[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 46: Muỗng cà phê và ống hút nhỏ giọt

Trước Sau
Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Chẳng mấy chốc, Harry nhận ra rằng những câu chuyện về cụ Dumbledore đã gây ảnh hưởng đến tất cả mọi người, mặc dù tất cả đều im lặng. Đương nhiên, dì Muriel là ngoại lệ, người phụ nữ lớn tuổi này rất thích ngồi trên chiếc ghế bành chuyên dụng của mình, lớn tiếng nói về tất cả những lời đồn đãi xung quanh cụ Dumbledore: người cha đã chết ở Azkaban, người mẹ đã từ chối giao tiếp với hàng xóm, người em gái á phù thủy bị nhốt trong tầng hầm, Dumbledore không quan tâm đến những gì đã xảy ra trong gia đình mình... Ảnh hưởng của Grindelwald đối với vị "phù thủy vĩ đại" này dường như đã trở lại không còn quan trọng nữa, trong mô tả của Muriel, Dumbledore dường như đã được nuôi dạy như một người ích kỷ và lạnh lùng, coi trọng danh tiếng và tiền bạc.

Harry muốn bào chữa cho cụ Dumbledore: cậu biết – tất cả mọi người trong Hội Phượng Hoàng đều biết cụ Dumbledore không phải là người như vậy. Nhưng bọn họ cũng đều rõ ràng, tất cả những gì được tiết lộ trên báo chí không phải đều là dối trá... Cụ Dumbledore vẫn luôn có gì đó giấu họ. Không ai muốn chủ động bàn luận tại sao, tựa hồ chỉ cần bọn họ không nói, có thể làm bộ như trong lòng chưa từng phỏng đoán cụ.

Tình cảnh này làm Harry cảm thấy khó chịu —— càng làm cho cậu khó chịu chính là chính cậu cũng trách cứ cụ Dumbledore vì không bao giờ nói với cậu về những điều này —— cụ Dumbledore đã từng sống ở Thung lũng Godric khi còn trẻ! Thung lũng Godric nơi Harry được sinh ra! Nhà của bọn họ nói không chừng cùng một con phố, bụi hoa nơi Lily và James ôm bé Harry đi qua, rất có thể chính là nơi cụ Dumbledore và Grindelwald ngồi nói chuyện với nhau. ( Harry không nghĩ rằng thật tồi tệ khi quen biết một hoặc hai phù thủy Hắc ám khi còn trẻ, nhưng cậu cũng có thể hiểu tại sao cụ Dumbledore không muốn nói nhiều, sau khi tất cả các ghi chép về lịch sử pháp thuật đã chứng minh kết quả giữa họ không tốt lắm.) bởi vậy, một phần của Harry rất muốn nhanh chóng bước qua sinh nhật lần thứ 17 của mình, ra khỏi ngôi nhà áp lực này và đi tìm thứ mà cậu muốn tìm, nhưng một phần khác của cậu lại kháng cự việc trở thành người lớn, vì điều đó có ý nghĩa là Khế ước bảo hộ giữa cậu và Draco mất đi hiệu lực.

Vào đêm cuối cùng trước sinh nhật lần thứ 17 của mình, Harry đã không thể ngủ ngon giấc. Ngày mai sẽ có một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, bà Weasley đã chuẩn bị sẵn một chiếc bánh mâm xôi, đồng thời, mấy ngày nay Harry cũng đã bàn với Hermione và Ron, dự định rời khỏi đây sau bữa tiệc này, hoàn thành việc Dumbledore giao cho Harry... nhưng Draco thì sao? Người kia đã từng hứa cùng đi tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá với Harry, hắn đã thay đổi ý định sao? Cho dù chú Kingsley ( cùng với thầy Moody mới vừa khôi phục ý thức) tạo ra rất nhiều chướng ngại vật nhân tạo để ngăn cản hai người bọn họ tiếp xúc, hắn thật sự không muốn nói gì với Harry sao?

Những dây thường xuân ngoài cửa sổ vào ban đêm trông giống như những bàn tay đong đưa của trẻ sơ sinh, Harry nhìn chúng một lúc lâu, cho đến khi bóng đen biến dạng theo suy nghĩ của cậu, trở nên gầy gò và đáng sợ, giống như những âm thi chìm trong nước trong hang động...

Harry không thể để mình nằm trong bóng tối nữa, nó đứng dậy, bước chân trần ra khỏi phòng và đi ra vườn như một kẻ mộng du. Cậu có thể nhìn thấy căn phòng bỏ hoang bị chiếm đóng bởi dây thường xuân, với một bức tranh trang trí hoàn toàn mờ nhạt treo lủng lẳng trên tường, một con chim nhỏ màu trắng dừng lại trên đó để nghỉ ngơi, lông của nó dường như có thể phát sáng trong đêm tối. Draco ở đối diện căn phòng này.

"... Không có trả lời..."

Tai Harry bắt được âm thanh của cuộc trò chuyện, có vẻ như ở trong căn bếp tầng một, nhưng không có ánh sáng. Kì quái. Cậu nhẹ nhàng bước chân, lặng lẽ đến gần cửa sổ phòng bếp nửa mở, âm thanh trò chuyện càng rõ ràng: "Tôi không biết, ngày đó chúng tôi đã đợi anh ấy rất lâu, nhưng..."

Là bà Weasley. Harry nhận ra rằng họ đang được bảo vệ chặt chẽ bởi những bùa chú nghiêm mật mạnh mẽ, không có Tử thần Thực tử nào có thể lẻn vào mà không có một tiếng động, bà Weasley chắc chắn đang nói về một chủ đề riêng tư nào đó, rằng cậu không nên tò mò về sự riêng tư của người khác như vậy —— nhưng Harry nhớ lại khoảnh khắc do dự của bà Weasley khi cậu mới đến đây, khiến cậu ở yên tại chỗ mà không bỏ đi.

"Đừng lo lắng, Molly, anh sẽ đi kiểm tra tình hình." Ông Weasley nói, "Harry..."

Harry không nhịn được tới gần một bước khi nghe tới tên mình —— sau đó bị một bàn tay kiên quyết kéo trở về.

Harry mở to mắt, không thể tin được mình nhìn thấy gì: Draco Malfoy, người hẳn là nên ngủ sau dây thường xuân, nắm lấy cánh tay cậu, trông giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, tóc rối bù, cúc áo ngủ bị cài sai.

"Potter!" Slytherin này tuyệt vọng hỏi, "Em vì sao,cho dù ở trong nhà an toàn, cũng muốn nửa đêm đi ra ngoài gây phiền toái!"

Harry sửng sốt hai giây trước lời buộc tội của hắn, đột nhiên nở nụ cười. Cậu như thể quay về một năm trước, những việc này đều chưa xảy ra, Draco bắt được Harry đang đi đêm bên ngoài lâu đài, giận dữ lôi cậu ra phía sau phòng ấm, những con địa tinh trong mùa sinh sản bị họ quấy rầy.

"Potter, đừng có cười nữa!"

Nhưng Harry hoàn toàn không định thu hồi nụ cười: "Khế ước Bảo hộ bắt anh nửa đêm chạy ra ngăn cản em, cho dù ở trong nhà an toàn sao?"

Draco trừng mắt nhìn cậu, sau một phút đồng hồ mới nói: "... Tôi nghe thấy em xuống lầu."

Harry có chút giật mình: "Malfoy, em chưa bao giờ biết anh có loại này, ờ, thính giác giống như dã thú?"



"Buổi tối rất an tĩnh, cầu thang quá cũ, cách âm của căn nhà này chẳng ra gì." Draco giải thích đơn giản, "Hơn nữa tiếng bước chân của em rất dễ nhận biết."

Harry nói: "Anh hẳn là nên thừa nhận anh yêu em sớm hơn."

Draco nhún vai: "Để cho em sợ tới mức né tránh sớm hơn sao?"

"Anh biết em chưa từng có ý né tránh." Harry nhớ trò hề của buổi dạ tiệc Giáng sinh, "Né tránh chính là anh, em thậm chí còn phải tìm Dobby và Kreacher giúp bắt anh."

Draco gật đầu như thật: "Bởi vì em hoài nghi tôi trúng Tình dược, muốn giải quyết phiền toái này."

Harry buồn rầu gãi tóc: "Ờ, em chỉ là nhất thời không cách nào tiếp nhận."

"Em không cần tiếp nhận." Draco nói, "Những cô gái thích em ở Hogwarts có thể nhét đầy cả một sân Quidditch, em định đáp lại từng người một sao?"

"Các cổ không giống anh."

"Có lẽ bởi vì tôi là một Tử Thần Thực Tử tà ác." Draco lẳng lặng nhìn Harry, "Cho rằng bản thân có trách nhiệm cứu vớt tôi, phải không?"

Harry không thể không thừa nhận rằng có yếu tố này: "Nhưng đó không phải là tất cả. Anh với em mà nói..."

"Suỵt, Potter." Draco đè ngón tay lên môi Harry, ngăn Gryffindor này nói tiếp, "Vậy là đủ rồi. Em cho tôi vậy là đủ rồi. Tôi sẽ không bởi vì yêu em mà đau khổ, trái lại, nó đã kéo tôi ra khỏi hoàn cảnh rất tồi tệ, vì vậy em không cần phải áy náy vì cái gì ——"

"Em không tin." thẳng thắn nói," Em không tin yêu một người lại không thể ở bên anh ấy sẽ không đau khổ. Em hiện tại đang trải qua cái này, anh đừng hòng gạt được em."

*

"Sau đó thì sao?" Hermione nghiêm túc trang trí quả mâm xôi lên chiếc bánh.

Harry chán nản ngồi xuống bàn ăn: "Sau đó anh ấy giám sát mình về phòng, ở cửa lại lần nữa cảm ơn mình, khen mình là một người tốt bụng quá mức."

"Người tốt?"

"Đúng vậy. Malfoy chết tiệt, anh ấy thật sự cho rằng mình hôn ảnh bởi vì mình là người tốt! Mình chỉ mặc một cái áo phông ngủ chung giường với ảnh vì mình là người tốt!"

Hermione cười đồng tình một hồi lâu, mới nghiêm túc nói: "Vậy bồ thực sự yêu cậu ta à, Harry?"

"Mình nghĩ mình đã biểu hiện rất rõ ràng rồi!" Harry giật mình ngẩng đầu, "Không nhìn ra sao? Có chỗ nào sai à?"

"Không có gì sai." Hermione nhớ lại, "Thật ra mình đã cảm thấy kì lạ từ khi bồ lo lắng cho Malfoy chỉ xuất hiện từ đồng cảm, bởi vì sự đồng cảm đơn thuần không thể khiến người ta đứng ngồi không yên. Sau đó ngay cả Ron cũng nhìn ra, bồ biết là bồ ấy chỉ có một muỗng cà phê cảm xúc."

Harry buồn bã nói: "Rất tốt, Ron ít nhất còn có một muỗng cà phê, còn Malfoy chỉ sợ anh ấy chỉ có một giọt đầu ống nhỏ giọt."

Hermione nói: "Có lẽ chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với cậu ta, cho cậu ta chút thời gian đi, Harry."



"Hi vọng mình có thể có thời gian."

Ron bước ra khỏi sân với khuôn mặt cau có: "Chỉ có hai đứa bồ ở trong bếp thôi à?"

Hermione trả lời: "Đúng vậy, bác Weasley đã tới nhà kho, nói muốn trang trí một chút."

"Nhưng mình vừa đi tìm trong kho..." Ron buồn rầu nói, "Rõ ràng là bà ấy bảo mình xử lý khoai tây xong thì gọi bà ấy, bây giờ không tìm thấy bà ấy ở đâu cả."

( "Đừng lo lắng, Molly, anh sẽ đi kiểm tra tình hình.")

Harry bỗng nhiên đứng lên: "Bác Weasley đâu?"

"Không ở đây sao?" Ron quay lại nhìn về phía cầu thang, "Ngay cả dì Muriel cũng im lặng, thật kỳ lạ."

Harry cảm thấy cổ họng khô khốc, một cảm giác tội lỗi mãnh liệt đập vào tim cậu —— điều mà bà Weasley đang lo lắng! Hôm qua thế mà cậu lại quên mất chuyện này!

"Harry, đây không phải trách nhiệm của bồ, bố mẹ mình vốn dĩ không định nói cho bồ biết." Ron nói sau khi nghe Harry kể lại chuyện tối qua, "Trước đây họ cũng vậy, một mình xử lý một số việc."

"Mình vẫn muốn biết họ đi đâu." Harry nhìn về phía ngoài cửa sổ: Mặt trời sắp lặn, Ginny và hai anh em sinh đôi của cô đang giúp Muriel sửa sang lại khu vườn, Thestrals đi lại nhàn nhã, nhưng người vẫn luôn chăm sóc chúng nó là Fleur và Bill lại không ở đây.

Charlie cũng không ở đây. Nhà Weasley chỉ còn lại vài đứa nhỏ ở lại nơi này...

Harry xoay người lao lên tầng ba.

( "Potter, em vì sao nửa đêm đi ra ngoài gây phiền toái?")

Cửa phòng thầy Lupin mở toang, bên trong không có người, có thể đoán được chú Kingsley cũng không ở trong phòng... Harry chạy đến cuối hành lang, vọt vào cánh cửa đóng kín kia, đâm Draco người đang sửa sang lại cái rương suýt ngã xuống đất.

"Có phải anh biết đã có gì xảy ra không?" Harry nôn nóng bắt lấy Slytherin này, "Cho nên anh mới nói tối qua em đi gây phiền toái!"

"Potter, tôi không có khả năng biết. Tôi không phải thành viên Hội Phượng Hoàng các em——"

"Vậy anh càng không có lý do gì giữ bí mật vì bọn họ!" Harry bắt lấy tay phải Draco, "Anh thề với em, anh nói cho em tình huống thật sự!"

Draco cảm thấy một dòng điện kỳ lạ chạy dọc theo cánh tay mình đến tận tim. Cũng có thể không phải là dòng điện, mà là ngọn lửa. Nó không thể tiếp tục giấu giếm: "Là Percy Weasley. Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được, buổi tối đó anh ta không về nhà, tcó vẻ như cũng không trả lời tin nhắn mà mẹ anh ta gửi... Nhưng hôm nay anh ta mang theo những người khác của Bộ Pháp thuật ới Hang Sóc."

Ron kêu to: "Không thể nào, cho dù có cãi nhau với ba, Percy cũng sẽ không dẫn người khác về nhà! Anh ấy biết hiện tại là tình huống gì!"

Vẻ mặt của Hermione nghiêm trọng: "Rất hiển nhiên, Lời nguyền Độc đoán. Giống như những Thần Sáng các bồ đã gặp."

Harry nói: "Mình muốn tới Hang Sóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau