Chương 65: Hoàng hôn ngày đông (2)
Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Mây mù ở nơi xa xa như đang chầm chậm di chuyển, khiến một chùm tia sáng rọi vào, Tô Du và Thẩm Du Tu đứng ở chỗ sáng, bị một tầng ánh sáng nhàn nhạt phủ lên, sắc đỏ cam thoáng qua. Nhưng chỉ trong vài giây mà thôi, những tia sáng kia đã rút khỏi gian phòng như tơ kéo, cuối cùng bầu trời cũng tối hẳn.
Cùng lúc đó, điện thoại di động lăn một vòng trên ghế salon, màn hình tự phát sáng dường như đã tải xong, một tệp ghi âm hơn mười phút bắt đầu từ từ phát ra.
Đầu tiên là tiếng ma sát chói tai và tạp âm cầm nắm đồ vật phát ra từ chiếc điện thoại di động một màu đen kịt kia, sau đó, tiếng mắng nhiếc của người đàn ông trung niên xa lạ vọng tới, "Lần trước tôi đã nói rồi, chuyện cậu muốn hỏi, tôi không biết!"
"Còn có ông Ngụy nữa, ông lừa tôi bao nhiêu, bây giờ vẫn còn muốn tìm một người trẻ tuổi tới lừa tiền nữa à? Lúc ông muốn tôi đưa cái danh sách kia đã nói như thế nào chứ? Về sau coi như trước giờ chưa từng thấy tôi mà!"
"Chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi còn tìm tôi, bây giờ tôi chỉ muốn an ổn làm một người..."
"Làm gì làm gì kích động như thế." Giọng nói say khướt của ông Ngụy vang lên, vọng khắp phòng khách, "Không phải tôi làm phiền ông, là tôi làm việc thay khách hàng... Vị Bùi Tự, cậu Bùi này... Ồ, phải gọi là cậu Thẩm... Sau này có tiền mà, cậu ấy muốn hỏi chuyện nhưng không biết đi đâu hỏi cả, chỗ tiền này ông không muốn nhưng tôi muốn chứ, với cả ông đây đang không mua được thuốc hút." Thái độ của ông ta rõ là gây khó dễ, gần như bất chấp mà lao lên, "Tới đây tới đây, ông Vương, hút điếu thuốc đã..."
Tiếng người nói chuyện nho nhỏ hệt như hai người trò chuyện cách xa Bùi Tự một chút, chốc sau, tiếng nói kia mới dần rõ ràng hơn.
"Có gì hay đâu mà hỏi." Có lẽ là bác sĩ kia đã hút thuốc, giọng nói nghe ra rất khó chịu, "Rốt cuộc cậu muốn biết cái gì?"
Muốn biết cái gì sao.
Trong khoảnh khắc trời chiều từ từ sẫm tối lại, Thẩm Du Tu liếc nhìn hai người, hai vẻ mặt khác nhau trong gian phòng. Sắc mặt Thẩm Diệu Huy tái nhợt, đôi môi run rẩy thấp giọng mắng nhiếc đối phương không biết giữ lời hứa, vẻ mặt Tô Du trắng bệch như tờ giấy, siết chặt làn váy nhung tơ màu đen, hai mắt hơi trừng. Thẩm Du Tu bỗng nhiên có một dự cảm xấu rất kì lạ. Cậu cho rằng hôm nay đến biệt thự chỉ để vẽ một cái chấm hết cho trận tranh cãi của gia đình này thôi, mà giờ phút này, cậu nhìn Bùi Tự gần trong gang tấc, Thẩm Du Tu có trực giác mơ hồ có lẽ đây vẫn chưa phải là kết thúc, hình như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi thì phải.
"Hơn hai mươi năm trước, Thẩm Diệu Huy làm giao dịch với các người." Giọng điệu của Bùi Tự trong ghi âm rất cương quyết, lạnh lùng, "Toàn bộ quá trình."
Không đợi bác sĩ Vương mở miệng, ông Ngụy nấc rượu giành nói, "Có quá trình gì đâu chứ... Con cái ấy mà... Trộm lừa trộm gạt gì cũng không được... Bọn tôi để người khác mang thai, giúp người ta sinh con cái, tích phúc tích đức. Huống hồ ở nước ngoài thì có thể làm mà."
Ghi âm yên tĩnh trong phút chốc, chỉ còn lại âm thanh ầm ĩ của khung cảnh xung quanh.
"Chuyện nghiệp chướng như thế đừng có nói như thể tự hào lắm vậy." Giọng điệu bác sĩ Vương kia không vui, nói thẳng, "Giúp người khác à? Ông lấy tám phần, những người đàn bà kia lấy có hai phần thôi... Ngay cả thân thích của ông, ông cũng giết, còn ở đó mà tích thiện tích đức?"
"Tên họ Vương kia, đừng có qua mặt tao, ông mày lấy tám phần? Tiền ông lấy chia đều cho mày bốn, sáu chứ, đừng có chiếm hời mà ra vẻ, lúc trước nếu không phải tao tốt bụng không khai mày ra thì mày có thể ở đây sung sướng làm bác sĩ à?" Ông Ngụy phun một ngụm nước bọt, chậm rãi nói, "Người nào đến mua mà không đòi con trai, ông đây chống đỡ cho bọn họ, không phải làm việc thiện à? Hơn nữa, tôi kéo thân thích đến làm chuyện này, một đám người làm công ở nông thôn, hai mươi năm trước, tôi bảo mấy ả đó chỉ cần nằm nuôi thai là có thể kiếm tiền, như vậy mà còn không gọi là tích đức?"
Không biết là ai đá cái bàn một cái, tạp âm kim loại di chuyển trên sàn xi măng rất chói. Thẩm Du Tu nghe thấy mà sốt ruột, lại rất hoảng sợ, nhìn thẳng chiếc di động kia.
"Không nhiều lời, nói đi, lúc đó ông chịu trách nhiệm quản lí hơn hai mươi khách hàng của chúng ta. Nhà họ Thẩm này ông biết rõ mà."
"Nói gì chứ." Bác sĩ Vương thở dài một tiếng, nói, "Nói chuyện mỗi ngày cho bọn họ uống thuốc bổ và tiêm progesterone (*), hay là nói làm giám định giới tính của phôi thai cấy ghép?"
(*) Progesterone: hormone sinh dục nữ, được sản xuất chủ yếu ở buồng trứng sau khi rụng trứng, đây là hormone quan trọng trong việc duy trì chu kỳ kinh nguyệt và chuẩn bị cho quá trình mang thai của phụ nữ.
"Tôi hỏi ông Thẩm Diệu Huy xem làm thế nào."
"Thẩm Diệu Huy." Đối phương chậm rãi đọc lại một lần, như là bây giờ mới rà soát cái tên này trong não, rất nhanh đã nói, "Ông Ngụy, là cái nhà làm bốn lần kia à?"
"Hả? Đã tôi quên lâu rồi... Nhà nào tới mà không làm một, hai lần."
"Tôi có ấn tượng, hai vợ chồng này làm tận bốn lần." Giọng nói kia bỗng nhiên bình tĩnh khơi ra sự thật trong hồi ức, "Hình như trước đó hai người kia đã thử cấy ghép phôi trong ống nghiệm nhưng không thành công. Giằng co mấy hồi, trước sau người phụ nữ kia cũng chịu khổ không ít."
"Hai lần trước đều là quái thai, không được, lần thứ ba thì được, nhưng hơn một năm lại tới nói là đứa bé kia ôm về không nuôi sống được."
Thẩm Du Tu nghe thế, lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi bên rìa sofa theo bản năng.
Cậu chưa từng nghĩ tới sự ra đời của Bùi Tự lại có ẩn tình phía sau.
Mà giọng Bùi Tự trong ghi âm vẫn ôn hòa nhã nhặn, "Lần thứ tư thì sao?"
"Lần thứ tư... Thì có một đứa sống nhưng không ôm về? Chắc là không muốn." Bác sĩ Vương đáp, "Thường thường đều sẽ làm hai đứa, để bảo đảm ấy mà, sinh ra hai đứa, sống một đứa là được, người ta không điều khiển được sự phát dục của phôi thai."
"Sống một đứa à?" Bùi Tự lặp lại.
"Đúng, tôi nhớ rõ mà. Bọn họ hỏi gấp lắm, nhưng mà nghe nói có một đứa sinh ra có vấn đề, sau đó, làm gì còn sau đó nữa, cũng không liên lạc lại làm gì. Không tới hai giờ là đứa bé đó không qua khỏi, điều kiện kém, làm gì có thời gian kiểm tra tỉ mỉ. Viêm phổi và tim bẩm sinh đều có thể xảy ra, ai đảm bảo được chứ, tình huống như vậy thì có không ít người không cần, ôm về phải gánh vác quá nặng... Rất bình thường."
"Nói bậy!"
Phòng khách vốn yên tĩnh bỗng có một tiếng hét lên, Thẩm Diệu Huy gào thét, phản ứng kịch liệt mà rống to, "Tắt! Tắt ngay! Mày tìm mấy kẻ tam giáo cửu lưu này từ đâu ra, nói chuyện không có chứng cứ, bọn ta không phải, khục... Không phải chủ động vứt bỏ..."
Ông ta khó khăn gượng đứng lên, cả khuôn mặt sưng xanh tím, tay vung trên không trung bỗng dừng lại, hô hấp dồn dập che ngực, lẩm bẩm nói, "Đều là nói bậy..."
Tô Du chẳng khác người bị cưỡng ép nhét vào một cơn ác mộng nào đó, đứng ở đằng kia thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần, đôi môi trắng bệch run rẩy, ngay cả Thẩm Diệu Huy ngã xuống ghế sofa cũng không quan tâm.
Ghi âm vẫn còn tiếp tục phát, Bùi Tự khom người cầm điện thoại lên, tiện tay ấn tắt, "Ông lặp lại lần nữa đi, ai là anh em với tôi?"
Gian phòng bị sự u ám chạng vạng bao trùm, đèn cảm ứng đột nhiên lóe sáng. Gương mặt của Bùi Tự và góc chếch thân thể dưới ngọn đèn tạo thành một cái bóng, lộ ra chút cảm giác từ trên cao nhìn xuống, "Là đứa bé chỉ sống hai giờ bị ông vứt bỏ."
"Còn có mấy đứa bé trước đó." Bùi Tự ung dung nói, cứng rắn muốn xé rách tất cả vỏ bọc bên ngoài, làm lộ ra sự thật rằng hắn hay Thẩm Du Tu đều là công cụ thỏa mãn dục vọng muốn bản thân làm trung tâm của hai vợ chồng này, "Sinh ra, chưa sinh ra, còn có đứa bé đã chết, làm sao mà là Thẩm Du Tu được."
"A!!!"
Hắn vừa dứt lời, Tô Du đang nấp ở một góc sofa chẳng biết từ khi nào, bỗng nhắm chặt mắt, răng môi run rẩy, cả người run lẩy bẩy mà rít gào thảm thiết, như đang đau khổ mất trí vì lọt vào hồi ức đáng sợ. Khi bà mở mắt ra, không ngừng đánh về phía Thẩm Diệu Huy đang thở hổn hển liên tục, lắc lư ông ta như điên, "Con trai, vì con trai... Thẩm Diệu Huy! Anh hành hạ tôi lâu như thế..."
Nét mặt Thẩm Diệu Huy co quắp, xám trắng như thạch cao, bất lực giơ tay lên, lại không làm sao đẩy bà ra được, "Được rồi! Tô Du!"
Tiếng gào khóc của người phụ nữ lẫn vào âm thanh phản bác yếu ớt của Thẩm Diệu Huy, rối loạn tùng phèo, gà bay chó sủa.
Thẩm Du Tu cách bọn họ xa nhất, cậu ngơ ngác nhìn đôi phu thê bình thường chỉn chu giờ lại đánh nhau giằng co qua lại, đầu óc nặng trình trịch, cảm thấy linh hồn đang dần thoát ly khỏi thể xác mình, đã không còn ở trong không gian của phòng khách này.
Cậu nhìn bọn họ, cảm thấy thật xa lạ, lại có một sự đáng thương khó nói thành lời. Khi cậu đang do dự có nên bước lên nói ra, Bùi Tự bỗng bước nhanh tới, mặt lạnh bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đi ra ngoài.
Động tác của Bùi Tự nhanh nhẹn lưu loát, Thẩm Du Tu còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hắn cưỡng ép đẩy vào chiếc xe quen thuộc dừng bên ngoài biệt thự.
Thẩm Du Tu mở dây an toàn vừa được cài xong, cậu vỗ một cái vào cửa xe, nói, "Mở cửa, tôi muốn quay lại, tôi muốn rõ ràng một chút."
Bùi Tự không nói tiếng nào giơ tay lên cài dây an toàn lần thứ hai, thả tay xuống, đạp chân ga lái xe vọt ra ngoài.
Beta: Sasaswa
Mây mù ở nơi xa xa như đang chầm chậm di chuyển, khiến một chùm tia sáng rọi vào, Tô Du và Thẩm Du Tu đứng ở chỗ sáng, bị một tầng ánh sáng nhàn nhạt phủ lên, sắc đỏ cam thoáng qua. Nhưng chỉ trong vài giây mà thôi, những tia sáng kia đã rút khỏi gian phòng như tơ kéo, cuối cùng bầu trời cũng tối hẳn.
Cùng lúc đó, điện thoại di động lăn một vòng trên ghế salon, màn hình tự phát sáng dường như đã tải xong, một tệp ghi âm hơn mười phút bắt đầu từ từ phát ra.
Đầu tiên là tiếng ma sát chói tai và tạp âm cầm nắm đồ vật phát ra từ chiếc điện thoại di động một màu đen kịt kia, sau đó, tiếng mắng nhiếc của người đàn ông trung niên xa lạ vọng tới, "Lần trước tôi đã nói rồi, chuyện cậu muốn hỏi, tôi không biết!"
"Còn có ông Ngụy nữa, ông lừa tôi bao nhiêu, bây giờ vẫn còn muốn tìm một người trẻ tuổi tới lừa tiền nữa à? Lúc ông muốn tôi đưa cái danh sách kia đã nói như thế nào chứ? Về sau coi như trước giờ chưa từng thấy tôi mà!"
"Chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi còn tìm tôi, bây giờ tôi chỉ muốn an ổn làm một người..."
"Làm gì làm gì kích động như thế." Giọng nói say khướt của ông Ngụy vang lên, vọng khắp phòng khách, "Không phải tôi làm phiền ông, là tôi làm việc thay khách hàng... Vị Bùi Tự, cậu Bùi này... Ồ, phải gọi là cậu Thẩm... Sau này có tiền mà, cậu ấy muốn hỏi chuyện nhưng không biết đi đâu hỏi cả, chỗ tiền này ông không muốn nhưng tôi muốn chứ, với cả ông đây đang không mua được thuốc hút." Thái độ của ông ta rõ là gây khó dễ, gần như bất chấp mà lao lên, "Tới đây tới đây, ông Vương, hút điếu thuốc đã..."
Tiếng người nói chuyện nho nhỏ hệt như hai người trò chuyện cách xa Bùi Tự một chút, chốc sau, tiếng nói kia mới dần rõ ràng hơn.
"Có gì hay đâu mà hỏi." Có lẽ là bác sĩ kia đã hút thuốc, giọng nói nghe ra rất khó chịu, "Rốt cuộc cậu muốn biết cái gì?"
Muốn biết cái gì sao.
Trong khoảnh khắc trời chiều từ từ sẫm tối lại, Thẩm Du Tu liếc nhìn hai người, hai vẻ mặt khác nhau trong gian phòng. Sắc mặt Thẩm Diệu Huy tái nhợt, đôi môi run rẩy thấp giọng mắng nhiếc đối phương không biết giữ lời hứa, vẻ mặt Tô Du trắng bệch như tờ giấy, siết chặt làn váy nhung tơ màu đen, hai mắt hơi trừng. Thẩm Du Tu bỗng nhiên có một dự cảm xấu rất kì lạ. Cậu cho rằng hôm nay đến biệt thự chỉ để vẽ một cái chấm hết cho trận tranh cãi của gia đình này thôi, mà giờ phút này, cậu nhìn Bùi Tự gần trong gang tấc, Thẩm Du Tu có trực giác mơ hồ có lẽ đây vẫn chưa phải là kết thúc, hình như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi thì phải.
"Hơn hai mươi năm trước, Thẩm Diệu Huy làm giao dịch với các người." Giọng điệu của Bùi Tự trong ghi âm rất cương quyết, lạnh lùng, "Toàn bộ quá trình."
Không đợi bác sĩ Vương mở miệng, ông Ngụy nấc rượu giành nói, "Có quá trình gì đâu chứ... Con cái ấy mà... Trộm lừa trộm gạt gì cũng không được... Bọn tôi để người khác mang thai, giúp người ta sinh con cái, tích phúc tích đức. Huống hồ ở nước ngoài thì có thể làm mà."
Ghi âm yên tĩnh trong phút chốc, chỉ còn lại âm thanh ầm ĩ của khung cảnh xung quanh.
"Chuyện nghiệp chướng như thế đừng có nói như thể tự hào lắm vậy." Giọng điệu bác sĩ Vương kia không vui, nói thẳng, "Giúp người khác à? Ông lấy tám phần, những người đàn bà kia lấy có hai phần thôi... Ngay cả thân thích của ông, ông cũng giết, còn ở đó mà tích thiện tích đức?"
"Tên họ Vương kia, đừng có qua mặt tao, ông mày lấy tám phần? Tiền ông lấy chia đều cho mày bốn, sáu chứ, đừng có chiếm hời mà ra vẻ, lúc trước nếu không phải tao tốt bụng không khai mày ra thì mày có thể ở đây sung sướng làm bác sĩ à?" Ông Ngụy phun một ngụm nước bọt, chậm rãi nói, "Người nào đến mua mà không đòi con trai, ông đây chống đỡ cho bọn họ, không phải làm việc thiện à? Hơn nữa, tôi kéo thân thích đến làm chuyện này, một đám người làm công ở nông thôn, hai mươi năm trước, tôi bảo mấy ả đó chỉ cần nằm nuôi thai là có thể kiếm tiền, như vậy mà còn không gọi là tích đức?"
Không biết là ai đá cái bàn một cái, tạp âm kim loại di chuyển trên sàn xi măng rất chói. Thẩm Du Tu nghe thấy mà sốt ruột, lại rất hoảng sợ, nhìn thẳng chiếc di động kia.
"Không nhiều lời, nói đi, lúc đó ông chịu trách nhiệm quản lí hơn hai mươi khách hàng của chúng ta. Nhà họ Thẩm này ông biết rõ mà."
"Nói gì chứ." Bác sĩ Vương thở dài một tiếng, nói, "Nói chuyện mỗi ngày cho bọn họ uống thuốc bổ và tiêm progesterone (*), hay là nói làm giám định giới tính của phôi thai cấy ghép?"
(*) Progesterone: hormone sinh dục nữ, được sản xuất chủ yếu ở buồng trứng sau khi rụng trứng, đây là hormone quan trọng trong việc duy trì chu kỳ kinh nguyệt và chuẩn bị cho quá trình mang thai của phụ nữ.
"Tôi hỏi ông Thẩm Diệu Huy xem làm thế nào."
"Thẩm Diệu Huy." Đối phương chậm rãi đọc lại một lần, như là bây giờ mới rà soát cái tên này trong não, rất nhanh đã nói, "Ông Ngụy, là cái nhà làm bốn lần kia à?"
"Hả? Đã tôi quên lâu rồi... Nhà nào tới mà không làm một, hai lần."
"Tôi có ấn tượng, hai vợ chồng này làm tận bốn lần." Giọng nói kia bỗng nhiên bình tĩnh khơi ra sự thật trong hồi ức, "Hình như trước đó hai người kia đã thử cấy ghép phôi trong ống nghiệm nhưng không thành công. Giằng co mấy hồi, trước sau người phụ nữ kia cũng chịu khổ không ít."
"Hai lần trước đều là quái thai, không được, lần thứ ba thì được, nhưng hơn một năm lại tới nói là đứa bé kia ôm về không nuôi sống được."
Thẩm Du Tu nghe thế, lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi bên rìa sofa theo bản năng.
Cậu chưa từng nghĩ tới sự ra đời của Bùi Tự lại có ẩn tình phía sau.
Mà giọng Bùi Tự trong ghi âm vẫn ôn hòa nhã nhặn, "Lần thứ tư thì sao?"
"Lần thứ tư... Thì có một đứa sống nhưng không ôm về? Chắc là không muốn." Bác sĩ Vương đáp, "Thường thường đều sẽ làm hai đứa, để bảo đảm ấy mà, sinh ra hai đứa, sống một đứa là được, người ta không điều khiển được sự phát dục của phôi thai."
"Sống một đứa à?" Bùi Tự lặp lại.
"Đúng, tôi nhớ rõ mà. Bọn họ hỏi gấp lắm, nhưng mà nghe nói có một đứa sinh ra có vấn đề, sau đó, làm gì còn sau đó nữa, cũng không liên lạc lại làm gì. Không tới hai giờ là đứa bé đó không qua khỏi, điều kiện kém, làm gì có thời gian kiểm tra tỉ mỉ. Viêm phổi và tim bẩm sinh đều có thể xảy ra, ai đảm bảo được chứ, tình huống như vậy thì có không ít người không cần, ôm về phải gánh vác quá nặng... Rất bình thường."
"Nói bậy!"
Phòng khách vốn yên tĩnh bỗng có một tiếng hét lên, Thẩm Diệu Huy gào thét, phản ứng kịch liệt mà rống to, "Tắt! Tắt ngay! Mày tìm mấy kẻ tam giáo cửu lưu này từ đâu ra, nói chuyện không có chứng cứ, bọn ta không phải, khục... Không phải chủ động vứt bỏ..."
Ông ta khó khăn gượng đứng lên, cả khuôn mặt sưng xanh tím, tay vung trên không trung bỗng dừng lại, hô hấp dồn dập che ngực, lẩm bẩm nói, "Đều là nói bậy..."
Tô Du chẳng khác người bị cưỡng ép nhét vào một cơn ác mộng nào đó, đứng ở đằng kia thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần, đôi môi trắng bệch run rẩy, ngay cả Thẩm Diệu Huy ngã xuống ghế sofa cũng không quan tâm.
Ghi âm vẫn còn tiếp tục phát, Bùi Tự khom người cầm điện thoại lên, tiện tay ấn tắt, "Ông lặp lại lần nữa đi, ai là anh em với tôi?"
Gian phòng bị sự u ám chạng vạng bao trùm, đèn cảm ứng đột nhiên lóe sáng. Gương mặt của Bùi Tự và góc chếch thân thể dưới ngọn đèn tạo thành một cái bóng, lộ ra chút cảm giác từ trên cao nhìn xuống, "Là đứa bé chỉ sống hai giờ bị ông vứt bỏ."
"Còn có mấy đứa bé trước đó." Bùi Tự ung dung nói, cứng rắn muốn xé rách tất cả vỏ bọc bên ngoài, làm lộ ra sự thật rằng hắn hay Thẩm Du Tu đều là công cụ thỏa mãn dục vọng muốn bản thân làm trung tâm của hai vợ chồng này, "Sinh ra, chưa sinh ra, còn có đứa bé đã chết, làm sao mà là Thẩm Du Tu được."
"A!!!"
Hắn vừa dứt lời, Tô Du đang nấp ở một góc sofa chẳng biết từ khi nào, bỗng nhắm chặt mắt, răng môi run rẩy, cả người run lẩy bẩy mà rít gào thảm thiết, như đang đau khổ mất trí vì lọt vào hồi ức đáng sợ. Khi bà mở mắt ra, không ngừng đánh về phía Thẩm Diệu Huy đang thở hổn hển liên tục, lắc lư ông ta như điên, "Con trai, vì con trai... Thẩm Diệu Huy! Anh hành hạ tôi lâu như thế..."
Nét mặt Thẩm Diệu Huy co quắp, xám trắng như thạch cao, bất lực giơ tay lên, lại không làm sao đẩy bà ra được, "Được rồi! Tô Du!"
Tiếng gào khóc của người phụ nữ lẫn vào âm thanh phản bác yếu ớt của Thẩm Diệu Huy, rối loạn tùng phèo, gà bay chó sủa.
Thẩm Du Tu cách bọn họ xa nhất, cậu ngơ ngác nhìn đôi phu thê bình thường chỉn chu giờ lại đánh nhau giằng co qua lại, đầu óc nặng trình trịch, cảm thấy linh hồn đang dần thoát ly khỏi thể xác mình, đã không còn ở trong không gian của phòng khách này.
Cậu nhìn bọn họ, cảm thấy thật xa lạ, lại có một sự đáng thương khó nói thành lời. Khi cậu đang do dự có nên bước lên nói ra, Bùi Tự bỗng bước nhanh tới, mặt lạnh bắt lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đi ra ngoài.
Động tác của Bùi Tự nhanh nhẹn lưu loát, Thẩm Du Tu còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hắn cưỡng ép đẩy vào chiếc xe quen thuộc dừng bên ngoài biệt thự.
Thẩm Du Tu mở dây an toàn vừa được cài xong, cậu vỗ một cái vào cửa xe, nói, "Mở cửa, tôi muốn quay lại, tôi muốn rõ ràng một chút."
Bùi Tự không nói tiếng nào giơ tay lên cài dây an toàn lần thứ hai, thả tay xuống, đạp chân ga lái xe vọt ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất