Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 116

Trước Sau
“Bản tôn khuất thân dưới người tiên quân, chấp nhận để ngươi làm, dư âm còn chưa lui đã bị ngươi lấy kiếm ra đối đãi.”

“Xem như ta tự rước lấy nhục vậy.”

“Lần này xem như lĩnh giáo sự cao thượng của tiên quân……”

So với tiếng khóc, tiếng cười còn bi thương hơn, chúng quanh quẩn mọi ngóc ngách trong Nhương Tà Các vốn đã trống trải.

Biểu tình của Phượng Chiêu Minh rất nghiêm túc, chuyên tâm đối phó thiên kiếp ‘ Kiện Vũ Miên Âm ’.

Kiếp hôm nay nói khó không khó nhưng nói dễ lại không đơn giản.

Nó có thể thấy rõ đạo tâm bất ổn của tu sĩ, sau đó phát ra âm thanh khiến tu sĩ bị dao động rồi quấy nhiễu đại đạo tu hành.

Lại thêm mưa phùn công kích, nếu lớp phòng hộ bị mưa phùn xâm nhập sẽ chịu vô vàng đả kích.

Đối với tu sĩ có đạo tâm kiên định mà nói, Miên Âm chẳng là gì cả.

Có thể tu hành đến tu vi hóa thân cao giai, không nói đến chuyện khác, riêng đạo tâm nhất định phải kiên định.

Chỉ là thiên kiếp Kiện Vũ Kiên Âm có thể đào sâu vào nội tâm tu sĩ, tái diễn lại tình cảnh tu sĩ không muốn đối mặt nhất, hình ảnh càng nhiều mức ảnh hưởng càng lớn, từ nông đến sâu, dần dần đả kích nội tâm tu sĩ.

Phượng Chiêu Minh không hề bố trí quá nhiều kết giới phòng hộ, hắn hít sâu một hơi, khoanh chân nhắm mắt, chuyên tâm đối phó với thiên kiếp.

Thanh âm kia từ xa đến gần, càng lúc càng rõ ràng.

954 năm trước.

Trấn Uế phong, Nhương Tà Các, dưới tán cây bồ nhạc.

Lam bào thiếu niên nhìn Phượng Chiêu Minh, ánh mắt kiệt ngạo đầy hung ác:

“Phượng Chiêu Minh, hừ, ngươi bảo ta thay ngươi bảo dưỡng Cửu Vấn, đúng là si tâm vọng tưởng.”

Lúc ấy Phượng Chiêu Minh chỉ mới hai mươi nhưng nét trầm mặc bình tĩnh lại giống hệt bây giờ. Mặc cho thiếu niên trước mặt la hét ra sao hay thậm chí còn muốn động tay với hắn, Phượng Chiêu Minh cũng chỉ cúi người tránh né, không nói một lời.

“……”

Tuyên Tạ phong, trên Diễn Võ Trường.

Phượng Chiêu Minh vận hồng y, trong tay cầm trường kiếm, kiên quyết bảo vệ thiếu niên mù đã quỳ rạp trên mặt đất phía sau mình.

Thiếu niên cao gầy nôn ra một ngụm máu tươi, hai mắt vô thần mở to, đứt quãng nói:

“Phượng Chiêu Minh, Kiếm Thú tộc của ta ai ai cũng có thể bị giết chết, sư huynh ngươi nhục mạ ta, vì sao ngươi phải thay ta nói đạo lý?”

“……”

Học Tẩm phong, Tiên Tôn toạ đàm vừa kết thúc.

Trong đám người, lam bào thiếu niên bị mù nhảy lên lưng Phượng Chiêu Minh, cánh tay gầy ôm lấy cổ Phượng Quân.

Cười lớn nói:

“Phượng Chiêu Minh, sao sư tôn ngươi lại gọi ngươi là ‘ Tiên nhi ’? Ha ha ha, cái tên này thật buồn cười.”

“……”

“Cái gì, tự của ngươi là ‘ Trác Tiên ’? Trác trong cái gì, Tiên là sao? Viết vào lòng bàn tay ta được không?”

Nói rồi liền xốc tay áo lên, vươn ra một đoạn cánh tay. Bởi vì nhìn không tới, cánh tay dính sát vào trước ngực Phượng Chiêu Minh.

“……”

Trong Nhương Tà Các.

Lam bào thiếu niên chạy vào phòng, mang theo biểu tình vui sướng mà Bách Nhẫn tông chủ ngày sau chẳng thể để lộ ra, hét lớn:

“Phượng Chiêu Minh ơi, Tiên nhi à, mau ra đây. Hôm nay ta luyện được pháp thuật nhìn vật bằng thần thức, có thể mơ hồ thấy một ít hoa cỏ. Ngươi mau tới đây, ta muốn chạm vào mặt ngươi, điều ta muốn thấy nhất chính là khuôn mặt của ngươi!”

Phượng Chiêu Minh vốn dĩ đang khoanh chân đả tọa, nghe xong lời này liền đứng dậy.

Thiếu niên kia nâng tay lên, gương mặt trắng nõn đã đỏ bừng, hắn thật cẩn thận nắm lấy y phục trước ngực Phượng Chiêu Minh, dường như đang chạm vào trân bảo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phượng Quân từng chút một.

“……”

……

Một giọt mưa bụi rơi xuống bên cạnh Phượng Chiêu Minh. Kết giới đang dần suy yếu. Trong chốc lát, cơn mưa dày đặc đã phá vỡ trận pháp hộ thân. Có một hạt mưa gian nan xuyên qua, chạm vào trường bào hoả sắc trên người Phượng Chiêu Minh……

Ba mươi năm trước.

Trong Nhương Tà Các, thần thức cường đại của lam bào thiếu niên che trời lấp đất lan tràn khắp nơi, lạnh lùng nói:



“Phượng Chiêu Minh, chúc mừng ngươi đứng vào hàng tiên quân. Hôm nay, sư tôn ngươi Đông Côn Tiên tôn muốn ngươi kết thân cùng Liên gia. Đến cả Liên Lung Ngọc tiên tử hình như cũng rất thích ngươi, nhưng mà ta…… Không muốn.”

“……”

“Ta……” hắn khẽ dừng lại, khi tiếp tục nói thanh âm như bị nghẹn: “…… Ta thích ngươi. Ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi có nữ tử bên cạnh.”

“……”

“Ngươi vẫn phải nghe lời sư tôn sao?” Lam bào thiếu niên gần như mất kiểm soát mà cười to: “Ha ha, đúng rồi. Trên đời này đáng giá nhất là gia thế lừng lẫy, là thân phận cao quý. Không đáng giá nhất, chính là trái tim chân thành của một kẻ thấp hèn. Ta hiểu mà.”

Phượng Chiêu Minh nhắm mắt lại.

“Nhưng ta muốn ngươi, ta không thể không có ngươi. Ngươi đã nói, thiên tư của ta không tồi, sau này ta càng nỗ lực tu hành nhất định sẽ trở thành một người xứng đôi với ngươi…… Ngươi chờ ta được không?”

Đôi mắt của thiếu niên vô thần nhưng tràn ngập lệ quang. Hắn vốn kiệt ngạo không muốn cúi đầu. Nhưng ở trước mặt Phượng Chiêu Minh, cánh môi hắn đều run rẩy, ánh mắt khẩn cầu, hắn đã đem tôn nghiêm của mình đặt vào lòng bàn tay Phượng Chiêu Minh. Dù có giẫm nát hay trân trọng, đều muốn Phượng Chiêu Minh định đoạt.

Xoát xoát xoát ——

Một lượng lớn nước mưa dừng trên người Phượng Chiêu Minh, chúng xuyên qua trường bào màu lửa, có giọt còn rơi trên mặt hắn, để lộ những tơ máu đỏ tươi.

Phượng Chiêu Minh lãnh đạm, quanh thân tràn đầy sát khí, bên tai đều là những lời của Bách Nhẫn tông chủ từng nói với mình, hắn đã lâm vào hồi ức chẳng thể thoát ra.

……

25 trước.

“Phượng Chiêu Minh, nghiệt long tác loạn, sư tôn ngươi thi triển cấm thuật đoạt mệnh đã không cách nào xoay chuyển tình thế nữa. Dù bây giờ ngươi đến Kình Thiên Chi Trụ, cũng không cứu được hắn, chỉ có thể chịu chết vô ích!”

“……”

“Cái gì? Cho dù chết cũng muốn trở về? Hay cho một câu từ cổ chí kim chẳng có ai sợ chết chỉ cầu không hổ thẹn với thiên địa. Hừ, Phượng Chiêu Minh, ngươi và ta quen biết đã lâu, ngươi muốn hy sinh vì nghĩa, ta không ngăn cản ngươi. Bất quá, trước khi đi, ta có vật muốn cho ngươi xem.”

“……”

Không hiểu tại sao một cảm giác chua xót bất đắc dĩ trào lên từ đáy lòng. Phượng Chiêu Minh nhìn sâu vào đôi mắt của lam bào thiếu niên, không nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra của hắn, chỉ nhẹ nhàng tiến lên ôm chặt hắn vào lòng ngực.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Chóp mũi ngửi được mùi hương nồng nặc khiến hắn có dự cảm xấu, một cảm giác choáng váng chưa từng có khiến Phượng Chiêu Minh vốn đã thương tích đầy mình, đau khổ chống đỡ cơn mệt mỏi, không thể ngăn chặn mí mắt hạ xuống.

“Ha ha ……” tiếng cười của lam bào thiếu niên đầy chua xót, duỗi tay tiếp được Phượng Chiêu Minh, thấp giọng nói: “Đây là ta thức thứ hai của thời gian đại đạo, ‘ Do tại nùng hương mộng lý thì ’*. Trúng chiêu này, ngươi sẽ hôn mê hơn một tháng. Chờ đến khi ngươi tỉnh lại, hẳn là rất muốn giết ta…… Không sao, trong lòng ta, tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn ta rất nhiều. Ta tuyệt đối sẽ không nhìn ngươi đi chịu chết.”

*Do tại nùng hương mộng lý thì (犹在浓香梦里时): Dùng hương nhập mộng

“……”

“Không cần nhìn ta như vậy, Tiên nhi à. Ta phải đi, ta muốn thành lập tông môn của riêng mình…… Gọi là ‘ bồ nhạc tông ’ đi. Năm đó ta quen biết ngươi dưới tán cây bồ nhạc. Ta muốn trở thành một người tôn quý hơn cả Lung Ngọc, còn phải có quyền thế kinh người, ta muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh ngươi. Ngươi chỉ có thể là của ta, ngươi phải nhớ kỹ.”

“……”

Càng lúc càng có nhiều mưa bụi rơi xuống người Phượng Chiêu Minh, chúng cắt nát y phục của hắn, lộ ra cơ thể rắn chắc của tiên tu.

Dưới Trấn Uế phong, tu sĩ vây xem nhìn mây đen dày đặc che khuất bầu trời, nghẹn họng đến ngây người.

“Này…… Kiếp hôm nay quá mức lợi hại, đến cả Phượng Tiên Quân cũng không đối phó được sao?”

“Rốt cuộc là thiên kiếp gì?”

“Hình như là ‘ Kiện Vũ Miên Âm ’!”

“Kiện Vũ Miên Âm? Đó không phải thiên kiếp đáng sợ nhất à, Phượng Quân chỉ là bị mắc kẹt trong Miên Âm một thời gian ngắn thôi, chỉ cần giữ được thanh tỉnh phá tan mưa phùn là có thể thành công thoát nạn.”

“Đúng vậy, Phượng Tiên Quân thiên tư trác tuyệt, chiến thắng Kiện Vũ Miên Âm tất nhiên không phải nói chơi.”

Thanh âm thảo luận ồn ào, nhưng một câu Phượng Chiêu Minh cũng không nghe được. Toàn bộ tâm tư của hắn đều đắm chìm trong Miên Âm kiếp.

Những lời người ấy từng nói, từng câu từng câu đều được tái hiện.

“Đông Côn Tiên tôn đã hỏi cưới Liên Lung Ngọc, ngươi thật sự muốn cưới nàng ư?”

“Lung Ngọc thán phục ngươi thanh nhã như trúc, mời ngươi đến Liên gia thưởng thức trúc, rõ ràng ngươi muốn cự tuyệt, nhưng sư tôn chỉ cần liếc mắt một cái, ngươi liền gật đầu. Phượng Chiêu Minh, Lung Ngọc rất có hảo cảm với ngươi, nếu cứ tiếp tục qua lại như vậy, ngươi thật sự muốn ở rể Liên gia à!”

“Phượng Chiêu Minh! Ta sắp nổi điên rồi! Tại sao ngươi cứ muốn làm ta đau đớn như vậy, ta muốn cùng ngươi ở bên nhau, ta không cần gì cả, ta chỉ cần ngươi. Vì ngươi, ta chăm chỉ tu hành, hi vọng trở thành một người có thể xứng đôi với ngươi. Ngươi nói cho ta biết đi, ngươi đối với ta, có từng rung động một chút nào không?”

“Chỉ cần một chút ít……”

“Phượng Chiêu Minh, Tiên nhi à. Ta rất yêu ngươi. Ngươi yêu ta không?”

“Ta phải đi.”

“Phượng Chiêu Minh, bản tôn đã là tông chủ Bồ Nhạc tông, luận địa vị, chính là ngang hàng với ngươi. Mặc dù lúc trước có chút tranh chấp, nhưng hiện tại ngươi chính là đại biểu của Chính Dương Tiên Tông. Ngươi động thủ với ta là muốn vứt thể diện của Chính Dương Tiên Tông đi đâu?”

“Sư tôn ngươi Đông Côn Tiên chủ đã sớm qua đời, không có hắn chứng kiến, ngươi và Lung Ngọc tiên tử không thể thành thân. Một khi đã như vậy, vì sao còn muốn kết giao cùng nàng?!”



“Không sai, bản tôn không có quyền đố kỵ. Nhưng bản tôn càng muốn đố kỵ, càng muốn can thiệp, nếu ngươi dám gặp Lung Ngọc tiên tử một lần, bản tôn lập tức sử dụng lực lượng toàn tông tìm chút phiền toái cho Chính Dương Tiên Tông, bản tôn nói được thì làm được.”

“Đem đám Trừ Phiền trúc này nhổ lên hết, đổi thành Tịnh Tâm Tiễn trúc bản tôn tặng ngươi đi.”

“Phượng Chiêu Minh! Ai…… cho ngươi làm càn như thế…… A……”

“Bản tôn có thể tự mình…… Ngươi……”

“Ta rất nhớ ngươi. Tiên nhi, ta muốn ngươi hôn nơi này của ta.”

……

Càng ngày càng nhiều ký ức ùa vào trong đầu, tiếng nước dính nhớp, thanh âm của niêm mạc, nhiệt độ cơ thể nóng rực, máu tươi nóng bỏng, tất cả đều lẩn quẩn quanh mình.

Người nằm dưới thân ôm lấy mình là hắn sao? Đúng vậy, nhất định là hắn. Người duy nhất nắm chặt tay mình, chấp nhất chạm vào khuôn mặt mình, chỉ có người kia.

Nhưng mà có một chút kỳ quái, vì sao chính mình cũng ôm hắn?

Bởi vì hắn thích ngươi, mà ngươi cũng……

Không.

Không đúng.

Cả người Phượng Chiêu Minh tràn đầy sát khí, y phục căng phồng lên, tóc đen bị gió thổi qua làm chúng nhẹ nhàng tán động.

Sắc mặt hắn tái nhợt, mi đoan nhíu chặt.

Thức thứ hai của đại đạo thời gian…… thức thứ nhất…… Dù gặp lại cũng chẳng nhận ra…… Thiên Tình.

Nghĩ đến đây, Phượng Chiêu Minh thình lình mở hai mắt.

Một lượng máu lớn hoà với mồ hôi lạnh lăn trên làn da tiên quân rồi ào ạt chảy xuống.

Phượng Chiêu Minh cưỡng ép rút thần thức khỏi Miên Âm thiên kiếp, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy.

Thế công của cơn mưa càng thêm mãnh liệt, Phượng Chiêu Minh giơ tay tạo chưởng hình thành tường lửa, trong liệt hỏa hừng hực ẩn hiện thân ảnh rực cháy.

Dưới sự tấn công dữ dội của ngọn lửa, những hạt mưa bụi nhanh chóng hóa thành hơi nước rồi biến mất, tan vào trời đất.

Mây đen khổng lồ xoay quanh Trấn Uế phong bị liệt hỏa đốt cháy, nhanh chóng tiêu tán hơn một nửa.

Đám đệ tử đứng dưới Trấn Uế phong nín thở ngóng nhìn.

Chỉ chốc lát sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng lộ ra.

Chúng đệ tử đồng thanh kinh hô.

“Đột phá rồi!”

“Phượng Chiêu Minh tiên quân vượt qua thiên kiếp, thành công bước vào tu vi hóa thần cao giai!”

“Từ đây Phượng Chiêu Minh tiên quân có thể tùy tâm sử dụng tiên kiếm ‘ Cửu Vấn ’, trên thế gian này sẽ không có người địch lại……”

Nơi xa, ở vị trí giao nhau của bốn châu, Đống Sâm Hoang Nguyên.

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ theo sau Đặng Lâm lão tiên, dần dần thâm nhập vào rừng cây, tiến vào bên trong Vu Sơn giới. Càng đi sâu vào rừng, cây táo chua xung quanh càng dày đặc. Lúc này đang là mùa sai quả, khi đi đến nơi này có gió thổi qua khiến không ít trái rụng xuống nện lên đầu.

Xuyên qua rừng cây táo chua rậm rạp, trước mắt là một vùng đất trống trải, từ đó thấy được núi non tiếp đường chân trời, danh gọi là Vu Sơn.

Có một hồ nước yên tĩnh giấu sâu trong rừng cây, nằm dưới chân Vu Sơn.

Trên vách núi, có người dùng bút mực màu son viết hai chữ rất to vừa đoan chính vừa hùng hồn:

“Kiếm trì”.

“Hôm nay, dạy hai người các ngươi bộ kiếm pháp độc đáo do ta và với Lận Thải Vân năm đó sáng tạo. Tuy rằng hai đứa nhãi ranh không xứng với học kiếm thuật cao minh của bọn ta. Bất quá bổn thượng tiên xem các ngươi choảng nhau quá nhàm chán, vì để giúp ta tăng thêm chút lạc thú, lúc này mới dạy các ngươi Vô Thượng kiếm pháp. Về điểm này thì hai đứa còn có chut tiền đồ, vốn dĩ không xứng học bộ kiếm pháp này, nên đừng quá coi trọng bản thân, càng không được mơ mộng hão huyền!”

“……”

Thiên Lâm trầm mặc, thầm nghĩ tuy rằng tu vi Đặng Lâm lão tiên lợi hại, nhưng đầu óc hình như có chút vấn đề, nói chuyện điên điên khùng khùng, không nên để ý.

Đặng Lâm lão tiên chắp tay trước ngực.

Một khí tức cường đại ập đến khiến người ta khiếp sợ đang tản ra tứ phía.

Đôi tay trước ngực từ từ tách ra tựa như bị dính cái gì đó. Có ánh sáng loá mắt xuất hiện bên trong hai lòng bàn tay đang áp vào nhau, theo động tác tách ra dần dần lộ ra bóng dáng tiên kiếm.

“Kiếm này, tên là ‘ Côn Tiễu ’. Lâm Tử Sơ, ta dạy ngươi ‘ Băng Phong kiếm pháp ’. Đây là bộ kiếm pháp Lận Thải Vân tự nghĩ ra ở thời kỳ Kim Đan, có thể biến chuyển đa dạng, uy lực vô song. Hi vọng ngươi chăm chỉ luyện tập. Kiếm của ngươi không ổn, ‘ Côn Tiễu ’ này cho ngươi mượn trước.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiếm Thú tộc không phải là tiện thụ, over.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau