Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 96

Trước Sau
Trầm mặc một hồi lâu, Thiên Tình mới nói: "Không giống nhau, ai cũng không thể giống y."

Lâm Tử Sơ cũng không mong có được đáp án xác thực, bất luận đó là đáp án giả. Y cũng không tính toán để trong lòng.

Nhưng mà chính tai nghe Thiên Tình nói ra, Lâm Tử Sơ lại cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.

Bởi vì Thiên Tình không nhớ rõ, cho nên hắn không hề sai.

Chỉ là, Lâm Tử Sơ vẫn có một chút tịch mịch. Y thật sự rất muốn hôn môi Thiên Tình.

Màn đêm lạnh lẽo tàn khốc buông xuống Đống Sâm Hoang Nguyên.

Thiên Tình khép hai mắt, nằm nghiêng người, mặt hướng vào Lâm Tử Sơ, trong miệng nói: "Ngủ đi."

(Phương: Sao tui thấy ngủ đi mà hạnh phúc dữ nè ????, chắc do FA lâu quá)

Lâm Tử Sơ ' ừm ' một tiếng, lại nhìn khuôn mặt của Thiên Tình thật lâu, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôn sau, ánh nắng mông lung chiếu vào phòng. Thiên Tình gian nan mà mở hai mắt, dùng tay che trên trán, phát ra thanh âm oán giận.

Hắn đã quen với linh khí nồng đậm ở Chính Dương, cho dù là đi vào giấc ngủ khi cũng có thể hấp thụ linh khí. Bỗng nhiên đi vào nơi chim không thèm đẻ trứng này, khiến hắn cả người mệt mỏi, xương cốt giống như rỉ sắt nặng nề.

Thiên Tình chống tay từ trên giường ngồi dậy, giơ tay che lại cái trán.

Trên trán hắn có một điểm bạc hình tròn, mạch điểm được bao bọc bởi hay dây xích bạc giao nhau. Màu sắc của xích bạc và ngạch điểm giống nhau, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận ra.

Thiên Tình dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào mạch điểm, trên mặt thoáng hiện lên thần sắc nhẫn nhịn.

Không biết vì sao, sau khi đi vào Đống Sâm Hoang Nguyên, Phục Long giữa trán Thiên Tình liền bắt đầu xao động bất an.



Ngay từ đầu, Thiên Tình cũng không để trong lòng. Bởi vì xú long đáng giận đến cực điểm kia, không bao giờ chịu quản giáo, ngày thường luôn lộn xộn giãy giụa, chuyện này đã quá bình thường ròip.

May mà giữa trán Thiên Tình có xiềng xích làm từ cốt của Đông Côn Tiên chủ, mới có thể áp chế Phục Long, giúp Thiên Tình không bị đau đầu thường xuyên.

Chỉ là hôm nay, Phục Long xao động đạt kịch liệt hơn cả bình thường. Nếu ngày thường giãy giụa chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, thì giờ phút này lại chân chính giơ đao múa kiếm.

Một ngân long hùng vĩ, mở to đôi mắt tràn đầy tơ máu, lượn lờ trên trán Thiên Tình. Biểu tình nó vội vàng, ngửa mặt lên trời rống giận, răng nanh hoàn toàn lộ ra, dáng vẻ lo lắng của một con thú bị nhốt trong lồng.

Loại tâm tình vội vàng này, khiến Viêm nhị hạc trong đan điền Thiên Tình cảm nhận được, chúng nó đập cánh run rẩy, phát ra âm thanh bất mãn.

Lâm Tử Sơ thấy Thiên Tình đỡ trán, đứng dậy đi theo, hỏi: "Sao ngươi lại đau đầu rồi?"

Thiên Tình có lệ phát ra thanh âm hàm hồ, nhắm mắt bình tâm, miễn cưỡng áp chế Phục Long giữa trán.

Chỉ là cả người khó chịu, có một cơn tức giận trong lồng ngực muốn phát tiết, ngoài phòng bay tới mùi thơm của thức ăn nóng hổi.

Khuê Sơn hô: "Tiểu công gia, Lâm đ*o hữu, có thể ra ăn cơm rồi."

Lâm Tử Sơ hiện có tu vi Kim Đan, có thể tích cốc không cần ăn. Nhưng mà linh khí Đống Sâm Hoang Nguyên quá loãng, tu sĩ không thể không khai linh lực trong cơ thể, chỉ có thể ăn tạm vài thứ.

Khuê Sơn thái hai miếng thịt lớn, đặt ở trước mặt Thiên Lâm. Cầm lấy chén trà ngày hôm qua, rót nước vào.

Lần này không phải nước trà mà là màu trắng đục như sữa, tỏa ra mùi thơm tươi mát, không hề có vị tanh.

"Đây là thịt từ rừng thịt," Khuê Sơn đem chén trà đặt ở trước mặt hai người, giải thích nói: "Đây là mộc nhũ."

Thiên Tình nâng chung trà lên ngửi ngửi, dương mi, hỏi: "Đây là thịt gì? Còn sữa này là thế nào vậy?"

"thịt từ rừng thịt, mộc nhũ." Khuê Sơn nói: "Đống Sâm Hoang Nguyên quỷ dị kỳ lạ, một số cây có thể kết quả, một số cây lại có thể sinh thịt. Thịt này được hình thành từ cây trong rừng, khi gió lạnh thổi qua, khiến khối thịt này đong đưa, nên được gọi là thịt của rừng. Còn mộc nhũ, chính là chất lỏng chảy ra khi đốn hạ những cây sinh thịt, hương vị cực kỳ thanh ngọt."



"Qủa thật là chưa từng nghe nói qua." Thiên Tình uống một ngụm, chỉ cảm thấy mộc nhũ mùi hương ngọt dịu, vị nồng đậm. Rõ ràng đã uống xuống bụng, nhưng dường như vẫn còn đọng lại trong cổ họng hoạt động. Hắn thầm khen một tiếng, cười nói: "Một chuyến đi xa này, quả thực không có tới sai nơi. Thịt từ rừng, ha ha, hôm qua mới nhìn thấy hành thi, hôm nay lại được thịt, đúng là hợp hoàn cảnh."

Nói xong, lại xé một miếng thịt nếm thử. Dư vị thật thanh đạm, không có mùi tanh, thịt chất tinh tế giống như mì.

Khuê Sơn nghe Thiên Tình nhắc đến ' hành thi ', gật đầu, nói: "Liền cùng hai người nói về hành thi đi."

Lâm Tử Sơ đang cầm chén trà lẳng lặng uống, nghe xong lời này, chậm rãi đặt chén trà xuống.

"Việc này nói ra thì rất dài, phải kể từ đâu thì được đây? Đúng rồi, từ chỗ này đi." Khuê Sơn nói: "Tiểu công gia, Lâm đ*o hữu, đêm qua ta bảo hai người ban đêm không được ra ngoài, có biết tại sao không? Bởi vì ban đêm ở Đống Sâm Hoang Nguyên này, có một loại dã thú kỳ dị hay xuất hiện về đêm. Con thú này nguy hiểm quỷ dị. Chưa có ai thấy qua mặt thật của nó, bởi vì nó ẩn mình rất giỏi. Cho dù là tu sĩ Kim Đan bị nó tiếp cận, cũng không có cách nào phát hiện ra khí tức của nó."

"Ha?" Thiên Tình nói: "Còn có thuật kỳ diệu như vậy sao, Chính Dương Tiên Tông cũng có không ít pháp thuật ẩn thân. Nhưng không biết con thú này cùng việc không thể ra ngoài vào ban đêm có quan hệ gì?"

"Mấu chốt chính là ở chỗ này, trên người dã thú này mang theo một đồ vật đặc biệt. Một khi tu sĩ đụng vào, chỉ cần quá ba ngày, liền sẽ giống như ' hành thi 'hôm qua, nổ tan xác mà chết. Hành thi sau khi tự bạo, tỏa ra ra khí vị hấp dẫn loại dã thú này. Cho nên tu sĩ ở Đống Sâm Hoang Nguyên nhìn thấy hành thi, tránh còn không kịp."

"Thì ra là thế."

"Con thú này quá tà môn, nếu gặp thì chết không cần bàn. May mà nó tính hàn sợ nhiệt, chỉ cần nửa đêm không ra ngoài thì không sao cả." Khuê Sơn cảm thán nói: "Thông tin về loại dã thú này quá ít. Trước mắt chỉ biết tính cách nó thô bạo, sành sỏi về ngọc thạch. Tại Đống Sâm Hoang Nguyên, được xem như đệ nhất hung thú. Chỉ là Đống Sâm Hoang Nguyên có ít tu sĩ, nên nhiều người cũng chẳng biết về con thú này bao nhiêu, e rằng......"

Thiên Tình vốn dĩ không chút để ý bưng chén trà, nghe Khuê Sơn nói chuyện.

Nhưng sau khi hắn nghe được một câu kia, cả người chấn động, nước trong chén bị khuấy động.

"Cái gì?" Thiên Tình sửng sốt một chút, mở miệng kinh ngạc hỏi, "Khuê huynh, ngươi vừa nói cái gì?"

Khuê Sơn kiên nhẫn nói: "Ta nói, e rằng con yêu thú này cũng sẽ được xếp vào danh sách các hung thú."

"Không phải," Thiên Tình thình lình đứng thẳng người lên, khuôn mặt hắn bỗng nhiên đỏ bừng, ngẩn người hỏi:

"...... Sành sỏi ngọc thạch, là có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau