi: “Mấy người kia là ai?”
“Bạn cùng lớp.” Trần Hoài cũng nhìn ra ngoài, đối với việc bị ông xã tò mò tìm hiểu đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn nghiêng người qua, ôm chặt cánh tay Vương Tri Tranh nũng nịu nói: “Lão Vương, vừa rồi có một cô gái cùng lớp muốn cua em đó.”
Vương Tri Tranh nhướn mày, hoa đào của Trần Hoài rất vượng, hắn đã sớm biết rõ, nhưng vẫn khó chịu như cũ: “Vậy em có cho cô ta xem giấy đăng kí kết hôn của chúng ta không?”
Phương pháp chủ yếu đối phó tình địch hiện tại của Vương tổng chính là đưa ra ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn của cả hai, yêu cầu Trần Hoài tùy thời tùy chỗ lấy ra cho người nhìn, chỉ hận không bắt Trần Hoài cài luôn làm màn hình nền điện thoại.
Trần Hoài hì hì mỉm cười: “Em đưa nhẫn ra.”
Vương Tri Tranh khẽ buông lỏng.
Cũng không phải sợ Trần Hoài bị cướp đi, mà là Trần Hoài rốt cục không còn sợ hãi ánh mắt cùng nhân ngôn của thế tục, rốt cục có thể bình tĩnh thản nhiên nói rõ tính hướng trước mặt người ngoài, cho người ta biết cuộc hôn nhân hạnh phúc của bọn họ.
Vương tổng vừa lòng, từ ghế sau đưa tới một bộ quần áo: “Bộ của em này.”
Trần Hoài tiếp nhận xem, quả nhiên là đồ đôi với bộ của Vương Tri Tranh.
Anh cảm khái: “Chúng ta ngang nhiên mặc đồ đôi trong công ty như vậy có phải rất khoe khoang không?”
Vương Tri Tranh thở dài: “Sau này anh và em không còn cơ hội show ân ái trong công ty, đây là cơ hội cuối cùng, anh nhất định phải năm chắc.”
Sau bữa tổng kết liên hoan cuối năm của Thái Thương, Trần Hoài sẽ chuyển sang công ty chi nhánh của Ngụy Lai Tư làm việc, đây là lần cuối cùng Trần Hoài lấy thân phận là nhân viên của chi nhánh tổng tham gia tiệc cuối năm.
Đối với cơ hội này, Vương tổng tâm cơ đã lên kế hoạch lâu ngày, nhất định phải show ân ái một phen, tốt nhất phải để toàn thể công ty biết Trần Hoài đã có một ông xã khốc huyễn như hắn, nhượng đám hoa đào xung quanh em ấy đều héo rũ.
Đương nhiên, Vương tổng còn làm xong phương án hai, đã thu mua cổ phần của công ty Ngụy Lai Tư rồi.
“Lão Vương, anh có biết năm nay anh không có tên trong danh sách nam nhân d được hoan nghênh nhất công ty không?” Trần Hoài liếc mắt nhìn hắn.
Đây là kết cục của việc công khai đã có vợ đó.
“Vậy sao?” Vương Tri Tranh không để bụng: “Cũng không có gì lạ, anh đã không còn là vương lão ngũ nữa rồi.”
“Anh đã nằm trong danh sách ông xã tốt nhất thế giới, loại hư danh kia không đáng để lưu luyến” Vương tổng thực tiêu sái.
“Thật hả?” Trần Hoài thực hoài nghi, anh nhớ rõ Vương Tri Tranh còn lén lút theo dõi hoạt động bỏ phiếu mà ta.
“Đương nhiên không phải.” Vương Tri Tranh căm giận: “Các vị nữ đồng nghiệp thực sự rất dễ thay lòng đổi dạ.”
“Đúng vậy.” Trần Hoài niết niết vành tai hắn an ủi: “Nhưng anh đã có em rồi, em sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“Anh cũng vậy.”
Địa điểm tiệc tổng kết hàng năm đều đặt tại khách sạn 5 sao, Trần Hoài và Vương Tri Tranh thay quần áo xong, lúc tới khách sạn, trong sảnh đã ngồi đầy người.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Vương Tri Tranh một lòng muốn chọc mù mắt cẩu độc thân còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Ngụy đổng lôi đi.
Xã giao đằng đẵng.
Trần Hoài chống cằm, nhìn Kiều Tinh bị Ngô Đế Lâm xúi giục lén chụp ảnh các vị nam đồng nghiệp đẹp trai.
“Kiều Tinh bị Ngô Đế Lâm bắt thóp cái gì à?” Trần Hoài thấy bộ dạng Kiều Tinh nhẫn nhục chịu đựng, không hiểu nổi.
“Ai biết được.” Hùng Mặc vẻ mặt ý vị sâu xa, nhìn Trần Hoài: “Hôm nay trang phục của ông và Vương tổng… thực giống nhau.”
“Đương nhiên.” Trần Hoài kiêu ngạo: “Đồ đôi chính tông đó.”
Hùng Mặc: “…”
Tình lữ cẩu thật sự rất chướng mắt.
Nửa thời gian sau của tiệc tổng kết là hoạt động tự do, khách sạn dọn sẵn một sân rộng cho mọi người tự do biểu diễn, Trần Hoài nhàm chán nhìn lung tung xung quanh, bên cạnh là một cô gái lưng khoác balo, ăn mặc tùy tiện cũng đang nhìn ngó xung quanh.
Bộ dạng này của cô thực không hợp với không khí bên trong, Trần Hoài nhịn không được nhìn nhiều thêm chút.
Cô gái kia tựa hồ cũng chú ý tới Trần Hoài, xoay đầu lại xán lạn mỉm cười
Trần Hoài thấy cô gái thập phần khả nghi, hỏi: “Cô là?”
“Đi ngang qua.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh đẹp giai này, nghe nói công ty các anh có một cặp gay nổi tiếng, trông rất đẹp trai phải không, là ai vậy, chỉ tôi coi chút đi ~”
Trần Hoài: “…”
Trần Hoài mặt không đổi sắc: “Tôi chính là một trong hai người đó.”
Cô gái: “…”
Cô cười khan một tiếng: “Vừa rồi tôi có nói cho anh biết tên mình là gì không?”
Trần Hoài khó hiểu: “Không có.”
Cô gái khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong liền co giò bỏ chạy, biến mất như một cơn gió.
Trần Hoài: “…”
“Tiểu Hoài.” Vương Tri Tranh đột nhiên bước ra từ phía sau, vươn tay ôm eo Trần Hoài.
Trần Hoài cứng người.
Đệch!
“Lão Vương, chú ý xung quanh chứ!” hiện tại bọn họ luôn là tâm điểm ánh nhìn.
“Không sao, dù sao bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng.” Vương tổng vẫn huyễn khốc như trước, lời nói mang theo chút men say.
“Anh uống rượu?” Trần Hoài nhíu nhíu mày, kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, với thân phận của Vương Tri Tranh, bị kéo đi xã giao không uống rượu là không có khả năng.
“Ừ.” Vương Tri Tranh xoay người Trần Hoài lại: “Chúng ta khiêu vũ đi.”
Trần Hoài: “…Nhưng em không biết nhảy.”
Vương Tri Tranh mỉm cười: “Anh dẫn em.”
Trần Hoài: “Em muốn nhảy bước nam.”
Vương tổng lúc này lâm vào trạng thái vô hạn sủng nịnh: “Không thành vấn đề.”
Dưới ánh đèn sàn khiêu vũ, Trần Hoài ôm Vương Tri Tranh cùng khiêu vũ.
Trần Hoài khiêu vũ chưa quen nên nhảy rất dè dặt.
Người bên ngoài sàn lại sôi trào.
“Đệch, Vương tổng nhảy bước nữ!”
“Phản rồi?!”
“Bọn tôi đã biết từ lâu rồi.” một nữ đồng nghiệp may mắn có trong nhóm bát quái đau lòng không thôi: “Vương tổng nhất định kìm nén rất vất vả.”
“Lão Vương, em nhảy đẹp không?”
“Không đẹp.”
“…Huh?”
“Nhưng anh vẫn sẽ dẫn em… cả đời.”
“Vậy đời này, nhờ anh, hảo hảo dẫn bước.”
“Nhất định.”
~o0o Toàn Văn Hoàn o0o~
Xác định sẽ chuyển sang nhậm chức quản lý bên công ty của Ngụy Lai Tư, Trần Hoài liền đăng kí một lớp MBA (thạc sỹ quản trị kinh doanh), chương trình học hôm nay bị xếp vào cuối tuần, nên mấy người trong lớp hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm.
Những người này đều có địa vị nhất định trong công ty họ, có người còn là chủ công ty, đăng kí lớp này cũng không hẳn là đi học.
“Thứ lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi.” Trần Hoài từ chối.
“Gì mà đã sắp xếp lịch trình nhanh quá vậy.” một trung niên nam tử trêu đùa: “Bộ cậu không định cho các mỹ nhân lớp mình có cơ hội à.”
Một nữ nhân dung mạo mỹ lệ sắng giọng: “Đúng đó, Trần Hoài, anh thực không nể mặt chúng tôi.”
Trần Hoài ngại ngùng cười: “Xin lỗi, quả thật hôm nay không tiện.”
Cô gái kia lại nói: “Nếu đã thế, lần tới anh phải mời riêng tôi một bữa cơm mới được.”
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào, tiếng cười ái muội.
Trần Hoài nhất thời minh bạch tình huống trước mắt, anh cười cười: “Vậy lần tới tìm cơ hội mời mọi người ăn cơm, hôm nay tôi phải đi rồi, nhà tôi đang chờ bên ngoài.”
Mấy người trong phòng nháy mắt cứng người, bọn họ hai mắt nhìn nhau, trung niên nam tử kia rốt cuộc lớn hơn bọn họ mấy tuổi, mặt dày mày dạn hỏi: “Nhà cậu… là thế nào?”
Trần Hoài giả bộ giật mình, nói: “Xem ra tôi nói chưa được rõ ràng, để tôi đổi cách nói khách, là chồng tôi.”
Anh nói thực bình tĩnh, những người khác lại không có tố chất được như anh, có người sốc ngay tại chỗ.
Trần Hoài cũng không để ý, ngược lại giơ tay trái của mình ra, lộ chiếc nhẫn màu ngân bạch sáng lấp lánh, nói: “Là chồng chính thức hợp pháp, chúng tôi đã đăng kí ở Mỹ rồi.”
Mấy người ở đây đã thu hồi vẻ mặt khiếp sợ của bản thân, lúc này nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, liền khách khí chúc mừng hai câu.
Nữ nhân vừa lên tiếng đề nghị kia trông có vài phần khó xử, nhưng mặt mũi vẫn khá trấn định.
Trần Hoài đáp lại cảm tạ vài câu, nhìn nhìn thời gian, nói: “Tôi phải đi rồi, nếu không vị kia nhà tôi sẽ ồn ào.”
Trần Hoài vừa xoay người, mấy người bạn học cũng đi theo ra ngoài, trung niên nam tử vui cười nói: “Chúng tôi cũng đi luôn.”
Trần Hoài cười cười, không để ý.
Rời khỏi lớp học, quả nhiên thấy Vương Tri Tranh đã đứng chờ bên ngoài, có thể là do chờ lâu, mà thân thể biếng nhác dựa vào cửa xe.
Ngũ quan hắn xuất sắc, dáng người thon dài, dưới ánh đèn đường trông như toàn thân hắn đang tỏa một vầng sáng thản nhiên, đẹp như một bức tranh.
“Tiểu Hoài.” Vương Tri Tranh vẫy vẫy tay với Trần Hoài, lại cúi người mở cửa xe lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.
Một vị bạn học ngơ ngác nói: “Ông xã cậu đẹp trai thật.”
Trần Hoài thô bỉ mỉm cười: “Đó là đương nhiên, vậy mới xứng với tôi chứ.”
Nói rồi khoát tay: “Tôi đi trước nhé.”
Một đường chạy tới trước mặt Vương Tri Tranh, hắn nhẹ nhàng quàng khăn lên cổ cho anh: “Thời tiết có chút lạnh.”
“Ừ.” Trần Hoài vươn tay kéo chặt áo khoác của hắn vào một chút: “Sao anh không ngồi chờ trong xe, trúng gió lạnh thì sao.”
Vương Tri Tranh cúi đầu hôn lên lỗ vai vợ: “Anh muốn nhìn thấy em đầu tiên.”
Trần Hoài cảm động hết sức: “Thật là… quá buồn nôn.”
“Có sao?” Vương Tri Tranh kinh ngạc nói: “Vậy anh sẽ thu liễm.”
“Không cần.” Trần Hoài ăn đậu hủ hắn một phen: “Cho dù anh có buồn nôn hơn nữa, chỉ cần đối tượng là em thì không sao hết.”
Hai người cùng nhau lên xe, Vương Tri Tranh nhìn mấy người vẫn đứng xa xa qua cửa sổ xe, hỏi: “Mấy người kia là ai?”
“Bạn cùng lớp.” Trần Hoài cũng nhìn ra ngoài, đối với việc bị ông xã tò mò tìm hiểu đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn nghiêng người qua, ôm chặt cánh tay Vương Tri Tranh nũng nịu nói: “Lão Vương, vừa rồi có một cô gái cùng lớp muốn cua em đó.”
Vương Tri Tranh nhướn mày, hoa đào của Trần Hoài rất vượng, hắn đã sớm biết rõ, nhưng vẫn khó chịu như cũ: “Vậy em có cho cô ta xem giấy đăng kí kết hôn của chúng ta không?”
Phương pháp chủ yếu đối phó tình địch hiện tại của Vương tổng chính là đưa ra ảnh chụp giấy đăng kí kết hôn của cả hai, yêu cầu Trần Hoài tùy thời tùy chỗ lấy ra cho người nhìn, chỉ hận không bắt Trần Hoài cài luôn làm màn hình nền điện thoại.
Trần Hoài hì hì mỉm cười: “Em đưa nhẫn ra.”
Vương Tri Tranh khẽ buông lỏng.
Cũng không phải sợ Trần Hoài bị cướp đi, mà là Trần Hoài rốt cục không còn sợ hãi ánh mắt cùng nhân ngôn của thế tục, rốt cục có thể bình tĩnh thản nhiên nói rõ tính hướng trước mặt người ngoài, cho người ta biết cuộc hôn nhân hạnh phúc của bọn họ.
Vương tổng vừa lòng, từ ghế sau đưa tới một bộ quần áo: “Bộ của em này.”
Trần Hoài tiếp nhận xem, quả nhiên là đồ đôi với bộ của Vương Tri Tranh.
Anh cảm khái: “Chúng ta ngang nhiên mặc đồ đôi trong công ty như vậy có phải rất khoe khoang không?”
Vương Tri Tranh thở dài: “Sau này anh và em không còn cơ hội show ân ái trong công ty, đây là cơ hội cuối cùng, anh nhất định phải năm chắc.”
Sau bữa tổng kết liên hoan cuối năm của Thái Thương, Trần Hoài sẽ chuyển sang công ty chi nhánh của Ngụy Lai Tư làm việc, đây là lần cuối cùng Trần Hoài lấy thân phận là nhân viên của chi nhánh tổng tham gia tiệc cuối năm.
Đối với cơ hội này, Vương tổng tâm cơ đã lên kế hoạch lâu ngày, nhất định phải show ân ái một phen, tốt nhất phải để toàn thể công ty biết Trần Hoài đã có một ông xã khốc huyễn như hắn, nhượng đám hoa đào xung quanh em ấy đều héo rũ.
Đương nhiên, Vương tổng còn làm xong phương án hai, đã thu mua cổ phần của công ty Ngụy Lai Tư rồi.
“Lão Vương, anh có biết năm nay anh không có tên trong danh sách nam nhân d được hoan nghênh nhất công ty không?” Trần Hoài liếc mắt nhìn hắn.
Đây là kết cục của việc công khai đã có vợ đó.
“Vậy sao?” Vương Tri Tranh không để bụng: “Cũng không có gì lạ, anh đã không còn là vương lão ngũ nữa rồi.”
“Anh đã nằm trong danh sách ông xã tốt nhất thế giới, loại hư danh kia không đáng để lưu luyến” Vương tổng thực tiêu sái.
“Thật hả?” Trần Hoài thực hoài nghi, anh nhớ rõ Vương Tri Tranh còn lén lút theo dõi hoạt động bỏ phiếu mà ta.
“Đương nhiên không phải.” Vương Tri Tranh căm giận: “Các vị nữ đồng nghiệp thực sự rất dễ thay lòng đổi dạ.”
“Đúng vậy.” Trần Hoài niết niết vành tai hắn an ủi: “Nhưng anh đã có em rồi, em sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“Anh cũng vậy.”
Địa điểm tiệc tổng kết hàng năm đều đặt tại khách sạn 5 sao, Trần Hoài và Vương Tri Tranh thay quần áo xong, lúc tới khách sạn, trong sảnh đã ngồi đầy người.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Vương Tri Tranh một lòng muốn chọc mù mắt cẩu độc thân còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Ngụy đổng lôi đi.
Xã giao đằng đẵng.
Trần Hoài chống cằm, nhìn Kiều Tinh bị Ngô Đế Lâm xúi giục lén chụp ảnh các vị nam đồng nghiệp đẹp trai.
“Kiều Tinh bị Ngô Đế Lâm bắt thóp cái gì à?” Trần Hoài thấy bộ dạng Kiều Tinh nhẫn nhục chịu đựng, không hiểu nổi.
“Ai biết được.” Hùng Mặc vẻ mặt ý vị sâu xa, nhìn Trần Hoài: “Hôm nay trang phục của ông và Vương tổng… thực giống nhau.”
“Đương nhiên.” Trần Hoài kiêu ngạo: “Đồ đôi chính tông đó.”
Hùng Mặc: “…”
Tình lữ cẩu thật sự rất chướng mắt.
Nửa thời gian sau của tiệc tổng kết là hoạt động tự do, khách sạn dọn sẵn một sân rộng cho mọi người tự do biểu diễn, Trần Hoài nhàm chán nhìn lung tung xung quanh, bên cạnh là một cô gái lưng khoác balo, ăn mặc tùy tiện cũng đang nhìn ngó xung quanh.
Bộ dạng này của cô thực không hợp với không khí bên trong, Trần Hoài nhịn không được nhìn nhiều thêm chút.
Cô gái kia tựa hồ cũng chú ý tới Trần Hoài, xoay đầu lại xán lạn mỉm cười
Trần Hoài thấy cô gái thập phần khả nghi, hỏi: “Cô là?”
“Đi ngang qua.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh đẹp giai này, nghe nói công ty các anh có một cặp gay nổi tiếng, trông rất đẹp trai phải không, là ai vậy, chỉ tôi coi chút đi ~”
Trần Hoài: “…”
Trần Hoài mặt không đổi sắc: “Tôi chính là một trong hai người đó.”
Cô gái: “…”
Cô cười khan một tiếng: “Vừa rồi tôi có nói cho anh biết tên mình là gì không?”
Trần Hoài khó hiểu: “Không có.”
Cô gái khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong liền co giò bỏ chạy, biến mất như một cơn gió.
Trần Hoài: “…”
“Tiểu Hoài.” Vương Tri Tranh đột nhiên bước ra từ phía sau, vươn tay ôm eo Trần Hoài.
Trần Hoài cứng người.
Đệch!
“Lão Vương, chú ý xung quanh chứ!” hiện tại bọn họ luôn là tâm điểm ánh nhìn.
“Không sao, dù sao bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng.” Vương tổng vẫn huyễn khốc như trước, lời nói mang theo chút men say.
“Anh uống rượu?” Trần Hoài nhíu nhíu mày, kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, với thân phận của Vương Tri Tranh, bị kéo đi xã giao không uống rượu là không có khả năng.
“Ừ.” Vương Tri Tranh xoay người Trần Hoài lại: “Chúng ta khiêu vũ đi.”
Trần Hoài: “…Nhưng em không biết nhảy.”
Vương Tri Tranh mỉm cười: “Anh dẫn em.”
Trần Hoài: “Em muốn nhảy bước nam.”
Vương tổng lúc này lâm vào trạng thái vô hạn sủng nịnh: “Không thành vấn đề.”
Dưới ánh đèn sàn khiêu vũ, Trần Hoài ôm Vương Tri Tranh cùng khiêu vũ.
Trần Hoài khiêu vũ chưa quen nên nhảy rất dè dặt.
Người bên ngoài sàn lại sôi trào.
“Đệch, Vương tổng nhảy bước nữ!”
“Phản rồi?!”
“Bọn tôi đã biết từ lâu rồi.” một nữ đồng nghiệp may mắn có trong nhóm bát quái đau lòng không thôi: “Vương tổng nhất định kìm nén rất vất vả.”
“Lão Vương, em nhảy đẹp không?”
“Không đẹp.”
“…Huh?”
“Nhưng anh vẫn sẽ dẫn em… cả đời.”
“Vậy đời này, nhờ anh, hảo hảo dẫn bước.”
“Nhất định.”
~o0o Toàn Văn Hoàn o0o~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất