Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 31
Lâm Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nói: "A Tình, đi thôi."
Nói xong, đạp lên thân kiếm, bay vút lên không trung.
Y đối Thiên Tình nói: "Cùng ta đi lên."
Thân thể Thiên Tình cực kỳ linh hoạt, nghe xong lời này của Lâm Tử Sơ, liền thả người nhảy lên, chỉ dùng chút lực, liền nhảy tới trên thân kiếm Lâm Tử Sơ.
Tựa như một con yến lượn nhẹ, đám tu sĩ còn lại đều kêu hảo một tiếng.
Thiên Tình quay đầu lại hướng bọn họ chắp tay, rồi dùng đôi tay ôm lấy eo Lâm Tử Sơ.
Hai người trên danh nghĩa là huynh đệ, hành động như vậy hẳn không tính là quá phận, nhưng mà khi Thiên Tình ôm Lâm Tử Sơ, không biết như thế nào lại có chút kì lạ.
Chưa kịp lĩnh hội hết, Lâm Tử Sơ đã thi triển tiên thuật, xông thẳng len trời.
Thiên Tình chỉ cảm thấy thân thể chợt một trọng, rồi sau đó chậm rãi biến nhẹ. Hắn là lần đầu ngự kiếm, đại đa số người mới học đều sẽ cảm thấy choáng váng thậm chí nôn mửa, Thiên Tình lại cảm giác lòng dạ hào hứng, ngự kiếm được nửa canh giờ, tim vẫn còn nhảy thình thịch.
Lâm Tử Sơ từ lúc ngự kiếm vẫn không có nói chuyện, lúc này khẽ thở dài một hơi, đối Thiên Tình nói:
"A Tình, ngày sau ngươi không cần cùng loại người vừa nãy nói chuyện."
Kiếm dưới chân Lâm Tử Sơ được gọi là Hàn Thử, chính là một trong mười hai hàn kiếm, Lâm gia trang chủ Lâm Văn Khiêm sau khi biết đại nhi tử của mình là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể đã hao phí rất nhiều tinh lực mới tìm được Hàn Thử Kiếm.
Hàn Thử Kiếm này không chỉ thích hợp với thể chất Lâm Tử Sơ, mà còn tương xứng với cầm tinh của y, khi sử dụng rất là thuận tay.
Tốc độ phi hành của Hàn Thử Kiếm cực nhanh, tiếng gió lướt qua rất lớn, Thiên Tình không thể nghe rõ liền tiến lên, kề sát phía sau lưng Lâm Tử Sơ, hỏi: "Người nào?"
Lâm Tử Sơ dừng một chút, ngữ điệu hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn nói: "Ngươi không cần cùng hai người kia nói chuyện."
Thiên Tình nói: "Đúng vậy, bọn họ nhân phẩm thấp hèn. Chỉ là...... Chỉ là trước khi ta được Lâm gia trang thu dưỡng, cũng cùng bọn hắn giống nhau, trộm đoạt đồ vật, nhân phẩm cũng không thể nói cao hơn ai."
Lời này là nhỏ giọng nói ra, hô hấp nóng rực cơ hồ thổi đến vành tai Lâm Tử Sơ. Chưa giờ có người nào dám can đảm đến gần y như vậy, hô hấp Lâm Tử Sơ dừng lại, một hồi lâu mới nghe ra ý trong lời nói của Thiên Tình.
Hắn lắc đầu, nói: "A Tình không cha không mẹ, tuổi tác lại nhỏ, muốn sinh tồn mới bất đắc dĩ làm vậy."
"Nói không chừng hai người kia cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ?"
Lâm Tử Sơ không chút nghĩ ngợi, trả lời nói: "Có là nỗi khổ, ngươi cũng không giống với người khác."
Đều là người, có thể có cái gì bất đồng?
Trước kia Thiên Tình từng nghe nói, mệnh người còn phân ba bảy loại không giống nhau, trong lòng còn cho là không đúng.
Nhưng cũng lời đó, từ trong miệng Lâm Tử Sơ nói ra, lại khiến cho người tin tưởng là như vậy.
Hắn đem cằm đáp trên vai Lâm Tử Sơ, nhẹ giọng hỏi: "Có gì không giống?"
Âm điệu kéo trường tựa như tiểu đệ nhảy vào ngực ngực huynh trưởng làm nũng.
Lâm Tử Sơ do dự một chút, tựa hồ cũng nói không được là nguyên cớ gì, dứt khoát trầm mặc.
Thiên Tình cười một tiếng, đã minh bạch, không tiếp tục truy vấn.
Mọi người ngự kiếm phi hành mấy ngày, đã tiêu hao quá nửa linh thạch, nếu tính ra, đã đi được một quãng không ngắn, rất gần sẽ vào đoạn đường thứ hai.
Theo lẽ thường, đoạn thứ nhất của Kình Thiên Chi Trụ là nói an toàn nhất, trừ bỏ bị Tiềm Phỉ tu sĩ quấy rầy, còn có một không ít dã thú, còn lại cơ hồ không có gì nguy hiểm nữa.
Thị vệ Lâm gia trang thường lên đường xuyên đêm, và ngủ vào ban ngày. Kiểu sinh hoạt ngày đêm đảo loạn, có là tu sĩ cũng cảm thấy kiệt sức.
Hôm nau, đoàn người như thường lệ đi trong đêm tối có ánh trăng rọi phía trước. Tu sĩ Trúc Cơ có thể thấy rõ mọi vật trong đêm, lúc đang ngự kiếm, chợt thấy Lâm Tử Sơ thân ảnh trên Hàn Thử Kiếm đột nhiên dừng lại, thân kiếm run rẩy, phát ra ' ong ' từng tiếng vang.
"Thiếu trang chủ? Phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Để phòng có người tụt lại phía sau Trương Nhân Trí từ xa kêu gọi dò hỏi, không biết vì sao Lâm Tử Sơ bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Tử Sơ thoạt nâng lên tay, ý bảo mọi người không cần phát ra tiếng, đồng thời nghiêng tai lắng nghe.
Liền nghe được vài tiếng chim hót rất nhỏ, âm thanh dễ nghe.
Trương Nhân Trí biến sắc: "Này...... Đây là......"
Lâm Tử Sơ nhàn nhạt nói:
"Bất Lạc Hung Diên."
Nói xong, đạp lên thân kiếm, bay vút lên không trung.
Y đối Thiên Tình nói: "Cùng ta đi lên."
Thân thể Thiên Tình cực kỳ linh hoạt, nghe xong lời này của Lâm Tử Sơ, liền thả người nhảy lên, chỉ dùng chút lực, liền nhảy tới trên thân kiếm Lâm Tử Sơ.
Tựa như một con yến lượn nhẹ, đám tu sĩ còn lại đều kêu hảo một tiếng.
Thiên Tình quay đầu lại hướng bọn họ chắp tay, rồi dùng đôi tay ôm lấy eo Lâm Tử Sơ.
Hai người trên danh nghĩa là huynh đệ, hành động như vậy hẳn không tính là quá phận, nhưng mà khi Thiên Tình ôm Lâm Tử Sơ, không biết như thế nào lại có chút kì lạ.
Chưa kịp lĩnh hội hết, Lâm Tử Sơ đã thi triển tiên thuật, xông thẳng len trời.
Thiên Tình chỉ cảm thấy thân thể chợt một trọng, rồi sau đó chậm rãi biến nhẹ. Hắn là lần đầu ngự kiếm, đại đa số người mới học đều sẽ cảm thấy choáng váng thậm chí nôn mửa, Thiên Tình lại cảm giác lòng dạ hào hứng, ngự kiếm được nửa canh giờ, tim vẫn còn nhảy thình thịch.
Lâm Tử Sơ từ lúc ngự kiếm vẫn không có nói chuyện, lúc này khẽ thở dài một hơi, đối Thiên Tình nói:
"A Tình, ngày sau ngươi không cần cùng loại người vừa nãy nói chuyện."
Kiếm dưới chân Lâm Tử Sơ được gọi là Hàn Thử, chính là một trong mười hai hàn kiếm, Lâm gia trang chủ Lâm Văn Khiêm sau khi biết đại nhi tử của mình là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể đã hao phí rất nhiều tinh lực mới tìm được Hàn Thử Kiếm.
Hàn Thử Kiếm này không chỉ thích hợp với thể chất Lâm Tử Sơ, mà còn tương xứng với cầm tinh của y, khi sử dụng rất là thuận tay.
Tốc độ phi hành của Hàn Thử Kiếm cực nhanh, tiếng gió lướt qua rất lớn, Thiên Tình không thể nghe rõ liền tiến lên, kề sát phía sau lưng Lâm Tử Sơ, hỏi: "Người nào?"
Lâm Tử Sơ dừng một chút, ngữ điệu hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn nói: "Ngươi không cần cùng hai người kia nói chuyện."
Thiên Tình nói: "Đúng vậy, bọn họ nhân phẩm thấp hèn. Chỉ là...... Chỉ là trước khi ta được Lâm gia trang thu dưỡng, cũng cùng bọn hắn giống nhau, trộm đoạt đồ vật, nhân phẩm cũng không thể nói cao hơn ai."
Lời này là nhỏ giọng nói ra, hô hấp nóng rực cơ hồ thổi đến vành tai Lâm Tử Sơ. Chưa giờ có người nào dám can đảm đến gần y như vậy, hô hấp Lâm Tử Sơ dừng lại, một hồi lâu mới nghe ra ý trong lời nói của Thiên Tình.
Hắn lắc đầu, nói: "A Tình không cha không mẹ, tuổi tác lại nhỏ, muốn sinh tồn mới bất đắc dĩ làm vậy."
"Nói không chừng hai người kia cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ?"
Lâm Tử Sơ không chút nghĩ ngợi, trả lời nói: "Có là nỗi khổ, ngươi cũng không giống với người khác."
Đều là người, có thể có cái gì bất đồng?
Trước kia Thiên Tình từng nghe nói, mệnh người còn phân ba bảy loại không giống nhau, trong lòng còn cho là không đúng.
Nhưng cũng lời đó, từ trong miệng Lâm Tử Sơ nói ra, lại khiến cho người tin tưởng là như vậy.
Hắn đem cằm đáp trên vai Lâm Tử Sơ, nhẹ giọng hỏi: "Có gì không giống?"
Âm điệu kéo trường tựa như tiểu đệ nhảy vào ngực ngực huynh trưởng làm nũng.
Lâm Tử Sơ do dự một chút, tựa hồ cũng nói không được là nguyên cớ gì, dứt khoát trầm mặc.
Thiên Tình cười một tiếng, đã minh bạch, không tiếp tục truy vấn.
Mọi người ngự kiếm phi hành mấy ngày, đã tiêu hao quá nửa linh thạch, nếu tính ra, đã đi được một quãng không ngắn, rất gần sẽ vào đoạn đường thứ hai.
Theo lẽ thường, đoạn thứ nhất của Kình Thiên Chi Trụ là nói an toàn nhất, trừ bỏ bị Tiềm Phỉ tu sĩ quấy rầy, còn có một không ít dã thú, còn lại cơ hồ không có gì nguy hiểm nữa.
Thị vệ Lâm gia trang thường lên đường xuyên đêm, và ngủ vào ban ngày. Kiểu sinh hoạt ngày đêm đảo loạn, có là tu sĩ cũng cảm thấy kiệt sức.
Hôm nau, đoàn người như thường lệ đi trong đêm tối có ánh trăng rọi phía trước. Tu sĩ Trúc Cơ có thể thấy rõ mọi vật trong đêm, lúc đang ngự kiếm, chợt thấy Lâm Tử Sơ thân ảnh trên Hàn Thử Kiếm đột nhiên dừng lại, thân kiếm run rẩy, phát ra ' ong ' từng tiếng vang.
"Thiếu trang chủ? Phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Để phòng có người tụt lại phía sau Trương Nhân Trí từ xa kêu gọi dò hỏi, không biết vì sao Lâm Tử Sơ bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Tử Sơ thoạt nâng lên tay, ý bảo mọi người không cần phát ra tiếng, đồng thời nghiêng tai lắng nghe.
Liền nghe được vài tiếng chim hót rất nhỏ, âm thanh dễ nghe.
Trương Nhân Trí biến sắc: "Này...... Đây là......"
Lâm Tử Sơ nhàn nhạt nói:
"Bất Lạc Hung Diên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất