Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 57

Trước Sau
"Bạch Lam tiên kiếm ngươi cầm trên tay, chính là bội kiếm của mẫu thân ngươi Lam Thu Quế. Nàng cùng họ với ta, hai chữ Thu Quế, lấy từ 'Tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen'. Tư chất của nàng là thượng đẳng, dẫn tới được Bạch Lam tiên kiếm nhận chủ, sau đó kiếm này vẫn luôn bầu bạn cùng nàng."

Kình Thiên Chi Trụ, trong Vọng Tình phong, Bạch Tàng Tiên Tôn đã nói như thế.

Ông khoanh chân ngồi bên cạnh Thiên Tình, nói đến điểm này, không tự chủ được mà nhớ năm đó Lam Thu Quế tiên tử, chính là ái nữ mà mình yêu thương nhất.

Tính cách nàng đanh đá nhưng tâm địa rất lương thiện.

Khi đó Đông Côn Tiên chủ đứng hàng Tiên Tôn, so Lam Thu Quế lớn hơn một lứa.

Ai cũng chưa nghĩ tới, quý tộc Chính Ngô Châu Vọng Ta Đông Côn cuối cùng lại chọn nữ tử này làm đạo lữ cả đời của mình.

Nếu không phải đột ngột xảy ra tai hoạ kia......

Bạch Tàng Tiên Tôn trầm mặc, nội tâm ông đau đớn đến không nói thành lời.

Mà Thiên Tình ngồi ở một bên lại không thể lý giải nỗi tâm tình trầm trọng của lão giả đầu bạc này, hắn nghe đến không còn kiên nhẫn, thật vất vả mới chờ được lão nhân này im lặng, vội ngắt lời hỏi:

"Lão gia tử, ta tới Kình Thiên Chi Trụ, là vì trị bệnh đau đầu, nhưng không biết vì sao đã lạc vài bạn. Ngươi có gặp qua họ hay không? Còn có A Mao của ta rốt cuộc đang ở đâu a?"

Bạch Tàng Tiên Tôn nghe được tiếng nói của Thiên Tình, khói mù trong lòng nhất thời bị thổi tan, ông cười hai tiếng, nói: "Ngươi tới chỗ này, là đi cùng Thiếu trang chủ Lâm Tử Sơ, y được ngươi bảo vệ, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trước mắt còn chưa rõ tung tích, ta đã phái không ít đệ tử tông môn xuống núi tìm kiếm. Ngươi muốn gặp hắn, có khả năng phải đợi thêm mấy ngày nữa. Còn A Mao, chính là Vạn Nhận nhện đi bên cạnh ngươi sao?"

Thiên Tình nói: "Là con nhện nhỏ có lông mao trên đầu."

"Sống lưng nó bị thương, bây giờ đang ở chỗ Thúc Trung tiên quân trị liệu. Một khi khôi phục, sẽ lâp tức đưa nó đến chỗ ngươi." Bạch Tàng Tiên Tôn nói xong, duỗi tay vuốt đầu Thiên Tình, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, lại tiếp tục nói: "Hài nhi, trán ngươi thường xuyên bị đau à?"

"Ngươi kêu ta là Thiên Tình là được rồi, không cần gọi đến kỳ quái như vậy." Thiên Tình nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm đến điểm bạc nổi lên giữa trán, nói: "Chính là nơi này, tuy mấy ngày gần đây không còn đau nữa, nhưng lúc trước luôn làm cho ta chết đi sống lại."

"Đúng rồi, lúc trước ngươi khai mạch, thân thể không thể tự vận hành linh lực, nhất linh lực nồng đậm của Phục Long lân, nếu tích góp quá nhiều sẽ dẫn đến đau đầu." Bạch Tàng Tiên Tôn cười nói: "Bất quá, bây giờ ngươi đã khai mạch, vẫn còn cảm thấy đau đầu sao?"

Mặc dù lúc trước cón có chút bồn chồn nhưng bây Thiên Tình không còn để ý nữa, nói: "Quả nhiên không đau, một khi đã như vậy, đa tạ lão gia tử cứu mạng, nhưng dường như ta đã quên điều gì đó rất quan trọng, phải quay về Lâm gia trang tìm."

Bạch Tàng Tiên Tôn sửng sốt, nói: "Ngươi, đứa nhỏ này đừng nói đùa như vậy. Nếu muốn tìm đồ vật, chỉ cần phái người đi tìm là được rồi. Ngươi...... Ngươi coa biết phụ thân ngươi là ai không?"

Nói đoạn, Bạch Tàng Tiên Tôn từ tay áo lấu ra một cuộn tranh, khi cuộn tranh được mở ra, để lộ một nam tu mặc hồng bạch đại bào rất nho nhã.

Nam tử kia ngồi giữa rừng trúc tươi tốt, nhắm mắt đánh đàn, vẻ mặt nhu hòa.

Bạch Tàng Tiên Tôn nói: "Đây là Đông Côn Tiên chủ, năm đó hắn......"

"Ta không muốn nghe cái gì mà Đông Côn Tiên chủ!" Thiên Tình thình lình đứng dậy, điên cuồng nhìn khắp phòng: "Ta là khất cái, được Lâm gia trang thu dưỡng, vì trị bệnh đau đầu mới đến Kình Thiên Chi Trụ, không biết như thế nào lại biến thành Tiểu tiên chủ. Nhưng không muốn quản hắn có phải là ta hay không, ta chỉ muốn biết, ta đã quên cái gì? Ta đã quên cái gì!"

Thiên Tình như oanh lôi rống to, hai mắt đỏ đậm, hiển nhiên đã nôn nóng tới cực điểm.

Cả người hắn run rẩy, lẩm bẩm nói: "Ta muốn gặp Sấu Hỉ, hắn nhất định sẽ biết......"

Bạch Tàng Tiên Tôn yên lặng đem cuộn tranh thu hồi, thở dài một tiếng.

Ông sớm biết đứa nhỏ này sống bên ngoài không được tốt, đối với cha mẹ tất nhiên cũng không có tình cảm nào, nên lúc này thấy Thiên Tình nôn nóng, không muốn phối hợp, thì cũng không cưỡng cầu.



Đợi Thiên Tình bình tĩnh lại một chút, Bạch Tàng Tiên Tôn giữ chặt tay Thiên Tình, ngồi ở bên cạnh hắn.

Đứa nhỏ này tính cách rất giống mẫu thân hắn, dù có đang nóng giận, cũng sẽ không đả thương tới người khác.

Ngực Thiên Tình phập phồng kịch liệt, giống như một cái trống nhỏ, có thể nhìn ra hắn vẫn còn rất kích động, nhưng không hề hất tay Bạch Tàng Tiên Tôn ra.

Bạch Tàng Tiên Tôn thanh âm hiền từ, dùng ngữ khí trấn an có vẻ nhân nhượng nói: "Thiên Tình, dù ngươi muốn gặp Sấu Hỉ hay muốn gặp người của Lâm gia trang, đệ tử tiên tông đều sẽ giúp ngươi tìm. Nhưng ngươi không cần tự mình xuống núi, kia quá nguy hiểm...... Ngươi có biết dưới đỉnh núi này, gọi là cái gì không?"

Thiên Tình hừ một tiếng, không trả lời.

"Phong này hôm qua mới được đặt tên, gọi là Vọng Tình phong." Bạch Tàng Tiên Tôn nói: "Lấy theo danh của ngươi, về sau nơi này chính là nhà của ngươi, cũng sẽ tu hành ở đây...... đừng nên nhắc đến chuyện rời đi nữa được không, Thiên Tình?"

"......" Thiên Tình trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ta muốn gặp A Mao."

Hắn biết Lâm gia trang cách Kình Thiên Chi Trụ khá xa, mà mình đi cùng Thiếu trang chủ chưa rõ tung tích, muốn gặp Sấu Hỉ hay Lâm Tử Sơ, không phải một ngày một buổi là được, lúc này nên lấy lùi làm tiến.

Bạch Tàng Tiên Tôn mỉm cười gật đầu, rồi nhẹ giọng nói: "Việc này thì đơn giản, bất quá, Thiên Tình, còn có việc khác cấp bách hơn, có quan hệ với phụ tông Vọng Ta nhất tộc của ngươi......"

Vọng Ta nhất tộc, năm thước lên thiên.

Nếu nói Chính Dương Tiên Tông là đỉnh của Kình Thiên Chi Trụ đỉnh, trán chạm bầu trời. Thì Vọng Ta nhất tộc, cách trời cao, bất quá cũng chỉ có năm thước.

Lời này nói có vẻ quá khoa trương, nhưng không phải không có lí do, Vọng Ta nhất tộc quyền thế ngập trời, mỗi một góc cạnh đều hào hoa xa xỉ.

Vọng Ta nhất tộc quan hệ mật thiết với Chính Dương Tiên Tông đã nhiều đời, không phải từ tiên chủ đời trước Vọng Ta Đông Côn tông tộc như lời lời đồn, mà tiên chủ khai sơn của Chính Dương Tiên Tông cũng là người của tộc Vọng Ta.

Hiện tại, tuy rằng huyết mạch của Vọng Ta nhất tộc không còn thịnh vượng, nhưng vẫn có thể lấy uy thế của gia tộc đứng trên đỉnh Kình Thiên Chi Trụ, quy mô khổng lồ hơn hẳn các tiên tông khác.

Thế hệ cuối cùng của Vọng Ta nhất tộc chính là con trai duy nhất của Đông Côn Tiên chủ.

Quãng thời gian mười mấy năm Thiên Tình mất tích này, Vọng Ta nhất tộc như rắn mất đầu, chỉ mong tiểu công gia sớm ngày trở về.

Mà nay tìm được Thiên Tình, hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng là người duy nhất của Vọng Ta nhất tộc có tư cách trở thành gia chủ.

Bạch Tàng Tiên Tôn vẫn chưa đem tình hình của Vọng Ta nhất tộc nói cho Thiên Tình, chỉ nói bọn họ muốn sớm ngày gặp Thiên Tình, còn lại không dám lộ ra quá nhiều, sợ khiến Thiên Tình khẩn trương.

Thiên Tình căn bản cũng không biết tình hình thực của Vọng Ta nhất tộc, chỉ hỏi: "Khi nào đi?"

"Tốt nhất là mấy ngày tiếp theo. Miễn cho Thiên Tình mong nhớ đám người Sấu Hỉ đến nhàm chán."

Thiên Tình không tình nguyện hỏi: "Phải đi mấy ngày?"

"Chính Dương Tiên Tông cách Vọng Ta nhất tộc rất gần, cũng không đến mấy ngày đâu."

"......"

Thiên Tình hơi ngửa đầu, nhìn này mái tóc trắng xoá, đôi mắt ôn nhuận từ ái của lão nhân, mang theo một tia mong đợi.

Hắn do dự trong chốc lát, nói: "Vậy cũng được. Lão gia tử, ta còn muốn cầu ngươi một chuyện, viên đá này......"



Thiên Tình trân trọng đem mấy khối đá vụn trong túi tiền lấy ra. Viên đá kia bị cháy thành màu đen, nhưng vẫn thoáng hiện ánh sáng màu xanh lục, trông càng thêm phần ảm đạm.

Hắn nói: "Ngươi giúp ta đem nó tu sữa, ta cảm thấy vật này dường như rất quan trọng, nhưng không...... không thể nhớ ra."

Bạch Tàng Tiên Tôn thấy ánh mắt bi thương của Thiên Tình, thở dài, đem hắn ôm vào trong lòng, nói: "Hảo hài tử, ta đều đáp ứng ngươi."

Một nơi khác.

Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Phượng Chiêu Minh tiên quân khoanh chân ngồi trong nội các, trước mặt hắn là một tu sĩ hóa thần mặc y phục màu xanh đậm, đang ngưng thần quan sát thương thế của Phượng Chiêu Minh.

Thật lâu sau, Thúc Trung tiên quân thở dài, nói: "Phượng Tiên Quân, gân mạch trong cơ thể ngươi rất loạn, nên hảo hảo tĩnh dưỡng."

Phượng Chiêu Minh yên lặng không đáp.

Thúc Trung nói: "Đoán không chừng khoảng nửa tháng liền có thể hồi phục. Nhưng ngươi hỏi ta có thể phục hồi trong một ngày hay không, ta nghĩ, cũng không phải là không có biện pháp."

Nghe vậy, Phượng Chiêu Minh không chút nghĩ ngợi, nói: "Vậy dùng cách đó ssi."

Thúc Trung tiên quân trường mi nhíu chặt, hắn am hiểu y đạo, nhưng cái gọi là lương tâm của đại phu khiến hắn trông thấy Phượng Chiêu Minh kiên quyết như thế, không nhịn được nhắc nhở: "Nhưng biện pháp này quá nguy hiểm, lại đau đớn dị thường, bắt buộc chính tay ngươi...... Đem gân mạch trong cơ thể sắp xếp lại. Một khi hôn mê, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đôi mắt Phượng Chiêu Minh bình tĩnh quét qua, nhìn vẻ mặt khẩn trương của vị đồng môn, nhẹ giọng nói:

"Bổn quân đều có chừng mực."

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng kết một chút!

Về tư chất khai mạch và mạch điểm.

Thiên Tình: Giữa trán, thượng đẳng tư chất.

Lâm Tử Sơ: Yết hầu, thượng đẳng tư chất.

Phượng Chiêu Minh: Hai hàng lông mày, thượng đẳng tư chất.

Bách Nhẫn tông chủ: Hai mắt, thượng đẳng tư chất.

Văn Nhân Thiều: gần trái tim, trung đẳng đỉnh tư chất.

Hứa Vọng Văn, Hứa Hi Âm: Giống như trên.

Đông Côn Tiên chủ: Giữa trán ( so với Thiên Tình hơi thấp một tí), thượng đẳng tư chất.

Sấu Hỉ: dưới cổ, ở giữa xương quai xanh, thượng đẳng tư chất.

Phía trước có người nói Thiên Tình khai mạch chạy đến đỉnh đầu...... Ách, giống như đã nói qua, nếu đem người thân thể so sánh lu nước, lu nước thịnh thủy quá vẹn toàn sẽ nổ tan xác mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau