Chương 4
Harry lại thích ứng với ánh sáng, cậu nhảy khỏi ghế và đi về phía bàn nhà Slytherin. Cả lễ đường vẫn yên tĩnh, Draco nhìn Harry đi về phía bọn nó, hắn là người phản phản ứng trước nhất, đá Goyle ở bên người bảo nó tránh ra. Lúc này bàn Slytherin vang lên một tràng vỗ tay và tiếng huýt sáo, Harry còn nghe loáng thoáng có người hét lên: "Chúng ta có Potter rồi!"
Harry đi đến cái chỗ trống gần cậu nhất — ngồi xuống bên trái Draco, gật đầu với mọi người trong bàn xem như chào hỏi qua, lúc này lễ đường đột nhiên phát ra một tiếng thật lớn, đám người châu đầu bàn tán, sôi nổi nhìn về xung quanh bàn nhà Slytherin.
Harry lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn giáo sư, bác Hagrid ngồi góc xa cậu nhất, lúc này đang chống bàn đứng lên nhìn cậu đầy kinh ngạc. Ngồi ở giữa bàn là một ông cụ tóc bạc trắng, Harry biết cụ là hiệu trưởng Albus Dumbledore, có lẽ như cụ đã cảm nhận được ánh mắt cậu nên đã cười đáp lại một cách hiền từ, còn chớp mắt một cách tinh nghịch. Harry cũng nhận ra giáo sư Quirrell, sự lắp bắp của thầy ở quán Cái Vạc Lủng đã để lại cho Harry một ấn tượng sâu sắc, cái khăn quàng cổ màu tím quấn quanh đầu làm thầy trông như một củ hành tây vậy.
Harry lại nhìn về phía bàn khác, phát hiện hai anh em Weasley đang ngồi ở bàn Gryffindor nhìn cậu không chớp mắt, cậu cười với bọn họ; Ron ngồi đối diện cặp song sinh cũng xoay qua nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt không đẹp lắm.
Cuộc thảo luận tiếp tục cho đến khi lễ phân nhầ kết thúc, giữa tiếng ồn ào, giáo sư McGonagall cũng đọc xong cái tên cuối cùng, Blaise Zabini được phân vào Slytherin, hắn đi tới ngồi bên phía còn lại của Draco.
"Nè, Malfoy, ngồi ở cạnh 'chúa cứu thế' có cảm giác thế nào? Tựa như mơ ha?" Blaise dùng khuỷu tay thọc thọc Draco, nhướng mày hỏi đùa. Harry lúc này mới nhận ra rằng Draco đã chẳng nói lấy một lời nào từ khi cậu ngồi xuống cạnh hắn đến giờ.
"Biến đi." Draco cau mày chán ghét đẩy tay Blaise ra.
Cụ Dumbledore đứng lên, tươi cười nhìn bọn học sinh ở dưới, nói một đoạn chào mừng đầy khó hiểu. Draco đảo mắt, quay đầu nói với Harry: "Cha tôi bảo lão Dumbledore mát lắm." Harry có hơi kinh ngạc với sự khinh thường trong giọng nói của Draco, nhưng trong lòng cậu cũng có phần nào đồng ý với từ 'mát'.
Cụ Dumbledore ngồi xuống, gõ cái ly rượu ở trước mặt, rồi cái bàn trống không đột nhiên hiện lên đầy đồ ăn, Harry chưa bao giờ được thấy nhiều món ăn cậu muốn thử mà lại không cơ hội đến vậy. Ở nhà Dursley, có thể ăn no đã là không tệ rồi, Dudley luôn đi cướp đồ ăn của Harry, mặc kệ là nó có ăn được hay không. Ngoại trừ kẹo bạc hà cứng có vẻ hơi lạc quẻ, Harry đã lấy mỗi món trước mặt một ít rồi bắt đầu ăn thoả thích.
Khi Harry ăn xong miếng bò bít tết cuối cùng, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như là rớt vào hang băng rồi lại bị người đổ lên đầu một xô nước đá vậy. Một hồn ma đẫm máu, phờ phạc đầy đáng sợ xuyên qua cơ thể cậu đứng giữa bàn, nửa người dưới của ông ta đều chôn ở dưới bàn.
"Cậu là Potter à, hy vọng năm nay Slytherin vẫn có thể giữ được cúp nhà." Hồn ma nhìn Harry với ánh mắt trống rỗng, nói xong thì bay đi ngay.
Lúc này đồ ăn trên bàn biến mất, đủ loại tráng miệng lại hiện lên. Harry không quá hứng thú với chocolate ở trước mắt, cậu đã ăn đủ nhiều trên tàu rồi. Lại nhìn về phía pudding ở nơi xa mà cậu với không tới, cắn nĩa không biết mình nên đứng dậy đi lấy hay không, cậu cũng không thấy có ai trong bàn đứng lên.
"Bá tước Đẫm máu, hồn ma hay ở Slytherin." Draco thấy Harry phát ngốc không nhúc nhích thì cho rằng cậu vẫn còn đang suy nghĩ về hồn ma vừa nãy, vươn tay lấy trước mặt Crabbe hai đĩa pudding, đưa một đĩa cho Harry.
"Sao người ông ta toàn là máu thế?... A, tôi cảm ơn." Harry nhanh chóng ngồi thẳng dậy, múc một thìa pudding hỏi.
"Hình như là khi sinh thời ông ta đã tự sát."
"Nhưng tại sao tự sát lại biến thành ma? Ý tôi là, người tự sát đã lựa chọn từ bỏ cuộc sống của họ, điều đó có nghĩa là họ không còn ý niệm gì về thế giới này mới phải. Nhưng trong sách lại ghi rằng sở dĩ hồn ma tồn tại là vì bọn họ vẫn còn chấp niệm mãnh liệt với thế giới này, nên mới quay trở ại nơi đã từng sinh sống, điều này thật mâu thuẫn không phải sao?" Harry không khỏi liếc nhìn về hướng Bá tước Đẫm máu, đôi mắt trống rỗng của ông không biết đang nhìn về hướng nào.
"Không biết, cái này tôi cũng không hỏi cha. Tôi cũng chả quan tâm chuyện mấy hồn ma đó." Draco vân vê ly Pudding, "Pudding này khó ăn quá, còn chẳng ngon bằng một nửa mẹ tôi làm."
Harry đang ăn pudding, hơi xấu hổ xoay đầu nhìn về phía bàn giáo sư, bác Hagrid đang uống rượu, cụ Dumbledore thì đang cùng cô McGonnagall thảo luận chuyện gì đó, giáo sư Quirrell đầu hành tây đang ngồi đối mặt nói chuyện với một người đàn ông tóc đen bóng, mũi khoằm, làn da vàng như nến, mặc áo chùng đen. Mà người kia cũng không có nghe, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Harry, như thể đang cố nhìn thấu cậu hết thảy.
Harry cảm thấy không thoải mái, đang định quay đi thì vết thẹo trên trán tức khắc nóng bỏng lên.
"A!" Harry đau đến rên một tiếng, muốn vươn tay che trán, lại đụng phải Draco bên cạnh đang nói chuyện với Blaise.
"Sao vậy?" Draco cho rằng Harry gọi hắn.
Cơn đau biến mất trong tích tắc. Thứ còn đọng lại là sự khó chịu từ đôi mắt đầy ác ý của người đàn ông mặc áo chùng đen kia.
"Người mặc đồ đen kế bên giáo sư Quirrell là ai thế?"
"À, đó là viện trưởng của chúng ta, Severus Snape, ông ấy là một Bậc thầy Độc dược. Cũng là cha đỡ đầu của tôi." Draco nói đầy đắc ý, "Ông ấy dạy chúng ta môn Độc dược, nhưng kỳ thật ông muốn dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hơn, ông ấy rất giỏi những cái đó rất nhiều."
Các món tráng miệng biết mất khi Dumbledore lại đứng lên lần nữa, cụ đứng trên đài nói những việc cần chú ý.
"... Ta cần phải nói cho các con, nếu không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn và chết một cách cực kỳ đau đớn thì đừng có mò đến hành lang tầng ba phía tay phải nhé."
Harry nở nụ cười, nhìn đến Draco cũng đang cười.
"Thầy ấy không nghiêm túc chứ?"
"Ai biết được, dù sao lão vẫn luôn điên điên khùng khùng như thế."
Dumbledore yêu cầu mọi người chọn tông thích hợp để cùng hát. Rất ít người ở bàn Slytherin thực sự hát. Cuối cùng, hầu như chỉ còn lại hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Cụ Dumbledore thậm chí còn giúp bọn họ chỉ huy mấy nốt cuối cùng, cũng là người vỗ tay đầu tiên. Harry rất thán phục thiên phú hài hước và sự dũng cảm để làm bất cứ điều gì của cặp song sinh tóc đỏ, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu trước hành vi ngày càng kì lạ của vị hiệu trưởng.
Các tân sinh Slytherin đi theo huynh trưởng Marcus Flint về hầm, Draco lặng lẽ nói cho Harry rằng Flint cũng là đội trưởng đội Quidditch, Hogwarts chưa từng có học sinh năm nhất nào được gia nhập vào đội. "Có lẽ tôi có thể nói cha tôi nghĩ cách cho tôi vào đội."
Harry quá mệt mỏi nên cũng không có tập trung nghe Draco nói chuyện, mơ mơ màng màng gật đầu với hắn.
Cuối cùng bọn nó cũng đi tới ký túc xá, Harry và Draco ở một cùng một phòng, trên chiếc giường được treo một tấm màn màu xanh lá bằng bốn cái cọc ở bốn góc, hành lý của bọn nó đã được mang lên. Harry cũng không buồn nhìn kỹ phòng đã leo lên giường ngủ thiếp đi rồi.
Draco cau mày nhìn thoáng qua Harry đã ngủ, đi đến phần giường còn lại sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, rửa mặt xong nằm lên giường cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.
Harry đi đến cái chỗ trống gần cậu nhất — ngồi xuống bên trái Draco, gật đầu với mọi người trong bàn xem như chào hỏi qua, lúc này lễ đường đột nhiên phát ra một tiếng thật lớn, đám người châu đầu bàn tán, sôi nổi nhìn về xung quanh bàn nhà Slytherin.
Harry lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bàn giáo sư, bác Hagrid ngồi góc xa cậu nhất, lúc này đang chống bàn đứng lên nhìn cậu đầy kinh ngạc. Ngồi ở giữa bàn là một ông cụ tóc bạc trắng, Harry biết cụ là hiệu trưởng Albus Dumbledore, có lẽ như cụ đã cảm nhận được ánh mắt cậu nên đã cười đáp lại một cách hiền từ, còn chớp mắt một cách tinh nghịch. Harry cũng nhận ra giáo sư Quirrell, sự lắp bắp của thầy ở quán Cái Vạc Lủng đã để lại cho Harry một ấn tượng sâu sắc, cái khăn quàng cổ màu tím quấn quanh đầu làm thầy trông như một củ hành tây vậy.
Harry lại nhìn về phía bàn khác, phát hiện hai anh em Weasley đang ngồi ở bàn Gryffindor nhìn cậu không chớp mắt, cậu cười với bọn họ; Ron ngồi đối diện cặp song sinh cũng xoay qua nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt không đẹp lắm.
Cuộc thảo luận tiếp tục cho đến khi lễ phân nhầ kết thúc, giữa tiếng ồn ào, giáo sư McGonagall cũng đọc xong cái tên cuối cùng, Blaise Zabini được phân vào Slytherin, hắn đi tới ngồi bên phía còn lại của Draco.
"Nè, Malfoy, ngồi ở cạnh 'chúa cứu thế' có cảm giác thế nào? Tựa như mơ ha?" Blaise dùng khuỷu tay thọc thọc Draco, nhướng mày hỏi đùa. Harry lúc này mới nhận ra rằng Draco đã chẳng nói lấy một lời nào từ khi cậu ngồi xuống cạnh hắn đến giờ.
"Biến đi." Draco cau mày chán ghét đẩy tay Blaise ra.
Cụ Dumbledore đứng lên, tươi cười nhìn bọn học sinh ở dưới, nói một đoạn chào mừng đầy khó hiểu. Draco đảo mắt, quay đầu nói với Harry: "Cha tôi bảo lão Dumbledore mát lắm." Harry có hơi kinh ngạc với sự khinh thường trong giọng nói của Draco, nhưng trong lòng cậu cũng có phần nào đồng ý với từ 'mát'.
Cụ Dumbledore ngồi xuống, gõ cái ly rượu ở trước mặt, rồi cái bàn trống không đột nhiên hiện lên đầy đồ ăn, Harry chưa bao giờ được thấy nhiều món ăn cậu muốn thử mà lại không cơ hội đến vậy. Ở nhà Dursley, có thể ăn no đã là không tệ rồi, Dudley luôn đi cướp đồ ăn của Harry, mặc kệ là nó có ăn được hay không. Ngoại trừ kẹo bạc hà cứng có vẻ hơi lạc quẻ, Harry đã lấy mỗi món trước mặt một ít rồi bắt đầu ăn thoả thích.
Khi Harry ăn xong miếng bò bít tết cuối cùng, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như là rớt vào hang băng rồi lại bị người đổ lên đầu một xô nước đá vậy. Một hồn ma đẫm máu, phờ phạc đầy đáng sợ xuyên qua cơ thể cậu đứng giữa bàn, nửa người dưới của ông ta đều chôn ở dưới bàn.
"Cậu là Potter à, hy vọng năm nay Slytherin vẫn có thể giữ được cúp nhà." Hồn ma nhìn Harry với ánh mắt trống rỗng, nói xong thì bay đi ngay.
Lúc này đồ ăn trên bàn biến mất, đủ loại tráng miệng lại hiện lên. Harry không quá hứng thú với chocolate ở trước mắt, cậu đã ăn đủ nhiều trên tàu rồi. Lại nhìn về phía pudding ở nơi xa mà cậu với không tới, cắn nĩa không biết mình nên đứng dậy đi lấy hay không, cậu cũng không thấy có ai trong bàn đứng lên.
"Bá tước Đẫm máu, hồn ma hay ở Slytherin." Draco thấy Harry phát ngốc không nhúc nhích thì cho rằng cậu vẫn còn đang suy nghĩ về hồn ma vừa nãy, vươn tay lấy trước mặt Crabbe hai đĩa pudding, đưa một đĩa cho Harry.
"Sao người ông ta toàn là máu thế?... A, tôi cảm ơn." Harry nhanh chóng ngồi thẳng dậy, múc một thìa pudding hỏi.
"Hình như là khi sinh thời ông ta đã tự sát."
"Nhưng tại sao tự sát lại biến thành ma? Ý tôi là, người tự sát đã lựa chọn từ bỏ cuộc sống của họ, điều đó có nghĩa là họ không còn ý niệm gì về thế giới này mới phải. Nhưng trong sách lại ghi rằng sở dĩ hồn ma tồn tại là vì bọn họ vẫn còn chấp niệm mãnh liệt với thế giới này, nên mới quay trở ại nơi đã từng sinh sống, điều này thật mâu thuẫn không phải sao?" Harry không khỏi liếc nhìn về hướng Bá tước Đẫm máu, đôi mắt trống rỗng của ông không biết đang nhìn về hướng nào.
"Không biết, cái này tôi cũng không hỏi cha. Tôi cũng chả quan tâm chuyện mấy hồn ma đó." Draco vân vê ly Pudding, "Pudding này khó ăn quá, còn chẳng ngon bằng một nửa mẹ tôi làm."
Harry đang ăn pudding, hơi xấu hổ xoay đầu nhìn về phía bàn giáo sư, bác Hagrid đang uống rượu, cụ Dumbledore thì đang cùng cô McGonnagall thảo luận chuyện gì đó, giáo sư Quirrell đầu hành tây đang ngồi đối mặt nói chuyện với một người đàn ông tóc đen bóng, mũi khoằm, làn da vàng như nến, mặc áo chùng đen. Mà người kia cũng không có nghe, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Harry, như thể đang cố nhìn thấu cậu hết thảy.
Harry cảm thấy không thoải mái, đang định quay đi thì vết thẹo trên trán tức khắc nóng bỏng lên.
"A!" Harry đau đến rên một tiếng, muốn vươn tay che trán, lại đụng phải Draco bên cạnh đang nói chuyện với Blaise.
"Sao vậy?" Draco cho rằng Harry gọi hắn.
Cơn đau biến mất trong tích tắc. Thứ còn đọng lại là sự khó chịu từ đôi mắt đầy ác ý của người đàn ông mặc áo chùng đen kia.
"Người mặc đồ đen kế bên giáo sư Quirrell là ai thế?"
"À, đó là viện trưởng của chúng ta, Severus Snape, ông ấy là một Bậc thầy Độc dược. Cũng là cha đỡ đầu của tôi." Draco nói đầy đắc ý, "Ông ấy dạy chúng ta môn Độc dược, nhưng kỳ thật ông muốn dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hơn, ông ấy rất giỏi những cái đó rất nhiều."
Các món tráng miệng biết mất khi Dumbledore lại đứng lên lần nữa, cụ đứng trên đài nói những việc cần chú ý.
"... Ta cần phải nói cho các con, nếu không muốn gặp chuyện ngoài ý muốn và chết một cách cực kỳ đau đớn thì đừng có mò đến hành lang tầng ba phía tay phải nhé."
Harry nở nụ cười, nhìn đến Draco cũng đang cười.
"Thầy ấy không nghiêm túc chứ?"
"Ai biết được, dù sao lão vẫn luôn điên điên khùng khùng như thế."
Dumbledore yêu cầu mọi người chọn tông thích hợp để cùng hát. Rất ít người ở bàn Slytherin thực sự hát. Cuối cùng, hầu như chỉ còn lại hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Cụ Dumbledore thậm chí còn giúp bọn họ chỉ huy mấy nốt cuối cùng, cũng là người vỗ tay đầu tiên. Harry rất thán phục thiên phú hài hước và sự dũng cảm để làm bất cứ điều gì của cặp song sinh tóc đỏ, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu trước hành vi ngày càng kì lạ của vị hiệu trưởng.
Các tân sinh Slytherin đi theo huynh trưởng Marcus Flint về hầm, Draco lặng lẽ nói cho Harry rằng Flint cũng là đội trưởng đội Quidditch, Hogwarts chưa từng có học sinh năm nhất nào được gia nhập vào đội. "Có lẽ tôi có thể nói cha tôi nghĩ cách cho tôi vào đội."
Harry quá mệt mỏi nên cũng không có tập trung nghe Draco nói chuyện, mơ mơ màng màng gật đầu với hắn.
Cuối cùng bọn nó cũng đi tới ký túc xá, Harry và Draco ở một cùng một phòng, trên chiếc giường được treo một tấm màn màu xanh lá bằng bốn cái cọc ở bốn góc, hành lý của bọn nó đã được mang lên. Harry cũng không buồn nhìn kỹ phòng đã leo lên giường ngủ thiếp đi rồi.
Draco cau mày nhìn thoáng qua Harry đã ngủ, đi đến phần giường còn lại sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, rửa mặt xong nằm lên giường cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất