Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp

Chương 17: Bị hủy dung mắt mù tông chủ

Trước Sau
Có điều « Thanh Nguyên Quyết » còn có một con Thủy thú trông coi, đây cũng là một vấn đề. Phải trải qua đủ thứ ở bên trong bí cảnh khiến Tiêu Liệt không còn cách nào tiếp tục xem nhẹ nơi này.

Nơi này đúng như Văn Nhân Minh nói, nguy hiểm trùng điệp*. Mỗi một bước đi đều phải chú ý cẩn thận.

* Trùng điệp: nối tiếp nhau, hết lớp này đến lớp khác không dừng lại.

Nghĩ xong Tiêu Liệt liền xoay người đi về phía đội ngũ Phiêu Miểu Các. Phân phó các đệ tử xung quanh tạm thời dừng chân tại nơi này, nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện còn lại để ngày mai bàn tiếp.

Bởi vì Anh Chiêu người duy nhất ở Phiêu Miểu Các bên hông còn treo tui Càn Khôn, tất nhiên cũng không mất đi những mềm gối đã chuẩn bị từ trước. Cậu trực tiếp bấm một pháp quyết dựng lều trại, để Văn Nhân Minh đi vào nghỉ ngơi.

Mà mọi người ở Phiêu Miểu Các cảm thấy Văn Nhân Minh tu vi thấp, lại cần nhờ hắn dẫn đường tìm vậy, cũng không có với chuyện này sinh ra ý kiến gì.

Lần đi vào bí cảnh này cực kỳ quan trọng, cho nên trước đó Nam Tranh liền đưa cho tất cả bọn chúng Tích Cốc đan. Có thể giúp bọn chúng một tháng không cảm thấy đói, ngược lại giảm bớt không ít phiền phức.

Bóng đêm vừa mới giáng xuống, đệ tử Phiêu Miểu Các đều không còn chút sức lực nào ngủ thiếp đi. Xem ra chuyến đi bí cảnh này, khiến tất cả mọi người năng lực đều tới cực hạn rồi.

Nếu nói người còn tinh thần chỉ sợ cũng chỉ có Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh. Dù sao bọn cậu cũng không chiến đấu cùng đám dây leo trong bí cảnh. Mà Văn Nhân Minh còn được Anh Chiêu trợ giúp thuận lợi đột phá Tâm Ma Vực, cuối cùng cũng không nhận một chút ảnh hưởng của Tâm Ma Vực.

Đợi thêm một chút, sắc trời hoàn toàn tối xuống. Anh Chiêu liền để Tiểu Bạch kiểm tra bốn phía một phen, xác định tất cả mọi người ngủ say, cậu mới từ trong lều vải ngồi dậy. Truyện chỉ đăng duy nhất trên W.p cakhothit. Còn trumtruyen, sstruyen, truyenhdd,... đều là trang reup.

Anh Chiêu chọc chọc gương mặt Văn Nhân Minh, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói:

"Văn Nhân Minh, tỉnh. Theo đệ đi ra đây!"

Văn Nhân Minh chớp chớp mắt, có chút ngây thơ ngồi dậy. Mặc dù không biết Anh Chiêu muốn đem hắn đi nơi nào, nhưng hắn vẫn nghe lời đi theo.

Anh Chiêu cứ như vậy lặng lẽ nắm chặt tay Văn Nhân Minh, hít mũi một cái, hướng phương hướng truyền đến mùi hương mà đi. Hai người đi không bao lâu, liền tới hang động khác cách cửa động phủ không xa.

Anh Chiêu nhìn trong hang động có một dòng ôn tuyền nhỏ hai mắt liền sáng bừng lên, đã sớm ngửi được hương lưu huỳnh nhạt nhạt lúc còn ở bãi cỏ bên hồ. Lại kêu Tiểu Bạch kìm kiếm một chút, quả nhiên, nơi này còn ẩn giấu một dòng ôn tuyền* nữa.

* Ôn tuyền: suối nước nóng

Anh Chiêu có chút kích động nhìn mặt suối trước mắt, cậu từ trước đến nay rất thích nghịch nước với ngâm mình, nghĩ đến hôm nay mệt mỏi như vậy đối mặt với ôn tuyền ngược lại khiến cậu có chút nóng vội.

Vội vàng kéo cánh tay Văn Nhân Minh, vui vẻ nói:

"Văn Nhân, đệ tìm được một dòng ôn tuyền, buổi tối hôm nay có thể thư giãn thật tốt rồi!"

Văn Nhân Minh nghe vậy ngồi xổm người xuống, dùng tay chạn vào dòng nước ấp ám, ngẩng đầu có chút khó tin hướng về phía Anh Chiêu.

Mặc dù hắn hiểu bí cảnh của Văn Nhân gia mình, nhưng không hề biết tới nơi này lại ẩn giấu một ôn tuyền như vậy, hắn không khỏi đối Anh Chiêu hỏi: W.p cakhothit



"Vân Bình, đệ làm sao lại biết nơi này có hang động. Bên trong hang động lại còn có ôn tuyền?"

Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh hỏi không khỏi vuốt vuốt mũi, không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói mình thật ra là Linh thú nên mũi thính hơn người bình thường?

Nghĩ nghĩ, Anh Chiêu nhíu mày, đành phải nói dối Văn Nhân Minh.

"Ban ngày lúc các huynh nghỉ ngơi đệ không phải ở gần đó đi lòng vòng sao, sau đó liền phát hiện hang động này, chẳng qua đệ cố ý không có nói cho người khác biết. Đi dọc theo con đường này chúng ta cũng đều đủ mệt rồi, Văn Nhân, đừng quản nhiều như vậy, mau cùng đệ đi ngâm ôn tuyền đi!"

Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu nói chưa kịp phản ứng gì, đợi đến khi hắn chuẩn bị gật đầu, liền nghe được từng âm thanh ma sát sột soạt. Văn Nhân Minh ngẩng đầu, bao trùm thần thức toàn bộ hang động, đem tất cả hình ảnh xung quanh truyền vào trong đầu hắn. Cho nên hắn nhìn thấy rõ, Anh Chiêu đứng ngay trước mắt hắn, cởi từng lớp từng lớp y phục của mình xuống.

Mặc dù Tu Chân Giả có thể dùng pháp quyết để loại bỏ bụi cùng những thứ dơ bẩn khỏi người mình. Không biết Nguyên Chủ thế nào nhưng Anh Chiêu giờ phút này đang nóng lòng được cảm nhận cảm giác ngâm mình trong nước nóng này, Anh Chiêu từ đầu đến cuối cảm thấy, việc hưởng thụ như vậy nếu bị thay thế bằng pháp quyết, không phải quá lãng phí sao. Chỉ đăng trên word.press và w.p cakhothit.

Sau khi cởi sạch y phục, Anh Chiêu dùng chân cảm nhận nhiệt độ ôn tuyền một chút. Mặc dù hơi nóng, nhưng như vậy càng thêm thoải mái.

Cậu chờ không kịp mà ngâm cả người mình vào trong dòng nước, nước không quá sâu, vừa vặn qua ngực cậu, có thể tựa cả người bên vách đá để nghỉ ngơi.

Anh Chiêu cứ như vậy ngâm mình, thoải mái thở dài. Cảm giác như mình vừa quên mất thứ gì đó, quay đầu, quả nhiên thấy Văn Nhân Minh đang hoá đá đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn mình.

Anh Chiêu lúc này mới phản ứng được, Văn Nhân Minh mặc dù bị mù, nhưng thông qua thần thức có thể nhìn thấy đại khái bộ dạng của mình. Trên mặt hiện lên ý cười, cậu cố gắng bỏ qua ngại ngùng, đưa tay hướng Văn Nhân Minh.

Cậu hơi nâng thân thể mình lên, giữ lấy bàn tay hắn, sau đó dùng sức kéo một phát, Văn Nhân Minh cả người đều ngã vào trong suối nước nóng.

Lúc thông qua thần thức nhìn thấy hoàn toàn thân thể Anh Chiêu, Văn Nhân Minh đang cố gắng làm dịu kích động to lớn của mình. Nhưng cảm nhận được tay mình bị nắm lấy, trong nháy mắt bị kéo vào trong ôn tuyền.

Hắn vùng vẫy hai lần mới đứng dậy được, toàn thân ướt sũng, mặt có chút vô tội hướng về phía Anh Chiêu. Anh Chiêu nhịn không được cười ha ha, đẩy làn nước đi về phía trước, hướng về phía Văn Nhân Minh.

Đi tới giữ bả vai Văn Nhân Minh, để hắn tựa lưng ở vách đá ngay cạnh mình. Nhẹ nhàng cởi thắt lưng Văn Nhân Minh xuống, nhùn hắn vừa cười vừa nói:

"Thế nào, Văn Nhân huynh thích mặc y phục rồi ngâm ôn tuyền hay sao? Loại sở thích này quả thật quái dị nha."

Văn Nhân Minh bất đắc dĩ nhìn về phía Anh Chiêu, trong lòng suy nghĩ rõ ràng chính là đệ không nói một tiếng liền đem ta kéo vào trong ôn tuyền, làm sao lại liền biến thành ta thích mặc y phục ngâm ôn tuyền vậy.

Anh Chiêu rất thích nhìn dáng vẻ không thể làm gì của Văn Nhân Minh, nụ cười trên mặt càng tăng lên. Sau khi đem y phục phía trên cởi bỏ, nửa thân trên của Văn Nhân Minh liền lộ ra. Da thịt của hắn mặc dù hoàn toàn tái nhợt, nhưng lại không có một tì vết nào. W.p cakhothit.

Anh Chiêu hạ tầm mắt, cậu biết tu chân giả khi tu luyện tới trình độ nhất định sẽ thay da đổi thịt. Cho nên sau khi Văn Nhân Minh tu luyện « Diệt Nguyên Quyết », những vết sẹo trên người kia cũng tự nhiên mà biến mất.

Nhưng vết sẹo trên mặt hắn do thiên hoả gây ra ngày đó lại không có cách nào xoá bỏ. Cho dù những vết sẹo trên người không còn, những đau khổ đã từng trải qua kia vẫn còn lưu lại bên trong.

Anh Chiêu có chút đau lòng vuốt ve gương mặt Văn Nhân Minh. Cậu lại gần, vành mắt đỏ lên, tỉ mỉ ngắm kỹ Văn Nhân Minh, ở trong lòng im lặng khắc ghi dáng vẻ của hắn.



Rất nhanh Anh Chiêu đã cảm thấy mình không nên bị cảm xúc này bao phủ. Cậu giơ tay ôm chặt Văn Nhân Minh, ở bên tai đối phương nhẹ nói:

"Văn Nhân, đệ muốn hôn huynh."

Không đợi Văn Nhân Minh trả lời, liền trực tiếp hôn lên môi đối phương. Ở trong thức hải, hai người đã từng môi lưỡi quấn quýt, khiến Anh Chiêu học được không ít thứ.

Làm một học trò mà còn là học trò giỏi, Anh Chiêu không chút keo kiệt, thoải mái cùng người mình yêu luyện tập thật tốt. Thế là giữa hai người lại tiến hành chơi trò môi lưỡi quấn quýt.

Ngay lúc hai người đang nồng nhiệt, đột nhiên, cách ngoài cửa hang không xa truyền đến tiếng hét bén nhọn. Thanh âm này có chút giống tiểu hài tử lúc hét lên.

Anh Chiêu giật mình một cái, lập tức cùng Văn Nhân Minh tách ra, cau mày quay đầu nhìn về phái cửa hang, ở bên trong thức hải hỏi Tiểu Bạch:

"Tiểu Bạch, vừa rồi là âm thanh gì?, bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra?"

Một lúc sau Tiểu Bạch mới đáp lời:

"Ký chủ, hình như bọn người Phiêu Miểu Các bên kia xảy ra chuyện! Không biết bọn chúng đã làm gì, dường như kinh động đến Thủy thú trong hồ."

Anh Chiêu nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Minh, nhíu mày, coi như không có chuyện gì thì cũng không thể không kết thúc việc cùng người yêu thân cận. Trong lòng không kiên nhẫn mà xùy một tiếng 'Phiền phức'.

Khó có kho hai người ở một bầu không khí tốt như vậy, Anh Chiêu có chút tiếc nuối từ trong ôn tuyền đi ra, vội vã chỉnh lại y phục thật tốt, căn dặn Văn Nhân Minh ở chỗ này chờ mình, liền xông ra ngoài động.

Mà Văn Nhân Minh ở trong ôn tuyền cũng không nghe lời Anh Chiêu, hắn cũng nhanh chóng mặc lại y phục, đi theo sát phía sau.

Những chuyện phát sinh bên trong bí cảnh, Văn Nhân Minh đều có cảnh giác nhất định. Cho nên hắn tự nhiên cũng biết đám người Phiêu Miểu Các đã làn chuyện gì.

Chỉ là không nghĩ tới đối phương lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn phá hỏng việc mình cùng Anh Chiêu thân cận. Nghĩ tới đây gương mặt Văn Nhân Minh u ám đi.

Đợi khi hai người đuổi tới gần hồ nước, mới phát hiện có một con quái thú to lớn đang vươn nửa người ra khỏi hồ, phát ra một tiếng tiếng hét điếc tai nhức óc với đám người Phiêu Miểu Các.

Anh Chiêu nhìn thấy dáng vẻ con quái vật kia, khóe miệng hung hăng co rút lại. Trong lòng nhịn không được hét lên, hay cho một con thỏ biển!

Con hàng này trước đó Anh Chiêu cũng đã gặp qua lúc đi du ngoạn tứ phương, cũng ở trong mấy bí cảnh trước đây gặp được mấy con. Nghĩ thầm hẳn là hiện tại cái con Thủy thú này bắt đầu sinh sản lớn mạnh rồi?

Chỉ là con thỏ biển này bò bằng tứ chi, Anh Chiêu nhìn gương mặt ngu xuẩn cùng dáng người của nó, thực sự khó mà nhấc lên công kích với nó.

Mà lại đối tượng công kích của con Thuỷ thú chỉ có mình Tiêu Liệt, Tiêu Liệt bị sóng âm của Thủy thú không ngừng công kích, tránh trái tránh phải, vô cùng chật vật.

Anh Chiêu thấy thế nhíu mày, phát hiện bên hông Tiêu Liệt cột một miếng ngọc giản màu đen. Mà ngọc giản này, cùng với truyền thừa « Diệt Nguyên Quyết » mà mình thấy trong ký ức Văn Nhân Minh giống nhau như đúc.

Trong tinh quang trong mắt lóe lên, Anh Chiêu không sai biệt lắm biết đã có chuyện gì xảy ra rồi, liền khoanh tay đứng một bên vui vẻ xem náo nhiệt. Nếu Tiêu Liệt có tâm tư như vậy, vậy liền để gã tự mình nhận hậu quả đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau