Dư Ôn

Chương 62: Một lời từ biệt (2)

Trước Sau
Editor: Russia

Beta: Sasaswa

Nói xong, tự bản thân Thẩm Du Tu bỗng nhớ lại, ban đầu, mật mã khóa cửa là do mình nói cho Bùi Tự, cũng là do cậu nài nỉ lôi kéo người ta tới đây, đi đến bước đường này.

"Tôi sống ở đây." Bùi Tự trả lời chậm rãi mà rõ ràng.

Arvin ôm bó hoa hồng thò đầu nhìn Bùi Tự chăm chú bằng con ngươi đen bóng, nghiêng người đụng đụng Thẩm Du Tu nói, "Sao anh không nói cho em biết là nhà anh còn có người khác."

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Bùi Tự, cảm giác nổi trên bể bơi đêm qua chậm rãi tràn khắp người Thẩm Du Tu từng chút một, ấm áp khiến cậu muốn chết chìm trong đó. Thẩm Du Tu khó thở, cứng đờ nói, "Đó là trước đây, sau này không phải."

Thẩm Du Tu đặt hộp bánh ngọt ở đầu tủ cạnh cửa phòng, cố gắng khống chế tinh thần loạn như ma, cả người tản mác hơi thở trốn tránh, "Cậu đi đi."

Bùi Tự làm như không nghe lời Thẩm Du Tu, hắn không nhúc nhích, ánh mắt thoáng dời đi nhìn về phái người ôm bó hoa to.

Ít nhiều gì Arvin cũng có thể đoán được người đàn ông trước mắt và Thẩm Du Tu từng có quan hệ như thế nào, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta gặp phải, bất giác phát hiện lúng túng biết bao, chỉ là một ánh mắt của người được kẻ lăn lộn đầu đường nuôi lớn cũng khiến cậu ta không thoải mái, bèn lễ phép nói, "Du Tu nói mời cậu đi ra ngoài, lẽ nào cậu muốn bọn tôi gọi bảo vệ tới xử lí à?"

Thẩm Du Tu nhẹ nhàng nhíu mày, giơ tay ngắt lời Arvin. Chuyện của cậu và Bùi Tự đã loạn tùng phèo rồi, không muốn người khác nhúng tay vào, "Arvin, cậu muốn ngồi đâu thì ngồi."

Thẩm Du Tu bỏ lại câu này một cách qua loa, không đến ý đến Arvin đang xấu hổ, nhìn Bùi Tự một cái, bước lên kéo người ta vào thư phòng, thì thào chất vấn, "Cậu muốn làm gì? Không ở trong nhà lại chạy đến đây?"

"Trong nhà? Anh nói nơi nào?" Bùi Tự hỏi ngược lại, vẻ mặt từ từ trở nên nặng nề, "Tôi tưởng là nơi này và phòng trọ ở thành phố B kia mới là nhà anh."

Thẩm Du Tu không chịu được ánh mắt của Bùi Tự, cũng không cách nào bình tĩnh suy nghĩ về sự việc kia, "Đừng trốn tránh, Bùi Tự. Cậu biết tôi đang nói chỗ nào mà, cậu ở đây nếu ba biết được nhất định sẽ..."

"Ông ta biết." Bùi Tự đến gần một bước, trong lời nói còn mang theo ý trào phúng, "Lấy tiền tài vật chất uy hiếp tôi, nói một đống lời khó nghe, nhưng đáng tiếc còn thua xa Bùi Man."

Hắn vừa nói vừa đến gần, một cánh tay lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Du Tu, "Ông ta cũng nói vậy với anh đúng không, anh nghe lời ông ta?"

Bùi Tự nói, khẽ nhếch miệng, ngữ khí càng ngày càng lạnh, "Anh thật sự nghe lời ông ta sao? Thế nào, Thẩm Diệu Huy còn kêu anh đưa người đàn ông khác về nhau ngủ cùng?"

Thẩm Du Tu nghe xong rất đau đầu, đẩy hắn ra một chút, tức giận nói, "Cậu bớt nói nhảm, ngày hôm nay Arvin tới... chỉ tình cờ. Tôi nếu muốn lên giường với cậu ta căn bản không cần phải đưa về nhà."



Thẩm Du Tu tránh thoát tay Bùi Tự, mở cửa thư phòng rồi chỉ tay ra ngoài, "Bùi Tự, mấy ngày trước ở trong điện thoại tôi đã nói rồi. Mối quan hệ của chúng ta không thể tiếp tục được, cậu nếu muốn ở đây cũng được, tôi sẽ dọn đi."

Bùi Tự nghe thấy câu 'dọn đi' kia, vẻ mặt ngưng trọng, rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp bịt kín một tầng bóng tối sâu nặng: "Dọn đi, anh muốn dọn đi đâu? Thành phố B sao, hay là chỗ nào khác."

Cho dù chuyển tới nơi nào thì xã hội hiện đại bây giờ muốn tìm được một người, căn bản không khó khăn như vậy, trong lòng Thẩm Du Tu rõ ràng, ở chỗ nào thì cũng như nhau.

Giống như cậu và Bùi Tự, có giãy dụa đến mức nào đi nữa thì kết quả cũng chẳng khác gì.

Thẩm Du Tu buông cánh tay khoát trên cửa xuống, quay người đi đến ghế salon đơn gần đó, lẳng lặng ngồi xuống, cậu nói, "Bùi Tự, cậu đoán không sai."

Một tay Thẩm Du Tu chống lên trán, khép hờ hai mắt, chỉ có thể thấy được đôi dép lê nhạt màu mà Bùi Tự mang, "Đúng là ba có tìm tôi nói chuyện, tôi cũng đã đồng ý với ông ấy rồi."

Đôi dép lê kia nhúc nhích nhẹ về trước, có vẻ là muốn đi tới.

Thẩm Du Tu nhìn mũi dép lê có vết mài mòn, tiếp tục nói, "Chúng ta đều là người trưởng thành, kì kèo đến cùng không có ý nghĩa gì. Quyết định đã ra rồi, cần gì phải làm rõ lý do."

"Tôi rất mệt mỏi, cậu đi đi."

Không yên lặng được bao lâu, có người bước đi, đế dép ma sát với sàn nhà vang lên sàn sạt. Thẩm Du Tu nhìn thấy đôi dép lên kia qua khe hở nho nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt mình. Sau đó, tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ vang lên ở cửa nhà.

Bàn tay chặn trước mắt Thẩm Du Tu bỗng run lên, bị cậu hạ xuống từ từ. Arvin vẫn luôn ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động, chậm rãi đi tới, dựa vào một bên cửa phòng đang mở rộng, cậu ta gõ gõ cửa, nói, "Anh có muốn một miếng bánh ngọt không?"

Đối mặt với Thẩm Du Tu ngẩng đầu lên, cậu ta nở nụ cười, bĩu môi trêu chọc nói, "Nhìn anh bây giờ hình như rất cần ăn một chút ngọt."

Bùi Tự rời khỏi nhà trọ, bắt taxi.

Vốn dĩ hắn nói với tài xế, nơi đến là địa chỉ biệt thự ngoại ô của nhà họ Thẩm, nhưng đi tới giữa đường, nhận được điện thoại của Trần Tiến, hắn bỗng thay đổi ý tưởng, bảo tài xế chạy đến club gần đó.

Một người đàn ông độc thân như Trần Tiến chỉ thuê một phòng tương đối rẻ mà thuận tiện, cách club không xa. Gã trực đêm quanh năm, giờ làm việc và nghỉ ngơi rất lộn xộn, lúc này mới tỉnh dậy không bao lâu. Khi Bùi Tự ỉu xìu đi vào cửa, người giao thức ăn ngoài cũng đến, Trần Tiến lấy ra bàn ăn nhỏ bằng gỗ mạ nhôm, cầm hai lon bia, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Rất dễ thăm dò cái tên họ Ngụy kia." Trần Tiến đói bụng, ăn cơm chiên nhồm nhoàm, đọc từng chữ mơ hồ, "Rượu, thuốc lá, ma túy... ma túy mà, không thiếu cái nào, Tiểu Trịnh có quen biết vài đứa chơi ma túy lâu năm, mấy người đó đều nói có quen biết ông ta."

Bùi Tự hơi bất ngờ, trước sau từng liên hệ qua mấy lần, hắn không nhìn thấy vết tích này quá nhiều trên người đối phương.



"Từng ngồi tù mà, không giống bình thường." Trần Tiến nói, "Mặc dù cơ bản là đều hút đi hút lại nhưng dù sao cũng đỡ hơn hút liên tục. Tôi bảo Tiểu Trịnh hỏi mấy người kia rồi, cũng không phải là bọn họ đều biết lai lịch của người này, nói trước đây từng là ông chủ làm ăn ở Đông Nam Á, lúc quen biết với bọn họ là được phóng thích khỏi ngục giam lần thứ nhất."

"Vào ba lần." Trần Tiến chà chà tay cảm thán, "Kinh nghiệm từng trải rất là phong phú."

"Bác sĩ mà ông ta quen biết là ai, cậu hỏi ra rồi sao?" Bùi Tự hỏi.

"Mấy tên nghiện kia đều nói cứ thấy ông ta gọi điện thoại cho một tên họ Vương, mỗi ngày khoe khoang có thể làm giàu nhờ vào tên bác sĩ này."

Trần Tiến nói hết tin tức, bèn vùi đầu ăn lấy ăn để hết phần cơm chiên. Mới vừa ăn xong, điện thoại di động cũng rung bần bật, gã vừa nhìn là đưa cho Bùi Tự xem tấm ảnh, "Hay thật, hiệu suất của nhóc Tiểu Trịnh này quá cao. Ầy, điện thoại của tên bác sĩ kia."

Bùi Tự liếc mắt, trong hình viết một số điện thoại xiêu xiêu vẹo vẹo, phỏng chừng là bị sao chép trong lúc đám người được mua chuộc đang tụ tập "hưởng thụ".

Hắn học thuộc dãy số này, trả điện thoại di động cho Trần Tiến, "Cảm ơn cậu."

"Chuyện nhỏ ấy mà, không mấy bao nhiêu tiền." Trần Tiến thu hộp đồ ăn lại, nhanh nhẹn buộc chặt miệng túi, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, "Cậu tìm bác sĩ này có phải là vì muốn tới khám bệnh không? Trùng hợp quá, bạn trai nhỏ của chị Thu vừa đánh một gã khách sàm sỡ chị ấy, nằm viện rồi, đêm qua chị Thu còn bảo tôi hôm nay mang chút đồ nói."

Tâm trạng Bùi Tự không vui, cúi đầu cầm một lon bia chưa mở, "Ban ngày không đi làm, tự chị ấy không đưa lại muốn anh đưa."

"Thằng nhóc này, cậu ỷ bản thân lớn lên đẹp trai lại không biết đoán tâm tư phụ nữa." Trần Tiến xỉa răng, mỉa mai nói, "Đây rõ ràng là tình nhân nhỏ cãi nhau, không muốn mất mặt đó. Chuyện như vậy phải có một bên hiểu được, chị Thu kiêu căng biết bao nhiêu, tôi nghĩ là tôi sẽ phải chạy việc vặt rất nhiều trước khi thằng nhóc đó xuống giường."

Trong lòng Bùi Tự bị một đống việc liên quan đến Thẩm Du Tu nhồi đầy, nghe vậy bèn cười nhạt, "Thế à."

"Sao mà giả được." Trần Tiến nhìn trong điện thoại có tin nhắn của Hứa Miên Thu, biết là người đã đến rồi, vội vàng đi mở cửa, "Chị Thu."

Hứa Miên Thu mặc quần dài đứng ngoài cửa, cầm một túi sắp xếp gọn đồ dùng hằng ngày và túi giữ ấm, thấy Bùi Tự cũng có mặt, vuốt tóc một cái, hỏi hắn, "Hai người đã hẹn trước đi thăm chú cảnh sát kia? Tôi không quan tâm đâu, phải làm việc thay tôi trước."

"Chân của chú cảnh sát đã khỏi hẳn rồi, còn cần bọn tôi thăm à." Trần Tiến cười hắc hắc, "Đảm bảo đưa đến tay người cần nhá."

Hứa Miên Thu hừ một tiếng, hất tóc dài một cái, quay đầu đi.

"Đi thôi nào?" Trần Tiến ôm cái đống đồ lỉnh kỉnh kia, xoay đầu nói, "Tôi đưa đồ cậu tìm người, chuẩn bị xong... Nếu không hay là chúng ta cứ tới thăm chú cảnh sát?"

"Ừm." Bùi Tự cầm một túi giúp gã, hai người song song xuống lầu, lên xe đi đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau