Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 10: Không quan tâm anh ta, chính là không quan tâm anh ta

Trước Sau
Người phụ nữ ở trước mặt này khiến anh cảm thấy chỉ liếc nhìn cô ta thêm một cái thôi cũng thật phiền.

Sau khi lạnh lùng bỏ lại một câu, Âu Dương Thụy khởi động xe, đạp lên chân ga, nhanh chóng đưa cô nàng về nhà.

Khi chiếc xe thể thao chạy vào khu phố xa hoa rực rỡ, sắc mặt vốn đã khó coi như đến nhà người lại bị người đóng cửa không tiếp của Tô Hàm lúc này càng thêm hết xanh lại trắng. Người đàn ông này chung quy vẫn thường xuyên cự tuyệt cô, thậm chí ngay cả khi cô đã tự hạ thấp sự kiêu hãnh của bản thân mình.

Đúng lúc này, từ bên trong tòa nhà chung cư có một đôi nam nữ đi tới. Âu Dương Thụy híp mắt, tầm nhìn tức thời quét lên trên người Vân Mộ Hoa vừa mới bước ra.

Vân Mộ Hoa cũng vừa vặn ngẩng đầu, tầm mắt hai người ở phía đối diện trực tiếp đập thẳng vào nhau. Khi cậu nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh Âu Dương Thụy, tức thì toàn thân chấn động, mắt không chớp lấy một cái, cực kỳ chăm chú quan sát cô nàng.

“Tô Hàm, em tại sao lại về nhà?” Vân Mộ Hoa nhanh chóng phát hiện Âu Dương Thụy không chút e dè mà nhìn cậu, cho nên đành phải tự động chuyển dời tầm mắt để che giấu biểu cảm thiếu tự nhiên của chính mình.

“Bây giờ mới là buồi chiều thôi mà.” Phản ứng không thèm quan tâm của Tô Hàm rất rõ ràng. Mặc dù cuộc hôn nhân này hoàn toàn là vì nghe theo nguyện vọng của papa, nhưng cô ít nhiều cũng biết một chút về thói quen sinh hoạt của Vân Mộ Hoa. Bọn họ không hề tìm hiểu những việc riêng tư của đối phương, ngay cả sau khi kết hôn, cô cũng vẫn làm theo ý mình như lúc trước. Đó là cá tính của cô.

“Thật đúng lúc.” Vân Mộ Hoa ngược lại tủm tỉm cười xem như chào hỏi.

Sắc mặt Âu Dương Thụy có phần khó coi, bởi thái độ khách sáo xa cách của Vân Mộ Hoa khiến anh rất không vừa lòng.

“Thật không ngờ Âu Dương tiên sinh cũng quen biết vợ tôi.” Vân Mộ Hoa trong lòng không ra tư vị gì, lên tiếng.

Cậu ta cư nhiên gọi anh là Âu Dương tiên sinh? Âu Dương thụy vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

Vân Mộ Âm thì làm bộ ngạc nhiên, phụ họa, “Đúng vậy, Tiểu Hàm và Thụy, hai người quen nhau như thế nào vậy?”

“Mới quen không lâu.” Âu Dương Thụy đáp.

“Thế thì thật là trùng hợp!” Vân Mộ Âm mỉm cười, nói, “Thụy và Mộ Hoa là bạn tốt của nhau nhỉ?”

Tô Hàm có chút giật mình, “Các anh quen nhau?”

“Ừ… Bất quá đó là chuyện trước kia rồi…” Vân Mộ Hoa rất không muốn thừa nhận mối quan hệ với Âu Dương Thụy lúc trước, nên chỉ trả lời úp úp mở mở.



“Cũng từng là bạn bè thân thiết, nhưng một năm không gặp đã lạnh nhạt như thế rồi?” Âu Dương Thụy cười châm chọc.

Vân Hôm Hoa phớt lờ hàm ý mỉa mai trong lời nói của đối phương, ngoài mặt miễn cưỡng cười cười, trong lòng thế nhưng một mảnh hỗn độn, vội vàng kéo tay Vân Mộ Âm, “Không phải nói đến công ty sao?” Rõ ràng là chiếc ô tô của chị gái đang đậu cách đó không xa, nhưng lúc này đối với Vân Mộ Hoa mà nói, quãng đường chạy ra xe lại tựa như dài đến tận chân trời.

Âu Dương Thụy nhếch môi, con ngươi đen láy bám chặt theo hình bóng Vân Mộ Hoa. Trên mặt anh lộ ra một biểu tình thâm trầm phức tạp.

Tô Hàm chăm chú quan sát Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa, cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ vô cùng quỷ dị khó hiểu.

Về phần Vân Mộ Âm, cô nàng cong cong cánh môi đỏ mọng, bộ dáng vừa như chờ xem kịch vui, lại vừa như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn họ.

“Mộ Hoa, em như thế này rất không lễ độ. Khó có dịp gặp Thụy một lần, sao lại vội vã bỏ đi?” Thái độ ôn nhã của Vân Mộ Âm hoàn toàn trái ngược với Vân Mộ Hoa.

“Chúng ta đang có việc gấp a.”

“Công việc có thể đến tối mới làm, tiền có thể kiếm chậm một chút, nhưng tình cảm bạn bè là vô giá.”

“Âm, không sao cả. Nếu hai người có việc, cứ đi trước đi.” Âu Dương Thụy cố ý nói chen vào.

“Em xem Thụy thông cảm cho em chưa kìa~” Vân Mộ Âm nghiêng mặt nói với cậu em.

“Ai cần anh ta thông cảm!” Vân Mộ Hoa mặc kệ hai người kia kẻ hát người vỗ tay, đi tới trước xe, mở cửa, nôn nóng thúc giục, “Chị, có muốn lên xe hay không?”

“Vội cái gì, chúng ta cũng không phải đang chạy đua với thời gian.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Mộ Âm lộ ra một nét cười xấu xa.

“Nhưng em đang vội.” Vân Mộ Hoa không kiên nhẫn ngồi vào trong xe.

Mắt thấy cậu em trai sắp sửa lái xe rời khỏi, Vân Mộ Âm lúc này mới quay đầu về phía Âu Dương Thụy chào một tiếng, “Vậy chúng tôi đi trước, hôm khác có thời gian sẽ liên lạc.” Sau đó mới cùng Vân Mộ Hoa rời đi.

Vân Mộ Hoa căn bản không dám nhìn vào bóng người ở trong gương chiếu hậu, một mạch tăng tốc lái xe đi thẳng về phía trước. Mãi cho đến khi rẽ vào chỗ quẹo, cậu mới thở phào một hơi.



“Buồn cười!” Vân Mộ Hoa thế nhưng không chú ý tới sự hiện diện của anh! Âu Dương Thụy chăm chú nhìn về phía người nọ bỏ đi, phát ra một tiếng chứa đựng đầy bất mãn trong lòng, khiến cho Tô Hàm ở một bên giật mình hoảng sợ.

“Thụy?” Tô Hàm cố ý lên tiếng gọi để thu hút sự chú ý của người bên cạnh, sau đó lại không rõ vì nguyên cớ gì mà khẽ cười một cái, “Thụy, bộ dáng của anh giống như đang ghen.”

“Ghen?” Có lẽ. Âu Dương Thụy xoay người rời khỏi, một chút cũng không có ý định đưa Tô Hàm lên lầu.

“Thụy, đừng tức giận! Tính cách của Mộ Hoa chính là như vậy, chúng ta đừng để bị anh ấy làm hỏng tâm tình tốt đẹp.”

“Sao cơ? Em hình như rất không quan tâm đến cậu ta?”

“Đúng vậy.” Tô Hàm thẳng thắn nói, “Lúc trước nếu không phải vì nể mặt papa, em sẽ không gả cho anh ta.”

Một tháng trước, vì để giải quyết nguy cơ kinh tế của Tập đoàn Tô thị, Tô Hàm đồng ý gả cho Vân Mộ Hoa. Cũng bởi thế, Tô Hàm đã phiền não một thời gian dài. Làm cô chủ nhỏ của Vân gia thực sự là không tệ, cô thế nhưng vẫn cảm thấy có phần ấm ức. Vân Mộ Hoa ngoại trừ mang ánh hào quang của một cậu ấm Vân thị ra thì cái gì cũng không có, thậm chí đại học cũng chưa tốt nghiệp. Hơn nữa, tất cả những cá tính cùng với thói quen của Vân Mộ Hoa, bản thân cô đều chướng tai gai mắt.

Vân Mộ Hoa lái xe đến cửa công ty.

“Ảnh hướng của Âu Dương Thụy đối với em xem ra rất lớn. Em và anh ta rốt cuộc có chuyện gì? Các em không phải là bạn học cao trung hay sao?” Vân Mộ Âm phát hiện ánh mắt cậu em trai cứ nhìn chằm chằm về phía trước nhưng lại chẳng biết đã chiếu đến tận cõi thần tiên nào liền lên tiếng trêu chọc.

“Nói bậy!” Vân Mộ Hoa lắc đầu phủ nhận ảnh hưởng của người kia đối với mình, nhưng lại chẳng khác nào càng tô càng đậm.

“Nếu chị đoán không sai, em đối với anh ta chính là dư tình chưa dứt.”

Tuy rằng không biết Âu Dương Thụy và cậu em bảo bối của mình trước đó ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được từng đợt sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bọn họ. Dựa vào kinh nghiệm tình trường mấy năm gần đây, cô vừa nhìn đã biết giữa bọn họ khẳng định đã phát sinh cái gì đó. Vì lo nghĩ hạnh phúc của em trai, xem ra cô buộc lòng phải điều tra sâu hơn một chút.

Khi Vân Mộ Hoa sải bước tiến vào văn phòng, thư ký lập tức báo cáo, “Giám đốc Vân, ngài trở về vừa kịp, một nhân viên giao hoa nói là có một bó hoa cần ngài ký nhận.”

“Hoa?” Vân Mộ Hoa có chút buồn bực. Hoa gì chứ?

“Xin hỏi có phải là Vân Mộ Hoa tiên sinh không ạ?” Nhân viên cửa hàng bán hoa lễ phép hỏi.

“Là tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau