Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 69

Trước Sau
Diệp Mạc hôn dọc xuống, tại cổ, tại ngực, đến bụng tạo ra một chuỗi hôn ngân. Chỉ cần Diệp Mạc lướt đến đâu thì ở đó lập tức tràn ngập dấu vết của anh.

Anh lấy tay chạm nhẹ lên dấu hôn do chính mình tạo ra, mỉm cười hài lòng. Dấu vết của anh đang ở trên người của Sở Hạ, vậy nên hắn chính là người của anh.

Cơ bụng Sở Hạ phập phồng, hắn nhìn chằm chằm vào khoé môi hơi nhếch lên của Diệp Mạc, đột nhiên rất muốn chạm vào nó.

Dù sao cũng đang chuẩn bị làm chuyện còn đáng xấu hổ hơn, thế nên Sở Hạ gạt bỏ ngượng ngùng, tuân theo dục vọng của mình mà vòng một tay kéo đầu Diệp Mạc xuống.

"Ừm..."

Diệp Mạc dường như có chút bất ngờ, sau đó liền phối hợp mà há miệng ra, cùng Sở Hạ hôn sâu. Hôn anh vô cùng dễ chịu, Sở Hạ thích cảm giác này.

Tay của anh không hề nhàn rỗi, lướt qua từng múi cơ bụng đàn hồi nhưng không hề thô kệch mà chạm tới túp lều đang dần dựng thẳng.

Vị trí quan trọng bị người ta nắm lấy như vậy không tránh khỏi giật mình. Sở Hạ theo bản năng muốn khép chân lại, lập tức bị Diệp Mạc ngăn cản.

Anh an ủi mà hôn một cái lên môi hắn, sau đó kéo quần lót của hắn ra, nắm lấy hạ thể ấm nóng trên tay. Tay hắn xẹt nhẹ qua đỉnh khấc, đã từng nắm qua nó một lần rồi thế nên anh rất rõ chỗ nào sẽ khiến hắn đạt được khoái cảm.

"Hừ."

Tiếng kêu nhỏ như muỗi kêu, hiển nhiên Sở Hạ đang rất thoải mái. Bàn tay Diệp Mạc như có ma lực khiến hắn thoải mái như muốn bay lên.

Sở Hạ khép hờ mắt, liếc xuống dưới. Gương mặt Diệp Mạc bình thường lạnh lùng là thế, thế nhưng bây giờ lại tràn ngập ý muốn xâm chiếm, dục vọng khó kiểm soát thông qua từng ánh nhìn cử chỉ của anh.

Không riêng gì Diệp Mạc, hiện tại Sở Hạ cũng thấy khô nóng. Đây là trải nghiệm đầu tiên của hắn, tin chắc rằng Diệp Mạc cũng thế. Vậy nên trong sự xấu hổ còn xen lẫn cả mong đợi.

Sở Hạ cắn răng, kiềm chế tiếng kêu sắp phát ra của mình. Hắn thở dốc, khoái cảm từ dưới hạ thân truyền thẳng lên thần kinh.

Ngay lúc hắn chuẩn bị bắn ra, đột nhiên Diệp Mạc chặn lại. Bị bịt chặt như vậy khiến Sở Hạ hụt hẫng không thể tả, hắn vặn vẹo người, muốn tránh thoát khỏi ma chưởng của Diệp Mạc.

"Nói một câu dễ nghe sẽ cho em bắn." Diệp Mạc lại bắt đầu bộc phát sự tàn ác của mình.

"Anh..." Sở Hạ không biết phải nói gì hơn, hiện tại hắn đang khó chịu đến phát điên rồi.

Diệp Mạc thổi khí bên tai của hắn, lồng ngực rung rung. "Nếu không nói thì cứ để như vậy đi."

Thỉnh thoảng tính khí lại bị anh trêu chọc một cái, thế nhưng chung quy vẫn không chạm tới điểm mấu chốt khiến cho Sở Hạ nghẹn đến muốn đánh người.

Câu dễ nghe là câu gì cơ chứ? Làm sao mà hắn biết Diệp Mạc muốn nghe gì.



Thấy vẻ rối trí hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của Sở Hạ, Diệp Mạc đột nhiên cảm thấy thú vị, cúi đầu nhìn kỹ.

Vẻ mặt của Diệp Mạc đúng kiểu vui sướng khi người gặp nạn khiến Sở Hạ không nhịn được chửi lên, "Anh... khốn nạn."

"Hửm?" Diệp Mạc cố ý kéo dài giọng nói, vuốt ve hạ thể của Sở Hạ mấy cái tựa như uy hiếp.

Hạ thể bị bịt nghẹn muốn chết, tựa như nửa giây sau sẽ nổ tung.

"Anh..." Sở Hạ thật sự không chịu nổi nữa, nhỏ giọng van xin, "Làm ơn... cho tôi bắn đi."

Lúc này Diệp Mạc không làm khó dễ hắn nữa, anh cười nhẹ hôn lên trán hắn, tuốt nhanh mấy cái cho Sở Hạ thoải mái phóng thích.

Sở Hạ cuối cùng cũng được thoải mái, thở dốc nằm mềm oặt xuống giường. Hắn không buồn liếc mắt nhìn người vừa bắt nạt mình nữa, khép hờ mắt lại.

Diệp Mạc kéo ngăn tủ kia ra, lấy một chai gì đó rồi đổ lên tay. Chất dịch đặc mát lạnh, anh xoa tay cảm nhận độ trơn của nó rồi mới chậm rãi chạm vào hậu huyệt chặt chẽ của Sở Hạ.

Sở Hạ đang nhắm mắt, đột nhiên dưới mông truyền tới cảm giác lành lạnh khiến hắn giật mình.

"Anh... làm gì vậy?"

Diệp Mạc thử thăm dò cho vào một ngón tay, quả nhiên chặt quá.

"Ngoan nào, thả lỏng."

Anh dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên bờ mông vừa săn chắc lại vừa mềm mại của hắn.

Chỉ vừa mới cho vào một ngón tay mà Sở Hạ cảm thấy rất khó chịu, cái cảm giác dưới mông chứa dị vật quả thật rất kỳ lạ. Hắn cắn răng, cố gắng thả lỏng bản thân.

Diệp Mạc vừa chậm rãi đưa ngón tay vào, vừa dịu dàng hôn an ủi làm hắn phân tâm. Anh biết rằng nếu như không làm tốt bước đầu thì lát nữa sẽ rất khó chịu.

Được an ủi như vậy, Sở Hạ cũng dần thả lỏng hơn, nhân cơ hội đó Diệp Mạc liền chen vào ngón tay thứ hai. Hai ngón tay vừa nhét đã căng cứng, trán của Sở Hạ lập tức rỉ mồ hôi, cảm giác đau đớn từ chỗ khó nói này khiến hắn nhăn mày.

"Thả lỏng nào, nếu không lát nữa em sẽ bị thương." Diệp Mạc hôn nhẹ lên ngực hắn, khàn giọng thì thầm.

Hắn cũng muốn thế chứ, có điều rất khó chịu. Cũng may là Sở Hạ đã quen với những trận đau, thế nên nếu cắn răng cố nhịn thì cơn đau này chẳng là gì cả.

Ba ngón tay thành công chui vào, Diệp Mạc đầu tiên dừng lại để cho hắn kịp thích ứng, sau đó mới bắt đầu di chuyển.

"Rất nhanh sẽ sướng thôi." Diệp Mạc chưa bao giờ kiên nhẫn an ủi một người như vậy, nếu để Cẩn Hiên nhìn thấy có lẽ cằm sẽ rơi xuống đất mất.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngón trỏ của Diệp Mạc xẹt qua chỗ nào đó khiến Sở Hạ cong eo lên, âm thanh trong miệng cũng biến điệu.



Hai người đều sửng sốt, Sở Hạ lập tức bịt miệng lại. Diệp Mạc lại như được cổ vũ không ngừng cọ qua điểm gồ mà mình vừa tìm được.

"A..."

Khoái cảm kỳ lạ khiến mắt Sở Hạ hoa lên, sung sướng lan từ xương cụt lên đến đỉnh đầu. Hạ thân vừa bắn ra lại cứng lên lần nữa.

Đây là loại kích thích gì vậy?

Diệp Mạc thật sự không chờ nổi nữa, hạ bộ đã cứng đến phát đau. Anh đã nghẹn lâu rồi, nghẹn nữa sẽ thành bệnh mất.

"Tôi vào nhé." Diệp Mạc cúi đầu liếm vành tai của hắn.

Sở Hạ xấu hổ che mặt lại, từ trong tay phát ra âm thanh lúng búng, "Muốn làm gì thì làm đi."

Người yêu đã cho phép, Diệp Mạc lập tức bộc lộ ra bản lĩnh đã tích lũy nhiều năm, trực tiếp khiến Sở Hạ không khép miệng lại được.

Âm thanh khiêu khích đáng xấu hổ cứ vang liên tục không ngừng nghỉ, ga giường ẩm ướt trông thật dâm mỹ.

Sở Hạ bị ép gập hai chân lại, đầu nhũ bị bắp đùi cọ qua tạo ra dục hoả thiêu đốt người. Hắn trần trụi bị sức lực mạnh mẽ của Diệp Mạc đỉnh từng cú, lần nào lần nấy đều chạm tới tử huyệt.

"Ư... Chậm..." Sở Hạ hụt hơi, tiếng kêu vừa mới bật ra liền trở thành rên rỉ.

Tính khí trương cứng chảy ra dâm mỹ liên tục, thật đáng xấu hổ, bị làm đến mức muốn bắn.

Diệp Mạc vuốt ve hạ thể của hắn, trêu chọc, "Dâm loạn quá đi mất."

Anh túm chặt lấy đầu khấc ngăn không cho hắn bắn, hông ra sức thúc về phía trước.

"Chờ, cùng tôi bắn."

Hạ thể của Diệp Mạc thô to, đỉnh lần nào lần nấy đều vào sâu bên trong. Sở Hạ nghẹn nghẹn, nước mắt sinh lý cũng dần chảy ra.

Diệp Mạc cúi đầu cùng hắn hôn triền miên, môi hé ra thở nhẹ, không ngừng đâm chọc nặng nề.

"Tôi... không nhịn nổi nữa." Sở Hạ đã đến giới hạn, hậu huyệt co rút cắn chặt lấy Diệp Mạc, sau đó lập tức phóng ra dịch thể trắng đục.

"Chậc!"

Bị hắn cắn chặt như vậy, Diệp Mạc nhếch mày, không kìm được mà bắn thẳng vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau