Chương 9:
Thụy Dương nhớ lại khung cảnh ấy mà rùng mình . Lúc đó cậu vẫn chỉ là một nhóc con , chịu sao nổi cảnh tượng này ? Trước khi ngất đi , tiểu Thụy Dương còn nghe tiếng anh trai mình gọi . Sau khi tỉnh lại thì cậu đã ở trong khoa hồi sức cấp cứu tại bện viện rồi , anh trai từ lúc đó cũng biến mất không thấy tung tích đâu. Thụy Dương đã từng thử rất nhiều cách , báo cảnh sát có , dán giấy tìm người lạc có , ngay cả vung tiền để thuê người tìm anh trai mình cũng có nhưng đều không thu lại được kết quả gì , bọn họ toàn đem về cho cậu mấy thứ rác rưởi ,căn bản tìm không thấy , thật sự không đáng tiền công cậu bỏ ra thuê . Kể từ giây phút đó , cậu đã từ bỏ hi vọng , nhận định anh mình đã chết rồi , Thụy Dương cũng chẳng mất công đi tìm nữa .
Thụy Dương chậm rì rì bước từng bước chân nặng nhọc lên trên cầu thang cũ kĩ , tiếng cót két phát ra nghe đến rùng mình . Thụy Dương men theo tầng kí ức mỏng manh còn sót lại lúc ấy leo lên đến tầng 3 của tòa nhà . Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang khá lâu đến nỗi băng niêm phong ở tầng này cũng đã ố vàng theo . Cũng đúng , vụ nổ súng ấy toàn bộ người sống ở tầng 3 đều chết sạch ngoại trừ tôi ra thì làm gì có ai giám mò lên đây chứ ? Thụy Dương cười nhẹ một hơi , lắc lắc đầu . Cậu nghĩ quá nhiều rồi
Thụy Dương đi vào bên trong một cách dễ dàng , thả lỏng bước chân đi qua từng cánh cửa đã mục rũa đến không nhìn ra nổi , nếu cậu nhớ không nhầm thì nhà cậu là căn hộ số ' 049' nhỉ ? Cậu men dọc theo hành lang rồi tìm kiếm , hết bên trái thì lại đến bên phải , cuối cùng cậu cũng tìm được căn hộ số '049' . Bên ngoài cánh cửa được chặn bởi băng niêm phong của cảnh sát , không phải chỉ 1 lớp mà là tận bốn lớp ! Thụy Dương đứng ngơ ngác trước cánh cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt , cậu thầm tự hỏi ' Đây ... có thật là nhà của mình không ? ' . ' Cạch ' , một âm thanh đột nhiên truyền từ phía sau tới làm cậu giật mình . Theo phản xạ Thụy Dương quay đầu lại nhìn bóng người đang rón rén bước đi , cậu trầm giọng
" Ai ? Trộm ? "
Bóng lưng kia quay đầu lại , là một đại nam nhân trông rất thuận mắt . Anh ta thấy Thụy Dương đã phát hiện ra mình cũng không rón rén đi nữa , hướng Thụy Dương cười gượng
" Tôi không phải là trộm . Tôi tên là Hứa Mặc , là nhân viên của công ty bất động sản xxx , hôm nay tới đây chỉ để khảo sát khu đất này trước khi mua thôi , xin lỗi đã làm phiền cậu rồi . "
Thụy Dương nghe cái tên này đã thấy rất quen , Hứa Mặc ? Hứa gia nhị công tử ? Dạo gần đây thấy báo đài đưa tin rầm rộ là Hứa nhịn công tử đang thực tập tại một công ty con của Hứa Thị , có lẽ là đúng người rồi . Thụy Dương phóng ánh mắt lạnh lùng về phía Hứa Mặc , cậu chỉ ra cửa sổ hành lang đã vớ nát
" Khảo sát đất vào giờ này sao ? "
Bên ngoài khung cửa , trời đã nhá nhem tối . Hứa Mặc hơi khó xử , đành giải thích một lượt nữa với cậu
" Công việc của tôi dạo gần đây rất bận nên chỉ có bây giờ mới rảnh được một chút để đi khảo sát . "
Thụy Dương cười thầm trong bụng , tên này cũng quá thành thật rồi , cậu tưởng rằng trưởng thành trong một gia tộc lớn như vậy thì giác quan phải nhạy bén chút chứ , sao lại dưỡng ra một người như này nhỉ ? Thụy Dương cảm thấy rất thích tên này , cậu quyết định trêu chọc anh ta một chút . Thụy Dương ngồi thụp xuống , thở ra mấy hơi . Hứa Mặc tưởng cậu bị gì liền đi đến đỡ cậu dậy hỏi han
" Này , cậu không sao chứ ? "
Thụy Dương nhíu đôi lông mày , diễn kịch một chút với Hứa Mặc
" Nãy tôi bị anh làm cho hoảng sợ , mức nước trong cơ thể bị giảm mạnh nên giờ anh đưa tôi đi uống chút nước giải khát chắc không quá khó chứ nhỉ ? "
Hứa Mặc , tên này thật ngây ngô , vậy mà tin lời cậu nói . Anh ta đỡ cậu xuống cầu thang rồi chở cậu đến quán coffee quen thuộc của mình . Thụy Dương vừa bước xuống xe đã đeo lấy cặp mắt kính râm của mình , còn cẩn thận chùm kín đầu khiến cho Hứa Mặc được một phen khó hiểu
Quán cà phê nhỏ này mang một bầu không khí rất ấm cũng . Thiết kế nội thất bên trong rất tinh tế , mấy cái đèn được bày trí rất công phu làm cho khách đến đây cảm thấy thực thoải mái . Thụy Dương thấy có rất nhiều nhà văn hoặc tiểu thuyết gia đang ngồi ở đây vừa thưởng thức đồ uống vừa viết tác phẩm . Cậu ngầm gật đầu tán thành , bầu không khí tốt như vậy , ý tưởng có thể tuôn ra rào rào luôn ấy chứ . Nếu lần tới đóng phim có cảnh quay ở quán cà phê , cậu nhất định sẽ kéo đạo diễn đến chỗ này .
Thụy Dương chọn lấy một cái bàn ở sát bên cửa sổ rồi ngồi xuống . Hứa Ngụy cũng ngồi xuống chỗ đó , ngay đối diện cậu. Từ bên trong quầy hàng , một nữ nhân viên phục vụ đi tới chào hai người với một nụ cười niềm nở
" Kính chào quý khách , xin hỏi hai người dùng gì ạ ? ''
Hứa Mặc là người quen thuộc nơi này hơn , rất nhanh đã chọn xong đồ uống , anh ta gập sổ menu lại , quay ra nói với nhân viên
" Cho tôi một cà phê sữa và bánh mouse Dâu Tây . "
Nhân viên phục vụ gật gù , ghi nhanh những món Hứa Mặc gọi rồi quay sang phía Thụy Dương
" Thế còn anh ? "
Thụy Dương cũng không thích đắng , cậu cười rồi gập menu lại
" Vậy thì lấy cho tôi capuchino nếu được thì vẽ hình thỏ con nhé và một set bánh macaron "
Nữ nhân viên này vừa nghe thấy giọng của Thụy Dương liền giật mình nhìn lên , chạm trán với ánh mắt nhu tình đằng sau lớp kính râm làm cô ngay tức khắc đỏ mặt , cô lắp bắp
" Anh -anh là Louis đúng không ? "
Thụy Dương nghe nghệ danh của mình thoát ra từ miệng của nữ nhân viên liền biết mình gặp phải fan rồi , cậu hạ gọng kính đen xuống quá mũi để lộ ra cặp mắt phượng cùng hàng lông mi cong vút . Thụy Dương đưa tay lên làm dấu im lặng rồi nói thầm
" Hôm nay anh trốn quản lí đi chơi với bạn đó , giữ bí mật giùm anh nhé ? "
Nữ nhân viên ngay lập tức gật đầu , cô nói nhỏ với Thụy Dương
" Vậy anh có thể cho em xin chữ kí không ? Em muốn đem khoe với lũ bạn "
"Được chứ , nhưng kí đâu đây ? "
'' A , em vào lấy poster ra , anh kí cho em nhé ? "
Thụy Dương cùng cô gái này đối đáp nhau thực ăn ý khiến Hứa Mặc ngồi đối diện bị ăn một cục bơ to đùng . Anh đưa cánh tay lên , che đi miệng rồi giả vờ ho mấy tiếng để nhắc nhở hai người . Nhân viên phục vụ bị nhắc nhở liền đứng thẳng người dậy , lúng túng đi vào trong . Hứa Mặc nhìn theo nữ nhân viên kia lại nhìn Thụy Dương cười cười
" Không ngờ cậu lại là người nổi tiếng đấy . "
Thụy Dương không nói chuyện chỉ lặng lẽ đưa ngón tay chỉ ra đường phố , Hứa Mặc theo hướng tay cậu chỉ nhìn thấy một tấm biển quảng cáo được rất nhiều người vây quanh . Trên tấm bảng đó chính là Thụy Dương , hình như là quảng cáo trang sức cho nam thì phải , vì chủ yếu đeo trên cổ và các bộ phận trên mặt nên mặt cậu được phóng to , coi như trung tâm. Hứa Mặc như bị tấm bảng thôi miên , chăm chú nhìn nó .Ánh mắt của người trong tấm bảng như có thần lực liên tục thu hút Hứa Mặc đến mức anh ta chẳng dứt ra được , càng ngắm càng mê say . Thụy Dương ngồi bên đối diện sớm đã nhận được đồ uống cũng đã xử lí xong chữ kí , quay lại vẫn thấy Hứa Mặc đang nhìn ra ngoài con phố sáng rực ánh đèn , cậu lên tiếng gọi
" Hứa Mặc , không sao chứ ? "
'' A , ừ "
Hứa Mặc quay mặt lại , lúng túng đáp lại Thụy Dương . Anh đột nhiên hỏi cậu một câu hỏi vốn không thuộc về bổn phận của một người vừa mới gặp cậu như anh
" Ước mơ làm người nổi tiếng có phải là ước mơ thật sự của cậu không ? "
Thụy Dương cảm thấy hơi bất ngờ với câu hỏi này nhưng nhiêu đó là không đủ để cậu lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hay hoảng sợ gì . Cậu cầm cốc capuchino đang ấm nóng lên tay , nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ngả người ra sau
" Hừm ....Ai mà biết chứ ? "
Cậu cười một cách nhẹ nhàng lại không thiếu lạnh lùng và khoảng cách . Đây rồi ! Chính là cái biểu cảm đó ! Biểu cảm của cậu trên bức quảng cáo , biểu cảm khiến anh ta say mê . Hứa Mặc lại lần nữa lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tựa thạch anh . Thụy Dương không để ý đến ánh mắt của Hứa Mặc , cậu tiếp tục uống capuchino của mình . Đột nhiên điện thoại trong túi áo cậu vang lên tiếng chuông . Thụy Dương cầm điện thoại lên , khi nhìn thấy tên người gọi cậu liền bắt máy
" Alo ? "
" Alo , cho em năm phút đến đại sảnh công ty đi . Lỵ Lỵ nói muốn gặp em . "
Giọng nói của Thẩm Trác vang lên từ đầu giây bên kia , vẫn như cũ đầy tính ra lệnh . Thụy Dương cũng chẳng lên giọng làm gì nhiều , cậu chỉ nhàn nhạt trả lời
" Được , tôi biết rồi , chờ đi . "
Đầu giây bên kia sau khi nhận được câu trả lơi mới hài lòng cúp máy . Thụy Dương buông điện thoại xuống liền đứng dậy , chào Hứa mặc
" Hứa Mặc , xin lỗi , tôi đột nhiên có việc giờ phải đi trước rồi , tiền cà phê hôm nay tôi sẽ trả , coi như tay quà gặp mặt "
Thụy Dương đã nói xong liền muốn đi , lúc đi ngang qua Hứa Mặc đột nhiên lại bị anh bắt lại cánh tay , cậu quay đầu lại khó hiểu
" Sao vậy ? "
" Cậu .....cho tôi số điện thoại đi , lần tới tôi sẽ mời lại cậu . "
Hứa Mặc ngại ngùng nói ra câu đó , Thụy Dương cũng chẳng để tâm mấy , cười với Hứa Mặc
" Được thôi , đây 09xxxxxxxx . Vậy thôi nhé , tôi đi trước đây !Hẹn gặp lại ! "
Thụy Dương vừa nói vừa chạy , Hứa Mặc cũng chẳng chào lại . Đợi đến khi Thụy Dương đi khỏi , Hứa Mặc mới nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại , nơi tên cậu được lưu ở đó cùng số điện thoại . Hứa Mặc nâng điện thoại lên , môi bất giác chạm lên tên hiển thị của số điện thoại kia . Mặt anh đỏ lên , Hứa Mặc thì thầm nhỏ với điện thoại của mình
" Hẹn gặp lại , Louis ..... "
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Ryu : Đấy , nam 8 xuất hiện rồi ! Phởn quá đi ~(-w-~ )
Thụy Dương chậm rì rì bước từng bước chân nặng nhọc lên trên cầu thang cũ kĩ , tiếng cót két phát ra nghe đến rùng mình . Thụy Dương men theo tầng kí ức mỏng manh còn sót lại lúc ấy leo lên đến tầng 3 của tòa nhà . Có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang khá lâu đến nỗi băng niêm phong ở tầng này cũng đã ố vàng theo . Cũng đúng , vụ nổ súng ấy toàn bộ người sống ở tầng 3 đều chết sạch ngoại trừ tôi ra thì làm gì có ai giám mò lên đây chứ ? Thụy Dương cười nhẹ một hơi , lắc lắc đầu . Cậu nghĩ quá nhiều rồi
Thụy Dương đi vào bên trong một cách dễ dàng , thả lỏng bước chân đi qua từng cánh cửa đã mục rũa đến không nhìn ra nổi , nếu cậu nhớ không nhầm thì nhà cậu là căn hộ số ' 049' nhỉ ? Cậu men dọc theo hành lang rồi tìm kiếm , hết bên trái thì lại đến bên phải , cuối cùng cậu cũng tìm được căn hộ số '049' . Bên ngoài cánh cửa được chặn bởi băng niêm phong của cảnh sát , không phải chỉ 1 lớp mà là tận bốn lớp ! Thụy Dương đứng ngơ ngác trước cánh cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt , cậu thầm tự hỏi ' Đây ... có thật là nhà của mình không ? ' . ' Cạch ' , một âm thanh đột nhiên truyền từ phía sau tới làm cậu giật mình . Theo phản xạ Thụy Dương quay đầu lại nhìn bóng người đang rón rén bước đi , cậu trầm giọng
" Ai ? Trộm ? "
Bóng lưng kia quay đầu lại , là một đại nam nhân trông rất thuận mắt . Anh ta thấy Thụy Dương đã phát hiện ra mình cũng không rón rén đi nữa , hướng Thụy Dương cười gượng
" Tôi không phải là trộm . Tôi tên là Hứa Mặc , là nhân viên của công ty bất động sản xxx , hôm nay tới đây chỉ để khảo sát khu đất này trước khi mua thôi , xin lỗi đã làm phiền cậu rồi . "
Thụy Dương nghe cái tên này đã thấy rất quen , Hứa Mặc ? Hứa gia nhị công tử ? Dạo gần đây thấy báo đài đưa tin rầm rộ là Hứa nhịn công tử đang thực tập tại một công ty con của Hứa Thị , có lẽ là đúng người rồi . Thụy Dương phóng ánh mắt lạnh lùng về phía Hứa Mặc , cậu chỉ ra cửa sổ hành lang đã vớ nát
" Khảo sát đất vào giờ này sao ? "
Bên ngoài khung cửa , trời đã nhá nhem tối . Hứa Mặc hơi khó xử , đành giải thích một lượt nữa với cậu
" Công việc của tôi dạo gần đây rất bận nên chỉ có bây giờ mới rảnh được một chút để đi khảo sát . "
Thụy Dương cười thầm trong bụng , tên này cũng quá thành thật rồi , cậu tưởng rằng trưởng thành trong một gia tộc lớn như vậy thì giác quan phải nhạy bén chút chứ , sao lại dưỡng ra một người như này nhỉ ? Thụy Dương cảm thấy rất thích tên này , cậu quyết định trêu chọc anh ta một chút . Thụy Dương ngồi thụp xuống , thở ra mấy hơi . Hứa Mặc tưởng cậu bị gì liền đi đến đỡ cậu dậy hỏi han
" Này , cậu không sao chứ ? "
Thụy Dương nhíu đôi lông mày , diễn kịch một chút với Hứa Mặc
" Nãy tôi bị anh làm cho hoảng sợ , mức nước trong cơ thể bị giảm mạnh nên giờ anh đưa tôi đi uống chút nước giải khát chắc không quá khó chứ nhỉ ? "
Hứa Mặc , tên này thật ngây ngô , vậy mà tin lời cậu nói . Anh ta đỡ cậu xuống cầu thang rồi chở cậu đến quán coffee quen thuộc của mình . Thụy Dương vừa bước xuống xe đã đeo lấy cặp mắt kính râm của mình , còn cẩn thận chùm kín đầu khiến cho Hứa Mặc được một phen khó hiểu
Quán cà phê nhỏ này mang một bầu không khí rất ấm cũng . Thiết kế nội thất bên trong rất tinh tế , mấy cái đèn được bày trí rất công phu làm cho khách đến đây cảm thấy thực thoải mái . Thụy Dương thấy có rất nhiều nhà văn hoặc tiểu thuyết gia đang ngồi ở đây vừa thưởng thức đồ uống vừa viết tác phẩm . Cậu ngầm gật đầu tán thành , bầu không khí tốt như vậy , ý tưởng có thể tuôn ra rào rào luôn ấy chứ . Nếu lần tới đóng phim có cảnh quay ở quán cà phê , cậu nhất định sẽ kéo đạo diễn đến chỗ này .
Thụy Dương chọn lấy một cái bàn ở sát bên cửa sổ rồi ngồi xuống . Hứa Ngụy cũng ngồi xuống chỗ đó , ngay đối diện cậu. Từ bên trong quầy hàng , một nữ nhân viên phục vụ đi tới chào hai người với một nụ cười niềm nở
" Kính chào quý khách , xin hỏi hai người dùng gì ạ ? ''
Hứa Mặc là người quen thuộc nơi này hơn , rất nhanh đã chọn xong đồ uống , anh ta gập sổ menu lại , quay ra nói với nhân viên
" Cho tôi một cà phê sữa và bánh mouse Dâu Tây . "
Nhân viên phục vụ gật gù , ghi nhanh những món Hứa Mặc gọi rồi quay sang phía Thụy Dương
" Thế còn anh ? "
Thụy Dương cũng không thích đắng , cậu cười rồi gập menu lại
" Vậy thì lấy cho tôi capuchino nếu được thì vẽ hình thỏ con nhé và một set bánh macaron "
Nữ nhân viên này vừa nghe thấy giọng của Thụy Dương liền giật mình nhìn lên , chạm trán với ánh mắt nhu tình đằng sau lớp kính râm làm cô ngay tức khắc đỏ mặt , cô lắp bắp
" Anh -anh là Louis đúng không ? "
Thụy Dương nghe nghệ danh của mình thoát ra từ miệng của nữ nhân viên liền biết mình gặp phải fan rồi , cậu hạ gọng kính đen xuống quá mũi để lộ ra cặp mắt phượng cùng hàng lông mi cong vút . Thụy Dương đưa tay lên làm dấu im lặng rồi nói thầm
" Hôm nay anh trốn quản lí đi chơi với bạn đó , giữ bí mật giùm anh nhé ? "
Nữ nhân viên ngay lập tức gật đầu , cô nói nhỏ với Thụy Dương
" Vậy anh có thể cho em xin chữ kí không ? Em muốn đem khoe với lũ bạn "
"Được chứ , nhưng kí đâu đây ? "
'' A , em vào lấy poster ra , anh kí cho em nhé ? "
Thụy Dương cùng cô gái này đối đáp nhau thực ăn ý khiến Hứa Mặc ngồi đối diện bị ăn một cục bơ to đùng . Anh đưa cánh tay lên , che đi miệng rồi giả vờ ho mấy tiếng để nhắc nhở hai người . Nhân viên phục vụ bị nhắc nhở liền đứng thẳng người dậy , lúng túng đi vào trong . Hứa Mặc nhìn theo nữ nhân viên kia lại nhìn Thụy Dương cười cười
" Không ngờ cậu lại là người nổi tiếng đấy . "
Thụy Dương không nói chuyện chỉ lặng lẽ đưa ngón tay chỉ ra đường phố , Hứa Mặc theo hướng tay cậu chỉ nhìn thấy một tấm biển quảng cáo được rất nhiều người vây quanh . Trên tấm bảng đó chính là Thụy Dương , hình như là quảng cáo trang sức cho nam thì phải , vì chủ yếu đeo trên cổ và các bộ phận trên mặt nên mặt cậu được phóng to , coi như trung tâm. Hứa Mặc như bị tấm bảng thôi miên , chăm chú nhìn nó .Ánh mắt của người trong tấm bảng như có thần lực liên tục thu hút Hứa Mặc đến mức anh ta chẳng dứt ra được , càng ngắm càng mê say . Thụy Dương ngồi bên đối diện sớm đã nhận được đồ uống cũng đã xử lí xong chữ kí , quay lại vẫn thấy Hứa Mặc đang nhìn ra ngoài con phố sáng rực ánh đèn , cậu lên tiếng gọi
" Hứa Mặc , không sao chứ ? "
'' A , ừ "
Hứa Mặc quay mặt lại , lúng túng đáp lại Thụy Dương . Anh đột nhiên hỏi cậu một câu hỏi vốn không thuộc về bổn phận của một người vừa mới gặp cậu như anh
" Ước mơ làm người nổi tiếng có phải là ước mơ thật sự của cậu không ? "
Thụy Dương cảm thấy hơi bất ngờ với câu hỏi này nhưng nhiêu đó là không đủ để cậu lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hay hoảng sợ gì . Cậu cầm cốc capuchino đang ấm nóng lên tay , nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ngả người ra sau
" Hừm ....Ai mà biết chứ ? "
Cậu cười một cách nhẹ nhàng lại không thiếu lạnh lùng và khoảng cách . Đây rồi ! Chính là cái biểu cảm đó ! Biểu cảm của cậu trên bức quảng cáo , biểu cảm khiến anh ta say mê . Hứa Mặc lại lần nữa lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tựa thạch anh . Thụy Dương không để ý đến ánh mắt của Hứa Mặc , cậu tiếp tục uống capuchino của mình . Đột nhiên điện thoại trong túi áo cậu vang lên tiếng chuông . Thụy Dương cầm điện thoại lên , khi nhìn thấy tên người gọi cậu liền bắt máy
" Alo ? "
" Alo , cho em năm phút đến đại sảnh công ty đi . Lỵ Lỵ nói muốn gặp em . "
Giọng nói của Thẩm Trác vang lên từ đầu giây bên kia , vẫn như cũ đầy tính ra lệnh . Thụy Dương cũng chẳng lên giọng làm gì nhiều , cậu chỉ nhàn nhạt trả lời
" Được , tôi biết rồi , chờ đi . "
Đầu giây bên kia sau khi nhận được câu trả lơi mới hài lòng cúp máy . Thụy Dương buông điện thoại xuống liền đứng dậy , chào Hứa mặc
" Hứa Mặc , xin lỗi , tôi đột nhiên có việc giờ phải đi trước rồi , tiền cà phê hôm nay tôi sẽ trả , coi như tay quà gặp mặt "
Thụy Dương đã nói xong liền muốn đi , lúc đi ngang qua Hứa Mặc đột nhiên lại bị anh bắt lại cánh tay , cậu quay đầu lại khó hiểu
" Sao vậy ? "
" Cậu .....cho tôi số điện thoại đi , lần tới tôi sẽ mời lại cậu . "
Hứa Mặc ngại ngùng nói ra câu đó , Thụy Dương cũng chẳng để tâm mấy , cười với Hứa Mặc
" Được thôi , đây 09xxxxxxxx . Vậy thôi nhé , tôi đi trước đây !Hẹn gặp lại ! "
Thụy Dương vừa nói vừa chạy , Hứa Mặc cũng chẳng chào lại . Đợi đến khi Thụy Dương đi khỏi , Hứa Mặc mới nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại , nơi tên cậu được lưu ở đó cùng số điện thoại . Hứa Mặc nâng điện thoại lên , môi bất giác chạm lên tên hiển thị của số điện thoại kia . Mặt anh đỏ lên , Hứa Mặc thì thầm nhỏ với điện thoại của mình
" Hẹn gặp lại , Louis ..... "
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Ryu : Đấy , nam 8 xuất hiện rồi ! Phởn quá đi ~(-w-~ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất