[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 42: Gặp nạn phố Crescent

Trước Sau
Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

Bão đây các bồ (>‿◠)

- -------------------------------------------------------------

Vào khoảnh khắc bắt đầu di chuyển, tất cả mọi thứ dường như xoắn lại, cứ như cả thế giới đang dồn ép bọn họ vậy, làm Harry và Draco phải ôm chặt lấy nhau để không bị tách ra... Cái ôm này làm vơi đi sự khốn khổ do Độn thổ gây ra, cho đến khi cả hai đều đứng vững bên một cái cây nhỏ, không ai trong số họ có ý định buông tay.

Một cái ôm đã lâu không có. Khoảng cách giữa hai tim quá gần.

"Em không có giấy phép Độn thổ, Sở Giao thông Pháp thuật sẽ gửi em một giấy phạt sao?" Không, Harry Potter, mày đang nói chuyện vô nghĩa gì đấy?

Nhưng mà Draco lại nghiêm túc trả lời cậu: "Chỉ cần em không gây ra sự cố nào thì Sở Giao thông Pháp thuật sẽ không bận tâm đến việc kiểm tra những vi phạm nhỏ như vậy đâu. Nhưng Chúa tể Hắc ám thì rất có thể đấy."

"Chúc mừng Sở Giao thông Pháp thuật vì đã nghênh đón một vị giám đốc mới không có mũi như thế."

"Chúng ta cần phải đi trước khi bị phát hiện lần nữa." Mặc dù nói như vậy, cánh tay của Draco vẫn ôm chặt lấy Harry, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ buông ra, "Đây là đâu?"

Harry nói cho hắn: "Phố Magnolia Crescent, bây giờ em chỉ nhớ được rõ nơi này nhất. Hồi năm ba em đã gặp chú Sirius ở đây, nhưng em không biết đó chính là chú ấy. Em cứ nghĩ chú ấy là một chú chó bình thường thôi."

"Potter." Draco nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu.

"Em nói với anh những điều này chỉ để chia sẻ những gì em đã trải qua, chứ không phải để anh nghĩ rằng em đáng thương và sau đó cẩn thận an ủi em." Tầm mắt Harry lướt qua hàng rào và cây cối, nhìn về phía con đường tối tăm giữa khu dân cư và gara, "Khi đó chú ấy đứng ở chỗ kia, mặc dù kích thước của chú ấy lớn hơn nhiều so với những con chó bình thường, nhưng lại rất gầy, chắc chắn chú đã phải vất vả lắm mới tìm được em, lúc đó chú vừa trốn thoát khỏi Azkaban."

Draco kéo Harry về hướng mình, cùng cậu nghiêng đầu nhìn về phía con đường nhỏ kia, phảng phất như cũng nhìn thấy một cái bóng hình hơi lớn từ trong bóng tối kia đi về phía bọn họ — không, không phải 'như', thật sự có một người cao to từ trong góc kia nhảy ra!

Draco nhanh chóng buông Harry ra, trầm mặt giơ đũa phép lên: "Ai!"

"Harry! Là tao!" Một thiếu niên Muggle cao lớn hoảng hốt giơ hai tay lên, "Vừa rồi tao chưa thấy gì cả! Đừng để bạn trai mày đọc thần chú với tao!"

Tốt lắm, Dudley Dursley thấy cậu và Draco ôm nhau như động vật liền thể thế này.

Harry bình tĩnh nói: "Anh ấy chỉ muốn cho mày một bùa lãng quên thôi, tác dụng duy nhất chính là khiến cho mày không thể đi bô bô khắp nơi rằng 'Harry quái thai đã biến thành quái thai bê đê' được á mà."

"Đợi đã, đợi đã!" Dudley kêu to lần nữa, "Chờ tao nói xong hẵng đọc thần ngữ — mày không thể về nhà được đâu, Harry, những người đó ở nhà chờ bắt mày!"

Harry kinh ngạc mở to mắt, tự hỏi trong vài giây không biết mình có nên hiểu những lời Dudley vừa nói như cách cậu đang nghĩ hay không. Draco cau mày, hỏi thay cậu: "Những người đó?"

"Những người kì quái giống chúng mày ấy — không, không phải chỉ bê đê đâu!" Dudley nhanh chóng bổ sung, "Bọn họ cũng mặc mấy bộ kỳ cục lắm, dùng gậy gỗ nhỏ trong ảo thuật — ý tao là, phép thuật. Khi họ mới đến đã cho ba má tao coi lệnh truy nã của mày, nói phải ở lại chỗ này bảo vệ cả nhà tao. Nhưng tao biết, những người đó đến để bắt mày."

"Lệnh truy nã?"



"Bọn họ nói mày giết người." Dudley lẩm bẩm, "Chuyện này không thể nào, mày đã cứu tao. Nếu — tao nói là nếu, mày thương tổn ai, vậy thì chắc chắn cũng có lí do đặc biệt nào đó."

Bây giờ Harry đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, xúc động đi qua kiểm tra xem Dudley này có phải là người nào uống thuốc Đa dịch giả trang hay không. Còn Draco lại ngốc nghếch lên giọng với Dudley: "Dù cho toàn thế giới bị nhuốm màu tà ác, Harry Potter cũng sẽ là người cuối cùng lòng mang quang minh. Thật mừng khi cậu cho rằng cái lệnh truy nã đó là bịa đặt, điều đó nói lên rằng cậu vẫn còn khả năng phân biệt đúng sai. Nhưng, tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng, Potter sẽ không làm tổn thương bất cứ ai và tất cả những gì em ấy làm là... Cứu vớt chúng ta."

Hai má Harry đỏ bừng vì xấu hổ: "Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

Draco trang trọng tuyên bố: "Không được, bọn họ cần biết em đang làm chuyện vĩ đại cỡ nào!"

Harry trừng mắt Draco, đè nặng giọng nói: "Dudley sẽ cho rằng anh là một diễn viên kịch nói mất thôi!"

Thế mà Dudley lại lộ ra biểu tình khâm phục, lắp bắp hỏi: "Harry, mày, mày đang đối phó với thứ kia sao?" Nó cố ra hiệu: "Con quái vật vô hình lần trước! Bọn họ nói nó sẽ ăn linh hồn con người, thật đáng sợ!"

"Không chỉ thứ đó." Harry dùng sức kéo quần áo Draco cảnh cáo Slytherin này đừng nói cái gì kỳ quái nữa, "Dudley, tình huống trong nhà thế nào, mọi người an toàn không?"

"Tao không biết." Dudley chán nản nói, "Hiện tại có hai người đưa thư thay phiên nhau sống trong phòng của mày, còn có một người đàn ông tóc bóng nhẫy, cứ cách mấy ngày lại đến kiểm tra. Họ ăn thức ăn lạ và sử dụng phép thuật cả ngày chỉ để xem má hét lên sợ hãi. Vậy nên tao không thích về nhà."

"Người đưa thư?"

"Bọn họ mặc đồng phục của người đưa thư, sau đó khăng khăng rằng họ là cảnh sát."

Draco cảnh cáo Harry: "Ngẫm lại tình cảnh của em đi, Potter!"

"Em biết, hiện tại em trở về đó sẽ chỉ làm mọi người càng gặp nguy hiểm." Harry do dự nói với Dudley, "Dudley, nếu mày gặp lại người đàn ông tóc dầu đó, có thể nói với ông ấy rằng gia đình mày muốn đi du lịch. Ông ấy sẽ đồng ý."

"Nhưng mà..."

Harry đang muốn giải thích cho nó, Voldemort không có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của bảo hộ huyết thống, Snape có thể thả gia đình Dursley rời đi — nhưng mà, dư quang của cậu bỗng nhiên bắt được thứ gì đó xẹt qua bầu trời đêm, dưới những đám mây chồng chất, rất giống mấy phù thủy cưỡi chổi —

"Dudlay, về nhà mau!" Harry đẩy mạnh Dudley ra, nhưng đám người từ trên không đã đáp xuống, ước chừng khoảng tám người, toàn bộ mặc áo chùng Tử thần Thực tử, dùng mũ choàng che mặt.

Harry giơ cây dù đũa phép lên: "Impedimenta!"

Giống như có một tấm chắn trong suốt tạm thời ngăn cản động tác của những Tử thần Thực tử này, cùng lúc đó, ánh sáng màu bạc tuôn ra từ trong đũa phép Draco, biến thành một con cá voi khổng lồ nhanh chóng bay lên bầu trời, biến mất trong tầng mây.

"Là bọn chúng!" Một ánh sáng xanh lục bắn ra từ cây đũa phép Tử thần Thực tử dẫn đầu: hiệu ứng của Bùa chướng ngại đã biến mất, Harry nhanh nhẹn tránh thoát khỏi đòn tấn công, nhanh chóng đọc một bùa chú khuếch đại —

Đèn đường treo trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên lớn gấp năm sáu lần, giá đỡ mỏng manh rên rỉ vỡ vụn, đám Tử thần Thực tử bị chia tách một cách bất ngờ, bắt đầu tấn công từ các hướng khác nhau: một vòng vây hoàn hảo, bọn họ chắc chắn nghĩ như vậy, nhưng bọn chúng cũng bị phân tán.

"Impedimenta!"

"Confringo!"

"Potter!"

Ánh sáng của bùa chú nhảy múa qua lại, Harry kịp thời tránh thoát một Lời nguyền Chết chóc, lưng cậu tựa sát vào Draco, cố gắng bảo vệ lẫn nhau... Đã có bốn Tử thần Thực tử ngã xuống, Harry không xác định là chiến công của ai, nhưng một nhóm Tử thần Thực tử thứ hai đã tới, thay vì rời khỏi cái chổi, chúng xoanh quanh trên không trung, thỉnh thoảng tấn công Harry, một người đàn ông cao lớn kêu to: "Bắt chúng trước khi chủ nhân đến!"

— Voldemort sẽ đến.



"Sectumsempra." Đây là lần thứ hai Harry sử dụng bùa này trong đối chiến, tên Tử thần Thực tử bên cạnh kêu thảm thiết ngã xuống, cánh tay cầm đũa phép của gã giống như một phần đồ chơi bị mở phanh ra, cứ cách vài giây lại có máu phụt từ miệng vết thương ra...

Harry sửng sốt một chút, ép bản thân không được nhìn: "Stupefy!"

Tên Tử thần Thực tử kia nhảy ra, một ngọn lửa bay ra từ cây đũa phép của gã, nhưng không đợi nó đến gần Harry, một cái lọ nhỏ và ngọn lửa này va chạm giữa không trung, nổ tung, một đám sương mù màu tím nhạt nào đó tràn ngập trong không khí.

"Cái gì..." Harry cảm thấy thị lực của mình đột nhiên biến mất, đồng thời có một cái gì đó ấm áp dán lên môi cậu — một chất lỏng chua xót nào đó bị đẩy vào cổ họng Harry. Draco. Draco.

Một giây sau, Draco rời khỏi môi Harry, giải thích đơn giản: "Thuốc gây mù, có thể kéo dài nửa phút."

Thị lực Harry đã khôi phục, không cần hỏi cũng biết thứ Draco cho cậu uống là gì. Rất tốt, mất đi thị lực giúp họ kéo kẻ địch xuống mặt đất, Draco hét to với cậu: "Em không thể né tránh việc sử dụng một câu thần chú có thể gây ra thương tổn nghiêm trọng, Potter!"

"Em biết —" đột nhiên, vết sẹo của Harry lại bắt đầu đau đớn. Phẫn nộ, cơn phẫn nộ mãnh liệt, tiếng kêu thảm thiết còn vang lên nhanh hơn hình ảnh truyền đến trong đầu Harry...

"Potter!" Draco chống đỡ thân thể Harry, "Protego!"

"Không quan trọng." Harry ấn trán mình đè nén cơn đau, gần như có hai hình ảnh chồng lên nhau trước mặt cậu: Tử Thần Thực Tử công kích bọn họ, còn có, Voldemort chốn cái trán lên mặt đất kêu thảm thiết!

Cái miệng nứt ra như loài bò sát thốt ra một cái tên giận dữ: "Dumbledore!"

Vết cắt trên đùi Harry, còn có trên mặt mũi má, vết thương trên cánh tay Draco bắt đầu chảy máu trở lại — Voldemort bay lên, Harry nhìn thấy thung lũng, dòng sông, đại dương —

"Sectumsempra!"

"Potter!"

Harry biết Voldemort muốn đi đâu: cậu biết chỗ này, cái hang đó, Voldemort đã ngồi trên cái thuyền nhỏ kia...

"Draco, nghĩ lại về cha mày xem, giao Potter cho chúng tao mau!"

Ánh trăng hoàn toàn bị mây đen u ám che mất, cái lạnh tuyệt vọng từ bầu trời bao phủ xuống, Harry cảm thấy đầu cậu đau đớn như muốn nổ tung.

"Expecto Patronum!"

Con hươu nhảy lên khiến bọn Giám ngục phải tránh xa, Harry thấy cái chậu đá hiện ra trước mắt cậu, vẫn còn nguyên — cơn giận của Voldermort đã lắng xuống, hắn cảm thấy vừa lòng — nhiều Tử thần Thực tử hơn nữa, cảm xúc rõ ràng nhất của Harry là nhiệt độ cơ thể của Draco truyền đến từ lưng cậu, tất cả bọn họ đều còn sống, nhất định phải sống —

Voldemort tự nhủ: "Dumbledore không thể biết được. Chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Harry!"

Bỗng nhiên, con cá voi màu bạc đáp xuống từ không trung, cơ thể khổng lồ của nó xô đẩy tất cả các Giám ngục, làm cho khu vực hỗn loạn này trở nên vô cùng ấm áp... Nhiều người hơn nữa đáp xuống phía sau con cá voi, không, lần này không phải kẻ thù, Harry nhìn thấy thầy Lupin, cô Tonks, thầy Moody, thậm chí cả Ron ——

Đồng đội của họ đã đến.

- -----------------------------------------------------

(ɔ◔‿◔)ɔ Happy Birthday Harry Potter (31/7)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau