Chương 3: Dấu hiệu hắc ám
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Draco bị bao trùm bởi một cơn hoảng loạn lớn, chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn vội vàng cầm lấy lá thư và chạy đến văn phòng của cha đỡ đầu.
Khi hắn khiếp sợ đưa bức thư cho cha đỡ đầu, Snape ngay lập tức nắm lấy cánh tay của hắn, dẫn hắn đến văn phòng của Dumbledore.
Dumbledore chỉ nhìn lướt qua nội dung bức thư và nói không chút do dự: "Draco, theo tin tức mà chúng ta mới nhận được, cha mẹ trò đã phản bội Voldemort."
"Cái gì? Điều này là không thể!"
"Con trai của ta, ta e rằng đó là sự thật." Cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng.
"Nhưng... nhưng, họ sẽ bị giết!" Draco kêu lên.
"Albus, có tin nhắn cho cụ..."
"Không sao, anh Severus," Dumbledore ngắt lời Snape mà không do dự: "Draco, ta đoán cha mẹ trò có thể đã biết việc trò đã gia nhập phe của chúng ta, nên đây là lý do cho sự phản bội của họ."
"Merlin..." Draco hít mũi và nói nhẹ nhàng: "Mẹ biết chuyện tôi quyết định theo phe của Hội Phượng Hoàng." Trong đôi mắt xanh bạc ánh lên vẻ phức tạp.
Dumbledore vỗ nhẹ vào vai Draco và nói: "Đừng lo lắng, Draco, ta nghĩ cha mẹ của trò cũng phải biết những gì họ đang làm. Với trí tuệ của cha mẹ trò, thoát khỏi sự truy đuổi của Voldemort chẳng là gì cả. Và bây giờ..." Dumbledore nhìn Snape: "Tôi nghĩ rằng anh sẽ phải dẫn Draco đi gặp Voldemort ngay lập tức, sự chậm trễ sẽ chỉ làm nổi lên lòng ngờ vực của Voldemort mà thôi."
"Cái gì? Chúa tể Hắc ám? Không phải là chỉ đi gặp dì thôi sao?" Draco ngạc nhiên hỏi.
"Ta e là không, con trai ạ, ta e rằng Voldemort sẽ gặp trực tiếp con, có thể sẽ hành hạ con, có thể là điều gì đó khác, để kiểm tra con, sau tất cả, nếu con về phe bọn chúng, thì con sẽ là một người rất có ích cho Voldemort." Cụ Dumbledore nói tới đây thì thở dài.
"Và nếu hắn ta sử dụng Chiết tâm trí thuật thì sao?" Snape gầm gừ, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
"Theo những gì ta biết về Tom, hắn ta sẽ không sử dụng Chiết tâm trí thuật với một đứa trẻ vị thành niên, hắn không tin một đứa trẻ sẽ là mối đe dọa đối với mình." Dumbledore nói.
"Nhưng, Albus, cụ không hoàn toàn chắc chắn, chính cụ cũng không hoàn toàn chắc chắn."
Cụ Dumbledore im lặng một lúc rồi nói, "Đúng, ta không hoàn toàn chắc chắn. Nhưng... như ta đã nói trước đây, Draco, nếu Voldemort nhìn thấu trò, trò sẽ bị giết ngay lập tức, không ai có thể cứu trò, trò có thể lựa chọn đi, hoặc là không đi, đều là tùy trò."
Draco nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, hắn nhớ bầu trời ấy đã từng trong xanh đẹp đẽ như một thứ ngọc tuyệt mỹ, rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy một bầu trời như vậy? Sự sống chết không rõ ràng của cha mẹ hắn, tình yêu kìm nén mà hắn dành cho Harry, và nỗi sợ hãi đối với Voldemort hòa vào nhau, biến thành những vụn sáng rực rỡ trong mắt hắn. Draco ngẩng đầu lên, mái tóc bạch kim lấp lánh một thứ ánh sáng khác lạ dưới chút nắng yếu ớt, hắn nghiêm túc nói: "Tôi sẵn sàng đi."
.........
Khi Snape nắm lấy cánh tay của Draco và xuất hiện bên rìa một trang viên vô danh, Draco nhận thấy chân mình vẫn còn hơi run.
Trong không khí có mùi thối rữa, ánh sáng từ những ngọn nến như đang nhảy nhót trong một giai điệu kì quái, không gian nơi đây lấy màu tối làm chủ đạo, giống như một bàn tay đầy dục vọng, cố gắng lôi kéo mọi thứ vào trong bóng tối, hoàn toàn khác biệt với Hogwarts lúc nào cũng ấm áp và tươi sáng.
Draco hít một hơi thật sâu, hắn biết cách cư xử để Chúa tể Hắc ám và bọn Tử thần Thực tử không tra khảo mình, miễn là... hắn tỏ ra đủ yếu ớt và đủ tham lam.
Dì Bella, người có vẻ đã đợi ở đó từ rất lâu, cười rất tươi khi nhìn thấy hắn, và nói bằng một giọng the thé chói tai: "Rồng Nhỏ của dì, dì của con nhớ con nhiều lắm đó ~" và vuốt ve gương mặt Draco bằng những ngón tay dài xương xẩu của bà ta. Draco cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng mỉm cười với Bellatrix.
Snape lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ rằng bây giờ là lúc để hàn huyên, chúng ta cũng không thể để cho Chúa Tể Hắc Ám chờ đợi." Trong bóng tối mờ ảo, vẻ mặt của thầy ấy càng thêm cứng ngắc.
Bellatrix trừng mắt nhìn Snape, sau đó nắm lấy cánh tay Draco cười khẩy: "Nào, đi thôi Rồng Nhỏ."
Draco được Bellatrix kéo vào một căn phòng có vẻ như đã được ếm bùa Im lặng, ngay khi hắn bước vào phòng đã nhìn thấy Chúa tể Hắc ám ngay lập tức. Đôi gò má gã nhô cao, nhợt nhạt và xấu xí, đôi mắt đỏ ké tàn bạo, mặc dù gã không nói lời nào, nhưng lại tỏa ra một loại áp lực ngạt thở. Draco cố ý để cho chân tay mình trở nên mềm nhũn và khuỵu xuống, toàn thân run rẩy. Mấy tên Tử thần Thực tử bật ra một vài tiếng cười châm biếm.
Voldemort nhẹ giọng hỏi: "Draco Malfoy?"
Draco run rẩy gật đầu.
"Vậy, ngươi có biết cha mẹ ngươi đã làm gì không?" Voldemort hỏi.
"Không, không biết."
"Ồ? Không biết? Amycus, ngươi nói với nó đi." Voldemort chế nhạo.
Tử Thần Thực Tử tên là Amycus tự hào nói: "Cha mẹ ngươi đã phản bội chủ nhân!" Các Tử Thần Thực Tử xung quanh náo loạn, như thể đang chờ Voldemort trừng phạt Draco.
"Tôi không biết, tôi thực sự không biết!" Draco hoảng sợ nói, cố để cho thân thể càng thêm run rẩy.
"Cha mẹ ngươi phản bội ta, ta rất tức giận, rất tức giận." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ, và sau đó: "Crucio!"
Draco không thể diễn tả được cảm giác lúc này, như thể tất cả tế bào trong cơ thể đều đang gào thét. Thân thể hắn co quắp, vặn vẹo trên mặt đất, gào thét như chưa từng được gào thét trước đây, hắn cứ tưởng mình sẽ chết ngay lập tức nhưng không, có lẽ lúc này cái chết là một điều xa xỉ, một sự hưởng thụ tuyệt vời không gì sánh được. Ngay khi hắn nghĩ mình đã bước vào địa ngục, mọi thứ đã dừng lại.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hắn, trên người không còn chút sức lực ngã xuống đất, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mờ mịt. Một người đàn ông mạnh mẽ kéo Draco và bắt hắn quỳ xuống trước mặt Voldemort một lần nữa.
"Cha mẹ ngươi đã phản bội ta, vậy ngươi có hy vọng nhận được sự tha thứ của ta không?" Giọng nói của Voldemort dường như phát ra từ rất xa.
"Tôi cầu xin sự tha thứ của ngài." Hắn nghe thấy chính mình trả lời.
"Ta cần một kẻ dẫn đường ở Hogwarts, giống như Severus, và theo như ta biết, ngươi là vương tử Slytherin, hiện tại còn là Huynh trưởng, rõ ràng là ngươi có chút ảnh hưởng, phải không?" Voldemort nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng, thưa Chúa tể Hắc ám, tôi thề trung thành với ngài." Draco trả lời.
"Vậy ngươi có muốn cái gì không?" Voldemort nghi ngờ hỏi.
Draco biết rất rõ nếu như hắn trả lời không do dự, như vậy Voldemort sẽ nghi ngờ mình, chỉ có thể...
"Chủ nhân, tôi muốn có được danh dự và vinh dự tối cao." Hắn thở hổn hển trả lời và ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy tham lam.
Đám Tử thần Thực tử xôn xao.
Voldemort trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật cười: "Haha, quả nhiên là người nhà Malfoy."
Draco thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã được công nhận, trình độ này coi như đủ qua cửa rồi.
Voldemort đi tới, cúi xuống, nắm lấy cánh tay trái của hắn, chỉ đũa phép lên làn da trắng nõn không tỳ vết và nói: "Ta sẽ cho ngươi vinh dự."
Một cơn đau bất chợt nhói lên, Draco biết gã đang làm gì, thật là kinh tởm, cảm giác đó tràn ngập trong tim, và hắn chỉ có thể tuyệt vọng đè nén nội tâm đang gào thét. Đám Tử thần Thực tử bên cạnh hét lên kinh ngạc, ghen tị vì một phù thủy chưa đủ tuổi lại có được vinh dự nhường ấy.
Sau đó Voldemort buông cánh tay hắn ra, đứng thẳng người và nói: "Ta muốn ngươi thử giết Dumbledore, cùng với đó là giúp cho người hầu của ta tiến vào Hogwarts, nếu ngươi cần sự giúp đỡ, hãy đi tìm Severus." Gã liếc nhìn về phía Snape, và Snape gật đầu.
Voldemort vẫy tay với bọn họ, và Draco biết đây là tín hiệu cho biết họ đã được lệnh phải rời đi, và hắn không thể chờ đợi thêm nữa để có thể rời khỏi nơi làm hắn cảm thấy ghê tởm, nhưng cơ thể hắn vẫn còn quá yếu sau một lời nguyền Hành hạ. Snape vội vàng hỗ trợ hắn một chút để cả hai có thể rời khỏi căn phòng, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được hỏi: "Không sao chứ?"
Draco yếu ớt gật đầu, thân thể lại không kìm được mà run lên, dấu hiệu hắc ám mới bị khắc trên cánh tay vẫn đang nóng như lửa đốt.
Ngay khi Draco tiếp xúc với căn phòng có mùi thuốc quen thuộc, chân hắn nhũn ra và ngã quỵ xuống đất. Snape bình tĩnh mang ra một lọ Độc dược nhỏ đưa cho hắn. Draco nghĩ nghĩ, một hớp uống cạn, trong lòng lại không khỏi cười nhạo chính mình, thì ra Draco Malfoy lại là một kẻ nhát gan, như vậy làm sao có thể bảo vệ được con sư tử hấp tấp luôn tự dồn mình vào nguy hiểm đây?
Snape nhẹ nhàng hỏi: "Cảm thấy tốt hơn chưa? Draco?" Có một sự ấm áp gần như vô hình trong mắt cha đỡ đầu của hắn. Draco gật đầu, trong cơ thể có một dòng nước ấm áp chảy qua, tuy rằng không biết tình hình cha mẹ hiện tại như thế nào, nhưng cha đỡ đầu vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Snape nắm chặt bả vai của hắn để kiểm cha chắc chắn một lần nữa, sau đó nhanh chóng đứng dậy, lấy lại vẻ mặt vô cảm, mở cửa và nói: "Ta phải đi báo cáo với cụ Dumbledore, con ở đây nghỉ ngơi." Draco thấy áo choàng của cha đỡ đầu tung bay trước khi cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại.
Draco điều chỉnh lại hơi thở và cố gắng đứng dậy, hắn nghĩ tốt nhất là nên trở về phòng mình nghỉ ngơi. Hắn bước qua những hành lang dài ở Hogwarts, cảm nhận ánh nắng ấm áp, chưa bao giờ hắn thấy nắng đẹp, trong sáng và dễ chịu đến thế. Có lẽ hắn luôn thích chạy theo ánh mặt trời chói chang nên đã yêu chàng trai tưởng như mãi mãi tỏa ra ánh nắng ấm áp ấy, bất chấp hậu quả, bất chấp được mất, chỉ để chàng trai ấy có thể ở trong ánh nắng mãi mãi. Harry Potter... mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim mỗi người, cũng là... mặt trời duy nhất trong trái tim Draco Malfoy hắn, là niềm tin duy nhất của hắn.
(Kết thúc hồi tưởng)
.........
Draco's POV
Draco có thể cảm nhận được cơn đau rát ở cái dấu hiệu xấu xí kia, hắn không phải là một thiếu gia chỉ bị thương một chút đã mếu máo, nhưng cơn đau này khiến hắn không kìm được mà muốn ói ra. Hắn chỉ có thể rẽ vào một nhà vệ sinh nữ hầu như không có ai lui tới để trấn tĩnh lại tâm trạng, nếu không sẽ có người phát hiện ra hắn không bình thường. Không một kẻ nào có thể nhìn thấy mặt yếu đuối của Malfoy cả.
Draco đứng trước gương trong nhà vệ sinh nữ, chống tay xuống bồn rửa mặt để ổn định cơ thể run rẩy của mình. Hắn nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt đến nỗi hắn gần như không nhận ra chính bản thân mình.
Draco nắm lấy cánh tay trái của hắn, và các đầu ngón tay lần theo cái dấu hiệu đã kéo hắn xuống vực sâu qua lớp áo chùng. Hắn biết không ai có thể kéo hắn khỏi bóng tối này lần nữa, và hắn sẽ phải mang theo dấu hiệu đáng xấu hổ này suốt đời, để rồi bị cậu bé kia khinh thường và ghê tởm. Hắn thấy thế giới của mình đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, và hắn e là không có ánh sáng nào có thể xuyên qua tăm tối này mà chiếu rọi lên người mình lần nữa. Ha, đúng là cuộc đời đầy bi kịch của Draco Malfoy – hắn tự giễu nghĩ. Hắn đã yêu một người mà mình không nên yêu, trở thành Tử thần Thực tử mà hắn ghét nhất, ngay cả khi điều đó chỉ để giúp ích cho thân phận gián điệp của hắn. Có lẽ, chuyển sang phe của Hội Phượng Hoàng là điều đúng đắn duy nhaát mà hắn làm được trong mười mấy năm cuộc đời tầm thường này. Có thú gì đó trượt cuống trên má Draco, hắn nhìn lên, mình đang khóc sao? Draco nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mình trong không gian yên tĩnh này. Đã bao lấu rồi hắn không khóc nhỉ? Sao hắn lại trở nên yếu đuối và đáng buồn đến thế?
Có một tiếng động nhẹ nhàng vang lên. Người nào? Draco nhanh chóng quay lại và hắn bị sốc khi nhận ra đó là Harry Potter! Làm sao Harry có thể nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của hắn chứ? Draco vừa xấu hổ vừa tức giận, sau đó rút đũa phép ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không biết rằng Harry Potter, Cứu thế chủ vĩ đại, lại có thói quen nhìn trộm đấy!" Giọng hắn khàn vô cùng, và trái tim Draco cũng đang gào thét: "Draco Malfoy mày là đò hèn nhát! Harry Potter sẽ không bao giờ thích một tên khốn nạn nhát gan khóc nhè!"
Draco nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Harry, hắn muốn đắm chìm trong đôi mắt xinh đẹp ấy mãi mãi, để cậu có thể nhìn hắn mãi mãi. Nhưng mọi việc luôn đi ngược lại những gì hắn mong muốn, hắn nghe thấy tiếng của cậu: "Ha, thì ra cậu chủ nhỏ Malfoy là một kẻ hèn nhát!" Khoảnh khắc đó, trái tim Draco co thắt dữ dội, cơn đau ấy dường như còn dữ dội hơn cơn đau gây ra từ lời nguyền tra tấn của Voldemort. Mặc dù hắn biết Cậu bé sống sót sẽ không bao giờ thích mình, cậu ấy không thích những kẻ mang dấu hiệu của một Tử thần Thực tử, và cậu ấy sẽ không yêu một kẻ yếu đuối và hèn nhát như hắn. Nhưng khi thực sự nghe được câu trả lời, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được nỗi đau và sự thất vọng.
Draco buộc bản thân phải giả vờ bình tĩnh và nói: "Potter, ra khỏi đây ngay, hoặc..."
"Sectumsempra!"
Draco thấy cậu vẫy đũa phép và đọc những từ ngữ mà theo hắn đoán là một câu thần chú dành cho kẻ thù. Draco thấy mình ngã mạnh xuống đất, máu đỏ tươi từ trên người hắn phụt ra. Hắn thấy Harry vẫn đứng đó, ánh mắt dửng dưng, bỗng dưng hốc mắt Draco cay xè.
Cái chết dường như đã cận kề trong tầm tay.
Harry, em thực sự ghét tôi đến vậy sao? Hãy để tôi có cơ hội bí mật bảo vệ em, được không? Tin tưởng vào một Malfoy, tin tưởng mọi thứ ở tôi, để tôi bảo vệ em. Em sẽ là mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim mỗi người, bao gồm cả tôi.
Một giọt nước mắt không ai để ý khẽ trượt trên gương mặt Draco.
Bóng tối quét sạch ý thức của Draco trong tích tắc.
.........
Draco mở mắt lần nữa và thấy mình đang ở trong bệnh thất.
"Con tỉnh rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hắn khó khăn chớp mắt, tầm mắt mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy cha đỡ đầu đang đứng ở bên giường hắn.
Hắn khó khăn phát ra một âm thanh như cổ họng đang bị ai đó bóp nghẹt. Snape lấy ra một lọ Độc dược cho hắn uống, chất lỏng nóng hổi, có mùi khó chịu chảy xuống cổ họng hắn, cuối cùng hắn cũng thấy dễ chịu hơn.
Snape thở dài thườn thượt, Draco kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy lông mày của cha đỡ đầu nhíu lại, hắn lập tức nhận ra rằng mình đang làm cha đỡ đầu lo lắng.
"Con không sao, cha đỡ đầu." Draco nói nhanh.
Bàn tay Snape vuốt nhẹ lên tóc Draco và nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe được: "Con đúng là đồ ngốc." Cũng giống như ta.
Draco thả mình lại trên giường, hình ảnh Harry tung lời nguyền lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, Draco nhắm mắt lại để những giọt nước mắt yếu ớt không trào ra.
Snape đau khổ nhìn đứa con đỡ đầu của mình, dấu vết bị Voldemort tra tấn vẫn còn đó, khuôn mặt tái nhợt vô cùng vì mất máu quá nhiều. Nhưng ngay cả bản thân Snape cũng phải thốt lên rằng đứa con đỡ đầu của ông ấy thật sự rất tốt, không một đứa trẻ chưa đủ tuổi nào có thể nhớ được mình sẽ làm gì dưới sự tra tấn của Voldemort, và nó đã làm được điều đó quá hoàn hảo. Con đỡ đầu của ông, không biết từ bao giờ nó đã trưởng thành một người kiên định và dũng cảm, có đủ khả năng để bảo vệ những người quan trọng trong lòng mình. Không giống như ông ấy... Cuối cùng, ông ấy đã thất bại trong việc cứu sống Lily...
Không ai có thể hiểu được cảm giác không được yêu hơn Snape, đặc biệt là trong trường hợp của Draco, bị tổn thương trực tiếp bởi người mình yêu, Snape sợ rằng so với vết thương trên thân thể, vết thương trong lòng Draco càng lớn hơn nhiều!
Snape thở dài rời khỏi bệnh thất, hy vọng đứa con đỡ đầu của mình sớm bình phục, Draco phải thật mạnh mẽ.
Draco mở mắt ra nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, thật sự là cả đời này hắn chỉ có thể chìm vào thế giới hắc ám tối tăm, không bao giờ có thể thoát ra nữa sao? Hắn nắm lấy mặt dây chuyền có gia huy gia tộc Malfoy đang đeo trên cổ mình, siết chặt, cảm nhận đau đớn khi kim loại sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cha mẹ ơi, trong lòng hắn gào thét, những giọt nước mắt như pha lê lại rơi xuống. Draco cắn chặt môi, trong lòng thề rằng đây là lần cuối cùng hắn rơi nước mắt. Kể từ ngày mai, Draco Malfoy phải mạnh mẽ và bình tĩnh. Con đường này là do chính bản thân mình lựa chọn, nên dù có phải quỳ gối lết đi cũng phải hoàn thành.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
23/02/2022
Draco bị bao trùm bởi một cơn hoảng loạn lớn, chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn vội vàng cầm lấy lá thư và chạy đến văn phòng của cha đỡ đầu.
Khi hắn khiếp sợ đưa bức thư cho cha đỡ đầu, Snape ngay lập tức nắm lấy cánh tay của hắn, dẫn hắn đến văn phòng của Dumbledore.
Dumbledore chỉ nhìn lướt qua nội dung bức thư và nói không chút do dự: "Draco, theo tin tức mà chúng ta mới nhận được, cha mẹ trò đã phản bội Voldemort."
"Cái gì? Điều này là không thể!"
"Con trai của ta, ta e rằng đó là sự thật." Cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng.
"Nhưng... nhưng, họ sẽ bị giết!" Draco kêu lên.
"Albus, có tin nhắn cho cụ..."
"Không sao, anh Severus," Dumbledore ngắt lời Snape mà không do dự: "Draco, ta đoán cha mẹ trò có thể đã biết việc trò đã gia nhập phe của chúng ta, nên đây là lý do cho sự phản bội của họ."
"Merlin..." Draco hít mũi và nói nhẹ nhàng: "Mẹ biết chuyện tôi quyết định theo phe của Hội Phượng Hoàng." Trong đôi mắt xanh bạc ánh lên vẻ phức tạp.
Dumbledore vỗ nhẹ vào vai Draco và nói: "Đừng lo lắng, Draco, ta nghĩ cha mẹ của trò cũng phải biết những gì họ đang làm. Với trí tuệ của cha mẹ trò, thoát khỏi sự truy đuổi của Voldemort chẳng là gì cả. Và bây giờ..." Dumbledore nhìn Snape: "Tôi nghĩ rằng anh sẽ phải dẫn Draco đi gặp Voldemort ngay lập tức, sự chậm trễ sẽ chỉ làm nổi lên lòng ngờ vực của Voldemort mà thôi."
"Cái gì? Chúa tể Hắc ám? Không phải là chỉ đi gặp dì thôi sao?" Draco ngạc nhiên hỏi.
"Ta e là không, con trai ạ, ta e rằng Voldemort sẽ gặp trực tiếp con, có thể sẽ hành hạ con, có thể là điều gì đó khác, để kiểm tra con, sau tất cả, nếu con về phe bọn chúng, thì con sẽ là một người rất có ích cho Voldemort." Cụ Dumbledore nói tới đây thì thở dài.
"Và nếu hắn ta sử dụng Chiết tâm trí thuật thì sao?" Snape gầm gừ, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
"Theo những gì ta biết về Tom, hắn ta sẽ không sử dụng Chiết tâm trí thuật với một đứa trẻ vị thành niên, hắn không tin một đứa trẻ sẽ là mối đe dọa đối với mình." Dumbledore nói.
"Nhưng, Albus, cụ không hoàn toàn chắc chắn, chính cụ cũng không hoàn toàn chắc chắn."
Cụ Dumbledore im lặng một lúc rồi nói, "Đúng, ta không hoàn toàn chắc chắn. Nhưng... như ta đã nói trước đây, Draco, nếu Voldemort nhìn thấu trò, trò sẽ bị giết ngay lập tức, không ai có thể cứu trò, trò có thể lựa chọn đi, hoặc là không đi, đều là tùy trò."
Draco nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, hắn nhớ bầu trời ấy đã từng trong xanh đẹp đẽ như một thứ ngọc tuyệt mỹ, rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy một bầu trời như vậy? Sự sống chết không rõ ràng của cha mẹ hắn, tình yêu kìm nén mà hắn dành cho Harry, và nỗi sợ hãi đối với Voldemort hòa vào nhau, biến thành những vụn sáng rực rỡ trong mắt hắn. Draco ngẩng đầu lên, mái tóc bạch kim lấp lánh một thứ ánh sáng khác lạ dưới chút nắng yếu ớt, hắn nghiêm túc nói: "Tôi sẵn sàng đi."
.........
Khi Snape nắm lấy cánh tay của Draco và xuất hiện bên rìa một trang viên vô danh, Draco nhận thấy chân mình vẫn còn hơi run.
Trong không khí có mùi thối rữa, ánh sáng từ những ngọn nến như đang nhảy nhót trong một giai điệu kì quái, không gian nơi đây lấy màu tối làm chủ đạo, giống như một bàn tay đầy dục vọng, cố gắng lôi kéo mọi thứ vào trong bóng tối, hoàn toàn khác biệt với Hogwarts lúc nào cũng ấm áp và tươi sáng.
Draco hít một hơi thật sâu, hắn biết cách cư xử để Chúa tể Hắc ám và bọn Tử thần Thực tử không tra khảo mình, miễn là... hắn tỏ ra đủ yếu ớt và đủ tham lam.
Dì Bella, người có vẻ đã đợi ở đó từ rất lâu, cười rất tươi khi nhìn thấy hắn, và nói bằng một giọng the thé chói tai: "Rồng Nhỏ của dì, dì của con nhớ con nhiều lắm đó ~" và vuốt ve gương mặt Draco bằng những ngón tay dài xương xẩu của bà ta. Draco cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng mỉm cười với Bellatrix.
Snape lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ rằng bây giờ là lúc để hàn huyên, chúng ta cũng không thể để cho Chúa Tể Hắc Ám chờ đợi." Trong bóng tối mờ ảo, vẻ mặt của thầy ấy càng thêm cứng ngắc.
Bellatrix trừng mắt nhìn Snape, sau đó nắm lấy cánh tay Draco cười khẩy: "Nào, đi thôi Rồng Nhỏ."
Draco được Bellatrix kéo vào một căn phòng có vẻ như đã được ếm bùa Im lặng, ngay khi hắn bước vào phòng đã nhìn thấy Chúa tể Hắc ám ngay lập tức. Đôi gò má gã nhô cao, nhợt nhạt và xấu xí, đôi mắt đỏ ké tàn bạo, mặc dù gã không nói lời nào, nhưng lại tỏa ra một loại áp lực ngạt thở. Draco cố ý để cho chân tay mình trở nên mềm nhũn và khuỵu xuống, toàn thân run rẩy. Mấy tên Tử thần Thực tử bật ra một vài tiếng cười châm biếm.
Voldemort nhẹ giọng hỏi: "Draco Malfoy?"
Draco run rẩy gật đầu.
"Vậy, ngươi có biết cha mẹ ngươi đã làm gì không?" Voldemort hỏi.
"Không, không biết."
"Ồ? Không biết? Amycus, ngươi nói với nó đi." Voldemort chế nhạo.
Tử Thần Thực Tử tên là Amycus tự hào nói: "Cha mẹ ngươi đã phản bội chủ nhân!" Các Tử Thần Thực Tử xung quanh náo loạn, như thể đang chờ Voldemort trừng phạt Draco.
"Tôi không biết, tôi thực sự không biết!" Draco hoảng sợ nói, cố để cho thân thể càng thêm run rẩy.
"Cha mẹ ngươi phản bội ta, ta rất tức giận, rất tức giận." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ, và sau đó: "Crucio!"
Draco không thể diễn tả được cảm giác lúc này, như thể tất cả tế bào trong cơ thể đều đang gào thét. Thân thể hắn co quắp, vặn vẹo trên mặt đất, gào thét như chưa từng được gào thét trước đây, hắn cứ tưởng mình sẽ chết ngay lập tức nhưng không, có lẽ lúc này cái chết là một điều xa xỉ, một sự hưởng thụ tuyệt vời không gì sánh được. Ngay khi hắn nghĩ mình đã bước vào địa ngục, mọi thứ đã dừng lại.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hắn, trên người không còn chút sức lực ngã xuống đất, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mờ mịt. Một người đàn ông mạnh mẽ kéo Draco và bắt hắn quỳ xuống trước mặt Voldemort một lần nữa.
"Cha mẹ ngươi đã phản bội ta, vậy ngươi có hy vọng nhận được sự tha thứ của ta không?" Giọng nói của Voldemort dường như phát ra từ rất xa.
"Tôi cầu xin sự tha thứ của ngài." Hắn nghe thấy chính mình trả lời.
"Ta cần một kẻ dẫn đường ở Hogwarts, giống như Severus, và theo như ta biết, ngươi là vương tử Slytherin, hiện tại còn là Huynh trưởng, rõ ràng là ngươi có chút ảnh hưởng, phải không?" Voldemort nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng, thưa Chúa tể Hắc ám, tôi thề trung thành với ngài." Draco trả lời.
"Vậy ngươi có muốn cái gì không?" Voldemort nghi ngờ hỏi.
Draco biết rất rõ nếu như hắn trả lời không do dự, như vậy Voldemort sẽ nghi ngờ mình, chỉ có thể...
"Chủ nhân, tôi muốn có được danh dự và vinh dự tối cao." Hắn thở hổn hển trả lời và ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy tham lam.
Đám Tử thần Thực tử xôn xao.
Voldemort trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật cười: "Haha, quả nhiên là người nhà Malfoy."
Draco thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã được công nhận, trình độ này coi như đủ qua cửa rồi.
Voldemort đi tới, cúi xuống, nắm lấy cánh tay trái của hắn, chỉ đũa phép lên làn da trắng nõn không tỳ vết và nói: "Ta sẽ cho ngươi vinh dự."
Một cơn đau bất chợt nhói lên, Draco biết gã đang làm gì, thật là kinh tởm, cảm giác đó tràn ngập trong tim, và hắn chỉ có thể tuyệt vọng đè nén nội tâm đang gào thét. Đám Tử thần Thực tử bên cạnh hét lên kinh ngạc, ghen tị vì một phù thủy chưa đủ tuổi lại có được vinh dự nhường ấy.
Sau đó Voldemort buông cánh tay hắn ra, đứng thẳng người và nói: "Ta muốn ngươi thử giết Dumbledore, cùng với đó là giúp cho người hầu của ta tiến vào Hogwarts, nếu ngươi cần sự giúp đỡ, hãy đi tìm Severus." Gã liếc nhìn về phía Snape, và Snape gật đầu.
Voldemort vẫy tay với bọn họ, và Draco biết đây là tín hiệu cho biết họ đã được lệnh phải rời đi, và hắn không thể chờ đợi thêm nữa để có thể rời khỏi nơi làm hắn cảm thấy ghê tởm, nhưng cơ thể hắn vẫn còn quá yếu sau một lời nguyền Hành hạ. Snape vội vàng hỗ trợ hắn một chút để cả hai có thể rời khỏi căn phòng, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được hỏi: "Không sao chứ?"
Draco yếu ớt gật đầu, thân thể lại không kìm được mà run lên, dấu hiệu hắc ám mới bị khắc trên cánh tay vẫn đang nóng như lửa đốt.
Ngay khi Draco tiếp xúc với căn phòng có mùi thuốc quen thuộc, chân hắn nhũn ra và ngã quỵ xuống đất. Snape bình tĩnh mang ra một lọ Độc dược nhỏ đưa cho hắn. Draco nghĩ nghĩ, một hớp uống cạn, trong lòng lại không khỏi cười nhạo chính mình, thì ra Draco Malfoy lại là một kẻ nhát gan, như vậy làm sao có thể bảo vệ được con sư tử hấp tấp luôn tự dồn mình vào nguy hiểm đây?
Snape nhẹ nhàng hỏi: "Cảm thấy tốt hơn chưa? Draco?" Có một sự ấm áp gần như vô hình trong mắt cha đỡ đầu của hắn. Draco gật đầu, trong cơ thể có một dòng nước ấm áp chảy qua, tuy rằng không biết tình hình cha mẹ hiện tại như thế nào, nhưng cha đỡ đầu vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Snape nắm chặt bả vai của hắn để kiểm cha chắc chắn một lần nữa, sau đó nhanh chóng đứng dậy, lấy lại vẻ mặt vô cảm, mở cửa và nói: "Ta phải đi báo cáo với cụ Dumbledore, con ở đây nghỉ ngơi." Draco thấy áo choàng của cha đỡ đầu tung bay trước khi cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại.
Draco điều chỉnh lại hơi thở và cố gắng đứng dậy, hắn nghĩ tốt nhất là nên trở về phòng mình nghỉ ngơi. Hắn bước qua những hành lang dài ở Hogwarts, cảm nhận ánh nắng ấm áp, chưa bao giờ hắn thấy nắng đẹp, trong sáng và dễ chịu đến thế. Có lẽ hắn luôn thích chạy theo ánh mặt trời chói chang nên đã yêu chàng trai tưởng như mãi mãi tỏa ra ánh nắng ấm áp ấy, bất chấp hậu quả, bất chấp được mất, chỉ để chàng trai ấy có thể ở trong ánh nắng mãi mãi. Harry Potter... mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim mỗi người, cũng là... mặt trời duy nhất trong trái tim Draco Malfoy hắn, là niềm tin duy nhất của hắn.
(Kết thúc hồi tưởng)
.........
Draco's POV
Draco có thể cảm nhận được cơn đau rát ở cái dấu hiệu xấu xí kia, hắn không phải là một thiếu gia chỉ bị thương một chút đã mếu máo, nhưng cơn đau này khiến hắn không kìm được mà muốn ói ra. Hắn chỉ có thể rẽ vào một nhà vệ sinh nữ hầu như không có ai lui tới để trấn tĩnh lại tâm trạng, nếu không sẽ có người phát hiện ra hắn không bình thường. Không một kẻ nào có thể nhìn thấy mặt yếu đuối của Malfoy cả.
Draco đứng trước gương trong nhà vệ sinh nữ, chống tay xuống bồn rửa mặt để ổn định cơ thể run rẩy của mình. Hắn nhìn mình trong gương, khuôn mặt tái nhợt đến nỗi hắn gần như không nhận ra chính bản thân mình.
Draco nắm lấy cánh tay trái của hắn, và các đầu ngón tay lần theo cái dấu hiệu đã kéo hắn xuống vực sâu qua lớp áo chùng. Hắn biết không ai có thể kéo hắn khỏi bóng tối này lần nữa, và hắn sẽ phải mang theo dấu hiệu đáng xấu hổ này suốt đời, để rồi bị cậu bé kia khinh thường và ghê tởm. Hắn thấy thế giới của mình đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, và hắn e là không có ánh sáng nào có thể xuyên qua tăm tối này mà chiếu rọi lên người mình lần nữa. Ha, đúng là cuộc đời đầy bi kịch của Draco Malfoy – hắn tự giễu nghĩ. Hắn đã yêu một người mà mình không nên yêu, trở thành Tử thần Thực tử mà hắn ghét nhất, ngay cả khi điều đó chỉ để giúp ích cho thân phận gián điệp của hắn. Có lẽ, chuyển sang phe của Hội Phượng Hoàng là điều đúng đắn duy nhaát mà hắn làm được trong mười mấy năm cuộc đời tầm thường này. Có thú gì đó trượt cuống trên má Draco, hắn nhìn lên, mình đang khóc sao? Draco nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của mình trong không gian yên tĩnh này. Đã bao lấu rồi hắn không khóc nhỉ? Sao hắn lại trở nên yếu đuối và đáng buồn đến thế?
Có một tiếng động nhẹ nhàng vang lên. Người nào? Draco nhanh chóng quay lại và hắn bị sốc khi nhận ra đó là Harry Potter! Làm sao Harry có thể nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của hắn chứ? Draco vừa xấu hổ vừa tức giận, sau đó rút đũa phép ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không biết rằng Harry Potter, Cứu thế chủ vĩ đại, lại có thói quen nhìn trộm đấy!" Giọng hắn khàn vô cùng, và trái tim Draco cũng đang gào thét: "Draco Malfoy mày là đò hèn nhát! Harry Potter sẽ không bao giờ thích một tên khốn nạn nhát gan khóc nhè!"
Draco nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Harry, hắn muốn đắm chìm trong đôi mắt xinh đẹp ấy mãi mãi, để cậu có thể nhìn hắn mãi mãi. Nhưng mọi việc luôn đi ngược lại những gì hắn mong muốn, hắn nghe thấy tiếng của cậu: "Ha, thì ra cậu chủ nhỏ Malfoy là một kẻ hèn nhát!" Khoảnh khắc đó, trái tim Draco co thắt dữ dội, cơn đau ấy dường như còn dữ dội hơn cơn đau gây ra từ lời nguyền tra tấn của Voldemort. Mặc dù hắn biết Cậu bé sống sót sẽ không bao giờ thích mình, cậu ấy không thích những kẻ mang dấu hiệu của một Tử thần Thực tử, và cậu ấy sẽ không yêu một kẻ yếu đuối và hèn nhát như hắn. Nhưng khi thực sự nghe được câu trả lời, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được nỗi đau và sự thất vọng.
Draco buộc bản thân phải giả vờ bình tĩnh và nói: "Potter, ra khỏi đây ngay, hoặc..."
"Sectumsempra!"
Draco thấy cậu vẫy đũa phép và đọc những từ ngữ mà theo hắn đoán là một câu thần chú dành cho kẻ thù. Draco thấy mình ngã mạnh xuống đất, máu đỏ tươi từ trên người hắn phụt ra. Hắn thấy Harry vẫn đứng đó, ánh mắt dửng dưng, bỗng dưng hốc mắt Draco cay xè.
Cái chết dường như đã cận kề trong tầm tay.
Harry, em thực sự ghét tôi đến vậy sao? Hãy để tôi có cơ hội bí mật bảo vệ em, được không? Tin tưởng vào một Malfoy, tin tưởng mọi thứ ở tôi, để tôi bảo vệ em. Em sẽ là mặt trời không bao giờ lặn trong trái tim mỗi người, bao gồm cả tôi.
Một giọt nước mắt không ai để ý khẽ trượt trên gương mặt Draco.
Bóng tối quét sạch ý thức của Draco trong tích tắc.
.........
Draco mở mắt lần nữa và thấy mình đang ở trong bệnh thất.
"Con tỉnh rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hắn khó khăn chớp mắt, tầm mắt mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy cha đỡ đầu đang đứng ở bên giường hắn.
Hắn khó khăn phát ra một âm thanh như cổ họng đang bị ai đó bóp nghẹt. Snape lấy ra một lọ Độc dược cho hắn uống, chất lỏng nóng hổi, có mùi khó chịu chảy xuống cổ họng hắn, cuối cùng hắn cũng thấy dễ chịu hơn.
Snape thở dài thườn thượt, Draco kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy lông mày của cha đỡ đầu nhíu lại, hắn lập tức nhận ra rằng mình đang làm cha đỡ đầu lo lắng.
"Con không sao, cha đỡ đầu." Draco nói nhanh.
Bàn tay Snape vuốt nhẹ lên tóc Draco và nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe được: "Con đúng là đồ ngốc." Cũng giống như ta.
Draco thả mình lại trên giường, hình ảnh Harry tung lời nguyền lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, Draco nhắm mắt lại để những giọt nước mắt yếu ớt không trào ra.
Snape đau khổ nhìn đứa con đỡ đầu của mình, dấu vết bị Voldemort tra tấn vẫn còn đó, khuôn mặt tái nhợt vô cùng vì mất máu quá nhiều. Nhưng ngay cả bản thân Snape cũng phải thốt lên rằng đứa con đỡ đầu của ông ấy thật sự rất tốt, không một đứa trẻ chưa đủ tuổi nào có thể nhớ được mình sẽ làm gì dưới sự tra tấn của Voldemort, và nó đã làm được điều đó quá hoàn hảo. Con đỡ đầu của ông, không biết từ bao giờ nó đã trưởng thành một người kiên định và dũng cảm, có đủ khả năng để bảo vệ những người quan trọng trong lòng mình. Không giống như ông ấy... Cuối cùng, ông ấy đã thất bại trong việc cứu sống Lily...
Không ai có thể hiểu được cảm giác không được yêu hơn Snape, đặc biệt là trong trường hợp của Draco, bị tổn thương trực tiếp bởi người mình yêu, Snape sợ rằng so với vết thương trên thân thể, vết thương trong lòng Draco càng lớn hơn nhiều!
Snape thở dài rời khỏi bệnh thất, hy vọng đứa con đỡ đầu của mình sớm bình phục, Draco phải thật mạnh mẽ.
Draco mở mắt ra nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, thật sự là cả đời này hắn chỉ có thể chìm vào thế giới hắc ám tối tăm, không bao giờ có thể thoát ra nữa sao? Hắn nắm lấy mặt dây chuyền có gia huy gia tộc Malfoy đang đeo trên cổ mình, siết chặt, cảm nhận đau đớn khi kim loại sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, cha mẹ ơi, trong lòng hắn gào thét, những giọt nước mắt như pha lê lại rơi xuống. Draco cắn chặt môi, trong lòng thề rằng đây là lần cuối cùng hắn rơi nước mắt. Kể từ ngày mai, Draco Malfoy phải mạnh mẽ và bình tĩnh. Con đường này là do chính bản thân mình lựa chọn, nên dù có phải quỳ gối lết đi cũng phải hoàn thành.
.........
Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤️.
23/02/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất