Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 70

Trước Sau
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Uyển Tiên ngẩn người, hỏi: "Tiểu công gia đã biết...... cô nương kia, tên họ là gì chưa?"

Thiên Tình đè lại cái trán, nhíu mày nói: "Không biết là cô nương hay gì nữa...... Ta còn chưa kịp nhớ ra, ta cái gì cũng chưa kịp nhớ ra a." . ngôn tình hay

Hắn hô to một tiếng, đầu ngẩng cao, điểm bạc giữa trán sáng chói loá mắt, có hung khí cuồn cuộn phóng lên trời.

Nếu ở đây còn có người khác, chắc chắn sẽ bị hung ý này làm sợ đến nổi da gà, không biết giữa trán Thiên Tình đến tột cùng là phong ấn thứ khủng khiếp gì.

Liền thấy tại điểm bạc giữa trán kia có hai xiềng xích giao nhau, kịch liệt dao động, ngăn cản rất nhiều hung khí chạy ra ngoài tàn sát bừa bãi.

Giữa bạch quang chói mắt, có một con Ngân Long rất nhỏ đang du tẩu. Trong vòng không gian không dài, Ngân Long táo bạo, há miệng rít gào, âm thanh rõ ràng, thanh chấn khắp nơi.

Uyển Tiên đứng gần nhất. Dù nàng đã là tu sĩ Xuất Khiếu nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi hơi thở cường hãn giữa trán Thiên Tình, nàng nhắm hai mắt. Vết thương cũ trước ngực đau đớn dữ dội, nàng không khỏi lảo đảo về phía sau, cắn răng nói:

"Tiểu công gia, mau bình tâm tĩnh khí. Người không cần lo lắng, Phượng Tiên Quân đã có phương pháp khắc chế ' dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ', nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục toàn bộ ký ức. Hiện tại nghĩ không ra cũng không sao, một ngày nào đó nhất định sẽ nhớ được. Tiểu công gia, diệu pháp của Phượng Tiên Quân có không ổn? Như vậy so với việc chúng ta xuống núi tìm lung tung cũng đã bớt đi rất nhiều việc?"

Thiên Tình cảm xúc táo bạo, lúc Uyển Tiên nói, hắn hẳn là nghe được, nhưng trong lúc nhất thời lại vô pháp khống chế cảm xúc đã vượt tầm kiểm soát.

Vết thương cũ trên ngực Uyển Tiên, vốn là từ trong trận chiến với nghiệt long mà ra, do nghiệt long dùng trảo làm bị thương đã lâu khó chữa lành. Lúc này lại mới vừa chịu ảnh hưởng của Phục Long, miệng vết thương liền tiếp tục rách ra, đau đớn khó chịu nổi.

Khóe miệng Uyển Tiên chảy ra một dòng máu tươi, nàng xoay đầu, nhìn Phượng Chiêu Minh, nói: "Phượng Tiên Quân! Ngươi cũng nói cái gì đó đi."

Phượng Chiêu Minh tay niết thủ quyết khuếch đại âm thanh, trầm giọng nói: "Thiên Tình."

Trong không gian lớn như vậy, khắp nơi đều quanh quẩn tiếng gọi của Phượng Chiêu Minh, dường như đã đem Phục Long đang rít gào giữa trán Thiên Tình đè ép xuống.

Cũng may lúc trước phong ấn tại trán Thiên Tình chỉ là một mảnh Phục Long lân, dù đến nay đã trưởng thành, cũng chỉ là một con ấu long.

Lại nói nếu Phục Long ở giữa trán Thiên Tình cứ vậy mà tồn tại qua trăm năm, nếu Thiên Tình không thể đem nó thuần phục, cổ kim nội ngoại*, chỉ sợ không một tu sĩ nào có thể áp chế được Phục Long dù chỉ nửa phần.

* Cổ kim nội ngoại: trước sau, trong ngoài

Lại nói, Phượng Chiêu Minh khuếch đại âm thanh vang vọng bốn vách tường, ấm thanh sấm sét vang lên, xuyên vào trong tai Thiên Tình.

Thiên Tình trợn to hai mắt, nhìn về phía Phượng Quân.

Phượng Chiêu Minh khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng mà thở dài.

Rồi sau đó nói:

"Thiên Tình, bất luận ngày sau như thế nào, bổn quân duẫn* ngươi, giúp đỡ ngươi tìm người nọ trở về."

*duẫn: chấp nhận, đồng ý

"......"

"Cảm xúc ngươi không ổn, nếu lại mặc kệ Phục Long mà xuống núi, thân thể không có cách nào khống chế. Muốn sống thì phải áp chế hung thú giữa trán. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng?"

Thiên Tình há miệng muốn đáp, nhưng trong cơ thể bỗng nhiên trào ra một cổ cự lực, như muốn phá thể mà ra.

Phục Long giữa trán càng chuyển đổi nhanh chóng, dũng mãnh không thể tả.

Trong đan điền, tiên hạc cũng cảm nhận được áp lực trong cơ thể, chúng nó vỗ cánh, mỏ hạc đóng mở, bốn phía có ngọn lửa bay vụt lên, chống lại áp lực cường đại mà Phục Long mang đến.

Trong lúc nhất thời, thân thể Thiên Tình tựa như trở thành chiến trường của hai loại tiên thú trong truyền thuyết, vừa đau đớn lại rất nóng.

"Thiên Tình."

"Thiên Tình!"

Phượng Chiêu Minh cùng Uyển Tiên đồng thời hô lên tên hắn, nhưng Thiên Tình hiển nhiên không nghe được âm thanh của hai người.

Hắn cực kỳ thống khổ rên rỉ một tiếng, trong đầu ' ong ong ' nổ vang.

Thiên Tình nhắm mắt lại, đầu váng mắt hoa, như rơi vào ảo mộng.

Giây tiếp theo, thân thể hắn bỗng dưng một trọng lực, dường như đang cấp tốc kéo xuống.

Chung quanh hết thảy đều trở nên an tĩnh.

Khắp nơi đều yên lặng, lặng không một tiếng động.

Thiên Tình mở hai mắt, liền thấy không có chỗ nào là không phải chói mắt bởi bạch quang.

—— ta rốt cuộc đã quên đi cái gì?



Cả người Thiên Tình suy sụp, chính câu hỏi này hắn đã tự hỏi hơn cả ngàn lần.

Trong lòng có một thứ không buông tha, âm thanh đó khổ sở nhắc nhở hắn, bất luận như thế nào, cũng không thể từ bỏ tìm kiếm người kia.

Đúng lúc này, một cơn gió lớn đột nhiên thổi tới sau lưng Thiên Tình, cuồng phong lay động kịch liệt khiến đuôi tóc của Thiên Tình nhảy lên tán loạn về phía trước.

Y phục dính sát vào da, mà trước ngực vạt áo bị thổi phồng lại như đang cố bức ra.

Thiên Tình ngạc nhiên quay đầu, ở giữa không trung, hắn nhìn thấy một đuôi cá màu bạc lấp lánh rất lớn đang đong đưa. Trong không khí, tràn ngập một loại khí vị ẩm ướt nhưng lại không mùi tanh đặc trưng của loài cá.

Cái đuôi bạc này uốn éo, nhanh chóng thoát khỏi của tầm mắt Thiên Tình.

Thiên Tình vội vàng quay đầu lại, mới vừa ngẩng lên, cả người liền chấn động.

Thì ra ở trước mặt hắn lúc này là cái đầu của một con cự long.

Đồng tử của nó có màu đỏ thẫm, to như nước lu, râu rồng lớn hơn cả chân của Thiên Tình.

Long lân sắc bén, chặt chẽ xếp trên thân, rực rỡ không thể tả.

Cơ thể của nó có các chi trước và chi sau đều cực chắc khỏe. Long trảo sắc bén, hùng tráng mà mạnh mẽ.

Hô hấp Thiên Tình chợt dừng lại, hai tay duỗi về phía trước, che mặt làm ra tư thế phòng ngự.

Ngân Long kia vốn đang nghiêng đầu đánh giá Thiên Tình, chợt thấy hắn nâng đôi tay lên, hai mắt cự long đột nhiên chớp động, mũi phun ra hơi nước.

Rồi sau đó, một tiếng rồng ngâm đến điếc tai, từ trong cổ họng nó phát ra.

Thanh âm chấn động đến phế phủ Thiên Tình khiến chúng đau nhức, rất muốn nôn mửa, hắn muốn lui về phía sau, lại phát hiện nơi này không còn là mặt đất.

Không thể giải thích được, tiếng rồng ngâm kinh thiên này, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy quen thuộc.

Nhưng mà cái cảm giác quen thuộc này cũng không thể giảm bớt nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với sinh tử của Thiên Tình.

Tròng mắt Ngân Long kia co rút lại tựa như kim châm, thú tính cuồng phát. Nó phô bày cái miệng khổng lồ, lộ ra màu đỏ tươi của đầu lưỡi. Nước dãi tí tách nhỏ xuống.

Rồi sau đó cái đuôi dài đong đưa, ánh mắt đề phòng, hung mãnh tấn công về phía Thiên Tình.

Lại thật sự muốn lấy mạng hắn!

Thiên Tình rống to ra tiếng, kiệt lực muốn lui về sau, nhưng không hề có một chỗ nào có thể giúp hắn né tránh......

...... Ta đã quên đi cái gì?

Nếu tìm không thấy người kia, nếu không thể tìm được người kia.

Nếu cứ như thế, ta nhất định sẽ hối hận.

"A a a!"

Gân xanh giữa cổ Thiên Tình bạo khởi, đôi tay che ở trước mặt đột nhiên thả xuống, hắn ngang nhiên ngửa đầu lên, tiếng rống giận tựa nhừ từ sâu trong lồng ngực phát ra, vang khắp bầu trời chui vào mặt đất.

"—— ta muốn sống sót."

"Ta nhất định phải, sống sót!"

Đúng lúc này, có hai xiềng xích màu bạc, bỗng nhiên hiện ra.

Xích bạc nhìn qua rất cổ xưa, nhưng ẩn chứa linh lực bàng bạc, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hai xích bạc, giao nhau cuốn lấy thân xác cự long.

Ngân Long kia vẫy đuôi lui về phía sau, nhưng mà xích bạc đã dính sát vào long lân.

Cự long rít gào một tiếng, tứ chi phẫn nộ giãy giụa, trảo cào lên xích bạc.

Xích bạc run rẩy, tranh tranh rung động, cuốn lấy cực khẩn, vẫn chưa buông lỏng.

...... Ta phải sống, ta phải tìm được người kia.

Tu tiên không màn năm tháng.

Trong nháy mắt, đã qua mười năm.

Với phàm nhân mà nói, mười năm thật dài dường như vô tận. Nhưng đối với tu sĩ, bất quá chỉ là trong nháy mắt.

Thời gian mười năm, còn không đủ để bồi dưỡng một lớp đệ tử mới thay thế cho những tu sĩ đã già.



Ví như Chính Dương Tiên Tông.

Từ khi Đông Côn Tiên chủ qua đời, đã 25 năm trôi qua, cho đến ngày nay, ngôi vị tôn chủ, vẫn không một ai dám tiếp nhận.

Bất quá, tiên quân đứng đầu Phượng Chiêu Minh, tài đức vẹn toàn, tính cách chính trực. Nếu không có gì trở ngại, trong vòng trăm năm nữa, ngôi vị tôn chủ, hiển nhiên là của hắn.

Nói đến Phượng Chiêu Minh tiên quân, không thể không đề cập đến đệ tử dưới tòa hắn, Vọng Ta Thiên Tình.

Vọng Ta Thiên Tình này, chính là con trai duy nhất của Đông Côn Tiên chủ và cả Vọng Ta nhất tộc. Hắn ở địa vị cao, 25 tuổi liền có tu vi Trúc Cơ thời kỳ đỉnh cao nhất, không lâu sau, sẽ đánh vào giai đoạn kết đan.

Hắn có thiên phú ngự thú, mười lăm tuổi đã thu phục được Viêm nhị hạc, giữa trán còn có tiên thú Phục Long đợi hắn thuần phục. Thật là thiên chi kiêu tử, tiền đồ vô lượng.

Chẳng qua, bởi vì Vọng Ta Thiên Tình tuổi tác còn nhỏ, tu hành cần phải có người chỉ điểm, nên rất khi lưu lại gia trạch nhất tộc, đại đa số thời gian, đều ở Kình Thiên Chi Trụ, trong Chính Dương Tiên Tông, theo đông đảo hạch tâm đệ tử tu tập tiên thuật thông thiên.

Hôm nay, Huyền Anh Tiên Tôn giảng đạo ở pháp hội, Chính Dương Tiên Tông có gần vạn hạch tâm đệ tử đã đến từ sớm, liền tụ tập ở bên cạnh hội trường, khoanh chân ngồi trên trên cỏ, yên tĩnh chờ đợi Tiên Tôn đại giá.

Khi thời điểm không còn sớm, có ba nữ tử tuổi trẻ vận y phục mày hạnh hoàng sắc, ngự kiếm bay tới hội trường.

Có người thắc mắc:

"Ba cô nương này tướng mạo tú lệ, anh tư xán lạn, chẳng lẽ là ' Chính Dương Tam Xu (xinh đẹp, mỹ nhân) '?"

"Không sai, người đứng ở giữa có vóc dáng cao, là nữ của Bồ Tri Chương tiên quân - Bồ Thanh La. Nàng thiên tư lỗi lạc, phụ thân lại đứng hàng tiên quân, từ nhỏ đó là chúng tinh phủng nguyệt*, danh tiếng phải liệt vào hàng đệ nhất. Tính cách lại ngay thẳng, tuy là nữ tử, nhưng so với nam tử còn ưu tú, trước nay luôn đứng đầu hạch tâm đệ tử."

*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

"Nhưng từ khi nhi tử của Đông Côn Tiên chủ trở về Chính Dương Tiên Tông, Tiểu Tiên Chủ liền trở thành nhân vật dẫn đầu hạch tâm đệ tử."

"Còn không phải sao? Bồ Thanh La dù xét về thiên tư, gia thế, tuy rằng trác tuyệt, nhưng mà đặt trước mặt Tiểu Tiên Chủ vẫn không thể sánh bằng."

Người nói này xong, thống khoái mà thở dài, lắc đầu.

Y phục phủ sắc hạnh hoàng, vóc dáng nữ tu cao gầy thình lình nhìn qua bên này, hai hàng lông mày yếu ớt lá liễu, ánh mắt sáng ngời của nàng, trừng tên đệ tử lắm lời.

Hai đệ tử kia biết rõ Bồ Thanh La nghe không được bọn họ truyền âm, nhưng bị nàng trừng vẫn cúi đầu, bộ dáng quẫn bách.

Bồ Thanh La hừ một tiếng, không thèm để ý tới.

Chính Dương Tiên Tông có bốn vị Tiên Tôn đại diện cho xuân, hạ, thu, đông.

Xuân có Thanh Dương Tiên Tôn, hạ có Chu Minh Tiên Tôn, thu có Bạch Tàng Tiên Tôn, đông có Huyền Anh Tiên Tôn.

Đệ tử Xuân tôn vận trường bào đậm sắc xanh. Hạ nổi màu đỏ rực, thu mang hạnh hoàng sắc, đông phả sắc bạc trắng.

Bốn mùa rõ ràng, chúng đệ tử dưới tòa các tiên tôn cũng được phân ra rõ ràng.

Như Bồ Thanh La, người vận trường bào hạnh hoàng sắc, chính là đệ tử dưới tòa Bạch Tàng Tiên Tôn.

Nàng từ thân kiếm nhảy xuống, lập tức thu hút rất nhiều đệ tử của các tiên tôn khác nhìn qua.

Đi được vài bước, tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó, Bồ Thanh La dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Liền thấy một tu sĩ mày rậm đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn. Bên phải hắn mang một bảo kiếm, chính là bộ dạng chính khí.

Bồ Thanh La nhìn thấy tu sĩ này, mày nhăn chặt, giống như gặp được đồ vật dơ bẩn, nói:

"Mộc Môn Thất, sao ngươi lại tới đây?"

Mộc Môn Thất nghe tiếng Bồ Thanh La, trợn mắt nói: "Sư tôn bảo ta đến, ta tất nhiên phải đến."

"Phụ thân ta thiện tâm, năm đó thương hại ngươi, đem ngươi thu làm đệ tử. Hôm nay Huyền Anh Tiên Tôn hội đàm toàn tông, đương nhiên khó xử không gọi ngươi đến. Bất quá," Bồ Thanh La cả giận nói: "Nếu ta là ngươi, chắc chắn không có thể diện bước vào nơi này. Nhưng mà tiểu tử ngươi đây, cái não không tốt, làm việc một mực khước từ, không hiểu tiến lùi. Võ Thái dưới tòa Huyền Anh Tiên Tôn vì tìm kiếm Tiểu Tiên Chủ cố tình gây bất lợi, đã bị đuổi khỏi tông. Ngươi lại hại Tiểu Tiên Chủ suýt chút nữa bỏ mạng, sao có thể vô liêm sỉ......"

Nghe đến đó, khuôn mặt Mộc Môn Thất vặn vẹo, lộ ra biểu tình hối hận.

Bồ Thanh La càng nói càng giận, nàng nâng tay phải lên, muốn đẩy bả vai Mộc Môn Thất qua.

Đúng lúc này, một bàn tay lớn, bỗng nhiên từ phía sau Bồ Thanh La vươn tới, ' đát ' một tiếng, chặt chẽ bắt lấy cổ tay nàng.

Bồ Thanh La ngạc nhiên, giận dữ không biết người nào dám can đảm ngăn cản hành động của mình.

Nàng cố gắng quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi vận trường bào đỏ như lửa, khí chất cao nhã, giữa trán có một bạc điểm, hai bên điểm bạc đều có xích bạc cuốn lấy nhau.

Bộ dáng người này nhìn qua bất quá mới hai mươi, nhưng mà một thân linh lực cuồn cuộn, ẩn đâu đó đã có khí phách của nhất đại tông sư.

Bất quá, vị tông sư này khi mở miệng hoàn toàn đối lập với bộ dáng.

"Mộc Môn Thất cùng ngươi đều là đệ tử dưới tòa ông ngoại ta, hà tất gì phải ở đây làm khó hắn." Thiên Tình buông cánh tay nữ tử ra, nói: "Huống hồ, chuyện của ta có gì liên quan đến ngươi? Bồ Thanh La, ngươi quản quá rộng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau