[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 17: Khai giảng

Trước Sau
Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: Citrus Aurantifolia

Chương 17

Không khí vui tươi lễ Giáng Sinh mang tới chẳng kéo dài được bao lâu. Đầu năm 1997, thế cục ngày càng khẩn trương, số người tử vong tăng vọt, Dấu hiệu Hắc Ám quay trở lại, một lần nữa trở thành ác mộng của thế giới phù thủy. Cân nhắc vấn đề an toàn, tàu tốc hành Hogwarts tạm thời không hoạt động, học sinh được thu xếp di chuyển bằng mạng Floo về trường, tránh những nguy hiểm không đáng có trên đường.

Harry là người cuối cùng bước vào lò sưởi âm tường, lúc cậu dùng bột Floo suýt thì kêu "Số 12 Quảng trường Grimmauld", cũng may vẻ mặt đầy lo lắng của bà Weasley đã nhắc nhở cậu, cuối cùng cậu cũng thuận lợi xuất hiện ở lò sưởi trong văn phòng giáo viên.

Có lẽ là ảo giác nhưng học kỳ này ở Hogwarts quạnh quẽ đến kỳ lạ, chuông trang trí trên hành lang biến mất toàn bộ, tuyết đọng ngoài cửa sổ ngày một dày, hoàn toàn không có dấu hiệu tan ra. Xa xa có thể thấy một người cao lớn ở cạnh vườn rau, chắc là Hagrid, có lẽ bùa xua đuổi lại mất tác dụng.

Trên đường về tháp Gryffindor Ron đột nhiên hỏi: "Các bồ nghĩ Hermione có tới không? Bố mẹ cô ấy đều là Muggle, chắc chắn không thể dùng mạng Floo."

Ginny nói: "Lò sưởi của Muggle cũng có thể dùng mạng Floo."

"Nhưng mà... ", Ron vẫn lo lắng sốt ruột, "Nhỡ may họ không có lò sưởi thì sao? Ba nói đa số Muggle không dùng tới nó, hơn nữa Muggle cũng không có bột Floo."

"Chắc chắn các giáo sư đã nghĩ tới những vấn đề này rồi.", Ginny thẳng thừng nói, "Đến kí túc xá là biết chị Hermione có tới hay không ngay, mà nếu giờ chưa tới, anh có thể ngồi chờ ở phòng nghỉ."

"Sao anh phải ngồi ở phòng nghỉ chờ cổ như một thằng ngốc chứ!"

Harry thất thần đi sau hai người, như đã lạc vào cõi thần tiên. Nếu có thể, cậu cũng rất muốn đến hầm Slytherin xem Draco có về trường hay không. Chỉ cần nhìn thấy tên tóc vàng ngu ngốc kia, Harry chắc chắn sẽ lao tới đấm hắn một cái.

Kẻ lừa đảo! Kiêu căng ngạo mạn! Tự cao tự đại!

Cậu đã nghĩ quan hệ của bọn họ có chuyển biến tốt, cho dù chẳng gọi là tốt đẹp, thì ít ra trước khi đi Draco cũng nên nói cho cậu một tiếng chứ. Buổi sáng hôm đó Harry thức dậy, phát hiện mặt trời đã chiếu sáng căn phòng trống rỗng đó. Phải, trống rỗng! Draco Malfoy chạy rồi! Cậu nghi ngờ tên này dỗ mình ngủ để tiện đường chạy!

Harry bất an lo lắng đi đi lại lại trong nhà, mãi sau bức họa phu nhân Black mới tức giận nói cậu biết Draco tự rời đi. Nhưng khi Harry hỏi lại, bà chỉ tiếp tục gào thét những cậu chửi vô nghĩa.

"Harry? Harry!"

Harry bị kéo lại hiện thực: "Sao thế?"

Ginny kỳ quái nhìn cậu: "Mấy ngày nay anh toàn thất thần thôi."

"Thế à?", ánh mắt Harry dừng trên người Ron.

Ron không thể không căng da đầu nói: "Ơ, bồ ấy thế á? Anh thấy Harry vẫn bình thường mà."

"Được được, bình thường.", Ginny liếc họ, hỏi lại vấn đề đang nói: "Harry, Độn thổ có cảm giác thế nào?"

Harry cố gắng nhớ lại, gì nhỉ, đè ép, khó thở... Rõ ràng chuyện mới xảy ra vào mùa hè năm ngoái nhưng cậu lại cảm thấy đã rất lâu rồi.

"Anh chỉ Độn thổ kèm, rất khó chịu. Sao em lại hỏi thế?"

Ron bĩu môi: "Em ấy nói học kỳ này năm sáu sẽ học Độn thổ."

Harry kinh ngạc: "Nhưng rất nhiều người trong chúng ta vẫn chưa đủ 17 tuổi, phải đủ tuổi thì mới được thi cơ mà?"



"Thì học trước.", Ginny giải thích, "Eddie bảo tầm cuối kỳ mới thi, lúc đấy đa số học sinh đã đủ tuổi rồi."

"Eddie?", Ron ngơ ngác, "Eddie nào?"

"Eddie Carmichael."

"Ai?"

Harry nhớ ra: "Ravenclaw năm bảy? Mình nhớ cậu ta bảo O.W.Ls cậu ta đạt chín O."

Ron bừng tỉnh: "Hóa ra là anh ta! Chín O thì đã sao, Hermione cũng có- Khoan đã, Ginny, anh ta nói cho em kiểu gì?"

"Thì chúng em viết thư cho nhau trong kỳ nghỉ."

"Mấy con cú mèo đấy? Anh tưởng Dean-"

"Em chia tay rồi.", Ginny quay đầu thoáng nhìn, không ngoài dự đoán nhìn thấy Harry lại đang đi vào cõi thần tiên.

Ron không thể không dùng khuỷu tay huých cậu, khe khẽ nhắc nhở: "... Bình thường đi, người anh em, đừng có nghĩ tới Malfoy!"

Harry hoàn hồn: "Mình không nghĩ đến cậu ấy!"

Ginny nhấn mạnh: "Cậu ấy?"

*

Cuối cùng Hermione cũng đến vào bữa tối, nỗi lo lắng của Ron là thừa, cô đã về trường từ rất sớm, chỉ là đi sửa vườn rau giúp Hagrid. "Tuyết đọng, Địa Tinh lại còn bới loạn hết lên, mình với bác ấy làm hết cả buổi không xong.", cô nói với Harry. Nhưng không ai không chú ý tới một chuyện: Tam Giác Vàng Gryffindor thế mà khi gặp lại nhau sau kỳ nghỉ lại chỉ lo cúi đầu ăn, một câu cũng không nói với nhau!

À không, ít nhất Harry Potter không cúi đầu. Người duy nhất trong nhóm. Cậu thường xuyên nhìn quanh quất như chiếc radar quân sự kiểm tra mỗi một học sinh đi tới bàn ăn. Bàn Slytherin là khu vực giám sát trọng điểm của cậu, vài học sinh năm dưới bị cậu làm cho phát sợ, Pansy cũng không nhịn nổi, lớn tiếng nói: "Sao? Ngôi sao cứu thế chuẩn bị chọn một người sắp thành Tử thần Thực tử từ trong đám chúng tôi để nhốt vào Azkaban à?"

Lời nói của cô khiến mọi người yên lặng, Harry không thể không quay đầu về, lại nghe được Blaise nói phía sau: "Không phải sợ, chắc Harry Potter chọn xong rồi đấy!" Hermione cuối cùng cũng ngẩng đầu: "Harry, bồ làm sao thế?"

Ron lập tức nói: "Bồ biết đấy, sau kỳ nghỉ, cái tật giám sát của cậu ấy còn nặng thêm."

Nhưng Hermione tựa như không nghe thấy cậu ta nói: "Harry, sắc mặt bồ nhìn qua không ổn lắm."

Harry chọc nĩa vào thịt: "Mình không sao, chỉ là nhìn thôi."

Bỗng nhiên radar của cậu quét tới một giáo sư mặt âm trầm đang đi nhanh vào Đại Sảnh đường - Severus Snape. Lần đầu tiên Harry cảm thấy cao hứng vì người này xuất hiện, ngay cả áo chùng của gã tung bay như cánh dơi cũng thuận mắt, nhưng, khiến cậu thất vọng, Snape chỉ đi một mình, không có ai đi cùng.

Beefsteak và salad cải xoăn hoàn toàn không còn vị gì, Harry gian nan nhét đồ ăn vào miệng, nhai như nhai sáp. Có mấy lần cậu còn suýt nôn ra. Hermione đầy lo lắng đề nghị bọn họ có thể tìm một chỗ nói chuyện, nhưng Harry cực kỳ cố chấp ngồi ăn, một bát salad nhỏ mà cậu ăn hết những một tiếng rưỡi, hiện tại cả Đại Sảnh đường cũng chỉ còn ba người bọn họ.

Hermione bị hành động của cậu dọa sợ: "Chỉ qua một lễ Giáng Sinh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Harry thở dài nói: "Nhiều chuyện lắm, ví dụ như mình cãi nhau với Scrimgeour."

"Bộ trưởng Bộ Pháp thuật? Tại sao?"

Ron nói: "Đương nhiên là vì Malfoy."

Hermione trừng nó: "Malfoy?"

Ron lẩm bẩm: "Đấy, không phải trò này vẫn nghe thấy tôi nói chuyện ư?"



Harry kịp thời ngăn chặn trước khi họ cãi nhau: "Scrimgeour yêu cầu mình tránh xa Malfoy, mình từ chối. Nhưng đây không phải lý do chính. Scrimgeour muốn mình hợp tác với Bộ Pháp thuật, làm một biểu tượng ổn định lòng người, mình không muốn làm thế."

"Đây cũng chẳng phải việc ngoài ý muốn, học kỳ trước Nhật báo Tiên tri đã có ý này."

Harry nói: "Rồi rồi, cái ngoài ý muốn- ngoài dự đoán đúng là Malfoy. Mình là nói Draco. Hiện tại không cần mình cân nhắc tránh xa cậu ấy hay không, cậu ấy tự rời đi."

Hermione khó hiểu: "Cái gì mà 'cậu ấy tự rời đi' cơ?"

Harry hít một hơi thật sâu kể lại mọi việc một lần nữa. Đương nhiên, có giấu đi vài chi tiết như là Draco cho cậu một cái nhẫn.

"Snape nói Voldemort cho cậu ấy năm ngày, mình không nghĩ tới buổi tối thứ tư cậu ấy đã rời đi.", Harry lặng xuống, "Thậm chí mình còn chạy đi hỏi Lupin, thầy ấy mắng mình một trận, sau đó nói với mình thầy ấy cũng không rõ việc của Draco."

"Lupin còn nói không nên tin Malfoy, dù gì bọn họ cũng là thuộc hạ trung thành của Voldemort.", Ron chen miệng, "Nhưng có vẻ như Harry của chúng ta không nhớ rõ câu này."

Harry nói: "Vấn đề bây giờ không phải là mình có tin Draco hay không, vấn đề là cậu ấy có thể..."

"Có thể đã bị Voldemort giết.", Ron giúp cậu nói nốt câu.

"Là thế đấy.", Harry gục đầu ngồi trên ghế, "Nhỡ may cậu ấy... Mình không thể nói không liên can gì đến mình, phải không?"

*

Hôm sau bảng tin của trường dán thông báo về khóa học Độn thổ, yêu cầu là đến ngày 31 tháng 8 mà đủ 17 tuổi thì có thể tham gia. Harry cố ý lén chạy tới nhìn danh sách báo danh của Slytherin, không ngoài dự đoán: Không thấy tên Draco.

Có lẽ... Có lẽ cậu ta thật sự không quay lại trường. Harry gắng nghĩ tới một số trường hợp tốt, ví dụ như cha mẹ cậu ta đã giấu cậu ta đi rồi, hay là Snape đưa cậu ta đến một chỗ khác, dù gì cứ để cậu ta ở chỗ của Hội Phượng hoàng cũng không phù hợp, hơi xấu một chút thì có thể Voldemort hạn chế hành động của cậu ta... Mà không, nghĩ tới mấy khả năng xấu đấy làm gì.

Không lâu sau Luna nói cho Harry biết Draco Malfoy đúng là không về trường, Blaise tạm thay cậu ta làm Huynh trưởng. Tin tức xấu, Harry cảm thấy trái tim cậu bị siết chặt.

Buổi tối cụ Dumbledore gọi cậu tiếp tục học phụ đạo, vài lần Harry suýt hỏi cụ bọn họ có biết Draco không tới trường hay không, nhưng rốt cuộc cậu cũng không mở miệng. Cậu bắt đầu sợ hãi, sợ nghe được cái đáp án đáng sợ kia. Cậu ép bản thân tập trung vào những ký ức đó: Riddle giết hết cả nhà cha ruột mình, giá họa cho ông cậu, cướp đi một cái nhẫn... Riddle và Slughorn từng nói về Trường Sinh Linh Giá (Horcrux)... Ký ức bị bóp méo.

Dumbledore nói: "Harry, thầy muốn giao cho con một bài tập vô cùng khó. Thầy cần con nghĩ cách làm giáo sư Slughorn giao ra ký ức chân chính của ông ấy."

Harry trợn mắt: "Con? Nhưng mà con nghĩ Chân dược hay Chiết tâm Trí thuật đều..."

"Một phù thủy mạnh mẽ luôn có cách tránh được.", Dumbledore ôn hòa nói: "Nếu như giáo sư Slughorn không muốn đưa ký ức chân chính ra thì chắc chắn ông ấy đã chuẩn bị cẩn thận. Nhưng một con người luôn có nhược điểm, thầy nghĩ con có thể tìm được nhược điểm đó khiến ông ấy giao ký ức chân thật cho con."

Harry lẩm bẩm hỏi: "Chân dược và Chiết tâm Trí thuật... Có thể chống lại ư? Cho dù là Voldemort?"

Dumbledore nói: "Đương nhiên, đây là nguyên nhân thầy từng cho con học Bế quan Bí thuật. Nhưng cho dù một phù thủy chưa từng học cái này cũng có năng lực chống lại chúng, bằng ý chí của họ, giữ vững tín niệm."

Tín niệm.

Từ này vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí Harry. Bên kia phòng, Ron đang ú ớ nói mê, Harry nhắm mắt lại, trong đêm đen dày đặc dường như nghe được thanh âm của Slytherin kia: "Vào một đêm của mười mấy năm về trước, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, những con quạ kêu gào trong bóng tối, đứa trẻ được chọn sinh ra..."

Đứa trẻ của lời tiên tri không muốn một kết thúc như vậy. Ít nhất, cậu và Draco không nên kết thúc như thế này. Một câu chuyện kể trước khi ngủ mông lung dang dở, đến một lời từ biệt cũng không có.

Harry không nói một lời nhảy xuống khỏi giường, bốc đồng rời khỏi lâu đài, chạy một mạch tới Rừng Cấm. Từng tầng từng tầng tuyết trầm lắng đọng lại trên muôn vàn cây cỏ, ngọn gió không biết từ chỗ nào thổi tới trong đêm đen mù mịt.

Không có.

Không có một Slytherin tóc vàng đột nhiên lao tới, bắt lấy cánh tay cậu, ép cậu quay lại lâu đài.

Harry dựa vào thân cây, cô độc thở hổn hển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau