Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 46

Trước Sau
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, cách Thiên Tình bọn họ không xa.

Một tu sĩ tuổi trẻ, người mặc hạnh hoàng sắc trang trọng, bên hông hắn đeo lệnh bài môn hạ của Bạch Tàng Tiên Tôn, chính là đệ tử Chính Dương Tiên Tông. Lúc này, hắn đang dẫn đường một tu sĩ chừng hai mươi mấy tuổi đi vào 'chín khúc Bát Quan'.

Người tu sĩ kia mặc trường bào màu xanh ngọc, trên mặt không cần, tóc đen cao thúc. Hắn tướng mạo anh tuấn, khí chất đoan trang. Vô hình chung, tản ra một loại linh áp thuộc về tu sĩ Hóa Thần.

Đệ tử tất cung tất kính nói:

"Bách Nhẫn tông chủ, ta mang ngài lên núi, cái kia...... Này, bên này, mời."

Đệ tử này có tu vi Kim Đan, nhưng không hiểu vì sao khi nói chuyện cùng ' Bách Nhẫn tông chủ ', hàm răng của hắn run lên giống như rất khẩn trương, cũng giống như rát sợ hãi.

Bách Nhẫn tông chủ cười một tiếng, quả nhiên hướng bên kia đi qua.

Phía sau hắn là mấy chục tu sĩ được huấn luyện tinh nhuệ, bọn họ cũng đồng thời đi theo tông chủ về phía trước.

Bách Nhẫn tông chủ đi đến bên cạnh đệ tử kia, thập phần thân thiện mà hỏi: "Không biết Phượng Chiêu Minh tiên quân của quý tông hiện tại đang ở nơi nào?"

Tiểu đệ tử kia xoay đầu nhìn Bách Nhẫn tông chủ.

Liền thấy người nọ cũng quay đầu hòa ái mà nhìn lại.

Hắn có một đôi mắt khi nhìn người khác, có vẻ rất quỷ dị. Cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện, con ngươi trong đôi mắt của Bách Nhẫn tông chủ dường như trong suốt giống như một người vô thần, lại giống như bị mù đã lâu.

Tiểu đệ tử vội vàng quay lại đầu, nói: "Phượng Tiên Quân hắn, hắn xuống núi tìm Tiểu tiên chủ, mấy ngày trước lại sử dụng lông vũ của Bất Lạc Hung Diên, nghe nói bị dịch chuyển tới đông đảo Lạo Cực Châu rồi."

"Cái gì?" Bách Nhẫn tông chủ cười hai tiếng, nhưng mà thanh âm nghe như thế cũng thấy có chút lạnh lùng: "Tiên quân biết rõ bản tôn gần đây muốn đến chơi, còn xuống núi đi Lạo Cực Châu. Khoảng cách xa như vậy, sợ là nửa tháng cũng không trở lại. Như thế nào, thành tâm cùng bản tôn đối nghịch như thế?"

Giọng nói vừa vang lên, một cổ thần thức khổng lồ thuộc về tu sĩ Hóa Thần kỳ, cuồng vọng mà bắn ra bốn phía, bao trùm mỗi một tấc đất trong rừng cây này, Bách Nhẫn tông chủ giận dữ phát uy, khiến dã thú xung quanh im như ve sầu mùa đông.

Tiểu đệ tử co rụt cổ lại, cũng không dám nói chuyện.

Ai lại không biết, vị Bách Nhẫn tông chủ của Bồ Nhạc tông danh chấn thiên hạ này, trước đây là kiếm giả dưới trướng Phượng Chiêu Minh tiên quân, phụ trách bảo dưỡng Cửu Vấn kiếm.

Bách Nhẫn tông chủ thiên tư trác tuyệt, sau khi khai mạch thuộc hàng tư chất thượng đẳng.

Lại bởi vì thân thế không tốt, đến việc tự khai mạch là rất nguy hiểm cũng tự bản thân làm, khiến hai mắt hắn mù, từ đó tính cách càng thêm thô bạo. Sau đó Bách Nhẫn tông chủ rời khỏi Chính Dương Tiên Tông, bằng tàn nhẫn, hắn nhanh chóng khai tông lập phái, trở thành một tông chủ, được người người kính ngưỡng.

Cũng bởi vì Bách Nhẫn tông chủ lúc trước là kiếm giả của Phượng Chiêu Minh tiên quân, thành ra lúc tới bái phỏng Chính Dương Tiên Tông, nói rõ muốn gặp Phượng Chiêu Minh tiên quân.

Báo ân là giả, lập uy là thật.

Tiểu đệ tử không biết làm như thế nào cho phải, lúc này, chợt thấy một đóa Hồn Trân giấy bay đến bên này.

Không bao lâu, lại có giấy loan dừng ở trên vai hắn.

Tiểu đệ tử đọc một lượt xong, vội vàng khom người hướng Bách Nhẫn tông chủ hành lễ, nói: "Bách Nhẫn tông chủ, ngài tu vi cao thâm, không có tiểu nhân dẫn đường, cũng có thể tới Chính Dương Tiên Tông. Một khi đã như vậy, tiểu nhân có nhiệm vụ quan trọng, không thể không rời đi, thỉnh ngài...... Thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, thông cảm nhiều hơn."

Bách Nhẫn tông chủ thu hồi thần thức, đôi mắt trống rỗng chuyển hướng đến giấy loan trong tay đệ tử Chính Dương Tiên Tông, hắn mím môi, hỏi: "Đây chính là truyền tin của Phượng Chiêu Minh?"

Hắn tuy mắt bị mù, nhưng thần thức cường đại, một cây cỏ một cành cây đều không nhìn sót, huống chi là giấy viết thư của tiên quân.

"...... Đúng vậy."

Bách Nhẫn tông chủ cười lạnh một tiếng: "Nếu hắn biết bản tôn ở chỗ này, thì sẽ không đem ngươi điều đi, bởi vì hắn biết, chọc bực bản tôn, mặc kệ ngươi là cỡ nào tu vi, bản tôn đều sẽ không thiện bãi cam hưu."

Tiểu đệ tử tuổi còn trẻ, nhưng dù sao cũng là môn hạ tiên tông, tuy rằng trong lòng sợ hãi, vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

"Việc này có khả năng cùng Đông Côn Tiểu Tiên chủ có quan hệ, tông chủ thứ lỗi."

"Tiểu Tiên chủ, lại là Tiểu Tiên chủ!" y phục Bách Nhẫn tông chủ chấn động, dừng một chút, lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi."

Sau khi đệ tử kia rời đi, Bách Nhẫn tông chủ quay đầu lại, một đôi đôi mắt vô thần, nhìn phía dưới chân núi.

Hừ lạnh một tiếng, nói:



"...... Lạo Cực Châu, hừ."

Đông đảo, Lạo Cực Châu.

Có hồng y nam tử súc địa thành thốn* hướng Chính Ngô Châu chạy đến.

* súc địa thành thốn: giống như rút ngàn dặm đất.

Hắn tay niết trấn tà quyết, không ngừng suy tính.

Vô số mảnh nhỏ thời gian hiện lên trước mắt hắn.

Càng ngày càng nhiều tin tức hiện ra trong đầu Phượng Chiêu Minh.

Đều là hài tử kia......

Hài tử kia bị một tu sĩ dùng linh áp bức bách, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy nước mắt.

Tu sĩ bắt lấy tóc của hắn, đem đầu hắn ấn xuống phía dưới.

Nhưng giữa trán hài tử kia, có giấu Phục Long chi lân.

Phục Long là tiên thú sinh ra với trời, thiên tính kiệt ngạo, bất phục với người, càng sẽ không chạm đất.

Phượng Chiêu Minh càng suy tính càng gấp, nhắm mắt suy nghĩ.

Lại thấy trong nội các Nhương Tà Các, tiên kiếm Bạch Lam đang than khóc.

Tay phải thiếu niên nắm chặt tiên kiếm, ngang nhiên đâm vào bụng tu sĩ kia, máu nóng như vết đao phun rá cắt lên trên mặt hắn, từ mi bên trái xẹt qua mũi, kéo dài đến tận khóe môi bên phải.

Phượng Chiêu Minh đem dung mạo Tiểu tiên chủ mới vừa rồi ghi nhớ thật kỹ, bỗng dưng trợn mắt, khi mở mắt ra đột nhiên cảm thấy nội tạng quặn đau. Một vệt máu tươi từ khóe môi hắn chảy ra, đột ngột thấm trên khuôn mặt cao nhã như ngọc.

Đây là dấu hiệu tiên lực đã khô kiệt.

Lúc trước Phượng Chiêu Minh tiên quân suy tính mấy ngày liền, tiên lực đã có điểm không ổn. Sau đó lại thi triển dịch chuyển chi thuật, tới đông đảo Lạo Cực Châu, thì suy tính ra Tiểu tiên chủ đang ở Kình Thiên Chi Trụ, Phượng Chiêu Minh vội vàng hồi đuổi dẫn đến tinh lực suy kiệt.

Nếu không ngừng lại đả tọa, hấp thu linh lực, chỉ sợ không trụ nổi nữa.

Nhưng Chiêu Minh tiên quân tay cầm linh thạch chỉ ngừng suy tính.

Dưới chân vẫn chưa từng có ý định muốn nghĩ ngơi.

Nhất là khi biết được, sự tình Tiểu tiên chủ.

Tuyệt không thể dừng lại.

Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, phần giữa tiên sơn.

Thiên Tình một hàng bốn người nhìn bóng dáng Mộc Môn Thất càng đi càng xa, trầm mặc thật lâu sau.

Sau đó Lý Nhàn đánh vỡ trầm mặc, hắn thở dài, nói: "Tiểu tử này...... Thật sự không phân rõ nặng nhẹ."

"Không phải là là hắn không phân được nặng nhẹ, mà là chúng ta không có chứng cứ thuyết phục, làm hắn tin tưởng ta chính là Tiểu tiên chủ." Thiên Tình cười nói: "Đừng nói hắn không tin, chính bản nhân ta cũng cũng không thể nào tin tưởng."

Lý Nhàn hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

Thiên Tình nói: "Nếu nơi này là một lối vào của 'chín khúc Bát Quan', như vậy các lối vào khác cách đây cũng không xa lắm. Chúng ta có thể gặp được một đệ tử Chính Dương Tiên Tông, chẳng lẻ không đụng được kẻ thứ hai. Chi bằng cứ rời đi trước, tìm những đệ tử khác."

Lần này, Lâm Tử Sơ cùng Lý Nhàn đồng thời lắc đầu.

Lúc trước tình huống khẩn cấp, không có cách nào. Nhưng mà hai người không muốn mang theo Thiên Tình chạy loạn khắp nơi, để tránh gặp nguy hiểm.

Thiên Tình thấy hai người bọn họ lắc đầu, nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ."

Ngôn ngữ nhẹ nhàng, không thể so với mới vừa rồi nghiêm túc, thế nhưng cũng đã thả lỏng rất nhiều.

Nghĩ đến hắn nói không tin chính mình là Tiểu tiên chủ, tuyệt không phải lời nói dối, nếu không cũng chẳng khẩn trương như vậy.



Lâm Tử Sơ ngẩn ra, nhìn Thiên Tình.

Thiên Tình giữ chặt hắn tay, hỏi: "Đại ca cảm thấy gì à?"

Lâm Tử Sơ theo bản năng gật đầu.

Thấy Thiên Tình càng thêm thả lỏng, Lâm Tử Sơ trong lòng thương tiếc, mở miệng nói: "Ở lại đây nghỉ nhiều hơn một chút, đợi băng bó miệng vết thương đã."

Đoàn người ở gần lối vào của 'chín khúc Bát Quan' ngồi xuống, Lý Nhàn bóp nát linh dược, đắp vào vai Trương Nhân Trí trị thương cho hắn.

Thiên Tình đến gần Lâm Tử Sơ, đem xà cạp của mình hủy đi, bao lấy tay phải của y.

Lâm Tử Sơ nhẫn nhịn, không kiềm chế được dùng tay trái sờ sờ đầu Thiên Tình.

Thiên Tình hỏi: "Là ta làm ngươi đau sao?"

Lâm Tử Sơ lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong rừng cây cách đó không xa có động tĩnh. Y cảm nhận được cái gì, ánh mắt liền trở nên sắc bén, cả người bật lên. Lâm Tử Sơ kéo cánh tay Thiên Tình, đem hắn bảo hộ ở phía sau, toàn thân toát ra vẻ cảnh giác.

Lý Nhàn cũng nhận ra điều đó, hắn rút trường kiếm ra, chỉ vào trong rừng, hỏi:

"Người tới là ai?"

Trong bóng đêm, có một giọng nam âm trầm vang lên: "Tiểu tử, là tổ tông ngươi đây."

Cánh tay Lý Nhàn run lên, hắn đã nhận ra, đó là giọng của tu sĩ Nguyên Anh Tôn Như Uy.

Tôn Như Uy nói: "Ta bị đâm hai kiếm, ngươi lại ám bỏ ta không màng, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao."

Vừa nói xong, từ rừng cây chậm rãi lộ ra một đôi tai đặc biệt dài, hắn nói: "Ta tìm các ngươi rất khổ sở. Nếu không Vụ trận bao vây chín khúc Bát Quan đã tản ra, chỉ sợ đúng là khó có thể tìm được......"

Sau khi Lý Nhàn nhìn thấy Tôn Như Uy, tay trái liền chậm rãi thu về, ra hiệu về phía Lâm Tử Sơ.

Ý bảo Lâm Tử Sơ khẩn trương đưa Thiên Tình đi đến lối vào 'chín khúc Bát Quan ' gần nhất.

Tay phải Tôn Như Uy nâng lên, bỗng nhiên thả ra một sợi dây mềm màu vàng. Kim thừng kia như mãng xà bò đến hai người, cản trở con đường phía trước của bọn họ.

Lý Nhàn nói: "Như Uy lão tổ, chuyện kia, ngươi cũng biết rồi, có phải không?"

Ánh mắt Tôn Như Uy sáng ngời, nói: "Không sai!"

"Một khi đã như vậy, ngươi hẳn cũng biết, nếu khiến đứa nhỏ này bị thương, Bạch Tàng Tiên Tôn, Phượng Chiêu Minh tiên quân, thậm chí tất cả đệ tử Chính Dương Tiên Tông đều sẽ không bỏ qua ngươi, chắc chắn sẽ truy tìm ngươi đến chân trời góc biển."

Da mặt Tôn Như Uy run rẩy, hiển nhiên là nghĩ tới Phượng Chiêu Minh tiên quân chiến lực cường hãn.

Nhưng tu sĩ Nguyên Anh, tâm chí kiên định, hắn rất nhanh đã khôi phục lại, cười lạnh nói: "Ta chỉ muốn xương sống lưng của đứa nhỏ này, không có giết hắn. Có xương sống lưng của Đông Côn Tiên chủ, tu vi tiến triển cực nhanh. Lại có đứa nhỏ này làm lá chắn, Phượng Chiêu Minh có gì đáng sợ?"

Chính khi đang nói, Trương Nhân Trí vốn đứng ở một bên bỗng nhiên nhào về phía trước, chặt chẽ ôm lấy kim thằng kia, rống to: "Thiếu trang chủ! Dẫn hắn đi!"

Lâm Tử Sơ không cần hắn nhắc nhở, kéo Thiên Tình ngự kiếm đi đến lối vào của 'chín khúc Bát Quan'.

"Trốn chỗ nào!" Tôn Như Uy hét lớn một tiếng, rút kiếm đuổi theo.

Lý Nhàn dùng kiếm bổ tới, nói: "Mơ tưởng cản trở!"

Tôn Như Uy khinh miệt nói: "Chỉ bằng ngươi cũng nghĩ đến chuyện ngăn cản ta?"

Lý Nhàn biểu tình kiên định, mang ý định đến chết mới giác ngộ, nói: "Ngươi lại không biết, mới vừa rồi ta đã gặp được đệ tử Chính Dương Tiên Tông dưới trướng Bạch Tàng Tiên Tôn, hắn xuống núi chính là thông báo cho Phượng Chiêu Minh tiên quân. Ta không thể thể ngăn ngươi lâu dài nhưng đợi đến khi Phượng Chiêu Minh tiên quân đến đây thì có thể."

Vốn định dùng Phượng Chiêu Minh tiên quân đe dọa đối phương, lại không nghĩ ngược lại chọc giận Tôn Như Uy. Hắn giận cực rống to, tấn công đi.

Thiên Tình bị Lâm Tử Sơ tóm chặt cánh tay, đi vào 'chín khúc Bát Quan'.

Mới vừa bước vào một bước, trên người liền có cảm giác kỳ quái.

Thì ra nơi này linh khí nồng đậm, khí tức xung quanhgiống như chất nhầy, nhẹ nhàng dính vào hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau