Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 85
Tịnh Tâm Tiễn trúc là một loài thực vật kỳ lạ, giống như mũi tên, sắc bén dị thường, thập phần sát khí. Dù bề ngoài nhìn qua rất dọa người, nhưng thực tế loại tiên trúc này là có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần rất là diệu kỳ. Chỉ có nơi linh lực nồng đậm, yên tĩnh mới có thể sinh ra loại cây như vậy.
Giờ phút này, trên Trấn Uế phong, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng nhiều đệ tử nhập môn khác, đang đem khu rừng Trừ Phiền đào lên, rồi trồng lại Tịnh Tâm Tiễn trúc.
Bách Nhẫn tông chủ tự mình mang đến 500 cây Tịnh Tâm Tiễn trúc, để "hoá giải thiệt hại từ Trừ Phiền trúc gây ra".
Dù Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng các đệ tử đều sử dụng tiên pháp, nhưng cũng tốn không ít công phu, mệt mỏi đến há miệng thở dốc.
Chờ mọi việc ổn thoải, Thanh Phong tiễn các đệ tử nhập môn rời phong, rồi đứng trên đỉnh núi nhìn quanh bốn phía.
Tịnh Tâm Tiễn trúc ẩm ướt, dưới ánh nắng chiếu rọi, có thể nhìn xuyên qua lá cây, hơn nữa những cây trúc này còn non khiến phong cảnh nhuộm một màu lục dạt dào.
Thanh Phong nói: "Minh Nguyệt, trước khi tiên quân và Bách Nhẫn tông chủ vào Nhương Tà Các nói chuyện với nhau, dặn dò hai ta không cần hầu hạ, nhưng ta cảm giác, vẫn nên ở ngoài điện chờ."
"Không tồi," Minh Nguyệt nói: "Trăm......"
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong liền giơ tay che miệng Minh Nguyệt lại.
Chờ ánh mắt Minh Nguyệt lộ ra ý đã hiểu rõ, hắn mới buông ra.
Lúc sau, một thần thức truyền đến.
Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Bách Nhẫn tông chủ tính cách kỳ quái, khi hắn còn là kiếm đồng, đã đối với Phượng Tiên Quân có sự chiếm hữu mãnh liệt, làm ra không ít chuyện vớ vẩn......"
Thanh Phong biểu tình trầm trọng, truyền âm lại: "Bách Nhẫn tông chủ tốt xấu cũng là chủ một tông, lần này đến bái phỏng, trên lưng còn mang theo thể diện của Bồ Nhạc tông. Hẳn sẽ không làm ra hành động đồi phong bại tục gì đâu."
Minh Nguyệt nói: "Tâm tư hắn kín đáo, đầu óc cũng linh hoạt, tu vi lại cao thâm, thực sự là anh tài hào kiệt. Chỉ là khi đề cập đến tình yêu, liền...... Ai."
Thanh Phong lo lắng nói: "Năm đó địa vị của Bách Nhẫn tông còn thấp, cần phải khắc chế. Nhưng mà hiện nay hắn đứng trên cao, vì mặt mũi tiên tông, chỉ sợ Phượng Tiên Quân...... không thể nghiêm khắc cự tuyệt."
"Đúng vậy," Minh Nguyệt nói: "Trong tình huống như vậy, dù tiên quân không cho hai ta vào hầu hạ, chúng ta cũng bên đứng ở ngoài cửa."
Thanh Phong gật đầu.
Thân thể hai người nhảy về trước, hóa thành hai đạo hư ảnh màu đỏ, nháy mắt tiêu tán trong không trung.
Cùng lúc đó, trong Nhương Tà Các.
Trước một bàn gỗ hình vuông, hai vị tu sĩ tướng mạo tuổi trẻ, nhưng linh áp cường hãn đang ngồi.
Trong đó một vị vận hồng bạch đại bào, khí chất uy nghiêm, rũ mắt xuống, không hề mở miệng nói chuyện.
Người đối diện, một thân trường bào màu xanh ngọc, vấn tóc cao sơ, anh tuấn bức người.
"Tính ra, đã hơn hai mươi năm rồi bản tôn chưa vào Nhương Tà Các này." Lam bào tu sĩ mở hai mắt, ' nhìn ' về phía Phượng Chiêu Minh.
Phượng Chiêu Minh không nói một lời, tay phải nhẹ đặt lên mặt bàn, liền có hai chén trà, xuất hiện trước mặt hai người.
Khoé miệng Bách Nhẫn tông chủ mỉm cười, tay trái xốc tay áo, tay phải đem chén trà giơ lên.
Từ trước đến nay thần thức của hắn không hề kiêng nể bất cứ điều gì, giờ phút này vậy mà lại thu liễm một ít, chỉ để xem xét chén trà trước mặt mình.
Sau đó Bách Nhẫn tông chủ cười nói: "Phượng Quân sao lại keo kiệt như thế, chỉ dùng nước trong chiêu đãi khách?"
Trong lời nói cũng không hề có ý buồn bực, nhưng Phượng Chiêu Minh vẫn giải thích nói: "Không phải là nước trong, mà là Thanh Lệ Thuỷ."
Trên Tuyệt Đỉnh phong, có một loại cây ăn quả gọi là Thanh Lệ.
Thanh Lệ trăm năm mới kết một quả, thân của loại cây này gồ ghề giống như vảy cá, nhưng vị của quả lại cực kỳ thơm ngọt, nếu vắt thành nước thì rất có ích cho tiên nhân.
Nhưng mà một quả Thanh Lệ, chỉ có thể thu được lượng nước bằng ngón cái, dù là vật trong tiên tông nhưng cũng khá hiếm thấy.
"Thì ra là Thanh Lệ Thuỷ," Bách Nhẫn tông chủ đem chén trà đưa đến, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nói: "Vì sao phải dùng vật này chiêu đãi bản tôn, mà không phải là tiên tửu? Chẳng lẽ, Phượng Quân cho rằng, bản tôn vẫn là giống lúc trước, chỉ là một kiếm đồng nho nhỏ muốn uống chút rượu đều phải bị sự quản giáo của ngươi sao."
Phượng Chiêu Minh cũng không kịch liệt biện giải, hắn nhẹ giọng nói: "Thanh Lệ Thuỷ hữu ích với tu sĩ mộc linh căn."
Bách Nhẫn tông chủ đương nhiên biết. Chỉ là lời này từ miệng Phượng Chiêu Minh nói ra, không thể nghi ngờ liền khiến mình càng thêm vui sướng.
Nhìn kỹ sẽ thấy, ngay cả chén trà lồi lõm trong tay hắn cũng là dùng vỏ của cây Thanh Lệ tạo thành, vì e sợ đồ gỗ hay đồ sứ đều sẽ che lấp đi hương vụ bất phàm của Thanh Lệ Thuỷ.
Bách Nhẫn tông chủ giơ chén trà lên, ngửa đầu uống một ngụm, hắn mở miệng nói:
"Chỉ cần là vật Phượng Quân đưa cho bản tôn, ngay cả độc dược đốt cháy cổ họng hay cắt từng khúc ruột, bản tôn đều uống."
Một đôi mắt vô thần, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Rõ ràng là một đôi mắt mù, nhưng Phượng Chiêu Minh lại nhìn thấy trong mắt người nọ chứa đựng một cảm xúc lộ liễu.
Bách Nhẫn tông chủ buông chén trà, chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Chiêu Minh, nói:
"Rốt cuộc...... Với bản tôn mà nói, có thể nhìn thấy tiên quân ngươi......"
Thanh âm ép đến trầm thấp khàn khàn, càng tăng thêm phần ái muội.
Bách Nhẫn tông chủ cong lưng, nâng cằm Phượng Chiêu Minh lên, nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần có thể nhìn thấy tiên quân ngươi diễm lệ như vậy, mê hoặc nhân tâm như vậy, dù có muốn bản tôn chịu thêm ít vạn tình kiếp bất phục, bản tôn đều cũng cam lòng."
Nói ra được lời này, thật sự là vớ vẩn đến cực điểm.
Phượng Chiêu Minh thân là thủ đồ của Chính Dương Tiên Tông Đông Côn Tiên chủ, lục căn thanh tịnh, vô tình vô dục. Sau khi trở thành tiên quân đứng đầu, cử chỉ chính phái, là gương mẫu của chính đạo.
Cái gì mà diễm lệ, cái gì mà mê hoặc nhân tâm?
Hai từ thốt ra khiến thế tục kinh hãi, khi nghe thấy đều phải cúi đầu che tai, nhưng Phượng Chiêu Minh vẫn bất động thanh sắc, cũng không hề mở miệng phản bác.
Đến hai tiểu tiên đồng đứng ngoài điện kia, cũng nhịn không được phát ra tiếng hít sâu vừa kinh hãi vừa giận dữ.
Tròng mắt Bách Nhẫn tông chủ liếc ra phía cửa nhưng rất nhanh lại chuyển đến gương mặt Phượng Chiêu Minh, hai ngón tay ái muội sờ soạng làn da của tiên quân, Bách Nhẫn tông chủ nói: "Thanh Phong, Minh Nguyệt đều ở ngoài cửa, có thể nghe được ngươi ta nói chuyện, không ảnh hưởng gì sao? Phượng Tiên Quân, ngươi cũng biết bản tôn......"
Phượng Chiêu Minh biểu tình bất biến, tay phải vung lên, liền có kết giới cách âm từ lòng bàn tay tay lan ra bên ngoài.
Trong phòng được bao phủ bởi một màn trong suốt, ngăn trở hết thảy âm thanh.
Khoé miệng Bách Nhẫn tông chủ gợi lên, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết bản tôn lần này đến đây là vì dục? Một ly Thanh Lệ Thuỷ, còn không đủ để bản tôn hao phí linh lục bằng lúc đi đến Chính Dương Tiên Tông."
"......"
Đối với vị tiên quân nhàm chán trước mặt, Bách Nhẫn tông chủ không những không cảm thấy không thú vị, ngược lại còn cực kỳ hứng thú. Hắn lấy một loại phong thái phóng đãng mà người ngoài không thể tin được một tông tông chủ có thể làm ra được tư thế như vậy, hắn vòng qua bên hông Phượng Chiêu Minh.
Tiến đến bên tai Phượng Chiêu Minh, thấp giọng thì thầm nói: "Bản tôn đến...... Là vì muốn đem chính mình...tự mình đưa lên giường tiên quân."
Phượng Chiêu Minh khép hai mắt lại, trong lòng thở dài.
"Bản tôn thương ngươi, không chỉ để cho ngươi ở phía trên làm ta, mà còn đưa tinh huyết của chính mình ra giúp ngươi lấy lòng Tiểu Tiên Chủ. Chuyện tốt như vậy, cũng chỉ có bản tôn mới làm được."
Nói xong, Bách Nhẫn tông chủ tiến đến, hôn lên hàng lông mày màu đỏ thắm của Phượng Chiêu Minh, tiếp tục nói: "Ngươi chiếm tiện nghi của bản tôn nhiều lần như vậy, thì không cần cứ nhíu mày, thể hiện bộ dạng không tình nguyện này đâu."
Lông mày là mạch điểm của Phượng Chiêu Minh.
Quanh thân tu sĩ chịu bảo hộ của linh khí nên rất cứng rắn, chỉ có mạch điểm là yếu ớt, có thể xem như đó chính là điểm trái mạng.
Cho dù là người thân, cũng không có ai giống như Bách Nhẫn tông chủ như vậy, chạm vào mạch điểm của hắn.
Hành động này không chỉ vô lễ mà còn đi quá giới hạn, bởi vì cho dù là bạn lữ, cũng không thể đem sinh tử ra đùa giỡn.
Nhưng mà động tác này Bách Nhẫn tông thực hiện rất lưu loát, không hề có điểm nào cho rằng không đúng, thậm chí hắn còn vươn đầu lưỡi, liếm láp.
Phượng Chiêu Minh mở hai mắt, sắc bén mà nhìn về phía Bách Nhẫn.
Bách Nhẫn tông chủ cười nói: "Nhưng nghĩ lại không thể để ngươi chiếm tiện nghi. Ngươi muốn tinh huyết của bản tôn thì cũng nên có điều kiện. Thí dụ như hành sự lần này, phải do bản tôn tự chọn."
"......"
"Nghe nói Tiểu Tiên Chủ thường xuyên đến Nhương Tà Các thỉnh giáo tiên quân, không biết là ở nơi nào?" Bách Nhẫn tông chủ nói: "Trong cơ thể Tiểu Tiên Chủ có xương cốt của Đông Côn Tiên chủ, thấy hắn, ngươi nhất định sẽ nhớ tới Đông Côn. Hừ. Bản tôn liền ở Nhương Tà Các giao hoan với ngươi, ngày sau khi ngươi ở đây dạy dỗ Tiểu Tiên Chủ, nói không chừng sẽ không còn nhớ tới hắn, mà là ta!"
Bách Nhẫn tông chủ trở mặt cực nhanh, lúc trước còn cười, lúc sau đã hừ lạnh, cảm xúc biến hóa thực mau, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng còn không quên khẳng định bản thân.
"Làm càn."
Phượng Chiêu Minh quát lớn một tiếng, tay phải như chớp, bắt lấy bả vai Bách Nhẫn tông chủ, đem hắn kéo xuống dưới thân.
Cả thân dựng lên, ghế gỗ phía sau bị đá ngã lăn ra, ầm ầm hai tiếng, nứt thành từng mảnh.
Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp phải đánh nhau.
Đúng lúc này, Bách Nhẫn tông chủ thở dài, khuôn mặt hòa hoãn đi nhiều.
Hắn nói: "...... Bản tôn trăm cay ngàn đắng đến Chính Dương Tiên Tông, không phải muốn cùng ngươi đánh nhau. Thôi, tính tình của ngươi là cái dạng gì, bản tôn đã sớm thấu rõ."
Nói xong, Bách Nhẫn tông chủ đi ra phía trước, yên lặng đem ghế gỗ phục hồi như cũ.
Sau đó, một tay dùng sức bắt lấy cổ áo Phượng Chiêu Minh, tay còn lại ôm lấy cổ tiên quân, giống như dây thừng quấn lên người hắn......
Từ khi tu vi tới giai đoạn hóa thần, sớm đã không còn phát hiện xúc cảm biến hoá, Bách Nhẫn đã quên, nóng rực là loại cảm giác như thế nào.
Nhưng mà lúc này ngực nam nhân phía sau như là lửa nóng vây lấy hắn, cơ hồ muốn đem hắn thiêu đốt, khiến cả người Bách Nhẫn tông chủ đều là mồ hôi.
Chân hắn co rút, ngón chân dùng sức dẫm lên khăn trải giường, mỗi một tấc trên người đều bị mồ hôi kàm ướt nhẹp, lông mi cũng bị dính ướt đến khó chịu.
"Ngươi...... Ngươi... đồ hỗn trướng này......"
Nơi bí mật phía sau của tôn chủ chưa được bôi trơn, đã bị Phượng Tiên Quân tiến vào thật sâu, suốt một khoảng thời gian dài không hề ngừng lại, Bách Nhẫn run rẩy chửi bậy: "Hỗn trướng...... Ngươi dám để Lung Ngọc tới đây...... Ngươi...... Ngươi dám để nàng đến, trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Tiên Chủ, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới ta...... A......"
Khuỷu tay Bách Nhẫn tông chủ chịu không nổi, hắn thở hổn hển ngã lên giường, khăn trải giường tràn ngập hơi thở thanh lãnh như trúc của tiên quân, hắn nắm chặt cánh tay Phượng Chiêu Minh, cả người run rẩy, thân hình cứng đờ dường như muốn ngừng thở. Mấy tức lúc sau, mới vừa rồi xụi lơ ở trên giường, hô hấp dồn dập.
Không biết qua bao lâu.
Phượng Chiêu Minh thu hồi lưỡi dao sắc bén trong tay, đem máu tươi trước mặt đặt vào Tinh Hạp.
Máu đối với tu sĩ cực kỳ quan trọng, cho dù chỉ là thiếu một chút máu, cũng có thể khiến tu sĩ suy yếu tới cực hạn.
Sau khi Bách Nhẫn bị Phượng Chiêu Minh lấy một chút máu tươi, đáng lẻ sẽ không chịu thương tổn bao nhiêu, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ tái nhợt, môi cũng không có tí sắc.
Bách Nhẫn tông chủ thở hổn hển, không hề để ý phải trị liệu vết thương trước ngực, hắn tự giễu mà cười cười, không nhịn xuống, mà vẫn mở miệng nói:
"Phượng Tiên Quân, bản tôn biết, ngươi lên giường cùng ta chỉ vì tinh huyết. Nhưng cũng không cần vừa mới dừng lại đã lập tức lấy máu đi? Phía sau của ta khiến cho ngươi đốt lửa, ngươi lại cho ta một dao trước ngực, thật sự là...... không hiểu phong tình."
Phượng Chiêu Minh cũng không mở miệng biện giải, hắn đem Tinh Hạp thu vào tay áo, chắp tay nói: "Tông chủ ở chỗ này nghỉ tạm, bổn quân có việc ra ngoài, đắc tội."
Nói xong, liền xoay người muốn rời đi.
"Chậm đã."
Bước chân Phượng Chiêu Minh khựng lại, nhưng không có quay đầu.
Bách Nhẫn tông chủ nhìn bóng dáng Phượng Chiêu Minh, dừng một chút, nói: "Hơn tháng nữa, Chính Dương Tiên Tông sẽ cử hành Diễn Võ đại hội. Bản tôn thân là tông chủ Bồ Nhạc tông, sẽ mang theo đệ tử đến tham gia."
Phượng Chiêu Minh gật đầu, nói: "Cung nghênh Bách Nhẫn tông chủ."
Bách Nhẫn tông chủ mỉm cười nói: "Đến lúc đó, có thể chuẩn bị một phòng gần phong của Phượng Tiên Quân, để bản tôn vào ở được không?"
Giờ phút này, trên Trấn Uế phong, Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng nhiều đệ tử nhập môn khác, đang đem khu rừng Trừ Phiền đào lên, rồi trồng lại Tịnh Tâm Tiễn trúc.
Bách Nhẫn tông chủ tự mình mang đến 500 cây Tịnh Tâm Tiễn trúc, để "hoá giải thiệt hại từ Trừ Phiền trúc gây ra".
Dù Thanh Phong, Minh Nguyệt cùng các đệ tử đều sử dụng tiên pháp, nhưng cũng tốn không ít công phu, mệt mỏi đến há miệng thở dốc.
Chờ mọi việc ổn thoải, Thanh Phong tiễn các đệ tử nhập môn rời phong, rồi đứng trên đỉnh núi nhìn quanh bốn phía.
Tịnh Tâm Tiễn trúc ẩm ướt, dưới ánh nắng chiếu rọi, có thể nhìn xuyên qua lá cây, hơn nữa những cây trúc này còn non khiến phong cảnh nhuộm một màu lục dạt dào.
Thanh Phong nói: "Minh Nguyệt, trước khi tiên quân và Bách Nhẫn tông chủ vào Nhương Tà Các nói chuyện với nhau, dặn dò hai ta không cần hầu hạ, nhưng ta cảm giác, vẫn nên ở ngoài điện chờ."
"Không tồi," Minh Nguyệt nói: "Trăm......"
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong liền giơ tay che miệng Minh Nguyệt lại.
Chờ ánh mắt Minh Nguyệt lộ ra ý đã hiểu rõ, hắn mới buông ra.
Lúc sau, một thần thức truyền đến.
Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Bách Nhẫn tông chủ tính cách kỳ quái, khi hắn còn là kiếm đồng, đã đối với Phượng Tiên Quân có sự chiếm hữu mãnh liệt, làm ra không ít chuyện vớ vẩn......"
Thanh Phong biểu tình trầm trọng, truyền âm lại: "Bách Nhẫn tông chủ tốt xấu cũng là chủ một tông, lần này đến bái phỏng, trên lưng còn mang theo thể diện của Bồ Nhạc tông. Hẳn sẽ không làm ra hành động đồi phong bại tục gì đâu."
Minh Nguyệt nói: "Tâm tư hắn kín đáo, đầu óc cũng linh hoạt, tu vi lại cao thâm, thực sự là anh tài hào kiệt. Chỉ là khi đề cập đến tình yêu, liền...... Ai."
Thanh Phong lo lắng nói: "Năm đó địa vị của Bách Nhẫn tông còn thấp, cần phải khắc chế. Nhưng mà hiện nay hắn đứng trên cao, vì mặt mũi tiên tông, chỉ sợ Phượng Tiên Quân...... không thể nghiêm khắc cự tuyệt."
"Đúng vậy," Minh Nguyệt nói: "Trong tình huống như vậy, dù tiên quân không cho hai ta vào hầu hạ, chúng ta cũng bên đứng ở ngoài cửa."
Thanh Phong gật đầu.
Thân thể hai người nhảy về trước, hóa thành hai đạo hư ảnh màu đỏ, nháy mắt tiêu tán trong không trung.
Cùng lúc đó, trong Nhương Tà Các.
Trước một bàn gỗ hình vuông, hai vị tu sĩ tướng mạo tuổi trẻ, nhưng linh áp cường hãn đang ngồi.
Trong đó một vị vận hồng bạch đại bào, khí chất uy nghiêm, rũ mắt xuống, không hề mở miệng nói chuyện.
Người đối diện, một thân trường bào màu xanh ngọc, vấn tóc cao sơ, anh tuấn bức người.
"Tính ra, đã hơn hai mươi năm rồi bản tôn chưa vào Nhương Tà Các này." Lam bào tu sĩ mở hai mắt, ' nhìn ' về phía Phượng Chiêu Minh.
Phượng Chiêu Minh không nói một lời, tay phải nhẹ đặt lên mặt bàn, liền có hai chén trà, xuất hiện trước mặt hai người.
Khoé miệng Bách Nhẫn tông chủ mỉm cười, tay trái xốc tay áo, tay phải đem chén trà giơ lên.
Từ trước đến nay thần thức của hắn không hề kiêng nể bất cứ điều gì, giờ phút này vậy mà lại thu liễm một ít, chỉ để xem xét chén trà trước mặt mình.
Sau đó Bách Nhẫn tông chủ cười nói: "Phượng Quân sao lại keo kiệt như thế, chỉ dùng nước trong chiêu đãi khách?"
Trong lời nói cũng không hề có ý buồn bực, nhưng Phượng Chiêu Minh vẫn giải thích nói: "Không phải là nước trong, mà là Thanh Lệ Thuỷ."
Trên Tuyệt Đỉnh phong, có một loại cây ăn quả gọi là Thanh Lệ.
Thanh Lệ trăm năm mới kết một quả, thân của loại cây này gồ ghề giống như vảy cá, nhưng vị của quả lại cực kỳ thơm ngọt, nếu vắt thành nước thì rất có ích cho tiên nhân.
Nhưng mà một quả Thanh Lệ, chỉ có thể thu được lượng nước bằng ngón cái, dù là vật trong tiên tông nhưng cũng khá hiếm thấy.
"Thì ra là Thanh Lệ Thuỷ," Bách Nhẫn tông chủ đem chén trà đưa đến, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nói: "Vì sao phải dùng vật này chiêu đãi bản tôn, mà không phải là tiên tửu? Chẳng lẽ, Phượng Quân cho rằng, bản tôn vẫn là giống lúc trước, chỉ là một kiếm đồng nho nhỏ muốn uống chút rượu đều phải bị sự quản giáo của ngươi sao."
Phượng Chiêu Minh cũng không kịch liệt biện giải, hắn nhẹ giọng nói: "Thanh Lệ Thuỷ hữu ích với tu sĩ mộc linh căn."
Bách Nhẫn tông chủ đương nhiên biết. Chỉ là lời này từ miệng Phượng Chiêu Minh nói ra, không thể nghi ngờ liền khiến mình càng thêm vui sướng.
Nhìn kỹ sẽ thấy, ngay cả chén trà lồi lõm trong tay hắn cũng là dùng vỏ của cây Thanh Lệ tạo thành, vì e sợ đồ gỗ hay đồ sứ đều sẽ che lấp đi hương vụ bất phàm của Thanh Lệ Thuỷ.
Bách Nhẫn tông chủ giơ chén trà lên, ngửa đầu uống một ngụm, hắn mở miệng nói:
"Chỉ cần là vật Phượng Quân đưa cho bản tôn, ngay cả độc dược đốt cháy cổ họng hay cắt từng khúc ruột, bản tôn đều uống."
Một đôi mắt vô thần, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Rõ ràng là một đôi mắt mù, nhưng Phượng Chiêu Minh lại nhìn thấy trong mắt người nọ chứa đựng một cảm xúc lộ liễu.
Bách Nhẫn tông chủ buông chén trà, chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Chiêu Minh, nói:
"Rốt cuộc...... Với bản tôn mà nói, có thể nhìn thấy tiên quân ngươi......"
Thanh âm ép đến trầm thấp khàn khàn, càng tăng thêm phần ái muội.
Bách Nhẫn tông chủ cong lưng, nâng cằm Phượng Chiêu Minh lên, nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần có thể nhìn thấy tiên quân ngươi diễm lệ như vậy, mê hoặc nhân tâm như vậy, dù có muốn bản tôn chịu thêm ít vạn tình kiếp bất phục, bản tôn đều cũng cam lòng."
Nói ra được lời này, thật sự là vớ vẩn đến cực điểm.
Phượng Chiêu Minh thân là thủ đồ của Chính Dương Tiên Tông Đông Côn Tiên chủ, lục căn thanh tịnh, vô tình vô dục. Sau khi trở thành tiên quân đứng đầu, cử chỉ chính phái, là gương mẫu của chính đạo.
Cái gì mà diễm lệ, cái gì mà mê hoặc nhân tâm?
Hai từ thốt ra khiến thế tục kinh hãi, khi nghe thấy đều phải cúi đầu che tai, nhưng Phượng Chiêu Minh vẫn bất động thanh sắc, cũng không hề mở miệng phản bác.
Đến hai tiểu tiên đồng đứng ngoài điện kia, cũng nhịn không được phát ra tiếng hít sâu vừa kinh hãi vừa giận dữ.
Tròng mắt Bách Nhẫn tông chủ liếc ra phía cửa nhưng rất nhanh lại chuyển đến gương mặt Phượng Chiêu Minh, hai ngón tay ái muội sờ soạng làn da của tiên quân, Bách Nhẫn tông chủ nói: "Thanh Phong, Minh Nguyệt đều ở ngoài cửa, có thể nghe được ngươi ta nói chuyện, không ảnh hưởng gì sao? Phượng Tiên Quân, ngươi cũng biết bản tôn......"
Phượng Chiêu Minh biểu tình bất biến, tay phải vung lên, liền có kết giới cách âm từ lòng bàn tay tay lan ra bên ngoài.
Trong phòng được bao phủ bởi một màn trong suốt, ngăn trở hết thảy âm thanh.
Khoé miệng Bách Nhẫn tông chủ gợi lên, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết bản tôn lần này đến đây là vì dục? Một ly Thanh Lệ Thuỷ, còn không đủ để bản tôn hao phí linh lục bằng lúc đi đến Chính Dương Tiên Tông."
"......"
Đối với vị tiên quân nhàm chán trước mặt, Bách Nhẫn tông chủ không những không cảm thấy không thú vị, ngược lại còn cực kỳ hứng thú. Hắn lấy một loại phong thái phóng đãng mà người ngoài không thể tin được một tông tông chủ có thể làm ra được tư thế như vậy, hắn vòng qua bên hông Phượng Chiêu Minh.
Tiến đến bên tai Phượng Chiêu Minh, thấp giọng thì thầm nói: "Bản tôn đến...... Là vì muốn đem chính mình...tự mình đưa lên giường tiên quân."
Phượng Chiêu Minh khép hai mắt lại, trong lòng thở dài.
"Bản tôn thương ngươi, không chỉ để cho ngươi ở phía trên làm ta, mà còn đưa tinh huyết của chính mình ra giúp ngươi lấy lòng Tiểu Tiên Chủ. Chuyện tốt như vậy, cũng chỉ có bản tôn mới làm được."
Nói xong, Bách Nhẫn tông chủ tiến đến, hôn lên hàng lông mày màu đỏ thắm của Phượng Chiêu Minh, tiếp tục nói: "Ngươi chiếm tiện nghi của bản tôn nhiều lần như vậy, thì không cần cứ nhíu mày, thể hiện bộ dạng không tình nguyện này đâu."
Lông mày là mạch điểm của Phượng Chiêu Minh.
Quanh thân tu sĩ chịu bảo hộ của linh khí nên rất cứng rắn, chỉ có mạch điểm là yếu ớt, có thể xem như đó chính là điểm trái mạng.
Cho dù là người thân, cũng không có ai giống như Bách Nhẫn tông chủ như vậy, chạm vào mạch điểm của hắn.
Hành động này không chỉ vô lễ mà còn đi quá giới hạn, bởi vì cho dù là bạn lữ, cũng không thể đem sinh tử ra đùa giỡn.
Nhưng mà động tác này Bách Nhẫn tông thực hiện rất lưu loát, không hề có điểm nào cho rằng không đúng, thậm chí hắn còn vươn đầu lưỡi, liếm láp.
Phượng Chiêu Minh mở hai mắt, sắc bén mà nhìn về phía Bách Nhẫn.
Bách Nhẫn tông chủ cười nói: "Nhưng nghĩ lại không thể để ngươi chiếm tiện nghi. Ngươi muốn tinh huyết của bản tôn thì cũng nên có điều kiện. Thí dụ như hành sự lần này, phải do bản tôn tự chọn."
"......"
"Nghe nói Tiểu Tiên Chủ thường xuyên đến Nhương Tà Các thỉnh giáo tiên quân, không biết là ở nơi nào?" Bách Nhẫn tông chủ nói: "Trong cơ thể Tiểu Tiên Chủ có xương cốt của Đông Côn Tiên chủ, thấy hắn, ngươi nhất định sẽ nhớ tới Đông Côn. Hừ. Bản tôn liền ở Nhương Tà Các giao hoan với ngươi, ngày sau khi ngươi ở đây dạy dỗ Tiểu Tiên Chủ, nói không chừng sẽ không còn nhớ tới hắn, mà là ta!"
Bách Nhẫn tông chủ trở mặt cực nhanh, lúc trước còn cười, lúc sau đã hừ lạnh, cảm xúc biến hóa thực mau, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng còn không quên khẳng định bản thân.
"Làm càn."
Phượng Chiêu Minh quát lớn một tiếng, tay phải như chớp, bắt lấy bả vai Bách Nhẫn tông chủ, đem hắn kéo xuống dưới thân.
Cả thân dựng lên, ghế gỗ phía sau bị đá ngã lăn ra, ầm ầm hai tiếng, nứt thành từng mảnh.
Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp phải đánh nhau.
Đúng lúc này, Bách Nhẫn tông chủ thở dài, khuôn mặt hòa hoãn đi nhiều.
Hắn nói: "...... Bản tôn trăm cay ngàn đắng đến Chính Dương Tiên Tông, không phải muốn cùng ngươi đánh nhau. Thôi, tính tình của ngươi là cái dạng gì, bản tôn đã sớm thấu rõ."
Nói xong, Bách Nhẫn tông chủ đi ra phía trước, yên lặng đem ghế gỗ phục hồi như cũ.
Sau đó, một tay dùng sức bắt lấy cổ áo Phượng Chiêu Minh, tay còn lại ôm lấy cổ tiên quân, giống như dây thừng quấn lên người hắn......
Từ khi tu vi tới giai đoạn hóa thần, sớm đã không còn phát hiện xúc cảm biến hoá, Bách Nhẫn đã quên, nóng rực là loại cảm giác như thế nào.
Nhưng mà lúc này ngực nam nhân phía sau như là lửa nóng vây lấy hắn, cơ hồ muốn đem hắn thiêu đốt, khiến cả người Bách Nhẫn tông chủ đều là mồ hôi.
Chân hắn co rút, ngón chân dùng sức dẫm lên khăn trải giường, mỗi một tấc trên người đều bị mồ hôi kàm ướt nhẹp, lông mi cũng bị dính ướt đến khó chịu.
"Ngươi...... Ngươi... đồ hỗn trướng này......"
Nơi bí mật phía sau của tôn chủ chưa được bôi trơn, đã bị Phượng Tiên Quân tiến vào thật sâu, suốt một khoảng thời gian dài không hề ngừng lại, Bách Nhẫn run rẩy chửi bậy: "Hỗn trướng...... Ngươi dám để Lung Ngọc tới đây...... Ngươi...... Ngươi dám để nàng đến, trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Tiên Chủ, ngươi chưa bao giờ nghĩ tới ta...... A......"
Khuỷu tay Bách Nhẫn tông chủ chịu không nổi, hắn thở hổn hển ngã lên giường, khăn trải giường tràn ngập hơi thở thanh lãnh như trúc của tiên quân, hắn nắm chặt cánh tay Phượng Chiêu Minh, cả người run rẩy, thân hình cứng đờ dường như muốn ngừng thở. Mấy tức lúc sau, mới vừa rồi xụi lơ ở trên giường, hô hấp dồn dập.
Không biết qua bao lâu.
Phượng Chiêu Minh thu hồi lưỡi dao sắc bén trong tay, đem máu tươi trước mặt đặt vào Tinh Hạp.
Máu đối với tu sĩ cực kỳ quan trọng, cho dù chỉ là thiếu một chút máu, cũng có thể khiến tu sĩ suy yếu tới cực hạn.
Sau khi Bách Nhẫn bị Phượng Chiêu Minh lấy một chút máu tươi, đáng lẻ sẽ không chịu thương tổn bao nhiêu, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ tái nhợt, môi cũng không có tí sắc.
Bách Nhẫn tông chủ thở hổn hển, không hề để ý phải trị liệu vết thương trước ngực, hắn tự giễu mà cười cười, không nhịn xuống, mà vẫn mở miệng nói:
"Phượng Tiên Quân, bản tôn biết, ngươi lên giường cùng ta chỉ vì tinh huyết. Nhưng cũng không cần vừa mới dừng lại đã lập tức lấy máu đi? Phía sau của ta khiến cho ngươi đốt lửa, ngươi lại cho ta một dao trước ngực, thật sự là...... không hiểu phong tình."
Phượng Chiêu Minh cũng không mở miệng biện giải, hắn đem Tinh Hạp thu vào tay áo, chắp tay nói: "Tông chủ ở chỗ này nghỉ tạm, bổn quân có việc ra ngoài, đắc tội."
Nói xong, liền xoay người muốn rời đi.
"Chậm đã."
Bước chân Phượng Chiêu Minh khựng lại, nhưng không có quay đầu.
Bách Nhẫn tông chủ nhìn bóng dáng Phượng Chiêu Minh, dừng một chút, nói: "Hơn tháng nữa, Chính Dương Tiên Tông sẽ cử hành Diễn Võ đại hội. Bản tôn thân là tông chủ Bồ Nhạc tông, sẽ mang theo đệ tử đến tham gia."
Phượng Chiêu Minh gật đầu, nói: "Cung nghênh Bách Nhẫn tông chủ."
Bách Nhẫn tông chủ mỉm cười nói: "Đến lúc đó, có thể chuẩn bị một phòng gần phong của Phượng Tiên Quân, để bản tôn vào ở được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất