Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 73
Định thân trận chỉ có 49 chỗ rẽ, chỉ dùng một nét bút, cho dù là đệ tử mới nhập môn, cũng sẽ không dùng hết thời gian một nén nhang.
Huống chi là Lâm Tử Sơ vốn rất vững kiến thức cơ bản, đối với định thân trận còn thuần thục hơn người. Không bao lâu, một bộ kết cấu thích đáng, đầu bút lông uy mãnh, định thân trận pháp liền được hoàn thành.
Nếu lang ở trong thực chiến, y sẽ vẽ ra càng nhanh.
Trận này mới vừa được vẽ xong, cây bút trong tay Lâm Tử Sơ bỗng nhiên biến mất, kết giới xung quanh cũng dần tan biến.
Lâm Tử Sơ theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Thiên Tình.
Bởi vì Lâm Tử Sơ đã hoàn thành đề bài, nên kết giới liền biến mất, hiện tại y có thể nhìn thấy Thiên Tình đang khoanh chân ngồi ngay ngắn bên phải mình. Hắn tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, chậm chạp không hạ xuống.
Lâm Tử Sơ cần lên nhìn kỹ càng, Huyền Anh Tiên Tôn ngồi ở vị trí chủ toạ lại không quá nghiêm túc mà vỗ tay.
Hắn dùng ba ngón tay phải, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay trái, sau đó nhanh chóng buông ra. Huyền Anh Tiên Tôn nói với Lâm Tử Sơ:
"Lâm Tử Sơ quả nhiên danh bất hư truyền, định thân trận pháp này vẽ rất hoàn mỹ. Lại không biết công hiệu như thế nào. Ngươi đem giấy lại đây, bản tôn phải tự mình kiểm tra một phen."
Lâm Tử Sơ dừng một chút, tay phải cầm trận, tay trái chống đầu gối đứng dậy, đi lên Dao Đài.
Khom mình hành lễ: "Huyền Anh Tiên Tôn, sư phụ."
Huyền Anh Tiên Tôn ngồi ở vị trí chủ tọa, cúi người về phía trước, nhàm chán nói: "Không cần đa lễ, mau tới đây đi."
"Vâng." Lâm Tử Sơ cung kính đứng ở trước mặt Huyền Anh Tiên Tôn.
Huyền Anh Tiên Tôn đối với trận pháp nghiên cứu cực sâu, thân là tu sĩ xuất khiếu, tu vi so với Lâm Tử Sơ cao hơn rất nhiều.
Đối mặt với Tiên Tôn, Lâm Tử Sơ không dám lớn tiếng.
Y giơ tay đem ngân châm ở gần huyệt Thái Dương từng cây nhổ xuống.
Mỗi lần rút ra một cây, cả người Lâm Tử Sơ liền run nhè nhẹ, ngân châm nho nhỏ này, tựa hồ mang đến cho y cảm giác vô cùng đau đớn.
Nhưng động tác Lâm Tử Sơ không có một tia chần chừ, rất nhanh, mấy chục cây ngân châm theo thứ tự xếp giữa không trung.
Tay phải Lâm Tử Sơ tùy ý gạt chúng qua, đem ngân châm cất đi.
Ngay sau đó, bàn tay toả ra linh lực. Trận pháp trên giấy Tuyên Thành rầm một tiếng bay lên, dính chặt vào trong lòng bàn tay của Lâm Tử Sơ.
Tay phải Lâm Tử Sơ nâng cao hơn nhĩ, sau đó hít thở thật sau, y khom lưng cúi người xuống, một đầu gối chạm đất.
Hữu chưởng bỗng nhiên đập mạnh ấn trong tay xuống và nói: "Định!"
Tay phải tu sĩ trẻ tuổi mở ra thành chưởng, một luồng ánh sáng nhạt chợt lóe, 49 ngã rẽ cấu thành trận pháp hình tròn dần dần mở rộng ra.
Không bao lâu, giấy Tuyên Thành kia đã tiêu tán, mực vẽ trận phù giống như đã từng được chạm khắc vào mặt đất, xuất hiện dưới chân Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ thu hồi tay phải, chậm rãi đứng dậy, nhìn Huyền Anh Tiên Tôn.
Đúng lúc này, Bồ Thanh La cùng Bội Nhi cũng trước sau hoàn thành bài kiểm tra, đang ngồi ở trước bàn gỗ chờ đợi.
Huyền Anh Tiên Tôn ' ân ' một tiếng, nói: "Cũng không tệ lắm."
Cũng không biết là nói động tác lưu loát của Lâm Tử Sơ, hay là nói tốc độ vẽ trận không chậm của Bồ Thanh La và Bội Nhi.
Huyền Anh Tiên Tôn giương mắt nhìn về phía Lâm Tử Sơ, nói: "Bản tôn cần phải phát lực."
"Mời Tiên Tôn." Lâm Tử Sơ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Được." Thân thể Huyền Anh Tiên Tôn thân thể hơi nghiêng về trước, nhưng vẫn chưa đứng lên. Hắn biểu tình bình tĩnh, khóe miệng trầm xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Huyền Anh Tiên Tôn nói: "Bản tôn chỉ dùng lực của một ngón tay. Nếu ngươi có thể chịu đựng được, liền tính là đủ tư cách."
Nói xong, Huyền Anh Tiên Tôn nâng ngón trỏ phải lên. Đầu ngón trỏ có ánh huỳnh quang chớp động.
"Một ngón tay này, ước chừng có sức nặng tựa một nửa quả núi."
Huỳnh quang nhấp nháy, giống như ánh sáng đom đóm, chậm rãi bay đến bên cạnh Lâm Tử Sơ.
Ánh huỳnh quang này hoạt động nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn qua có vẻ vô hại.
Nhưng mà Lâm Tử Sơ như lâm đại địch, không dám có chút buông lỏng.
Hắn phóng thích linh áp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh huỳnh quang đang dần tới gần, tay phải khép lại, tạo thành chưởng, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Ánh huỳnh quang chậm rãi, chậm rãi dựa vào lòng bàn tay Lâm Tử Sơ.
Một cổ cự lực từ trên trời ập xuống, thân thể Lâm Tử Sơ lay chuyển, tay phải chợt khép lại, đem ánh huỳnh quang kia hung hăng nắm ở trong lòng bàn tay.
Dưới chân định thân trận ầm ầm chấn động, nhưng mà không lâu sau, chấn động đó đã biến mất, trận pháp vẫn hoàn hảo không bị hao tổn bào.
Lâm Tử Sơ hít một hơi sâu, ôm quyền nói: "Hổ thẹn."
"Ha?" Huyền Anh Tiên Tôn hỏi: "Năm nay ngươi chính là tu vi Kim Đan sơ kỳ?"
Lâm Tử Sơ gật đầu.
Khoé miệng Huyền Anh Tiên Tôn gợi lên. Ánh huỳnh quang mới vừa rồi, phải là tu sĩ đạt tu vi Kim Đan trung kỳ mới có thể chịu được. Lâm Tử Sơ này tuy tuổi còn trẻ, nhưng mười năm bên cạnh Thiện Từ Tán Nhân, danh tiếng như sấm hạ mưa rền, quả thực không phải chỉ có hư danh.
Hắn cảm thấy hứng thú, nói: "Một khi đã như vậy, lần này bản tôn dùng lực hai ngón tay, xem ngươi có thể tiếp chiêu không?"
Hai hàng lông mày Lâm Tử Sơ nhíu chặt, không biết Huyền Anh Tiên Tôn này lại đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà Huyền Anh Tiên Tôn căn bản không chờ Lâm Tử Sơ đồng ý, liền nâng cả ngón trỏ phải và ngón giữa lên, phút chốc liền có hai ánh huỳnh quang, chậm rãi bay tới Lâm Tử Sơ.
"Đây chính là trọng lượng của một ngọn núi."
"......"
Thiện Từ Tán Nhân ngồi ở một bên thấy thế, cả giận nói: "Tử Sơ chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, muốn chống đỡ sức nặng của cả một ngọn núi phải có tu vi đỉnh kỳ mới có thể chịu đựng, ngươi mau thu hồi tiên thuật."
"Hừ!" Huyền Anh Tiên Tôn khinh thường mà liếc Thiện Từ Tán Nhân một cái, thoáng chốc do dự, nói: "Lâm Tử Sơ, ngươi dùng toàn lực chống cự, nếu định thân trận bị phá, bản tôn sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi."
"Huyền Anh Tiên Tôn, ngươi đây không phải là hồ nháo sao?" Thiện Từ Tán Nhân nói, liền phải tiến lên giúp Lâm Tử Sơ hóa giải.
"Sư phụ, không cần." Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng xua tay, nói: "Để ta thử xem."
"Tử Sơ!" Thiện Từ Tán Nhân nói.
Lâm Tử Sơ khẽ lắc đầu, ngưng thần nhìn hai điểm huỳnh quang đang uyển chuyển nhẹ nhàng bay tới, ánh mắt kiên định.
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Trong nội các, Phượng Chiêu Minh lẳng lặng ngồi ngay ngắn, rửa tay pha trà.
Trước mặt hắn là một nữ tu tuổi trẻ. Nữ tử này tướng mạo cao nhã, tai phải có ba chiếc khuyên tai, mà khuyên tai này không giống vật bình thường, đây chính là trang sức của các nữ tử trong quý tộc mới có thể đeo —— Ngọc Tụy châu.
Nàng mở miệng nói: "Phượng Tiên Quân, ta thấy Trừ Phiền trúc trên Trấn Uế phong không còn xanh đậm nữa, không biết tiên quân trong lòng lại có gì phiền não? Có không thể nói cho ta nghe không?"
Phượng Chiêu Minh tay châm trà chợt dừng lại, rồi sau đó đẩy chén trà đến trước mặt nữ tử kua, nhẹ giọng nói: "Bổn quân không có gì phiền não. Lung Ngọc tiên tử, mời thưởng trà."
Nguyên lai nữ tử này chính là nữ nhi của quý tộc họ ' Liên ', Liên lung ngọc.
Lung Ngọc tiên tử tiếp nhận chén trà, thở dài, nói: "Tiên quân không chịu nói, ta cũng không ép hỏi. Chỉ là, ta nghe nói, mấy năm gần đây tiên quân cùng Bách Nhẫn tông chủ của Bồ Nhạc tông kết giao rất thân, cứ hơn một tháng, sẽ đến cửa bái phỏng......"
Phượng Chiêu Minh thình lình nâng mắt lên, nhìn Lung Ngọc tiên tử, vẫn không nói chuyện.
Lung Ngọc tiên tử nói: "Tuổi tác Bách Nhẫn không lớn nhưng đã thành chủ một tông, tất nhiên là thiên tài hiếm có. Tuy nhiên, hắn mang...... huyết thống dị nhân, tính cách càng ngày càng cố chấp, năm đó khi còn ở Chính Dương Tiên Tông ——"
"Đủ rồi."
Phượng Chiêu Minh nhẹ giọng đánh gãy lời kế tiếp của Lung Ngọc tiên, đột ngột chuyển đề tài: "Không lâu nữa, tông ta sẽ tiến hành diễn võ đại hội. Nếu Tiên tử muốn đến xem, bổn quân sẽ tự mình nghênh đón."
"......"
Lung Ngọc tiên tử thoáng quay đầu.
Liền thấy những cây Trừ Phiền trúc gần Nhương Tà Các nhất, nổi lên màu đỏ càng thêm dữ dội, giống như bị liệt hoả thiêu đốt.
Huống chi là Lâm Tử Sơ vốn rất vững kiến thức cơ bản, đối với định thân trận còn thuần thục hơn người. Không bao lâu, một bộ kết cấu thích đáng, đầu bút lông uy mãnh, định thân trận pháp liền được hoàn thành.
Nếu lang ở trong thực chiến, y sẽ vẽ ra càng nhanh.
Trận này mới vừa được vẽ xong, cây bút trong tay Lâm Tử Sơ bỗng nhiên biến mất, kết giới xung quanh cũng dần tan biến.
Lâm Tử Sơ theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Thiên Tình.
Bởi vì Lâm Tử Sơ đã hoàn thành đề bài, nên kết giới liền biến mất, hiện tại y có thể nhìn thấy Thiên Tình đang khoanh chân ngồi ngay ngắn bên phải mình. Hắn tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, chậm chạp không hạ xuống.
Lâm Tử Sơ cần lên nhìn kỹ càng, Huyền Anh Tiên Tôn ngồi ở vị trí chủ toạ lại không quá nghiêm túc mà vỗ tay.
Hắn dùng ba ngón tay phải, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay trái, sau đó nhanh chóng buông ra. Huyền Anh Tiên Tôn nói với Lâm Tử Sơ:
"Lâm Tử Sơ quả nhiên danh bất hư truyền, định thân trận pháp này vẽ rất hoàn mỹ. Lại không biết công hiệu như thế nào. Ngươi đem giấy lại đây, bản tôn phải tự mình kiểm tra một phen."
Lâm Tử Sơ dừng một chút, tay phải cầm trận, tay trái chống đầu gối đứng dậy, đi lên Dao Đài.
Khom mình hành lễ: "Huyền Anh Tiên Tôn, sư phụ."
Huyền Anh Tiên Tôn ngồi ở vị trí chủ tọa, cúi người về phía trước, nhàm chán nói: "Không cần đa lễ, mau tới đây đi."
"Vâng." Lâm Tử Sơ cung kính đứng ở trước mặt Huyền Anh Tiên Tôn.
Huyền Anh Tiên Tôn đối với trận pháp nghiên cứu cực sâu, thân là tu sĩ xuất khiếu, tu vi so với Lâm Tử Sơ cao hơn rất nhiều.
Đối mặt với Tiên Tôn, Lâm Tử Sơ không dám lớn tiếng.
Y giơ tay đem ngân châm ở gần huyệt Thái Dương từng cây nhổ xuống.
Mỗi lần rút ra một cây, cả người Lâm Tử Sơ liền run nhè nhẹ, ngân châm nho nhỏ này, tựa hồ mang đến cho y cảm giác vô cùng đau đớn.
Nhưng động tác Lâm Tử Sơ không có một tia chần chừ, rất nhanh, mấy chục cây ngân châm theo thứ tự xếp giữa không trung.
Tay phải Lâm Tử Sơ tùy ý gạt chúng qua, đem ngân châm cất đi.
Ngay sau đó, bàn tay toả ra linh lực. Trận pháp trên giấy Tuyên Thành rầm một tiếng bay lên, dính chặt vào trong lòng bàn tay của Lâm Tử Sơ.
Tay phải Lâm Tử Sơ nâng cao hơn nhĩ, sau đó hít thở thật sau, y khom lưng cúi người xuống, một đầu gối chạm đất.
Hữu chưởng bỗng nhiên đập mạnh ấn trong tay xuống và nói: "Định!"
Tay phải tu sĩ trẻ tuổi mở ra thành chưởng, một luồng ánh sáng nhạt chợt lóe, 49 ngã rẽ cấu thành trận pháp hình tròn dần dần mở rộng ra.
Không bao lâu, giấy Tuyên Thành kia đã tiêu tán, mực vẽ trận phù giống như đã từng được chạm khắc vào mặt đất, xuất hiện dưới chân Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ thu hồi tay phải, chậm rãi đứng dậy, nhìn Huyền Anh Tiên Tôn.
Đúng lúc này, Bồ Thanh La cùng Bội Nhi cũng trước sau hoàn thành bài kiểm tra, đang ngồi ở trước bàn gỗ chờ đợi.
Huyền Anh Tiên Tôn ' ân ' một tiếng, nói: "Cũng không tệ lắm."
Cũng không biết là nói động tác lưu loát của Lâm Tử Sơ, hay là nói tốc độ vẽ trận không chậm của Bồ Thanh La và Bội Nhi.
Huyền Anh Tiên Tôn giương mắt nhìn về phía Lâm Tử Sơ, nói: "Bản tôn cần phải phát lực."
"Mời Tiên Tôn." Lâm Tử Sơ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Được." Thân thể Huyền Anh Tiên Tôn thân thể hơi nghiêng về trước, nhưng vẫn chưa đứng lên. Hắn biểu tình bình tĩnh, khóe miệng trầm xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Huyền Anh Tiên Tôn nói: "Bản tôn chỉ dùng lực của một ngón tay. Nếu ngươi có thể chịu đựng được, liền tính là đủ tư cách."
Nói xong, Huyền Anh Tiên Tôn nâng ngón trỏ phải lên. Đầu ngón trỏ có ánh huỳnh quang chớp động.
"Một ngón tay này, ước chừng có sức nặng tựa một nửa quả núi."
Huỳnh quang nhấp nháy, giống như ánh sáng đom đóm, chậm rãi bay đến bên cạnh Lâm Tử Sơ.
Ánh huỳnh quang này hoạt động nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn qua có vẻ vô hại.
Nhưng mà Lâm Tử Sơ như lâm đại địch, không dám có chút buông lỏng.
Hắn phóng thích linh áp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh huỳnh quang đang dần tới gần, tay phải khép lại, tạo thành chưởng, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Ánh huỳnh quang chậm rãi, chậm rãi dựa vào lòng bàn tay Lâm Tử Sơ.
Một cổ cự lực từ trên trời ập xuống, thân thể Lâm Tử Sơ lay chuyển, tay phải chợt khép lại, đem ánh huỳnh quang kia hung hăng nắm ở trong lòng bàn tay.
Dưới chân định thân trận ầm ầm chấn động, nhưng mà không lâu sau, chấn động đó đã biến mất, trận pháp vẫn hoàn hảo không bị hao tổn bào.
Lâm Tử Sơ hít một hơi sâu, ôm quyền nói: "Hổ thẹn."
"Ha?" Huyền Anh Tiên Tôn hỏi: "Năm nay ngươi chính là tu vi Kim Đan sơ kỳ?"
Lâm Tử Sơ gật đầu.
Khoé miệng Huyền Anh Tiên Tôn gợi lên. Ánh huỳnh quang mới vừa rồi, phải là tu sĩ đạt tu vi Kim Đan trung kỳ mới có thể chịu được. Lâm Tử Sơ này tuy tuổi còn trẻ, nhưng mười năm bên cạnh Thiện Từ Tán Nhân, danh tiếng như sấm hạ mưa rền, quả thực không phải chỉ có hư danh.
Hắn cảm thấy hứng thú, nói: "Một khi đã như vậy, lần này bản tôn dùng lực hai ngón tay, xem ngươi có thể tiếp chiêu không?"
Hai hàng lông mày Lâm Tử Sơ nhíu chặt, không biết Huyền Anh Tiên Tôn này lại đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà Huyền Anh Tiên Tôn căn bản không chờ Lâm Tử Sơ đồng ý, liền nâng cả ngón trỏ phải và ngón giữa lên, phút chốc liền có hai ánh huỳnh quang, chậm rãi bay tới Lâm Tử Sơ.
"Đây chính là trọng lượng của một ngọn núi."
"......"
Thiện Từ Tán Nhân ngồi ở một bên thấy thế, cả giận nói: "Tử Sơ chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, muốn chống đỡ sức nặng của cả một ngọn núi phải có tu vi đỉnh kỳ mới có thể chịu đựng, ngươi mau thu hồi tiên thuật."
"Hừ!" Huyền Anh Tiên Tôn khinh thường mà liếc Thiện Từ Tán Nhân một cái, thoáng chốc do dự, nói: "Lâm Tử Sơ, ngươi dùng toàn lực chống cự, nếu định thân trận bị phá, bản tôn sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi."
"Huyền Anh Tiên Tôn, ngươi đây không phải là hồ nháo sao?" Thiện Từ Tán Nhân nói, liền phải tiến lên giúp Lâm Tử Sơ hóa giải.
"Sư phụ, không cần." Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng xua tay, nói: "Để ta thử xem."
"Tử Sơ!" Thiện Từ Tán Nhân nói.
Lâm Tử Sơ khẽ lắc đầu, ngưng thần nhìn hai điểm huỳnh quang đang uyển chuyển nhẹ nhàng bay tới, ánh mắt kiên định.
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.
Trong nội các, Phượng Chiêu Minh lẳng lặng ngồi ngay ngắn, rửa tay pha trà.
Trước mặt hắn là một nữ tu tuổi trẻ. Nữ tử này tướng mạo cao nhã, tai phải có ba chiếc khuyên tai, mà khuyên tai này không giống vật bình thường, đây chính là trang sức của các nữ tử trong quý tộc mới có thể đeo —— Ngọc Tụy châu.
Nàng mở miệng nói: "Phượng Tiên Quân, ta thấy Trừ Phiền trúc trên Trấn Uế phong không còn xanh đậm nữa, không biết tiên quân trong lòng lại có gì phiền não? Có không thể nói cho ta nghe không?"
Phượng Chiêu Minh tay châm trà chợt dừng lại, rồi sau đó đẩy chén trà đến trước mặt nữ tử kua, nhẹ giọng nói: "Bổn quân không có gì phiền não. Lung Ngọc tiên tử, mời thưởng trà."
Nguyên lai nữ tử này chính là nữ nhi của quý tộc họ ' Liên ', Liên lung ngọc.
Lung Ngọc tiên tử tiếp nhận chén trà, thở dài, nói: "Tiên quân không chịu nói, ta cũng không ép hỏi. Chỉ là, ta nghe nói, mấy năm gần đây tiên quân cùng Bách Nhẫn tông chủ của Bồ Nhạc tông kết giao rất thân, cứ hơn một tháng, sẽ đến cửa bái phỏng......"
Phượng Chiêu Minh thình lình nâng mắt lên, nhìn Lung Ngọc tiên tử, vẫn không nói chuyện.
Lung Ngọc tiên tử nói: "Tuổi tác Bách Nhẫn không lớn nhưng đã thành chủ một tông, tất nhiên là thiên tài hiếm có. Tuy nhiên, hắn mang...... huyết thống dị nhân, tính cách càng ngày càng cố chấp, năm đó khi còn ở Chính Dương Tiên Tông ——"
"Đủ rồi."
Phượng Chiêu Minh nhẹ giọng đánh gãy lời kế tiếp của Lung Ngọc tiên, đột ngột chuyển đề tài: "Không lâu nữa, tông ta sẽ tiến hành diễn võ đại hội. Nếu Tiên tử muốn đến xem, bổn quân sẽ tự mình nghênh đón."
"......"
Lung Ngọc tiên tử thoáng quay đầu.
Liền thấy những cây Trừ Phiền trúc gần Nhương Tà Các nhất, nổi lên màu đỏ càng thêm dữ dội, giống như bị liệt hoả thiêu đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất