Chương 45: Duy nhất
Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Việc ở công ty rất nhiều, Khâu Dương ăn cơm xong là đi ngay.
Ra tới trước cửa, Khâu Dương nghiêm túc mời Thẩm Du Tu tới công ty, tuyên bố một cách vô cùng có kinh nghiệm rằng muốn giết thời gian thì cứ lao đầu vào công việc hoặc đi tìm thú vui mới, nghiêm túc kiến nghị Thẩm Du Tu để ý kĩ vào.
"Thì ra lần trước cậu thất tình dữ dội tới vậy à bạn Khâu của tôi." Khóe miệng Thẩm Du Tu nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt, xoay lưng, lảo đảo xiêu vẹo ngã xuống sofa, cầm chiếc gối trắng in hoa lên, "Tôi không có bản lĩnh đó như cậu đâu, đóng cửa dùm tôi nhé."
Thẩm Du Tu gỡ nút buộc trên tay áo ra, thả tay lên rìa sofa bên cạnh, ngón tay cuộn lại một cách tự nhiên. Khâu Dương không thấy mặt cậu, đứng ở cửa vài giây, "Cuộc sống nghỉ phép cùng lắm thì tới mai là hết, ngày mốt tôi tới đón cậu đến công ty, tối thì... Ở nhà chơi hay đi ra ngoài xã giao?"
Cánh tay của Thẩm Du Tu đã sắp chạm đất khẽ nhấc lên, xua tay hai cái, chẳng biết là đang từ chối cái đề nghị nào, "Mau lăn* nhanh đi."
* lăn = cút. Ở đây hai nhân vật khá thân thiết nên nói chuyện thoải mái một chút. Mình dùng từ lăn thay cho từ cút để câu thoại không quá nặng nề, còn nguyên văn thì tác giả dùng từ "cút" nhé!
Bấy giờ Khâu Dương mới chịu đóng cửa rời đi.
Trong phòng yên tĩnh như buổi rạng sáng, chỉ mới qua mười phút, hiệu suất điều hòa không khí của máy lạnh hoạt động hiệu quả đến độ đồ ăn cạn hết nước, chỉ còn tiếng động nho nhỏ của cơ năng làm lạnh.
Qua chiếc màn cửa sổ sát đất chưa được vén lên hết, Thẩm Du Tu khép hờ mắt suy nghĩ, trông thấy bầu trời xanh màu biển như gần trong gang tấc và khu dân cư lớn nhỏ nhấp nhô ở xa xa, cảm thấy thành phố này bây giờ không khác mấy so với những năm trước. Đây có lẽ là chuyện tốt, chứng tỏ nơi đây vẫn an toàn như ngày trước. Thẩm u Tu mệt mỏi nghĩ vậy, từ từ nhắm mắt lại, ngồi trên sofa rộng lớn mà như đang chìm trong vòng tay của người nào đó.
Thẩm Du Tu cảm giác mình ngủ không lâu lắm. Lúc tỉnh lại, phát hiện vị trí ánh nắng chiếu trên tường không xê dịch là bao, nhưng cốc nước đá trên bàn trà đã tan hết, bên ngoài ngưng tụ nước đọng, chúng nó chảy thành dòng làm ướt vỏ ngoài của di động.
Cậu ngẩn ngơ nhìn vật trang trí treo lơ lửng trên đỉnh đầu, thoáng nghĩ đến Bùi Tự, đột nhiên muốn quay về ngắm cảnh thành phố B, tâm trạng vẫn luôn chập trùng lên xuống.
Cứ chập trùng như thế thường xuyên, Thẩm Du Tu bèn không gò bó bản thân nữa, che khuất mắt bằng cánh tay, bình tĩnh nhớ lại chuyện về Bùi Tự.
Cậu hồi tưởng không lâu lắm, di động đột ngột đổ chuông, là điện thoại của Tưởng Nghiêu.
Ngón cái của Thẩm Du Tu dừng trên màn hình một lúc, ấn tắt. Cậu mở di động lướt lướt, phát hiện từ tối qua Tưởng Nghiêu đã gọi cho mình vài cuộc, vì đặt chế độ rung nên không nghe thấy. Thẩm Du Tu ngồi vững, cầm cốc uống nước từng ngụm lớn để cảm giác mát mẻ tràn ra khắp cơ thể. Rốt cuộc cậu vẫn dễ mềm lòng, chẳng bao lâu sau lại cầm di động gọi ngược lại cho Tưởng Nghiêu.
Chuông reo vài tiếng, Tưởng Nghiêu lập tức nghe máy. Hình như y cũng chẳng tốt lắm, giọng nói khàn khàn rõ là ngủ không đủ giấc, "Du Tu."
"Có chuyện gì không?" Thẩm Du Tu rút khăn giấy lau khô nước trên bàn trà.
"Tôi..." Tưởng Nghiêu do dự hồi lâu, thở dài nói, "Không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện kia đâu mà."
Tưởng Nghiêu đang lái xe, cách khu nhà Thẩm Du Tu thuê chỉ còn một con đường nữa, "Tôi nói thật với cậu, tôi biết cậu không phiền lòng chuyện xấu Tạ Tuấn làm trong hai năm này, cho nên tôi mới không để ý cậu ta. Vụ án kia là vì tôi nể tình mình là anh rể của cậu ta nên mới đành tìm cậu. Hôm đó trước khi tôi gọi cho cậu, Tạ Tuấn có nói sơ qua cho tôi nghe, sau đó..."
Tưởng Nghiêu phanh xe, đỗ dưới một gốc cây yên tĩnh ở góc khu nhà, "Sau đó lúc chúng ta giúp Tạ Tuấn, tôi nói sự thật cho cậu nghe chẳng phải là buồn nôn thêm nữa lần sao?"
Thẩm Du Tu hơi cúi đầu, chẳng ừ hử gì.
"Du Tu." Phía Tưởng Nghiêu im lặng nửa phút mới bất đắc dĩ nói, "Tôi thừa nhận, tôi mắt nhắm mắt mở với việc đó, nhưng tình cảm anh em tốt của chúng ta không phải giả. Tôi với cậu làm bạn mười mấy năm rồi, cậu định cứ giữ khoảng cách với tôi như vậy ư?"
Những lời này là thật lòng, Thẩm Du Tu cúi đầu giây lát, không biết phải ngẩng lên như thế nào, "Tôi biết rồi."
Cậu không muốn nhớ lại vụ án kia và chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng đồng thời cũng không muốn mất đi cái gì nữa. Vì thế, Thẩm Du Tu cầm cốc nước lên, giọng điệu hơi mơ hồ nói, "Tưởng Nghiêu, nếu cậu coi tôi là anh em tốt thì nghe tôi khuyên một câu, bớt dây vào chuyện của Tạ Tuấn."
Một tay Tưởng Nghiêu đặt trên tay lái, hơi nhẹ nhàng thở phào, "Tôi hiểu ý cậu mà. Cậu có ở nhà không? Tôi qua uống tách trà."
"Không có." Thẩm Du Tu nói cho có lệ, "Lần sau đi."
"Được." Giải thích xong chuyện cần thiết, lực chú ý của Tưởng Nghiêu chuyển đến chuyện tình cảm của Thẩm Du Tu, "Cậu tính thế nào với tên họ Bùi kia?"
"Tính cái gì?" Thẩm Du Tu thả lỏng tay, đặt cốc thủy tinh lên bàn, giọng rầu rĩ buồn buồn, "Tôi với cậu ta... không có liên quan gì đến nhau."
"Không liên quan?" Tưởng Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng người đang đứng bên đường trước cổng khu nhà, cách xe y mười thước, "Không liên quan mà hắn ta còn..."
"Còn cái gì?" Ở đầu dây bên kia, Thẩm Du Tu hỏi.
Tầm mắt Tưởng Nghiêu khóa chặt lên người kia, ngoài miệng thì nhanh chóng đổi chủ đề, "Cậu định bỏ qua tất cả mọi chuyện hắn đã làm sao?"
Mặc dù chuyện vụ án kia là Tưởng Nghiêu đuối lý, nhưng y vẫn bất bình việc bạn tốt bỗng dưng bị người ta ức hiếp vô cớ, nhưng có tính sổ hay không phải xem thể diện và ý của Thẩm Du Tu ra sao.
Trong điện thoại lại im ắng, dường như trong một tích, y nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ từ đầy dâu bên kia. Tưởng Nghiêu híp mắt nhìn kẻ đang hút thuốc ở bên đường, nghe Thẩm Du Tu lên tiếng.
"Cậu làm gì cứ bắt bớ người không liên quan đến tôi."
Ngón tay Tưởng Nghiêu gõ trên tay lái bỗng dừng lại, im lặng một chốc, đáp, "Được thôi, vậy tôi coi như chưa nhìn thấy hắn ta."
Bên kia đầu dây, Thẩm Du Tu miễn cưỡng cười cười, cúp máy.
Tưởng Nghiêu ném di động qua một phía, đóng cửa kính xe, thoáng liếc bóng dáng người kia rồi đạp chân ga, xe thể thao ầm ĩ chạy ngang qua con đường nọ. Bụi đất bị xe hất tung lên, Bùi Tự đứng bên đường ho khan hai tiếng, theo quán tính lùi về sau.
Điếu thuốc đã sắp cháy đến ngón tay, vì suýt bị phỏng hắn mới giật mình như người tỉnh mộng, nhìn về phía khu nhà ở đối diện. Bùi Tự chỉ đi mua gói thuốc lá trước khi về nhà mà thôi, hắn chẳng hề muốn đến đây.
Khu nhà trước mắt ẩn hiện sau sắc xanh rực rỡ, ngoài tường trắng còn lưu lại vết mưa rào đêm qua. Chiếc cửa sổ của nhà Thẩm Du Tu nổi bật giữa hoàng hôn dần buông, tĩnh lặng và tối đen như mực, như một phần màn đêm nho nhỏ bị bầu trời lơ đãng quên đi.
Bùi Tự nhìn màn đêm duy nhất kia, nhớ đến những lời trước đó, nhớ đến quần áo treo trong ngăn tủ, nhớ đến vết thương trên cằm của Thẩm Du Tu, khó khăn kiềm nén, nhấc chân đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Man gọi đến, chân Bùi Tự còn chưa bước ra được đã phải cưỡng chế dừng lại, tỉnh táo bắt máy. Bùi Man lải nhải muốn hắn mua đồ này kia, nói là anh Ngụy tới nhà, phải chuẩn bị thức ăn ngon để chiêu đãi, thúc giục Bùi Tự nhanh chóng về nhà.
Bùi Lệ đang ở trường học, Bùi Tự cũng chẳng thèm để ý ở nhà bà ta nổi điên làm gì. Nhưng thái độ hờ hững của hắn khiến Bùi Man không hài lòng, chua ngoa mắng vài câu ép phải về ngay.
Một giờ sau Bùi Tự mới về đến nhà, vừa vào cửa đã bị chửi. Bùi Man lẩm bẩm thô tục vài câu, chộp lấy hai túi đồ ăn trong tay hắn rồi xoay người đi vào phòng bếp, "Mày chết ở đâu đấy hả? Giờ mới về đến, người ta đi mất rồi!"
Bùi Tự đóng cửa cái rầm, chả hề đáp lời bà ta. Bùi Man càng tức giận không chịu nổi, nhấc chân, quát to, "Người ta có lòng tới thăm chúng ta mà giờ mày còn chảnh?! Mày tưởng mày là ai? Hả? Thằng oắt khốn nạn..."
Bà ta chửi một trận té tát, Bùi Tự dựa vào bàn, lười nghe bà ta mắng, mở tin nhắn tìm số của Cảnh Chinh Minh mà gọi. Lần đầu không gọi được, Bùi Tự hơi khẩn trương ấn gọi lần thứ hai. Lần này Cảnh Chinh Minh nghe máy, lớn giọng hỏi Bùi Tự gọi cho ông có việc gì.
Bùi Tự yên tâm, "Chú không sao chứ?"
"Chú vẫn ổn." Xung quanh Cảnh Chinh Minh rất ồn nên âm lượng nói chuyện cũng cao hơn bình thường, "Chú đang chờ xe lửa đây."
"Chuyến xe về?" Bùi Tự hỏi.
"Không phải." Cảnh Chinh Minh đi tới một góc, cuối cùng mới thấp giọng nói, "Có một người nằm vùng ở đây nói cho chú biết, nửa tháng trước tên khốn kia không xuất hiện ở đây, đã có người gặp gã ở chỗ khác."
Lòng Bùi Tự chùng xuống, "Chú còn muốn đuổi theo?"
"Ừ." Cảnh Chinh Minh gằn từng chữ, "Chú sắp lên xe rồi, chờ tới thành phố B chú sẽ nói rõ cho cháu nghe."
Tay phải siết chặt lại khiến màn hình điện thoại bỗng sáng lên một cái, ánh sáng lạnh chiếu lên gò má Bùi Tự. Hắn hơi run rẩy, gần như nỉ non mà hỏi, "Chú đi đâu chứ?"
Beta: Sasaswa
Việc ở công ty rất nhiều, Khâu Dương ăn cơm xong là đi ngay.
Ra tới trước cửa, Khâu Dương nghiêm túc mời Thẩm Du Tu tới công ty, tuyên bố một cách vô cùng có kinh nghiệm rằng muốn giết thời gian thì cứ lao đầu vào công việc hoặc đi tìm thú vui mới, nghiêm túc kiến nghị Thẩm Du Tu để ý kĩ vào.
"Thì ra lần trước cậu thất tình dữ dội tới vậy à bạn Khâu của tôi." Khóe miệng Thẩm Du Tu nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt, xoay lưng, lảo đảo xiêu vẹo ngã xuống sofa, cầm chiếc gối trắng in hoa lên, "Tôi không có bản lĩnh đó như cậu đâu, đóng cửa dùm tôi nhé."
Thẩm Du Tu gỡ nút buộc trên tay áo ra, thả tay lên rìa sofa bên cạnh, ngón tay cuộn lại một cách tự nhiên. Khâu Dương không thấy mặt cậu, đứng ở cửa vài giây, "Cuộc sống nghỉ phép cùng lắm thì tới mai là hết, ngày mốt tôi tới đón cậu đến công ty, tối thì... Ở nhà chơi hay đi ra ngoài xã giao?"
Cánh tay của Thẩm Du Tu đã sắp chạm đất khẽ nhấc lên, xua tay hai cái, chẳng biết là đang từ chối cái đề nghị nào, "Mau lăn* nhanh đi."
* lăn = cút. Ở đây hai nhân vật khá thân thiết nên nói chuyện thoải mái một chút. Mình dùng từ lăn thay cho từ cút để câu thoại không quá nặng nề, còn nguyên văn thì tác giả dùng từ "cút" nhé!
Bấy giờ Khâu Dương mới chịu đóng cửa rời đi.
Trong phòng yên tĩnh như buổi rạng sáng, chỉ mới qua mười phút, hiệu suất điều hòa không khí của máy lạnh hoạt động hiệu quả đến độ đồ ăn cạn hết nước, chỉ còn tiếng động nho nhỏ của cơ năng làm lạnh.
Qua chiếc màn cửa sổ sát đất chưa được vén lên hết, Thẩm Du Tu khép hờ mắt suy nghĩ, trông thấy bầu trời xanh màu biển như gần trong gang tấc và khu dân cư lớn nhỏ nhấp nhô ở xa xa, cảm thấy thành phố này bây giờ không khác mấy so với những năm trước. Đây có lẽ là chuyện tốt, chứng tỏ nơi đây vẫn an toàn như ngày trước. Thẩm u Tu mệt mỏi nghĩ vậy, từ từ nhắm mắt lại, ngồi trên sofa rộng lớn mà như đang chìm trong vòng tay của người nào đó.
Thẩm Du Tu cảm giác mình ngủ không lâu lắm. Lúc tỉnh lại, phát hiện vị trí ánh nắng chiếu trên tường không xê dịch là bao, nhưng cốc nước đá trên bàn trà đã tan hết, bên ngoài ngưng tụ nước đọng, chúng nó chảy thành dòng làm ướt vỏ ngoài của di động.
Cậu ngẩn ngơ nhìn vật trang trí treo lơ lửng trên đỉnh đầu, thoáng nghĩ đến Bùi Tự, đột nhiên muốn quay về ngắm cảnh thành phố B, tâm trạng vẫn luôn chập trùng lên xuống.
Cứ chập trùng như thế thường xuyên, Thẩm Du Tu bèn không gò bó bản thân nữa, che khuất mắt bằng cánh tay, bình tĩnh nhớ lại chuyện về Bùi Tự.
Cậu hồi tưởng không lâu lắm, di động đột ngột đổ chuông, là điện thoại của Tưởng Nghiêu.
Ngón cái của Thẩm Du Tu dừng trên màn hình một lúc, ấn tắt. Cậu mở di động lướt lướt, phát hiện từ tối qua Tưởng Nghiêu đã gọi cho mình vài cuộc, vì đặt chế độ rung nên không nghe thấy. Thẩm Du Tu ngồi vững, cầm cốc uống nước từng ngụm lớn để cảm giác mát mẻ tràn ra khắp cơ thể. Rốt cuộc cậu vẫn dễ mềm lòng, chẳng bao lâu sau lại cầm di động gọi ngược lại cho Tưởng Nghiêu.
Chuông reo vài tiếng, Tưởng Nghiêu lập tức nghe máy. Hình như y cũng chẳng tốt lắm, giọng nói khàn khàn rõ là ngủ không đủ giấc, "Du Tu."
"Có chuyện gì không?" Thẩm Du Tu rút khăn giấy lau khô nước trên bàn trà.
"Tôi..." Tưởng Nghiêu do dự hồi lâu, thở dài nói, "Không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện kia đâu mà."
Tưởng Nghiêu đang lái xe, cách khu nhà Thẩm Du Tu thuê chỉ còn một con đường nữa, "Tôi nói thật với cậu, tôi biết cậu không phiền lòng chuyện xấu Tạ Tuấn làm trong hai năm này, cho nên tôi mới không để ý cậu ta. Vụ án kia là vì tôi nể tình mình là anh rể của cậu ta nên mới đành tìm cậu. Hôm đó trước khi tôi gọi cho cậu, Tạ Tuấn có nói sơ qua cho tôi nghe, sau đó..."
Tưởng Nghiêu phanh xe, đỗ dưới một gốc cây yên tĩnh ở góc khu nhà, "Sau đó lúc chúng ta giúp Tạ Tuấn, tôi nói sự thật cho cậu nghe chẳng phải là buồn nôn thêm nữa lần sao?"
Thẩm Du Tu hơi cúi đầu, chẳng ừ hử gì.
"Du Tu." Phía Tưởng Nghiêu im lặng nửa phút mới bất đắc dĩ nói, "Tôi thừa nhận, tôi mắt nhắm mắt mở với việc đó, nhưng tình cảm anh em tốt của chúng ta không phải giả. Tôi với cậu làm bạn mười mấy năm rồi, cậu định cứ giữ khoảng cách với tôi như vậy ư?"
Những lời này là thật lòng, Thẩm Du Tu cúi đầu giây lát, không biết phải ngẩng lên như thế nào, "Tôi biết rồi."
Cậu không muốn nhớ lại vụ án kia và chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng đồng thời cũng không muốn mất đi cái gì nữa. Vì thế, Thẩm Du Tu cầm cốc nước lên, giọng điệu hơi mơ hồ nói, "Tưởng Nghiêu, nếu cậu coi tôi là anh em tốt thì nghe tôi khuyên một câu, bớt dây vào chuyện của Tạ Tuấn."
Một tay Tưởng Nghiêu đặt trên tay lái, hơi nhẹ nhàng thở phào, "Tôi hiểu ý cậu mà. Cậu có ở nhà không? Tôi qua uống tách trà."
"Không có." Thẩm Du Tu nói cho có lệ, "Lần sau đi."
"Được." Giải thích xong chuyện cần thiết, lực chú ý của Tưởng Nghiêu chuyển đến chuyện tình cảm của Thẩm Du Tu, "Cậu tính thế nào với tên họ Bùi kia?"
"Tính cái gì?" Thẩm Du Tu thả lỏng tay, đặt cốc thủy tinh lên bàn, giọng rầu rĩ buồn buồn, "Tôi với cậu ta... không có liên quan gì đến nhau."
"Không liên quan?" Tưởng Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng người đang đứng bên đường trước cổng khu nhà, cách xe y mười thước, "Không liên quan mà hắn ta còn..."
"Còn cái gì?" Ở đầu dây bên kia, Thẩm Du Tu hỏi.
Tầm mắt Tưởng Nghiêu khóa chặt lên người kia, ngoài miệng thì nhanh chóng đổi chủ đề, "Cậu định bỏ qua tất cả mọi chuyện hắn đã làm sao?"
Mặc dù chuyện vụ án kia là Tưởng Nghiêu đuối lý, nhưng y vẫn bất bình việc bạn tốt bỗng dưng bị người ta ức hiếp vô cớ, nhưng có tính sổ hay không phải xem thể diện và ý của Thẩm Du Tu ra sao.
Trong điện thoại lại im ắng, dường như trong một tích, y nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ từ đầy dâu bên kia. Tưởng Nghiêu híp mắt nhìn kẻ đang hút thuốc ở bên đường, nghe Thẩm Du Tu lên tiếng.
"Cậu làm gì cứ bắt bớ người không liên quan đến tôi."
Ngón tay Tưởng Nghiêu gõ trên tay lái bỗng dừng lại, im lặng một chốc, đáp, "Được thôi, vậy tôi coi như chưa nhìn thấy hắn ta."
Bên kia đầu dây, Thẩm Du Tu miễn cưỡng cười cười, cúp máy.
Tưởng Nghiêu ném di động qua một phía, đóng cửa kính xe, thoáng liếc bóng dáng người kia rồi đạp chân ga, xe thể thao ầm ĩ chạy ngang qua con đường nọ. Bụi đất bị xe hất tung lên, Bùi Tự đứng bên đường ho khan hai tiếng, theo quán tính lùi về sau.
Điếu thuốc đã sắp cháy đến ngón tay, vì suýt bị phỏng hắn mới giật mình như người tỉnh mộng, nhìn về phía khu nhà ở đối diện. Bùi Tự chỉ đi mua gói thuốc lá trước khi về nhà mà thôi, hắn chẳng hề muốn đến đây.
Khu nhà trước mắt ẩn hiện sau sắc xanh rực rỡ, ngoài tường trắng còn lưu lại vết mưa rào đêm qua. Chiếc cửa sổ của nhà Thẩm Du Tu nổi bật giữa hoàng hôn dần buông, tĩnh lặng và tối đen như mực, như một phần màn đêm nho nhỏ bị bầu trời lơ đãng quên đi.
Bùi Tự nhìn màn đêm duy nhất kia, nhớ đến những lời trước đó, nhớ đến quần áo treo trong ngăn tủ, nhớ đến vết thương trên cằm của Thẩm Du Tu, khó khăn kiềm nén, nhấc chân đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Man gọi đến, chân Bùi Tự còn chưa bước ra được đã phải cưỡng chế dừng lại, tỉnh táo bắt máy. Bùi Man lải nhải muốn hắn mua đồ này kia, nói là anh Ngụy tới nhà, phải chuẩn bị thức ăn ngon để chiêu đãi, thúc giục Bùi Tự nhanh chóng về nhà.
Bùi Lệ đang ở trường học, Bùi Tự cũng chẳng thèm để ý ở nhà bà ta nổi điên làm gì. Nhưng thái độ hờ hững của hắn khiến Bùi Man không hài lòng, chua ngoa mắng vài câu ép phải về ngay.
Một giờ sau Bùi Tự mới về đến nhà, vừa vào cửa đã bị chửi. Bùi Man lẩm bẩm thô tục vài câu, chộp lấy hai túi đồ ăn trong tay hắn rồi xoay người đi vào phòng bếp, "Mày chết ở đâu đấy hả? Giờ mới về đến, người ta đi mất rồi!"
Bùi Tự đóng cửa cái rầm, chả hề đáp lời bà ta. Bùi Man càng tức giận không chịu nổi, nhấc chân, quát to, "Người ta có lòng tới thăm chúng ta mà giờ mày còn chảnh?! Mày tưởng mày là ai? Hả? Thằng oắt khốn nạn..."
Bà ta chửi một trận té tát, Bùi Tự dựa vào bàn, lười nghe bà ta mắng, mở tin nhắn tìm số của Cảnh Chinh Minh mà gọi. Lần đầu không gọi được, Bùi Tự hơi khẩn trương ấn gọi lần thứ hai. Lần này Cảnh Chinh Minh nghe máy, lớn giọng hỏi Bùi Tự gọi cho ông có việc gì.
Bùi Tự yên tâm, "Chú không sao chứ?"
"Chú vẫn ổn." Xung quanh Cảnh Chinh Minh rất ồn nên âm lượng nói chuyện cũng cao hơn bình thường, "Chú đang chờ xe lửa đây."
"Chuyến xe về?" Bùi Tự hỏi.
"Không phải." Cảnh Chinh Minh đi tới một góc, cuối cùng mới thấp giọng nói, "Có một người nằm vùng ở đây nói cho chú biết, nửa tháng trước tên khốn kia không xuất hiện ở đây, đã có người gặp gã ở chỗ khác."
Lòng Bùi Tự chùng xuống, "Chú còn muốn đuổi theo?"
"Ừ." Cảnh Chinh Minh gằn từng chữ, "Chú sắp lên xe rồi, chờ tới thành phố B chú sẽ nói rõ cho cháu nghe."
Tay phải siết chặt lại khiến màn hình điện thoại bỗng sáng lên một cái, ánh sáng lạnh chiếu lên gò má Bùi Tự. Hắn hơi run rẩy, gần như nỉ non mà hỏi, "Chú đi đâu chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất