Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 18

Trước Sau
Trùng Tiêu nhất dạ

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 19

Nhìn vẻ mặt Giang Ninh, Bạch Ngọc Đường biết rằng bà đã gần như tin tưởng, bởi vậy được một tấc lại muốn tiến một thước đứng lên, tự tin chỉ vào bụng mình, nói: “ Mẹ, mẹ thử đánh vào đây đi, đánh chết cháu của mẹ đi! Rồi mẹ sẽ biết con có gạt hay mẹ không!”

Giang Ninh hết sức choáng váng, lắp bắp phun ra vài tiếng: “Ngươi… Ngươi sao vậy…. Chẳng lẽ… Ngươi… Không thể….” Đứa nhỏ này do mình một tay nuôi lớn, trên người y có cái gì không có cái gì bà là người biết rõ nhất! Làm sao bà lại không hiểu tiểu tử này nào có thứ để mang thai, y chỉ có thứ để người khác sinh con cho mình mà thôi!

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng trả lời: “Sao lại không có khả năng? Chẳng phải khi xưa đại tẩu cũng không thể hoài thai, giờ đã sinh ra Trân Nhi còn gì.” Giọng điệu tựa hồ đang nói không phải hiện tại con cũng đi cùng một đường đó sao.

“Nhưng đại tẩu ngươi là nữ nhân!” Đâu thể đánh đồng hai người được chứ. Có điều Giang Ninh cũng là nhân vật từng trải, mặc dù chuyện này cực kì khó tin, đến tận lúc này bà vẫn vô pháp lí giải ngọn nguồn trong đó, song bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiểu tử này có muốn dối gạt lão nương, cũng sẽ không dám bịa ra câu chuyện hoang đường đến thế.

“Con trai của mẹ không hề nói dối, nếu mẹ không tin con đành chịu vậy.” Kì thật, việc này ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng thấy khó có thể tin, chính là chuyện khó tin đó đã xảy ra rồi. Thấy Giang Ninh không dám động thủ đánh mình, Bạch Ngọc Đường càng không kiêng nể.

Giang Ninh nhìn y, không nỡ tiếp tục tức giận, thở dài, hỏi: “Triển Chiêu biết việc này không?” Bà không cần hỏi cũng biết đứa nhỏ là con của ai. Chỉ là bà thật chẳng ngờ, tiểu tử nhà mình đối với Triển Chiêu lại tình sâu nghĩa nặng như vậy.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường lại trưng ra vẻ mặt như không hề gì, đáp lời: “Con không cho hắn biết.”

“Nó là một người cha khác của đứa nhỏ này, sao lại có thể không biết?” Giang Ninh như muốn nhảy dựng, bà thực không hiểu, nếu nhi tử của mình yêu Triển Chiêu, đứa nhỏ sẽ giúp hai người danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ, vậy thì tại sao không cho hắn biết ?

“Đêm đó là con hạ dược, hắn tuyệt nhiên sẽ không nhớ được bản thân đã làm gì.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh đáp. Y hiểu Giang Ninh hỏi mình vì sao lại không cho người kia biết chuyện y có thai, chứ không hỏi vì sao không cho y biết hai người đã từng phát sinh quan hệ, y cố ý trả lời như thế, chính là hi vọng Giang Ninh để tâm đến thể diện của mình, đừng chủ động tìm Triển Chiêu hỏi chuyện.

Nhưng để nói ra loại chuyện thế này, Bạch Ngọc Đường vẫn có chút bối rối. Dù rằng đang ở trước mặt dưỡng mẫu, y vẫn cảm thấy mất mặt. Dứt lời, khuôn mặt nhè nhẹ ửng đỏ, xấu hổ quay đi chỗ khác.

Giang Ninh càng thấy kì lạ, Triển Chiêu đối với nhi tử nhà mình hẳn cũng có tình, tại sao ngay cả… Việc này cũng không để cho hắn biết? Có lẽ không hẳn chỉ do thẹn thùng? Cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi y: “Sao không nói cho nó biết?”

“Vạn nhất đứa nhỏ này có bề gì, chẳng phải hắn sẽ cười con nói chuyện viển vông hay sao?” Với lại, chẳng lẽ phải để Ngũ gia con nói với hắn: “Bạch gia gia coi trọng ngươi, sinh cho ngươi một đứa con, vậy nên ta và ngươi…”, thì con còn mặt mũi nào? Ít lâu nữa bụng con lớn dần, con mèo đó tự nhiên sẽ biết, lúc đó nghĩ cách giải thích với hắn cũng được.”

Bạch Ngọc Đường nói rất thoải mái, Giang Ninh lại hiểu thâm ý trong đó. Lúc trước Lô đại tẩu đã phải trải qua bao nhiêu thất bại, chịu đựng bao nhiêu khổ sở mới sinh hạ Trân Nhi, huống chi Bạch Ngọc Đường còn là nam tử, đứa nhỏ này giữ được hay không cũng còn chưa rõ, thậm chí có thể mất mạng. Nghĩ đến y không muốn để Triển Chiêu lo lắng, chờ khi thai nhi ổn định mới để hắn biết.

Nghĩ vậy, Giang Ninh không khỏi xót xa, Bạch gia đối với bà ân trọng như núi, đương nhiên bà không nỡ thấy Bạch gia vô hậu, bà hằng mong mỏi đứa cháu này, nhưng nếu đứa nhỏ có thể khiến cho nhi tử bỏ mạng, thì bà tuyệt đối không thể đồng ý.

“ Ta không cho phép con sinh hạ nó” Giang Ninh tàn nhẫn nói.

“Tại sao? Chẳng phải mẹ vẫn muốn có cháu bế hay sao? Bây giờ có rồi, sao mẹ lại định tử bỏ?” Bạch Ngọc Đường chưa từng bận tâm đứa nhỏ sẽ gây nguy hiểm cho mình, kể cả vì nó mà chịu đau khổ, y cũng cam tâm tình nguyện. Vậy nên nghe mẹ phản đối, y có phần không hiểu nổi.

“Con là nam tử, mặc dù có thai, đến khi đủ ngày đủ tháng con làm sao sinh nó ra? Dẫu cho thật sự sinh ra đi nữa, ngày sau con có dám nói với nó, nó được nam nhân sinh thành hay không?” Giang Ninh trong lòng phiền muộn, cũng không nghĩ tới chuyện giữ thể diện cho Bạch Ngọc Đường, tiểu tử ngần này tuổi đầu, làm việc sao vẫn không biết nặng nhẹ như thế. Chuyện có quan hệ đến cả tính mạng, há có thể đùa được ư?



Bạch Ngọc Đường hiểu mẹ lo lắng cho mình, nhưng đứa nhỏ này cũng là do y vất vả hoài thai, nó là máu thịt của y, làm sao đành lòng từ bỏ. “Mẹ, đây là cháu của mẹ mà! Mẹ thực lòng muốn bỏ nó sao?”

Những lời dưỡng mẫu nói, không phải y chưa từng nghĩ tới, thậm chí cũng bởi vậy mà sợ hãi không nguôi, nhưng nếu đứa bé này đã thực sự tồn tại trong cơ thể y, thì dù là người dưng nước lã, nó vẫn là một sinh mệnh, chưa kể lại là cốt nhục của mình! Thai nghén một sinh mệnh mới, thậm chí có thể khiến cho một kẻ yếu đuối trở nên kiên cường, huống hồ là Bạch Ngọc Đường tiếu ngạo giang hồ. Y đã sớm hạ quyết tâm: ngay khi có phải liều mạng, y cũng phải chiến đấu vì đứa nhỏ này!

Giang Ninh đương nhiên không nỡ từ bỏ đứa nhỏ, nhưng bà lại càng không nỡ nhìn nhi tử của mình mạo hiểm. Vì vậy, bà phải tiếp tục tỏ ra tàn nhẫn: “Nói nữa cũng vô ích thôi. Nếu ngươi nhất định khăng khăng cố chấp, thì đừng gọi ta là mẹ, xem như lão nương ta không có đứa con trai này. Tùy ngươi định liệu”. Nói xong bèn xoay người về phía khác, không quay nhìn y. Bà biết nhi tử nhà mình ngày thường bướng bỉnh tùy hứng, nhưng khi quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi, do đó từng lời từng lời đều là quyết tuyệt, hi vọng có thể lợi dụng chữ hiếu, buộc y buông bỏ đứa nhỏ”

Bạch Ngọc Đường bước đến sau lưng cù nhẹ vai bà, tựa hồ đang muốn làm nũng, lời nói như van xin: “Mẹ, con trai van mẹ, được không?” Chẳng ngờ Giang Ninh lạnh lùng gạt ra, nhân lúc y chưa chuẩn bị xoay người, nhanh chóng cầm lấy Họa Ảnh thả rơi trên đất, sẵn sàng cắt đứt vạt áo.

Bạch Ngọc Đường bị hành động của bà làm cho kinh hãi, vội vàng xông lên ngăn cản, mỉm cười trấn an: “Mẹ, mẹ đang đùa con phải không? Thế nhưng lại muốn cùng nhi tử “Cắt bào đoạn nghĩa”!”

“Ta có thể lấy chuyện này đùa giỡn với ngươi hay sao? Lão nương và đứa nhỏ này, ngươi hãy chọn một người thôi”. Giang Ninh ngữ khí ngoan tuyệt, nếu không như thế, làm sao bức được đứa con bướng bỉnh này vào khuôn phép.

Bạch Ngọc Đường nghe bà tàn nhẫn bắt y lựa chọn, lưỡi kiếm trên tay có thể hạ xuống bất kì lúc nào, biết rõ việc này không còn có thể xoay chuyển, ý cười trên mặt vội vã tan thành mây khói. Mẹ, mẹ có thực sự… Nhẫn tâm đến vậy?

Cõi lòng đau đớn giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn phải lựa chọn. Bạch Ngọc Đường quỳ rạp xuống đất, trước mặt mẫu thân dưỡng dục mình hơn hai mươi năm dập đầu ba cái, sấp mặt trên sàn, khó khăn nói hết một câu: “Mẹ, … thứ cho nhi tử… Bất hiếu.”

Dứt lời, y nhanh chóng đứng lên, không dám ngẩng đầu nhìn vào Giang Ninh đã bị hành động của mình hóa ra ngây ngẩn, cất bước ra khỏi Giang Ninh tửu phường…

… … …

Chậm rãi hồi tưởng, nét cười trên mặt Bạch Ngọc Đường dần dần gượng gạo, hai tay vẫn đặt trên bụng, ánh mắt dõi về phương xa: “Mẹ, mẹ quả thật không cần đứa con trai này sao…”

Có điều chuyện này đã qua rất lâu, Bạch Ngọc Đường cũng đã suy xét rõ ràng, sự phản đối quyết liệt của mẹ cũng là vì muốn tốt cho mình, không phải thực sự ghét bỏ đứa bé. Y nghĩ sau khi sinh xong, y sẽ đưa nó đến nhận tội với mẹ. Trông thấy chính mình bình yên vô sự, lại có cháu nhỏ bế bồng hôm sớm, nhất định mẹ sẽ vui vẻ, quên đi sự tình không hay ngày ấy.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Bạch Ngọc Đường lần nữa thả lỏng, nhè nhẹ vỗ vào bụng, nói với đứa bé bên trong: “Nhi tử, lúc đó bà nội có nhịu nhận ta là con, nhận con là cháu, hoàn toàn nhờ vào con đấy. Vậy nên con nhất định phải lớn lên bụ bẫm trắng trẻo khỏe mạnh, tốt nhất là giống cha con người gặp người thích. Trước mặt bà nội con phải tỏ vẻ dễ thương hêt mức, nhất định phải làm cho bà thích con!”

Quả nhiên, hắn sớm cảm nhận được nhi tử đáp lại, tuy rằng vẫn đau như thế, song đối với Bạch Ngọc Đường, đây là một loại chứng cứ ngọt ngào chứng minh hạnh phúc thực sự tồn tại. Đứa nhỏ trong bụng sử dụng phương thức chỉ có phụ tử hai người hiểu được cùng nhau chia sẻ, đồng thời nói với phụ thân con rất khỏe mạnh, hơn nữa càng ngày càng khỏe hơn nhiều. Mỗi khi cảm giác đứa nhỏ quẫy đạp mạnh hơn, nhanh hơn, tâm trí Bạch Ngọc Đường bất giác dâng lên một niềm an tâm, một nỗi tự hào…

Chương 20

Để Bạch Ngọc Đường vừa miệng, có thể nói rằng Triển Chiêu đã vắt hết tâm tư suy nghĩ. Bình thường hành tẩu giang hồ, ra ngoài phá án, tự mình làm cơm là chuyện thường xuyên, tay nghề hầu như không có trở ngại. Chính là nơi đây hẻo lánh xa xôi, nguyên liệu nấu ăn hết sức khó kiếm; huống hồ Ngọc Đường ngày thường ăn uống kén chọn, hiện giờ lại đang có mang, thức ăn càng cần đảm bảo ngon miệng, dễ tiêu, nhưng phải đầy đủ dinh dưỡng. Cũng may nơi này có tiểu cô nương am hiểu y thuật, dược liệu bổ dưỡng hiện có rất nhiều.

Triển Chiêu mất khá nhiều công sức mới nghĩ ra được mấy món phù hợp với Bạch Ngọc Đường lúc này: cháo cá chép, canh long phượng*, cá rán sốt cà chua, cá chép ngũ vị hương và canh đậu đỏ cá chép.

(* Canh long phượng là canh cá/ lươn/ gà hầm với một số vị thuốc bắc như nhân sâm, kỷ tử, đại táo, cực kì bổ dưỡng. Gọi là canh long phượng vì khi trình bày, khúc lươn/ cá sẽ được sắp xếp thành hình cong cong giống như rồng hay đuôi phượng)

Trong khi nấu nướng, Triển Chiêu cũng rất tỉ mỉ, chốc chốc lại mở vung nồi hớt bọt, nêm nếm thêm chút gia vị, tránh để nấu lâu hương vị quá nồng hoặc thịt quá nát.

Loanh quanh hết một buổi chiều, “yến tiệc cá chép” của Triển Chiêu rốt cuộc ra lò.

Song khi Triển Chiêu bưng đồ ăn lên, định bụng gọi hai người ra ăn cơm, hắn lại thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa bên giường thiếp ngủ.

Nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường hốc hác xanh xao, tâm tư Triển Chiêu dâng lên một trận chua xót. Ngọc Đường chắc hẳn từ khi mang thai đến giờ chưa được nghỉ ngơi tử tế, lúc trước ở Hãm Không Đảo, Ngọc Đường cũng là trọng thương mới khỏi, vẫn cố chăm sóc chính mình hôn mê bất tỉnh. Vậy mà khi hắn tỉnh lại, chưa hiểu chuyện gì đã rời bỏ y, hại y một đường bôn ba vất vả tìm mình, suýt nữa gặp nguy giữa đường.



Trong bảy tháng này, hắn chẳng những không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, của một người cha, thậm chí bao nhiêu cực khổ Ngọc Đường gặp phải, cũng đều do hắn tạo nên.

Nếu như lúc trước hắn liều lĩnh thay Ngọc Đường xông vào Trùng Tiêu…

Nếu như hắn sớm nhận ra Ngọc Đường có tình cảm với mình…

Nếu như hắn không ngu ngốc hiểu lầm Ngọc Đường, để rồi trầm mê trong mộng không muốn tỉnh lại…

Nếu như sau khi tỉnh lại hắn quan tâm hơn đến tình trạng của Ngọc Đường…

Nếu như hắn can đảm hơn một chút, dẫu cho Ngọc Đường ghét bỏ vẫn ở lại bên y…

… … …

Triển Chiêu rơi vào hố sâu ân hận hối tiếc, trong tim như lại nhớ tới cảm giác Ngọc Đường đâm hắn một kiếm.

Có điều hắn đã hiểu rõ, vì sao khi đó Ngọc Đường đâm hắn, bởi vì y quá hiểu hắn, bởi vì y quá yêu hắn.

Triển Chiêu đắm mình trong thế giới của những ưu thương, đến khi hồi phục tinh thần, nước mắt lạnh băng đẫm ướt hai bên gò má.

Thế nhưng Triển Chiêu tựa hồ không ý thức được, bởi hắn hoàn hồn là do đột nhiên nhớ tới Ngọc Đường một thân thương bệnh, cứ vậy mà ngủ lỡ như nhiễm lạnh, chẳng phải bệnh càng thêm bệnh, sẽ mệt mỏi khôn cùng.

Triển Chiêu nhẹ nhàng tiến lên phía trước giũ chăn, cẩn thận đắp lên cho Bạch Ngọc Đường. Ánh mắt bất giác ngừng lại trên phần bụng nhô cao của Bạch Ngọc Đường, dù là chăn bông rất dày cũng không giấu nổi.

Ngọc Đường chưa bao giờ thổ lộ tình cảm trước hắn, nhưng đứa trẻ này đủ để chứng minh hết thảy, so với bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, những gì Ngọc Đường nỗ lực vì hắn mới là tình cảm chân thật nhất.

Vậy nhưng còn hắn? Hắn sớm bộc lộ tâm tình đối với Ngọc Đường, nhưng hắn chưa từng làm gì cho y, hắn vẫn sợ đầu sợ đuôi, sợ bị Ngọc Đường căm hận, không dám buông tay đeo đuổi, bởi vậy mà hại khổ Ngọc Đường.

Suy nghĩ mông lung, Triển Chiêu chậm rãi quỳ xuống bên giường, đầu vô ý thức sáp đến gần bụng Bạch Ngọc Đường…

Khi mặt Triển Chiêu sắp sửa dán lên, hắn lại chợt nhiên ngập ngừng: Rất muốn cùng Ngọc Đường đồng thời chia sẻ nhịp đập, khí tức của đứa trẻ, rồi lại sợ quấy nhiễu giấc ngủ của y…

Trong lúc vòng vo bất định, lại bị một bàn tay mảnh dẻ mạnh mẽ kéo lấy cần cổ, Bạch Ngọc Đường ôm cổ Triển Chiêu, để khuôn mặt hắn áp lên khuôn bụng tròn trịa cao ngất của mình.

Triển Chiêu trong lòng nhói đau, cảm giác có lỗi tăng thêm vài phần: “Ngọc Đường, ta đánh thức ngươi?”

Bạch Ngọc Đường nghe giọng hắn hàm ẩn áy náy, khe khẽ trấn an: “Ta đâu có ngủ, chờ lâu chán quá nên nhắm mắt dưỡng thần chút thôi.”

Kì thực Bạch Ngọc Đường chỉ vừa thiếp đi, thanh âm Triển Chiêu đi vào làm y giật mình, song y cố tình không muốn mở mắt, bởi vì chẳng rõ tại sao, bỗng dưng y muốn trải nghiệm cảm giác Triển Chiêu gọi mình rời giường.

Chính là chờ đợi hồi lâu, rõ ràng cảm thấy người kia đi đến cạnh mình, sau đó không có động tĩnh. Y nhịn không được mở mắt, đã thấy Triển Chiêu dựa trước người mình, do dự nhìn vào thành bụng, khóe mắt còn vương nước mắt chưa khô, trái tim đột nhiên quặn lên lo lắng. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau