Chương 26: Cảnh sát mặt trăng
Editor: Sasaswa
"Anh?" Thời gian yên tĩnh ngắn ngửi rất nhanh đã biến mất, Bùi Lệ lấy một dĩa dưa ra mời khách, nhìn bộ dáng chật vật dơ bẩn của Thẩm Du Tu trên ghế sô pha trong lòng có hơi áy náy, đưa mắt nhìn Bùi Tự thúc giục: "Anh mau đem đồ cho Thẩm ca thay đi, anh ấy cứ như vậy mà về thì không ổn lắm."
Thẩm Du Tu nhíu mày, thừa dịp lúc Bùi Lệ quay lưng lại thì nhận lấy ly nước Bùi Tự đưa đến, nở một nụ cười đẩy ẩn ý, đứng lên nói: "Đúng vậy, phải đổi."
Bùi Tự làm ngơ đi vào một căn phòng.
Thẩm Du Tu rất thích bộ dáng này của hắn, như một con cá không chịu đớp thính mà chờ người tới đổi một con mồi lớn hơn, có lẽ cảm giác được theo đuổi rất thú vị. Thẩm Du Tu đem những nghi vấn mơ hồ vừa nãy quên đi, trước khi nhận lấy ly nước đầu ngón tay cậu không biết cố ý hay vô ý mà chạm vào cổ tay Bùi Tự hai lần, lúc nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở dày đặc của đối phương thì còn lớn mật nhếch miệng nở nụ cười.
Bùi Tự một mặt không cho là đúng. Môi hắn khẽ nhếch, đầu lưỡi bên trong lóe lên, tay không nặng không nhẹ nắm chặt cánh tay không bị thương của Thẩm Du Tu, kéo người vào trong căn phòng.
Nhà Bùi Tự rất nhỏ, diện tích chỉ bằng một phần ba căn nhà của Thẩm Du Tu. Hai phòng ngủ một phòng khách, trong không gian này chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để làm phòng cho Bùi Tự. Hai người đàn ông chen vào liền cảm thấy chật chội, vừa đóng cửa lại, Thẩm Du Tu đã theo sát Bùi Tự, khoảng da trắng lộ ra ngày càng nhiều đang kề sát vào nhau.
Bầu trời đang chậm rãi chìm vào màn đêm, âm u tĩnh mịch hiện màu tím đậm, những tia sáng ít ỏi còn sót lại chiếu xuyên qua cửa sổ, keo kiệt rơi xuống một ít đồ vật. Làn da Bùi Tự thoạt nhìn càng trắng hơn như được đặc biệt ưu ái, thậm chí còn làm Thẩm Du Tu có ảo giác hắn đang toả sáng.
"Thành thật chút đi." Bùi Tự đẩy cậu ra nói.
"Sợ em gái cậu biết mỗi ngày cậu ngủ cùng ai sao?" Thẩm Du Tu cười hắn, tay cậu so với cái ly thủy tinh kia còn nóng hơn, bắt đầu đưa tay vào áo của Bùi Tự làm loạn, dọc theo cơ bụng chập trùng trượt lên.
Thủy tinh sát qua da, trong bóng tối động tác xoa của Thẩm Du Tu càng trở nên ám muội. Bùi Tự nhìn miếng băng gạc trên tay phải Thẩm Du Tu, không muốn cùng cậu phân cao thấp: "Anh có thay quần áo không?"
"Thay chứ." Thẩm Du Tu thu tay về, tiện tay cất lại cái cốc, một tay lười biếng cởi nút cổ áo.
Bùi Tự chộp lấy chiếc áo thun nhăn nheo từ trên giường đưa cho cậu: "Thay cái này." Hắn cho rằng dù Thẩm Du Tu ở trong căn phòng cũ nát này cũng không thể làm giảm được sự tôn quý của cậu, hoặc là nói cùng nơi này không có liên quan gì cho nên cũng lười nhọc lòng đi tìm. Thẩm Du Tu không trực tiếp đi thay mà quay lại hỏi hắn: "Có phòng tắm không?"
Cậu cởi áo sơ mi ra, vòng eo bắt mắt lập tức lộ ra, lại vô tội nói: "Lăn một vòng trên đất, muốn tắm."
Bùi Tự rốt cục cắn mồi, cơ mặt thoáng buông lỏng, nắn bóp mép áo sơ mi của cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn mang bộ dáng này ra ngoài?"
Thẩm Du Tu sầm mặt cười một tiếng, giơ tay cầm lấy cằm của hắn hôn một cái mới nghiêm túc nói: "Lấy khăn ướt là được, cánh tay quá dơ."
Bùi Tự cảm thấy hơi bất ngờ, như không ngờ đại thiếu gia ngày hôm nay lại tốt như vậy. Hắn đi ra tìm cái khăn rồi tiến vào, Thẩm Du Tu đã thay quần áo xong, ngồi cậu ngồi trên giường cầm bao thuốc lá bị ném trên giường. Áo thun của Bùi Tự mặc trên người Thẩm Du Tu rất vừa vặn, làm cho cậu hòa nhập một cách tự nhiên với căn phòng, căn nhà này của Bùi Tự.
Thẩm Du Tu lắc lắc cánh tay, ra hiệu kêu Bùi Tự giúp cậu lau cát và mồ hôi trên tay. Bùi Tự nắm cổ tay cậu, dùng khăn ấm lau qua hai lần, cúi đầu liếc thấy quần tây đang mặc không phù hợp với cái áo thun, mở miệng nói: "Được rồi, tôi lái xe chở anh về."
"Gấp cái gì." Khăn mặt nhiệt độ vừa phải làm Thẩm Du Tu cảm thấy rất thoải mái, ngửa mặt về phía sau, miễn cưỡng nói: "Tôi tới dùng bữa, cơm vẫn chưa có ăn."
Bùi Tự bị cậu trở tay lôi người xuống vẫn không kháng cự, chỉ nói: "Tùy anh."
Thẩm Du Tu cùng hắn song song ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy ánh trăng treo trên cao thông qua ô cửa sổ nhỏ cách họ chưa đầy một mét, yên tĩnh huyền ảo trong trời đêm. Đầu giường đặt ngọn đèn nhỏ đã cũ, hắn lục lọi tìm công tắc bật lên, tách một tiếng, căn phòng sáng lên một chút, Thẩm Du Tu thấy phía dưới chui đèn có dán cái logo, cậu vừa cười vừa nói: "Tiểu thần đồng —— đèn này con gái của dì tôi cũng dùng, cô bé kia đúng là rất thông minh, làm sao cả cậu cũng dùng loại đèn này vậy."
Bùi Tự từ trong tay cậu lấy lại bao thuốc, đốt một điếu, không quan tâm lời cậu chế nhạo: "Dì của anh?"
Loại đèn này rất tiện, kiểu dáng cũng cũ, các kệ hàng hóa trong siêu thị không thể tìm được, chỉ có ở tiệm tạp hóa nhỏ, người có tiền không cần tiết kiệm như Thẩm Du Tu sẽ không mua loại này.
"Ừm. Là bảo mẫu nhà tôi." Thẩm Du Tu nói: "Theo tôi mười năm."
"Thời gian tôi ở với bà ấy còn nhiều hơn ở với ba mẹ, vài năm trước dì ấy xin nghỉ việc để đi Mĩ cùng con gái." Thẩm Du Tu ngáp một cái, ngước nhìn bầu trời xám xanh bên ngoài cửa sổ: "Lúc học đại học tôi có đến nhà dì dạy tiếng anh cho con gái dì ấy... Nhà cậu cùng nhà bà dì ấy giống nhau."
"Anh?" Bùi Tự bắt lấy trọng điểm, xuất ra một âm thanh đơn.
"Tôi." Thẩm Du Tu nghiêng mặt liếc hắn một cái, gay gắt nói: "Con bé kia so với cậu biết tri ân báo đáp hơn nhiều."
Bùi Tự dùng tay đẩy mặt cậu ra. Thẩm Du Tu không vui, duỗi cái tay bị thương ra, cưỡng ép vòng qua cổ Bùi Tự ép hắn cuối xuống. Này đó vải băng xác thực phi thường hữu dụng, theo từng động tác mà từ từ lỏng ra một chút, mặc cho mặt của hắn kề sát tới bả vai.
Thẩm Du Tu không thích người hút thuốc, ám mùi khói cũng không được, cậu ngửi thấy đầy mùi thuốc lá trên người Bùi Tự, như sặc nước trong bể bơi hít thở không được. Nhưng bộ dáng Bùi Tự lúc hút thuốc nhìn rất đẹp, mùi thuốc có thể miễn cưỡng cho qua, thậm chí còn có sức mê hoặc. Thẩm Du Tu lấy điếu thuốc từ trên miệng Bùi Tự xuống hút thử một hơi, ngay sau đó liền ghét bỏ nhét trở về.
Bùi Tự không quan tâm, tiếp tục kẹp điếu thuốc, chậm rãi ngậm vào miệng.
"Thỉnh thoảng bà ấy có gọi cho tôi...Tháng trước còn mắng tôi gửi đồ cho bà, bà nghĩ phí vận chuyển còn mắc hơn tiền hàng." Trong mắt Thẩm Du Tu có chút ý cười, quay về phía mặt ngoài cửa sổ phun ra khói thuốc: "Bà ở đó sống rất tốt, con gái cũng chuẩn bị kết thúc chương trình đại học, sau này chắc định cư ở đó luôn."
"Không quay về?" Bùi Tự nghi vấn hỏi.
Thẩm Du Tu cũng nghe hiểu: "Thăm tôi? Bà nói vé máy bay quá đắt." Cậu cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa bà cũng có gia đình cần phải chăm sóc —— cho dù chỉ là một người con gái."
Thẩm Du Tu rơi vào hồi ức, kể chuyện cũ một lúc, đúng lúc dừng lại, rất nhanh chuyển sang đề tài khác: "Em cái cậu với con gái bà có chút giống nhau."
Thính giả duy nhất của cậu nghe rất nghiêm túc, không bao lâu sau hít một hơi thuốc, ngẩng đầu lên nói: "Em gái tôi không phải người may mắn."
Thẩm Du Tu quay mặt lại nhìn hắn, lúc trong phòng khám, đoạn nói chuyện của hai anh em Bùi Tự nói về ba người đàn ông hồi chiều cậu cũng có nghe được. Cậu biết ý tứ của hắn, nhưng Bùi Lệ có Bùi Tự, dù sao cũng hơn người cô đơn không có ai bên cạnh, vì vậy dù thế nào thì đó cũng là điều may mắn.
"Cũng không quá xui xẻo, không phải còn cậu sao." Thẩm Du Tu không biết nói cho ai nghe, tâm tình thật giả không rõ, chỉ chăm chú nhìn cánh mũi mỏng cùng chóp mũi phi thường tinh xảo của Bùi Tự.
Thẩm Du Tu nhìn quá lâu, Bùi Tự không có cách nào không cảm giác được, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu một hồi, đột nhiên nhướng mày, giơ tay lấy khăn mặt chỉ còn chút nhiệt độ ấm áp chạm vào phía dưới mắt Thẩm Du Tu: "Ở đây cũng bị thương?"
Thẩm Du Tu bị hắn chạm có chút đau xót, mặt nhíu lại: "Không chú ý."
Là vết thương rất nhỏ cho nên bác sĩ trong phòng khám cũng không để ý, chưa xử lí qua.
"Hoa mắt sao." Bùi Tự dùng ngón tay xoa vùng da gần mắt, dừng một chút tại nốt ruồi ở đuôi mắt, chuyện bé xé ra to vứt khăn mặt qua một bên, miệng ngậm khói, thuần thục từ ngăn kéo bên cạnh lấy tăm bông và dung dịch sát trùng ra.
Động tác tỉ mỉ làm Bùi Tự không giống Bùi Tự. Bùi Tự trước mặt bây giờ phi thường chăm chú cùng quan tâm, mà Bùi Tự trước đây không giống người sẽ làm vậy với bất kì ai. Hắn là một cảnh sát cô đơn lưu lại trên mặt trăng - cảnh sát mặt trăng, hắn chỉ cần ngôi sao, thiên thạch hay vũ trụ màu lam đậm phía xa. Nhưng giờ khắc này Thẩm Du Tu cũng không để ý, cậu nguyện ý bỏ chiếc máy pha cà phê để tự mình có thể pha cà phê và làm bánh donut cho duy nhất một người, rồi cùng hắn tuần tra, dạo chơi, chia sẻ tất cả ánh trăng cùng toàn bộ khung cảnh mặt trời lặn.
"Anh?" Thời gian yên tĩnh ngắn ngửi rất nhanh đã biến mất, Bùi Lệ lấy một dĩa dưa ra mời khách, nhìn bộ dáng chật vật dơ bẩn của Thẩm Du Tu trên ghế sô pha trong lòng có hơi áy náy, đưa mắt nhìn Bùi Tự thúc giục: "Anh mau đem đồ cho Thẩm ca thay đi, anh ấy cứ như vậy mà về thì không ổn lắm."
Thẩm Du Tu nhíu mày, thừa dịp lúc Bùi Lệ quay lưng lại thì nhận lấy ly nước Bùi Tự đưa đến, nở một nụ cười đẩy ẩn ý, đứng lên nói: "Đúng vậy, phải đổi."
Bùi Tự làm ngơ đi vào một căn phòng.
Thẩm Du Tu rất thích bộ dáng này của hắn, như một con cá không chịu đớp thính mà chờ người tới đổi một con mồi lớn hơn, có lẽ cảm giác được theo đuổi rất thú vị. Thẩm Du Tu đem những nghi vấn mơ hồ vừa nãy quên đi, trước khi nhận lấy ly nước đầu ngón tay cậu không biết cố ý hay vô ý mà chạm vào cổ tay Bùi Tự hai lần, lúc nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở dày đặc của đối phương thì còn lớn mật nhếch miệng nở nụ cười.
Bùi Tự một mặt không cho là đúng. Môi hắn khẽ nhếch, đầu lưỡi bên trong lóe lên, tay không nặng không nhẹ nắm chặt cánh tay không bị thương của Thẩm Du Tu, kéo người vào trong căn phòng.
Nhà Bùi Tự rất nhỏ, diện tích chỉ bằng một phần ba căn nhà của Thẩm Du Tu. Hai phòng ngủ một phòng khách, trong không gian này chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để làm phòng cho Bùi Tự. Hai người đàn ông chen vào liền cảm thấy chật chội, vừa đóng cửa lại, Thẩm Du Tu đã theo sát Bùi Tự, khoảng da trắng lộ ra ngày càng nhiều đang kề sát vào nhau.
Bầu trời đang chậm rãi chìm vào màn đêm, âm u tĩnh mịch hiện màu tím đậm, những tia sáng ít ỏi còn sót lại chiếu xuyên qua cửa sổ, keo kiệt rơi xuống một ít đồ vật. Làn da Bùi Tự thoạt nhìn càng trắng hơn như được đặc biệt ưu ái, thậm chí còn làm Thẩm Du Tu có ảo giác hắn đang toả sáng.
"Thành thật chút đi." Bùi Tự đẩy cậu ra nói.
"Sợ em gái cậu biết mỗi ngày cậu ngủ cùng ai sao?" Thẩm Du Tu cười hắn, tay cậu so với cái ly thủy tinh kia còn nóng hơn, bắt đầu đưa tay vào áo của Bùi Tự làm loạn, dọc theo cơ bụng chập trùng trượt lên.
Thủy tinh sát qua da, trong bóng tối động tác xoa của Thẩm Du Tu càng trở nên ám muội. Bùi Tự nhìn miếng băng gạc trên tay phải Thẩm Du Tu, không muốn cùng cậu phân cao thấp: "Anh có thay quần áo không?"
"Thay chứ." Thẩm Du Tu thu tay về, tiện tay cất lại cái cốc, một tay lười biếng cởi nút cổ áo.
Bùi Tự chộp lấy chiếc áo thun nhăn nheo từ trên giường đưa cho cậu: "Thay cái này." Hắn cho rằng dù Thẩm Du Tu ở trong căn phòng cũ nát này cũng không thể làm giảm được sự tôn quý của cậu, hoặc là nói cùng nơi này không có liên quan gì cho nên cũng lười nhọc lòng đi tìm. Thẩm Du Tu không trực tiếp đi thay mà quay lại hỏi hắn: "Có phòng tắm không?"
Cậu cởi áo sơ mi ra, vòng eo bắt mắt lập tức lộ ra, lại vô tội nói: "Lăn một vòng trên đất, muốn tắm."
Bùi Tự rốt cục cắn mồi, cơ mặt thoáng buông lỏng, nắn bóp mép áo sơ mi của cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn mang bộ dáng này ra ngoài?"
Thẩm Du Tu sầm mặt cười một tiếng, giơ tay cầm lấy cằm của hắn hôn một cái mới nghiêm túc nói: "Lấy khăn ướt là được, cánh tay quá dơ."
Bùi Tự cảm thấy hơi bất ngờ, như không ngờ đại thiếu gia ngày hôm nay lại tốt như vậy. Hắn đi ra tìm cái khăn rồi tiến vào, Thẩm Du Tu đã thay quần áo xong, ngồi cậu ngồi trên giường cầm bao thuốc lá bị ném trên giường. Áo thun của Bùi Tự mặc trên người Thẩm Du Tu rất vừa vặn, làm cho cậu hòa nhập một cách tự nhiên với căn phòng, căn nhà này của Bùi Tự.
Thẩm Du Tu lắc lắc cánh tay, ra hiệu kêu Bùi Tự giúp cậu lau cát và mồ hôi trên tay. Bùi Tự nắm cổ tay cậu, dùng khăn ấm lau qua hai lần, cúi đầu liếc thấy quần tây đang mặc không phù hợp với cái áo thun, mở miệng nói: "Được rồi, tôi lái xe chở anh về."
"Gấp cái gì." Khăn mặt nhiệt độ vừa phải làm Thẩm Du Tu cảm thấy rất thoải mái, ngửa mặt về phía sau, miễn cưỡng nói: "Tôi tới dùng bữa, cơm vẫn chưa có ăn."
Bùi Tự bị cậu trở tay lôi người xuống vẫn không kháng cự, chỉ nói: "Tùy anh."
Thẩm Du Tu cùng hắn song song ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy ánh trăng treo trên cao thông qua ô cửa sổ nhỏ cách họ chưa đầy một mét, yên tĩnh huyền ảo trong trời đêm. Đầu giường đặt ngọn đèn nhỏ đã cũ, hắn lục lọi tìm công tắc bật lên, tách một tiếng, căn phòng sáng lên một chút, Thẩm Du Tu thấy phía dưới chui đèn có dán cái logo, cậu vừa cười vừa nói: "Tiểu thần đồng —— đèn này con gái của dì tôi cũng dùng, cô bé kia đúng là rất thông minh, làm sao cả cậu cũng dùng loại đèn này vậy."
Bùi Tự từ trong tay cậu lấy lại bao thuốc, đốt một điếu, không quan tâm lời cậu chế nhạo: "Dì của anh?"
Loại đèn này rất tiện, kiểu dáng cũng cũ, các kệ hàng hóa trong siêu thị không thể tìm được, chỉ có ở tiệm tạp hóa nhỏ, người có tiền không cần tiết kiệm như Thẩm Du Tu sẽ không mua loại này.
"Ừm. Là bảo mẫu nhà tôi." Thẩm Du Tu nói: "Theo tôi mười năm."
"Thời gian tôi ở với bà ấy còn nhiều hơn ở với ba mẹ, vài năm trước dì ấy xin nghỉ việc để đi Mĩ cùng con gái." Thẩm Du Tu ngáp một cái, ngước nhìn bầu trời xám xanh bên ngoài cửa sổ: "Lúc học đại học tôi có đến nhà dì dạy tiếng anh cho con gái dì ấy... Nhà cậu cùng nhà bà dì ấy giống nhau."
"Anh?" Bùi Tự bắt lấy trọng điểm, xuất ra một âm thanh đơn.
"Tôi." Thẩm Du Tu nghiêng mặt liếc hắn một cái, gay gắt nói: "Con bé kia so với cậu biết tri ân báo đáp hơn nhiều."
Bùi Tự dùng tay đẩy mặt cậu ra. Thẩm Du Tu không vui, duỗi cái tay bị thương ra, cưỡng ép vòng qua cổ Bùi Tự ép hắn cuối xuống. Này đó vải băng xác thực phi thường hữu dụng, theo từng động tác mà từ từ lỏng ra một chút, mặc cho mặt của hắn kề sát tới bả vai.
Thẩm Du Tu không thích người hút thuốc, ám mùi khói cũng không được, cậu ngửi thấy đầy mùi thuốc lá trên người Bùi Tự, như sặc nước trong bể bơi hít thở không được. Nhưng bộ dáng Bùi Tự lúc hút thuốc nhìn rất đẹp, mùi thuốc có thể miễn cưỡng cho qua, thậm chí còn có sức mê hoặc. Thẩm Du Tu lấy điếu thuốc từ trên miệng Bùi Tự xuống hút thử một hơi, ngay sau đó liền ghét bỏ nhét trở về.
Bùi Tự không quan tâm, tiếp tục kẹp điếu thuốc, chậm rãi ngậm vào miệng.
"Thỉnh thoảng bà ấy có gọi cho tôi...Tháng trước còn mắng tôi gửi đồ cho bà, bà nghĩ phí vận chuyển còn mắc hơn tiền hàng." Trong mắt Thẩm Du Tu có chút ý cười, quay về phía mặt ngoài cửa sổ phun ra khói thuốc: "Bà ở đó sống rất tốt, con gái cũng chuẩn bị kết thúc chương trình đại học, sau này chắc định cư ở đó luôn."
"Không quay về?" Bùi Tự nghi vấn hỏi.
Thẩm Du Tu cũng nghe hiểu: "Thăm tôi? Bà nói vé máy bay quá đắt." Cậu cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa bà cũng có gia đình cần phải chăm sóc —— cho dù chỉ là một người con gái."
Thẩm Du Tu rơi vào hồi ức, kể chuyện cũ một lúc, đúng lúc dừng lại, rất nhanh chuyển sang đề tài khác: "Em cái cậu với con gái bà có chút giống nhau."
Thính giả duy nhất của cậu nghe rất nghiêm túc, không bao lâu sau hít một hơi thuốc, ngẩng đầu lên nói: "Em gái tôi không phải người may mắn."
Thẩm Du Tu quay mặt lại nhìn hắn, lúc trong phòng khám, đoạn nói chuyện của hai anh em Bùi Tự nói về ba người đàn ông hồi chiều cậu cũng có nghe được. Cậu biết ý tứ của hắn, nhưng Bùi Lệ có Bùi Tự, dù sao cũng hơn người cô đơn không có ai bên cạnh, vì vậy dù thế nào thì đó cũng là điều may mắn.
"Cũng không quá xui xẻo, không phải còn cậu sao." Thẩm Du Tu không biết nói cho ai nghe, tâm tình thật giả không rõ, chỉ chăm chú nhìn cánh mũi mỏng cùng chóp mũi phi thường tinh xảo của Bùi Tự.
Thẩm Du Tu nhìn quá lâu, Bùi Tự không có cách nào không cảm giác được, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu một hồi, đột nhiên nhướng mày, giơ tay lấy khăn mặt chỉ còn chút nhiệt độ ấm áp chạm vào phía dưới mắt Thẩm Du Tu: "Ở đây cũng bị thương?"
Thẩm Du Tu bị hắn chạm có chút đau xót, mặt nhíu lại: "Không chú ý."
Là vết thương rất nhỏ cho nên bác sĩ trong phòng khám cũng không để ý, chưa xử lí qua.
"Hoa mắt sao." Bùi Tự dùng ngón tay xoa vùng da gần mắt, dừng một chút tại nốt ruồi ở đuôi mắt, chuyện bé xé ra to vứt khăn mặt qua một bên, miệng ngậm khói, thuần thục từ ngăn kéo bên cạnh lấy tăm bông và dung dịch sát trùng ra.
Động tác tỉ mỉ làm Bùi Tự không giống Bùi Tự. Bùi Tự trước mặt bây giờ phi thường chăm chú cùng quan tâm, mà Bùi Tự trước đây không giống người sẽ làm vậy với bất kì ai. Hắn là một cảnh sát cô đơn lưu lại trên mặt trăng - cảnh sát mặt trăng, hắn chỉ cần ngôi sao, thiên thạch hay vũ trụ màu lam đậm phía xa. Nhưng giờ khắc này Thẩm Du Tu cũng không để ý, cậu nguyện ý bỏ chiếc máy pha cà phê để tự mình có thể pha cà phê và làm bánh donut cho duy nhất một người, rồi cùng hắn tuần tra, dạo chơi, chia sẻ tất cả ánh trăng cùng toàn bộ khung cảnh mặt trời lặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất