Chương 90: Người bạn cùng phòng này hơi lắm lời
Ngày hôm sau, vào lúc thu dọn hành lý, thái độ của Âu Dương Thụy đã dịu đi không ít.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, anh liền đỗ xe ở cửa biệt thự và nói với Vân Mộ Hoa, “Lên đây, anh đưa em đi.”
Vân Mộ Hoa để hành lý vào trong cốp, leo lên xe. Trường học cũng không cách nhà họ Âu Dương xa lắm, lái xe hơn nửa giờ đã tới nơi rồi.
Âu Dương Thụy giúp cậu mang hành lý vào trong kí túc xá.
Ánh sáng của gian phòng này rất tốt, vừa đúng hướng mặt trời chiếu tới, ấm áp vô cùng.
“Bừa bộn như vậy, ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có. Hay là anh giúp em thuê một gian nhà trọ gần trường học, được không?”
Vân Mộ Hoa nghĩ nghĩ một chút, thấy có chút phiền liền đáp, “Không cần, cứ ở đây đi.”
Sợ người nọ dông dài, cậu liền đuổi Âu Dương Thụy về. Bận rộn đến lúc chạng vạng, người nào đó mới thu dọn được hơn phân nửa. Gian phòng kí túc này vốn dành cho hai người ở, bạn cùng phòng của Vân Mộ Hoa đến tận khuya mới thình lình xuất hiện.
Bỏ qua nước da ngăm đen và vóc người tráng kiện, anh bạn này muốn bao nhiêu xán lạn liền có bấy nhiêu.
“Chào, tôi họ Sách.” Đối phương bắt chuyện với Vân Mộ Hoa xong liền quay sang thu dọn giường chiếu của mình.
“Mộ Hoa, Mộ Hoa, đi ăn cơm thôi, muộn thêm chút nữa sẽ không có cơm ăn đâu.” Bạn học Sách không kiên nhẫn thúc giục.
Mặc kệ đối phương tỏ ra nóng vội, Vân Mộ Hoa thầm nghĩ không bằng thu dọn xong căn phòng này trước đi, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, hứng thú ăn cơm cũng bay mất sạch.
“Đừng giục, tôi còn muốn sắp xếp đồ đạc.” Người kia càng hối thúc, Vân Mộ Hoa lại càng cuống quýt hơn, cơ hồ cảm thấy chính mình không cách nào xong việc được.
Sách tức giận lườm cậu ta một cái, “Cậu không biết nhà ăn rất đông người, cần phải đi sớm một chút hay sao?”
Hôm nay là ngày đầu Vân Mộ Hoa dọn tới nơi này, làm sao biết rõ điều ấy được? Nhưng mà cậu còn nhớ, năm ngoái khi mình còn đi học, nhà ăn cũng có đông đến thế đâu.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Bạn học Sách không chút khách khí lại thúc giục, “Tôi sắp chết đói rồi, hôm nay nhất định phải ăn một bữa thật tử tế.”
“Cậu ăn thì cứ ăn, kéo tôi theo làm cái gì?”
“Nếu đã là bạn cùng phòng, đương nhiên là phải cùng tiến cùng lui chứ.” Đối phương thản nhiên nói.
Khi bọn họ vội vã chạy tới nhà ăn, bên trong đã hết chỗ, không còn một bàn trống nào có thể ngồi. Hiển nhiên bạn học Sách vô cùng thất vọng.
“Không sao, không có chỗ ngồi chúng ta có thể mang về ăn.” Vào lúc Vân Mộ Hoa cảm thấy không nỡ, mở lời an ủi người kia, cậu lại bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Thụy đang đứng bên ngoài cửa kính nhà ăn, vẫy tay với mình.
A! Sao anh ta lại tới nữa!
Vân Mộ Hoa chạy ra khỏi nhà ăn, “Sao anh lại tới đây?”
“Trong nhà ăn không còn chỗ sao? Anh sợ em ăn uống không quen, định đưa em ra ngoài ăn tối.”
“Ừm!” Vân Mộ Hoa ngoảnh lại nhìn thoáng về phía người bạn cùng phòng mới gặp, vô cùng nghĩa khí nói, “Có thể đưa theo bạn cùng phòng của em hay không?” Ăn mảnh một mình hình như không tốt cho lắm.
“Oa~ Thật là nghĩa khí!” Sách ở bên kia vừa vểnh tay nghe được lời này, lập tức chạy tới bên cạnh hai người bọn họ.
“Cơm chúng ta vừa mua liền bỏ đi sao?” Vân Mộ Hoa hỏi.
“Đúng vậy, còn giữ lại làm cái gì?” Sách trả lời, “Cậu là đồ ngốc hả, đương nhiên là phải vứt đi rồi.”
Chẳng biết cậu bạn học này có ý đồ gì, cư nhiên còn nói thêm một câu, “Độc hưởng không bằng chung hưởng, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, cần phải tạo quan hệ tốt với bạn bè, không bằng cậu gọi thêm mấy người bạn cùng lớp chúng ta tới đây đi?”
Vân Mộ Hoa giật mình nhìn đối phương, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người nọ quay sang Âu Dương Thụy, hì hì cười nói, “Ăn cơm phải đông người một chút mới náo nhiệt, anh nói có đúng không?”
“Ừ, đi thôi.” Âu Dương Thụy bất đắc dĩ mỉm cười.
“A! Anh đồng ý thật hả?” Vân Mộ Hoa kinh ngạc hô lên.
Rất nhiều bạn học cả ăn rồi lẫn chưa ăn, thậm chí là đang ăn cũng đều bị Sách gọi tới. Càng khoa trương hơn chính là, có một vài nữ sinh rõ ràng đã được ăn no rồi lại còn chằm chằm nhìn vào Âu Dương Thụy. Điều này khiến Vân Mộ Hoa bất mãn vô cùng.
Cậu mất hứng vỗ vai Âu Dương Thụy, tựa như ra lệnh nói, “Em thấy sau này anh đừng nên đến nhà ăn của trường học nữa.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Âu Dương Thụy trưng ra một khuôn mặt nhăn như trái khổ qua, gật đầu đồng ý.
Bữa tối giống như một trò hề cứ thế trôi qua trong náo loạn. Cuối cùng, cho dù cực kì không muốn nhưng hai người bọn họ vẫn phải biệt ly.
Sau khi được Âu Dương Thụy đưa về kí túc xá, Vân Mộ Hoa rảnh rỗi nằm trên giường xem tạp chí. Bất ngờ chính là bìa cuốn tạp chí này thế nhưng lại đăng hình của Âu Dương Thụy nha.
“Đây không phải là bạn cậu sao?” Sách chẳng biết đã trở về kí túc xá lúc nào, chầm chậm đi tới phía sau Vân Mộ Hoa, nhìn vào cuốn tạp chí trên tay cậu.
Vân Mộ Hoa thiếu chút nữa bị người kia làm cho giật mình, hoảng sợ nói, “Sao cậu về mà không kêu lên một tiếng vậy?”
“Tớ vừa về.” Sách cười cười, “Rõ ràng là cậu ngắm hình người ta quá nhập thần, ngay cả tớ về lúc nào cũng không nhận thấy. Cậu thích anh ta sao?”
Vân Mộ Hoa một phát đóng lại tạp chí trên tay, không thèm quay sang nhìn Sách một cái, chỉ hỏi, “Cậu tắm rồi à?”
Bạn học Sách thấy biểu hiện không bình thường của Vân Mộ Hoa liền mỉm cười cầm lấy cuốn tạp chí ở trên giường, lật tới một trang, giơ lên trước mặt cậu, “Luật sư trẻ được yêu thích nhất. Vân Mộ Hoa, con mắt của cậu không tồi nha. Tớ nghe nói anh ta tốt nghiệp trường này, cũng có thể coi như tiền bối của chúng ta nhỉ? Có điều, người đàn ông này không phải loại tốt đẹp gì, nghe đám nữ sinh trong trường nói tâm địa của anh ta cực kỳ gian xảo.”
Tâm địa gian xảo?
Có thể quá khứ là như vậy, nhưng hiện tại Vân Mộ Hoa dám chắc, Âu Dương Thụy đã không còn như thế nữa rồi. Nghĩ tới tình cảm mà người nọ dành cho mình, lại cả những chuyện tốt đẹp mà anh đã làm mỗi lúc hai người được ở bên nhau, cậu không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh ấy luôn quan tâm đến cảm giác của mình, mặc dù sau cùng vẫn khiến cho mình mệt đến tinh bì lực tẫn, thế nhưng cảm giác lơ lửng như trôi nổi giữa chín tầng mây quả thực mang đến cho mình vô vàn tình ý.
Sách vứt cuốn tạp chí xuống, cởi áo để trần nửa thân trên lượn qua lượn lại trước mặt Vân Mộ Hoa.
“Tên này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với cậu?” Cậu ta nhiều chuyện hỏi.
“Bạn bè.”
“Bạn bè? Chứ không phải bạn tình đi?’ Sách cười cười, lấy ra một lon bia từ trong hòm gỗ, “Muốn uống một lon không?”
“Không cần, cám ơn!” Vân Mộ Hoa cũng không phản bác lại lời nói của đối phương.
Sách uống vào một ngụm bia, cởi giầy, trèo lên giường xem máy tính.
Vân Mộ Hoa cũng mở laptop của mình ra, kết nối mạng, lên MSN, liên hệ với biểu tượng hình người đang phát sáng của Âu Dương Thụy, xem ra anh ấy đã về nhà rồi.
Vân Mộ Hoa mở khung đối thoại, “Anh về rồi à?”
Âu Dương Thụy lập tức trả lời, “Về được một lúc rồi.”
“Hôm nay sao vừa về nhà đã lên MSN luôn vậy, thật là khó tin.”
“Nhớ em.”
Trong lòng Vân Mộ Hoa khẽ động một cái, “Ngốc, em cũng nhớ anh.”
Gõ xong chữ cuối cùng, Vân Mộ Hoa nhìn xuống khung thời gian ở góc dưới màn hình. Lúc này đang là bảy giờ ba mươi phút, bọn họ tạm biệt nhau lúc bảy giờ, vì thế cậu lại hỏi, “Chúng ta mới xa nhau ba mươi phút, anh đã thấy nhớ em rồi sao?”
Người nọ trả lời, “Ừ. Nhớ em.”
“Ngày mai em chính thức bắt đầu cuộc sống đường trường, trong bốn ngày kế tiếp anh không được tới gặp em đâu.”
“Thời gian sẽ qua rất nhanh, gọi video đi, để anh nhìn thấy mặt em.”
Vân Mộ Hoa mỉm cười, lập tức gửi đi một cái biểu tượng thẹn thùng, đùa giỡn nói, “Không được.”
“Tại sao? Ngày mốt, lúc tan học anh tới đón em đi ăn cơm được không?”
“Không được.” Vân Mộ Hoa lại cự tuyệt.
“Lý do?”
“Anh sẽ làm em không chuyên tâm học bài.”
“Cái cớ này anh không chấp nhận.” Âu Dương Thụy lập tức bác bỏ.
“Vậy được rồi, nhưng anh phải đến vào bữa sáng.”
“Được.”
“Hiện tại anh đang làm gì?”
“Nói chuyện phiếm với em và lướt net.”
“Khi nào anh định nghỉ ngơi?”
“Xem VCD một lát rồi sẽ nghỉ.”
Vân Mộ Hoa cười cười, “Vậy anh ngủ sớm đi.”
Hai người nói chuyện một lúc, Vân Mộ Hoa trừng mắt nhìn nhìn biểu tượng MSN của Âu Dương Thụy chuyển thành màu xám rồi mới mở bộ phim truyền hình mới nhất lên xem, sau cùng tắt máy đi ngủ.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, anh liền đỗ xe ở cửa biệt thự và nói với Vân Mộ Hoa, “Lên đây, anh đưa em đi.”
Vân Mộ Hoa để hành lý vào trong cốp, leo lên xe. Trường học cũng không cách nhà họ Âu Dương xa lắm, lái xe hơn nửa giờ đã tới nơi rồi.
Âu Dương Thụy giúp cậu mang hành lý vào trong kí túc xá.
Ánh sáng của gian phòng này rất tốt, vừa đúng hướng mặt trời chiếu tới, ấm áp vô cùng.
“Bừa bộn như vậy, ngay cả một chỗ để ngồi cũng không có. Hay là anh giúp em thuê một gian nhà trọ gần trường học, được không?”
Vân Mộ Hoa nghĩ nghĩ một chút, thấy có chút phiền liền đáp, “Không cần, cứ ở đây đi.”
Sợ người nọ dông dài, cậu liền đuổi Âu Dương Thụy về. Bận rộn đến lúc chạng vạng, người nào đó mới thu dọn được hơn phân nửa. Gian phòng kí túc này vốn dành cho hai người ở, bạn cùng phòng của Vân Mộ Hoa đến tận khuya mới thình lình xuất hiện.
Bỏ qua nước da ngăm đen và vóc người tráng kiện, anh bạn này muốn bao nhiêu xán lạn liền có bấy nhiêu.
“Chào, tôi họ Sách.” Đối phương bắt chuyện với Vân Mộ Hoa xong liền quay sang thu dọn giường chiếu của mình.
“Mộ Hoa, Mộ Hoa, đi ăn cơm thôi, muộn thêm chút nữa sẽ không có cơm ăn đâu.” Bạn học Sách không kiên nhẫn thúc giục.
Mặc kệ đối phương tỏ ra nóng vội, Vân Mộ Hoa thầm nghĩ không bằng thu dọn xong căn phòng này trước đi, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, hứng thú ăn cơm cũng bay mất sạch.
“Đừng giục, tôi còn muốn sắp xếp đồ đạc.” Người kia càng hối thúc, Vân Mộ Hoa lại càng cuống quýt hơn, cơ hồ cảm thấy chính mình không cách nào xong việc được.
Sách tức giận lườm cậu ta một cái, “Cậu không biết nhà ăn rất đông người, cần phải đi sớm một chút hay sao?”
Hôm nay là ngày đầu Vân Mộ Hoa dọn tới nơi này, làm sao biết rõ điều ấy được? Nhưng mà cậu còn nhớ, năm ngoái khi mình còn đi học, nhà ăn cũng có đông đến thế đâu.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Bạn học Sách không chút khách khí lại thúc giục, “Tôi sắp chết đói rồi, hôm nay nhất định phải ăn một bữa thật tử tế.”
“Cậu ăn thì cứ ăn, kéo tôi theo làm cái gì?”
“Nếu đã là bạn cùng phòng, đương nhiên là phải cùng tiến cùng lui chứ.” Đối phương thản nhiên nói.
Khi bọn họ vội vã chạy tới nhà ăn, bên trong đã hết chỗ, không còn một bàn trống nào có thể ngồi. Hiển nhiên bạn học Sách vô cùng thất vọng.
“Không sao, không có chỗ ngồi chúng ta có thể mang về ăn.” Vào lúc Vân Mộ Hoa cảm thấy không nỡ, mở lời an ủi người kia, cậu lại bất ngờ nhìn thấy Âu Dương Thụy đang đứng bên ngoài cửa kính nhà ăn, vẫy tay với mình.
A! Sao anh ta lại tới nữa!
Vân Mộ Hoa chạy ra khỏi nhà ăn, “Sao anh lại tới đây?”
“Trong nhà ăn không còn chỗ sao? Anh sợ em ăn uống không quen, định đưa em ra ngoài ăn tối.”
“Ừm!” Vân Mộ Hoa ngoảnh lại nhìn thoáng về phía người bạn cùng phòng mới gặp, vô cùng nghĩa khí nói, “Có thể đưa theo bạn cùng phòng của em hay không?” Ăn mảnh một mình hình như không tốt cho lắm.
“Oa~ Thật là nghĩa khí!” Sách ở bên kia vừa vểnh tay nghe được lời này, lập tức chạy tới bên cạnh hai người bọn họ.
“Cơm chúng ta vừa mua liền bỏ đi sao?” Vân Mộ Hoa hỏi.
“Đúng vậy, còn giữ lại làm cái gì?” Sách trả lời, “Cậu là đồ ngốc hả, đương nhiên là phải vứt đi rồi.”
Chẳng biết cậu bạn học này có ý đồ gì, cư nhiên còn nói thêm một câu, “Độc hưởng không bằng chung hưởng, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, cần phải tạo quan hệ tốt với bạn bè, không bằng cậu gọi thêm mấy người bạn cùng lớp chúng ta tới đây đi?”
Vân Mộ Hoa giật mình nhìn đối phương, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người nọ quay sang Âu Dương Thụy, hì hì cười nói, “Ăn cơm phải đông người một chút mới náo nhiệt, anh nói có đúng không?”
“Ừ, đi thôi.” Âu Dương Thụy bất đắc dĩ mỉm cười.
“A! Anh đồng ý thật hả?” Vân Mộ Hoa kinh ngạc hô lên.
Rất nhiều bạn học cả ăn rồi lẫn chưa ăn, thậm chí là đang ăn cũng đều bị Sách gọi tới. Càng khoa trương hơn chính là, có một vài nữ sinh rõ ràng đã được ăn no rồi lại còn chằm chằm nhìn vào Âu Dương Thụy. Điều này khiến Vân Mộ Hoa bất mãn vô cùng.
Cậu mất hứng vỗ vai Âu Dương Thụy, tựa như ra lệnh nói, “Em thấy sau này anh đừng nên đến nhà ăn của trường học nữa.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Âu Dương Thụy trưng ra một khuôn mặt nhăn như trái khổ qua, gật đầu đồng ý.
Bữa tối giống như một trò hề cứ thế trôi qua trong náo loạn. Cuối cùng, cho dù cực kì không muốn nhưng hai người bọn họ vẫn phải biệt ly.
Sau khi được Âu Dương Thụy đưa về kí túc xá, Vân Mộ Hoa rảnh rỗi nằm trên giường xem tạp chí. Bất ngờ chính là bìa cuốn tạp chí này thế nhưng lại đăng hình của Âu Dương Thụy nha.
“Đây không phải là bạn cậu sao?” Sách chẳng biết đã trở về kí túc xá lúc nào, chầm chậm đi tới phía sau Vân Mộ Hoa, nhìn vào cuốn tạp chí trên tay cậu.
Vân Mộ Hoa thiếu chút nữa bị người kia làm cho giật mình, hoảng sợ nói, “Sao cậu về mà không kêu lên một tiếng vậy?”
“Tớ vừa về.” Sách cười cười, “Rõ ràng là cậu ngắm hình người ta quá nhập thần, ngay cả tớ về lúc nào cũng không nhận thấy. Cậu thích anh ta sao?”
Vân Mộ Hoa một phát đóng lại tạp chí trên tay, không thèm quay sang nhìn Sách một cái, chỉ hỏi, “Cậu tắm rồi à?”
Bạn học Sách thấy biểu hiện không bình thường của Vân Mộ Hoa liền mỉm cười cầm lấy cuốn tạp chí ở trên giường, lật tới một trang, giơ lên trước mặt cậu, “Luật sư trẻ được yêu thích nhất. Vân Mộ Hoa, con mắt của cậu không tồi nha. Tớ nghe nói anh ta tốt nghiệp trường này, cũng có thể coi như tiền bối của chúng ta nhỉ? Có điều, người đàn ông này không phải loại tốt đẹp gì, nghe đám nữ sinh trong trường nói tâm địa của anh ta cực kỳ gian xảo.”
Tâm địa gian xảo?
Có thể quá khứ là như vậy, nhưng hiện tại Vân Mộ Hoa dám chắc, Âu Dương Thụy đã không còn như thế nữa rồi. Nghĩ tới tình cảm mà người nọ dành cho mình, lại cả những chuyện tốt đẹp mà anh đã làm mỗi lúc hai người được ở bên nhau, cậu không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh ấy luôn quan tâm đến cảm giác của mình, mặc dù sau cùng vẫn khiến cho mình mệt đến tinh bì lực tẫn, thế nhưng cảm giác lơ lửng như trôi nổi giữa chín tầng mây quả thực mang đến cho mình vô vàn tình ý.
Sách vứt cuốn tạp chí xuống, cởi áo để trần nửa thân trên lượn qua lượn lại trước mặt Vân Mộ Hoa.
“Tên này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với cậu?” Cậu ta nhiều chuyện hỏi.
“Bạn bè.”
“Bạn bè? Chứ không phải bạn tình đi?’ Sách cười cười, lấy ra một lon bia từ trong hòm gỗ, “Muốn uống một lon không?”
“Không cần, cám ơn!” Vân Mộ Hoa cũng không phản bác lại lời nói của đối phương.
Sách uống vào một ngụm bia, cởi giầy, trèo lên giường xem máy tính.
Vân Mộ Hoa cũng mở laptop của mình ra, kết nối mạng, lên MSN, liên hệ với biểu tượng hình người đang phát sáng của Âu Dương Thụy, xem ra anh ấy đã về nhà rồi.
Vân Mộ Hoa mở khung đối thoại, “Anh về rồi à?”
Âu Dương Thụy lập tức trả lời, “Về được một lúc rồi.”
“Hôm nay sao vừa về nhà đã lên MSN luôn vậy, thật là khó tin.”
“Nhớ em.”
Trong lòng Vân Mộ Hoa khẽ động một cái, “Ngốc, em cũng nhớ anh.”
Gõ xong chữ cuối cùng, Vân Mộ Hoa nhìn xuống khung thời gian ở góc dưới màn hình. Lúc này đang là bảy giờ ba mươi phút, bọn họ tạm biệt nhau lúc bảy giờ, vì thế cậu lại hỏi, “Chúng ta mới xa nhau ba mươi phút, anh đã thấy nhớ em rồi sao?”
Người nọ trả lời, “Ừ. Nhớ em.”
“Ngày mai em chính thức bắt đầu cuộc sống đường trường, trong bốn ngày kế tiếp anh không được tới gặp em đâu.”
“Thời gian sẽ qua rất nhanh, gọi video đi, để anh nhìn thấy mặt em.”
Vân Mộ Hoa mỉm cười, lập tức gửi đi một cái biểu tượng thẹn thùng, đùa giỡn nói, “Không được.”
“Tại sao? Ngày mốt, lúc tan học anh tới đón em đi ăn cơm được không?”
“Không được.” Vân Mộ Hoa lại cự tuyệt.
“Lý do?”
“Anh sẽ làm em không chuyên tâm học bài.”
“Cái cớ này anh không chấp nhận.” Âu Dương Thụy lập tức bác bỏ.
“Vậy được rồi, nhưng anh phải đến vào bữa sáng.”
“Được.”
“Hiện tại anh đang làm gì?”
“Nói chuyện phiếm với em và lướt net.”
“Khi nào anh định nghỉ ngơi?”
“Xem VCD một lát rồi sẽ nghỉ.”
Vân Mộ Hoa cười cười, “Vậy anh ngủ sớm đi.”
Hai người nói chuyện một lúc, Vân Mộ Hoa trừng mắt nhìn nhìn biểu tượng MSN của Âu Dương Thụy chuyển thành màu xám rồi mới mở bộ phim truyền hình mới nhất lên xem, sau cùng tắt máy đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất