Chương 77: Ly hôn vạn tuế!
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc có phần gay mũi. Bên trong hành lang trắng xóa trải dài, Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người trong Vân gia đều đổ dồn về phía bọn họ.
Nhất thời Vân Mộ Hoa có cảm giác mình là một ‘tội nhân’.
Nhìn Vân Khải Điền nằm trên giường bệnh, thâm tâm của Vân Mộ Hoa bởi vì áy náy và tự trách mà âm ỉ nhói đau.
Một lúc lâu sau, người mẹ vẫn luôn yên lặng rốt cuộc lên tiếng.
“Ba con tính tình cường liệt, mặc dù trước đó đã biết mình bị bệnh, thế nhưng vẫn luôn không nói cho con biết.”
Mẹ là muốn Vân Mộ Hoa cảm thấy dễ chịu hơn một chút, điều này cậu hiểu, thế nhưng cũng vì hiểu cho nên tâm tư vẫn là âm thầm tự trách không thôi.
Không biết có phải Vân Mộ Hoa mẫn cảm quá độ hay không, cậu cảm thấy dường như có một bức tường vô hình đang mạnh mẽ dâng cao.
Vân Khải Điền nằm trên giường bệnh, cổ tay vẫn còn cắm ống truyền. Vân Mộ Hoa ngồi xuống cạnh giường nắm chặt lấy tay ông, thấp giọng nói, “Ba, ba có thể tha thứ cho con được không? Con thật sự muốn ở bên Thụy.”
Hô hấp của Vân Khải Điền rất ổn định, tựa hồ rơi vào mê man, hoàn toàn không nghe thấy Vân Mộ Hoa nói gì.
“Ba, đừng ngăn cản con nữa được không?” Cũng không quan tâm người trên giường bệnh có nghe thấy hay là không, Vân Mộ Hoa nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng mà khi ra khỏi phòng bệnh, cậu đã không còn nhìn thấy Âu Dương Thụy nữa.
Vân Khải Điền ở lại bệnh viện để theo dõi trong một tuần.
Mọi thứ dần dần khôi phục lại quỹ đạo vốn có ban đầu, tất cả đều trở nên yên yên ổn ổn.
Vân Mộ Hoa biết, có một số việc nên tốc chiến tốc thắng, kéo dài càng lâu, Tô Hàm càng có thể lần ra sơ hở.
Những ngày kế tiếp, cậu không hề gặp mặt Âu Dương Thụy, mà lần này cậu thật sự đã chọc cho ba tức chết rồi, vì thế trước mắt vẫn là tận lực trốn tránh thì hơn!
Âu Dương Thụy đi vào ga ra, khởi động máy xe, nhắm thẳng mục tiêu là nhà của Tô Hàm mà chạy tới.
Hơn hai mươi phút vội vàng đánh lái, cuối cùng anh đậu xe trước cửa một tòa nhà, sau đó ôm tâm tình bức bối nặng nề mà sải chân bước vào thang máy…
Chuông cửa vang lên, một lúc lâu sau Tô Hàm mới đi ra mở cửa. Âu Dương Thụy bước vào, chỉ thấy hơi rượu cay nồng tức tốc xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Cảnh tượng hỗn độn bên trong căn phòng khiến anh nhịn không được mà nhíu chặt lông mày. Dùng một thứ thanh âm trầm thấp không chút ôn hòa, anh nói, “Sao lại uống say như vậy?”
Tô Hàm im lặng không đáp, xoay người một cái nằm ngửa lên ghế sa lông.
Âu Dương Thụy đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm vừa nặng lại vừa dày kia ra. Ánh sáng tức thì chiếu rọi vào trong căn phòng, chói chang đến mức khiến người ta khó lòng đón nhận.
Tô Hàm chớp mắt, tựa hồ thanh tỉnh hơn không ít, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Âu Dương Thụy không hề nhúc nhích, chằm chằm nhìn cô.
“Hà tất phải như thế?”
“Âu Dương Thụy, anh đối với tôi thật sự không có chút tình cảm nào sao? Điều kiện của tôi không kém hơn với Vân Mộ Hoa, mà quan trọng là tôi có thể sinh con cho anh, có thể giúp nhà họ Âu Dương kéo dài hương hỏa.”
“Thực xin lỗi, tôi không quan tâm đến chuyện có con hay là không.”
Đáy mắt Tô Hàm bất chợt lóe lên một tia oán giận, cô phẫn uất nghiến răng, “Vân Mộ Âm thật sự rất đáng hận! Cô ta thế nhưng thuê người theo dõi tôi! Chụp ảnh của tôi! Nhưng tôi không phải là cố ý...”
“Tại sao lại phải biến mình thành ra như vậy?” Nhìn vào dáng vẻ tiều tụy của đối phương, Âu Dương Thụy cảm thấy người phụ nữ khi không bị mình kéo xuống hố bùn này cũng thực đáng thương.
“Tôi thật sự xin lỗi… Tôi không biết những tấm hình kia sẽ ảnh hưởng lớn đến như thế. Ba…” Tô Hàm ngồi dậy vươn tay ôm mặt, đỡ lấy những giọt nước mắt vỡ òa tràn khỏi khóe mi.
“Cô đừng tự trách.” Hiện tại có nói gì cũng đều là vô ích mà thôi.
“Không! Là lỗi của tôi! Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của tôi.” Tô Hàm kích động, nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài. “Ba nằm viện đều là tại tôi. Nếu tôi không thuê người chụp những tấm hình đó, hoặc nếu tôi không mang nó tới cho ba, vậy thì ông sẽ không sao cả!”
“Chuyện đã xảy ra rồi. Sớm biết như vậy, lúc trước hà tất còn làm?” Âu Dương Thụy thẳng thắn nói.
“Mẹ cũng đã biết chuyện, Vân Mộ Âm cái gì cũng nói với mẹ cả rồi. Bà muốn tôi ly hôn với Mộ Hoa.” Cô thống khổ che mặt, thân thể không ngừng run rẩy.
“Mọi chuyện đều do tôi mà ra.” Âu Dương Thụy áy náy nói, “Tôi không nên lợi dụng cô để tiếp cận Mộ Hoa.”
Hết thảy mọi thứ đều do một tay anh gây ra. Chính anh đã kéo Tô Hàm rơi xuống vũng bùn này.
Anh mới chính là tên đầu sỏ gây ra tội lỗi.
Âu Dương Thụy đặt một xấp văn kiện ở trước mặt Tô Hàm. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà chính tay mình sẽ phải đặt bút ký lên. Kể từ thời khắc này, bọn họ sẽ quay về làm người tự do một lần nữa.
“Đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cô có thể đọc qua một chút, điều kiện trên đó rất có lợi cho cô.”
Tô Hàm cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đọc từng chữ một. Điều khoản trên đó đích thực là vô cùng hợp lý, Vân Mộ Hoa sẽ trả một khoản phí cấp dưỡng lớn, mà người đứng tên sở hữu bất động sản cũng là cô.
“Sao vậy? Còn có vấn đề gì?” Âu Dương Thụy hỏi.
“Không có.” Tô Hàm lắc đầu, cầm bút, vội vã ký tên.
Đúng vào lúc ấy, chuông cửa vang lên, không ngờ người đến lại là Vân Mộ Hoa.
Vừa thấy trên tay người nọ cũng cầm một tờ đơn ly hôn, Tô Hàm liền nở nụ cười buồn bã, “Tôi đã ký tên rồi.”
Vân Mộ Hoa không ngờ Âu Dương Thụy còn hành động nhanh hơn cả mình, anh ta thế mà đã thuyết phục được Tô Hàm ký tên rồi.
“Thụy, anh vẫn luôn cự tuyệt tôi, thực sự anh chưa từng thích tôi dù chỉ là một chút hay sao?” Tô Hàm hỏi.
“Thực xin lỗi, người hữu duyên là do số mệnh an bài, đáng tiếc lại không phải là cô. ”
“Tôi và Mộ Hoa đi trước. ” Âu Dương Thụy lạnh nhạt cười, dắt theo Vân Mộ Hoa rời khỏi khu nhà.
Vân Mộ Hoa có chút bất mãn, người nọ cư nhiên giấu giếm cậu mà tự ý hành động.
“Anh ra tay nhanh quá ha, sớm biết thế em đã không mất công chạy tới đây rồi.”
“Chẳng phải là anh lo lắng em sẽ vì chuyện của ba mà bắt đầu do dự hay sao ?” Âu Dương Thụy vòng tay ôm lấy thắt lưng đối phương, “Cái này gọi là giải quyết dứt khoát, có biết không?”
“Ly hôn vạn tuế!”
Chưa đến hai tuần sau, Vân Khải Điền xuất viện. Mà Vân Mộ Hoa trước sự ủng hộ của chị gái liền cùng Âu Dương Thụy trở về nước Mỹ, toàn tâm toàn ý tiếp tục chương trình học tập dở dang.
Vân Mộ Hoa ôm một quyển sách giáo khoa ra khỏi phòng học. Mấy năm không lên lớp, hiện tại lại phải ngoan ngoan ngồi trong phòng học suốt cả một ngày, thực sự là có chút không quen.
Trên hành lang, một nam sinh viên cùng khoa chạy tới bên cạnh Vân Mộ Hoa.
“Bạn học Vân, tôi có thể mời cậu đi ăn một bữa cơm không?”
“Không tiện lắm, tôi có hẹn rồi.” Vân Mộ Hoa lắc đầu từ chối, Âu Dương Thụy đang chờ cậu ở trước cổng trường a.
“Hẹn bạn sao?” Hô hấp của người kia bởi vì vừa chạy tới mà vẫn còn mang theo vài phần hổn hển.
“Ừm.”
“Là loại bạn gì? Tình nhân à?”
“Đúng vậy, người yêu của tôi.” Vân Mộ Hoa mỉm cười lắc lắc ngón tay thon dài, khoe ra chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp đang phát sáng lấp lánh.
“Hóa ra cậu đã kết hôn.” Giọng điệu nam sinh kia có phần thất vọng.
“Ừ.” Vân Mộ Hoa lại một lần nữa mỉm cười.
“Mộ Hoa.” Cách đó không xa, một tiếng gọi trầm thấp bất chợt vang lên.
“Thật có lỗi, bạn của tôi đến rồi.” Vân Mộ Hoa nói với nam sinh nọ.
Đối phương tự động quay đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Thụy một cái, sau đó cụp đuôi, uể oải nói, “Người kia chính là bạn trai của cậu?” Sau cùng, cậu ta mang theo một vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Âu Dương Thụy một thân âu phục cao cấp, lộ ra khí chất tao nhã vô cùng. Ánh mắt dán chặt trên người Vân Mộ Hoa, anh nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng dưới tán ngô đồng kiên nhẫn đợi chờ.
Cảnh sắc bỗng nhiên trở nên phi thường rực rỡ.
Vân Mộ Hoa bước tới bên anh.
Hai người bọn họ đứng trên con đường rợp bóng ngô đồng, bàn tay nắm chặt bàn tay… mang theo đoạn tình cảm vĩnh viễn không thể phai màu này cùng nhau bước tiếp…
Cho dù tương lai mai này có ra sao, Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy vẫn sẽ vững vàng siết chặt tay nhau, không bao giờ chia cách.
Nhất thời Vân Mộ Hoa có cảm giác mình là một ‘tội nhân’.
Nhìn Vân Khải Điền nằm trên giường bệnh, thâm tâm của Vân Mộ Hoa bởi vì áy náy và tự trách mà âm ỉ nhói đau.
Một lúc lâu sau, người mẹ vẫn luôn yên lặng rốt cuộc lên tiếng.
“Ba con tính tình cường liệt, mặc dù trước đó đã biết mình bị bệnh, thế nhưng vẫn luôn không nói cho con biết.”
Mẹ là muốn Vân Mộ Hoa cảm thấy dễ chịu hơn một chút, điều này cậu hiểu, thế nhưng cũng vì hiểu cho nên tâm tư vẫn là âm thầm tự trách không thôi.
Không biết có phải Vân Mộ Hoa mẫn cảm quá độ hay không, cậu cảm thấy dường như có một bức tường vô hình đang mạnh mẽ dâng cao.
Vân Khải Điền nằm trên giường bệnh, cổ tay vẫn còn cắm ống truyền. Vân Mộ Hoa ngồi xuống cạnh giường nắm chặt lấy tay ông, thấp giọng nói, “Ba, ba có thể tha thứ cho con được không? Con thật sự muốn ở bên Thụy.”
Hô hấp của Vân Khải Điền rất ổn định, tựa hồ rơi vào mê man, hoàn toàn không nghe thấy Vân Mộ Hoa nói gì.
“Ba, đừng ngăn cản con nữa được không?” Cũng không quan tâm người trên giường bệnh có nghe thấy hay là không, Vân Mộ Hoa nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng mà khi ra khỏi phòng bệnh, cậu đã không còn nhìn thấy Âu Dương Thụy nữa.
Vân Khải Điền ở lại bệnh viện để theo dõi trong một tuần.
Mọi thứ dần dần khôi phục lại quỹ đạo vốn có ban đầu, tất cả đều trở nên yên yên ổn ổn.
Vân Mộ Hoa biết, có một số việc nên tốc chiến tốc thắng, kéo dài càng lâu, Tô Hàm càng có thể lần ra sơ hở.
Những ngày kế tiếp, cậu không hề gặp mặt Âu Dương Thụy, mà lần này cậu thật sự đã chọc cho ba tức chết rồi, vì thế trước mắt vẫn là tận lực trốn tránh thì hơn!
Âu Dương Thụy đi vào ga ra, khởi động máy xe, nhắm thẳng mục tiêu là nhà của Tô Hàm mà chạy tới.
Hơn hai mươi phút vội vàng đánh lái, cuối cùng anh đậu xe trước cửa một tòa nhà, sau đó ôm tâm tình bức bối nặng nề mà sải chân bước vào thang máy…
Chuông cửa vang lên, một lúc lâu sau Tô Hàm mới đi ra mở cửa. Âu Dương Thụy bước vào, chỉ thấy hơi rượu cay nồng tức tốc xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Cảnh tượng hỗn độn bên trong căn phòng khiến anh nhịn không được mà nhíu chặt lông mày. Dùng một thứ thanh âm trầm thấp không chút ôn hòa, anh nói, “Sao lại uống say như vậy?”
Tô Hàm im lặng không đáp, xoay người một cái nằm ngửa lên ghế sa lông.
Âu Dương Thụy đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm vừa nặng lại vừa dày kia ra. Ánh sáng tức thì chiếu rọi vào trong căn phòng, chói chang đến mức khiến người ta khó lòng đón nhận.
Tô Hàm chớp mắt, tựa hồ thanh tỉnh hơn không ít, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Âu Dương Thụy không hề nhúc nhích, chằm chằm nhìn cô.
“Hà tất phải như thế?”
“Âu Dương Thụy, anh đối với tôi thật sự không có chút tình cảm nào sao? Điều kiện của tôi không kém hơn với Vân Mộ Hoa, mà quan trọng là tôi có thể sinh con cho anh, có thể giúp nhà họ Âu Dương kéo dài hương hỏa.”
“Thực xin lỗi, tôi không quan tâm đến chuyện có con hay là không.”
Đáy mắt Tô Hàm bất chợt lóe lên một tia oán giận, cô phẫn uất nghiến răng, “Vân Mộ Âm thật sự rất đáng hận! Cô ta thế nhưng thuê người theo dõi tôi! Chụp ảnh của tôi! Nhưng tôi không phải là cố ý...”
“Tại sao lại phải biến mình thành ra như vậy?” Nhìn vào dáng vẻ tiều tụy của đối phương, Âu Dương Thụy cảm thấy người phụ nữ khi không bị mình kéo xuống hố bùn này cũng thực đáng thương.
“Tôi thật sự xin lỗi… Tôi không biết những tấm hình kia sẽ ảnh hưởng lớn đến như thế. Ba…” Tô Hàm ngồi dậy vươn tay ôm mặt, đỡ lấy những giọt nước mắt vỡ òa tràn khỏi khóe mi.
“Cô đừng tự trách.” Hiện tại có nói gì cũng đều là vô ích mà thôi.
“Không! Là lỗi của tôi! Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của tôi.” Tô Hàm kích động, nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài. “Ba nằm viện đều là tại tôi. Nếu tôi không thuê người chụp những tấm hình đó, hoặc nếu tôi không mang nó tới cho ba, vậy thì ông sẽ không sao cả!”
“Chuyện đã xảy ra rồi. Sớm biết như vậy, lúc trước hà tất còn làm?” Âu Dương Thụy thẳng thắn nói.
“Mẹ cũng đã biết chuyện, Vân Mộ Âm cái gì cũng nói với mẹ cả rồi. Bà muốn tôi ly hôn với Mộ Hoa.” Cô thống khổ che mặt, thân thể không ngừng run rẩy.
“Mọi chuyện đều do tôi mà ra.” Âu Dương Thụy áy náy nói, “Tôi không nên lợi dụng cô để tiếp cận Mộ Hoa.”
Hết thảy mọi thứ đều do một tay anh gây ra. Chính anh đã kéo Tô Hàm rơi xuống vũng bùn này.
Anh mới chính là tên đầu sỏ gây ra tội lỗi.
Âu Dương Thụy đặt một xấp văn kiện ở trước mặt Tô Hàm. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy mà chính tay mình sẽ phải đặt bút ký lên. Kể từ thời khắc này, bọn họ sẽ quay về làm người tự do một lần nữa.
“Đây là đơn thỏa thuận ly hôn, cô có thể đọc qua một chút, điều kiện trên đó rất có lợi cho cô.”
Tô Hàm cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đọc từng chữ một. Điều khoản trên đó đích thực là vô cùng hợp lý, Vân Mộ Hoa sẽ trả một khoản phí cấp dưỡng lớn, mà người đứng tên sở hữu bất động sản cũng là cô.
“Sao vậy? Còn có vấn đề gì?” Âu Dương Thụy hỏi.
“Không có.” Tô Hàm lắc đầu, cầm bút, vội vã ký tên.
Đúng vào lúc ấy, chuông cửa vang lên, không ngờ người đến lại là Vân Mộ Hoa.
Vừa thấy trên tay người nọ cũng cầm một tờ đơn ly hôn, Tô Hàm liền nở nụ cười buồn bã, “Tôi đã ký tên rồi.”
Vân Mộ Hoa không ngờ Âu Dương Thụy còn hành động nhanh hơn cả mình, anh ta thế mà đã thuyết phục được Tô Hàm ký tên rồi.
“Thụy, anh vẫn luôn cự tuyệt tôi, thực sự anh chưa từng thích tôi dù chỉ là một chút hay sao?” Tô Hàm hỏi.
“Thực xin lỗi, người hữu duyên là do số mệnh an bài, đáng tiếc lại không phải là cô. ”
“Tôi và Mộ Hoa đi trước. ” Âu Dương Thụy lạnh nhạt cười, dắt theo Vân Mộ Hoa rời khỏi khu nhà.
Vân Mộ Hoa có chút bất mãn, người nọ cư nhiên giấu giếm cậu mà tự ý hành động.
“Anh ra tay nhanh quá ha, sớm biết thế em đã không mất công chạy tới đây rồi.”
“Chẳng phải là anh lo lắng em sẽ vì chuyện của ba mà bắt đầu do dự hay sao ?” Âu Dương Thụy vòng tay ôm lấy thắt lưng đối phương, “Cái này gọi là giải quyết dứt khoát, có biết không?”
“Ly hôn vạn tuế!”
Chưa đến hai tuần sau, Vân Khải Điền xuất viện. Mà Vân Mộ Hoa trước sự ủng hộ của chị gái liền cùng Âu Dương Thụy trở về nước Mỹ, toàn tâm toàn ý tiếp tục chương trình học tập dở dang.
Vân Mộ Hoa ôm một quyển sách giáo khoa ra khỏi phòng học. Mấy năm không lên lớp, hiện tại lại phải ngoan ngoan ngồi trong phòng học suốt cả một ngày, thực sự là có chút không quen.
Trên hành lang, một nam sinh viên cùng khoa chạy tới bên cạnh Vân Mộ Hoa.
“Bạn học Vân, tôi có thể mời cậu đi ăn một bữa cơm không?”
“Không tiện lắm, tôi có hẹn rồi.” Vân Mộ Hoa lắc đầu từ chối, Âu Dương Thụy đang chờ cậu ở trước cổng trường a.
“Hẹn bạn sao?” Hô hấp của người kia bởi vì vừa chạy tới mà vẫn còn mang theo vài phần hổn hển.
“Ừm.”
“Là loại bạn gì? Tình nhân à?”
“Đúng vậy, người yêu của tôi.” Vân Mộ Hoa mỉm cười lắc lắc ngón tay thon dài, khoe ra chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp đang phát sáng lấp lánh.
“Hóa ra cậu đã kết hôn.” Giọng điệu nam sinh kia có phần thất vọng.
“Ừ.” Vân Mộ Hoa lại một lần nữa mỉm cười.
“Mộ Hoa.” Cách đó không xa, một tiếng gọi trầm thấp bất chợt vang lên.
“Thật có lỗi, bạn của tôi đến rồi.” Vân Mộ Hoa nói với nam sinh nọ.
Đối phương tự động quay đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Thụy một cái, sau đó cụp đuôi, uể oải nói, “Người kia chính là bạn trai của cậu?” Sau cùng, cậu ta mang theo một vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Âu Dương Thụy một thân âu phục cao cấp, lộ ra khí chất tao nhã vô cùng. Ánh mắt dán chặt trên người Vân Mộ Hoa, anh nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng dưới tán ngô đồng kiên nhẫn đợi chờ.
Cảnh sắc bỗng nhiên trở nên phi thường rực rỡ.
Vân Mộ Hoa bước tới bên anh.
Hai người bọn họ đứng trên con đường rợp bóng ngô đồng, bàn tay nắm chặt bàn tay… mang theo đoạn tình cảm vĩnh viễn không thể phai màu này cùng nhau bước tiếp…
Cho dù tương lai mai này có ra sao, Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy vẫn sẽ vững vàng siết chặt tay nhau, không bao giờ chia cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất