Chương 42: Tôi không muốn liếm kẹo que…
Lời nói của Âu Dương Thụy nhuốm màu tình dục, vừa tràn đầy mị lực nam tính xấu xa, vừa dụ nhân, lại vừa mê hoặc.
Làn da của Vân Mộ Hoa bởi vì cảm giác khô nóng mà có chút ửng hồng, lồng ngực trần trụi toát lên một sức hấp dẫn mãnh liệt dưới ánh sáng mờ.
Âu Dương Thụy nhìn người đang tràn đầy hương vị tươi mát ở trước mắt mình vài giây. Sự chần chờ ngắn ngủi này của anh khiến cho Vân Mộ Hoa càng thêm vội vã. Cậu vươn tay muốn tóm lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Âu Dương Thụy kịp thời ngăn cản.
Ngón tay thon dài nhào nặn đầu nhũ tinh mĩ. Cơ thể Vân Mộ Hoa cong lên, muốn tránh nhưng lại không có sức để tránh, chỉ có thể cố gắng đè nén những tâm tư bối rối trong lòng, dè dặt nhìn Âu Dương Thụy.
“Quá muộn rồi, nếu không quay về, Tiểu Hàm, cô ấy…”
“Ở lại.” Âu Dương Thụy dùng thứ thanh âm khàn khàn ngắt lời cậu.
“Không được…” Cô ấy sẽ nghi ngờ.
“Tại sao không thể?” Âu Dương Thụy vừa hỏi, bàn tay vừa nhẹ nhàng xoa nắn hai nhũ điểm xinh đẹp của đối phương.
“Ngô…” Vân Mộ Hoa lập tức thở dốc, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Âu Dương Thụy rất hài lòng với phản ứng của Vân Mộ Hoa, cúi đầu hôn lên vùng gáy và bên cổ của cậu, dẫn cậu tiến vào lốc xoáy lửa tình mê loạn.
Vân Mộ Hoa nhận ra, mặc kệ cậu tìm cớ gì, Âu Dương Thụy đều có thể phản bác lại một cách dễ dàng. Đồng thời, những lúc đã bị anh ta đùa bỡn, cho dù thân thể vẫn luôn cực lực giãy giụa, thế nhưng cậu lại khát vọng Âu Dương Thụy có thể ở bên mình nhiều hơn một chút.
“Ây… Tắt đèn…” Vân Mộ Hoa rụt người lại, nói.
“Hử?” Âu Dương Thụy đè lên thân thể trắng nõn không chút tì vết của Vân Mộ Hoa. Hết thảy mọi thứ của cậu đều khiến Âu Dương Thụy vô cùng yêu thích.
”Sáng quá, tôi không quen.” Vân Mộ Hoa ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt chứa đầy phân vân, cảm thấy quá mức chân thật.
“Không quen có thể luyện thành thói quen.” Âu Dương Thụy cười, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Phát hiện ánh mắt của người kia lưu lại trên gương mặt mình rất lâu, Vân Mộ Hoa thực không quen với ánh nhìn chăm chú như thế, cho nên cậu liền quay mặt đi, “Muốn tôi ở lại thì tắt đèn.
Vân Mộ Hoa cũng không xác định được mình có nên lưu lại hay không, chỉ biết một khi tắt đèn, cậu mới không phải trần trụi mà đối mặt với Âu Dương Thụy, mới có thể trấn tĩnh lại.
Âu Dương Thụy đáp ứng cậu, nhưng chỉ chỉnh cho ánh sáng trong phòng tối đi chứ không tắt hẳn.
Vân Mộ Hoa vẫn nghiêng đầu không nhìn anh. Nhớ đến đêm ái ân một năm về trước, khi cậu và Âu Dương Thụy lần đầu phô bày thân thể trước mặt nhau, cũng là khẩn trương đến khó có thể hô hấp.
“Tóm lại, tôi cảm thấy, đêm nay anh vốn có mưu tính trước…”
“Suỵt.” Âu Dương Thụy đè ngón tay lên bờ môi đối phương, bàn tay to lớn hữu lực nhẹ nhàng ve vuốt lên từng tấc da thịt trên gương mặt cậu, một chút lại một chút, tỉ mỉ vô cùng.
Vân Mộ Hoa xụi lơ nằm ở trên giường, cảm nhận sự đụng chạm của người kia. Những cực lực khắc chế tình cảm bấy lâu vào giây phút này hoàn toàn sụp đổ, khiến toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, cũng không muốn nghĩ thêm điều gì nữa…
“A…” Dạ thịt mẫn cảm được vuốt ve, giống như bị lông vũ trêu chọc, có hơi ngứa ngáy.
Cần cổ, xương quai xanh và lồng ngực bị Âu Dương Thụy một đường liếm qua, không ngừng dùng đầu lưỡi mà đùa bỡn.
Âu Dương Thụy cong môi cười, đầu lưỡi ẩm ướt mà nóng bỏng lưu luyến không rời nhũ điểm của đối phương, tay kia vân vê hạt đậu non mềm còn lại.
“Đừng… Ưm… A…” Vân Mộ Hoa cắn môi dưới, ý thức mơ hồ một mảnh, thân thể khẽ run, rên rỉ đáp lại đối phương.
“Mộ Hoa, thân thể của em thích anh…”
Âu Dương Thụy lưu lại dấu hôn lan tràn trên da thịt Vân Mộ Hoa. Anh muốn dùng hành động để chứng minh Vân Mộ Hoa là của riêng anh, của riêng anh…
“Anh sẽ không để sau này em phải hối hận.” Âu Dương Thụy tươi cười nói, “Anh sẽ khiến em thoải mái…”
Vân Mộ Hoa bị đối phương gắt gao khống chế, đến mức muốn động đậy cũng không động nổi, muốn nói cũng không nói được, chỉ có rên rỉ.
Âu Dương Thụy hiển nhiên cố ý, “Không nói lời nào, coi như em chấp nhận.” Nói xong, anh nhéo đầu nhũ cậu một cái, “Như vậy, hiện tại, cái này là của anh.”
Buông đầu nhũ ra, Ân Dương Thụy lần mò xuống phân thân Vân Mộ Hoa, giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên, “Nơi này cũng là của anh.”
“A…” Khoái cảm khiến phân thân thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu ở trên tay Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy vuốt ve tính khí của đối phương, đầu lưỡi phối hợp đảo lượn một vòng.
“A ưm…” Ái muội than nhẹ một tiếng, Vân Mộ Hoa vặn vẹo thắt lưng như một phản xạ có điều kiện, hậu huyệt cũng bắt đầu ươn ướt.
“Muốn rồi? Nhưng mà em còn chưa giúp anh làm gì đâu.” Âu Dương Thụy kéo tay Vân Mộ Hoa, đặt lên dục vọng của mình.
Vân Mộ Hoa nuốt một ngụm nước bọt, hiểu được ý tứ của anh ta.
“Giúp anh…” Âu Dương Thụy khàn khàn yêu cầu.
“Không …” Khẩu giao… Loại sự tình xấu hổ muốn chết này… cậu nhất quyết không làm đâu.
“Anh hết lòng vì em nhiều lần như vậy rồi, em sẽ không hẹp hòi như thế chứ?”
“…” Không muốn, không muốn chính là không muốn… Vân Mộ Hoa mặt đỏ như gan heo, “Tôi không liếm cái thứ này!”
“Cái gì là ‘thứ này’?” Âu Dương Thụy nhướng mày, cởi quần, lộ ra phân thân đã căng cứng: “Nó chính là bảo bối có thể khiến em thoải mái a...”
“Không… không đâu…” Lúc nói những lời này, Vân Mộ Hoa có phần chột dạ.
“Thật?”
“Đương nhiên… là thật rồi… Anh… cái tên cuồng dục… Tôi sẽ không liếm cái… của anh…” Cái từ kia không tiện nói ra ngoài miệng. Vân Mộ Hoa đỏ mặt nói, “Tôi sẽ không liếm kẹo que của anh…” Đúng! Chính là kẹo que!
“Ha ha…” Âu Dương Thụy buồn cười hỏi, “Hồi nhỏ có ăn kẹo que rồi sao?”
“Đương nhiên là có a!” Chỉ cần là người sinh ra ở thời hiện đại, cơ bản đều từng ăn rồi đi? Cái này mà cũng phải hỏi?
“Vậy em cứ xem nó như kẹo que, tới ăn đi!”
Âu Dương Thụy ngồi trên giường, kéo Vân Mộ Hoa dậy, đặt cậu vào giữa hai chân, để phân thân cương cứng đối diện với cậu.
Vân Mộ Hoa không đồng ý, nói, “Không cần…”
Âu Dương Thụy vô sỉ chỉ vào tính khí của mình, “Bảo bối, em đã từng nghe nói đàn ông có thể nghẹn chết chưa? Chỗ này của anh rất khó chịu, mau tới giúp anh mút một chút.”
“Không…”
“Bảo bối ngoan…” Âu Dương Thụy vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Vân Mộ Hoa, giả vờ đáng thương nói, “Anh thật sự nghẹn muốn chết… Buổi tối, khi vừa nhìn thấy em, nó đã cứng lên rồi. Đã cương lâu như vậy rồi, sắp nghẹn chết rồi… Em nỡ sao?”
“Này, anh có thể đừng nói ra những lời đầy nhục dục này không… ô a…” Vân Mộ Hoa còn chưa nói dứt lời, sau gáy đột nhiên bị Âu Dương Thụy dùng sức ấn một cái, khuôn mặt không hề đề phòng bị kéo đến sát gần phân thân của đối phương.
Thứ ở trước mặt kia thật lớn, vừa vặn chạm vào cánh môi Vân Mộ Hoa, cảm giác vừa nóng lại vừa cứng… thật sự vô cùng xấu hổ…
Vân Mộ Hoa đấu tranh tư tưởng, muốn đứng lên, nhưng đầu lại bị Âu Dương Thụy gắt gao đè chặt, không sao dứt ra được…
“Ô… Tôi không muốn liếm nó… Rất mất mặt a…”
Âu Dương Thụy không nhịn nổi, ngày càng khó chịu, hừ nhẹ, “Hừ, nếu như em còn mè nheo nữa, anh sẽ nói với Tô Hàm chúng ta đính hôn, đến lúc đó cuộc hôn nhân này của em không muốn ly cũng phải ly, mỗi đêm chúng ta đều sẽ có rất nhiều thời gian liếm ‘kẹo que’ a.”
“Anh không được nói…” Vân Mộ Hoa tức khắc lên tiếng phản đối. Nếu như bị vị ba ba bảo thủ kia biết, cậu nhất định sẽ bị giáo huấn đến chết mất thôi!
“Vậy còn không nhanh lên?” Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn phân thân đỏ sậm, nheo mắt nói, “Em muốn hại vị hôn phu của em nghẹn đến hỏng luôn sao?
“Không phải…”
Vân Mộ Hoa nhỏ giọng nói thầm, trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng nhắm mắt, quyết định anh dũng hi sinh vì đại nghĩa…
Làn da của Vân Mộ Hoa bởi vì cảm giác khô nóng mà có chút ửng hồng, lồng ngực trần trụi toát lên một sức hấp dẫn mãnh liệt dưới ánh sáng mờ.
Âu Dương Thụy nhìn người đang tràn đầy hương vị tươi mát ở trước mắt mình vài giây. Sự chần chờ ngắn ngủi này của anh khiến cho Vân Mộ Hoa càng thêm vội vã. Cậu vươn tay muốn tóm lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Âu Dương Thụy kịp thời ngăn cản.
Ngón tay thon dài nhào nặn đầu nhũ tinh mĩ. Cơ thể Vân Mộ Hoa cong lên, muốn tránh nhưng lại không có sức để tránh, chỉ có thể cố gắng đè nén những tâm tư bối rối trong lòng, dè dặt nhìn Âu Dương Thụy.
“Quá muộn rồi, nếu không quay về, Tiểu Hàm, cô ấy…”
“Ở lại.” Âu Dương Thụy dùng thứ thanh âm khàn khàn ngắt lời cậu.
“Không được…” Cô ấy sẽ nghi ngờ.
“Tại sao không thể?” Âu Dương Thụy vừa hỏi, bàn tay vừa nhẹ nhàng xoa nắn hai nhũ điểm xinh đẹp của đối phương.
“Ngô…” Vân Mộ Hoa lập tức thở dốc, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Âu Dương Thụy rất hài lòng với phản ứng của Vân Mộ Hoa, cúi đầu hôn lên vùng gáy và bên cổ của cậu, dẫn cậu tiến vào lốc xoáy lửa tình mê loạn.
Vân Mộ Hoa nhận ra, mặc kệ cậu tìm cớ gì, Âu Dương Thụy đều có thể phản bác lại một cách dễ dàng. Đồng thời, những lúc đã bị anh ta đùa bỡn, cho dù thân thể vẫn luôn cực lực giãy giụa, thế nhưng cậu lại khát vọng Âu Dương Thụy có thể ở bên mình nhiều hơn một chút.
“Ây… Tắt đèn…” Vân Mộ Hoa rụt người lại, nói.
“Hử?” Âu Dương Thụy đè lên thân thể trắng nõn không chút tì vết của Vân Mộ Hoa. Hết thảy mọi thứ của cậu đều khiến Âu Dương Thụy vô cùng yêu thích.
”Sáng quá, tôi không quen.” Vân Mộ Hoa ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt chứa đầy phân vân, cảm thấy quá mức chân thật.
“Không quen có thể luyện thành thói quen.” Âu Dương Thụy cười, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Phát hiện ánh mắt của người kia lưu lại trên gương mặt mình rất lâu, Vân Mộ Hoa thực không quen với ánh nhìn chăm chú như thế, cho nên cậu liền quay mặt đi, “Muốn tôi ở lại thì tắt đèn.
Vân Mộ Hoa cũng không xác định được mình có nên lưu lại hay không, chỉ biết một khi tắt đèn, cậu mới không phải trần trụi mà đối mặt với Âu Dương Thụy, mới có thể trấn tĩnh lại.
Âu Dương Thụy đáp ứng cậu, nhưng chỉ chỉnh cho ánh sáng trong phòng tối đi chứ không tắt hẳn.
Vân Mộ Hoa vẫn nghiêng đầu không nhìn anh. Nhớ đến đêm ái ân một năm về trước, khi cậu và Âu Dương Thụy lần đầu phô bày thân thể trước mặt nhau, cũng là khẩn trương đến khó có thể hô hấp.
“Tóm lại, tôi cảm thấy, đêm nay anh vốn có mưu tính trước…”
“Suỵt.” Âu Dương Thụy đè ngón tay lên bờ môi đối phương, bàn tay to lớn hữu lực nhẹ nhàng ve vuốt lên từng tấc da thịt trên gương mặt cậu, một chút lại một chút, tỉ mỉ vô cùng.
Vân Mộ Hoa xụi lơ nằm ở trên giường, cảm nhận sự đụng chạm của người kia. Những cực lực khắc chế tình cảm bấy lâu vào giây phút này hoàn toàn sụp đổ, khiến toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, cũng không muốn nghĩ thêm điều gì nữa…
“A…” Dạ thịt mẫn cảm được vuốt ve, giống như bị lông vũ trêu chọc, có hơi ngứa ngáy.
Cần cổ, xương quai xanh và lồng ngực bị Âu Dương Thụy một đường liếm qua, không ngừng dùng đầu lưỡi mà đùa bỡn.
Âu Dương Thụy cong môi cười, đầu lưỡi ẩm ướt mà nóng bỏng lưu luyến không rời nhũ điểm của đối phương, tay kia vân vê hạt đậu non mềm còn lại.
“Đừng… Ưm… A…” Vân Mộ Hoa cắn môi dưới, ý thức mơ hồ một mảnh, thân thể khẽ run, rên rỉ đáp lại đối phương.
“Mộ Hoa, thân thể của em thích anh…”
Âu Dương Thụy lưu lại dấu hôn lan tràn trên da thịt Vân Mộ Hoa. Anh muốn dùng hành động để chứng minh Vân Mộ Hoa là của riêng anh, của riêng anh…
“Anh sẽ không để sau này em phải hối hận.” Âu Dương Thụy tươi cười nói, “Anh sẽ khiến em thoải mái…”
Vân Mộ Hoa bị đối phương gắt gao khống chế, đến mức muốn động đậy cũng không động nổi, muốn nói cũng không nói được, chỉ có rên rỉ.
Âu Dương Thụy hiển nhiên cố ý, “Không nói lời nào, coi như em chấp nhận.” Nói xong, anh nhéo đầu nhũ cậu một cái, “Như vậy, hiện tại, cái này là của anh.”
Buông đầu nhũ ra, Ân Dương Thụy lần mò xuống phân thân Vân Mộ Hoa, giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên, “Nơi này cũng là của anh.”
“A…” Khoái cảm khiến phân thân thức tỉnh, từ từ ngẩng đầu ở trên tay Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy vuốt ve tính khí của đối phương, đầu lưỡi phối hợp đảo lượn một vòng.
“A ưm…” Ái muội than nhẹ một tiếng, Vân Mộ Hoa vặn vẹo thắt lưng như một phản xạ có điều kiện, hậu huyệt cũng bắt đầu ươn ướt.
“Muốn rồi? Nhưng mà em còn chưa giúp anh làm gì đâu.” Âu Dương Thụy kéo tay Vân Mộ Hoa, đặt lên dục vọng của mình.
Vân Mộ Hoa nuốt một ngụm nước bọt, hiểu được ý tứ của anh ta.
“Giúp anh…” Âu Dương Thụy khàn khàn yêu cầu.
“Không …” Khẩu giao… Loại sự tình xấu hổ muốn chết này… cậu nhất quyết không làm đâu.
“Anh hết lòng vì em nhiều lần như vậy rồi, em sẽ không hẹp hòi như thế chứ?”
“…” Không muốn, không muốn chính là không muốn… Vân Mộ Hoa mặt đỏ như gan heo, “Tôi không liếm cái thứ này!”
“Cái gì là ‘thứ này’?” Âu Dương Thụy nhướng mày, cởi quần, lộ ra phân thân đã căng cứng: “Nó chính là bảo bối có thể khiến em thoải mái a...”
“Không… không đâu…” Lúc nói những lời này, Vân Mộ Hoa có phần chột dạ.
“Thật?”
“Đương nhiên… là thật rồi… Anh… cái tên cuồng dục… Tôi sẽ không liếm cái… của anh…” Cái từ kia không tiện nói ra ngoài miệng. Vân Mộ Hoa đỏ mặt nói, “Tôi sẽ không liếm kẹo que của anh…” Đúng! Chính là kẹo que!
“Ha ha…” Âu Dương Thụy buồn cười hỏi, “Hồi nhỏ có ăn kẹo que rồi sao?”
“Đương nhiên là có a!” Chỉ cần là người sinh ra ở thời hiện đại, cơ bản đều từng ăn rồi đi? Cái này mà cũng phải hỏi?
“Vậy em cứ xem nó như kẹo que, tới ăn đi!”
Âu Dương Thụy ngồi trên giường, kéo Vân Mộ Hoa dậy, đặt cậu vào giữa hai chân, để phân thân cương cứng đối diện với cậu.
Vân Mộ Hoa không đồng ý, nói, “Không cần…”
Âu Dương Thụy vô sỉ chỉ vào tính khí của mình, “Bảo bối, em đã từng nghe nói đàn ông có thể nghẹn chết chưa? Chỗ này của anh rất khó chịu, mau tới giúp anh mút một chút.”
“Không…”
“Bảo bối ngoan…” Âu Dương Thụy vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Vân Mộ Hoa, giả vờ đáng thương nói, “Anh thật sự nghẹn muốn chết… Buổi tối, khi vừa nhìn thấy em, nó đã cứng lên rồi. Đã cương lâu như vậy rồi, sắp nghẹn chết rồi… Em nỡ sao?”
“Này, anh có thể đừng nói ra những lời đầy nhục dục này không… ô a…” Vân Mộ Hoa còn chưa nói dứt lời, sau gáy đột nhiên bị Âu Dương Thụy dùng sức ấn một cái, khuôn mặt không hề đề phòng bị kéo đến sát gần phân thân của đối phương.
Thứ ở trước mặt kia thật lớn, vừa vặn chạm vào cánh môi Vân Mộ Hoa, cảm giác vừa nóng lại vừa cứng… thật sự vô cùng xấu hổ…
Vân Mộ Hoa đấu tranh tư tưởng, muốn đứng lên, nhưng đầu lại bị Âu Dương Thụy gắt gao đè chặt, không sao dứt ra được…
“Ô… Tôi không muốn liếm nó… Rất mất mặt a…”
Âu Dương Thụy không nhịn nổi, ngày càng khó chịu, hừ nhẹ, “Hừ, nếu như em còn mè nheo nữa, anh sẽ nói với Tô Hàm chúng ta đính hôn, đến lúc đó cuộc hôn nhân này của em không muốn ly cũng phải ly, mỗi đêm chúng ta đều sẽ có rất nhiều thời gian liếm ‘kẹo que’ a.”
“Anh không được nói…” Vân Mộ Hoa tức khắc lên tiếng phản đối. Nếu như bị vị ba ba bảo thủ kia biết, cậu nhất định sẽ bị giáo huấn đến chết mất thôi!
“Vậy còn không nhanh lên?” Âu Dương Thụy cúi đầu nhìn phân thân đỏ sậm, nheo mắt nói, “Em muốn hại vị hôn phu của em nghẹn đến hỏng luôn sao?
“Không phải…”
Vân Mộ Hoa nhỏ giọng nói thầm, trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng nhắm mắt, quyết định anh dũng hi sinh vì đại nghĩa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất