Chương 1:
" Thụy Dương ! Em lại dám lừa dối tôi !? Mấy năm nay em ở cạnh tôi có phải đều là lừa dối tôi như vậy ? "
Cổ tay của Thụy Dương bị Thẩm Trác dùng lực tóm lại , đè cậu vào sát vách tường phòng vệ sinh . Hơi thở nóng rực của Thẩm Trác liên tục phà vào tai của Thụy Dương khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy . Cậu vội vàng dùng lực giật bàn tay bị túm chặt kia ra rồi đẩy Thẩm Trác ra xa khỏi mình , cũng chẳng biết cậu lấy đâu ra sức lực để đẩy một nam nhân cao đến gần 1m9 như Thẩm Trác , chỉ biết là cậu thật sự đã làm được . Thẩm Trác có lẽ không thể ngờ rằng cậu sẽ cự tuyệt hắn một cách quyết liệt như thế , nhất thời lại chẳng biết phải làm sao . Thụy Dương xoa xoa cổ tay vừa bị lực đạo mạnh mẽ của Thẩm Trác nắm lấy , trên cổ tay thậm chí còn xuất hiện một vết hằn đỏ lộ rõ , lông mày của cậu không khỏi nhíu lại một chút . Thụy Dương từ sau khi gặp lại Thụy Hướng , người anh trai thất lạc thì đã có thể buông bỏ được phần nào chấp niệm đối với Thẩm Trác hay thẳng thắn mà nói chính là đã có thể đá được Thẩm Trác ra khỏi tâm trí mình . Thụy Dương đóng lại cúc áo trên tay để che đi vết hằn đỏ rồi hướng Thẩm Trác cười lạnh
" Thẩm Trác , anh quên mất rằng bản thân cũng là một diễn viên có tiếng sao ? Những lời nói dối cũng chính là một kĩ năng diễn xuất, mà cái kĩ năng này đòi hỏi người diễn phải làm cách nào diễn đến xuất quỷ nhập thần , ngay đến cả người thân cận nhất cũng không thể nhận ra được . Chính xác là loại diễn xuất vô cùng cao cấp . "
Thẩm Trác đứng đối diện Thụy Dương cố gắng không để lộ ra sự thất thố , thực ra hắn không phải là muốn nghe lời cậu nói mà do chân hắn cứ như bị đông cứng vậy , căn bản không có cách nào di chuyển . Miệng hắn cũng chẳng thốt ra nổi đến nửa lời , thật là thảm hại cho một ảnh đế . Thụy Dương bước lại gần hắn hơn , đôi vành mắt cong cong lên , lộ ra nụ cười đầy mùi diễn xuất
" Thẩm tiên sinh , cảm ơn anh đã làm bạn diễn với tôi , cùng tôi lừa dối cánh truyền thông trong suốt 8 năm nay . Nếu tôi không nhầm thì hợp đồng của chúng ta sẽ chính thức kết thúc sau 12h đêm nay đúng chứ ? Vậy kết thúc sớm chút , tôi không đòi tiền ngài đâu , vậy nhá ? Ài ! Tôi lại trở thành hoa vô chủ rồi , chắc phải tìm kim chủ mới thôi ! Thẩm Tiên Sinh , tôi xin phép đi trước ! "
Nói xong còn lễ phép cúi đầu một cái rồi mới chậm rãi bước từng bước ra khỏi nhà vệ sinh . Mắt thấy Thụy Dương chuẩn bị rời đi , cái miệng đông cứng của Thẩm Trác đột nhiên lại nói lại được , hắn vội nhìn Thụy Dương , đôi mắt hằn tia tơ máu quát lên
" Thụy Dương ! Em quay lại đây nay cho tôi ! Nếu không tôi đánh gãy chân em ! "
Có vẻ như lời nói của hắn vẫn còn tác dụng , Thụy Dương vậy mà thật sự đứng lại , Thẩm Trác lập tức thở phào trong gang tấc , nhưng cậu không hề quay người bước về bên cạnh Thẩm Trác như mọi lần , cậu chỉ lẳng lặng quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Thẩm Trác
" Thẩm tiên sinh , hình như Lỵ Lỵ tiểu thư vẫn còn đang đợi ngài bên trong sảnh tiệc đó , mau quay trở lại bên cạnh cô ấy đi . Không phải ngài là người đã từng dạy tôi , không được để phụ nữ đợi lâu sao ? "
Thấy Thẩm Trác vẫn chẳng có phản ứng gì , Thụy Dương liền đưa tay lên cằm , vẻ suy tư chọn ra một đối tượng mà cậu quen trong sảnh tiệc cao cấp này , ánh mắt tràn ngập sâu xa mà cười nhẹ
" Bây giờ tôi sẽ đi thảo luận về vai diễn trong bộ phim mới của tôi với Nam chính , Nhạn Nam . Kì thực tôi thấy tên này thực sự không tồi , nói không chừng sau này còn có thể chính là kim chủ của tôi đấy ! "
Thụy Dương vừa nói lại vừa mở to mắt hơn giống như vừa tìm được thứ đồ mới , thích thú mà suy nghĩ về nó . Thụy Dương cuối cùng sực nhớ là còn có Thẩm Trác ở đây liền lần nữa cúi chào , rồi đi bộ về phía cửa . Thẩm Trác đã bị cơn giận đè nén đi ý chí , hắn ta lầm bầm
" Thụy Dương , là em không ngoan trước thì đừng trách tôi ! "
" Hử ? "
Thụy Dương chỉ vừa quay đầu lại đã bị thẩm trác dùng máy chích điện làm cho thần kinh cậu tê liệt mà ngất đi trong vòng tay của hắn . Thẩm Trác ôm Thụy Dương lên ngang lưng rồi gọi cho quản lí đến đón mình tại cửa sau của buổi tiệc , xong việc hắn chậm rãi bước ra ngoài . Ánh mắt hắn ta hằn lên tơ máu , từng đường tơ nổi bật trong đôi mắt phượng thuôn dài . Hắn ghé sát tai Thụy Dương , thì thầm
" Thụy Dương em là của Thẩm Trác tôi , đừng bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài tôi ! À , nếu có kẻ giám tơ tưởng đến em ...... "
Nói đến đây , hắn lộ ra nụ cười méo mó
" Tôi liền giết chết hắn ! "
""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
Chuyên mục lời tác giả :v *
Hị hị , tui là tác giả của bộ này đây , hay hay không thì tôi không biết nhưng mong mọi người có thể đánh giá giúp tôi nhóe :>>>
Cổ tay của Thụy Dương bị Thẩm Trác dùng lực tóm lại , đè cậu vào sát vách tường phòng vệ sinh . Hơi thở nóng rực của Thẩm Trác liên tục phà vào tai của Thụy Dương khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy . Cậu vội vàng dùng lực giật bàn tay bị túm chặt kia ra rồi đẩy Thẩm Trác ra xa khỏi mình , cũng chẳng biết cậu lấy đâu ra sức lực để đẩy một nam nhân cao đến gần 1m9 như Thẩm Trác , chỉ biết là cậu thật sự đã làm được . Thẩm Trác có lẽ không thể ngờ rằng cậu sẽ cự tuyệt hắn một cách quyết liệt như thế , nhất thời lại chẳng biết phải làm sao . Thụy Dương xoa xoa cổ tay vừa bị lực đạo mạnh mẽ của Thẩm Trác nắm lấy , trên cổ tay thậm chí còn xuất hiện một vết hằn đỏ lộ rõ , lông mày của cậu không khỏi nhíu lại một chút . Thụy Dương từ sau khi gặp lại Thụy Hướng , người anh trai thất lạc thì đã có thể buông bỏ được phần nào chấp niệm đối với Thẩm Trác hay thẳng thắn mà nói chính là đã có thể đá được Thẩm Trác ra khỏi tâm trí mình . Thụy Dương đóng lại cúc áo trên tay để che đi vết hằn đỏ rồi hướng Thẩm Trác cười lạnh
" Thẩm Trác , anh quên mất rằng bản thân cũng là một diễn viên có tiếng sao ? Những lời nói dối cũng chính là một kĩ năng diễn xuất, mà cái kĩ năng này đòi hỏi người diễn phải làm cách nào diễn đến xuất quỷ nhập thần , ngay đến cả người thân cận nhất cũng không thể nhận ra được . Chính xác là loại diễn xuất vô cùng cao cấp . "
Thẩm Trác đứng đối diện Thụy Dương cố gắng không để lộ ra sự thất thố , thực ra hắn không phải là muốn nghe lời cậu nói mà do chân hắn cứ như bị đông cứng vậy , căn bản không có cách nào di chuyển . Miệng hắn cũng chẳng thốt ra nổi đến nửa lời , thật là thảm hại cho một ảnh đế . Thụy Dương bước lại gần hắn hơn , đôi vành mắt cong cong lên , lộ ra nụ cười đầy mùi diễn xuất
" Thẩm tiên sinh , cảm ơn anh đã làm bạn diễn với tôi , cùng tôi lừa dối cánh truyền thông trong suốt 8 năm nay . Nếu tôi không nhầm thì hợp đồng của chúng ta sẽ chính thức kết thúc sau 12h đêm nay đúng chứ ? Vậy kết thúc sớm chút , tôi không đòi tiền ngài đâu , vậy nhá ? Ài ! Tôi lại trở thành hoa vô chủ rồi , chắc phải tìm kim chủ mới thôi ! Thẩm Tiên Sinh , tôi xin phép đi trước ! "
Nói xong còn lễ phép cúi đầu một cái rồi mới chậm rãi bước từng bước ra khỏi nhà vệ sinh . Mắt thấy Thụy Dương chuẩn bị rời đi , cái miệng đông cứng của Thẩm Trác đột nhiên lại nói lại được , hắn vội nhìn Thụy Dương , đôi mắt hằn tia tơ máu quát lên
" Thụy Dương ! Em quay lại đây nay cho tôi ! Nếu không tôi đánh gãy chân em ! "
Có vẻ như lời nói của hắn vẫn còn tác dụng , Thụy Dương vậy mà thật sự đứng lại , Thẩm Trác lập tức thở phào trong gang tấc , nhưng cậu không hề quay người bước về bên cạnh Thẩm Trác như mọi lần , cậu chỉ lẳng lặng quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Thẩm Trác
" Thẩm tiên sinh , hình như Lỵ Lỵ tiểu thư vẫn còn đang đợi ngài bên trong sảnh tiệc đó , mau quay trở lại bên cạnh cô ấy đi . Không phải ngài là người đã từng dạy tôi , không được để phụ nữ đợi lâu sao ? "
Thấy Thẩm Trác vẫn chẳng có phản ứng gì , Thụy Dương liền đưa tay lên cằm , vẻ suy tư chọn ra một đối tượng mà cậu quen trong sảnh tiệc cao cấp này , ánh mắt tràn ngập sâu xa mà cười nhẹ
" Bây giờ tôi sẽ đi thảo luận về vai diễn trong bộ phim mới của tôi với Nam chính , Nhạn Nam . Kì thực tôi thấy tên này thực sự không tồi , nói không chừng sau này còn có thể chính là kim chủ của tôi đấy ! "
Thụy Dương vừa nói lại vừa mở to mắt hơn giống như vừa tìm được thứ đồ mới , thích thú mà suy nghĩ về nó . Thụy Dương cuối cùng sực nhớ là còn có Thẩm Trác ở đây liền lần nữa cúi chào , rồi đi bộ về phía cửa . Thẩm Trác đã bị cơn giận đè nén đi ý chí , hắn ta lầm bầm
" Thụy Dương , là em không ngoan trước thì đừng trách tôi ! "
" Hử ? "
Thụy Dương chỉ vừa quay đầu lại đã bị thẩm trác dùng máy chích điện làm cho thần kinh cậu tê liệt mà ngất đi trong vòng tay của hắn . Thẩm Trác ôm Thụy Dương lên ngang lưng rồi gọi cho quản lí đến đón mình tại cửa sau của buổi tiệc , xong việc hắn chậm rãi bước ra ngoài . Ánh mắt hắn ta hằn lên tơ máu , từng đường tơ nổi bật trong đôi mắt phượng thuôn dài . Hắn ghé sát tai Thụy Dương , thì thầm
" Thụy Dương em là của Thẩm Trác tôi , đừng bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài tôi ! À , nếu có kẻ giám tơ tưởng đến em ...... "
Nói đến đây , hắn lộ ra nụ cười méo mó
" Tôi liền giết chết hắn ! "
""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
Chuyên mục lời tác giả :v *
Hị hị , tui là tác giả của bộ này đây , hay hay không thì tôi không biết nhưng mong mọi người có thể đánh giá giúp tôi nhóe :>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất