Chương 61: Thời kỳ an nhàn chấm dứt
Trên bàn làm việc là một tách cà phê, hơi nóng nhàn nhạt bốc lên. Vân Mộ Hoa day trán, không chút hứng thú mà buông xuống xấp văn kiện trong tay. Với kinh nghệm của mấy ngày hôm trước, cậu nhận ra thà tự mình mỏi mệt lăn lộn với công việc còn hơn là để Âu Dương Thụy chiếm tiện nghi, ăn trộm gà không được còn bị trộm mất thóc a…
Liếc nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là tan sở. Có nên ra về sớm một chút không đây? Vân Mộ Hoa cầm điện thoại di động lên định gọi Âu Dương Thụy tới đón cậu sớm nửa tiếng.
“Xin lỗi… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
“Tắt máy?” Vân Mộ Hoa nhíu mày. Cậu nhớ rõ Âu Dương Thụy chưa bao giờ tắt máy, bởi vì muốn đảm bảo cậu lúc nào cũng có thể liên lạc được với anh ta.
Chạng vạng tối, ra khỏi văn phòng, Vân Mộ Hoa một lần nữa gọi điện cho anh ta, nhưng vẫn là tình trạng tắt máy như lúc trước. Cậu đứng ở cổng công ty nhìn xe cộ đi qua đi lại, nhưng chờ một hồi lâu cũng không thấy chiếc xe thể thao bắt mắt của Âu Dương Thụy đi tới nơi này.
Đợi chừng mười phút, cuối cùng cậu bỏ cuộc, quyết định tự mình về nhà. Bởi vì hôm nay không có người lái xe, Vân Mộ hoa nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Sao Âu Dương Thụy lại đột nhiên lỡ hẹn? Cái này căn bản không phải là tác phong của anh ta. Vân Mộ Hoa thử gọi điện thoại thêm lần nữa, thế nhưng vẫn không có tín hiệu.
Bỏ đi, Vân Mộ Hoa cất điện thoại vào trong túi, mặc kệ anh ta.
Taxi chạy không được bao lâu, Vân Mộ Hoa bất chợt bắt gặp một chiếc xe thể thao màu xám bạc đang đỗ ở đầu đường, ánh mắt cậu thoáng chốc bị nó triệt để thu hút sự chú ý.
“Tài xế, làm phiền anh một chút.” Vân Mộ Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao và cặp nam nữ đứng cạnh xe.
Bóng dáng người phụ nữa kia rất quen thuộc, thế nhưng thân ảnh của người đàn ông kế bên còn quen thuộc hơn.
Vân Mộ Hoa vội vàng trả tiền, xuống xe, từ phía sau tiến lại gần gai người bọn họ. Chẳng trách hôm nay anh ta lại lỡ hẹn, là vì Tô Hàm sao?
Tô Hàm lên giọng chất vấn: “Tại sao? Có phải là vì trách nhiệm hay không? Một năm trước anh ta là vì anh mà bỏ học, cho nên anh mới thấy có lỗi chứ gì?” Thanh âm vốn dĩ mềm mại, lúc này lại không tự chủ được mà cao vút lên, nghe có chút phát điên.
Âu Dương Thụy phát ra thanh âm trầm thấp, có thể thấy anh đang vô cùng không thoải mái: “Cái này là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô!”
“Tôi sẽ không ký vào cái thỏa thuận ly hôn đó! Đến lúc ấy xem các người làm sao ở chung với nhau được!”
Âm lượng của cô ta vừa đủ để Vân Mộ Hoa nghe rõ từng từ một.
“Cô không ký cũng không sao cả, dù sao cũng có thể cưỡng chế ly hôn.” Âu Dương Thụy trách cứ: “Cho dù hai người không ly hôn, tôi vẫn sẽ ở chung với cậu ấy.”
Vân Mộ Hoa trong lòng chấn động một hồi. Loại vẻ mặt nghiêm nghị, tức giận như thế này của Âu Dương Thụy, cậu vẫn là chưa từng thấy qua. Cho dù trước đây anh ta cũng từng nổi giận, thế nhưng thoạt nhìn không khủng khiếp đến thế.
“Thụy… đừng nên như vậy có được không…” Thanh âm của Tô Hàm lại vang lên, rõ ràng cô ta đang nỗ lực giữ chân người đàn ông này.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lời này Âu Dương Thụy gần như đã rít ra từ kẽ răng, thật khó để tưởng tượng tâm tình của anh ta lúc này có bao nhiêu phần u ám.
Vân Mộ Hoa lặng lẽ xoay người rời đi. Đối với đoạn đối thoại giữa hai người kia, cậu đã hoàn toàn không còn hứng thú.
Bởi vì cậu phát hiện Âu Dương Thụy không hề phủ nhận lời nói của Tô Hàm.
Không hề phủ nhận câu nói kia của cô ta: ‘Có phải anh là vì trách nhiệm cho nên mới cảm thấy có lỗi với anh ta?’…
Kỳ thực cậu phải sớm cảm giác được mới đúng, thế nhưng bản thân lại cứ giả vờ chẳng có vấn đề gì, giống như anh ta và cậu còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Thực sự có thể bắt đầu lại được hay sao?
Âu Dương Thụy cứ cưng chiều cậu, sớm hay muộn cũng sẽ thấy mệt mỏi thôi.
Mà cậu cứ tiếp tục được cưng chiều như thế, sớm hay muộn cũng sẽ nhàm chán.
Nhưng mà, nghĩ đến việc xa cách Âu Dương Thụy một lần nữa, trong lòng Vân Mộ Hoa thực không cảm giác được tư vị gì.
Một mạch đi về phía trước, Vân Mộ Hoa bất tri bất giác đã nhanh chóng trở lại công ty. Tâm tình cậu càng ngày càng trĩu nặng, trong lòng cứ mãi thấp thỏm không yên.
Quan hệ giữa cậu và Âu Dương Thụy không có khả năng thuận buồm xuôi gió mà tiếp tục phát triển như thế.
Sẽ có ngày ba mẹ cậu biết, người của Âu Dương gia cũng sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ phải chống đỡ những cái nhìn không chút cảm thông như thế nào đây?
Tiếng còi chói tai truyền tới, Âu Dương Thụy ngồi trong xe giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, áy náy nhìn cậu: “Xin lỗi, anh tới trễ.”
Nghe được thanh âm của anh, trên mặt Vân Mộ Hoa thoáng hiện ra một tia bất an, sau đó mới nặn ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Không sao.”
“Đợi lâu rồi sao?” Âu Dương Thụy không nghĩ tới việc trên đường lại gặp phải Tô Hàm, cũng không ngờ Vân Mộ Hoa lại đứng chờ ở cổng công ty như vậy.
Vân Mộ Hoa khẽ dụi dụi vài cái ở trong ngực anh, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Em có gọi điện, nhưng anh tắt máy.”
Vân Mộ Hoa thấp giọng nói, trong thanh âm có phần u ám. Âu Dương Thụy áy náy cười cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
Âu Dương Thụy chỉ cười không nói.
“Rốt cuộc là đi đâu? Sao lại ra vẻ bí mật như vậy?” Vân Mộ Hoa ngồi trong xe, khó hiểu hỏi.
“Em quên rồi sao?” Âu Dương Thụy vẻ mặt thần bí, triệt để phô bày hứng trí trong lòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Vân Mộ Hoa cảm thấy đặc biệt hiếu kỳ.
“Xem ra em quên thật rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau!”
Âu Dương Thụy dừng xe, lấy một bông hồng ở ghế sau đưa cho cậu, cười cười một tiếng: “Tặng cho em.”
“Hoa hồng? Cho em?” Vân Mộ Hoa có chút sửng sốt: “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?”
“Bảo bối, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Âu Dương Thụy dịu dàng mỉm cười với cậu, dáng vẻ ôn nhu như nước.
Liếc nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là tan sở. Có nên ra về sớm một chút không đây? Vân Mộ Hoa cầm điện thoại di động lên định gọi Âu Dương Thụy tới đón cậu sớm nửa tiếng.
“Xin lỗi… Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
“Tắt máy?” Vân Mộ Hoa nhíu mày. Cậu nhớ rõ Âu Dương Thụy chưa bao giờ tắt máy, bởi vì muốn đảm bảo cậu lúc nào cũng có thể liên lạc được với anh ta.
Chạng vạng tối, ra khỏi văn phòng, Vân Mộ Hoa một lần nữa gọi điện cho anh ta, nhưng vẫn là tình trạng tắt máy như lúc trước. Cậu đứng ở cổng công ty nhìn xe cộ đi qua đi lại, nhưng chờ một hồi lâu cũng không thấy chiếc xe thể thao bắt mắt của Âu Dương Thụy đi tới nơi này.
Đợi chừng mười phút, cuối cùng cậu bỏ cuộc, quyết định tự mình về nhà. Bởi vì hôm nay không có người lái xe, Vân Mộ hoa nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Sao Âu Dương Thụy lại đột nhiên lỡ hẹn? Cái này căn bản không phải là tác phong của anh ta. Vân Mộ Hoa thử gọi điện thoại thêm lần nữa, thế nhưng vẫn không có tín hiệu.
Bỏ đi, Vân Mộ Hoa cất điện thoại vào trong túi, mặc kệ anh ta.
Taxi chạy không được bao lâu, Vân Mộ Hoa bất chợt bắt gặp một chiếc xe thể thao màu xám bạc đang đỗ ở đầu đường, ánh mắt cậu thoáng chốc bị nó triệt để thu hút sự chú ý.
“Tài xế, làm phiền anh một chút.” Vân Mộ Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao và cặp nam nữ đứng cạnh xe.
Bóng dáng người phụ nữa kia rất quen thuộc, thế nhưng thân ảnh của người đàn ông kế bên còn quen thuộc hơn.
Vân Mộ Hoa vội vàng trả tiền, xuống xe, từ phía sau tiến lại gần gai người bọn họ. Chẳng trách hôm nay anh ta lại lỡ hẹn, là vì Tô Hàm sao?
Tô Hàm lên giọng chất vấn: “Tại sao? Có phải là vì trách nhiệm hay không? Một năm trước anh ta là vì anh mà bỏ học, cho nên anh mới thấy có lỗi chứ gì?” Thanh âm vốn dĩ mềm mại, lúc này lại không tự chủ được mà cao vút lên, nghe có chút phát điên.
Âu Dương Thụy phát ra thanh âm trầm thấp, có thể thấy anh đang vô cùng không thoải mái: “Cái này là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô!”
“Tôi sẽ không ký vào cái thỏa thuận ly hôn đó! Đến lúc ấy xem các người làm sao ở chung với nhau được!”
Âm lượng của cô ta vừa đủ để Vân Mộ Hoa nghe rõ từng từ một.
“Cô không ký cũng không sao cả, dù sao cũng có thể cưỡng chế ly hôn.” Âu Dương Thụy trách cứ: “Cho dù hai người không ly hôn, tôi vẫn sẽ ở chung với cậu ấy.”
Vân Mộ Hoa trong lòng chấn động một hồi. Loại vẻ mặt nghiêm nghị, tức giận như thế này của Âu Dương Thụy, cậu vẫn là chưa từng thấy qua. Cho dù trước đây anh ta cũng từng nổi giận, thế nhưng thoạt nhìn không khủng khiếp đến thế.
“Thụy… đừng nên như vậy có được không…” Thanh âm của Tô Hàm lại vang lên, rõ ràng cô ta đang nỗ lực giữ chân người đàn ông này.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lời này Âu Dương Thụy gần như đã rít ra từ kẽ răng, thật khó để tưởng tượng tâm tình của anh ta lúc này có bao nhiêu phần u ám.
Vân Mộ Hoa lặng lẽ xoay người rời đi. Đối với đoạn đối thoại giữa hai người kia, cậu đã hoàn toàn không còn hứng thú.
Bởi vì cậu phát hiện Âu Dương Thụy không hề phủ nhận lời nói của Tô Hàm.
Không hề phủ nhận câu nói kia của cô ta: ‘Có phải anh là vì trách nhiệm cho nên mới cảm thấy có lỗi với anh ta?’…
Kỳ thực cậu phải sớm cảm giác được mới đúng, thế nhưng bản thân lại cứ giả vờ chẳng có vấn đề gì, giống như anh ta và cậu còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Thực sự có thể bắt đầu lại được hay sao?
Âu Dương Thụy cứ cưng chiều cậu, sớm hay muộn cũng sẽ thấy mệt mỏi thôi.
Mà cậu cứ tiếp tục được cưng chiều như thế, sớm hay muộn cũng sẽ nhàm chán.
Nhưng mà, nghĩ đến việc xa cách Âu Dương Thụy một lần nữa, trong lòng Vân Mộ Hoa thực không cảm giác được tư vị gì.
Một mạch đi về phía trước, Vân Mộ Hoa bất tri bất giác đã nhanh chóng trở lại công ty. Tâm tình cậu càng ngày càng trĩu nặng, trong lòng cứ mãi thấp thỏm không yên.
Quan hệ giữa cậu và Âu Dương Thụy không có khả năng thuận buồm xuôi gió mà tiếp tục phát triển như thế.
Sẽ có ngày ba mẹ cậu biết, người của Âu Dương gia cũng sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ phải chống đỡ những cái nhìn không chút cảm thông như thế nào đây?
Tiếng còi chói tai truyền tới, Âu Dương Thụy ngồi trong xe giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, áy náy nhìn cậu: “Xin lỗi, anh tới trễ.”
Nghe được thanh âm của anh, trên mặt Vân Mộ Hoa thoáng hiện ra một tia bất an, sau đó mới nặn ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Không sao.”
“Đợi lâu rồi sao?” Âu Dương Thụy không nghĩ tới việc trên đường lại gặp phải Tô Hàm, cũng không ngờ Vân Mộ Hoa lại đứng chờ ở cổng công ty như vậy.
Vân Mộ Hoa khẽ dụi dụi vài cái ở trong ngực anh, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Em có gọi điện, nhưng anh tắt máy.”
Vân Mộ Hoa thấp giọng nói, trong thanh âm có phần u ám. Âu Dương Thụy áy náy cười cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
Âu Dương Thụy chỉ cười không nói.
“Rốt cuộc là đi đâu? Sao lại ra vẻ bí mật như vậy?” Vân Mộ Hoa ngồi trong xe, khó hiểu hỏi.
“Em quên rồi sao?” Âu Dương Thụy vẻ mặt thần bí, triệt để phô bày hứng trí trong lòng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Vân Mộ Hoa cảm thấy đặc biệt hiếu kỳ.
“Xem ra em quên thật rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau!”
Âu Dương Thụy dừng xe, lấy một bông hồng ở ghế sau đưa cho cậu, cười cười một tiếng: “Tặng cho em.”
“Hoa hồng? Cho em?” Vân Mộ Hoa có chút sửng sốt: “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?”
“Bảo bối, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Âu Dương Thụy dịu dàng mỉm cười với cậu, dáng vẻ ôn nhu như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất