Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 34: Thư sinh bại hoại thú tính đại phát

Trước Sau
Âu Dương Thụy cúi người,

dùng đầu lưỡi liếm dọc phân thân người nọ, khoang miệng ẩm thấp một hơi bao bọc

lấy tính khí của đối phương, thưởng thức một dòng dịch thể ướt át đang rỉ ra trên đầu

lỗ nhỏ. Trong miệng nhanh chóng tràn ngập vị đạo của Vân Mộ Hoa, anh hơi ngẩng

đầu, thè lưỡi liếm đi chút dâm dịch còn dích trên khóe mệnh, nói: “Mùi vị của Mộ

Hoa rất tuyệt.”

Ngay thời thời điểm phân

thân được khoang miệng ấm áp của đối phương bao bọc, thân thể vốn đang khoan khoái và hưng phấn của Vân Mộ Hoa tức thì cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc, lan tràn ra khắp tứ chi. Hai cánh tay cậu không tự chủ được mà nắm chặt lấy bờ vai

Âu Dương Thụy, phần eo cũng bất giác bắt đầu ưỡn lên, tựa hồ như muốn nhận được

càng nhiều khoái cảm. Cậu nâng tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Thụy vươn đầu

lưỡi liếm đi dịch thể trên môi, liền nhịn không được mà vì mỹ cảnh này chấn động một hồi,

nhiệt tâm cũng bởi thế mà dâng lên không ít.

Âu Dương Thụy dùng ngón tay quệt nhẹ khóe miệng, sau

đó lại lướt xuống xoa nắn xung quanh hậu huyệt của Vân Mộ Hoa, thế nhưng cũng

không vội vã tiến vào, thấp giọng nói, “Mộ Hoa, chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ nhẹ

nhàng.”

Anh ôn nhu cười, nhưng

sau đó lại cảm thấy thân thể Vân Mộ Hoa càng thêm căng thẳng. Vì thế, Âu Dương

Thụy áp tới cắn nhẹ lên vành tai của đối phương, ngón tay cũng dè dặt chen vào

lần mò bên trong tiểu huyệt, “Mộ Hoa, thả lỏng, bằng không sẽ khó chịu.”

Vành tai bị gặm cắn mang tới cảm giác tê dại, cơ thể Vân Mộ Hoa theo đó dần dần buông lỏng hơn.

Ngón tay đang tiến nhập bên trong hậu huyệt khiến cho cậu không cách nào lơ là

được, hậu huyệt càng lúc càng gắt gao ôm chặt lấy ngón tay kia. Theo đó, cậu cảm nhận được

rõ rằng từng độc tác của Âu Dương Thụy, “Thụy…”

“Đừng sợ.” Ngón tay trỏ nhẹ

nhàng khuếch trương tiểu huyệt, cứ thế chậm rãi di chuyển. Mãi cho đến khi cảm thấy Vân Mộ Hoa đã bắt đầu thích nghi, Âu

Dương Thụy mới đưa thêm ngón tay thứ

hai vào. Anh hơi cong ngón tay, khẽ cào nhẹ lên vách tràng người nọ.

“A…” Vân Mộ Hoa thân thể

phát run, chịu đựng ngón tay đang cọ xát càng lúc càng nhanh bên trong mật huyệt,

cố gắng thẳng lỏng toàn thân, chuẩn bị cho những chuyện sắp xảy ra.

Sự ôn nhu của Âu Dương Thụy

khiến cho Vân Mộ Hoa dần dần lơi lỏng, thế nhưng đối với ngón tay khuếch trương bên

trong hậu huyệt kia, cậu lại không thể nào kiểm soát. Nhận ra người nọ đã gia tăng

thêm một ngón tay, lồng ngực Vân Mộ Hoa phập phồng lên xuống theo từng nhịp va

chạm của đầu ngón tay lên một nơi nào đó, khoái cảm mãnh liệt bỗng chốc đánh úp

vào thần trí của cậu, “A… nơi đó…”

Lửa tình trong Vân Mộ Hoa đột

ngột dâng cao, mà Âu Dương Thụy khuấy động một hồi cũng vội vàng rút ngón tay

ra, nâng chân đối phương lên cao, nhìn thẳng vào hậu huyệt màu hồng phấn không

ngừng mấp máy đóng mở tựa hồ như chào mời vẫy gọi anh gấp gáp tiến vào. Lúc này, anh cảm nhận rõ rệt nỗi khát khao và dục vọng của chính mình. Thuận theo

dòng nhiệt khí đang mãnh liệt công kích nơi bụng dưới, anh tự cởi quần để tính

khí cường hãn lộ ra, đặt tại hậu huyệt Vân Mộ Hoa cọ cọ vài cái, sau đó nhắm thẳng

cửa huyệt tiến vào. Hậu huyệt chặt chẽ mà nóng bỏng kia khiến cho anh nhịn

không được gầm nhẹ một tiếng, cảm giác thực sự quá tuyệt vời.

Vân Mộ Hoa mê loạn rên rỉ. Dục vọng thô to

nóng như lửa vừa mới thay thế hai ngón tay liền không ngừng kích thích vách



tràng mẫn cảm, khiến cho hậu huyệt của người nào đó sinh ra một cảm giác thỏa

mãn ngập tràn, không tự chủ được mà co rút lại. Vân Mộ Hoa nhịn không được đưa

tay che mắt, hòng né tránh không để bản thân lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng trước

mặt đối phương.

Phân thân nóng rực vẫn chưa

triệt để xuyên xỏ thân thể Vân Mộ Hoa mà tựa như chơi đùa, chậm rãi ra vào nơi

huyệt khẩu. Vân Mộ Hoa không thể diễn tả đây là cái cảm giác gì, nhưng cậu sâu

sắc hiểu được, những đưa đẩy nhẹ nhàng này thực sự không đủ.

Nếp uốn giữa hai cánh mông

bị kéo căng, nụ hoa nào đó tựa hồ nở rộ, nương theo từng đợt ra vào của Âu

Dương Thụy mà gắt gao bao bọc, nhẹ nhàng hút lấy dục vọng của anh.

A… Thật là khó chịu… Nhanh

lên một chút, lấp đầy nó đi, thỏa mãn nó đi… Vân Mộ Hoa trong lòng than thở.

Thấp giọng cười, Âu Dương

Thụy sao có thể không nhìn ra sự khó chịu của người kia, vì thế anh dứt khoát

ra điều kiện, “Muốn tôi thỏa mãn em sao? Vậy thì sau này, trước mặt người khác,

em phải gọi tôi là ‘honey’.”

“Honey?” Đây là loại

đòi hỏi gì? Vân Mộ Hoa bất chợt trừng lớn con mắt.

“Đúng vậy, gọi tôi là

honey.” Âu Dương Thụy cố tình ma sát lên vách tràng mẫn cảm, khiến cho Vân Mộ

Hoa vì chưa được thỏa mãn mà không ngừng lắc lư thân thể. “Gọi hay không?”

“A… A…” Vân Mộ Hoa tuy rằng muốn Âu

Dương Thụy tức khắc xâm chiếm lấp đầy thân thể cậu, thế nhưng cậu lại không muốn

gọi thằng cha này một tiếng honey, “…”

“Muốn không?” Phân thân của

Âu Dương Thụy lại không ngừng chậm rãi đưa đẩy.

“Muốn.” Vân Mộ Hoa vươn tay

đặt lên bả vai Âu Dương Thụy.

“Đừng vội, tôi sẽ lập tức

làm cho em dễ chịu.” Nói xong, anh nháy mắt một cái rồi ra sức động thân. Toàn bộ dục

vọng đều đâm sâu vào, theo ý muốn của Vân Mộ Hoa mà kịch liệt xuyên xỏ.

“A…” Vân Mộ Hoa thở hổn hển,

sắc mặt đỏ bừng, hậu huyệt càng thêm co rút dữ dội. Mãi cho đến khi Âu Dương Thụy

hoàn toàn xâm nhập vào bên trong, cậu mới cảm nhận được khoái cảm tràn đầy đến

mức nhịn không được bật ra từng hồi rên rỉ, “Ưm…a…”

Âu Dương Thụy hạ thân đưa đẩy, bàn tay cũng

không rảnh rỗi mà bắt đầu xoa nắn dục chơi đùa dục vọng của đối phương, “Mộ Hoa,

chúng ta cùng hưởng thụ khoái hoạt.” Nói đoạn, anh liên tục ma sát vào điểm mẫn

cảm bên trong cơ thể Vân Mộ Hoa, mỗi lần đâm vào đều nhắm chuẩn hoa tâm mà

tiến, ba nông rồi lại một sâu, công kích vô cùng chiến thuật.

Từng thanh âm rên rỉ của

Vân Mộ Hoa đều giống như một liều thuốc kích thích, thôi thúc lửa dục trong

lòng đối phương.

“Mộ Hoa, em rốt cuộc có gọi

hay không, hửm?”

Tính khí người kia không ngừng

công kích hoa tâm mềm mại, thêm nữa, phân thân của cậu cũng nhận được sự an ủi



vô cùng kỹ thuật từ đối phương. Dưới sự tấn công cả hai mặt trước

sau, thần trí của Vân Mộ Hoa đã nhanh chóng sụp đổ. Phân thân của cậu một lần nữa dựng thẳng, đồng thời

bắt đầu xuất ra dâm dịch. Vòng eo ưỡn càng lúc càng cao, đòi hỏi khát khao càng lúc càng

nhiều. Cậu lúc này đã hoàn toàn gạt hết thảy mọi thứ xung quanh ra khỏi đầu óc, chủ

động đong đưa thân thể, phối hợp đón nhận từng đợt va chạm của Âu Dương Thụy, tựa

hồ không muốn phân thân anh ta rời khỏi mà gắt gao nuốt lấy.

“Ưm… A… Thụy… Thụy…”

“Xin anh… đừng như vậy…”

“Lúc trước xem như tôi nói

sai rồi, xin anh mau dừng lại… mau dừng lại…”

“… Ô … Âu Dương Thụy… Buông

tha cho tôi… Tôi nói, tôi nói… Honey!”

Vân Mộ Hoa trong lòng âm thầm

mắng chửi tên Âu Dương Thụy bề ngoài thư sinh nho nhã mà bên trong bại hoại xấu

xa này. Thế nhưng Âu Dương Thụy không hề bận tâm, tiếp tục dùng phương thức hiện

tại để trừng phạt cậu, đơn giản là bởi vì những lời nói trước đó của Vân Mộ Hoa

đã làm anh mất hứng.

Vân Mộ Hoa ngây ngô khờ dại

còn tưởng rằng đại hôi lang Âu Dương Thụy này bị bệnh. Tên sắc lang này rõ ràng

chính là ‘túy ông chi ý bất tại tửu’ (*) mà.

(*)Túy ông chi ý bất tại

tửu: Ý của tuý ông không ở rượu —> có dụng ý khác: Thụy Thụy không phải

muốn Hoa Hoa đến chăm mình bị bệnh, mà là muốn … >”<

Điều khiến Âu

Dương Thụy nổi nóng chính là, anh theo đuổi Vân Mộ Hoa lâu như thế, cậu ta

thế nhưng vẫn cố chấp không chịu tiếp nhận. Không thể

nghi ngờ, hành động của Vân Mộ Hoa đã nhắc Âu Dương Thụy nhớ tới chuyện bọn họ đôi người đôi ngả vào một

năm về trước, đồng thời cũng hoàn toàn gợi lại trong anh những cố sự khó có thể

vãn hồi!

Âu

Dương Thụy trong lòng vô cùng khó chịu, Vân Mộ Hoa thì đủ loại ủy khuất chất chồng.

Bởi

vì đẩy nhanh tốc độ công kích, Âu Dương Thụy rất nhanh đã đạt đến cao trào. Anh

điều chỉnh lại tư thế, thô bạo đẩy cao cặp chân thon dài của đối phương lên trước

ngực tạo thành hình chữ M, ngay sau đó đẩy mạnh dục vọng nóng bỏng, một lần nữa tiến

vào. Miệng Âu Dương Thụy không ngừng cắn mút đầu nhũ của đối phương, đồng thời

khe khẽ phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái vì được hậu huyệt của người kia gắt

gao bao bọc lấy.

“Ô…”

Vân Mộ Hoa liều chết lắc đầu, “A… A… Âu Dương Thuy… Anh … đủ chưa… Ưm a ….”

Lời

nói của cậu làm cho Âu Dương Thụy chuyển động mỗi lúc một nhanh, va chạm càng

lúc càng mạnh, không ngừng tra tấn vách tràng mềm mại non tơ bên trong hậu huyệt,

chà đạp đến mức cửa huyệt vừa đỏ vừa sưng.

“A…”

Rốt cuộc chịu không nổi nữa, Vân Mộ Hoa há miệng cắn mạnh lên bả vai Âu Dương

Thụy, triệt để phát tiết những buồn bực trong đáy lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau