Dư Ôn

Chương 9: Phương thức nói cảm ơn (2)

Trước Sau
Editor: Sasaswa

Trong lúc Bùi Tự suy nghĩ, cổ tay hắn vẫn bị Thẩm Du Tu nắm chặt.

Trước đây cũng có người xuất phát từ lí do này hay lí do kia mà nắm cổ tay hắn, cảm giác lúc đó chỉ giống như tự lấy tay trái nắm tay phải. Mà những ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Du Tu tiếp xúc với một vòng làn da cổ tay hắn, giống như trong chớp mắt đánh thức các dây thần kinh trong người hắn, ma sát ám muội nhỏ bé dễ dàng bị phát hiện.

Bùi Tự tránh thoát cái tay quấy nhiễu tâm hồn kia, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Thẩm tiên sinh, cơm tôi mời không nổi."

Thẩm Du Tu chủ ý đã quyết định, làm ra bộ dáng rất dễ nuôi: "Cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó."

Bùi Tự nhất thời tìm không ra lý do cự tuyệt, trên mặt nửa ngày chuyển biến không ngừng, đơn giản không đáp lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Thẩm Du Tu xem như biết chút tính tình của hắn, biết hành động như vậy là ngầm thừa nhận, sau lưng hắn cười nhẹ hai tiếng, chầm chập cùng quay trở lại.

Không rõ vì sao Bùi Lệ nhìn thấy hai người một trước một sau đi tới, rốt cục nhớ lại đây là nam nhân đã gặp trên hành lang club đêm đó, không khỏi nghi hoặc mối quan hệ của hai người: "Anh, hai người quen nhau?"

Bùi Tự chưa nghĩ ra cách giải thích với cô, Thẩm Du Tu cướp lời mở miệng trước, nói bậy một trận chuyện làm rơi ví tiền. Bùi Lệ nghe được bán tín bán nghi, nhìn sắc mặt Bùi Tự không tốt, lặng lẽ hỏi: "Anh, anh phải đi với bạn sao? Không sao đâu, em có thể tự mình về trường."

"Không cần." Bùi Tự âm lượng không khống chế được, ngữ khí cũng có chút kém, suýt nữa làm sợ Bùi Lệ. Hắn ý thức được sự thất thố của mình, dừng một chút, giúp em gái cầm túi xách, nói: "Anh ấy chỉ tiện đường cùng chúng ta ăn cơm."

Bùi Lệ lộ ra biểu tình càng thêm nghi hoặc.

Nhưng cô nghĩ lại nghĩ, cảm thấy dù là quan hệ như thế nào, ít nhất cũng cần phải hảo hảo cảm ơn người đã giúp đỡ mình, liền lấy điện thoại ra nói: "Vậy chúng ta tìm một quán ăn đi."

Cô và Bùi Tự đã sớm định đi ăn món xào ở quán ăn gần A đại, hiện tại thì không quá thích hợp. Tìm kiếm không bao lâu, Bùi Tự cầm điện thoại của cô, chọn được một nhà hàng Quảng Đông phổ thông gần đó, đi bộ mấy phút là có thể tới, ở khu thương mại này có thể xem như là giá cả phải chăng: "Chỗ này đi, anh thích ăn đồ ăn thanh đạm."

Bùi Lệ có hơi thấp thỏm, trên đường không ngừng hỏi Bùi Tự là chỗ này có hơi đơn giản quá hay không. Bùi Tự liếc nhìn nam nhân bên cạnh, nghĩ thầm tốt nhất là nhanh đem tên đại thiếu gia này đuổi đi. Hắn lắc đầu phủ định, động tác trên tay nhẹ nhàng sờ đầu của em gái ý nói ổn thôi.

Không biết là Thẩm Du Tu quyết tâm hay năng lực thích ứng tốt, trông thấy bảng đèn hỏng một góc, một nửa tấm kính bị một lớp bụi sương mù bám vào, một chút biểu tình không vui cũng không có, vẻ mặt như thường đi vào trong quán.



Quán ăn này được mở ở đầu hẻm phía sau một tòa nhà, hầu hết thực khách là nhân viên bạch lĩnh làm ở gần đó. Một đám nhân viên văn phòng ngồi trong quán không làm cho bộ âu phục chỉnh tề màu xám nhạt của Thẩm Du Tu quá nổi bật. Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào trong một phòng nhỏ còn xót lại, đưa lên một bình nước nóng, để thực đơn xuống liền đi ra ngoài.

Bùi Lệ rất khách khí mời Thẩm Du Tu gọi món, cậu cũng không từ chối, hưởng thụ quyền lợi của chủ khách, kêu Bùi Tự châm trà.

So với biểu hiện trong phòng rửa tay ngày đó, hiện tại có Bùi Lệ trước mặt, Bùi Tự có thể nói là nuốt giận vào bụng. Thẩm Du Tu kêu hắn châm trà, hắn liền không chút dị nghị rót một chén trà, đẩy qua cho cậu.

Vốn cho rằng Thẩm Du Tu suốt ngày ra vào các loại nhà hàng xa hoa, sẽ không tới loại quán ăn nhỏ như vậy, ngay cả thực đơn cũng chỉ có vài món. Không ngờ tư thế Thẩm Du Tu gọi món ăn đặc biệt thành thục, hai ba lần dùng bút chì khoanh tròn mấy món ăn, cũng đem tờ giấy mỏng mảnh ghi món ăn đưa đến trước mặt Bùi Lệ, thập phần thân sĩ kêu nàng ghi thêm vài món.

Thừa dịp Bùi Lệ cúi đầu xem thực đơn trống rỗng, Thẩm Du Tu chống đỡ cánh tay, quay đầu, ghé sát vào mặt Bùi Tự, dùng khí âm thanh nói: "Cửa hàng như này hồi cấp ba gần trường tôi có rất nhiều, em gái cậu yêu thích, tôi lần sau tự dẫn em ấy đi?" . Truyện Nữ Phụ

Bùi Tự lập tức lộ ra bộ mặt hung ác, cả khuôn mặt âm trầm, không tiếng động nhìn cậu chằm chằm.

Thẩm Du Tu mừng rỡ thưởng thức bộ mặt không làm gì được cậu của hắn, nín ý cười nói: "Vẫn là —— kêu cậu cùng đi?"

Lúc cậu nói chuyện chân thoáng di chuyển, đầu gối như có như không cọ qua bên chân Bùi Tự. Bùi Tự nghiêm mặt rút chân lại, quay đầu hỏi Bùi Lệ chọn món thế nào rồi.

Ba người ăn, đồ ăn cũng không cần quá nhiều. Bùi Lệ khoanh thêm hai món liền kêu nhân viên đến lấy thực đơn để chuẩn bị thức ăn.

Bùi Lệ rảnh rỗi, Thẩm Du Tu một lòng một dạ không quấy rầy Bùi Tự nữa, ngược lại cùng cô tán gẫu.

Lúc cậu vừa vào phụ trách công ty của cha mình có gặp một ít phương diện tài vụ nghiệp vụ, năm ngoái bắt tay cùng người bạn nước ngoài thành lập một xí nghiệp cho mình, kinh nghiệm nghề nghiệp tích lũy được cũng không ít. Huống hồ giọng nói cậu ôn nhuận êm tai, nụ cười ôn hoà, cùng lúc trêu chọc hai mươi cô gái cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ một bữa cơm, hảo cảm của Bùi Lệ đối với Thẩm Du Tu tăng nhanh như gió, thái độ thân thiết rất nhiều.

Lúc trả tiền bữa ăn, Thẩm Du Tu nói với Bùi Tự để mình trả, không ngoài dự đoán bị trực tiếp từ chối. Thẩm Du Tu bị hắn uy hiếp, căn bản cũng lười cãi với hắn, thì thầm vài câu với Bùi Lệ, thoải mái hùa theo anh trai của cô, kéo được thêm một người vào cùng phe với mình.

Vì vậy Bùi Tự không thể không cười tạm biệt với em gái, ngồi lên xe Thẩm Du Tu vừa gọi tới. Hắn ngồi sát cửa sổ xe, ý định kéo dài khoảng cách với Thẩm Du Tu, trực tiếp nói: "Sắp đến giờ tôi đi làm."

Thẩm Du Tu rất dễ nói chuyện, dặn dò tài xế trực tiếp chạy đến club, liền đem điện thoại di động đưa tới trước mặt Bùi Tự, cho hắn xem chẳng biết từ lúc nào đã tồn tại số điện thoại Bùi Lệ, mượn cơ hội dựa vào hắn hỏi chữ "Lệ" ý nghĩa thế nào.

Bùi Tự một chút cũng không nể mặt: "Không biết thì đừng lưu."



"Không phối hợp?" Thẩm Du Tu linh xảo bỏ điện thoại vào túi: "Không cần lo lắng, tôi sẽ không làm khó tiểu cô nương chưa tốt nghiệp."

"Hôm nay tôi giúp cậu một đại ân, một bữa cơm liền xong?" Cậu nói.

Bùi Tự ngừng một chút, nghiêng mặt sang một bên nhìn Thẩm Du Tu, dùng ánh mắt nói rằng cậu không thể giữ chân hắn sau khi ăn xong.

Nhưng hắn liền phát hiện, cùng Thẩm Du Tu ở trong một không gian nhỏ như vậy là một quyết định sai lầm, bởi vì cơ hồ không có cách nào không bị gương mặt của cậu hấp dẫn chú ý, mới đầu là đường nét hàm dưới duyên dáng, sau đó là sống mũi cao cùng chóp mũi tinh xảo. Trong lúc ăn cơm, bầu trời ngoài cửa xe từ trước khi vào quán ăn màu vàng óng ánh bây giờ đã chuyển thành màu hồng tím phi thường đẹp đẽ, làm bên trong xe tự nhiên tối lại, ánh sáng còn sót lại ven đường chợt lóe lên hòa vào điếm chiêu nghê hồng gần đó.

Trên người Thẩm Du Tu có mùi nước hoa rất nhạt, mùi của giọt nước, làm người khác liên tưởng tới làn sóng dập dìu ban đêm. Gương mặt cậu dần tiến lại gần, xung quanh yên tĩnh, đôi mắt đen, đôi môi thì như một trái cấm khỏa mỹ lệ.

Bùi Tự nhìn chăm chú chốc lát, trong lòng trốn tránh trách nhiệm, đem không ít tâm tình buông lỏng hôm nay quy tội cho Bùi Lệ.

Thẩm Du Tu nhân lúc người kia không để ý, giở lại trò cũ, đột nhiên lấn tới, đầu lưỡi lặng yên trượt vào trong khoang miệng của hắn, cùng hắn môi lưỡi dây dưa. Bùi Tự lấy lại tinh thần, cấp tốc xệ mặt xuống, đẩy mạnh cậu ra.

Bên trong xe mềm mại vừa phải, Thẩm Du Tu lần này đụng không nghiêm trọng, một chút tức giận cũng không có, mang theo vài phần đắc ý nhếch nhếch miệng, nói: "Lấy phần lời."

Nói xong cậu ngồi đàng hoàng lại, lại lấy điện thoại di động ra, tiếp tục chỉnh sửa dãy số, dứt khoát nhập tên Bùi Lệ gọn gàng, làm xong tất cả, cậu lắc lắc điện thoại hừ nhẹ nói: "Lần sau nếu không tìm được cậu, có phải là có thể tìm em gái cậu."

Bùi Tự không nể mặt mũi cậu, trong lời nói có một phần uy hiếp: "Muốn tìm tôi thì có thể trực tiếp đến club, không được quấy rầy em gái tôi."

Thẩm Du Tu đôi mắt mỉm cười, lông mi chớp hai lần, từ từ nói: "Làm sao mà mỗi ngày đều đến chỗ cậu quấy rầy được?" Cậu nhích lại gần, để tay lên một bên đầu gối Bùi Tự, nói thêm: "Bất quá, nếu cậu không trả lời tin nhắn thì mọi chuyện sẽ khác."

Bùi Tự phất tay đẩy cậu ra, quay mặt sang nói: "Đến, mở cửa."

Thẩm Du Tu thấy quan hệ của cậu với Bùi Tự không còn căng thẳng, cậu gật đầu đối tài xế đang nhìn qua gương hỏi ý kiến mình. Khóa xe mở ra, nam nhân chân dài duỗi một cái, xuống xe, cũng không quay đầu lại đi về hướng tòa nhà cao.

Thẩm Du Tu nhìn bóng lưng một lát, tâm tình tốt mà hừ lên một tiếng, mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn cậu vừa không quan tâm tới.

Là Tạ Tuấn, hẹn cậu hai ngày nữa cùng nhau ăn cơm, đại khái vẫn bàn bạc tiếp về vấn đề tài chính lúc trước. Thẩm Du Tu tuần này đã uyển chuyển từ chối hai lần, lần này không tiện từ chối nữa, cân nhắc một lát, trả lời xong liền ném điện thoại qua một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau