Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 105: Thăng cấp làm papa

Trước Sau
Sau đó, Âu Dương Thụy thậm chí còn không có cởi quần áo đôi bên, đẩy đối phương lên ghế sa lông trong văn phòng mà trực tiếp chiếm hữu.

“Thụy, đừng như vậy, nhàu quần áo của em mất! Chị em còn đang ở ngoài đấy!” Vân Mộ Hoa như có ý khước từ, khe khẽ kêu lên.

“Cô ấy ở bên ngoài thì sao?” Nếu đồng ý dừng lại, anh đã không còn là Âu Dương Thụy nữa. Anh đụng đến nơi giữa hai chân Vân Mộ Hoa, kéo khóa, cởi ra, vươn đầu ngón tay thô ráp sờ lên tính khí của cậu.

“Này!” Vân Mộ Hoa muốn đẩy anh ra mà bỏ chạy, song bị đối phương kéo lấy cổ tay, đè xuống ghế sa lông.

Âu dương Thụy cúi đầu, hôn cậu nồng nhiệt.

“Lúc này anh nên đứng đắn chút đi!” Vân Mộ Hoa thở dốc, có làm sao cũng không đẩy người kia ra được.

“Khó có dịp chị em đến đây, thế mà em lại như con chuột gặp phải mèo, hôm nay không kiêu ngạo nữa hả?” Âu Dương Thụy cố ý hỏi.

“Anh đang trả thù em?”

“Biết là tốt.” Anh đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.

Âu Dương Thụy dứt khoát triền miên với người nọ ở trong văn phòng, vì thế liền khơi gợi trên thân thể đối phương từng đợt dục hỏa mãnh liệt.

Hai tay Vân Mộ Hoa khoác lên bả vai Âu Dương Thụy, thở hồng hộc,”Xin anh, đừng đùa nữa, mau dừng lại.”

Đáy mắt Âu Dương Thụy ẩn hiện lửa dục, anh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại tiếp tục tiến công, một đường hôn xuống dưới. Quần áo Vân Mộ Hoa nhất thời trở nên hỗn độn, áo sơ mi đã sớm bị kéo lên cao.

“Ô…” Ý thức của Vân Mộ Hoa nhanh chóng mơ hồ, cảm giác tựa hồ cơ thể cậu đang dần tan rã.

Cậu căng cứng thân thể, toàn thân đều nóng lên. Đến khi Âu Dương Thụy buông tay, chậm rãi đứng thẳng dậy, cởi quần áo, Vân Mộ Hoa mới có cơ hội tìm lại hô hấp bình thường.

“Đừng… Đừng ở chỗ này…” Vân Mộ Hoa dùng đôi mắt mê li mờ mịt nhìn anh, lại không hề biết vẻ mặt này càng khiến Âu Dương Thụy không cách nào kiềm chế.

“Anh chính là muốn làm ở chỗ này.” Âu Dương Thụy không thèm nói đạo lý, trực tiếp tách rộng hai chân cậu ra, đem chúng vòng lên hông mình.

Quần áo trên người hoàn toàn nhăn nhúm, việc Vân Mộ Hoa có thể làm bây giờ chỉ là tận lực là hít sâu, phối hợp với động tác của Âu Dương Thụy.

Người nọ trực tiếp động thân, dùng sức tiến vào tiểu huyệt nhỏ hẹp.

“Ưm…” Vân Mộ Hoa cắn môi, bởi vì động tác của người kia mà run lên nhè nhẹ.

“Bảo bối, đừng cố chịu đựng, anh muốn nghe tiếng của em.” Âu Dương Thụy khàn giọng, đưa ra yêu cầu của bản thân mình.

“Anh đừng có ngang ngược như thế nữa được không? Em chịu không nổi.” Vân Mộ Hoa nhỏ giọng cầu xin.

“Em làm gì mà chịu không nổi, có phải lần đầu tiên đâu, ngốc!” Âu Dương Thụy dùng ngón tay thon dài nâng cằm người nọ lên, tinh tế hôn lên môi cậu, luật động ra vào càng lúc càng nhanh.

Vân Mộ Hoa ôm chặt gáy anh, môi bị hôn đến sưng đỏ,”Ư… Em không thở được…”



“A… Không thở được? Nhìn bộ dáng em hiện tại không phải rất tốt sao?” Âu Dương Thụy rút ra dục vọng, lật người cậu lại, từ phía sau bắt đầu tiến nhập.

Ở trong huyệt động nóng cháy, người nào đó liên tục suồng sã ra vào.

Lúc hai người đạt tới cao trào, đầu óc Vân Mộ Hoa choáng váng, cả người mềm nhũn ở dưới thân Âu Dương Thụy.

Anh ôm lấy cậu, cười cười,”Thể lực của em thực sự là càng ngày càng kém.”

Vân Mộ Hoa chớp chớp đôi mắt,”Ai cần anh lo, còn không phải do anh làm hại à.”

“Bảo bối đáng thương của anh.” Âu Dương Thụy nhẹ nhàng hôn người kia một chút, mang cậu vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Ôm lấy thân thể Vân Mộ Hoa, để đối phương ngồi trên đùi mình, anh lại giúp cậu sửa sang lại quần áo. Một loại cảm giác lười biếng mà vô cùng thân thiết nhè nhẹ dấy lên…

Vân Mộ Hoa không thể cự tuyệt động tác thân mật này của Âu Dương Thụy, để mặc người kia cài khuy áo cho mình.

“Chị em ở ngoài hẳn là đợi lâu lắm rồi.” Vân Mộ Hoa nhắm mắt, tựa đầu vào vai anh.

“Cứ để cô ấy chờ đi.” Âu Dương Thụy nhếch môi đáp, ôm chặt thắt lưng cậu, cùng nhau ra khỏi văn phòng.

Chỉ cần Vân Mộ Âm ở đây, cậu muốn chống đối với Âu Dương Thụy cũng không nổi, vì thế Vân Mộ Hoa đơn giản là ngoan ngoãn nghe theo.

“Mộ Hoa.”

“Dạ?”

“Tuổi em cũng không còn nhỏ, nên tu tâm dưỡng tính, đừng tùy hứng như vậy nữa.”

“Gì cơ?” Vấn đề Âu Dương Thụy vừa nói, hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của cậu, Vân Mộ Hoa ngẩng mặt, nhìn người kia, chờ anh nói tiếp.

Âu Dương Thụy xoa xoa đầu cậu, hai người đi vào phòng trà, lúc này Vân Mộ Âm chờ cũng đã lâu.

“Chúng ta đi.”

“Vâng.”

Vân Mộ Âm chờ đến mất hết kiên nhẫn, nói,”Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, có chuyện gì mà cấp bách thế, không thể chờ đến tối rồi giải quyết sao?”

Vân Mộ Hoa đỏ mặt, cách lớp áo khoác tây trang của Âu Dương Thụy nhéo đối phương một cái, đều tại anh cả đấy.

“Thụy nói với chị, anh ấy muốn có một đứa nhỏ.” Vân Mộ Âm chậm rãi nói.

“Đứa nhỏ? Cái này…” Cậu có thể sinh sao? Kỳ quái… Vân Mộ Hoa nghiêng đầu nhìn chị của mình.



“Em không muốn à?” Âu Dương Thụy dịu dàng nhìn cậu.

“Anh rất muốn, có phải không ?” Vân Mộ Hoa tỏ ý lảng tránh vấn đề này, cậu cũng không phải phụ nữ, làm sao mà sinh con được

“Chúng ta nhận nuôi một đứa đi.” Âu Dương Thụy vẻ mặt nghiêm túc, nói.

“Đúng vậy, tuổi tác hai người cũng không còn nhỏ, nhận nuôi một đứa đi.” Vân Mộ Âm đứng một bên phụ hoa thêm vào.

“Cái này… Cái này…” Tuy nói là không cần cậu sinh, nhưng chăm sóc trẻ con cũng không phải chuyện đơn giản, trái lại còn tương đối phiền toái, “Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý.”

“Hiện tại, em có thể chuẩn bị đi.” Vân Mộ Âm cười cười nhìn cậu.

“Anh cũng chỉ mới có suy nghĩ này gần đây thôi.” Âu Dương Thụy ghé sát vào tai cậu, thấp giọng nói,” Hơn nữa, nhận nuôi trẻ con cũng không cần chuẩn bị quá nhiều.

“Hai người muốn nhận nuôi mấy đứa ?” Vân Mộ Âm một lần nữa nói chen vào.

“Hai đi, hay là ba đứa ?”

“Nhiều quá !” Vân Mộ Hoa lập tức kháng nghị mà nhảy dựng lên, “Một đứa ! Nhiều nhất chỉ có thể nhận một thôi!”

“Chỉ có một mình, nó sẽ cô đơn…”

“Có chúng ta ở bên, nó làm sao cô đơn được?”

“Hai người ồn ào quá.” Vân Mộ Âm cắt ngang lời bọn cậu, khoanh tay trước ngực, nói, “Trước cứ nhận một đứa rồi sẽ tính sau.”

Ngày hôm sau, từ cô nhi viện đi ra, trên đường về nhà, tâm tình Vân Mộ Hoa không ngừng trầm xuống.

Ôi, tương lai của cậu quả thực là một mảnh hắc ám nha.

Xe chạy vào ga ra ngầm, Âu Dương Thụy đem Vân Mộ Hoa tâm không cam tình không nguyện xuống xe.

Cậu ủ rũ dắt theo một bé trai, hoàn toàn buông tha việc vùng vẫy. Bởi vì Vân Mộ Hoa không thích trẻ con, cho nên Âu Dương Thụy chọn một đứa bé tương đối lớn.

“Tốt lắm, sau này liền giao nó cho em dạy dỗ.” Âu Dương Thụy lấy chìa khóa ra, mở cửa, nhìn đứa nhỏ bên người Vân Mộ Hoa, chỉ vào một gian phòng, “Đó là phòng ngủ của con, con có thể lên mạng, cũng có thể đọc sách, thích làm gì thì làm cái đó.”

Theo phương hướng anh chỉ, cậu bé đi tới xem phòng ngủ của mình, sau đó liền lộ ra nụ cười thập phần vui vẻ, hăng hái thăm quan cả gian phòng một lượt.

Mà Vân Mộ Hoa vẫn luôn không bộc lộ một chút tâm tình nào trên nét mặt.

Âu Dương Thụy vỗ vào vai cậu, cười rộ lên, “Đừng trưng ra vẻ mặt đau khổ như vậy, chút nữa chị em còn muốn đến xem cháu trai nha. Sau này nó chính là con của chúng ta, em không thể phấn chấn một chút sao ?”

“Đúng vậy…” Vân Mộ Hoa đang buồn bực nghe thế liền ngây ngô cười phụ họa.

“Đi tắm rửa trước đi, buổi tối chị em sẽ đến.” Bị Âu Dương Thụy đẩy vào phòng tắm, Vân Mộ Hoa thiếu chút nữa đứng không vững mà té nhào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau