Chương 12:
Chậc Chậc , Hội chứng lười lại tái phát rồi đây :) , r bao h mik mới ra đc chap 12 đây trời :<<<<< mà thôi kệ đi , lịch là lịch mà , cứ đúng lịch deathline là đc òi he , tắt tắt lẹ ,tránh để não nổ cmn mất :333 . ( Lời tự bào chữa của 1 con tác giả lười :,> và tui trễ deathline đc 4 ngày ùi đó :333 )
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Thẩm Trác tỏ ra thỏa mãn trước sự khuất phục của Thụy Dương , hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu , cười nhẹ
" Nếu ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu thì tốt rồi , tôi cũng không cần phải làm khó em như vậy "
" Nhưng anh quên mất một điều - "
Thụy Dương dột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Trác cúi xuống nhìn cậu , Thụy Dương cũng chẳng trốn tránh gì , trực diện đối kháng ánh mắt với hắn ta . Thụy Dương nắm lấy cổ tay của Thẩm Trác , ánh mắt phẫn nộ cùng lạnh lùng
" Trong bản hợp đồng mà sáng nay anh vừa ký có 1 điều khoản mà có lẽ anh đã không chú ý đến nó . Điều khoản ấy có quy định là tôi được quyền tự do yêu đương . Vì thế cho nên là anh ! Tốt nhất nên thu liễm lại chút đi . "
Với mỗi một câu nói , Thụy Dương lại tách một ngón tay của hắn ra khỏi mặt mình, dần dần cả bàn tay đều được cậu gỡ ra một cách dễ dàng , cậu nắm chắc lấy cổ tay của Thẩm Trác , gằn giọng thêm một lần nữa
" Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy ! "
Nói xong liền buông tay của Thẩm Trác ra .Thụy Dương lui người ra sau , dịch đến tận góc của ô tô . Cậu cúi xuống , nhặt lấy chiếc điện thoại bị rơi xuống đất do cuộc tranh chấp lúc nãy lên nhấn nút gọi điện cho Tiểu Lâm . Đầu giây bên kia liền bắt máy . Mấy tiếng nhạc cùng sự ồn ào ở đầu giây bên kia làm cậu cảm thấy một trận nhức đầu , Thụy Dương nhăn mày hỏi Tiểu Lâm
" Tiểu Lâm , cậu hiện tại đang ở đâu ? Tới đón tôi tại tầng hầm để xe của Thẩm Thị . "
Nhưng Đáp lại câu hỏi của cậu thế mà không phải cái giọng nói quen thuộc kia , giọng nói phát ra là một chất giọng trầm ổn nghe thực sự trưởng thành
" Trợ lí nhỏ của cậu uống say rồi , đang ngủ gục trên bàn quán Bar , tôi là bartender của nơi này . Cậu có thể qua đón cậu ta về không ? "
Thụy Dương là người rất hay lo lắng , vừa nghe Tiểu Lâm uống say ở một nơi không an toàn như quán Bar liền khiến cậu nhăn mày . Cậu hỏi người đàn ông đầu bên kia
" Xin lỗi , anh có thể nói tên và địa chỉ Bar cho tôi không ? Tôi sẽ đến đón cậu ấy . "
" À được thôi , Sweet Bar nằm tại phố đèn đỏ Z , cậu biết rồi chứ ? "
Thụy Dương lập tức đồng ý lại nhờ người cầm điện thoại phía đối diện trông chừng Tiểu Lâm đợi cậu đến sẽ đưa cậu ta về . Đầu giây bên kia vừa ngắt kết nối cậu liền mở cửa xe lao ra ngoài , lần này lo lắng của cậu là không hề thừa . Sweet Bar này là nơi tập trung của gay trên địa bàn thành phố đồng nghĩa với việc thể loại người nào cũng có bao gồm cả những tên tra nam khốn nạn , một người như Tiểu Lâm ngủ gục ở đó chả khác nào một miếng mồi béo bở với bọn họ . Thụy Dương chưa đi được đến mũi xe đã bị Thẩm Trác bắt lại . Lần này Thụy Dương chẳng kiêng nể gì Thẩm Trác nữa , cậu trực tiếp gạt phăng tay hắn ta ra rồi một mạch đi thẳng ra phía ngoài nhưng Thẩm Trác hắn đâu thể để cậu đi dễ dàng như vậy . Hắn kéo tay cậu ấn ngược lại vào trong xe rồi khóa cửa xe lại để Thụy Dương không thể trốn thoát trong lúc hắn đi về ghế lái xe . Chiếc xe nằm im trong góc vừa được khởi động liền lăn bánh rời khỏi nhà xe . Thụy Dương ngồi ở hàng ghế sau liên tục muốn mở cửa nhưng cánh cửa không nhúc nhích dù chỉ một chút . Thụy Dương thật sự bị chọc giận rồi , cậu liên tục dùng chân đạp vào cửa mãi không chịu dừng , một lúc lâu sau cuối cùng cậu cũng thành công khiến Thẩm Trác ngồi ở ghế lái phía trước mất hết kiên nhẫn . Hắn đột ngột dừng xe lại , đỗ bên cạnh đường rồi quay người xuống hàng ghế sau , Thẩm Trác cố tình kéo cậu lại dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhắc nhở cậu
" Thụy Dương , hình như chỉ mới vài chục phút trước tôi mới nói với em là nên ngoan ngoãn biết điều mà nhỉ ? Hôm nay em không xong với tôi đâu ! "
Nói đoạn hắn tháo cà vạt trên cổ mình ra bịt mắt của Thụy Dương lại , tay kia nhanh chóng gỡ cả cà vạt trên cổ cậu ra thành thạo đem người trói lại . Thụy Dương hiện tại đã không còn nhận thức được những thứ xung quanh nữa , tay lại bị trói nên cậu đành phải ngoan ngoãn nằm im .
Không biết qua bao lâu , chiếc xe từ từ chậm lại . Tiếng cửa xe mở ra nghe 'cạch' một tiếng làm Thụy Dương có hơi sựng lại . Bên ngoài thật sự im ắng , cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài xe của Thẩm Trác , nghe rõ đến từng âm thanh nhỏ nhất . Cửa phía sau đột nhiên bị mở ra , làn gió lạnh đột ngột xong vào khiến cậu có chút rùng mình . Một bàn tay ấm áp kéo cả người cậu lên , chậm rãi bế cậu đi vào nơi nào đó , cảm giác ấm áp bàn tay đó mang lại cho cậu làm cậu cảm thấy được chút ấm áp từ trong tiểu tâm can đang nhen nhóm lên. Thụy Dương biết chắc đây là nhà của Thẩm Trác , đôi tay này cũng là của Thẩm Trác . Ngay khi nghĩ đến cái tên này một chút ấm áp liền bị dập tắt nhanh như cách mà nó xuất hiện , đối với Thụy Dương cậu hiện nay mà nói , một lần nữa sa vào cái hố này thì cậu thà chết còn hơn ! Thụy Dương tự giáo huấn chính mình , cậu phải nhớ đây nhà là Thẩm Trác , là tay Thẩm Trác . Đôi bàn tay này có thể cho cậu một chút ấm áp nhỏ nhoi nhưng lại không thể bù đắp cho tám năm lạnh lùng của hắn . Cậu phải thật tỉnh táo .
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Ryu : Cảnh báo cấp độ 1 , chương sau có thể có H nặng hoặc chỉ là chút cảnh nhỏ . Mấy bác muốn như nào -_-
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Thẩm Trác tỏ ra thỏa mãn trước sự khuất phục của Thụy Dương , hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu , cười nhẹ
" Nếu ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu thì tốt rồi , tôi cũng không cần phải làm khó em như vậy "
" Nhưng anh quên mất một điều - "
Thụy Dương dột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Trác cúi xuống nhìn cậu , Thụy Dương cũng chẳng trốn tránh gì , trực diện đối kháng ánh mắt với hắn ta . Thụy Dương nắm lấy cổ tay của Thẩm Trác , ánh mắt phẫn nộ cùng lạnh lùng
" Trong bản hợp đồng mà sáng nay anh vừa ký có 1 điều khoản mà có lẽ anh đã không chú ý đến nó . Điều khoản ấy có quy định là tôi được quyền tự do yêu đương . Vì thế cho nên là anh ! Tốt nhất nên thu liễm lại chút đi . "
Với mỗi một câu nói , Thụy Dương lại tách một ngón tay của hắn ra khỏi mặt mình, dần dần cả bàn tay đều được cậu gỡ ra một cách dễ dàng , cậu nắm chắc lấy cổ tay của Thẩm Trác , gằn giọng thêm một lần nữa
" Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy ! "
Nói xong liền buông tay của Thẩm Trác ra .Thụy Dương lui người ra sau , dịch đến tận góc của ô tô . Cậu cúi xuống , nhặt lấy chiếc điện thoại bị rơi xuống đất do cuộc tranh chấp lúc nãy lên nhấn nút gọi điện cho Tiểu Lâm . Đầu giây bên kia liền bắt máy . Mấy tiếng nhạc cùng sự ồn ào ở đầu giây bên kia làm cậu cảm thấy một trận nhức đầu , Thụy Dương nhăn mày hỏi Tiểu Lâm
" Tiểu Lâm , cậu hiện tại đang ở đâu ? Tới đón tôi tại tầng hầm để xe của Thẩm Thị . "
Nhưng Đáp lại câu hỏi của cậu thế mà không phải cái giọng nói quen thuộc kia , giọng nói phát ra là một chất giọng trầm ổn nghe thực sự trưởng thành
" Trợ lí nhỏ của cậu uống say rồi , đang ngủ gục trên bàn quán Bar , tôi là bartender của nơi này . Cậu có thể qua đón cậu ta về không ? "
Thụy Dương là người rất hay lo lắng , vừa nghe Tiểu Lâm uống say ở một nơi không an toàn như quán Bar liền khiến cậu nhăn mày . Cậu hỏi người đàn ông đầu bên kia
" Xin lỗi , anh có thể nói tên và địa chỉ Bar cho tôi không ? Tôi sẽ đến đón cậu ấy . "
" À được thôi , Sweet Bar nằm tại phố đèn đỏ Z , cậu biết rồi chứ ? "
Thụy Dương lập tức đồng ý lại nhờ người cầm điện thoại phía đối diện trông chừng Tiểu Lâm đợi cậu đến sẽ đưa cậu ta về . Đầu giây bên kia vừa ngắt kết nối cậu liền mở cửa xe lao ra ngoài , lần này lo lắng của cậu là không hề thừa . Sweet Bar này là nơi tập trung của gay trên địa bàn thành phố đồng nghĩa với việc thể loại người nào cũng có bao gồm cả những tên tra nam khốn nạn , một người như Tiểu Lâm ngủ gục ở đó chả khác nào một miếng mồi béo bở với bọn họ . Thụy Dương chưa đi được đến mũi xe đã bị Thẩm Trác bắt lại . Lần này Thụy Dương chẳng kiêng nể gì Thẩm Trác nữa , cậu trực tiếp gạt phăng tay hắn ta ra rồi một mạch đi thẳng ra phía ngoài nhưng Thẩm Trác hắn đâu thể để cậu đi dễ dàng như vậy . Hắn kéo tay cậu ấn ngược lại vào trong xe rồi khóa cửa xe lại để Thụy Dương không thể trốn thoát trong lúc hắn đi về ghế lái xe . Chiếc xe nằm im trong góc vừa được khởi động liền lăn bánh rời khỏi nhà xe . Thụy Dương ngồi ở hàng ghế sau liên tục muốn mở cửa nhưng cánh cửa không nhúc nhích dù chỉ một chút . Thụy Dương thật sự bị chọc giận rồi , cậu liên tục dùng chân đạp vào cửa mãi không chịu dừng , một lúc lâu sau cuối cùng cậu cũng thành công khiến Thẩm Trác ngồi ở ghế lái phía trước mất hết kiên nhẫn . Hắn đột ngột dừng xe lại , đỗ bên cạnh đường rồi quay người xuống hàng ghế sau , Thẩm Trác cố tình kéo cậu lại dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhắc nhở cậu
" Thụy Dương , hình như chỉ mới vài chục phút trước tôi mới nói với em là nên ngoan ngoãn biết điều mà nhỉ ? Hôm nay em không xong với tôi đâu ! "
Nói đoạn hắn tháo cà vạt trên cổ mình ra bịt mắt của Thụy Dương lại , tay kia nhanh chóng gỡ cả cà vạt trên cổ cậu ra thành thạo đem người trói lại . Thụy Dương hiện tại đã không còn nhận thức được những thứ xung quanh nữa , tay lại bị trói nên cậu đành phải ngoan ngoãn nằm im .
Không biết qua bao lâu , chiếc xe từ từ chậm lại . Tiếng cửa xe mở ra nghe 'cạch' một tiếng làm Thụy Dương có hơi sựng lại . Bên ngoài thật sự im ắng , cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài xe của Thẩm Trác , nghe rõ đến từng âm thanh nhỏ nhất . Cửa phía sau đột nhiên bị mở ra , làn gió lạnh đột ngột xong vào khiến cậu có chút rùng mình . Một bàn tay ấm áp kéo cả người cậu lên , chậm rãi bế cậu đi vào nơi nào đó , cảm giác ấm áp bàn tay đó mang lại cho cậu làm cậu cảm thấy được chút ấm áp từ trong tiểu tâm can đang nhen nhóm lên. Thụy Dương biết chắc đây là nhà của Thẩm Trác , đôi tay này cũng là của Thẩm Trác . Ngay khi nghĩ đến cái tên này một chút ấm áp liền bị dập tắt nhanh như cách mà nó xuất hiện , đối với Thụy Dương cậu hiện nay mà nói , một lần nữa sa vào cái hố này thì cậu thà chết còn hơn ! Thụy Dương tự giáo huấn chính mình , cậu phải nhớ đây nhà là Thẩm Trác , là tay Thẩm Trác . Đôi bàn tay này có thể cho cậu một chút ấm áp nhỏ nhoi nhưng lại không thể bù đắp cho tám năm lạnh lùng của hắn . Cậu phải thật tỉnh táo .
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Ryu : Cảnh báo cấp độ 1 , chương sau có thể có H nặng hoặc chỉ là chút cảnh nhỏ . Mấy bác muốn như nào -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất