Chương 35
Trùng Tiêu nhất dạ
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 57
“Mọi người nhận ra khi nào?” Nếu như bọn họ đã biết ý đồ của hắn, hắn cũng không cần giả bộ thêm nữa, dứt khoát cùng họ nói rõ mọi chuyện, ngăn cản bọn họ làm ra chuyện gì nguy hiểm, tránh để bọn họ phải hi sinh vô ích.
“Khi đệ và Hoàng thượng cùng đến chỗ ta xin dược, ta đã đoán được rồi. Hơn một tháng trước, Hoàng đế âm thầm phái thị vệ đại nội tới Hãm Không Đảo bày trò làm loạn, có ý ngăn trở chúng ta đi tìm Ngũ đệ, kết quả tên đó bị chúng ta bắt giữ, khi chúng ta ép hỏi, gã khai ra gã là do Hoàng thượng phái tới, hơn nữa Hoàng thượng còn phát hiện Ngũ đệ mang thai hài tử của đệ. Sau đó tưởng rằng việc đã bị lộ, e sợ chúng ta báo tin cho hai người, cẩu Hoàng đế kia vội phái binh đến bắt chúng ta, khi đó chúng ta chỉ biết Hoàng thượng muốn làm khó dễ Ngũ đệ, chẳng ngờ, Hoàng thượng lại đối với đệ… Mà đệ lại vì Ngũ đệ, tình nguyện hi sinh như thế.”
Lô phu nhân nói một mạch, không nén nổi nỗi xúc động, hai đứa trẻ đáng thương, tại sao đường đến hạnh phúc lại không thể bằng phẳng như người khác? Hiện giờ đến cả Hoàng thượng cũng ra mặt phá rối hai người.
“Chính là tẩu làm thế này, không bao lâu nữa ngự y sẽ phát hiện ra đệ… Nếu như chuyện đó tiếp tục xảy ra, chúng ta đâu thể mãi dùng cách này lừa dối.” Triển Chiêu chẳng hề lo lắng chuyện Hoàng thượng phát hiện hắn khi quân, mà là nếu không để Hoàng thượng tận mắt thấy dược sinh tử phát huy tác dụng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lại tìm Ngọc Đường trút giận.
“Đệ yên tâm đi, thuốc này chuyên dùng cho người không có khả năng sinh nở, nó sẽ hình thành trong bụng một dạng túi, bên trong sẽ tự tích tụ một loại chất lỏng giống như nước ối, mỗi ngày một nhiều, cho nên dù không thụ thai, bụng cũng dần dần lớn lên. Bây giờ chỉ cần ta châm cứu, thay đổi mạch đập cho đệ, chắc chắn sẽ gạt được đám lang băm mắt mờ kia thôi.”
Lô phu nhân biết sau khi uống thuốc Triển Chiêu sẽ có phản ứng thế nào, vì vậy cũng đoán được việc Hoàng thượng tìm nàng xem bệnh cho Triển Chiêu, thế nên chuyện này nàng đã sớm lên kế hoạch.
Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, hơi thoáng an tâm, song vẫn cảm thấy lo âu: “Dù phương pháp này không có kẽ hở, nhưng mười tháng nữa chúng ta phải làm sao đây? Tìm một đứa trẻ sơ sinh thay thế?” Việc này nhất định phải lên kế hoạch chu toàn, bằng không không chỉ Ngọc Đường, mà cả Tứ Thử và Lô phu nhân cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Lô phu nhân có chút bực mình, tức giận nói: “Chẳng lẽ đệ thực sự muốn sinh con cho cẩu Hoàng đế kia hay sao?” Nàng biết Triển Chiêu tính tình cứng nhắc, tuân thủ pháp luật, thế nhưng thấy hắn băn khoăn nàng lại không thể chịu nổi, cẩu Hoàng đế cũng bất nhân bất nghĩa, đâu có tuân theo lễ pháp, Triển Chiêu vậy mà còn sợ phạm tội khi quân.
“Đương nhiên không phải. Đệ chỉ không muốn làm hại mọi người và Ngọc Đường.”
“Đệ không muốn hại Ngọc Đường thì càng phải nghe đại tẩu. Đệ nghĩ kĩ đi, Ngũ đệ tính tình bạo liệt, cho dù đệ ấy có chết cũng không đồng ý để đệ hi sinh như thế. Nếu quả đệ vì muốn cứu đệ ấy mà làm ra chuyện ngu ngốc này, đệ nghĩ Ngũ đệ sẽ không liều mạng với cẩu Hoàng đế kia ư?”
Triển Chiêu ảm đạm cúi đầu, không phải hắn chưa từng nghĩ nếu Ngọc Đường biết những chuyện mình làm, Ngọc Đường sẽ có phản ứng dữ dội thế nào, mặc dù đêm đó hắn chưa gây ra sai lầm lớn, nhưng rõ ràng sau này hắn sẽ không thể ở cạnh Ngọc Đường, chính là tình hình lúc ấy, lại duy có phương pháp này khả thi. Giờ đây hắn chỉ hi vọng Bao đại nhân có thể nghĩ cách giấu giếm Ngọc Đường càng lâu càng tốt, ít nhất có thể giấu y đến lúc đứa nhỏ sinh ra.
Nhưng hắn… Chỉ e hắn sẽ không được nhìn đứa nhỏ của mình và Ngọc Đường chào đời…
Nhìn đến gương mặt Triển Chiêu nhuốm vẻ cảm thương, ánh mắt cũng dõi về nơi xa xăm, có lẽ đang nghĩ đến Ngũ đệ và đứa nhỏ, Lô phu nhân lên tiếng an ủi: “Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta còn tận mười tháng, có thể từ từ nghĩ cách, không cần lo lắng, hiện giờ nhiệm vụ của đệ là giữ gìn mình thật tốt, đệ phải biết rằng tính mạng của chúng ta và Ngũ đệ đều phụ thuộc vào đệ, trách nhiệm của đệ rất lớn, biết không?”
Triển Chiêu nhanh ổn định tâm trạng, dường như trong khoảnh khắc lý trí đã quay trở lại, nghiêm túc hỏi: “Đại tẩu, đệ cần làm gì? Cần phải chú ý những gì? Tẩu cứ nói cho đệ biết.”
“Được, đệ hãy nghe ta nói đây, thuốc này sẽ có chút tác dụng phụ đối với thân thể, đệ giờ thường xuyên đau bụng cộng thêm suy nhược cũng là vì thế, tuy nhiên chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, bệnh trạng qua tháng đầu tiên sẽ dần dần khá hơn.”
“Từ nay về sau đệ phải ráng sức tránh để tức giận quá độ, nếu không khí huyết dâng trào, có thể dẫn đến hôn mê, thậm chí nguy đến tính mạng.”
“Còn có, dù đệ không thực sự mang thai, nhưng bụng nhất định phải được bảo vệ kĩ lường, tuyệt đối không được xảy ra va chạm, bằng không túi nước trong bụng vỡ ra, kế hoạch của chúng ta coi như đi đời nhà ma, hơn nữa thân thể đệ sẽ mang thương tổn rất lớn.”
“Ta sẽ châm cứu để mạch của đệ thay đổi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ duy trì được một tháng, vậy nên đệ phải nghĩ cách để ta mỗi tháng tới đây châm cứu một lần, mới có thể đảm bảo không bị phát hiện.”
…
Triển Chiêu tỉ mỉ lắng nghe những việc cần chú ý, nhất nhất ghi tạc trong đầu, giờ hắn mới biết, thì ra khi trước Ngọc Đường mang thai đã phải chịu đựng nỗi thống khổ này, mấy lần y té xỉu đều bởi tác dụng phụ của thuốc, mặc dù hắn không thực sự mang thai, song cũng xem như thể nghiệm chân thật cảm thụ của Bạch Ngọc Đường lúc đó, nỗi niềm cảm kích pha xen đau tiếc trong lòng lại dâng lên gấp mấy lần, chỉ là…
Tình cảm hắn nợ Ngọc Đường, đời này e rằng không có cơ hội trả hết…
…
Chương 58
Một tháng sau, tác dụng phụ của thuốc dần dần giảm bớt, thân thể Triển Chiêu gần như đã trở lại bình thường, nhưng để tránh cho Hoàng thượng làm ra hành động quá phận, hắn vẫn duy trì dáng vẻ suy yếu. Hoàng thượng vốn yêu thương hắn, thấy thân thể hắn không tốt, cũng không có cử chỉ gì quá trớn, chính là vẫn như trước đây, ngoại trừ thời gian lên triều, cả ngày canh giữ bên hắn, một tấc không rời, chuyện này khiến cho Triển Chiêu cảm thấy mình như kẻ bị giám sát, vô cùng không thoải mái, song cũng không biết làm sao. Cũng may Triệu Trinh còn nghe lời hắn, cho dẫu cả ngày nán lại tẩm cung, cũng không bỏ bê triều chính, bằng không Triển Chiêu thật sự sẽ cảm thấy mình giống hệt yêu nhân mê hoặc chủ thượng, hại nước hại dân.
Hôm đó Triệu Trinh lâm triều xong bèn vội vã quay về thăm Triển Chiêu, chưa kịp ngồi xuống đã vội ân cần hỏi han: “Triển Chiêu, hôm nay khanh thấy sao rồi?”
Chỉ thấy Triển Chiêu tựa hồ gắng sức ngồi dậy, trả lời: “Thần thấy khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ Hoàng… Khụ… Khụ…” Tuy hắn nói vậy, thế nhưng lời còn chưa dứt đã bắt đầu ho khan dữ dội.
Triệu Trinh vừa thấy bệnh tình Triển Chiêu chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại ngày một nặng hơn, không khỏi có chút hối hận, nếu sớm biết rằng sinh một đứa nhỏ phải chịu khổ cực như thế, nhất định hắn sẽ không ép Triển Chiêu phải sinh cho mình.
Đang lúc lòng đau như thắt, bỗng nhiên thái giám báo có Thái tử cầu kiến.
Triệu Trinh đương nhiên bực mình cự tuyệt: “Đi đi đi đi, không thấy trẫm đang bận hả? Đi nói cho Thái tử, bảo nó ngày mai hãy đến.” Hiện giờ mắt hắn lòng hắn chỉ toàn Triển Chiêu, nào có tâm tư để ý đứa nhỏ kia.
Triển Chiêu nghe nói Thái tử đến đây, nghĩ rằng có thể mượn cớ khuyên Hoàng thượng rời đi, để mình thanh tĩnh một hồi, bèn nói: “Hoàng thượng vẫn nên đi gặp Thái tử là hơn, biết đâu Thái tử có chuyện lớn cần bàn với Hoàng thượng? Vả lại Thái hậu yêu thương Thái tử như thế, nếu Thái tử không gặp ngài, chắc chỉ có thể đến gặp thái hậu.”
“Bé tí như nó thì có chuyện lớn gì chứ?” Triệu Trinh bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu, sau đó miễn cưỡng đứng lên. Chính xác, trước mặt Thái hậu, tiểu tử thối kia thế nào chẳng nũng nịu khoe mẽ, nếu nó nói với mẫu hậu tình trạng của trẫm, nhớ tới lần trước mẫu hậu nghe ngóng đâu đó rằng mình giấu một nam nhân bên trong tẩm cung, bèn gọi mình đến giáo huấn một hồi, đến nỗi mình phải nói rằng Triển Chiêu đang mang long nhi, có thể giúp cho huyết mạch đơn bạc của Hoàng thất đại Tống thêm cành thêm lá, lão nhân gia mới tạm đồng ý cho hắn ở lại hoàng cung, giờ mà mẫu hậu biết được mình vì Triển Chiêu mà cả Thái tử cũng không thèm gặp, lại được tiểu tử kia thêm mắm dặm muối đem tội của mình phóng đại một phen, có khi mình không sống nổi mất thôi.
Đành phải bực bội phân phó: “Bảo nó đợi một lúc đi, trẫm ra ngoài đó gặp nó.”
Triệu Trinh vừa bước khỏi tẩm điện, đã thấy tiểu Thái tử vẻ mặt lo lắng chạy tới, vội vàng thi lễ, sau đó hỏi luôn: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Triển hộ vệ qua đời, có thật vậy không?”
Triệu Trinh vừa nghe lời này, lập tức tiến lên kéo nhi tử ra một góc khá xa tẩm thất, quở mắng: “Ngươi lớn tiếng như thế làm gì? Thái tử phải ra dáng thái tử, biết chưa?”
Lời này không nên để Triển Chiêu nghe thấy, dù mình làm vậy đều là muốn tốt cho hắn. Nếu không làm thế, Bao Chửng sớm muộn gì cũng kéo hắn trở lại Khai Phong Phủ. Ở đó công việc nặng nề, giờ hắn còn đang mang thai làm sao chịu nổi mệt nhọc. Hơn nữa dù là Triển Chiêu bằng lòng rời bỏ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường chắc gì đã chịu buông tay. Huống hồ y cũng thai nghén đứa nhỏ của Triển Chiêu, nếu y quấn mãi không buông, Triển Chiêu tâm địa thiện lương sẽ lại mềm lòng cho coi.
Bởi vậy để khiến Bao Chửng không làm phiền mình, cũng để triệt bỏ hoàn toàn hi vọng của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, hắn dứt khoát tìm một tử tù cải trang thành Triển Chiêu, cho gã đi cướp đạo trường, sau đó để gã chết trong loạn tiễn, để phòng người khác nhìn ra sơ hở, hắn còn lập tức thu hồi “thi thể Triển Chiêu”, như vậy hết thảy người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng Triển Chiêu đã chết, mà Triển Chiêu thật sự sẽ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Chẳng qua việc này tuyệt đối không thể để Triển Chiêu biết. Nếu không hắn sẽ hận trẫm đến chết.
Có điều cũng may Triển Chiêu hiện giờ có bệnh trong người, nội lực vẫn chưa khôi phục, mấy lời khi nãy chắc hắn vẫn chưa nghe thấy.
Tiểu Thái tử tuy có chút kì quái với phản ứng giống như có tật giật mình của Phụ hoàng, song vì trong lòng ngập đầy lo lắng, nên không quan tâm hơn nữa.
Bèn tiếp tục nói: “Phụ hoàng, Triển hộ vệ khi còn sống có ân cứu mạng nhi thần, hiện giờ hắn đã qua đời, nhi thần muốn tới linh tiền thắp cho hắn nén hương.”
Triệu Trinh chỉ muốn nhi tử mau mau cuốn xéo, tức khắc gật đầu đồng ý: “Không hổ là Hoàng nhi của trẫm, quả là hảo hài tử hiểu chuyện, biết tri ân báo đáp, được rồi, ngươi về chuẩn bị một chút, ngày mai hẵng đi.”
“Đa tạ Phụ hoàng.”
Tiểu thái tử được Phụ hoàng chấp thuận, vội vã chạy về chuẩn bị.
Đang khi Triệu Trinh gật gù đắc ý vì mình dễ dàng dỗ được nhi tử đi chỗ khác, phía trong tẩm thất, một người khác lại rơi vào đau đớn hòa với lo âu không cùng
Chương 59
Ở Khai Phong Phủ, được Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha dốc lòng chăm sóc, thân thể Bạch Ngọc Đường dần dần khá lên, khiến cho ai nấy đều rất vui mừng.
Nhưng ở trong phòng tĩnh dưỡng suốt một tháng trời, người nhẫn nại mấy cũng muốn phát điên lên được. Bạch Ngọc Đường thấy mình đã khỏe hơn hẳn, có ý ra ngoài đi dạo.
Hai vị thầy thuốc thấy y khôi phục không tồi, hơn nữa ngày sinh mỗi lúc một gần, hẳn nên để y vận động nhiều hơn một chút, như vậy mới tốt cho cả y và đứa nhỏ, lúc sinh nở cũng dễ dàng hơn.
Có điều Bạch Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, phần bụng lớn hơn rất nhiều so với sản phụ đủ tháng, muốn rời khỏi phủ là chuyện không thể, chỉ đành giúp y dạo quanh hoa viên ở hậu viện Khai Phong Phủ một lát.
Hậu viện Khai Phong Phủ không lớn, phần lớn đều là các loại hoa cỏ bình thường, không có danh hoa kì thảo, hơn nữa lúc nào đã sắp lập thu, tuy rằng thời tiết vẫn rất oi bức, song vì đã hết mùa hoa, khắp sân cơ hồ đều phủ một sắc xanh đậm đặc, vậy nên khi một gốc hoa màu trắng nép ở góc tường đột ngột xuất hiện giữa bức màn xanh, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dồn về đó.
Trong lùm cây cao quá đầu người, những đóa hoa nhỏ li ti đua nở, cánh hoa trắng thuần một sắc, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hình tim đan xen chồng chất, hệt như một trái tú cầu trắng muốt thi thoảng lắc lư theo gió. Vẻ ngoài không có nét kiều mị mê người của hoa hồng, càng không có vẻ sang quý diễm lệ của mẫu đơn, thế nhưng lại khiến người xem cảm thấy trong lành tinh sạch, linh động tự nhiên. Dường như mảnh trắng thuần khiết đó dù nở giữa vạn bụi hoa, cũng tuyệt không bị ánh mắt mọi người bỏ quên.
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn cụm hoa phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quen thuộc, thân thể dường như theo bản năng tiến về hướng gốc tường vi.
Có lẽ bởi đang mang thai, những đường cong trên gương mặt Bạch Ngọc Đường trở nên nhu hòa hơn xưa rất nhiều, mặc dầu bớt đi đôi phần khí thế cương dương, song khi đứng bên mạt trắng tinh lành kia, thực sự vô cùng hài hòa, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha bất chợt ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường vươn tay muốn ngắt lấy một đóa hoa, lại không chú ý dưới đài hoa có vài chiếc gai bé xíu, kết quả bị gai cắt phải ngón tay, một giọt đỏ tươi nhất thời ứa trên đầu ngón, rơi xuống cánh hoa, chầm chậm chảy vào nhụy hoa…
Nhưng Bạch Ngọc Đường không bởi vậy mà sinh ra chán ghét, ngược lại càng thêm yêu mến, thậm chí cảm thấy hoa này rất giống với y.
Ý nghĩ như vậy nảy sinh làm Bạch Ngọc Đường giật mình, y đường đường là nam nhi bảy thước, võ công cao cường, toàn thân không có vẻ gì nữ tính, trước giờ chưa từng có ai dám so sánh y với hoa với lá, nếu có đi nữa, e rằng cũng sớm bị y cho tiêu luôn rồi. Dù hiện giờ y bụng mang dạ chửa, cũng đâu có liên quan gì đến mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ vẫn dùng để hình dung nữ tử?
Để không tiếp tục nảy ra ý tưởng kì quái nào đó, Bạch Ngọc Đường quay qua nhìn Công Tôn Sách, hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hoa này tên gì?”
“Hoa này tên là… Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn Sách ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn nói tên hoa.
Tên hoa như vậy, chắc chắn ông không cần nói hoa này là do ai trồng. Chỉ là tâm tình Bạch thiếu hiệp gần đây không tệ, có lẽ chấp niệm đối với cái chết của người kia đã được cởi bỏ phần nào.
Bạch Ngọc Đường nghe được tên hoa, hơi hơi sững sờ một chốc, sau đó nhanh chóng ổn định tinh thần, quay lại nhìn khóm hoa kia, thì thào: “Mèo con nhà ngươi, to gan thật đấy, dám so Bạch gia gia với hoa, ít lâu nữa chúng ta gặp lại, Ngũ gia ta nhất định không tha cho ngươi.” Tuy y nói thế, gương mặt lại gợn khóe cười thản nhiên.
Cuối cùng y cũng hiểu được, cụm hoa kia giống mình ở điểm nào, không phải ý niệm, mà là cảm giác do nó mang lại.
Công Tôn Sách thấy y không lộ vẻ khổ sở, tâm tư có phần buông lỏng, nói ra chuyện mình thắc mắc nãy giờ: “Thật là kì lạ, kì thật hoa đã qua hơn hai tháng trước, không biết tại sao hôm nay lại nở lần nữa?”
Bạch Ngọc Đường không chút ngạc nhiên, bàn tay mân mê cánh hoa trắng mướt, si ngốc nhìn hoa mà nói: “Mèo con, là ngươi đúng không? Ngươi đi hơn một tháng rồi, có phải ngươi rất nhớ ta, cho nên về đây thăm ta và con?”
Âm giọng người nói bình đạm như nước, nhưng lại khiến cho người nghe chua xót, đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt cùng người mình hết mực yêu thương, y có thực kiên cường như những gì y biểu hiện chăng?
Tiểu cô nương bên cạnh bùi ngùi khôn nguôi, vội nói: “Ngọc Đường ca ca, hoa này đẹp quá, nếu như huynh thích, chi bằng hái về một ít để ở phòng, trong phòng đặt chút cây cỏ mới có lợi cho thân thể huynh.” Nếu không tìm lời để nói, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường chưa khóc, nàng đã khóc mất rồi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Bỏ đi, người trồng hoa mất bao công vun xới, hái về rất đáng tiếc.”
… Đăng bởi: admin
Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương
Trans: Qt
Edit: Lang Băm Đểu
Beta: Thanh Ngân
Chương 57
“Mọi người nhận ra khi nào?” Nếu như bọn họ đã biết ý đồ của hắn, hắn cũng không cần giả bộ thêm nữa, dứt khoát cùng họ nói rõ mọi chuyện, ngăn cản bọn họ làm ra chuyện gì nguy hiểm, tránh để bọn họ phải hi sinh vô ích.
“Khi đệ và Hoàng thượng cùng đến chỗ ta xin dược, ta đã đoán được rồi. Hơn một tháng trước, Hoàng đế âm thầm phái thị vệ đại nội tới Hãm Không Đảo bày trò làm loạn, có ý ngăn trở chúng ta đi tìm Ngũ đệ, kết quả tên đó bị chúng ta bắt giữ, khi chúng ta ép hỏi, gã khai ra gã là do Hoàng thượng phái tới, hơn nữa Hoàng thượng còn phát hiện Ngũ đệ mang thai hài tử của đệ. Sau đó tưởng rằng việc đã bị lộ, e sợ chúng ta báo tin cho hai người, cẩu Hoàng đế kia vội phái binh đến bắt chúng ta, khi đó chúng ta chỉ biết Hoàng thượng muốn làm khó dễ Ngũ đệ, chẳng ngờ, Hoàng thượng lại đối với đệ… Mà đệ lại vì Ngũ đệ, tình nguyện hi sinh như thế.”
Lô phu nhân nói một mạch, không nén nổi nỗi xúc động, hai đứa trẻ đáng thương, tại sao đường đến hạnh phúc lại không thể bằng phẳng như người khác? Hiện giờ đến cả Hoàng thượng cũng ra mặt phá rối hai người.
“Chính là tẩu làm thế này, không bao lâu nữa ngự y sẽ phát hiện ra đệ… Nếu như chuyện đó tiếp tục xảy ra, chúng ta đâu thể mãi dùng cách này lừa dối.” Triển Chiêu chẳng hề lo lắng chuyện Hoàng thượng phát hiện hắn khi quân, mà là nếu không để Hoàng thượng tận mắt thấy dược sinh tử phát huy tác dụng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lại tìm Ngọc Đường trút giận.
“Đệ yên tâm đi, thuốc này chuyên dùng cho người không có khả năng sinh nở, nó sẽ hình thành trong bụng một dạng túi, bên trong sẽ tự tích tụ một loại chất lỏng giống như nước ối, mỗi ngày một nhiều, cho nên dù không thụ thai, bụng cũng dần dần lớn lên. Bây giờ chỉ cần ta châm cứu, thay đổi mạch đập cho đệ, chắc chắn sẽ gạt được đám lang băm mắt mờ kia thôi.”
Lô phu nhân biết sau khi uống thuốc Triển Chiêu sẽ có phản ứng thế nào, vì vậy cũng đoán được việc Hoàng thượng tìm nàng xem bệnh cho Triển Chiêu, thế nên chuyện này nàng đã sớm lên kế hoạch.
Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, hơi thoáng an tâm, song vẫn cảm thấy lo âu: “Dù phương pháp này không có kẽ hở, nhưng mười tháng nữa chúng ta phải làm sao đây? Tìm một đứa trẻ sơ sinh thay thế?” Việc này nhất định phải lên kế hoạch chu toàn, bằng không không chỉ Ngọc Đường, mà cả Tứ Thử và Lô phu nhân cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Lô phu nhân có chút bực mình, tức giận nói: “Chẳng lẽ đệ thực sự muốn sinh con cho cẩu Hoàng đế kia hay sao?” Nàng biết Triển Chiêu tính tình cứng nhắc, tuân thủ pháp luật, thế nhưng thấy hắn băn khoăn nàng lại không thể chịu nổi, cẩu Hoàng đế cũng bất nhân bất nghĩa, đâu có tuân theo lễ pháp, Triển Chiêu vậy mà còn sợ phạm tội khi quân.
“Đương nhiên không phải. Đệ chỉ không muốn làm hại mọi người và Ngọc Đường.”
“Đệ không muốn hại Ngọc Đường thì càng phải nghe đại tẩu. Đệ nghĩ kĩ đi, Ngũ đệ tính tình bạo liệt, cho dù đệ ấy có chết cũng không đồng ý để đệ hi sinh như thế. Nếu quả đệ vì muốn cứu đệ ấy mà làm ra chuyện ngu ngốc này, đệ nghĩ Ngũ đệ sẽ không liều mạng với cẩu Hoàng đế kia ư?”
Triển Chiêu ảm đạm cúi đầu, không phải hắn chưa từng nghĩ nếu Ngọc Đường biết những chuyện mình làm, Ngọc Đường sẽ có phản ứng dữ dội thế nào, mặc dù đêm đó hắn chưa gây ra sai lầm lớn, nhưng rõ ràng sau này hắn sẽ không thể ở cạnh Ngọc Đường, chính là tình hình lúc ấy, lại duy có phương pháp này khả thi. Giờ đây hắn chỉ hi vọng Bao đại nhân có thể nghĩ cách giấu giếm Ngọc Đường càng lâu càng tốt, ít nhất có thể giấu y đến lúc đứa nhỏ sinh ra.
Nhưng hắn… Chỉ e hắn sẽ không được nhìn đứa nhỏ của mình và Ngọc Đường chào đời…
Nhìn đến gương mặt Triển Chiêu nhuốm vẻ cảm thương, ánh mắt cũng dõi về nơi xa xăm, có lẽ đang nghĩ đến Ngũ đệ và đứa nhỏ, Lô phu nhân lên tiếng an ủi: “Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta còn tận mười tháng, có thể từ từ nghĩ cách, không cần lo lắng, hiện giờ nhiệm vụ của đệ là giữ gìn mình thật tốt, đệ phải biết rằng tính mạng của chúng ta và Ngũ đệ đều phụ thuộc vào đệ, trách nhiệm của đệ rất lớn, biết không?”
Triển Chiêu nhanh ổn định tâm trạng, dường như trong khoảnh khắc lý trí đã quay trở lại, nghiêm túc hỏi: “Đại tẩu, đệ cần làm gì? Cần phải chú ý những gì? Tẩu cứ nói cho đệ biết.”
“Được, đệ hãy nghe ta nói đây, thuốc này sẽ có chút tác dụng phụ đối với thân thể, đệ giờ thường xuyên đau bụng cộng thêm suy nhược cũng là vì thế, tuy nhiên chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, bệnh trạng qua tháng đầu tiên sẽ dần dần khá hơn.”
“Từ nay về sau đệ phải ráng sức tránh để tức giận quá độ, nếu không khí huyết dâng trào, có thể dẫn đến hôn mê, thậm chí nguy đến tính mạng.”
“Còn có, dù đệ không thực sự mang thai, nhưng bụng nhất định phải được bảo vệ kĩ lường, tuyệt đối không được xảy ra va chạm, bằng không túi nước trong bụng vỡ ra, kế hoạch của chúng ta coi như đi đời nhà ma, hơn nữa thân thể đệ sẽ mang thương tổn rất lớn.”
“Ta sẽ châm cứu để mạch của đệ thay đổi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ duy trì được một tháng, vậy nên đệ phải nghĩ cách để ta mỗi tháng tới đây châm cứu một lần, mới có thể đảm bảo không bị phát hiện.”
…
Triển Chiêu tỉ mỉ lắng nghe những việc cần chú ý, nhất nhất ghi tạc trong đầu, giờ hắn mới biết, thì ra khi trước Ngọc Đường mang thai đã phải chịu đựng nỗi thống khổ này, mấy lần y té xỉu đều bởi tác dụng phụ của thuốc, mặc dù hắn không thực sự mang thai, song cũng xem như thể nghiệm chân thật cảm thụ của Bạch Ngọc Đường lúc đó, nỗi niềm cảm kích pha xen đau tiếc trong lòng lại dâng lên gấp mấy lần, chỉ là…
Tình cảm hắn nợ Ngọc Đường, đời này e rằng không có cơ hội trả hết…
…
Chương 58
Một tháng sau, tác dụng phụ của thuốc dần dần giảm bớt, thân thể Triển Chiêu gần như đã trở lại bình thường, nhưng để tránh cho Hoàng thượng làm ra hành động quá phận, hắn vẫn duy trì dáng vẻ suy yếu. Hoàng thượng vốn yêu thương hắn, thấy thân thể hắn không tốt, cũng không có cử chỉ gì quá trớn, chính là vẫn như trước đây, ngoại trừ thời gian lên triều, cả ngày canh giữ bên hắn, một tấc không rời, chuyện này khiến cho Triển Chiêu cảm thấy mình như kẻ bị giám sát, vô cùng không thoải mái, song cũng không biết làm sao. Cũng may Triệu Trinh còn nghe lời hắn, cho dẫu cả ngày nán lại tẩm cung, cũng không bỏ bê triều chính, bằng không Triển Chiêu thật sự sẽ cảm thấy mình giống hệt yêu nhân mê hoặc chủ thượng, hại nước hại dân.
Hôm đó Triệu Trinh lâm triều xong bèn vội vã quay về thăm Triển Chiêu, chưa kịp ngồi xuống đã vội ân cần hỏi han: “Triển Chiêu, hôm nay khanh thấy sao rồi?”
Chỉ thấy Triển Chiêu tựa hồ gắng sức ngồi dậy, trả lời: “Thần thấy khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ Hoàng… Khụ… Khụ…” Tuy hắn nói vậy, thế nhưng lời còn chưa dứt đã bắt đầu ho khan dữ dội.
Triệu Trinh vừa thấy bệnh tình Triển Chiêu chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại ngày một nặng hơn, không khỏi có chút hối hận, nếu sớm biết rằng sinh một đứa nhỏ phải chịu khổ cực như thế, nhất định hắn sẽ không ép Triển Chiêu phải sinh cho mình.
Đang lúc lòng đau như thắt, bỗng nhiên thái giám báo có Thái tử cầu kiến.
Triệu Trinh đương nhiên bực mình cự tuyệt: “Đi đi đi đi, không thấy trẫm đang bận hả? Đi nói cho Thái tử, bảo nó ngày mai hãy đến.” Hiện giờ mắt hắn lòng hắn chỉ toàn Triển Chiêu, nào có tâm tư để ý đứa nhỏ kia.
Triển Chiêu nghe nói Thái tử đến đây, nghĩ rằng có thể mượn cớ khuyên Hoàng thượng rời đi, để mình thanh tĩnh một hồi, bèn nói: “Hoàng thượng vẫn nên đi gặp Thái tử là hơn, biết đâu Thái tử có chuyện lớn cần bàn với Hoàng thượng? Vả lại Thái hậu yêu thương Thái tử như thế, nếu Thái tử không gặp ngài, chắc chỉ có thể đến gặp thái hậu.”
“Bé tí như nó thì có chuyện lớn gì chứ?” Triệu Trinh bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu, sau đó miễn cưỡng đứng lên. Chính xác, trước mặt Thái hậu, tiểu tử thối kia thế nào chẳng nũng nịu khoe mẽ, nếu nó nói với mẫu hậu tình trạng của trẫm, nhớ tới lần trước mẫu hậu nghe ngóng đâu đó rằng mình giấu một nam nhân bên trong tẩm cung, bèn gọi mình đến giáo huấn một hồi, đến nỗi mình phải nói rằng Triển Chiêu đang mang long nhi, có thể giúp cho huyết mạch đơn bạc của Hoàng thất đại Tống thêm cành thêm lá, lão nhân gia mới tạm đồng ý cho hắn ở lại hoàng cung, giờ mà mẫu hậu biết được mình vì Triển Chiêu mà cả Thái tử cũng không thèm gặp, lại được tiểu tử kia thêm mắm dặm muối đem tội của mình phóng đại một phen, có khi mình không sống nổi mất thôi.
Đành phải bực bội phân phó: “Bảo nó đợi một lúc đi, trẫm ra ngoài đó gặp nó.”
Triệu Trinh vừa bước khỏi tẩm điện, đã thấy tiểu Thái tử vẻ mặt lo lắng chạy tới, vội vàng thi lễ, sau đó hỏi luôn: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Triển hộ vệ qua đời, có thật vậy không?”
Triệu Trinh vừa nghe lời này, lập tức tiến lên kéo nhi tử ra một góc khá xa tẩm thất, quở mắng: “Ngươi lớn tiếng như thế làm gì? Thái tử phải ra dáng thái tử, biết chưa?”
Lời này không nên để Triển Chiêu nghe thấy, dù mình làm vậy đều là muốn tốt cho hắn. Nếu không làm thế, Bao Chửng sớm muộn gì cũng kéo hắn trở lại Khai Phong Phủ. Ở đó công việc nặng nề, giờ hắn còn đang mang thai làm sao chịu nổi mệt nhọc. Hơn nữa dù là Triển Chiêu bằng lòng rời bỏ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường chắc gì đã chịu buông tay. Huống hồ y cũng thai nghén đứa nhỏ của Triển Chiêu, nếu y quấn mãi không buông, Triển Chiêu tâm địa thiện lương sẽ lại mềm lòng cho coi.
Bởi vậy để khiến Bao Chửng không làm phiền mình, cũng để triệt bỏ hoàn toàn hi vọng của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, hắn dứt khoát tìm một tử tù cải trang thành Triển Chiêu, cho gã đi cướp đạo trường, sau đó để gã chết trong loạn tiễn, để phòng người khác nhìn ra sơ hở, hắn còn lập tức thu hồi “thi thể Triển Chiêu”, như vậy hết thảy người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng Triển Chiêu đã chết, mà Triển Chiêu thật sự sẽ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Chẳng qua việc này tuyệt đối không thể để Triển Chiêu biết. Nếu không hắn sẽ hận trẫm đến chết.
Có điều cũng may Triển Chiêu hiện giờ có bệnh trong người, nội lực vẫn chưa khôi phục, mấy lời khi nãy chắc hắn vẫn chưa nghe thấy.
Tiểu Thái tử tuy có chút kì quái với phản ứng giống như có tật giật mình của Phụ hoàng, song vì trong lòng ngập đầy lo lắng, nên không quan tâm hơn nữa.
Bèn tiếp tục nói: “Phụ hoàng, Triển hộ vệ khi còn sống có ân cứu mạng nhi thần, hiện giờ hắn đã qua đời, nhi thần muốn tới linh tiền thắp cho hắn nén hương.”
Triệu Trinh chỉ muốn nhi tử mau mau cuốn xéo, tức khắc gật đầu đồng ý: “Không hổ là Hoàng nhi của trẫm, quả là hảo hài tử hiểu chuyện, biết tri ân báo đáp, được rồi, ngươi về chuẩn bị một chút, ngày mai hẵng đi.”
“Đa tạ Phụ hoàng.”
Tiểu thái tử được Phụ hoàng chấp thuận, vội vã chạy về chuẩn bị.
Đang khi Triệu Trinh gật gù đắc ý vì mình dễ dàng dỗ được nhi tử đi chỗ khác, phía trong tẩm thất, một người khác lại rơi vào đau đớn hòa với lo âu không cùng
Chương 59
Ở Khai Phong Phủ, được Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha dốc lòng chăm sóc, thân thể Bạch Ngọc Đường dần dần khá lên, khiến cho ai nấy đều rất vui mừng.
Nhưng ở trong phòng tĩnh dưỡng suốt một tháng trời, người nhẫn nại mấy cũng muốn phát điên lên được. Bạch Ngọc Đường thấy mình đã khỏe hơn hẳn, có ý ra ngoài đi dạo.
Hai vị thầy thuốc thấy y khôi phục không tồi, hơn nữa ngày sinh mỗi lúc một gần, hẳn nên để y vận động nhiều hơn một chút, như vậy mới tốt cho cả y và đứa nhỏ, lúc sinh nở cũng dễ dàng hơn.
Có điều Bạch Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, phần bụng lớn hơn rất nhiều so với sản phụ đủ tháng, muốn rời khỏi phủ là chuyện không thể, chỉ đành giúp y dạo quanh hoa viên ở hậu viện Khai Phong Phủ một lát.
Hậu viện Khai Phong Phủ không lớn, phần lớn đều là các loại hoa cỏ bình thường, không có danh hoa kì thảo, hơn nữa lúc nào đã sắp lập thu, tuy rằng thời tiết vẫn rất oi bức, song vì đã hết mùa hoa, khắp sân cơ hồ đều phủ một sắc xanh đậm đặc, vậy nên khi một gốc hoa màu trắng nép ở góc tường đột ngột xuất hiện giữa bức màn xanh, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dồn về đó.
Trong lùm cây cao quá đầu người, những đóa hoa nhỏ li ti đua nở, cánh hoa trắng thuần một sắc, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hình tim đan xen chồng chất, hệt như một trái tú cầu trắng muốt thi thoảng lắc lư theo gió. Vẻ ngoài không có nét kiều mị mê người của hoa hồng, càng không có vẻ sang quý diễm lệ của mẫu đơn, thế nhưng lại khiến người xem cảm thấy trong lành tinh sạch, linh động tự nhiên. Dường như mảnh trắng thuần khiết đó dù nở giữa vạn bụi hoa, cũng tuyệt không bị ánh mắt mọi người bỏ quên.
Bạch Ngọc Đường dõi nhìn cụm hoa phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quen thuộc, thân thể dường như theo bản năng tiến về hướng gốc tường vi.
Có lẽ bởi đang mang thai, những đường cong trên gương mặt Bạch Ngọc Đường trở nên nhu hòa hơn xưa rất nhiều, mặc dầu bớt đi đôi phần khí thế cương dương, song khi đứng bên mạt trắng tinh lành kia, thực sự vô cùng hài hòa, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến Công Tôn Sách và Bạch Nhị Nha bất chợt ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường vươn tay muốn ngắt lấy một đóa hoa, lại không chú ý dưới đài hoa có vài chiếc gai bé xíu, kết quả bị gai cắt phải ngón tay, một giọt đỏ tươi nhất thời ứa trên đầu ngón, rơi xuống cánh hoa, chầm chậm chảy vào nhụy hoa…
Nhưng Bạch Ngọc Đường không bởi vậy mà sinh ra chán ghét, ngược lại càng thêm yêu mến, thậm chí cảm thấy hoa này rất giống với y.
Ý nghĩ như vậy nảy sinh làm Bạch Ngọc Đường giật mình, y đường đường là nam nhi bảy thước, võ công cao cường, toàn thân không có vẻ gì nữ tính, trước giờ chưa từng có ai dám so sánh y với hoa với lá, nếu có đi nữa, e rằng cũng sớm bị y cho tiêu luôn rồi. Dù hiện giờ y bụng mang dạ chửa, cũng đâu có liên quan gì đến mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ vẫn dùng để hình dung nữ tử?
Để không tiếp tục nảy ra ý tưởng kì quái nào đó, Bạch Ngọc Đường quay qua nhìn Công Tôn Sách, hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hoa này tên gì?”
“Hoa này tên là… Bạch Ngọc Đường.” Công Tôn Sách ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn nói tên hoa.
Tên hoa như vậy, chắc chắn ông không cần nói hoa này là do ai trồng. Chỉ là tâm tình Bạch thiếu hiệp gần đây không tệ, có lẽ chấp niệm đối với cái chết của người kia đã được cởi bỏ phần nào.
Bạch Ngọc Đường nghe được tên hoa, hơi hơi sững sờ một chốc, sau đó nhanh chóng ổn định tinh thần, quay lại nhìn khóm hoa kia, thì thào: “Mèo con nhà ngươi, to gan thật đấy, dám so Bạch gia gia với hoa, ít lâu nữa chúng ta gặp lại, Ngũ gia ta nhất định không tha cho ngươi.” Tuy y nói thế, gương mặt lại gợn khóe cười thản nhiên.
Cuối cùng y cũng hiểu được, cụm hoa kia giống mình ở điểm nào, không phải ý niệm, mà là cảm giác do nó mang lại.
Công Tôn Sách thấy y không lộ vẻ khổ sở, tâm tư có phần buông lỏng, nói ra chuyện mình thắc mắc nãy giờ: “Thật là kì lạ, kì thật hoa đã qua hơn hai tháng trước, không biết tại sao hôm nay lại nở lần nữa?”
Bạch Ngọc Đường không chút ngạc nhiên, bàn tay mân mê cánh hoa trắng mướt, si ngốc nhìn hoa mà nói: “Mèo con, là ngươi đúng không? Ngươi đi hơn một tháng rồi, có phải ngươi rất nhớ ta, cho nên về đây thăm ta và con?”
Âm giọng người nói bình đạm như nước, nhưng lại khiến cho người nghe chua xót, đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt cùng người mình hết mực yêu thương, y có thực kiên cường như những gì y biểu hiện chăng?
Tiểu cô nương bên cạnh bùi ngùi khôn nguôi, vội nói: “Ngọc Đường ca ca, hoa này đẹp quá, nếu như huynh thích, chi bằng hái về một ít để ở phòng, trong phòng đặt chút cây cỏ mới có lợi cho thân thể huynh.” Nếu không tìm lời để nói, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường chưa khóc, nàng đã khóc mất rồi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói: “Bỏ đi, người trồng hoa mất bao công vun xới, hái về rất đáng tiếc.”
… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất