Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 111

Trước Sau
Văn Nhân Thiều liếc nhìn Hứa Vọng Văn không mang theo hảo ý nói: “Ngươi luôn nhắc ta phải cẩn thận, nhưng người nên cẩn thận phải là ngươi. Nếu ngươi đụng phải máu của hành thi, ở đây sẽ không có đại phu khác tới cứu ngươi đâu.”

Hứa Vọng Văn cứ mãi dặn dò nói: “Tóm lại, vạn sự cần thận trọng.”

Văn Nhân Thiều bĩu môi, không để trong lòng.

Hắn am hiểu khinh công, so với những hành thi vụng về bò trên bờ, còn không biết linh hoạt hơn gấp bao nhiêu lần.

Hai người Văn Nhân Thiều cùng Hứa Vọng Văn leo lên bờ, thật cẩn thận đi xuyên qua đàn hành thi.

Đám hành thi hành động chậm chạp, rất nhanh hai người đã rời khỏi Vu Sơn Thoan Lưu, chạy về thành trấn.

Từ xa nhìn thấy bóng dáng của thành trấn, Hứa Vọng Văn thở dài: “Cũng không biết nên nói thế nào với Khuê Sơn huynh.”

“Thì nói thẳng là không tìm được, đợi các sư huynh đệ khác của Khổ Chung Tông đến lại cùng nhau tìm.”

Hứa Vọng Văn nói: “Ngươi……”

Văn Nhân Thiều quay đầu nhìn Hứa Vọng Văn nói chuyện, bỗng nhiên bắt gặp hành thi bên cạnh mình không bình thường cả người co rút, tứ chi vặn vẹo đến thường nhân cũng khó có thể tưởng tượng.

“Hả?”

Động tác của Văn Nhân Thiều vô cùng nhanh nhạy, hắn bắt lấy cánh tay Hứa Vọng Văn, kéo người nhích lại gần, quát: “Tránh ra! Hành thi này muốn tự bạo!”

Hứa Vọng Văn cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, Văn Nhân Thiều liền dùng cự lực, đẩy hắn đẩy về bên phải.

Dưới tác dụng mạnh mẽ của cự lực, hai người chân trái vướng chân phải, gần như té ngã. Nhưng cả hai đều mang quyền cước công phu không giống người thường, hạ tấn cực ổn, sau khi lảo đảo một chút, liền chạy mất hút.

Hành thi bị cảm nhiễm bởi Ẩn Hình thú, không bao lâu sẽ ầm ầm tự bạo, thân thể vỡ thành bột mịn, chân chính biến mất trong thiên địa.

Tự bạo không có dấu hiệu báo trước, khi tự bạo máu thịt sẽ bắn tung tóe, nếu mũi miệng tiếp xúc quá gần với mùi máu, rất dễ bị nhiễm.

Nói tóm lại, gặp phải hành thi tự bạo là chuyện cực kỳ xui xẻo, trách không được Văn Nhân Thiều và Hứa Vọng Văn lại che miệng mũi, vội vàng tránh xa.

Hai người vừa chạy được mấy chục bước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang rất lớn, Văn Nhân Thiều ngửi được một mùi hôi tanh, huyết nhục lớn nhỏ như mưa trút xuống hai người.

Quá gần, bọn họ không có cách nào né tránh.

Vu Sơn Thoan Lưu, lãnh địa Toan Táo Hầu



Tay phải Thiên Tình cầm kiếm phôi của Quá Phục Khước Viêm, kéo dài thanh âm nói: “Một chiêu ‘ Lão Thụ Bàn Căn ’ của ta sẽ đâm vào đùi ngươi.”

Nói xong, chậm rãi xoay người ngồi xổm chống tay trái xuống đất, mũi kiếm nghiêng về bên trái.

Lâm Tử Sơ dễ dàng ngăn cản, nói: “Ngoạ Băng Cầu Lý.”

Nhẹ nhàng nhảy lên, tấn công Thiên Tình từ sau lưng.

“Tới đi!” Thiên Tình nói: “Ta dùng chiêu ‘ Ngư Mục Cột Châu ’ cho ngươi nhìn rõ sự lợi hại của ta.”

Kiếm phôi đong đưa trong tay đang tới gần ngực Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ lui về sau một bước, nói: “Băng Sơn Nhất Giác.”

Hàn Thử Kiếm đã chém tới.

Đặng Lâm lão tiên đứng ở một bên quan sát, sau khi cố nén tức giận nhìn hai chiêu, quát: “Đủ rồi!”

Tay cầm kiếm Thiên Tình dừng lại, thuận thế buông xuống, cười nói: “Tiền bối, người thật sự xem đủ rồi sao? Nếu thấy chưa đủ, bọn ta vẫn có thể đấu thêm mấy chiêu nữa.”

“Cái này mà gọi là đánh nhau à?” Đặng Lâm lão tiên hung hăng tiến lên, đứng ở trước mặt Thiên Tình, gào to: “Tay chân mềm xèo như múa, đây là đệ tử Chính Dương Tiên Tông dạy ra sao?”

“Cũng không phải,” Thiên Tình lắc đầu nói: “Lâm huynh là đệ tử của Huyền Anh Tiên Tôn, trên danh nghĩa là đại sư huynh của ta. Ta cùng đại sư huynh luận bàn, sai có thể đấu đến ngươi chết ta sống? Đương nhiên phải lấy chỉ điểm làm chính, khiêm tốn thụ giáo.”

Đặng Lâm lão tiên hừ một tiếng, khó chịu nhìn Thiên Tình, nói: “Bổn thượng tiên lệnh ngươi lập tức xuất toàn lực, phải coi Lâm Tử Sơ là kẻ thù sinh tử.”

Thiên Tình vừa muốn phản bác.

Đặng Lâm lão tiên liền nói: “Nếu ngươi lắc đầu, ta lập tức giết chết ngươi!”

Thiên Tình tức giận trừng mắt, nói: “Ta cũng không có thua, dựa vào cái gì đòi giết ta.”

“Bổn thượng tiên muốn giết ai thì giết ai.”

Hai người giống như gà chọi đỏ mắt, muốn xông vào đánh nhau.

Nếu không nhờ Lâm Tử Sơ đến ngăn cản kịp thời, chỉ sợ Thiên Tình đã nhào vô động tay động chân với lão tiên nhân kia.

“Tức chết ta!” Đặng Lâm lão tiên dậm chân, nói: “Gia gia ngươi thấy ta còn phải khom lưng thăm hỏi. Ngươi chỉ là con của nhi tử hắn, lại dám phách lối với ta như vậy.”



Gân xanh trên trán Thiên Tình nổi lên: “Ngươi muốn hai người chúng ta đánh nhau như lũ khỉ. Bọn ta thấy ngươi là tiền bối, đánh cũng đánh rồi. Giờ sắc trời đã tối, chừng nào thì ngươi mới thả bọn ta đi?”

Đặng Lâm lão tiên vốn đang nổi trận lôi đình, vừa nghe được lời này, bỗng nhiên bật cười: “Ngươi muốn chạy, ha ha, nghĩ cũng đẹp quá. Các ngươi phải ở chỗ này bồi lão nhân gia ta giải sầu.”

“Ngươi không sợ sư tôn ta đạp nát đỉnh núi nho nhỏ này của ngươi sao?”

Đặng Lâm lão tiên vừa khôi phục bộ dạng tiên phong đạo cốt, vừa nghe thấy lời này lại nhảy dựng lên: Sư tôn ngươi là ai? Hắn dám tới, bổn thượng tiên sẽ ở chỗ này chờ.”

“Sư tôn ta…… Hừ, ta sợ nói ra sẽ hù chết ngươi, vẫn không nên nói ra thì hơn.”

“Tiểu tặc miệng còn hôi sữa, xem ta làm thịt ngươi!” Dáng vẻ Đặng Lâm lão tiên cực kỳ đáng sợ, mắt lộ hung quang, giơ tay phải lên cao, chỉ thẳng vào trán Thiên Tình, “Nếu ngươi chịu nghiêm túc đấu một trận với Lâm Tử Sơ, ta sẽ tha cho ngươi.”

Thiên Tình cười lạnh: “Chết có gì đáng sợ, chỉ là ngươi giết ta rồi, ngày sau đừng mơ có cơ hội thấy người có thể đánh bại Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.”

Cả người Đặng Lâm lão tiên lung lay, thở dốc nặng nề, nhìn khá chật vật.

Lâm Tử Sơ nhân cơ hội này, tách hai người ra, nói: “Tiền bối, hôm nay A Tình chưa ăn gì cả, muốn đánh với ta cũng không có sức. Trước để chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại so tài.”

Đặng Lâm lão tiên hung hăng hạ tay xuống, trừng mắt nhìn Thiên Tình, xoay người bỏ đi.

Đám Toan Táo Hầu vây xem vò đầu bứt tai nhận phân phó: “Canh kỹ bọn chúng.”

Toan Táo Hầu phục tùng nhảy tới, dùng ánh mắt của loài thú giám sát Thiên Tình và Lâm Tử Sơ.

Thiên Tình thở dài một tiếng, dựa vào cây táo chua ngồi xuống.

Lâm Tử Sơ nhặt một quả táo trên mặt đất, đưa cho Thiên Tình.

Thiên Tình nói: “Tu sĩ kia thật kỳ quái, vì sao phải nhốt chúng ta ở chỗ này, còn một hai bắt ta đánh nhau với ngươi? Cho dù ta thắng ngươi, thì cũng có đẹp đẽ gì đâu.”

Lâm Tử Sơ lắc đầu, cau mày nói: “Không biết chúng ta còn phải trì hoãn ở đây mấy ngày.”

“Đúng vậy……” Thiên Tình phủi phủi quả táo, đưa vào miệng, cắn một miếng liền cảm thấy một vị chua khó tả xông đến tận óc, nhất thời mặt mày nhăn thành một đoàn, hắn khựng lại, truyền âm cho Lâm Tử Sơ: “…… Tiên tàng không đợi người.” . truyện đam mỹ

“Ngày mai hai ta thử thăm dò đường trốn đến Vu Sơn giới.”

“Đặng Lâm lão tiên nói hắn là chủ nhân của Vu Sơn giới, chắc chắn là đang khoác lác.”

“Ta thấy hắn chỉ có thể khống chế được Toan Táo Hầu thôi. Đợi chúng ta từ Vu Sơn Thoan Lưu xuyên qua lãnh địa của Toan Táo Hầu, xem hắn còn có thể giở được trò gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau