Chương 14: Bị hủy dung mắt mù tông chủ
Toàn bộ người của Thanh Lưu Tông đều chết sạch, nhưng Anh Chiêu cảm thấy bọ chúng đáng chết. Nếu không phải cậu chỉ có thể bất lực đứng ở một bên nhìn, cậu hận không thể chém đầu bọn chúng xuống ngay từ đầu rồi.
Khó trách, khó trách không được lúc ở Phiêu Miểu Các, Văn Nhân Minh vẫn luôn lẻ loi một mình, nói phân phó đệ tử của Thanh Lưu Tông ở lại dưới núi.
Anh Chiêu lúc đó còn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao bên người Văn Nhân Minh đến một người hầu hạ cũng không có? Nguyên lai toàn bộ Thanh Lưu Tông chỉ còn một mình Văn Nhân Minh sóng sót.
Mà hôn ước của Nguyên Chủ là do lúc Văn Nhân Minh được sinh ra mà định thành, phụ mẫu Anh Vân Bình đều qua đời, những năm này đều không còn lui tới Thanh Lưu Tông.
Thanh Lưu Tông nhiều năm trước mặc dù có chút danh vọng, nhưng vẫn luôn sống ẩn dật, cũng khó trách người ngoài không phát hiện Thanh Lưu Tông xảy ra biến hoá.
Nếu so sánh những kẻ ở Thanh Lưu Tông, những việc Văn Nhân Minh làm không được tính là tàn nhẫn. Hắn từ nhỏ đến lớn đều phải chịu tội, những tra tấn ngày qua ngày cùng ức hiếp không phải người thường có thể chịu được.
Nhưng ngay từ đầu khi phải chịu kinh nhục từ đệ tử Thanh Lưu tông, trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng.
Hắn luôn chờ đợi, hi vọng Văn Nhân Lan có thể cho hắn một chút tình phụ tử. Hắn nguyện ý không kháng cự để những đệ tử kia áp giải hắn vào hình thất, nhận hết hình phạt cùng khổ sở, chỉ muốn Văn Nhân Lan có thể cho hắn đáp án cuối cùng.
Nếu Văn Nhân Lan lúc nhìn thấy thương thế của hắn tỏ ra một chút quan tâm, Văn Nhân Minh cũng đến mức tuyệt tình như vậy. Cho nên những kẻ Thanh Lưu Tông là tự mình nuối dưỡng ra một ác ma.
Những kịch bản mà Anh Chiêu biết được cùng với những gì cậu chứng kiến hoàn toàn khác biệt. Mặc dù cậu không thể chắc chắn những việc này là do Thiên Đạo gây khó dễ.
Nhưng mọi cảnh tượng đều nằm ngoài suy nghĩ của cậu. Điều cậu không ngờ tới nhất chính là không hề có « Thanh Nguyên Quyết » ngay từ đầu, vật Thanh Lưu Tông nắm giữ lại là « Diệt Nguyên Quyết ».
Vậy Văn Nhân Minh hiện tại đang tu ma?. Nhưng Anh Chiêu cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, tu chính đạo hay ma đạo thì khác gì nhau?
Trong lòng chỉ có một mình người kia, bất luận xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không bỏ rơi hắn.
Anh Chiêu đột nhiên nghe được Tiểu Bạch ở trong thức hải vội vàng nói.
" Ký chủ, những thứ ngài nhìn thấy chính là ký ức của Văn Nhân Minh, nhưng đây chỉ là những thứ bên ngoài thức hải, tuy có thể dùng nó để biết một phần tâm ma nhưng muốn trợ giúp Văn Nhân Minh, chúng ta cần phải tiến vào sâu hơn trong thức hải. Ký chủ, lúc đó thần hồn của ngài có thể chạm vào Văn Nhan Minh, có thể chỉ đường cho hắn. Nhưng ngài phải nhớ kỹ, bên sâu trong thức hải rất nguy hiểm. Ngài nhất định phải hành sự cẩn thận, nếu bị bài xích là chuyện nhẹ. Tiểu Bạch lo chấp niệm của hắn quá lớn có thể sẽ khiến ngài bị thương, thậm chí vĩnh viễn giam cầm ngài ở trong đó."
Anh Chiêu nghe vậy nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng cũng không thèm để ý nguy hiểm. Chứng kiến những ảo cảnh vừa rồi, Anh Chiêu hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa Văn Nhân Minh ra bên ngoài.
Cậu mới biết được nguyên lai đối phương đã từng chịu nhiều đau khổ, vĩnh viễn tự chôn giấu trong lòng không cách nào xoá đi.
Anh Chiêu tin tưởng, cậu có thời gian cả đời để đi an ủi đối phương, cưng chiều đối phương. Anh Chiêu hiện tại hận không thể đem tất cả hạnh phúc trên thế giới mang đến trước mặt Văn Nhân Minh.
Tiểu Bạch thấy Anh Chiêu đã chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu tiếp tục truyền năng lượng hệ thống, nghĩ biện pháp đem thần hồn Anh Chiêu đưa vào sâu bên trong thức hải Văn Nhân Minh.
Trải qua không lâu Anh Chiêu lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là một vùng tăm tối. Xung quanh bốn phía chỉ có một mảnh hư vô, Anh Chiêu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chỗ sâu nhất trong thức hải Văn Nhân Minh.
Ảm đạm, không có một tia sáng, không khí tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Cậu ở trong mảnh hắc ám hư vô này tiếp tục tiến về phía trước, qua hồi lâu, mới nghe được vài tiếng tích tích thùng thùng vang lên.
Anh Chiêu vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng vang, nhìn thấy nơi hoang vu phía xa đang có một người ngồi xổm xuống. Anh Chiêu đi đến gần, phát hiện người kia chính là Văn Nhân Minh hồi nhỏ.
Hắn ngồi xổm ở một góc, hai tay ôm lấy đầu gối mình, hai mắt vô thần nhìn chăm chú về phía trước. Cô độc lại bất lực, đem mình giấu trong một góc, phòng bị, bảo vệ lấy bản thân.
Trước mặt hắn có một cái vũng nước nhỏ, khóe mắt Văn Nhân Minh chảy ra từng giọt máu, một giọt một giọt nhỏ xuống vũng nước. Ở xung quanh trống trải hoang vu nghe được tiếng vang này phá lệ quỷ dị.
Đối mặt bộ dáng Văn Nhân Minh như thế, Anh Chiêu dâng lên một trận đau lòng, cậu chậm rãi tới gần Tiểu Văn Nhân Minh, thử gọi một tiếng:
"Văn Nhân Minh, ngươi có thể nghe được âm thanh của ta không?"
Tiểu Văn Nhân Minh mặc dù vẫn như cũ ngồi xổm trong góc không nói lời nào, nhưng hắn có chút nắm chặt bàn tay hơn, cố gắng không quay mặt về phía Anh Chiêu.
Đối phương có thể nghe được thanh âm của mình sao? Anh Chiêu có chút vui vẻ, thế là cậu ngồi xổm bên cạnh Văn Nhân Minh, nhẹ giọng nói ra:
" Văn Nhân, ngươi ở đây làm cái gì? Suy nghĩ cái gì?"
Tiểu Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu hỏi, có chút nghiêng đầu mặt ngó về phía Anh Chiêu. Chần chờ một chút, mới nhẹ giọng kêu:
" Vân Bình?"
Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh gọi tên sững sờ một chút. Xem ra, mặc dù Văn Nhân Minh hiện tại có dáng vẻ nhỏ bé, nhưng là đây chẳng qua là một ngoại hình trong thức hải mà thôi.
Người trước mắt đại diện cho Văn Nhân Minh ở hiện tại. Cho nên vẻ bề ngòai này, là đại diện cho nội tâm hắn mong manh yếu đuối sao? Còn có những giọt nước mắt bằng máu nhìn mà sợ hãi.
Anh Chiêu có chút không dám nghĩ nhiều, cậu hít sâu một hơi, tiến đến bên cạnh Văn Nhân Minh, ôn nhu nói:
" Văn Nhân, không cần lại ở đây! Trở về đi, ta rất lo lắng cho huynh, huynh biết không?"
Tiểu Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói, người hơi lung lay, nhẹ giọng mà chậm rãi nói lại.
" Ngươi, lo lắng cho ta..."
" Ừm!"
Anh Chiêu nghe vậy lập tức dùng sức gật đầu. Nhưng ai biết một giây sau, trên mặt Tiểu Văn Nhân Minh xuất hiện biểu tình dữ tợn. Hắn quay đầu, quát Anh Chiêu:
" Lừa đảo, ngươi vẫn luôn lừa ta".
Văn Nhân Minh ngay trước mắt Anh Chiêu nháy mắt lớn lên, trở về dáng vẻ trưởng thành vốn có, xung quanh hắn bao trùm ngọn khói đen.
Sắc mặt Văn Nhân Minh giờ phút này tái nhợt bất thường, bờ môi cũng có chút tím xanh. Hai mắt đỏ ngầu rướm máu, vậy mà hắn lại ở trước mặt Anh Chiêu biến về bộ dáng voins có của ma tu.
Hai tay hắn duỗi ra, nháy mắt giữ chặt bả vai Anh Chiêu, ngữ khí không còn ôn hoà như lúc trước. Làm cho người khác cảm thấy u ám lạnh lẽo, nhìn Anh Chiêu lớn tiếng nói:
" Bọn chúng đều khinh nhục ta, căm hận ta! Hiện tại ngay cả ngươi cũng đang gạt ta! Ngươi căn bản cũng không muốn gả cho ta, ngươi chỉ là muốn đạt được « Thanh Nguyên Quyết », đừng tưởng rằng ta không biết ngươi cùng sư huynh của ngươi bên trong có quan hệ như thế nào! Ai sẽ thích ta? Ai sẽ thích một kẻ mắt mù hủy dung!"
Văn Nhân Minh dùng phần lớn sức lực, tiếp xúc giữa thần hồn qua lại, sức lực so với tiếp xúc thể xác phóng đại hơn rất nhiều lần. Anh Chiêu cảm thấy cánh tay của mình sắp bị đối phương bóp nát, nhưng cậu vẫn như cũ mấp môi, không nói một lời nhìn Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh thấy Anh Chiêu cứ như vậy nhìn mình, hung dữ nói:
" Anh Vân Bình, ngươi muốn lấy được thứ mình muốn liền trốn thoát khỏi ta, căn bản không có khả năng! Ta cho ngươi biết, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!"
Nói xong Văn Nhân Minh liền cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên bờ môi Anh Chiêu, dùng sức gặm cắn đôi môi đỏ tươi của Anh Chiêu. Cánh tay của hắn ôm thật chặt eo Anh Chiêu, như muốn đem eo Anh Chiêu ôm đứt.
Lúc Anh Chiêu bị Văn Nhân Minh hôn lên, bất ngờ trừng lớn hai mắt, cậu thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại đột nhiên phát triển thành hướng này.
Có điều bị người mình yêu thương ôm vào trong ngực hôn, dường như cũng không phải chuyện gì đặc biệt khó chịu. Đương nhiên là Anh Chiêu vẫn luôn thập phần thích thân cận cùng Văn Nhân Minh.
Đối phương dùng sức ôm như vậy làm cậu khá khó chịu, nhưng trong lòng cậu cũng hết sức rõ ràng, giờ khắc này, cậu tuyệt đối không thể phản kháng lại.
Thế là Anh Chiêu thuận theo nhắm hai mắt lại, tận lực phối hợp cùng Văn Nhân Minh. Văn Nhân Minh trên thực tế cũng không hiểu được chân chính hôn là phải làm như thế nào, lúc trước hắn cùng Anh Chiêu cũng chỉ là cánh môi chạm nhau mà thôi.
(? Ủa v là mấy chương trước hôn hôn bên ngoài chứ kh hôn sâu à)
Giờ khắc này, hắn ôm lấy Anh Chiêu, nhưng trong lòng thì phát ra một cảm xúc tàn nhẫn mạnh mẽ, liều mạng muốn có được càng nhiều. Mà trong thức hải, hai thần hồn gặp nhau hôn nhau lúc bình thường có khác biệt rất lớn.
Giác quan bị kích thích phóng đại vô số lần khiến Anh Chiêu cảm thấy giác hôn quá mức mãnh liệt, đầu óc của cậu lại bắt đầu có chút hỗn độn, thậm chí thở không nổi.
Nhịn không được hừ một tiếng, khiến người đang ôm cậu càng thêm kích động. Văn Nhân Minh vốn cho rằng người trong ngực sẽ kháng cự, sẽ không muốn mình hôn môi.
Trong đầu luôn có một âm thanh một mực nói, Vân Bình không yêu mình, lần trước hôn nhau chỉ là muốn lừa gạt cùng dụ dỗ mình thôi.
Nhưng khi hắn hôn xuống, không ngờ rằng người trong ngực lại thuận theo, thậm chí không có một tí phản kháng.
Hồi lâu sau, Văn Nhân Minh mới ngẩng đầu. Bởi vì đang ở trong thức hải, cho nên không còn tồn tại việc bị mù, hắn có thể nhìn dáng vẻ thật của Anh Chiêu.
Không nghĩ tới, vừa mới ngẩng đầu, Văn Nhân Minh liền bị cảnh tượng trước mắt làm cả người ngây ngốc. Giờ phút này, người trong lòng hắn hơi thở hổn hển, trên mặt còn hiện ra ửng hồng, trong mắt phảng phất có một vũng xuân thủy.
Môi của đối phương bị mình gặm nuốt đến sưng đỏ không chịu nổi, cảnh tượng này lại diễm lệ đến không tưởng, Văn Nhân Minh hô hấp nặng hơn. Hắn mạnh mẽ trên môi Anh Chiêu mút hai cái, ghé vào lỗ tai cậu lạnh giọng nói.
" Ngươi không phản kháng ta sao? Ngươi không phải chán ghét ta sao?"
Anh Chiêu thở dốc một chút, dùng sức trừng mắt, đáy mắt mới thanh tỉnh một chút. Sau đó vươn cánh tay, ôm lấy cổ Văn Nhân Minh, có chút ủy khuất nói:
" Đệ lúc nào nói những lời này, những lời này tất cả đều là tự huynh nói!"
Anh Chiêu phồng má lên, mạnh mẽ trừng Văn Nhân Minh một chút, nhưng mà kiểu giận dữ này ở trong mắt Văn Nhân Minh chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng*.
_____
Tác giả có lời muốn nói: chương sau tiếp tục phát cơm choá~~
_____
* Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Khó trách, khó trách không được lúc ở Phiêu Miểu Các, Văn Nhân Minh vẫn luôn lẻ loi một mình, nói phân phó đệ tử của Thanh Lưu Tông ở lại dưới núi.
Anh Chiêu lúc đó còn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao bên người Văn Nhân Minh đến một người hầu hạ cũng không có? Nguyên lai toàn bộ Thanh Lưu Tông chỉ còn một mình Văn Nhân Minh sóng sót.
Mà hôn ước của Nguyên Chủ là do lúc Văn Nhân Minh được sinh ra mà định thành, phụ mẫu Anh Vân Bình đều qua đời, những năm này đều không còn lui tới Thanh Lưu Tông.
Thanh Lưu Tông nhiều năm trước mặc dù có chút danh vọng, nhưng vẫn luôn sống ẩn dật, cũng khó trách người ngoài không phát hiện Thanh Lưu Tông xảy ra biến hoá.
Nếu so sánh những kẻ ở Thanh Lưu Tông, những việc Văn Nhân Minh làm không được tính là tàn nhẫn. Hắn từ nhỏ đến lớn đều phải chịu tội, những tra tấn ngày qua ngày cùng ức hiếp không phải người thường có thể chịu được.
Nhưng ngay từ đầu khi phải chịu kinh nhục từ đệ tử Thanh Lưu tông, trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng.
Hắn luôn chờ đợi, hi vọng Văn Nhân Lan có thể cho hắn một chút tình phụ tử. Hắn nguyện ý không kháng cự để những đệ tử kia áp giải hắn vào hình thất, nhận hết hình phạt cùng khổ sở, chỉ muốn Văn Nhân Lan có thể cho hắn đáp án cuối cùng.
Nếu Văn Nhân Lan lúc nhìn thấy thương thế của hắn tỏ ra một chút quan tâm, Văn Nhân Minh cũng đến mức tuyệt tình như vậy. Cho nên những kẻ Thanh Lưu Tông là tự mình nuối dưỡng ra một ác ma.
Những kịch bản mà Anh Chiêu biết được cùng với những gì cậu chứng kiến hoàn toàn khác biệt. Mặc dù cậu không thể chắc chắn những việc này là do Thiên Đạo gây khó dễ.
Nhưng mọi cảnh tượng đều nằm ngoài suy nghĩ của cậu. Điều cậu không ngờ tới nhất chính là không hề có « Thanh Nguyên Quyết » ngay từ đầu, vật Thanh Lưu Tông nắm giữ lại là « Diệt Nguyên Quyết ».
Vậy Văn Nhân Minh hiện tại đang tu ma?. Nhưng Anh Chiêu cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, tu chính đạo hay ma đạo thì khác gì nhau?
Trong lòng chỉ có một mình người kia, bất luận xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không bỏ rơi hắn.
Anh Chiêu đột nhiên nghe được Tiểu Bạch ở trong thức hải vội vàng nói.
" Ký chủ, những thứ ngài nhìn thấy chính là ký ức của Văn Nhân Minh, nhưng đây chỉ là những thứ bên ngoài thức hải, tuy có thể dùng nó để biết một phần tâm ma nhưng muốn trợ giúp Văn Nhân Minh, chúng ta cần phải tiến vào sâu hơn trong thức hải. Ký chủ, lúc đó thần hồn của ngài có thể chạm vào Văn Nhan Minh, có thể chỉ đường cho hắn. Nhưng ngài phải nhớ kỹ, bên sâu trong thức hải rất nguy hiểm. Ngài nhất định phải hành sự cẩn thận, nếu bị bài xích là chuyện nhẹ. Tiểu Bạch lo chấp niệm của hắn quá lớn có thể sẽ khiến ngài bị thương, thậm chí vĩnh viễn giam cầm ngài ở trong đó."
Anh Chiêu nghe vậy nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng cũng không thèm để ý nguy hiểm. Chứng kiến những ảo cảnh vừa rồi, Anh Chiêu hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa Văn Nhân Minh ra bên ngoài.
Cậu mới biết được nguyên lai đối phương đã từng chịu nhiều đau khổ, vĩnh viễn tự chôn giấu trong lòng không cách nào xoá đi.
Anh Chiêu tin tưởng, cậu có thời gian cả đời để đi an ủi đối phương, cưng chiều đối phương. Anh Chiêu hiện tại hận không thể đem tất cả hạnh phúc trên thế giới mang đến trước mặt Văn Nhân Minh.
Tiểu Bạch thấy Anh Chiêu đã chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu tiếp tục truyền năng lượng hệ thống, nghĩ biện pháp đem thần hồn Anh Chiêu đưa vào sâu bên trong thức hải Văn Nhân Minh.
Trải qua không lâu Anh Chiêu lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là một vùng tăm tối. Xung quanh bốn phía chỉ có một mảnh hư vô, Anh Chiêu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chỗ sâu nhất trong thức hải Văn Nhân Minh.
Ảm đạm, không có một tia sáng, không khí tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
Cậu ở trong mảnh hắc ám hư vô này tiếp tục tiến về phía trước, qua hồi lâu, mới nghe được vài tiếng tích tích thùng thùng vang lên.
Anh Chiêu vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng vang, nhìn thấy nơi hoang vu phía xa đang có một người ngồi xổm xuống. Anh Chiêu đi đến gần, phát hiện người kia chính là Văn Nhân Minh hồi nhỏ.
Hắn ngồi xổm ở một góc, hai tay ôm lấy đầu gối mình, hai mắt vô thần nhìn chăm chú về phía trước. Cô độc lại bất lực, đem mình giấu trong một góc, phòng bị, bảo vệ lấy bản thân.
Trước mặt hắn có một cái vũng nước nhỏ, khóe mắt Văn Nhân Minh chảy ra từng giọt máu, một giọt một giọt nhỏ xuống vũng nước. Ở xung quanh trống trải hoang vu nghe được tiếng vang này phá lệ quỷ dị.
Đối mặt bộ dáng Văn Nhân Minh như thế, Anh Chiêu dâng lên một trận đau lòng, cậu chậm rãi tới gần Tiểu Văn Nhân Minh, thử gọi một tiếng:
"Văn Nhân Minh, ngươi có thể nghe được âm thanh của ta không?"
Tiểu Văn Nhân Minh mặc dù vẫn như cũ ngồi xổm trong góc không nói lời nào, nhưng hắn có chút nắm chặt bàn tay hơn, cố gắng không quay mặt về phía Anh Chiêu.
Đối phương có thể nghe được thanh âm của mình sao? Anh Chiêu có chút vui vẻ, thế là cậu ngồi xổm bên cạnh Văn Nhân Minh, nhẹ giọng nói ra:
" Văn Nhân, ngươi ở đây làm cái gì? Suy nghĩ cái gì?"
Tiểu Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu hỏi, có chút nghiêng đầu mặt ngó về phía Anh Chiêu. Chần chờ một chút, mới nhẹ giọng kêu:
" Vân Bình?"
Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh gọi tên sững sờ một chút. Xem ra, mặc dù Văn Nhân Minh hiện tại có dáng vẻ nhỏ bé, nhưng là đây chẳng qua là một ngoại hình trong thức hải mà thôi.
Người trước mắt đại diện cho Văn Nhân Minh ở hiện tại. Cho nên vẻ bề ngòai này, là đại diện cho nội tâm hắn mong manh yếu đuối sao? Còn có những giọt nước mắt bằng máu nhìn mà sợ hãi.
Anh Chiêu có chút không dám nghĩ nhiều, cậu hít sâu một hơi, tiến đến bên cạnh Văn Nhân Minh, ôn nhu nói:
" Văn Nhân, không cần lại ở đây! Trở về đi, ta rất lo lắng cho huynh, huynh biết không?"
Tiểu Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói, người hơi lung lay, nhẹ giọng mà chậm rãi nói lại.
" Ngươi, lo lắng cho ta..."
" Ừm!"
Anh Chiêu nghe vậy lập tức dùng sức gật đầu. Nhưng ai biết một giây sau, trên mặt Tiểu Văn Nhân Minh xuất hiện biểu tình dữ tợn. Hắn quay đầu, quát Anh Chiêu:
" Lừa đảo, ngươi vẫn luôn lừa ta".
Văn Nhân Minh ngay trước mắt Anh Chiêu nháy mắt lớn lên, trở về dáng vẻ trưởng thành vốn có, xung quanh hắn bao trùm ngọn khói đen.
Sắc mặt Văn Nhân Minh giờ phút này tái nhợt bất thường, bờ môi cũng có chút tím xanh. Hai mắt đỏ ngầu rướm máu, vậy mà hắn lại ở trước mặt Anh Chiêu biến về bộ dáng voins có của ma tu.
Hai tay hắn duỗi ra, nháy mắt giữ chặt bả vai Anh Chiêu, ngữ khí không còn ôn hoà như lúc trước. Làm cho người khác cảm thấy u ám lạnh lẽo, nhìn Anh Chiêu lớn tiếng nói:
" Bọn chúng đều khinh nhục ta, căm hận ta! Hiện tại ngay cả ngươi cũng đang gạt ta! Ngươi căn bản cũng không muốn gả cho ta, ngươi chỉ là muốn đạt được « Thanh Nguyên Quyết », đừng tưởng rằng ta không biết ngươi cùng sư huynh của ngươi bên trong có quan hệ như thế nào! Ai sẽ thích ta? Ai sẽ thích một kẻ mắt mù hủy dung!"
Văn Nhân Minh dùng phần lớn sức lực, tiếp xúc giữa thần hồn qua lại, sức lực so với tiếp xúc thể xác phóng đại hơn rất nhiều lần. Anh Chiêu cảm thấy cánh tay của mình sắp bị đối phương bóp nát, nhưng cậu vẫn như cũ mấp môi, không nói một lời nhìn Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh thấy Anh Chiêu cứ như vậy nhìn mình, hung dữ nói:
" Anh Vân Bình, ngươi muốn lấy được thứ mình muốn liền trốn thoát khỏi ta, căn bản không có khả năng! Ta cho ngươi biết, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!"
Nói xong Văn Nhân Minh liền cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên bờ môi Anh Chiêu, dùng sức gặm cắn đôi môi đỏ tươi của Anh Chiêu. Cánh tay của hắn ôm thật chặt eo Anh Chiêu, như muốn đem eo Anh Chiêu ôm đứt.
Lúc Anh Chiêu bị Văn Nhân Minh hôn lên, bất ngờ trừng lớn hai mắt, cậu thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại đột nhiên phát triển thành hướng này.
Có điều bị người mình yêu thương ôm vào trong ngực hôn, dường như cũng không phải chuyện gì đặc biệt khó chịu. Đương nhiên là Anh Chiêu vẫn luôn thập phần thích thân cận cùng Văn Nhân Minh.
Đối phương dùng sức ôm như vậy làm cậu khá khó chịu, nhưng trong lòng cậu cũng hết sức rõ ràng, giờ khắc này, cậu tuyệt đối không thể phản kháng lại.
Thế là Anh Chiêu thuận theo nhắm hai mắt lại, tận lực phối hợp cùng Văn Nhân Minh. Văn Nhân Minh trên thực tế cũng không hiểu được chân chính hôn là phải làm như thế nào, lúc trước hắn cùng Anh Chiêu cũng chỉ là cánh môi chạm nhau mà thôi.
(? Ủa v là mấy chương trước hôn hôn bên ngoài chứ kh hôn sâu à)
Giờ khắc này, hắn ôm lấy Anh Chiêu, nhưng trong lòng thì phát ra một cảm xúc tàn nhẫn mạnh mẽ, liều mạng muốn có được càng nhiều. Mà trong thức hải, hai thần hồn gặp nhau hôn nhau lúc bình thường có khác biệt rất lớn.
Giác quan bị kích thích phóng đại vô số lần khiến Anh Chiêu cảm thấy giác hôn quá mức mãnh liệt, đầu óc của cậu lại bắt đầu có chút hỗn độn, thậm chí thở không nổi.
Nhịn không được hừ một tiếng, khiến người đang ôm cậu càng thêm kích động. Văn Nhân Minh vốn cho rằng người trong ngực sẽ kháng cự, sẽ không muốn mình hôn môi.
Trong đầu luôn có một âm thanh một mực nói, Vân Bình không yêu mình, lần trước hôn nhau chỉ là muốn lừa gạt cùng dụ dỗ mình thôi.
Nhưng khi hắn hôn xuống, không ngờ rằng người trong ngực lại thuận theo, thậm chí không có một tí phản kháng.
Hồi lâu sau, Văn Nhân Minh mới ngẩng đầu. Bởi vì đang ở trong thức hải, cho nên không còn tồn tại việc bị mù, hắn có thể nhìn dáng vẻ thật của Anh Chiêu.
Không nghĩ tới, vừa mới ngẩng đầu, Văn Nhân Minh liền bị cảnh tượng trước mắt làm cả người ngây ngốc. Giờ phút này, người trong lòng hắn hơi thở hổn hển, trên mặt còn hiện ra ửng hồng, trong mắt phảng phất có một vũng xuân thủy.
Môi của đối phương bị mình gặm nuốt đến sưng đỏ không chịu nổi, cảnh tượng này lại diễm lệ đến không tưởng, Văn Nhân Minh hô hấp nặng hơn. Hắn mạnh mẽ trên môi Anh Chiêu mút hai cái, ghé vào lỗ tai cậu lạnh giọng nói.
" Ngươi không phản kháng ta sao? Ngươi không phải chán ghét ta sao?"
Anh Chiêu thở dốc một chút, dùng sức trừng mắt, đáy mắt mới thanh tỉnh một chút. Sau đó vươn cánh tay, ôm lấy cổ Văn Nhân Minh, có chút ủy khuất nói:
" Đệ lúc nào nói những lời này, những lời này tất cả đều là tự huynh nói!"
Anh Chiêu phồng má lên, mạnh mẽ trừng Văn Nhân Minh một chút, nhưng mà kiểu giận dữ này ở trong mắt Văn Nhân Minh chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng*.
_____
Tác giả có lời muốn nói: chương sau tiếp tục phát cơm choá~~
_____
* Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất