[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế
Chương 16: Bảo bối Tử thần
Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia
Chương 16
Harry dám chắc kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay là kỳ lễ kỳ cục nhất trong đời cậu, cho dù cậu có đánh bại Voldemort hay sống đến tận 182 tuổi.
Buổi sáng cậu giúp ông Weasley dọn dẹp, đắp một người tuyết cao hơn hai mét ngoài vườn. Harry đội mũ dạ và chống gậy, nhưng George và Fred nghĩ một cái gậy khẳng khiu thì nói gì đến việc bảo vệ vườn hoa, thế là lúc sẩm tối Harry ra vườn đã thấy trong tay người tuyết có một cây gậy mới quấn đầy đinh và xích, trông còn dữ tợn hơn cả quỷ khổng lồ.
Tối muộn, khi mọi người đều đã ngủ, Harry mặc Áo Tàng hình trong tầm mắt phức tạp của Ron, đi tới số 12 Quảng trường Grimmauld bằng lò sưởi. Không phải cậu khoái lén lút như thế, nhưng cả ngày nay cậu nghĩ nát óc vẫn không thể quyết định nổi có nên đi nói với Lupin: "Con biết các thầy giấu một Malfoy trong nhà, con cũng muốn đi thăm cậu ta.". Rõ là Draco không được Hội Phượng hoàng tin tưởng, cho hắn một chỗ nương náu tạm thời đã vô cùng nhượng bộ, nhưng Harry cũng không thể mặt dày tự nhiên đến nói với Lupin: "Con nghĩ mọi người nên tin tưởng cậu ta hơn, vì cái tên chết tiệt này yêu con điên cuồng, yêu tới mức sẵn sàng chết vì con." - mấy việc này chia sẻ với bạn bè cũng đã đủ xấu hổ.
Còn Snape nữa. Cho dù George và Fred chỉ bông đùa về việc gã lập lời thề Bất Khả Bội, Harry vẫn nghiêm túc suy xét khả năng này. Nói không chừng nó lại đúng với sự thật, thế nên nhiều lúc quan trọng Snape mới giúp đỡ cậu, nhưng lại bày tỏ nỗi căm hận với nhóm Potter trong mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Đầu bên kia lò sưởi vô cùng yên tĩnh, Harry đi lên lầu từng bước, nỗi bi thương trong cậu cũng từng chút mà tăng lên. Cậu đã từng có một người cha đỡ đầu...
Đối diện với cầu thang cậu đi ở tầng cao nhất là một cánh cửa treo bảng ghi "Sirius", Harry đứng lại, nhẹ nhàng giơ tay chạm vào cái bảng kia. Đúng lúc này, một cánh cửa khác ở bên cạnh bỗng mở ra, Draco mặc áo sơ mi ngoài áo khoác kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến giữa đêm này.
Harry miễn cưỡng cười với hắn: "Cách cửa mà cậu cũng ngửi ra tôi được cơ à?"
"Chưa đến được trình độ đấy. Đừng có so sánh tôi với chó săn kiểu đó.", Draco cau mày giải thích: "Chỉ là vừa lúc tôi muốn đi xem căn nhà. Snape có nói ở cửa phòng tôi có rào hạn chế, nhưng theo tình huống mà nói, cái gọi là hạn chế chả có tác dụng gì cả."
Harry hỏi: "Cần chủ nhà dẫn đường không?"
Draco thoáng nhìn cầu thang tối đen, từ chối: "Tôi nghĩ chủ nhà hợp ngồi trên ghế hơn."
Hắn đúng. Ánh đèn màu vàng ấm làm tâm tình Harry tốt hơn, nỗi cô đơn bi thương trong bóng đêm cũng bị ánh sáng đuổi đi. Sô pha màu xanh lục mềm mại đặc trưng Slytherin thật thoải mái, Harry chìm người trong đệm, thấy Draco đứng cách vài bước đang thâm trầm chăm chú nhìn cậu.
"Ờm, vết thương đỡ hơn chưa?", Harry không được tự nhiên rùng mình.
Draco như đột nhiên bị đánh thức, chuyển mắt nhìn về giá cắm nến trên tường: "Không sao."
"Cậu muốn đi gặp Voldemort thật hả?"
"Là hắn ta gọi tôi.", Draco nhẹ nhàng nói, "Tôi không có quyền từ chối."
Harry gập một chân, theo bản năng ôm lấy: "Cậu có thể thoát khỏi bọn họ, Tử thần Thực tử ấy. Cụ Dumbledore chắc chắn sẽ giúp cậu... Tôi biết sẽ nguy hiểm, nhưng cậu cứ thế này đến gặp Voldemort cũng chẳng an toàn gì."
Draco nói: "Không sao hết, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
"Chuẩn bị gì?", Harry ngẩng đầu, "Cậu sẽ không làm Tử thần Thực tử thật đấy chứ? Cậu mới mười sáu tuổi!"
Draco gật đầu: "Phải, Chúa tể Hắc ám cũng chưa suy tàn đến độ cần một học sinh cống hiến sức lực cho mình. Hắn chỉ muốn kiểm tra lòng trung thành của Malfoy mà thôi, tôi phải đi gặp hắn... Lucius là cha tôi. Chắc chắn cậu rất hận ông ấy, nhưng ông là cha tôi.", vài sợi tóc vàng rủ trước trán hắn.
"Tôi biết. Nếu như ông ấy cũng muốn rời...", Harry liếm môi, cảm giác cổ họng mình khô như rang, "Đúng là tôi hận ông ta, nhưng con người không cần phải giữ mãi nỗi hận thù. Thù hận là một việc rất mệt mỏi."
Draco cười khẩy: "Kể cả thù hận tôi?"
Harry không hài lòng mà nói: "Túm cổ áo đánh nhau với tôi mệt hơn hay nói chuyện vui vẻ với tôi mệt hơn?"
Draco kể: "Tôi không trả lời được. Có lẽ tôi sẽ nói khoảng thời gian đối nghịch với cậu kia càng nhẹ nhàng, không có áp lực, nhưng những cái đó không tính là vui vẻ. Có lẽ tôi đúng là một người không hiểu nổi cảm xúc, nên cũng chẳng thể hiểu nổi vui vẻ."
Harry kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới sẽ có một ngày nghe được Draco nói những lời như vậy. Gần như là giác ngộ.
Draco ý thức được bản thân lỡ lời: "Hình như tôi đã nói lời kỳ lạ, xin lỗi. Cậu xuất hiện ở đây thật chẳng đúng lúc, làm tôi càng không thể khống chế bản thân."
"Không thể khống chế?", Harry khẩn trương, trong một giây phút nào đó cậu đã cho rằng Draco sẽ thật sự tiến tới cho cậu một nụ hôn —— tại Ron! Draco căn bản không nhắc tới hôn hay bất cứ việc gì có thể liên tưởng tới việc hôn!
Quả nhiên, Draco chỉ chầm chậm thở dài, thấp giọng nói: "Tuy là lúc tệ nhất. Nhưng tối nay tôi... rất vui khi thấy cậu, Potter."
Harry khó hiểu chớp chớp mắt vì lời nói tràn ngập mâu thuẫn của hắn.
Tối hôm sau lúc Harry tới đèn ngoài hiên vẫn sáng, ban đầu cậu còn tưởng là Snape hoặc Lupin đang ở đây, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra mấy cái giá cắm nến đấy là Draco thắp cho cậu. Căn nhà rõ là đã bị xem xét, khung ảnh lồng kính của phu nhân Black bình tĩnh hơn nhiều, lúc bà nhìn thấy Harry chỉ hừ một tiếng, cái gì cũng không nói. Harry đoán Draco đã nói chuyện với bà... Một chuyện tốt, có lẽ vị phù thủy thuần huyết kia có thể khiến căn nhà Harry đang thừa kế sáng sủa hơn, không còn giống một cái hầm mộ mục ruỗng, cho dù hắn dùng cách gì cũng được.
Lúc này Draco đang luyện thần chú, Harry vừa bước vào phòng, tên chết tiệt tóc vàng kia đã thuận tay vẩy đũa phép, treo ngược Harry lên không trung.
Harry bất ngờ kêu to: "Sao cậu lại làm thế?"
Draco đi tới, xấu xa cười cười: "Bài tập giáo sư Snape giao thêm. Tuy những loại thần chú kia thực dụng hơn, nhưng cái này lại thú vị."
Harry hung tợn nói: "Nếu cậu dám biểu diễn cái này trước mặt Snape chắc chắn cậu sẽ trở thành Slytherin đầu tiên có thể khiến ông ấy trừ điểm."
Draco tự hỏi: "Cảm ơn lời khuyên chí lý của cậu?"
Harry tức giận niệm phản chú, lúc rơi từ không trung xuống, cậu nhìn thấy vẻ mặt Draco thay đổi —— mặt đất trải thảm lông rất dày, Harry biết mình có ngã chổng vó cũng chẳng sao —— nhưng Slytherin kia vẫn chạy lại, cuối cùng Harry lăn trên người hắn.
"Cậu nặng hơn, Potter. GIáng Sinh cậu đã ăn bao nhiêu?"
"Tại mùa đông mặc nhiều quần áo hơn thôi!"
Draco cẩn thận kiểm tra quần áo Harry: "Một cái áo len cổ bẻ...", thanh âm hắn dừng lại, lông mày nhướng cao.
Harry nhìn xuống cổ tay áo của mình bị hắn xắn lên. Một cái vòng tay đá quý màu bạch kim cực kỳ Slytherin chễm chệ trên đó. Xong rồi, một Malfoy không thể không nhận ra gia huy nhà mình được!
Harry đau khổ biện minh: "Tôi có thể giải thích. Cái này là quà Giáng Sinh Kreacher tặng tôi, tôi nghĩ nó bắt được lỗ hổng trong mệnh lệnh lần trước của tôi —— ờm, cái mà bắt cậu tới ấy. Vốn tôi định đưa cậu khi quay trở lại trường, chỉ là đột nhiên mọi việc thành như này, tôi quên béng mất."
Draco chậm rì rì nói: "... Nếu cậu thích thì có thể giữ lại luôn. Chỉ là tôi nghĩ Cứu thế chủ mà đeo một cái vòng tay của nữ..."
"Chỉ là tôi sợ làm mất nên mới đeo trên tay thôi! Trông nó có vẻ đắt!"
"Cũng không hẳn. Trước kia mẹ tôi cho tôi, tôi vẫn luôn để trong tầng dưới cùng tủ quần áo, coi như một món quà có thể mang đi tặng?", Draco không nhịn được mà cười, "Nhưng tặng cho cậu thì chẳng thích hợp gì cả."
"Đúng rồi đấy.", Harry lầu bầu tháo cái vòng tay đưa cho Draco.
Vòng tay mới bị tháo xuống vẫn còn vương hơi ấm, Draco vươn tay cầm lấy nó, tháo cái nhẫn bạc ở ngón giữa thả lại vào tay Harry: "Quà Giáng Sinh không thể thu lại, đổi cái này cho cậu. Xin lỗi, hiện tại tôi không còn thứ nào khác. Cậu muốn xử lý nó thế nào cũng được."
Harry giật mình đỡ chiếc nhẫn. Nhẫn! Draco tặng cậu một cái nhẫn! Merlin! Ý nghĩa của một cái nhẫn khác một cái vòng tay cỡ nào chứ! Không, cũng có thể phù thủy không quan tâm chuyện này? Cậu để ý trên tay Draco còn một cái nhẫn đá quý khác, cái đưa cho Harry còn mộc mạc chán.
Chắc là một món quà Giáng Sinh bình thường thôi.
Cuối cùng, Harry căng thẳng cất vật kia vào túi quần jean. Không thể đeo trên tay được. Đùi bị cái nhẫn cộm đến phát ngứa.
Buổi tối ngày thứ ba bọn họ nói rất nhiều chuyện liên quan tới... Muggle. Khiến cho người ta càng kinh ngạc hơn là: Draco còn biết về Luân Đôn nhiều hơn Harry, dù sao hắn cũng đã từng sống một mình ở đó một thời gian.
"Thì về cơ bản trước mười một tuổi tôi gần như không đi ra ngoài.", Harry nhún vai, "Sau khi đến Hogwarts, Hang Sóc đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Có lẽ cậu sẽ bất ngờ: Tôi thích thế giới phép thuật hơn bên Muggle nhiều, nhưng không có nghĩa tôi có thể chấp nhận việc phù thủy tùy tiện tấn công Muggle. Voldemort làm sai."
Draco lầm bầm: "Tôi cũng không thích nhìn bọn họ chết thảm."
Ngày thứ tư quầng thâm mắt của Harry cực kỳ rõ ràng, bùa Lẫn lộn cũng không thể che được. Dưới ánh mắt khiển trách của Draco, cậu không thể không bò đến cái sô pha mềm mại bổ sung giấc ngủ.
"Chắc ngài Cứu thế chủ đây cho rằng một anh hùng vĩ đại không cần ngủ.", Draco dài giọng, ném một tấm thảm lên trên bụng Harry.
Harry chỉnh chỉnh tư thế: "Chỉ là tôi không ngủ được."
"Thuốc ngủ?"
"Rồi rồi, là do tôi không muốn ngủ.", Harry trợn mắt, "Tôi không thể an tâm nhắm mắt được, tôi sợ sẽ có chuyện gì đấy xảy ra."
Draco gỡ kính của cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi, Đầu Sẹo. Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
"Phù thủy máu trong cũng nghe kể chuyện trước khi ngủ à?", Harry ngạc nhiên, "Tôi cứ tưởng mọi người dùng thuốc ngủ dỗ trẻ con."
Draco nói: "Làm cha mẹ ai chả giống ai."
"Thế cậu kể chuyện cậu hay nghe trước khi ngủ đi."
"Được. Vào một đêm của mười mấy năm về trước, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, những con quạ kêu gào trong bóng tối, đứa trẻ được chọn sinh ra ——"
"Draco Malfoy!"
"Được rồi, cậu không thích những câu chuyện có thật.", Slytherin tóc vàng miễn cưỡng đổi sang một câu chuyện khác, "Ngày xửa ngày xưa, có ba anh em đi trên một con đường hẹp quanh co. Họ đi mãi, đi mãi. Đến chiều tà, bọn họ đi tới bên một con sông lớn, ba anh em vung đũa phép, một cái cầu kiên cố hiện ra trên sông."
"Khoan đã.", Harry mở to mắt, "Cả ba anh em là phù thủy?"
"Chuyện cổ của phù thủy, tất nhiên nhân vật chính phải là phù thủy!"
"Ờ nhỉ.", Harry gãi đầu, "Cậu kể tiếp đi."
"Khi ba anh em đang qua sông, Thần Chết đột nhiên xuất hiện. Ông ta nói với bọn họ-"
"Thần Chết!", Harry ngồi bật dậy, "Có Thần Chết thật à?"
"Harry Potter, cậu vẫn còn mấy câu hỏi 'Ông già Noel có thật à' như đám trẻ con Muggle ư? Truyền thuyết thôi!", Draco ấn Harry lại về sô pha, "Chính cậu không muốn nghe truyện có thật, nhớ không?"
"Nhớ.", Harry ủ rũ nói.
"Thần Chết rất tức giận, vì ba anh em này không chết bởi con sông, trở thành vật tế cho gã như bao người khác. Gã không muốn cứ thế bỏ qua cho họ, gã nói: 'Phép thuật của các ngươi quả thật rất mạnh mẽ, giờ, ta muốn cho mỗi người các ngươi một phần thưởng.'."
Tiếng Draco trong đêm yên tĩnh bằng phẳng, nhẹ nhàng, Harry cảm thấy mí mắt mình dần nặng xuống.
"Anh cả hiếu chiến ước có một cây đũa phép mạnh mẽ, một cây đũa phép không bao giờ có thể bị đánh bại. Thần Chết liền bẻ một cành cây cơm nguội đang ngả xuống ven bờ làm thành một cây đũa phép đưa cho người anh cả."
"Anh hai ngạo mạn muốn làm khó Thần Chết, anh ước khả năng cải tử hồi sinh. Thần Chết nhặt một cục đá bên sông đưa cho anh ta, nói cho anh ta biết đây là Hòn đá Phục sinh."
"Cuối cùng đến lượt người em út, là người khiêm tốn và cũng là người thông minh nhất, anh không tin Thần Chết thật lòng, vậy nên anh đã yêu cầu một đồ vật có thể để cho anh rời đi mà không bị Thần Chết bám theo. Gã miễn cưỡng đưa cho anh chiếc Áo Tàng hình của mình."
Harry mơ màng mở to mắt: "Áo choàng Tàng hình?"
"Ừ, Áo choàng Tàng hình, giống như của cậu ấy.", Draco khẽ cười, "Truyền thuyết cũng có một ít là sự thật, không phải sao?"
"Sau đó thì sao?", Harry nghiêng đầu nhìn hắn, "Thần Chết thật sự để yên cho họ đi à?"
"Đúng thế, sau đó ba anh em mỗi người một ngả.", cái bóng thon gầy của Draco lặng lẽ in trên tường, "Người anh cả có được Đũa phép Cơm nguội liên tục quyết đấu với những phù thủy khác, bất khả chiến bại. Hắn lớn tiếng khoe khoang mình có 'đũa phép của Tử Thần'. Kết quả là trong một lần hắn say rượu, một phù thủy khác nhân cơ hội chặt cổ hắn, lấy đi cây đũa phép."
Harry thấp giọng: "Tử Thần thắng một."
"Không sai. Còn anh hai, anh ta quay về quê, dùng Hòn đá Phục sinh hồi sinh vị hôn thê bất hạnh yểu mệnh của mình. Nhưng dù sống lại, nàng vẫn luôn bi thương mà lạnh nhạt, nàng vô cùng đau khổ vì phải trở lại nhân gian."
Harry lẩm bẩm: "Phải, nàng hẳn nên rời đi... Đi rồi mới tốt."
Một bàn tay hơi lạnh trùm lên mắt Harry che ánh đèn cho cậu, Draco nói: "Tuy cuối cùng Thần Chết vẫn có được người anh hai, nhưng tôi nghĩ đây là cái kết tốt nhất."
Lông mi Harry sượt qua lòng bàn tay hắn: "Cái kết gì cơ?"
"Anh ta vật vã trong nỗi tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn tự sát. Rời đi cùng người con gái mà anh ta yêu."
Harry trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ không nhận Dấu hiệu Hắc ám, phải không?"
"... Ừm."
Hô hấp Harry chậm dần: "Người em út thì sao?"
"Anh ta thắng.", Draco chậm rãi nói, "Anh ta luôn mặc Áo Tàng hình, Tử Thần không thể tìm thấy anh ta. Khi mà sinh mệnh anh ta kết thúc, anh ta cởi áo choàng giao cho con mình, sau đó nghênh đón Tử Thần như một người bạn già, cao hứng rời khỏi nhân gian cùng gã."
Harry lẩm bẩm câu gì đó, bàn tay giữ thảm lông cũng lỏng dần.
Draco để tay cậu xuống dưới thảm, đôi mắt xám nhạt đong đầy ánh trăng nhìn con người đang yên lặng ngủ bên cạnh. Một Potter khiến người khác chán ghét. Draco khe khẽ thở dài cúi người xuống.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ càng sáng rõ.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain...
(Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không...)
Bờ môi khô ráo của hắn cọ qua vành tai Harry.
Draco nhặt Áo choàng Tàng hình lên che đi thiếu niên ngủ trên sô pha, hy vọng nó thật sự có thể trợ giúp cậu tránh thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần như truyền thuyết. Sau đó hắn cầm giá cắm nến đi ra khỏi phòng, chậm rãi đi qua phòng khách tối đen như mực, ánh lửa lay động hắt lên mái tóc vàng tạo ra một quầng sáng trong đêm đen. Bức họa phu nhân Black bị đánh thức, hỏi hắn: "Phải đi à, Draco?"
Draco hỏi thăm bà: "Vâng. Cảm ơn người. Nếu bùa Lẫn lộn trên thảm treo tường mất hiệu lực, phiền phu nhân nghĩ cách báo cho tôi."
Phu nhân Black bất mãn nói: "Dù ngươi không nói, ta cũng không muốn để người khác thấy cái kia! Merlin, con trai của một Máu Bùn thừa kế gia tộc! Nỗi ô nhục!"
Draco nghiêm mặt.
"Được được.", phu nhân Black miễn cưỡng nói, "Ngươi yêu nó. Merlin, máu lai dơ bẩn kia nói ngươi yêu nó, đừng tưởng ta không nghe thấy. Phù thủy máu trong bây giờ đã sa đọa đến thế ư?"
Draco nói: "Tôi không yêu cậu ấy. Phu nhân, người biết là do Khế ước Bảo hộ. Chỉ là một cái thề ước."
Hắn tiếp tục đi trong bóng tối. Không có bất kỳ một kẻ nào chân chính cùng lập trường với hắn, không thể thổ lộ cho bất cứ ai... Không có đường sống cho kẻ trốn tránh, cặp mắt đỏ quạch của Chúa tể Hắc ám chăm chú nhìn hắn, nỗi tuyệt vọng tột cùng ngược lại lại khiến hắn trở nên bình tĩnh, chú ý tới những việc tốt. Ví dụ như cha mẹ hắn, ví dụ như bản thân Harry (không phải cái thề ước chết tiệt kia), ví dụ như chút hi vọng viển vông... Nếu hắn còn muốn giữ cái gì, muốn tranh thủ việc gì, hắn không thể không chủ động đi làm sớm một chút.
Trước khi bình minh ló rạng, hắn đã rời khỏi số 12 Quảng trường Grimmauld.
... Mày không yêu Potter.
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia
Chương 16
Harry dám chắc kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay là kỳ lễ kỳ cục nhất trong đời cậu, cho dù cậu có đánh bại Voldemort hay sống đến tận 182 tuổi.
Buổi sáng cậu giúp ông Weasley dọn dẹp, đắp một người tuyết cao hơn hai mét ngoài vườn. Harry đội mũ dạ và chống gậy, nhưng George và Fred nghĩ một cái gậy khẳng khiu thì nói gì đến việc bảo vệ vườn hoa, thế là lúc sẩm tối Harry ra vườn đã thấy trong tay người tuyết có một cây gậy mới quấn đầy đinh và xích, trông còn dữ tợn hơn cả quỷ khổng lồ.
Tối muộn, khi mọi người đều đã ngủ, Harry mặc Áo Tàng hình trong tầm mắt phức tạp của Ron, đi tới số 12 Quảng trường Grimmauld bằng lò sưởi. Không phải cậu khoái lén lút như thế, nhưng cả ngày nay cậu nghĩ nát óc vẫn không thể quyết định nổi có nên đi nói với Lupin: "Con biết các thầy giấu một Malfoy trong nhà, con cũng muốn đi thăm cậu ta.". Rõ là Draco không được Hội Phượng hoàng tin tưởng, cho hắn một chỗ nương náu tạm thời đã vô cùng nhượng bộ, nhưng Harry cũng không thể mặt dày tự nhiên đến nói với Lupin: "Con nghĩ mọi người nên tin tưởng cậu ta hơn, vì cái tên chết tiệt này yêu con điên cuồng, yêu tới mức sẵn sàng chết vì con." - mấy việc này chia sẻ với bạn bè cũng đã đủ xấu hổ.
Còn Snape nữa. Cho dù George và Fred chỉ bông đùa về việc gã lập lời thề Bất Khả Bội, Harry vẫn nghiêm túc suy xét khả năng này. Nói không chừng nó lại đúng với sự thật, thế nên nhiều lúc quan trọng Snape mới giúp đỡ cậu, nhưng lại bày tỏ nỗi căm hận với nhóm Potter trong mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Đầu bên kia lò sưởi vô cùng yên tĩnh, Harry đi lên lầu từng bước, nỗi bi thương trong cậu cũng từng chút mà tăng lên. Cậu đã từng có một người cha đỡ đầu...
Đối diện với cầu thang cậu đi ở tầng cao nhất là một cánh cửa treo bảng ghi "Sirius", Harry đứng lại, nhẹ nhàng giơ tay chạm vào cái bảng kia. Đúng lúc này, một cánh cửa khác ở bên cạnh bỗng mở ra, Draco mặc áo sơ mi ngoài áo khoác kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến giữa đêm này.
Harry miễn cưỡng cười với hắn: "Cách cửa mà cậu cũng ngửi ra tôi được cơ à?"
"Chưa đến được trình độ đấy. Đừng có so sánh tôi với chó săn kiểu đó.", Draco cau mày giải thích: "Chỉ là vừa lúc tôi muốn đi xem căn nhà. Snape có nói ở cửa phòng tôi có rào hạn chế, nhưng theo tình huống mà nói, cái gọi là hạn chế chả có tác dụng gì cả."
Harry hỏi: "Cần chủ nhà dẫn đường không?"
Draco thoáng nhìn cầu thang tối đen, từ chối: "Tôi nghĩ chủ nhà hợp ngồi trên ghế hơn."
Hắn đúng. Ánh đèn màu vàng ấm làm tâm tình Harry tốt hơn, nỗi cô đơn bi thương trong bóng đêm cũng bị ánh sáng đuổi đi. Sô pha màu xanh lục mềm mại đặc trưng Slytherin thật thoải mái, Harry chìm người trong đệm, thấy Draco đứng cách vài bước đang thâm trầm chăm chú nhìn cậu.
"Ờm, vết thương đỡ hơn chưa?", Harry không được tự nhiên rùng mình.
Draco như đột nhiên bị đánh thức, chuyển mắt nhìn về giá cắm nến trên tường: "Không sao."
"Cậu muốn đi gặp Voldemort thật hả?"
"Là hắn ta gọi tôi.", Draco nhẹ nhàng nói, "Tôi không có quyền từ chối."
Harry gập một chân, theo bản năng ôm lấy: "Cậu có thể thoát khỏi bọn họ, Tử thần Thực tử ấy. Cụ Dumbledore chắc chắn sẽ giúp cậu... Tôi biết sẽ nguy hiểm, nhưng cậu cứ thế này đến gặp Voldemort cũng chẳng an toàn gì."
Draco nói: "Không sao hết, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
"Chuẩn bị gì?", Harry ngẩng đầu, "Cậu sẽ không làm Tử thần Thực tử thật đấy chứ? Cậu mới mười sáu tuổi!"
Draco gật đầu: "Phải, Chúa tể Hắc ám cũng chưa suy tàn đến độ cần một học sinh cống hiến sức lực cho mình. Hắn chỉ muốn kiểm tra lòng trung thành của Malfoy mà thôi, tôi phải đi gặp hắn... Lucius là cha tôi. Chắc chắn cậu rất hận ông ấy, nhưng ông là cha tôi.", vài sợi tóc vàng rủ trước trán hắn.
"Tôi biết. Nếu như ông ấy cũng muốn rời...", Harry liếm môi, cảm giác cổ họng mình khô như rang, "Đúng là tôi hận ông ta, nhưng con người không cần phải giữ mãi nỗi hận thù. Thù hận là một việc rất mệt mỏi."
Draco cười khẩy: "Kể cả thù hận tôi?"
Harry không hài lòng mà nói: "Túm cổ áo đánh nhau với tôi mệt hơn hay nói chuyện vui vẻ với tôi mệt hơn?"
Draco kể: "Tôi không trả lời được. Có lẽ tôi sẽ nói khoảng thời gian đối nghịch với cậu kia càng nhẹ nhàng, không có áp lực, nhưng những cái đó không tính là vui vẻ. Có lẽ tôi đúng là một người không hiểu nổi cảm xúc, nên cũng chẳng thể hiểu nổi vui vẻ."
Harry kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới sẽ có một ngày nghe được Draco nói những lời như vậy. Gần như là giác ngộ.
Draco ý thức được bản thân lỡ lời: "Hình như tôi đã nói lời kỳ lạ, xin lỗi. Cậu xuất hiện ở đây thật chẳng đúng lúc, làm tôi càng không thể khống chế bản thân."
"Không thể khống chế?", Harry khẩn trương, trong một giây phút nào đó cậu đã cho rằng Draco sẽ thật sự tiến tới cho cậu một nụ hôn —— tại Ron! Draco căn bản không nhắc tới hôn hay bất cứ việc gì có thể liên tưởng tới việc hôn!
Quả nhiên, Draco chỉ chầm chậm thở dài, thấp giọng nói: "Tuy là lúc tệ nhất. Nhưng tối nay tôi... rất vui khi thấy cậu, Potter."
Harry khó hiểu chớp chớp mắt vì lời nói tràn ngập mâu thuẫn của hắn.
Tối hôm sau lúc Harry tới đèn ngoài hiên vẫn sáng, ban đầu cậu còn tưởng là Snape hoặc Lupin đang ở đây, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra mấy cái giá cắm nến đấy là Draco thắp cho cậu. Căn nhà rõ là đã bị xem xét, khung ảnh lồng kính của phu nhân Black bình tĩnh hơn nhiều, lúc bà nhìn thấy Harry chỉ hừ một tiếng, cái gì cũng không nói. Harry đoán Draco đã nói chuyện với bà... Một chuyện tốt, có lẽ vị phù thủy thuần huyết kia có thể khiến căn nhà Harry đang thừa kế sáng sủa hơn, không còn giống một cái hầm mộ mục ruỗng, cho dù hắn dùng cách gì cũng được.
Lúc này Draco đang luyện thần chú, Harry vừa bước vào phòng, tên chết tiệt tóc vàng kia đã thuận tay vẩy đũa phép, treo ngược Harry lên không trung.
Harry bất ngờ kêu to: "Sao cậu lại làm thế?"
Draco đi tới, xấu xa cười cười: "Bài tập giáo sư Snape giao thêm. Tuy những loại thần chú kia thực dụng hơn, nhưng cái này lại thú vị."
Harry hung tợn nói: "Nếu cậu dám biểu diễn cái này trước mặt Snape chắc chắn cậu sẽ trở thành Slytherin đầu tiên có thể khiến ông ấy trừ điểm."
Draco tự hỏi: "Cảm ơn lời khuyên chí lý của cậu?"
Harry tức giận niệm phản chú, lúc rơi từ không trung xuống, cậu nhìn thấy vẻ mặt Draco thay đổi —— mặt đất trải thảm lông rất dày, Harry biết mình có ngã chổng vó cũng chẳng sao —— nhưng Slytherin kia vẫn chạy lại, cuối cùng Harry lăn trên người hắn.
"Cậu nặng hơn, Potter. GIáng Sinh cậu đã ăn bao nhiêu?"
"Tại mùa đông mặc nhiều quần áo hơn thôi!"
Draco cẩn thận kiểm tra quần áo Harry: "Một cái áo len cổ bẻ...", thanh âm hắn dừng lại, lông mày nhướng cao.
Harry nhìn xuống cổ tay áo của mình bị hắn xắn lên. Một cái vòng tay đá quý màu bạch kim cực kỳ Slytherin chễm chệ trên đó. Xong rồi, một Malfoy không thể không nhận ra gia huy nhà mình được!
Harry đau khổ biện minh: "Tôi có thể giải thích. Cái này là quà Giáng Sinh Kreacher tặng tôi, tôi nghĩ nó bắt được lỗ hổng trong mệnh lệnh lần trước của tôi —— ờm, cái mà bắt cậu tới ấy. Vốn tôi định đưa cậu khi quay trở lại trường, chỉ là đột nhiên mọi việc thành như này, tôi quên béng mất."
Draco chậm rì rì nói: "... Nếu cậu thích thì có thể giữ lại luôn. Chỉ là tôi nghĩ Cứu thế chủ mà đeo một cái vòng tay của nữ..."
"Chỉ là tôi sợ làm mất nên mới đeo trên tay thôi! Trông nó có vẻ đắt!"
"Cũng không hẳn. Trước kia mẹ tôi cho tôi, tôi vẫn luôn để trong tầng dưới cùng tủ quần áo, coi như một món quà có thể mang đi tặng?", Draco không nhịn được mà cười, "Nhưng tặng cho cậu thì chẳng thích hợp gì cả."
"Đúng rồi đấy.", Harry lầu bầu tháo cái vòng tay đưa cho Draco.
Vòng tay mới bị tháo xuống vẫn còn vương hơi ấm, Draco vươn tay cầm lấy nó, tháo cái nhẫn bạc ở ngón giữa thả lại vào tay Harry: "Quà Giáng Sinh không thể thu lại, đổi cái này cho cậu. Xin lỗi, hiện tại tôi không còn thứ nào khác. Cậu muốn xử lý nó thế nào cũng được."
Harry giật mình đỡ chiếc nhẫn. Nhẫn! Draco tặng cậu một cái nhẫn! Merlin! Ý nghĩa của một cái nhẫn khác một cái vòng tay cỡ nào chứ! Không, cũng có thể phù thủy không quan tâm chuyện này? Cậu để ý trên tay Draco còn một cái nhẫn đá quý khác, cái đưa cho Harry còn mộc mạc chán.
Chắc là một món quà Giáng Sinh bình thường thôi.
Cuối cùng, Harry căng thẳng cất vật kia vào túi quần jean. Không thể đeo trên tay được. Đùi bị cái nhẫn cộm đến phát ngứa.
Buổi tối ngày thứ ba bọn họ nói rất nhiều chuyện liên quan tới... Muggle. Khiến cho người ta càng kinh ngạc hơn là: Draco còn biết về Luân Đôn nhiều hơn Harry, dù sao hắn cũng đã từng sống một mình ở đó một thời gian.
"Thì về cơ bản trước mười một tuổi tôi gần như không đi ra ngoài.", Harry nhún vai, "Sau khi đến Hogwarts, Hang Sóc đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Có lẽ cậu sẽ bất ngờ: Tôi thích thế giới phép thuật hơn bên Muggle nhiều, nhưng không có nghĩa tôi có thể chấp nhận việc phù thủy tùy tiện tấn công Muggle. Voldemort làm sai."
Draco lầm bầm: "Tôi cũng không thích nhìn bọn họ chết thảm."
Ngày thứ tư quầng thâm mắt của Harry cực kỳ rõ ràng, bùa Lẫn lộn cũng không thể che được. Dưới ánh mắt khiển trách của Draco, cậu không thể không bò đến cái sô pha mềm mại bổ sung giấc ngủ.
"Chắc ngài Cứu thế chủ đây cho rằng một anh hùng vĩ đại không cần ngủ.", Draco dài giọng, ném một tấm thảm lên trên bụng Harry.
Harry chỉnh chỉnh tư thế: "Chỉ là tôi không ngủ được."
"Thuốc ngủ?"
"Rồi rồi, là do tôi không muốn ngủ.", Harry trợn mắt, "Tôi không thể an tâm nhắm mắt được, tôi sợ sẽ có chuyện gì đấy xảy ra."
Draco gỡ kính của cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi, Đầu Sẹo. Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
"Phù thủy máu trong cũng nghe kể chuyện trước khi ngủ à?", Harry ngạc nhiên, "Tôi cứ tưởng mọi người dùng thuốc ngủ dỗ trẻ con."
Draco nói: "Làm cha mẹ ai chả giống ai."
"Thế cậu kể chuyện cậu hay nghe trước khi ngủ đi."
"Được. Vào một đêm của mười mấy năm về trước, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, những con quạ kêu gào trong bóng tối, đứa trẻ được chọn sinh ra ——"
"Draco Malfoy!"
"Được rồi, cậu không thích những câu chuyện có thật.", Slytherin tóc vàng miễn cưỡng đổi sang một câu chuyện khác, "Ngày xửa ngày xưa, có ba anh em đi trên một con đường hẹp quanh co. Họ đi mãi, đi mãi. Đến chiều tà, bọn họ đi tới bên một con sông lớn, ba anh em vung đũa phép, một cái cầu kiên cố hiện ra trên sông."
"Khoan đã.", Harry mở to mắt, "Cả ba anh em là phù thủy?"
"Chuyện cổ của phù thủy, tất nhiên nhân vật chính phải là phù thủy!"
"Ờ nhỉ.", Harry gãi đầu, "Cậu kể tiếp đi."
"Khi ba anh em đang qua sông, Thần Chết đột nhiên xuất hiện. Ông ta nói với bọn họ-"
"Thần Chết!", Harry ngồi bật dậy, "Có Thần Chết thật à?"
"Harry Potter, cậu vẫn còn mấy câu hỏi 'Ông già Noel có thật à' như đám trẻ con Muggle ư? Truyền thuyết thôi!", Draco ấn Harry lại về sô pha, "Chính cậu không muốn nghe truyện có thật, nhớ không?"
"Nhớ.", Harry ủ rũ nói.
"Thần Chết rất tức giận, vì ba anh em này không chết bởi con sông, trở thành vật tế cho gã như bao người khác. Gã không muốn cứ thế bỏ qua cho họ, gã nói: 'Phép thuật của các ngươi quả thật rất mạnh mẽ, giờ, ta muốn cho mỗi người các ngươi một phần thưởng.'."
Tiếng Draco trong đêm yên tĩnh bằng phẳng, nhẹ nhàng, Harry cảm thấy mí mắt mình dần nặng xuống.
"Anh cả hiếu chiến ước có một cây đũa phép mạnh mẽ, một cây đũa phép không bao giờ có thể bị đánh bại. Thần Chết liền bẻ một cành cây cơm nguội đang ngả xuống ven bờ làm thành một cây đũa phép đưa cho người anh cả."
"Anh hai ngạo mạn muốn làm khó Thần Chết, anh ước khả năng cải tử hồi sinh. Thần Chết nhặt một cục đá bên sông đưa cho anh ta, nói cho anh ta biết đây là Hòn đá Phục sinh."
"Cuối cùng đến lượt người em út, là người khiêm tốn và cũng là người thông minh nhất, anh không tin Thần Chết thật lòng, vậy nên anh đã yêu cầu một đồ vật có thể để cho anh rời đi mà không bị Thần Chết bám theo. Gã miễn cưỡng đưa cho anh chiếc Áo Tàng hình của mình."
Harry mơ màng mở to mắt: "Áo choàng Tàng hình?"
"Ừ, Áo choàng Tàng hình, giống như của cậu ấy.", Draco khẽ cười, "Truyền thuyết cũng có một ít là sự thật, không phải sao?"
"Sau đó thì sao?", Harry nghiêng đầu nhìn hắn, "Thần Chết thật sự để yên cho họ đi à?"
"Đúng thế, sau đó ba anh em mỗi người một ngả.", cái bóng thon gầy của Draco lặng lẽ in trên tường, "Người anh cả có được Đũa phép Cơm nguội liên tục quyết đấu với những phù thủy khác, bất khả chiến bại. Hắn lớn tiếng khoe khoang mình có 'đũa phép của Tử Thần'. Kết quả là trong một lần hắn say rượu, một phù thủy khác nhân cơ hội chặt cổ hắn, lấy đi cây đũa phép."
Harry thấp giọng: "Tử Thần thắng một."
"Không sai. Còn anh hai, anh ta quay về quê, dùng Hòn đá Phục sinh hồi sinh vị hôn thê bất hạnh yểu mệnh của mình. Nhưng dù sống lại, nàng vẫn luôn bi thương mà lạnh nhạt, nàng vô cùng đau khổ vì phải trở lại nhân gian."
Harry lẩm bẩm: "Phải, nàng hẳn nên rời đi... Đi rồi mới tốt."
Một bàn tay hơi lạnh trùm lên mắt Harry che ánh đèn cho cậu, Draco nói: "Tuy cuối cùng Thần Chết vẫn có được người anh hai, nhưng tôi nghĩ đây là cái kết tốt nhất."
Lông mi Harry sượt qua lòng bàn tay hắn: "Cái kết gì cơ?"
"Anh ta vật vã trong nỗi tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn tự sát. Rời đi cùng người con gái mà anh ta yêu."
Harry trầm mặc, đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ không nhận Dấu hiệu Hắc ám, phải không?"
"... Ừm."
Hô hấp Harry chậm dần: "Người em út thì sao?"
"Anh ta thắng.", Draco chậm rãi nói, "Anh ta luôn mặc Áo Tàng hình, Tử Thần không thể tìm thấy anh ta. Khi mà sinh mệnh anh ta kết thúc, anh ta cởi áo choàng giao cho con mình, sau đó nghênh đón Tử Thần như một người bạn già, cao hứng rời khỏi nhân gian cùng gã."
Harry lẩm bẩm câu gì đó, bàn tay giữ thảm lông cũng lỏng dần.
Draco để tay cậu xuống dưới thảm, đôi mắt xám nhạt đong đầy ánh trăng nhìn con người đang yên lặng ngủ bên cạnh. Một Potter khiến người khác chán ghét. Draco khe khẽ thở dài cúi người xuống.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ càng sáng rõ.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain...
(Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không...)
Bờ môi khô ráo của hắn cọ qua vành tai Harry.
Draco nhặt Áo choàng Tàng hình lên che đi thiếu niên ngủ trên sô pha, hy vọng nó thật sự có thể trợ giúp cậu tránh thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần như truyền thuyết. Sau đó hắn cầm giá cắm nến đi ra khỏi phòng, chậm rãi đi qua phòng khách tối đen như mực, ánh lửa lay động hắt lên mái tóc vàng tạo ra một quầng sáng trong đêm đen. Bức họa phu nhân Black bị đánh thức, hỏi hắn: "Phải đi à, Draco?"
Draco hỏi thăm bà: "Vâng. Cảm ơn người. Nếu bùa Lẫn lộn trên thảm treo tường mất hiệu lực, phiền phu nhân nghĩ cách báo cho tôi."
Phu nhân Black bất mãn nói: "Dù ngươi không nói, ta cũng không muốn để người khác thấy cái kia! Merlin, con trai của một Máu Bùn thừa kế gia tộc! Nỗi ô nhục!"
Draco nghiêm mặt.
"Được được.", phu nhân Black miễn cưỡng nói, "Ngươi yêu nó. Merlin, máu lai dơ bẩn kia nói ngươi yêu nó, đừng tưởng ta không nghe thấy. Phù thủy máu trong bây giờ đã sa đọa đến thế ư?"
Draco nói: "Tôi không yêu cậu ấy. Phu nhân, người biết là do Khế ước Bảo hộ. Chỉ là một cái thề ước."
Hắn tiếp tục đi trong bóng tối. Không có bất kỳ một kẻ nào chân chính cùng lập trường với hắn, không thể thổ lộ cho bất cứ ai... Không có đường sống cho kẻ trốn tránh, cặp mắt đỏ quạch của Chúa tể Hắc ám chăm chú nhìn hắn, nỗi tuyệt vọng tột cùng ngược lại lại khiến hắn trở nên bình tĩnh, chú ý tới những việc tốt. Ví dụ như cha mẹ hắn, ví dụ như bản thân Harry (không phải cái thề ước chết tiệt kia), ví dụ như chút hi vọng viển vông... Nếu hắn còn muốn giữ cái gì, muốn tranh thủ việc gì, hắn không thể không chủ động đi làm sớm một chút.
Trước khi bình minh ló rạng, hắn đã rời khỏi số 12 Quảng trường Grimmauld.
... Mày không yêu Potter.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất