Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 87

Trước Sau
Hai bàn tay Thiên Tình bắt chéo trước mặt, ý đồ muốn dùng lòng bàn tay ngăn cản chiêu thức đối phương.

Phượng Chiêu Minh thanh âm lạnh nhạt, nói: “Không được.”

Trong thực chiến, khi địch nhân ra quyền công kích, trên ngón tay thường xuyên theo vũ khí tiềm ẩn. Trong chiến đấu tay không, nên hạn chế tối đa việc tiếp xúc với tay chân của kẻ địch, điểm này Thiên Tình cũng biết.

Cho nên trong lòng bàn tay của hắn đã tụ hội linh lực, hình thành vách ngăn, dùng để phòng ngự.

Phượng Chiêu Minh gặp phải vách ngăn từ lòng bàn tay của Thiên Tình, lại vẫn nói ‘ không được ’.

Thiên Tình nói: “Có gì không được?”

Phượng Chiêu Minh không nói một lời, hữu quyền lập tức tấn công tới.

Chỉ thấy xung quanh ngón tay của người này nổi lên lửa đỏ cháy rực, chúng nhảy lên như nước sôi, mang theo nhiệt ý kinh người, che trời lấp đất, sến gần mặt Thiên Tình trước.

Giữa trán Thiên Tình có tiên thú Phục Long, trong đan điền còn có Viêm nhị hạc, hai hung thú này kết hợp, hình thành một loại thể chất đặc biệt, gọi là ‘ Thái Phục Khước Viêm ’.

Thái Phục Khước Viêm nóng rát kịch liệt, ngay cả ngọn lửa bùng cháy xung quanh quyền của Phượng Chiêu Minh quyền, cũng không thể làm bỏng da Thiên Tình, bởi vì độ nóng còn kém rất xa.

Chỉ là, khi quyền của Phượng Chiêu Minh chạm đến Thiên Tình, trong nháy mắt, tại nơi hai nguồn linh lực va chạm, bỗng nhiên "oanh" một tiếng, không khí xung quanh tạo thành làn sóng trong suốt.

Thân thể Thiên Tình không thể tự chủ mà lùi về phía sau đi, lưng hắn bị đập thật mạnh vào tảng đá, phía sau tảng đá lớn lập tức nứt ra, ầm ầm ầm, rất nhiều nảnh đá vụn thi nhau rơi xuống.

“Không đến cùng địch quân tiếp xúc.” Phượng Chiêu Minh cất bước đi tới, khi còn cách Thiên Tình đúng năm, thanh âm bình đạm nói.

Thiên Tình nhanh chóng từ trên mặt đất cố gắng đứng lên, hắn nhảy vài bước đến bên cạnh Phượng Chiêu Minh, hữu chưởng khép lại rồi duỗi thẳng ra, hình như tư thế như lưỡi dao, muốn tấn công vào cổ Phượng Chiêu Minh.

“Đừng chỉ tiến lên tấn công.”

Nói xong, tay Phượng Chiêu Minh phản kích.

Hắn tu tập chính là chiến ý tung hoành ngang dọc, khi tham gia thực chiến, vạn người không thể chống lại. Nhưng khi dạy dỗ Thiên Tình tác chiến, thân thủ cực kỳ linh hoạt, tránh né như du ngư.

Thiên Tình biểu tình ngưng đọng, hết sức chăm chú.

Hai người thân ảnh cực nhanh, nháy mắt, đã giao thủ được bốn chiêu.



Năm chiêu, sáu chiêu……

Ánh mắt Thiên Tình lộ ra cảm xúc vui sướng, không biết vì sao, hắn không còn tiến lên công kích, mà chỉ lui về sau hai bước, bảo trì một khoảng cách nhất định với Phượng Chiêu Minh, ngưng thần phòng bị.

Phượng Chiêu Minh trong lòng nhẹ giọng thở dài, lúc sau ánh mắt hiện tia ngoan lệ, cúi người về phía trước, đôi tay thủ quyết công kích, lập tức bắt lấy cánh tay Thiên Tình.

Thiên Tình trở tay hạ đòn, bất quá Phượng Chiêu Minh thân thể cứng rắn, chiêu này của Thiên Tình không chỉ không thể bức hắn buông ra, ngược lại còn khiến mình bị đau. Ngón tay Phượng Quân giống như thép gắt gao nắm lấy Thiên Tình, lại nói: “Không thể dễ dàng lui về phía sau tránh né.”

Giữa trán Thiên Tình có gân xanh bạo khởi, một bộ dáng phẫn nộ, nhưng rất nhanh, hắn liền bình tĩnh trở lại, nói:

“Đa tạ sư tôn dạy bảo.”

Vì thế Phượng Chiêu Minh buông ngón tay chế trụ hắn ra, dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đến đây.”

“Thiên Tình cáo lui.”

Thiên Tình chắp tay hành lễ, đột nhiên phất ống tay áo xoay người rời đi, khi bước ra Nhương Tà Các, Thiên Tình giận dữ rống lên một tiếng thật dài.

Trong phút chốc, đàn chim chấn kinh vội vã cất cánh chạy trốn, âm thanh lan khắp rừng trúc khiến chúng dao động, ào ào giống như sóng biển.

Phượng Chiêu Minh nhìn bóng dáng Thiên Tình, nói: “Thiên Tình, hơn tháng nữa đó là Diễn Võ hội, đến ngày bắt đầu, ngươi cần đến đây sớm nửa canh giờ tìm ta.”

Sau khi Thiên Tình phát tiết một phen, cũng không thèm nói chuyện, chỉ đưa lưng về phía Phượng Chiêu Minh gật đầu, cũng chẳng quay đầu lại mà tiếp tục đi về trước.

Phía sau, khuôn mặt Phượng Chiêu Minh bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc.

Thiên Tình đương nhiên không phải vô duyên vô cớ mà gào lên, sở dĩ hắn tức giận như thế, là vì kết quả trận đấu lần này của hắn và Phượng Chiêu không được như ý.

Mười năm trước, Thiên Tình leo lên Kình Thiên Chi Trụ, được Chính Dương Tiên Tông tìm về. Hắn là Tiểu tiên chủ, là tông chủ của Vọng Ta nhất tộc, địa vị cao thượng.

Nhưng mà có một việc, dù hắn ở địa vị cao, cũng không có cách nào giải quyết.

Đó chính là mười năm trước, khi hắn lên núi, đã bị một tu sĩ Nguyên Anh đánh trọng thương, khiến rất nhiều mảnh nhỏ thời gian trong đầu tan biến. Nếu muốn phục hồi lại như cũ, nhất định phải dùng tinh huyết chả Bách Nhẫn tông chủ Bồ Nhạc tông.

Nhưng Thiên Tình hiện nay chỉ mới đến Trúc Cơ, để máu của tu sĩ Hoá Thần dẫn vào tai nhiều lần, sẽ tạo thành thương tổn không thể lường trước cho Thiên Tình.

Bởi vậy Phượng Chiêu Minh từng nói với Thiên Tình, chỉ cần Thiên Tình tiếp được mười chiêu của mình, hắn mới có thể đem tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ rót vào tai Thiên Tình, giúp hắn chữa trị những mảnh nhỏ thời gian đó.

Mười chiêu nói thật đơn giản, tuy nhiên, Phượng Chiêu Minh được Chính Ngô Châu công nhận vì ‘ chiến lực đệ nhất nhân ’, Thiên Tình cùng hắn tranh đấu, cơ hội trụ được là rất nhỏ.



Mười năm nay, Thiên Tình không còn nhớ lại những ký ức đã mất nữa.

Chỉ nhớ rõ, trong gian phòng tối tăm, một đôi mắt to tròn, âm thanh ho đứt quãng, cùng cánh tay trắng nõn của đối phương.

…… Rốt cuộc là cái gì.

Rốt cuộc là đã quên ai!

Tai, cổ Thiên Tình hồng thành một mảnh, hắn cấp tốc đi ra ngoài. Sương Diệp, Sân Hoa biết tâm tình hắn không tốt, cũng chỉ có thể rũ mi, theo sau, không dám làm ra một tiếng nào.

Khi Lâm Tử Sơ cùng Bội Nhi nhìn thấy Thiên Tình, thì thấy được cảnh tượng như vậy.

Hắn vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt bực bội, nhíu mày đi trước, tản ra một loại khí tức ‘ không có việc gì chớ tới gần ’.

Thấy bộ dạng Thiên Tình như thế, Bội Nhi lập tức biết điều, không dám tiến lên.

Nhưng mà Lâm Tử Sơ nhìn thấy Thiên Tình, trong nháy mắt, liền nâng bước tiến lên, trong miệng nói:

“Thiên Tình……”

Bước chân Thiên Tình dừng lại, xoay đầu qua. Nhìn thấy Lâm Tử Sơ, vẻ mặt Thiên Tình rất khó xử, cứng đờ cười cười, nói: “Lâm Tử Sơ, sao ngươi lại ở đây, bệnh của ngươi đã khá rồi à?”

“Làm phiền Thiên Tình quan tâm,” Lâm Tử Sơ che lại yết hầu, sau khi ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay đã không còn trở ngại. Lần trước cùng ngươi uống rượu còn chưa tận hứng, có muốn ta mời lại một bữa không?”

Nghe tiếng ho của Lâm Tử Sơ, lòng Thiên Tình nao nao.

Trong lòng Bội Nhi kháng nghị muốn hô to, lấy tình trạng hiện giờ của Lâm Tử Sơ, phải nằm trên giường tịnh dưỡng nửa tháng cũng không khoa trương, cái gì mà ‘ đã không còn trở ngại ’? Cư nhiên còn muốn uống rượu mua vui? Vị sư huynh này, thật sự là muốn tình yêu đến không cần tính mạng a!

Nhưng mà Bội Nhi cũng không hoàn toàn lo lắng đến vậy. Dù sao thì khi Lâm Tử Sơ hôn mê Thiên Tình đã đến thăm y ba lần, khi đó thái độ lời nói có uyển chuyển nhưng cũng không hề thân mật lắm, hơn nữa lúc này tâm tình Thiên Tình không tốt, tám chín phần hẳn là do Diễn Võ đại hội, tâm trạng khẩn trương bực bội, sẽ không đáp ứng lời mời của Lâm Tử Sơ.

Trong lòng Bội Nhi lập tức nhắc đi nhắc lại ‘ mất công sư huynh ngày đêm tưởng niệm Thiên Tình, chỉ sợ ——’

Thiên Tình trầm tư một lát, hắn gật đầu, nói: “Cũng có thể.”

‘ chỉ sợ cảm tình của Tiểu Tiên Chủ đối với sư huynh tình cũng không phải tốt như vậy, chỉ là……’ Bội Nhi đang muốn nghĩ tiếp, bỗng nhiên nghe trả lời Thiên Tình, nhịn không được ‘ Hả ’ một tiếng.

(Phương: Đến đây mình phải chú ý 1 điểm, 10 năm qua Phượng Chiêu Minh không dùng máu của Bách Nhẫn tông chủ để chữa trị cho Thiên Tình, nhưng Lung Ngọc nói cứ cách vài tháng lại đến bái phỏng Bách Nhẫn, hông lẻ chỉ muốn ấy ấy ????????????????)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau