Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 43
Tôn Như Uy không dám nghĩ mà nhìn xuống phía dưới, liền thấy một trường kiếm cũ nát, đâm vào bụng mình.
Thiên Tình xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, mũi kiếm, thân kiếm thậm chí cả chuôi kiếm cũng đều đâm vào.
Nhưng mà tu sĩ Nguyên Anh nào có dễ bị giết như vậy? Khi tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, Tôn Như Uy cố hết sức nghiêng người, bảo vệ nơi trí mạng.
Khi hắn còn chưa phát hiện sự lợi hại của kiếm này, Tôn Như Uy còn nghĩ sẽ kẹp chặt cơ bụng khiến Thiên Tình không thể kiếm rút ra.
Nhưng chỉ vừa dùng chút lực, một cảm giác đau nhức khó có thể nói nên lời lập tức đánh úp, cơ bắp xung quanh kịch liệt run rẩy không hề còn sức lực.
Một khắc vừa rồi bị xỏ xuyên qua, chỉ cảm thấy rất lạnh.
Lúc này, cơn đau đớn mới sạp đến.
Tôn Như Uy kêu thảm thiết một tiếng, hai chân nhũn ra gần như tiếp đất.
Ánh mắt Thiên Tình hung ác lạnh như băng, tay phải dùng sức rút về phía sau, ' phốc ' một tiếng, trường kiếm đi ra mang toàn bộ máu của tu sĩ.
Tôn Như Uy đau đến cực điểm, lui về phía sau nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trường kiếm lại phóng đến như muốn đâm thẳng vào yết hầu Tôn Như Uy.
Tôn Như Uy nhanh chóng né tránh, nhưng thanh kiếm nhìn cũ nát có những vết nứt trải rộng kia, đang tỏa ra tiên lực mạnh mẽ, khiến người ta muốn ngăn cũng không dám ngăn lại.
Một nhát này, đâm vào xuyên thẳng qua bả vai Tôn Như Uy, đem hắn chặt chẽ ghim lên bùn.
Thiên Tình gầm lên một tiếng, rút kiếm lên lại muốn hạ xuống nhát thứ ba.
Bất luận như thế nào!
Giết hắn!
Kình Thiên Chi Trụ, dưới vực sâu.
Cái một hồng y nữ tử, biểu tình đờ đẫn, trước ngực nàng có ba miệng vết thương, cắt qua nửa người.
Nữ tử này không biết đã yên lặng trang nghiêm ngồi ngay ngắn ở nơi này bao nhiêu năm.
Dưới vực sâu, nước chảy lạnh thấu xương, tựa hồ có thể đông lại hết thảy cảm xúc.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, dòng nước xung quanh đã chảy xiết hơn tựa hồ nôn nóng hơn.
Vẻ mặt uy nghiêm nhiều năm của nữ tử, vào giờ phút này bỗng nhiên trở nên linh động. Nàng nhíu chặt hàng *** mày, không bao lâu, lại hơi quay đầu, tựa hồ đang lắng nghe.
...... Chẳng sợ muốn tính mạng ta.
Tình nguyện chết, cũng tuyệt không rời bỏ hắn.
...... Giết hắn!
Hai mắt nữ tẻ chợt mở, một cổ uy áp vô hình tản ra tứ phía khiến ca đang bơi sợ đến nỗi chạy hết chỉ còn tiếng sóng rít gào.
"...... Tiểu công gia......"
Khóe môi nàng trào ra máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, thân thể bị thương nặng không chịu nổi, như thể sẽ ngã quỵ trong giây tiếp theo.
Không còn kịp rồi.
Ánh mắt hồng y nữ tử trở nên kiên định, không quan tâm đến thân thể đang đau đớn, nàng ngang nhiên ngẩng đầu, hai mắt như ánh sao bắn ra, giống như mũi tên đã bắn lên trời, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng nữa.
Trên người Tôn Như Uy trong chớp mắt liền nhiều lên hai cái huyết động, mặc dù tu vi là Nguyên Anh, cũng không khỏi sợ hãi. Mắt thấy Thiên Tình xuống tay tàn nhẫn, tuyệt không khoan dung, Tôn Như Uy ánh mắt dữ tợn, trước khi nhát kiếm thứ ba rơi xuống, liều chết phản kháng.
Mà nhất kiếm này cũng không có đâm tới, bởi vì, Lý Nhàn đứng ở một bên bỗng nhiên bay tới, dùng tay kéo hay cánh tay của Thiên Tình ra sau lưng, đem Tôn Như Uy lôi ra.
Thiên Tình không hề phòng bị, nháy mắt bị Lý Nhàn đắc thủ. Hai mắt hắn đỏ bừng, tay phải uốn éo, đâm vào nhìn Lý Nhàn.
Lý Nhàn liều mạng chịu đựng nhất kiếm của hắn, nói: "Đi mau!"
Thiên Tình đâu chịu nghe, đang muốn tiếp tục, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Lâm Tử Sơ:
"A Tình, dừng tay."
Tay phải Thiên Tình chợt dừng lại, nhìn về phía Lâm Tử Sơ, phát ra âm thanh giống như mãnh thú bị mắc bẫy.
Lý Nhàn vội kéo tay Lâm Tử Sơ cùng Nhân Nhân Trí bốn người ngự kiếm cấp tốc bay đi.
Lý Nhàn nhùn tay trái bị Thiên Tình dùng kiếm đâm thủng, lúc đầu thì không sao, nhưng khi ngự kiếm mới nhận thấy đau đớn.
Quá đau, từ khi đạt được Kim Đan đỉnh tu vi đến nay Lý Nhàn đã bị thương vô số, nhưng không có một vết thương nào đau đến vậy.
Đau đến mức Lý Nhàn phải rên rỉ một tiếng, cơ hồ không thể ngự kiếm.
Thiên Tình trên mặt, cánh tay tràn đầy máu của tu sĩ, có một vết máu kéo dài qua nửa khuôn mặt hắn, nhìn rất đáng sợ.
Hắn cả người run rẩy, đứng ở phía sau Lý Nhàn, ánh mắt âm ngoan, nhìn chằm chằm nơi nào đó, tay phải gắt gao cầm kiếm.
Giữa khe hở của các ngón tay đều là máu tươi.
Lâm Tử Sơ ho khan một tiếng, ngự kiếm tới gần Lý Nhàn, duỗi tay kéo Thiên Tình, nhẹ giọng nói:
"A Tình lại đây."
Lý Nhàn gắt gao che tay trái lại, nói: "Không được, như vậy quá nguy hiểm......"
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình đã nắm lấy tay Lâm Tử Sơ, nhảy lên Hàn Thử Kiếm.
Tay phải hắn còn tại dùng sức cầm kiếm, xương ngón tay tái nhợt cứng rắn.
Thiên Tình dùng tay trái ôm eo Lâm Tử Sơ, nhìn dấu tay màu tím trên cổ y. Thiên Tình đôi môi mấp máy, dừng một chút, dựa vào lưng Lâm Tử Sơ, khóc rống lên.
"......"
Thiên Tình dán phía sau lưng Lâm Tử Sơ, khiến cho y có cảm giác lưng mình nóng lên, dù có là tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể vẫn cảm thấy thật nóng, cách một tầng y phục, cả người Lâm Tử Sơ hơi run lên.
Lý Nhàn cười lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng, đối Lâm Tử Sơ nói: "Ngươi nhìn xem, thanh kiếm trong tay tiểu gia hỏa này là cái gì?"
Lâm Tử Sơ dường như không có nghe thấy, ngược lại nói: "Tiền bối ra tay cứu giúp, Tử Sơ khắc sâu trong lòng. Lại không biết tiền bối vì sao còn muốn đi theo chúng ta?"
Lý Nhàn quay đầu nhìn Thiên Tình.
Liền thấy ánh mắt sắc bén củaLâm Tử Sơ, mang theo ý cảnh cáo.
Lý Nhàn nói: "Ta sở dĩ ra tay cứu giúp......"
Hắn nâng tay trái vô lê, nhìn miệng vết thương, dừng một chút, nói: "Ta là muốn biết, thanh kiếm kia đến tột cùng là kiếm gì."
"Không thể phụng cáo."
"Tiểu huynh đệ, ngươi không nên gấp gáp. Ta muốn ngươi nhìn xem, trên chuôi kiếm có khắc vật gì hay không?"
Lâm Tử Sơ nhíu mày.
"Ngươi nhìn xem, mặt trên có phải có một đóa......" Lý Nhàn kích động, hơi thở cứng lại, hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Có phải có hình một đóa hoa, cánh xòa ra như quạt, cuống lá thon dài, rất giống 'Hồn Trân '."
Lâm Tử Sơ hỏi: "Thì sẽ như thế nào?"
Lý Nhàn nói: "Nếu là như vậy...... Như vậy thanh kiếm này chính là của tiên chủ phu nhân, thuộc quyền sở hữu của nữ nhi Bạch Tàng Tiên Tôn, tên là ' Bạch Lam '!"
Lâm Tử Sơ giật mình, quay đầu nhìn Lý Nhàn.
Liền thấy ánh mắt Lý Nhàn tràn nhiệt khí, thở dốc dồn dập, vài lần nghẹn ngào, nói: "Bạch Lam tiên kiếm đã bị hủy trong trận chiến với nghiệt long, được Phượng Chiêu Minh tiên quân phong ấn ở các nội Nhương Tà...... chủ cũ của Bạch Lam tiên kiếm qua đời...... Nếu có người...... Nếu có người có thể triệu hoán kiếm này, như vậy......"
Bạch Lam tiên kiếm cùng Cửu Vấn Tiên Kiếm của Phượng Chiêu Minh tiên quân giống nhau, đều là những thanh kiếm nổi danh đứng đầu trong danh sách Chính Ngô Châu kỳ kiếm.
Thanh trước đứng hàng thứ bảy, thanh sau ở hàng đệ nhị.
Thế nhân đều biết ở chuôi của Bạch Lam tiên kiếm có điêu khắc Hồn Trân, tuy nhiên, số người có thể tận mắt thấy qua Bạch Lam tiên kiếm ít ỏi đến đáng thương.
Lý Nhàn may mắn thuộc nhóm người đã từng nhìn thấy thanh kiếm ấy.
Khi đó hắn vừa đạt tu vi Kim Đan, ngày ấy đúng là không ai bì nổi.
Ai ngờ, nghiệt long tác loạn, yêu ma tàn sát bừa bãi, tai họa nhân gian.
Đông Côn Tiên chủ lấy thân làm vật dẫn, đem nghiệt long dụ vào kết giới bên trong Kình Thiên Chi Trụ, thi triển thông thiên đại năng chi thuật, cùng nghiệt long tử chiến một trận chiến.
Tiên chủ phu nhân, rút kiếm đối địch, chém giết một vạn 3962 yêu ma cứu được người vô số.
Trong đó, cũng có Lý Nhàn. Nếu không nhờ vợ chồng hai người, hắn sớm đã biến mất khỏi cõi đời này.
Sở dĩ trốn chạy Khổ Chung Tông là muốn lưu lại Kình Thiên Chi Trụ.
Cả đời này...... Hắn muốn tìm Tiểu tiên, báo đáp ân tình của tiên chủ!
Lâm Tử Sơ biểu tình ngưng trọng, hắn nắm lấy cánh tay phải của Thiên Tình, do dự một chút, nói: "A Tình, ngươi nâng tay lên, để ta nhìn thanh kiếm này một chút."
CằmThiên Tình vẫn dán trên vai Lâm Tử Sơ, hắn vẫn đắm chìm trong phẫn nộ và đau xót, cả người đều đang run rẩy.
Tay phải Lâm Tử Sơ bị thương, không thể sử dụng sức lực, liền nhẹ nhàng vuốt vemu bàn tay của Thiên Tình.
Lực đạo không lớn, nhưng kỳ thực đã an ủi được tâm trạng của Thiên Tình.
Hắn hít một hơi dàu, đem mặt úp vào bả vai Lâm Tử Sơ, tay phải nâng lên đứa đến trước mặt Lâm Tử Sơ.
Trên thanh kiếm cổ xưa này, chuôi kiếm rõ ràng có điêu khắc, nhưng đã không thể phân biệt rõ có phải là Hồn Trân hay không.
Nhưng Lâm Tử Sơ liếc mắt một cái liền thấy được, mặt trên còn sót lại một chữ ' Lam '.
Y trong lòng kích động, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên...... Quả thực là thế......"
Mắt thấy phản ứng của Lâm Tử Sơ, Lý Nhàn còn có cái gì không hiểu nữa? Hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, lại sợ người khác biết được, đến khóc lóc thảm thiết, cũng không dám phát ra tiếng.
Khóc cười đan xem khiến biểu tình trên mặt vặn vẹo, thật là đến nửa điểm phong tư của tu sĩ cũng không thấy.
Nhưng hắn rất nhanh trấn định, không nói hai lời: "Chúng ta mau chạy tới 'chín khúc Bát Quan', tới 'chín khúc Bát Quan' rồi, mau chóng tìm đệ tử Chính Dương Tiên Tông, việc này rất trọng đại, vạn phần không thể để người khác biết được!"
Lâm Tử Sơ hơi gật đầu.
Lúc này màn đêm buông xuống, sắc trời tối tăm.
Lâm Tử Sơ quay đầu nhẹ giọng đối Thiên Tình nói: "A Tình đừng sợ, chúng ta đi rồi."
Thiên Tình ngẩng đầu, hai người vốn dĩ đã dán vào rất gần, lần này, chóp mũi hai người chỉ còn cách chưa quá một ngón tay.
Tựa hồ chỉ cần dịch về phía trước một chút, là có thể đụng tới đối phương.
Hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được.
Thiên Tình nhìn màn đêm hạ xuống, lại nhìn khuôn mặt trăng như ngọc của người này.
Cảm thấy có hàng tỉ tinh tú đang xẹt qua trước mắt hắn.
Tiếng gió phần phật, giữa cánh đồng bát ngát không một bóng người.
Thiên Tình khép đôi mắt lại, tay phải cầm bỗng nhiên rất nặng.
Rất quen thuộc.
Thiên Tình xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, mũi kiếm, thân kiếm thậm chí cả chuôi kiếm cũng đều đâm vào.
Nhưng mà tu sĩ Nguyên Anh nào có dễ bị giết như vậy? Khi tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, Tôn Như Uy cố hết sức nghiêng người, bảo vệ nơi trí mạng.
Khi hắn còn chưa phát hiện sự lợi hại của kiếm này, Tôn Như Uy còn nghĩ sẽ kẹp chặt cơ bụng khiến Thiên Tình không thể kiếm rút ra.
Nhưng chỉ vừa dùng chút lực, một cảm giác đau nhức khó có thể nói nên lời lập tức đánh úp, cơ bắp xung quanh kịch liệt run rẩy không hề còn sức lực.
Một khắc vừa rồi bị xỏ xuyên qua, chỉ cảm thấy rất lạnh.
Lúc này, cơn đau đớn mới sạp đến.
Tôn Như Uy kêu thảm thiết một tiếng, hai chân nhũn ra gần như tiếp đất.
Ánh mắt Thiên Tình hung ác lạnh như băng, tay phải dùng sức rút về phía sau, ' phốc ' một tiếng, trường kiếm đi ra mang toàn bộ máu của tu sĩ.
Tôn Như Uy đau đến cực điểm, lui về phía sau nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trường kiếm lại phóng đến như muốn đâm thẳng vào yết hầu Tôn Như Uy.
Tôn Như Uy nhanh chóng né tránh, nhưng thanh kiếm nhìn cũ nát có những vết nứt trải rộng kia, đang tỏa ra tiên lực mạnh mẽ, khiến người ta muốn ngăn cũng không dám ngăn lại.
Một nhát này, đâm vào xuyên thẳng qua bả vai Tôn Như Uy, đem hắn chặt chẽ ghim lên bùn.
Thiên Tình gầm lên một tiếng, rút kiếm lên lại muốn hạ xuống nhát thứ ba.
Bất luận như thế nào!
Giết hắn!
Kình Thiên Chi Trụ, dưới vực sâu.
Cái một hồng y nữ tử, biểu tình đờ đẫn, trước ngực nàng có ba miệng vết thương, cắt qua nửa người.
Nữ tử này không biết đã yên lặng trang nghiêm ngồi ngay ngắn ở nơi này bao nhiêu năm.
Dưới vực sâu, nước chảy lạnh thấu xương, tựa hồ có thể đông lại hết thảy cảm xúc.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, dòng nước xung quanh đã chảy xiết hơn tựa hồ nôn nóng hơn.
Vẻ mặt uy nghiêm nhiều năm của nữ tử, vào giờ phút này bỗng nhiên trở nên linh động. Nàng nhíu chặt hàng *** mày, không bao lâu, lại hơi quay đầu, tựa hồ đang lắng nghe.
...... Chẳng sợ muốn tính mạng ta.
Tình nguyện chết, cũng tuyệt không rời bỏ hắn.
...... Giết hắn!
Hai mắt nữ tẻ chợt mở, một cổ uy áp vô hình tản ra tứ phía khiến ca đang bơi sợ đến nỗi chạy hết chỉ còn tiếng sóng rít gào.
"...... Tiểu công gia......"
Khóe môi nàng trào ra máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, thân thể bị thương nặng không chịu nổi, như thể sẽ ngã quỵ trong giây tiếp theo.
Không còn kịp rồi.
Ánh mắt hồng y nữ tử trở nên kiên định, không quan tâm đến thân thể đang đau đớn, nàng ngang nhiên ngẩng đầu, hai mắt như ánh sao bắn ra, giống như mũi tên đã bắn lên trời, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng nữa.
Trên người Tôn Như Uy trong chớp mắt liền nhiều lên hai cái huyết động, mặc dù tu vi là Nguyên Anh, cũng không khỏi sợ hãi. Mắt thấy Thiên Tình xuống tay tàn nhẫn, tuyệt không khoan dung, Tôn Như Uy ánh mắt dữ tợn, trước khi nhát kiếm thứ ba rơi xuống, liều chết phản kháng.
Mà nhất kiếm này cũng không có đâm tới, bởi vì, Lý Nhàn đứng ở một bên bỗng nhiên bay tới, dùng tay kéo hay cánh tay của Thiên Tình ra sau lưng, đem Tôn Như Uy lôi ra.
Thiên Tình không hề phòng bị, nháy mắt bị Lý Nhàn đắc thủ. Hai mắt hắn đỏ bừng, tay phải uốn éo, đâm vào nhìn Lý Nhàn.
Lý Nhàn liều mạng chịu đựng nhất kiếm của hắn, nói: "Đi mau!"
Thiên Tình đâu chịu nghe, đang muốn tiếp tục, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Lâm Tử Sơ:
"A Tình, dừng tay."
Tay phải Thiên Tình chợt dừng lại, nhìn về phía Lâm Tử Sơ, phát ra âm thanh giống như mãnh thú bị mắc bẫy.
Lý Nhàn vội kéo tay Lâm Tử Sơ cùng Nhân Nhân Trí bốn người ngự kiếm cấp tốc bay đi.
Lý Nhàn nhùn tay trái bị Thiên Tình dùng kiếm đâm thủng, lúc đầu thì không sao, nhưng khi ngự kiếm mới nhận thấy đau đớn.
Quá đau, từ khi đạt được Kim Đan đỉnh tu vi đến nay Lý Nhàn đã bị thương vô số, nhưng không có một vết thương nào đau đến vậy.
Đau đến mức Lý Nhàn phải rên rỉ một tiếng, cơ hồ không thể ngự kiếm.
Thiên Tình trên mặt, cánh tay tràn đầy máu của tu sĩ, có một vết máu kéo dài qua nửa khuôn mặt hắn, nhìn rất đáng sợ.
Hắn cả người run rẩy, đứng ở phía sau Lý Nhàn, ánh mắt âm ngoan, nhìn chằm chằm nơi nào đó, tay phải gắt gao cầm kiếm.
Giữa khe hở của các ngón tay đều là máu tươi.
Lâm Tử Sơ ho khan một tiếng, ngự kiếm tới gần Lý Nhàn, duỗi tay kéo Thiên Tình, nhẹ giọng nói:
"A Tình lại đây."
Lý Nhàn gắt gao che tay trái lại, nói: "Không được, như vậy quá nguy hiểm......"
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình đã nắm lấy tay Lâm Tử Sơ, nhảy lên Hàn Thử Kiếm.
Tay phải hắn còn tại dùng sức cầm kiếm, xương ngón tay tái nhợt cứng rắn.
Thiên Tình dùng tay trái ôm eo Lâm Tử Sơ, nhìn dấu tay màu tím trên cổ y. Thiên Tình đôi môi mấp máy, dừng một chút, dựa vào lưng Lâm Tử Sơ, khóc rống lên.
"......"
Thiên Tình dán phía sau lưng Lâm Tử Sơ, khiến cho y có cảm giác lưng mình nóng lên, dù có là tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể vẫn cảm thấy thật nóng, cách một tầng y phục, cả người Lâm Tử Sơ hơi run lên.
Lý Nhàn cười lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng, đối Lâm Tử Sơ nói: "Ngươi nhìn xem, thanh kiếm trong tay tiểu gia hỏa này là cái gì?"
Lâm Tử Sơ dường như không có nghe thấy, ngược lại nói: "Tiền bối ra tay cứu giúp, Tử Sơ khắc sâu trong lòng. Lại không biết tiền bối vì sao còn muốn đi theo chúng ta?"
Lý Nhàn quay đầu nhìn Thiên Tình.
Liền thấy ánh mắt sắc bén củaLâm Tử Sơ, mang theo ý cảnh cáo.
Lý Nhàn nói: "Ta sở dĩ ra tay cứu giúp......"
Hắn nâng tay trái vô lê, nhìn miệng vết thương, dừng một chút, nói: "Ta là muốn biết, thanh kiếm kia đến tột cùng là kiếm gì."
"Không thể phụng cáo."
"Tiểu huynh đệ, ngươi không nên gấp gáp. Ta muốn ngươi nhìn xem, trên chuôi kiếm có khắc vật gì hay không?"
Lâm Tử Sơ nhíu mày.
"Ngươi nhìn xem, mặt trên có phải có một đóa......" Lý Nhàn kích động, hơi thở cứng lại, hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Có phải có hình một đóa hoa, cánh xòa ra như quạt, cuống lá thon dài, rất giống 'Hồn Trân '."
Lâm Tử Sơ hỏi: "Thì sẽ như thế nào?"
Lý Nhàn nói: "Nếu là như vậy...... Như vậy thanh kiếm này chính là của tiên chủ phu nhân, thuộc quyền sở hữu của nữ nhi Bạch Tàng Tiên Tôn, tên là ' Bạch Lam '!"
Lâm Tử Sơ giật mình, quay đầu nhìn Lý Nhàn.
Liền thấy ánh mắt Lý Nhàn tràn nhiệt khí, thở dốc dồn dập, vài lần nghẹn ngào, nói: "Bạch Lam tiên kiếm đã bị hủy trong trận chiến với nghiệt long, được Phượng Chiêu Minh tiên quân phong ấn ở các nội Nhương Tà...... chủ cũ của Bạch Lam tiên kiếm qua đời...... Nếu có người...... Nếu có người có thể triệu hoán kiếm này, như vậy......"
Bạch Lam tiên kiếm cùng Cửu Vấn Tiên Kiếm của Phượng Chiêu Minh tiên quân giống nhau, đều là những thanh kiếm nổi danh đứng đầu trong danh sách Chính Ngô Châu kỳ kiếm.
Thanh trước đứng hàng thứ bảy, thanh sau ở hàng đệ nhị.
Thế nhân đều biết ở chuôi của Bạch Lam tiên kiếm có điêu khắc Hồn Trân, tuy nhiên, số người có thể tận mắt thấy qua Bạch Lam tiên kiếm ít ỏi đến đáng thương.
Lý Nhàn may mắn thuộc nhóm người đã từng nhìn thấy thanh kiếm ấy.
Khi đó hắn vừa đạt tu vi Kim Đan, ngày ấy đúng là không ai bì nổi.
Ai ngờ, nghiệt long tác loạn, yêu ma tàn sát bừa bãi, tai họa nhân gian.
Đông Côn Tiên chủ lấy thân làm vật dẫn, đem nghiệt long dụ vào kết giới bên trong Kình Thiên Chi Trụ, thi triển thông thiên đại năng chi thuật, cùng nghiệt long tử chiến một trận chiến.
Tiên chủ phu nhân, rút kiếm đối địch, chém giết một vạn 3962 yêu ma cứu được người vô số.
Trong đó, cũng có Lý Nhàn. Nếu không nhờ vợ chồng hai người, hắn sớm đã biến mất khỏi cõi đời này.
Sở dĩ trốn chạy Khổ Chung Tông là muốn lưu lại Kình Thiên Chi Trụ.
Cả đời này...... Hắn muốn tìm Tiểu tiên, báo đáp ân tình của tiên chủ!
Lâm Tử Sơ biểu tình ngưng trọng, hắn nắm lấy cánh tay phải của Thiên Tình, do dự một chút, nói: "A Tình, ngươi nâng tay lên, để ta nhìn thanh kiếm này một chút."
CằmThiên Tình vẫn dán trên vai Lâm Tử Sơ, hắn vẫn đắm chìm trong phẫn nộ và đau xót, cả người đều đang run rẩy.
Tay phải Lâm Tử Sơ bị thương, không thể sử dụng sức lực, liền nhẹ nhàng vuốt vemu bàn tay của Thiên Tình.
Lực đạo không lớn, nhưng kỳ thực đã an ủi được tâm trạng của Thiên Tình.
Hắn hít một hơi dàu, đem mặt úp vào bả vai Lâm Tử Sơ, tay phải nâng lên đứa đến trước mặt Lâm Tử Sơ.
Trên thanh kiếm cổ xưa này, chuôi kiếm rõ ràng có điêu khắc, nhưng đã không thể phân biệt rõ có phải là Hồn Trân hay không.
Nhưng Lâm Tử Sơ liếc mắt một cái liền thấy được, mặt trên còn sót lại một chữ ' Lam '.
Y trong lòng kích động, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên...... Quả thực là thế......"
Mắt thấy phản ứng của Lâm Tử Sơ, Lý Nhàn còn có cái gì không hiểu nữa? Hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, lại sợ người khác biết được, đến khóc lóc thảm thiết, cũng không dám phát ra tiếng.
Khóc cười đan xem khiến biểu tình trên mặt vặn vẹo, thật là đến nửa điểm phong tư của tu sĩ cũng không thấy.
Nhưng hắn rất nhanh trấn định, không nói hai lời: "Chúng ta mau chạy tới 'chín khúc Bát Quan', tới 'chín khúc Bát Quan' rồi, mau chóng tìm đệ tử Chính Dương Tiên Tông, việc này rất trọng đại, vạn phần không thể để người khác biết được!"
Lâm Tử Sơ hơi gật đầu.
Lúc này màn đêm buông xuống, sắc trời tối tăm.
Lâm Tử Sơ quay đầu nhẹ giọng đối Thiên Tình nói: "A Tình đừng sợ, chúng ta đi rồi."
Thiên Tình ngẩng đầu, hai người vốn dĩ đã dán vào rất gần, lần này, chóp mũi hai người chỉ còn cách chưa quá một ngón tay.
Tựa hồ chỉ cần dịch về phía trước một chút, là có thể đụng tới đối phương.
Hô hấp của nhau đều có thể cảm nhận được.
Thiên Tình nhìn màn đêm hạ xuống, lại nhìn khuôn mặt trăng như ngọc của người này.
Cảm thấy có hàng tỉ tinh tú đang xẹt qua trước mắt hắn.
Tiếng gió phần phật, giữa cánh đồng bát ngát không một bóng người.
Thiên Tình khép đôi mắt lại, tay phải cầm bỗng nhiên rất nặng.
Rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất