Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 68
Chính Ngô Châu, Bồ Nhạc tông, ngoài điện của Bách Nhẫn tông chủ.
Đông đảo đệ tử Bồ Nhạc tông qua lại tuần tra, giám sát hết thảy từng góc trong tông, để bảo đảm an toàn.
Vào lúc này, chợt nghe một tiếng kinh thiên vang lớn, chúng đệ tử ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía nơi xa.
Ngoài điện Bách Nhẫn tông chủ, có hơi tro tàn bốc lên, khi cung điện chấn động, vùng vẫy bay lên trời.
Qua cửa sổ, có thể thấy ngọn lửa luyện ngục bên trong.
Nhưng mà đệ tử liếc mắt một cái từ xa nhìn vào trong điện, rất nhanh quay lại đi, tiếp tục tuần tra.
Đó là bởi vì hôm trước Bách Nhẫn tông chủ đã sớm căn dặn, một khi Phượng Chiêu Minh tiên quân tiến vào Bồ Nhạc tiên tông, khi hai người ở chung, bất luận phát sinh tình huống gì, không ai được phép tự tiện tiến vào.
Bách Nhẫn tông chủ tuy tuổi còn trẻ, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, Bồ Nhạc tông không một người nào dám can đảm kháng lệnh tông chủ, bởi vậy ngoài điện Bách Nhẫn tông chủ không có một ai tới gần.
Trong điện thường thường truyền ra thanh âm linh áp va chạm vào nhau. Linh áp cường đại thuộc về tu sĩ hóa thần phát ra âm thanh vô cùng kỳ dị và uy lực, các đệ tử của Bồ Nhạc tông lần đầu tiên nghe thấy đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu phải nói, thanh âm này thật cường đại thần thông, đem không khí đè ép đến mức cực điểm.
Thần thức va chạm, sẽ phát ra nhiều loại thanh âm. Nhưng hai người Phượng Chiêu Minh cùng Bách Nhẫn tông chủ, tu vi vốn cao, cũng là hào kiệt hiếm có, so với người khác mà nói, đương nhiên bất đồng.
Không biết qua bao lâu, tiếng nổ và linh áp dần dần ngừng lại.
Xà nhà không ngừng run rẩy, cũng an tĩnh lại.
Có đệ tử âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng ngừng rồi.
Trong điện phát ra tiếng vang cực lớn như vậy, chỉ sợ Bách Nhẫn tông chủ đang cùng Phượng Chiêu Minh tiên quân luận bàn đối chiến.
Không biết kết quả như thế nào?
Nghĩ đến giữa hai người còn có tình bằng hữu, nếu luận bàn võ nghệ, sẽ không xuống tay quá nặng, cũng sẽ không quá mức nghiêm túc. Bách Nhẫn tông chủ hơn phân nửa cũng sẽ khách khí, cho dù là bị thua, cũng không hề mất mặt.
Nhưng mà thân là đệ tử Bồ Nhạc tông, trong lòng vẫn nôn nóng hy vọng tông chủ có thể đắc thắng a......
Bước chân đệ tử kia nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bất quá, lúc này trong điện của Bách Nhẫn tông chủ, hoàn toàn khác với những gì đệ tử này tưởng tượng.
Đồ trang trí trong điện ngã trái ngã phải, đồ sứ vỡ vụn trên mặt đất, tiên hoa linh thảo khô héo bị đốt cháy đen, toả ra màu xám của khói sương.
Bách Nhẫn tông chủ hai đầu gối quỳ trên giường, tay trái bị chế trụ sau lưng, tay phải nắm Bách Nhẫn kiếm, cánh tay Phượng Chiêu Minh nâng mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim của Bách Nhẫn tông chủ.
Phượng Chiêu Minh cúi người, đứng sau lưng Bách Nhẫn tông chủ, biểu tình bình tĩnh.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Thỉnh tông chủ ban huyết."
"......" Bách Nhẫn tông chủ cố nén cảm giác đầu váng mắt hoa, hắn nhắm hai mắt, thở hổn hển, khẩu khí hung tợn mà nói: "Bản tôn nói không cho, thì sẽ không cho!"
Trong ánh mắt Phượng Chiêu Minh hiện lên một tia giận dữ: "Mong tông chủ thực hiện lời hứa trước đây của mình."
"Ha ha...... Phượng Tiên Quân, năm đó bản tôn không biết thành tín là cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng, kẻ gian mười mấy năm, có thể giữ tín sao?"
"Một khi đã như vậy," Phượng Chiêu Minh âm thầm thở dài, ánh mắt kiên định nói: "Bổn quân không cần khách khí nữa."
"Ngươi dám?!" Bách Nhẫn tông chủ sắc mặt âm ngoan, bị đối phương khuất phục, dùng sức giãy giụa.
Phượng Chiêu Minh tay trái dùng tiên lực, nắm chặt hai tay Bách Nhẫn tông chủ bắt chéo sau lưng, nói: "Phượt (trói) tiên thuật."
Liền thấy một cái vòng sắc hỏa hồng rất nóng, từ hư không xuất hiện trên cổ tay trái của Bách Nhẫn tông chủ, đồng thời dán vào sau lưng hắn.
Bách Nhẫn tông chủ chỉ cảm thấy tay trái bị một cổ lực cực lớn giữ lại, vô pháp nhúc nhích.
Trong cơn giận dữ, hắn vặn vẹo giãy giụa, nhưng tay trái Phượng Chiêu Minh kiên định vòng qua trước mắt Bách Nhẫn tông chủ, cuối cùng nắm lấy tay phải đang cầm chuôi kiếm Bách Nhẫn của Bách Nhẫn tông chủ.
Đôi tay dùng sức.
Phượng Chiêu Minh cũng dán đến sống lưng Bách Nhẫn tông chủ, nghiêng người về phía trước, bức Bách Nhẫn tông chủ hướng gần tới mũi kiếm.
Tay phải Bách Nhẫn tông chủ kiệt lực lui về phía sau, nhưng lại không làm gì được kình lực cường đại của Phượng Chiêu Minh.
Thân tiên kiếm kịch liệt run rẩy, hàn quang bức người, không muốn thỏa hiệp.
Lồng ngực nóng như lửa của Phượng Chiêu Minh dính sát vào lưng Bách Nhẫn tông chủ. Buồn cười chính là, thời điểm hai người bọn họ giao hợp cũng không có dựa đến thân mật như vậy.
Bách Nhẫn tông chủ chậm rãi mở hai mắt, lộ ra một đôi mắt vô thần.
Hắn từ bỏ chống cự, bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, ôn nhu nói: "Phượng Tiên Quân, mong ngươi nhẹ một chút. Đâm vào trái tim ta cũng không quan trọng, nhưng ngươi ở gần ta như vậy, nếu bị xuyên thủng, đao kiếm không có mắt, lỡ như cũng đâm ngươi bị thương thì thật không ổn chút nào. Bội kiếm của bản tôn đâm người có bao nhiêu đau, chắc ngươi cũng từng nghe nói qua, nếu thật làm ngươi bị thương...... Ta rất đau lòng."
Vẻ mặt của Phượng Chiêu Minh vẫn không thay đổi, nhưng động tác tay phải đã chậm lại.
Không phải bởi vì sợ hắn lời nói, mà bởi vì Phượng Chiêu Minh sớm biết người này thủ đoạn chồng chất, không biết sau lời nói này còn cái gì đang chờ Phượng Chiêu Minh.
Quả nhiên.
Bách Nhẫn tông chủ thanh giọng, rất thoải mái mà nói:
"Phượng Tiên Quân có điều không biết, ' dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ' uy lực cực đại, cho dù tiểu tặc Tôn Như Uy học trộm như vậy, tùy tiện dùng một chút, cũng có thể phá hủy rất nhiều mảnh thời gian trong đầu Tiểu Tiên Chủ."
Tôn Như Uy mi mục đã nhiễm bạc, tướng mạo đã lão hóa, nhưng mà Bách Nhẫn tông chủ nhẹ nhàng bâng quơ gọi hắn là ' tiểu tặc ', tựa hồ cũng không có gì không đúng.
Dù sao Tu Chân giới chỉ coi trọng thực lực, Phượng Chiêu Minh hiện giờ bất quá cũng gần ngàn tuổi, tu sĩ bạc đầu gọi hắn tiếng ' gia gia 'cũng không ít.
Bách Nhẫn tông chủ quỳ gối trên giường, thân thể nghiêng về trước, tóc đen tán loạn che khuất biểu tình vặn vẹo của hắn.
Hắn nói: "Nhưng mà vạn vật phá hủy dễ, khôi phục khó. Lại không biết Tôn Như Uy phá hủy nhiều hay ít mảnh nhỏ thời gian trong đầu Tiểu Tiên Chủ? Nếu hắn cái gì cũng đều không nhớ nổi, giờ muốn chữa trị, dù cho hôm nay Phượng Tiên Quân đem ta sống sờ sờ rút cạn, cũng không có ích gì......"
Bách Nhẫn tông chủ cất tiếng cười to, dù cười nhưng ngực đau nhói, lại cười không nổi.
Phượng Chiêu Minh nhìn xuống, tạm dừng mũi kiếm vốn đang dần dần tiến về phía trước đã đâm thủng da trước ngực Bách Nhẫn tông chủ.
Đau nhức kia bỗng nhiên hóa thành hiện thực, nhưng Bách Nhẫn tông chủ lại không giãy giụa, đầu hắn dựa về phía sau, gối lên vai Phượng Chiêu Minh, âm trắc trắc nói:
"Không biết Phượng Quân ban ngày ban mặt, ở trong Bồ Nhạc tông này đem tông chủ giết hại, sẽ khiến ít nhiều tu sĩ Chính Ngô Châu...... Ngươi......"
Bách Nhẫn tiên kiếm đả thương người nhất đau, quả nhiên không phải là lời đồn đãi. Hàm răng Bách Nhẫn tông chủ run lên, khi nói chuyện dừng một chút.
"Ngươi như thế này...... Đông Côn Tiên chủ sẽ nghĩ như thế nào?"
Biểu tình tuy rằng hung ác, nhưng tựa hồ hàm chứa ý xin khoan dung ở bên trong.
Phượng Chiêu Minh nói: "Bổn quân chỉ lấy một chút tinh huyết của tông chủ, đại ân của tông chủ, suốt đời khó quên."
Bách Nhẫn tông chủ hít một hơi lạnh, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, chịu đựng cơn đau nhức ở ngực.
Trước ngực hắn nhỏ xuống một giọt máu tươi, nhưng không có rơi trên mặt đất, mà là treo ở giữa không trung. Thực mau, liền chảy ra một lượng huyết.
Phượng Chiêu Minh biểu tình bất biến, duỗi tay trái ra hạ một thần chú chữa lành vết thương trên ngực Bách Nhẫn, chậm rãi đem tiên kiếm rút ra, sau đó thả tay trái của người bên kia ra.
Tiếp đó hắn lấy Pháp bảo ra, đem máu của Bách Nhẫn tông chủ cất vào, xoay người liền đi.
Bách Nhẫn tông chủ giơ đôi tay lên, nằm nghiêng trên giường.
Thần thức phóng ra, nhìn về phía Phượng Chiêu Minh.
Khi người nọ sắp mở cửa điện, Bách Nhẫn tông chủ nói:
"...... Bản tôn vừa mới khuất phục dưới thân tiên quân, dư vị còn chưa lui, đã bị ngươi lấy kiếm đâm một nhát. Xem như ta tự rước nhục. Cuối cùng cũng lĩnh giáo cái gọi là cao thượng của tiên quân, ha ha......"
Tiếng cười này so với tiếng khóc còn thê lương hơn, thân hình Phượng Chiêu Minh chợt khựng lại, sau đó dùng hai tay mở cánh cửa gỗ ra, nói:
"Mong tông chủ tự giải quyết cho tốt. Chiêu Minh cáo từ."
Cửa gỗ mở rộng ra, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào thật chói mắt.
Đợi Phượng Chiêu Minh rời đi, cửa gỗ lại khép lại, ngăn cản cái ấm áp kia, trong điện yên tĩnh không tiếng động.
Có một tu sĩ ở ngoài cửa truyền âm, hỏi:
"Tông chủ, Phượng Tiên Quân đã rời khỏi Bồ Nhạc tông. Trà bánh lúc trước chuẩn bị để ngắm trăng nên xử trí như thế nào?"
"Cút!!"
Đệ tử kia hoảng sợ, liên tục nói: "Vâng, vâng!"
Sau đó không còn một âm thanh nào nữa.
Sau Bách Nhẫn tông chủ gầm lên một tiếng, chống tay từ trên giường quỳ lên. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, cả người không ngừng run rẩy.
Sau Phượng Chiêu Minh rời khỏi Bồ Nhạc tông, liền đem vật chứa huyết tinh của Bách Nhẫn tông chủ đưa tới trước mặt.
Đó là một cái hộp hình vuông, các góc cạnh đều được mài giũa bóng loáng, trông rất nặng và trang nghiêm.
Vật này, tên là Tinh Hạp, sắc như thủy tinh, chủ yếu dùng để lưu giữa chất lỏng. Từ bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy dòng máu bên trong đang chậm rãi lưu động.
Tay phải Phượng Chiêu Minh chậm rãi vuốt ve vách hộp, nhắm mắt chặm rãi thở dài.
Lòng bàn tay nắm chặt Tinh Hạp, nhẹ nhàng buông ra, lại lần nữa nắm chặt.
Khi đôi mắt mở ra hiện tia phức tạp nan giải......
Đợi đến khi hắn trở lại Kình Thiên Chi Trụ, cửa chính phía đông của Chính Dương Tiên Tông.
Có một tiên đồng vội vàng ngự kiếm bay tới, chính là tiên đồng dưới trướng Phượng Chiêu Minh, Thanh Phong.
Thời gian hắn đi theo Phượng Chiêu Minh không ngắn, rất ít khi thấy Phượng Quân lo lắng như vậy.
Phượng Chiêu Minh nhíu mày nhìn hắn.
Thanh Phong vội cách ra thật xa, truyền âm cho Phượng Chiêu Minh.
Nói: "Tiên quân, tiên quân không ổn, Tiểu Tiên Chủ bị Uyển Tiên dụ dỗ, một hai đòi...... Xuống núi!"
Đông đảo đệ tử Bồ Nhạc tông qua lại tuần tra, giám sát hết thảy từng góc trong tông, để bảo đảm an toàn.
Vào lúc này, chợt nghe một tiếng kinh thiên vang lớn, chúng đệ tử ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía nơi xa.
Ngoài điện Bách Nhẫn tông chủ, có hơi tro tàn bốc lên, khi cung điện chấn động, vùng vẫy bay lên trời.
Qua cửa sổ, có thể thấy ngọn lửa luyện ngục bên trong.
Nhưng mà đệ tử liếc mắt một cái từ xa nhìn vào trong điện, rất nhanh quay lại đi, tiếp tục tuần tra.
Đó là bởi vì hôm trước Bách Nhẫn tông chủ đã sớm căn dặn, một khi Phượng Chiêu Minh tiên quân tiến vào Bồ Nhạc tiên tông, khi hai người ở chung, bất luận phát sinh tình huống gì, không ai được phép tự tiện tiến vào.
Bách Nhẫn tông chủ tuy tuổi còn trẻ, nhưng sức ảnh hưởng rất lớn, Bồ Nhạc tông không một người nào dám can đảm kháng lệnh tông chủ, bởi vậy ngoài điện Bách Nhẫn tông chủ không có một ai tới gần.
Trong điện thường thường truyền ra thanh âm linh áp va chạm vào nhau. Linh áp cường đại thuộc về tu sĩ hóa thần phát ra âm thanh vô cùng kỳ dị và uy lực, các đệ tử của Bồ Nhạc tông lần đầu tiên nghe thấy đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu phải nói, thanh âm này thật cường đại thần thông, đem không khí đè ép đến mức cực điểm.
Thần thức va chạm, sẽ phát ra nhiều loại thanh âm. Nhưng hai người Phượng Chiêu Minh cùng Bách Nhẫn tông chủ, tu vi vốn cao, cũng là hào kiệt hiếm có, so với người khác mà nói, đương nhiên bất đồng.
Không biết qua bao lâu, tiếng nổ và linh áp dần dần ngừng lại.
Xà nhà không ngừng run rẩy, cũng an tĩnh lại.
Có đệ tử âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng ngừng rồi.
Trong điện phát ra tiếng vang cực lớn như vậy, chỉ sợ Bách Nhẫn tông chủ đang cùng Phượng Chiêu Minh tiên quân luận bàn đối chiến.
Không biết kết quả như thế nào?
Nghĩ đến giữa hai người còn có tình bằng hữu, nếu luận bàn võ nghệ, sẽ không xuống tay quá nặng, cũng sẽ không quá mức nghiêm túc. Bách Nhẫn tông chủ hơn phân nửa cũng sẽ khách khí, cho dù là bị thua, cũng không hề mất mặt.
Nhưng mà thân là đệ tử Bồ Nhạc tông, trong lòng vẫn nôn nóng hy vọng tông chủ có thể đắc thắng a......
Bước chân đệ tử kia nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bất quá, lúc này trong điện của Bách Nhẫn tông chủ, hoàn toàn khác với những gì đệ tử này tưởng tượng.
Đồ trang trí trong điện ngã trái ngã phải, đồ sứ vỡ vụn trên mặt đất, tiên hoa linh thảo khô héo bị đốt cháy đen, toả ra màu xám của khói sương.
Bách Nhẫn tông chủ hai đầu gối quỳ trên giường, tay trái bị chế trụ sau lưng, tay phải nắm Bách Nhẫn kiếm, cánh tay Phượng Chiêu Minh nâng mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim của Bách Nhẫn tông chủ.
Phượng Chiêu Minh cúi người, đứng sau lưng Bách Nhẫn tông chủ, biểu tình bình tĩnh.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Thỉnh tông chủ ban huyết."
"......" Bách Nhẫn tông chủ cố nén cảm giác đầu váng mắt hoa, hắn nhắm hai mắt, thở hổn hển, khẩu khí hung tợn mà nói: "Bản tôn nói không cho, thì sẽ không cho!"
Trong ánh mắt Phượng Chiêu Minh hiện lên một tia giận dữ: "Mong tông chủ thực hiện lời hứa trước đây của mình."
"Ha ha...... Phượng Tiên Quân, năm đó bản tôn không biết thành tín là cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng, kẻ gian mười mấy năm, có thể giữ tín sao?"
"Một khi đã như vậy," Phượng Chiêu Minh âm thầm thở dài, ánh mắt kiên định nói: "Bổn quân không cần khách khí nữa."
"Ngươi dám?!" Bách Nhẫn tông chủ sắc mặt âm ngoan, bị đối phương khuất phục, dùng sức giãy giụa.
Phượng Chiêu Minh tay trái dùng tiên lực, nắm chặt hai tay Bách Nhẫn tông chủ bắt chéo sau lưng, nói: "Phượt (trói) tiên thuật."
Liền thấy một cái vòng sắc hỏa hồng rất nóng, từ hư không xuất hiện trên cổ tay trái của Bách Nhẫn tông chủ, đồng thời dán vào sau lưng hắn.
Bách Nhẫn tông chủ chỉ cảm thấy tay trái bị một cổ lực cực lớn giữ lại, vô pháp nhúc nhích.
Trong cơn giận dữ, hắn vặn vẹo giãy giụa, nhưng tay trái Phượng Chiêu Minh kiên định vòng qua trước mắt Bách Nhẫn tông chủ, cuối cùng nắm lấy tay phải đang cầm chuôi kiếm Bách Nhẫn của Bách Nhẫn tông chủ.
Đôi tay dùng sức.
Phượng Chiêu Minh cũng dán đến sống lưng Bách Nhẫn tông chủ, nghiêng người về phía trước, bức Bách Nhẫn tông chủ hướng gần tới mũi kiếm.
Tay phải Bách Nhẫn tông chủ kiệt lực lui về phía sau, nhưng lại không làm gì được kình lực cường đại của Phượng Chiêu Minh.
Thân tiên kiếm kịch liệt run rẩy, hàn quang bức người, không muốn thỏa hiệp.
Lồng ngực nóng như lửa của Phượng Chiêu Minh dính sát vào lưng Bách Nhẫn tông chủ. Buồn cười chính là, thời điểm hai người bọn họ giao hợp cũng không có dựa đến thân mật như vậy.
Bách Nhẫn tông chủ chậm rãi mở hai mắt, lộ ra một đôi mắt vô thần.
Hắn từ bỏ chống cự, bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, ôn nhu nói: "Phượng Tiên Quân, mong ngươi nhẹ một chút. Đâm vào trái tim ta cũng không quan trọng, nhưng ngươi ở gần ta như vậy, nếu bị xuyên thủng, đao kiếm không có mắt, lỡ như cũng đâm ngươi bị thương thì thật không ổn chút nào. Bội kiếm của bản tôn đâm người có bao nhiêu đau, chắc ngươi cũng từng nghe nói qua, nếu thật làm ngươi bị thương...... Ta rất đau lòng."
Vẻ mặt của Phượng Chiêu Minh vẫn không thay đổi, nhưng động tác tay phải đã chậm lại.
Không phải bởi vì sợ hắn lời nói, mà bởi vì Phượng Chiêu Minh sớm biết người này thủ đoạn chồng chất, không biết sau lời nói này còn cái gì đang chờ Phượng Chiêu Minh.
Quả nhiên.
Bách Nhẫn tông chủ thanh giọng, rất thoải mái mà nói:
"Phượng Tiên Quân có điều không biết, ' dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ' uy lực cực đại, cho dù tiểu tặc Tôn Như Uy học trộm như vậy, tùy tiện dùng một chút, cũng có thể phá hủy rất nhiều mảnh thời gian trong đầu Tiểu Tiên Chủ."
Tôn Như Uy mi mục đã nhiễm bạc, tướng mạo đã lão hóa, nhưng mà Bách Nhẫn tông chủ nhẹ nhàng bâng quơ gọi hắn là ' tiểu tặc ', tựa hồ cũng không có gì không đúng.
Dù sao Tu Chân giới chỉ coi trọng thực lực, Phượng Chiêu Minh hiện giờ bất quá cũng gần ngàn tuổi, tu sĩ bạc đầu gọi hắn tiếng ' gia gia 'cũng không ít.
Bách Nhẫn tông chủ quỳ gối trên giường, thân thể nghiêng về trước, tóc đen tán loạn che khuất biểu tình vặn vẹo của hắn.
Hắn nói: "Nhưng mà vạn vật phá hủy dễ, khôi phục khó. Lại không biết Tôn Như Uy phá hủy nhiều hay ít mảnh nhỏ thời gian trong đầu Tiểu Tiên Chủ? Nếu hắn cái gì cũng đều không nhớ nổi, giờ muốn chữa trị, dù cho hôm nay Phượng Tiên Quân đem ta sống sờ sờ rút cạn, cũng không có ích gì......"
Bách Nhẫn tông chủ cất tiếng cười to, dù cười nhưng ngực đau nhói, lại cười không nổi.
Phượng Chiêu Minh nhìn xuống, tạm dừng mũi kiếm vốn đang dần dần tiến về phía trước đã đâm thủng da trước ngực Bách Nhẫn tông chủ.
Đau nhức kia bỗng nhiên hóa thành hiện thực, nhưng Bách Nhẫn tông chủ lại không giãy giụa, đầu hắn dựa về phía sau, gối lên vai Phượng Chiêu Minh, âm trắc trắc nói:
"Không biết Phượng Quân ban ngày ban mặt, ở trong Bồ Nhạc tông này đem tông chủ giết hại, sẽ khiến ít nhiều tu sĩ Chính Ngô Châu...... Ngươi......"
Bách Nhẫn tiên kiếm đả thương người nhất đau, quả nhiên không phải là lời đồn đãi. Hàm răng Bách Nhẫn tông chủ run lên, khi nói chuyện dừng một chút.
"Ngươi như thế này...... Đông Côn Tiên chủ sẽ nghĩ như thế nào?"
Biểu tình tuy rằng hung ác, nhưng tựa hồ hàm chứa ý xin khoan dung ở bên trong.
Phượng Chiêu Minh nói: "Bổn quân chỉ lấy một chút tinh huyết của tông chủ, đại ân của tông chủ, suốt đời khó quên."
Bách Nhẫn tông chủ hít một hơi lạnh, nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, chịu đựng cơn đau nhức ở ngực.
Trước ngực hắn nhỏ xuống một giọt máu tươi, nhưng không có rơi trên mặt đất, mà là treo ở giữa không trung. Thực mau, liền chảy ra một lượng huyết.
Phượng Chiêu Minh biểu tình bất biến, duỗi tay trái ra hạ một thần chú chữa lành vết thương trên ngực Bách Nhẫn, chậm rãi đem tiên kiếm rút ra, sau đó thả tay trái của người bên kia ra.
Tiếp đó hắn lấy Pháp bảo ra, đem máu của Bách Nhẫn tông chủ cất vào, xoay người liền đi.
Bách Nhẫn tông chủ giơ đôi tay lên, nằm nghiêng trên giường.
Thần thức phóng ra, nhìn về phía Phượng Chiêu Minh.
Khi người nọ sắp mở cửa điện, Bách Nhẫn tông chủ nói:
"...... Bản tôn vừa mới khuất phục dưới thân tiên quân, dư vị còn chưa lui, đã bị ngươi lấy kiếm đâm một nhát. Xem như ta tự rước nhục. Cuối cùng cũng lĩnh giáo cái gọi là cao thượng của tiên quân, ha ha......"
Tiếng cười này so với tiếng khóc còn thê lương hơn, thân hình Phượng Chiêu Minh chợt khựng lại, sau đó dùng hai tay mở cánh cửa gỗ ra, nói:
"Mong tông chủ tự giải quyết cho tốt. Chiêu Minh cáo từ."
Cửa gỗ mở rộng ra, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào thật chói mắt.
Đợi Phượng Chiêu Minh rời đi, cửa gỗ lại khép lại, ngăn cản cái ấm áp kia, trong điện yên tĩnh không tiếng động.
Có một tu sĩ ở ngoài cửa truyền âm, hỏi:
"Tông chủ, Phượng Tiên Quân đã rời khỏi Bồ Nhạc tông. Trà bánh lúc trước chuẩn bị để ngắm trăng nên xử trí như thế nào?"
"Cút!!"
Đệ tử kia hoảng sợ, liên tục nói: "Vâng, vâng!"
Sau đó không còn một âm thanh nào nữa.
Sau Bách Nhẫn tông chủ gầm lên một tiếng, chống tay từ trên giường quỳ lên. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài, cả người không ngừng run rẩy.
Sau Phượng Chiêu Minh rời khỏi Bồ Nhạc tông, liền đem vật chứa huyết tinh của Bách Nhẫn tông chủ đưa tới trước mặt.
Đó là một cái hộp hình vuông, các góc cạnh đều được mài giũa bóng loáng, trông rất nặng và trang nghiêm.
Vật này, tên là Tinh Hạp, sắc như thủy tinh, chủ yếu dùng để lưu giữa chất lỏng. Từ bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy dòng máu bên trong đang chậm rãi lưu động.
Tay phải Phượng Chiêu Minh chậm rãi vuốt ve vách hộp, nhắm mắt chặm rãi thở dài.
Lòng bàn tay nắm chặt Tinh Hạp, nhẹ nhàng buông ra, lại lần nữa nắm chặt.
Khi đôi mắt mở ra hiện tia phức tạp nan giải......
Đợi đến khi hắn trở lại Kình Thiên Chi Trụ, cửa chính phía đông của Chính Dương Tiên Tông.
Có một tiên đồng vội vàng ngự kiếm bay tới, chính là tiên đồng dưới trướng Phượng Chiêu Minh, Thanh Phong.
Thời gian hắn đi theo Phượng Chiêu Minh không ngắn, rất ít khi thấy Phượng Quân lo lắng như vậy.
Phượng Chiêu Minh nhíu mày nhìn hắn.
Thanh Phong vội cách ra thật xa, truyền âm cho Phượng Chiêu Minh.
Nói: "Tiên quân, tiên quân không ổn, Tiểu Tiên Chủ bị Uyển Tiên dụ dỗ, một hai đòi...... Xuống núi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất