Chương 38: Anh trai tàn tật của nam chủ
Diện mạo anh tuấn, gia thế tốt, thiên tài Anh Chu, cậu tồn tại trong mắt mọi người giống như một vị thần. Dẫn tới vô số sinh viên Học viện Thánh Lâm coi cậu làm thần tượng của mình.
Mạnh Giai Kỳ nghe những sinh viên xung quanh khen ngợi Anh Chiêu, trong lòng ghen ghét nghiến răng nghiến lợi. Không nghĩ tới những tin đồn trước đây không ảnh hưởng đến cậu dù chỉ một chút.
Không biết ai là người đã lan truyền những chiến tích đấy của Anh Chu, khiến cậu trở thành thần tượng của toàn bộ sinh viên học viện Thánh Lâm. watt.pad/word.press cakhothit
Không được, mình không thể cứ tiếp tục thế này, không thể để tất cả hào quang đều vây quanh kẻ này. Khi đó Lâm Trạch nhất định sẽ lại bị Anh Chu hoàn toàn thu hút, rồi đem mình vứt ra sau đầu.
Kỳ thật đối mặt Lâm Trạch, Mạnh Giai Kỳ tâm tình cũng có chút phức tạp. Bởi vì gã cùng Lâm Trạch lần nữa gặp lại nhau, phát hiện Lâm Trạch đời này cùng đời trước có rất nhiều điểm bất đồng.
Không còn thói quen ăn chơi trác táng trên người, khi hắn nhìn thấy mình có vẻ ngoài tương tự Anh Chu, cũng chỉ thể hiện khách khí cùng lịch sự, cùng mình trở thành bạn bè.
Cũng không còn cái gọi là tấn công bằng tiền và những viên đạn bọc đường nữa, bên cạnh Lâm Trạch cũng hoàn toàn không còn những hồ bằng cẩu hữu. Mà ngược lại hắn tự mình nỗ lực trở thành người xây dựng sự nghiệp, chăm chỉ tiến về phía trước.
Mạnh Giai Kỳ từ đầu có chút nghi hoặc, nhưng gã chỉ cho là bởi vì mình trùng sinh nên tạo thành ảnh hưởng. Huống chi, hiện tại Lâm Trạch so với quá khứ còn hấp dẫn mình hơn, làm Mạnh Giai Kỳ càng thêm quyết tâm lấy được trái tim Lâm Trạch.
Gã nhận định đời trước mình bị Lâm Trạch vứt bỏ là do Anh Chu, cho nên Mạnh Giai Kỳ không thể không diệt trừ cái gai trong mắt này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Giai Kỳ như có độc. Yên lặng ở trong lòng nói, nếu mày hiện tại được mọi người hâm mộ nhìn lên, vậy tao sẽ khiến mày phải chịu cảm giác bị mọi người hắt hủi là thế nào.
Những ảnh chụp bị rò rỉ ra của mình đã tính là cái gì, nếu mọi người biết giáo sư Anh bề ngoài nghiêm túc lại cao lãnh cấm dục, sẽ pha trộn với mấy tên côn đồ không đứng đắn, không biết đến lúc đó sẽ tạo ra tin giật gân gì đây.
Vì thế Mạnh Giai Kỳ suy nghĩ cẩn thận một kế hoạch mà gã tự cho là không có sai sót nào, sau đó đi tìm Lâm Trạch.
Lâm Trạch trong khoảng thời gian này tuy rằng cùng Mạnh Giai Kỳ có liên lạc, nhưng hai người cũng đã lâu không trực tiếp gặp mặt.
Một mặt là Lâm Trạch bận xử lý sự vụ của công ty, mặt khác, từ sau buổi họp mặt lần trước hắn cảm thấy Mạnh Giai Kỳ hình như không hề đơn thuần như hắn nghĩ.
Cho nên đối mặt người như vậy, hắn vẫn hy vọng có thể duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng Mạnh Giai Kỳ lại tìm tới hắn, nói bản thân muốn chuyển sang ngành cơ khí, làm Lâm Trạch có chút kinh ngạc.
Dù sao hiện tại Mạnh Giai Kỳ đã là năm hai, nếu bây giờ chuyển ngành sẽ phải học lại tất cả các môn. Mặc dù dược phẩm sinh học không phải là ngành tốt nhất ở Học viện Thánh Lâm, nhưng tiền đồ mang lại cũng rất rộng mở.
Hắn không hiểu vì cái gì Mạnh Giai Kỳ sẽ đột nhiên ra quyết định như vậy, hai người tán gẫu trong chốc lát, Mạnh Giai Kỳ nói với hắn bằng giọng điệu có chút cầu xin:
"Lâm Trạch, kỳ thật em vẫn luôn muốn học khoa cơ khí, cho nên một số việc muốn nhờ giáo sư Anh đưa lời khuyên. Lần trước nói dối là em không đúng, nhưng em thực sự rất sùng bái giáo sư Anh nên mới nói như vậy. Không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng, anh có thể giúp em nói vài lời với giáo sư Anh không, như vậy lúc em đi tìm giáo sư Anh cũng sẽ bớt xấu hổ hơn."
Lâm Trạch vốn dĩ cho rằng Mạnh Giai Kỳ là muốn nói mình thay gã hẹn gặp Anh Chu, nếu là yêu cầu như vậy hắn sẽ trực tiếp từ chối. Nhưng nếu chỉ là nói giúp vài lời, thật ra không sao cả.
Rốt cuộc quyền quyết định vẫn nằm ở Anh Chu, nhìn ánh mắt Mạnh Giai Kỳ vừa đáng thương vừa cầu xin, Lâm Trạch trong lòng thở dài, không thể không đáp ứng.
Mà lúc này Anh Chiêu đang ở trong phòng thí nghiệm của mình, xem xét lại phần báo cáo quan trọng cuối cùng. Nhìn bệnh nhân đã được thay thế bằng chân giả cơ học vẫn không có phản ứng bất lợi nào, Anh Chiêu có chút kích động cười lên.
Có số liệu duy trì như vậy, đã có thể đem nghiên cứu công bố ra ngoài. Quan trọng nhất là mình có thể giúp người yêu đứng lên rồi!
Chỉ là đang lúc tâm trạng Anh Chiêu tràn ngập vui sướng, điện thoại trong túi vang lên. Anh Chiêu nhìn người gọi tới là Lâm Trạch, trực tiếp bắt máy.
Lúc nghe Lâm Trạch nói cuộc gọi này là vì Mạnh Giai Kỳ, Anh Chiêu nhướn mày, không nghĩ tới Mạnh Giai Kỳ lại hành động như vậy.
Xem ra, ở trong lòng gã vô cùng tin tưởng việc cậu và Lâm Trạch có quan hệ không minh bạch. Nên mới cảm thấy chỉ cần nhờ Lâm Trạch nói với mình, mình nhất định sẽ không từ chối.
Mạnh Giai Kỳ thể hiện tư thái này cho ai xem? Chẳng lẽ muốn cho Lâm Trạch cảm thấy mình là một giáo sư hà khắc đáng sợ? Ngay cả việc hỏi cậu về việc chuyển khoa cũng phải bày ra sợ hãi đến mức độ này?
Anh Chiêu không chút do dự đáp ứng Lâm Trạch, rốt cuộc căn cứ theo cốt truyện đã đọc, cậu có thể hình dung ra Mạnh Giai Kỳ sẽ làm chuyện gì với cậu.
Có thể là do một phần trong quá khứ mình ảnh hưởng Lâm Trạch, nên đời này mặc dù Lâm Trạch gặp lại Mạnh Giai Kỳ, nhưng hắn không thân thiết với Mạnh Giai Kỳ.
Đây là lý do Mạnh Giai Kỳ chỉ có thể thông qua Lâm Trạch gọi điện cậu, mà không giống như cốt truyện cũ là Anh Chu cùng đám người Lâm Trạch tụ họp rồi xuống tay.
Với Anh Chiêu mà nói, thủ đoạn gì không quan trọng. Khoé miệng cậu tươi cười, cảm thấy nhiều hơn vài phần hứng thú.
Dù sao nghiên cứu đã hoàn thành, vậy mình cũng không ngại cùng người muốn tìm chết chơi đùa một chút, thả lỏng gân cốt, thuận tiện đem tên hề phiền phúc này giải quyết cho xong.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc Anh Chiêu xong việc mở cửa phòng thí nghiệm ra đã thấy Mạnh Giai Kỳ đang đứng ở cửa với vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Mạnh Giai Kỳ, Anh Chiêu mặt vô biểu tình nói: "Vị bạn học này, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Mạnh Giai Kỳ nghe Anh Chiêu hỏi, sắc mặt có chút cứng ngắc, bởi vì gã nhớ rõ tối hôm qua Lâm Trạch gửi tin nhắn tới, nói hắn đã cùng Anh Chiêu nói về việc chuyển khoa của gã, có chuyện gì cứ hỏi cậu xem sao.
Nhưng nhìn bộ dạng Anh Chiêu, rõ ràng là biểu biện không biết gì. Vì thế gã chỉ có thể cắn răng nói:
"Giáo sư Anh, thầy quên em rồi sao? Lần trước em có cùng Lâm Trạch đến chào hỏi thầy khi thầy về nước. Lúc đó em có nói mình là sinh viên của học viện Thánh Lâm, không biết hôm qua Lâm Trạch có gọi điện cho thầy, nói em có việc tìm thầy không?"
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế, lúc này mới làm ra bộ dáng bừng tỉnh. Gật đầu với Mạnh Giai Kỳ.
"À, thì ra là cậu hả. Ngại quá, ngoài việc nghiên cứu ra, những chuyện nhỏ khác tôi đều không nhớ rõ. Lâm Trạch ngày hôm qua xác thực có gọi điện tới nói cậu muốn tìm tôi, nhưng mà tôi chỉ là giáo sư thỉnh giảng, cậu tìm tôi làm gì?"
Mạnh Giai Kỳ nghe Anh Chiêu nói vậy sửng sốt một chút, nghĩ thầm chuyển khoa cái gì chứ, chỉ là cái cớ mà thôi. Người này hôm đó tại buổi gặp nói ít như vậy, sao hôm hôm nay lại hỏi nhiều thế chứ.
Lại chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Đúng là như vậy, mấy giáo sư ngành cơ khí em đều không quan thuộc lắm. Em chỉ biết có mình thầy, cho nên làm phiền thầy giúp đỡ. Hiện tại đã trưa rồi, em mời thầy ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế cũng không cự tuyệt, cậu làm bộ không hề nghi ngờ mà đi theo Mạnh Giai Kỳ, cùng gã tiến vào một quán ăn nhỏ tương đối bí ẩn.
Ngay sau khi Anh Chiêu cùng Mạnh Giai Kỳ rời khỏi khuôn viên trường, đã có người của Lâm Nghị Đình đem chuyện này gọi điện báo lại cho anh.
Bởi vì những người được sắp xếp bên cạnh Anh Chiêu từng được phái đi điều tra sự tình Mạnh Giai Kỳ hãm hại Anh Chiêu, cho nên họ đã xếp Mạnh Giai Kỳ vào hàng khả nghi. Gã hẹn gặp một mình Anh Chiêu bên ngoài, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lâm Nghị Đình sau khi biết được chuyện này, lập tức vứt hết công việc lại. Nói tất cả những người theo dõi bên cạnh Anh Chiêu, thời khắc giám thị hành động của hai người, tuyệt đối không để bọn họ rời khỏi tầm mắt của mình.
Nơi mà Mạnh Giai Kỳ đưa Anh Chiêu đến giống như một căn nhà riêng hơn là một quán ăn. Biển hiệu bên ngoài không có, bên trong trang trí cũng rất đơn giản.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Anh Chiêu, Mạnh Giai Kỳ vội vàng giải thích:
"Giáo sư Anh, thầy đừng nhìn vẻ ngoài đơn giản ở chỗ này. Đồ ăn ở đây rất ngon, đều là món ngon đặc sắc. Có rất ít người biết đến chỗ này."
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế, gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Về phần người của Lâm Nghị Đình, lúc Anh Chiêu cùng Mạnh Giai Kỳ đi vào, họ cũng giả làm thực khách đi đến, nhưng lại bị nhân viên của quán ăn ngăn lại. Nói đây là cửa hàng tư nhân, không phải ai cũng có thể đi vào.
Những người đi theo bởi vậy cảm thấy kỳ lạ, vì tránh để lộ sự tồn tại của mình trước mặt Anh Chiêu, không thể cứ thế này mà xông vào. Cho nên bọn họ ở bên ngoài đợi lệnh, vây quanh cửa hàng để tùy thời xông vào.
Anh Chiêu ngồi trước bàn, nhìn vài món ăn đơn giản bày ra trước mắt, cảm nhận ác ý ẩn sau nụ cười Mạnh Giai Kỳ.
Yên lặng cầm đũa lên, ở trong thức hải hỏi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, món nào bị hạ thuốc."
Tiểu Bạch lập tức trả lời: "Ký chủ, tất cả đồ ăn đều không bị hạ thuốc, thuốc được tẩm ở trong chén cơm trước mặt ngài."
Anh Chiêu nghe vậy gật đầu, đem thuốc bỏ vào trong cơm thực sự an toàn hơn bỏ vào đồ ăn. Sau đó cậu tiếp tục hỏi: "Lâm Nghị Đình khi nào tới nơi?"
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu hỏi, chỉ cảm thấy ký chủ của mình liệu sự như thần. Vẫy vẫy cái đuôi nhỏ nói với Anh Chiêu.
"Lâm Nghị Đình đang trên đường tới, ước chừng chưa đến năm phút nữa hắn sẽ đuổi tới."
Nghe Tiểu Bạch trả lời, Anh Chiêu trên mặt lộ ra tia vừa lòng. Cậu cầm chén cơm lên ngay trước mặt Mạnh Giai Kỳ, quả nhiên thấy ánh mắt mong chờ sáng ngời của đối phương.
Ngũ quan nhạy bén làm cậu nhịn không được sụt sịt mũi, luôn cảm thấy trong cơm có mùi lạ. Vì vậy lại làm trò trước mặt Mạnh Giai Kỳ, đem chén cơm đặt xuống, ăn đồ ăn trước mặt.
Mạnh Giai Kỳ có chút vội vàng muốn kêu Anh Chiêu ăn cơm, nhưng cảm thấy mình không được làm hành động rõ ràng như vậy. Ánh mắt gã chợt loé, chủ động gắp thức ăn cho Anh Chiêu.
Đồ ăn được đặt trong chén cơm, dính cơm trắng. Anh Chiêu cũng không từ chối, giả vờ vô ý ăn, sau đó nhìn phấn khích không thể che giấu trong mắt Mạnh Giai Kỳ.
Anh Chiêu một bên ăn, một bên phân phó Tiểu Bạch trong thức hải: "Tiểu Bạch, hãy giữ đặc tính của thuốc, giảm thiểu tác động thực sự lên cơ thể."
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu phân phó, sửng sốt một chút. Vẫn có chút lo lắng nói:
"Nhưng mà ký chủ, thuốc này thực sự rất mạnh. Cho dù có giảm ảnh hưởng thực tế đến mức thấp nhất, cũng sẽ làm cơ thể ngài sinh ra phản ứng bất thường, hệ thống hoàn toàn có thể giúp ngài giải trừ toàn bộ ảnh hưởng."
Nhưng Anh Chiêu lại từ chối Tiểu Bạch, nói với Tiểu Bạch: "Không sao cả, ta chính là muốn giữ lại một chút tác dụng trên cơ thể."
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu phân phó, cái hiểu cái không gật đầu, vẫn là dựa theo yêu cầu của cậu mà làm.
Không lâu sau gương mặt Anh Chiêu bắt đầu đỏ lên, đôi mắt ướt át, hình như còn có chút thở dốc.
Mạnh Giai Kỳ thấy thế khóe miệng khơi lên nụ cười ác ý, ngoài miệng còn nói những lời quan tâm. Vội vàng kéo cánh tay Anh Chiêu, nói:
"Giáo sư Anh, thầy làm sao vậy? Là không thoải mái sao? Phía sau tiệm cơm có chỗ để nghỉ ngơi, nếu thầy không thoải mái, có cần em đỡ thầy đi nghỉ ngơi một chút không."
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói, cau mày lắc đầu, đứng dậy muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng khi cậu vừa đứng lên liền loạng choạng ngồi xuống, rõ ràng là đã mất đi sức lực.
Mạnh Giai Kỳ thấy thế trong lòng càng thêm đắc ý, vội vàng đi qua nâng Anh Chiêu, nói với cậu:
"Giáo sư Anh, Thầy không cần khách khí, em hiện tại đỡ thầy đi nghỉ ngơi."
Nói xong gã nhấc mạnh cánh tay Anh Chiêu lên, kéo cậu vào một căn phòng bên trong tiệm cơm. Ngay từ đầu Anh Chiêu còn chút kháng cự, nhưng Tiểu Bạch vẫn luôn giúp cậu báo lại vị trí Lâm Nghị Đình.
Cậu biết Lâm Nghị Đình sắp tới nên không giãy giụa nữa, thuận theo Mạnh Giai Kỳ để gã đỡ cậu đến căn phòng nghỉ phía sau kia.
Đó là một căn phòng tối tăm, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn. Mạnh Giai Kỳ dìu Anh Chiêu ngồi xuống giường, quả nhiên không lâu sau đã có vài người khả nghi bước vào phòng.
Nhìn thấy bộ dạng Anh Chiêu, tên cầm đầu tóc vàng không nhịn được huýt sáo, cợt nhả nói:
"Không ngờ người chúng ta hôm nay thu phục lại đẹp như vậy, việc mua bán này chúng ta kiếm lời rồi! Nhưng mà nhìn quần áo của tên này, chúng tao chơi nó sẽ không xảy ra chuyện gì đi." wat.tpad/word.press cakhothit
Mạnh Giai Kỳ nghe người tới nới vậy, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác, cầm sấp tiền nhét vào tay tên kia, cong khoé miệng.
"Loại người như hắn sợ nhất chính là mất danh dự. Chỉ cần mấy người đem ảnh chụp và video đưa cho tôi, tôi đảm bảo về sau kẻ này tùy ý mấy người chơi."
Nói xong Mạnh Giai Kỳ nhanh chóng rời đi. Tên cầm đầu đám lưu manh gật đầu đáp, toàn bộ lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Anh Chiêu, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tục tĩu.
Hắn nhìn Anh Chiêu trước mặt thần trí không rõ, tiến lên phía trước, muốn cởi bỏ nút áo cậu. Nhưng khi tay hắn vừa cởi được mấy cái, xương quai xanh tinh xảo vừa lộ ra, cửa bên ngoài rầm một tiếng bị đá văng.
Từ bên ngoài chạy vào mười mấy người thân thể cường tráng như bảo tiêu, đem toàn bộ đám lưu manh trong phòng đè xuống đất. Phía sau đám bảo tiêu, Lâm Nghị Đình ngồi xe lăn tiến vào phòng.
Lâm Nghị Đình nhìn những tên lưu manh bị đè trên mặt đất không thể động đậy, lại nhìn Anh Chiêu sắc mặt ửng đỏ hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng nổi bão.
Nhìn Anh Chiêu đã bị cởi bỏ một nửa số cúc áo sơ mi, lộ ra trần trụi một mảng ngực nhỏ, hai mắt Lâm Nghị Đình đỏ ngầu.
Nếu không phải chính mình tới kịp, không biết Tiểu Chu của anh sẽ phải trải qua chuyện đáng sợ gì. Anh nhìn đám lưu manh trên mặt đất, giống như đang nhìn một đám người chết.
Âm thanh lạnh băng nói với thủ hạ: "Đem toàn bộ bọn chúng đưa về."
Dứt lời, anh điều khiển xe lăn đến trước mặt Anh Chiêu, kéo cậu ôm lên đùi mình, nhìn Anh Chiêu trước mặt rõ ràng là bị người khác hạ thuốc.
Lâm Nghị Đình nghĩ tới vừa rồi thuộc hạ an bài bên người Anh Chiêu báo lại, là Mạnh Giai Kỳ đem cậu đưa đến nơi này, trong mắt ngập tràn lửa giận, hận không thể ngay lập tức xé nát người này thành từng mảnh.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là người trong ngực, anh vội vàng ôm Anh Chiêu lên xe, chạy nhanh về phía Lâm gia. Nhưng trên đường, Anh Chiêu vẫn không ngừng giãy dụa trong ngực anh.
________
Đã beta lại xong toàn bộ tg1. Một thời gian nữa sẽ quay lại rà tiếp lần 2.
Mạnh Giai Kỳ nghe những sinh viên xung quanh khen ngợi Anh Chiêu, trong lòng ghen ghét nghiến răng nghiến lợi. Không nghĩ tới những tin đồn trước đây không ảnh hưởng đến cậu dù chỉ một chút.
Không biết ai là người đã lan truyền những chiến tích đấy của Anh Chu, khiến cậu trở thành thần tượng của toàn bộ sinh viên học viện Thánh Lâm. watt.pad/word.press cakhothit
Không được, mình không thể cứ tiếp tục thế này, không thể để tất cả hào quang đều vây quanh kẻ này. Khi đó Lâm Trạch nhất định sẽ lại bị Anh Chu hoàn toàn thu hút, rồi đem mình vứt ra sau đầu.
Kỳ thật đối mặt Lâm Trạch, Mạnh Giai Kỳ tâm tình cũng có chút phức tạp. Bởi vì gã cùng Lâm Trạch lần nữa gặp lại nhau, phát hiện Lâm Trạch đời này cùng đời trước có rất nhiều điểm bất đồng.
Không còn thói quen ăn chơi trác táng trên người, khi hắn nhìn thấy mình có vẻ ngoài tương tự Anh Chu, cũng chỉ thể hiện khách khí cùng lịch sự, cùng mình trở thành bạn bè.
Cũng không còn cái gọi là tấn công bằng tiền và những viên đạn bọc đường nữa, bên cạnh Lâm Trạch cũng hoàn toàn không còn những hồ bằng cẩu hữu. Mà ngược lại hắn tự mình nỗ lực trở thành người xây dựng sự nghiệp, chăm chỉ tiến về phía trước.
Mạnh Giai Kỳ từ đầu có chút nghi hoặc, nhưng gã chỉ cho là bởi vì mình trùng sinh nên tạo thành ảnh hưởng. Huống chi, hiện tại Lâm Trạch so với quá khứ còn hấp dẫn mình hơn, làm Mạnh Giai Kỳ càng thêm quyết tâm lấy được trái tim Lâm Trạch.
Gã nhận định đời trước mình bị Lâm Trạch vứt bỏ là do Anh Chu, cho nên Mạnh Giai Kỳ không thể không diệt trừ cái gai trong mắt này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Giai Kỳ như có độc. Yên lặng ở trong lòng nói, nếu mày hiện tại được mọi người hâm mộ nhìn lên, vậy tao sẽ khiến mày phải chịu cảm giác bị mọi người hắt hủi là thế nào.
Những ảnh chụp bị rò rỉ ra của mình đã tính là cái gì, nếu mọi người biết giáo sư Anh bề ngoài nghiêm túc lại cao lãnh cấm dục, sẽ pha trộn với mấy tên côn đồ không đứng đắn, không biết đến lúc đó sẽ tạo ra tin giật gân gì đây.
Vì thế Mạnh Giai Kỳ suy nghĩ cẩn thận một kế hoạch mà gã tự cho là không có sai sót nào, sau đó đi tìm Lâm Trạch.
Lâm Trạch trong khoảng thời gian này tuy rằng cùng Mạnh Giai Kỳ có liên lạc, nhưng hai người cũng đã lâu không trực tiếp gặp mặt.
Một mặt là Lâm Trạch bận xử lý sự vụ của công ty, mặt khác, từ sau buổi họp mặt lần trước hắn cảm thấy Mạnh Giai Kỳ hình như không hề đơn thuần như hắn nghĩ.
Cho nên đối mặt người như vậy, hắn vẫn hy vọng có thể duy trì khoảng cách nhất định. Nhưng Mạnh Giai Kỳ lại tìm tới hắn, nói bản thân muốn chuyển sang ngành cơ khí, làm Lâm Trạch có chút kinh ngạc.
Dù sao hiện tại Mạnh Giai Kỳ đã là năm hai, nếu bây giờ chuyển ngành sẽ phải học lại tất cả các môn. Mặc dù dược phẩm sinh học không phải là ngành tốt nhất ở Học viện Thánh Lâm, nhưng tiền đồ mang lại cũng rất rộng mở.
Hắn không hiểu vì cái gì Mạnh Giai Kỳ sẽ đột nhiên ra quyết định như vậy, hai người tán gẫu trong chốc lát, Mạnh Giai Kỳ nói với hắn bằng giọng điệu có chút cầu xin:
"Lâm Trạch, kỳ thật em vẫn luôn muốn học khoa cơ khí, cho nên một số việc muốn nhờ giáo sư Anh đưa lời khuyên. Lần trước nói dối là em không đúng, nhưng em thực sự rất sùng bái giáo sư Anh nên mới nói như vậy. Không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng, anh có thể giúp em nói vài lời với giáo sư Anh không, như vậy lúc em đi tìm giáo sư Anh cũng sẽ bớt xấu hổ hơn."
Lâm Trạch vốn dĩ cho rằng Mạnh Giai Kỳ là muốn nói mình thay gã hẹn gặp Anh Chu, nếu là yêu cầu như vậy hắn sẽ trực tiếp từ chối. Nhưng nếu chỉ là nói giúp vài lời, thật ra không sao cả.
Rốt cuộc quyền quyết định vẫn nằm ở Anh Chu, nhìn ánh mắt Mạnh Giai Kỳ vừa đáng thương vừa cầu xin, Lâm Trạch trong lòng thở dài, không thể không đáp ứng.
Mà lúc này Anh Chiêu đang ở trong phòng thí nghiệm của mình, xem xét lại phần báo cáo quan trọng cuối cùng. Nhìn bệnh nhân đã được thay thế bằng chân giả cơ học vẫn không có phản ứng bất lợi nào, Anh Chiêu có chút kích động cười lên.
Có số liệu duy trì như vậy, đã có thể đem nghiên cứu công bố ra ngoài. Quan trọng nhất là mình có thể giúp người yêu đứng lên rồi!
Chỉ là đang lúc tâm trạng Anh Chiêu tràn ngập vui sướng, điện thoại trong túi vang lên. Anh Chiêu nhìn người gọi tới là Lâm Trạch, trực tiếp bắt máy.
Lúc nghe Lâm Trạch nói cuộc gọi này là vì Mạnh Giai Kỳ, Anh Chiêu nhướn mày, không nghĩ tới Mạnh Giai Kỳ lại hành động như vậy.
Xem ra, ở trong lòng gã vô cùng tin tưởng việc cậu và Lâm Trạch có quan hệ không minh bạch. Nên mới cảm thấy chỉ cần nhờ Lâm Trạch nói với mình, mình nhất định sẽ không từ chối.
Mạnh Giai Kỳ thể hiện tư thái này cho ai xem? Chẳng lẽ muốn cho Lâm Trạch cảm thấy mình là một giáo sư hà khắc đáng sợ? Ngay cả việc hỏi cậu về việc chuyển khoa cũng phải bày ra sợ hãi đến mức độ này?
Anh Chiêu không chút do dự đáp ứng Lâm Trạch, rốt cuộc căn cứ theo cốt truyện đã đọc, cậu có thể hình dung ra Mạnh Giai Kỳ sẽ làm chuyện gì với cậu.
Có thể là do một phần trong quá khứ mình ảnh hưởng Lâm Trạch, nên đời này mặc dù Lâm Trạch gặp lại Mạnh Giai Kỳ, nhưng hắn không thân thiết với Mạnh Giai Kỳ.
Đây là lý do Mạnh Giai Kỳ chỉ có thể thông qua Lâm Trạch gọi điện cậu, mà không giống như cốt truyện cũ là Anh Chu cùng đám người Lâm Trạch tụ họp rồi xuống tay.
Với Anh Chiêu mà nói, thủ đoạn gì không quan trọng. Khoé miệng cậu tươi cười, cảm thấy nhiều hơn vài phần hứng thú.
Dù sao nghiên cứu đã hoàn thành, vậy mình cũng không ngại cùng người muốn tìm chết chơi đùa một chút, thả lỏng gân cốt, thuận tiện đem tên hề phiền phúc này giải quyết cho xong.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc Anh Chiêu xong việc mở cửa phòng thí nghiệm ra đã thấy Mạnh Giai Kỳ đang đứng ở cửa với vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Mạnh Giai Kỳ, Anh Chiêu mặt vô biểu tình nói: "Vị bạn học này, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Mạnh Giai Kỳ nghe Anh Chiêu hỏi, sắc mặt có chút cứng ngắc, bởi vì gã nhớ rõ tối hôm qua Lâm Trạch gửi tin nhắn tới, nói hắn đã cùng Anh Chiêu nói về việc chuyển khoa của gã, có chuyện gì cứ hỏi cậu xem sao.
Nhưng nhìn bộ dạng Anh Chiêu, rõ ràng là biểu biện không biết gì. Vì thế gã chỉ có thể cắn răng nói:
"Giáo sư Anh, thầy quên em rồi sao? Lần trước em có cùng Lâm Trạch đến chào hỏi thầy khi thầy về nước. Lúc đó em có nói mình là sinh viên của học viện Thánh Lâm, không biết hôm qua Lâm Trạch có gọi điện cho thầy, nói em có việc tìm thầy không?"
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế, lúc này mới làm ra bộ dáng bừng tỉnh. Gật đầu với Mạnh Giai Kỳ.
"À, thì ra là cậu hả. Ngại quá, ngoài việc nghiên cứu ra, những chuyện nhỏ khác tôi đều không nhớ rõ. Lâm Trạch ngày hôm qua xác thực có gọi điện tới nói cậu muốn tìm tôi, nhưng mà tôi chỉ là giáo sư thỉnh giảng, cậu tìm tôi làm gì?"
Mạnh Giai Kỳ nghe Anh Chiêu nói vậy sửng sốt một chút, nghĩ thầm chuyển khoa cái gì chứ, chỉ là cái cớ mà thôi. Người này hôm đó tại buổi gặp nói ít như vậy, sao hôm hôm nay lại hỏi nhiều thế chứ.
Lại chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Đúng là như vậy, mấy giáo sư ngành cơ khí em đều không quan thuộc lắm. Em chỉ biết có mình thầy, cho nên làm phiền thầy giúp đỡ. Hiện tại đã trưa rồi, em mời thầy ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế cũng không cự tuyệt, cậu làm bộ không hề nghi ngờ mà đi theo Mạnh Giai Kỳ, cùng gã tiến vào một quán ăn nhỏ tương đối bí ẩn.
Ngay sau khi Anh Chiêu cùng Mạnh Giai Kỳ rời khỏi khuôn viên trường, đã có người của Lâm Nghị Đình đem chuyện này gọi điện báo lại cho anh.
Bởi vì những người được sắp xếp bên cạnh Anh Chiêu từng được phái đi điều tra sự tình Mạnh Giai Kỳ hãm hại Anh Chiêu, cho nên họ đã xếp Mạnh Giai Kỳ vào hàng khả nghi. Gã hẹn gặp một mình Anh Chiêu bên ngoài, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lâm Nghị Đình sau khi biết được chuyện này, lập tức vứt hết công việc lại. Nói tất cả những người theo dõi bên cạnh Anh Chiêu, thời khắc giám thị hành động của hai người, tuyệt đối không để bọn họ rời khỏi tầm mắt của mình.
Nơi mà Mạnh Giai Kỳ đưa Anh Chiêu đến giống như một căn nhà riêng hơn là một quán ăn. Biển hiệu bên ngoài không có, bên trong trang trí cũng rất đơn giản.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Anh Chiêu, Mạnh Giai Kỳ vội vàng giải thích:
"Giáo sư Anh, thầy đừng nhìn vẻ ngoài đơn giản ở chỗ này. Đồ ăn ở đây rất ngon, đều là món ngon đặc sắc. Có rất ít người biết đến chỗ này."
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói như thế, gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Về phần người của Lâm Nghị Đình, lúc Anh Chiêu cùng Mạnh Giai Kỳ đi vào, họ cũng giả làm thực khách đi đến, nhưng lại bị nhân viên của quán ăn ngăn lại. Nói đây là cửa hàng tư nhân, không phải ai cũng có thể đi vào.
Những người đi theo bởi vậy cảm thấy kỳ lạ, vì tránh để lộ sự tồn tại của mình trước mặt Anh Chiêu, không thể cứ thế này mà xông vào. Cho nên bọn họ ở bên ngoài đợi lệnh, vây quanh cửa hàng để tùy thời xông vào.
Anh Chiêu ngồi trước bàn, nhìn vài món ăn đơn giản bày ra trước mắt, cảm nhận ác ý ẩn sau nụ cười Mạnh Giai Kỳ.
Yên lặng cầm đũa lên, ở trong thức hải hỏi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, món nào bị hạ thuốc."
Tiểu Bạch lập tức trả lời: "Ký chủ, tất cả đồ ăn đều không bị hạ thuốc, thuốc được tẩm ở trong chén cơm trước mặt ngài."
Anh Chiêu nghe vậy gật đầu, đem thuốc bỏ vào trong cơm thực sự an toàn hơn bỏ vào đồ ăn. Sau đó cậu tiếp tục hỏi: "Lâm Nghị Đình khi nào tới nơi?"
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu hỏi, chỉ cảm thấy ký chủ của mình liệu sự như thần. Vẫy vẫy cái đuôi nhỏ nói với Anh Chiêu.
"Lâm Nghị Đình đang trên đường tới, ước chừng chưa đến năm phút nữa hắn sẽ đuổi tới."
Nghe Tiểu Bạch trả lời, Anh Chiêu trên mặt lộ ra tia vừa lòng. Cậu cầm chén cơm lên ngay trước mặt Mạnh Giai Kỳ, quả nhiên thấy ánh mắt mong chờ sáng ngời của đối phương.
Ngũ quan nhạy bén làm cậu nhịn không được sụt sịt mũi, luôn cảm thấy trong cơm có mùi lạ. Vì vậy lại làm trò trước mặt Mạnh Giai Kỳ, đem chén cơm đặt xuống, ăn đồ ăn trước mặt.
Mạnh Giai Kỳ có chút vội vàng muốn kêu Anh Chiêu ăn cơm, nhưng cảm thấy mình không được làm hành động rõ ràng như vậy. Ánh mắt gã chợt loé, chủ động gắp thức ăn cho Anh Chiêu.
Đồ ăn được đặt trong chén cơm, dính cơm trắng. Anh Chiêu cũng không từ chối, giả vờ vô ý ăn, sau đó nhìn phấn khích không thể che giấu trong mắt Mạnh Giai Kỳ.
Anh Chiêu một bên ăn, một bên phân phó Tiểu Bạch trong thức hải: "Tiểu Bạch, hãy giữ đặc tính của thuốc, giảm thiểu tác động thực sự lên cơ thể."
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu phân phó, sửng sốt một chút. Vẫn có chút lo lắng nói:
"Nhưng mà ký chủ, thuốc này thực sự rất mạnh. Cho dù có giảm ảnh hưởng thực tế đến mức thấp nhất, cũng sẽ làm cơ thể ngài sinh ra phản ứng bất thường, hệ thống hoàn toàn có thể giúp ngài giải trừ toàn bộ ảnh hưởng."
Nhưng Anh Chiêu lại từ chối Tiểu Bạch, nói với Tiểu Bạch: "Không sao cả, ta chính là muốn giữ lại một chút tác dụng trên cơ thể."
Tiểu Bạch nghe Anh Chiêu phân phó, cái hiểu cái không gật đầu, vẫn là dựa theo yêu cầu của cậu mà làm.
Không lâu sau gương mặt Anh Chiêu bắt đầu đỏ lên, đôi mắt ướt át, hình như còn có chút thở dốc.
Mạnh Giai Kỳ thấy thế khóe miệng khơi lên nụ cười ác ý, ngoài miệng còn nói những lời quan tâm. Vội vàng kéo cánh tay Anh Chiêu, nói:
"Giáo sư Anh, thầy làm sao vậy? Là không thoải mái sao? Phía sau tiệm cơm có chỗ để nghỉ ngơi, nếu thầy không thoải mái, có cần em đỡ thầy đi nghỉ ngơi một chút không."
Anh Chiêu nghe Mạnh Giai Kỳ nói, cau mày lắc đầu, đứng dậy muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng khi cậu vừa đứng lên liền loạng choạng ngồi xuống, rõ ràng là đã mất đi sức lực.
Mạnh Giai Kỳ thấy thế trong lòng càng thêm đắc ý, vội vàng đi qua nâng Anh Chiêu, nói với cậu:
"Giáo sư Anh, Thầy không cần khách khí, em hiện tại đỡ thầy đi nghỉ ngơi."
Nói xong gã nhấc mạnh cánh tay Anh Chiêu lên, kéo cậu vào một căn phòng bên trong tiệm cơm. Ngay từ đầu Anh Chiêu còn chút kháng cự, nhưng Tiểu Bạch vẫn luôn giúp cậu báo lại vị trí Lâm Nghị Đình.
Cậu biết Lâm Nghị Đình sắp tới nên không giãy giụa nữa, thuận theo Mạnh Giai Kỳ để gã đỡ cậu đến căn phòng nghỉ phía sau kia.
Đó là một căn phòng tối tăm, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn. Mạnh Giai Kỳ dìu Anh Chiêu ngồi xuống giường, quả nhiên không lâu sau đã có vài người khả nghi bước vào phòng.
Nhìn thấy bộ dạng Anh Chiêu, tên cầm đầu tóc vàng không nhịn được huýt sáo, cợt nhả nói:
"Không ngờ người chúng ta hôm nay thu phục lại đẹp như vậy, việc mua bán này chúng ta kiếm lời rồi! Nhưng mà nhìn quần áo của tên này, chúng tao chơi nó sẽ không xảy ra chuyện gì đi." wat.tpad/word.press cakhothit
Mạnh Giai Kỳ nghe người tới nới vậy, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác, cầm sấp tiền nhét vào tay tên kia, cong khoé miệng.
"Loại người như hắn sợ nhất chính là mất danh dự. Chỉ cần mấy người đem ảnh chụp và video đưa cho tôi, tôi đảm bảo về sau kẻ này tùy ý mấy người chơi."
Nói xong Mạnh Giai Kỳ nhanh chóng rời đi. Tên cầm đầu đám lưu manh gật đầu đáp, toàn bộ lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Anh Chiêu, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tục tĩu.
Hắn nhìn Anh Chiêu trước mặt thần trí không rõ, tiến lên phía trước, muốn cởi bỏ nút áo cậu. Nhưng khi tay hắn vừa cởi được mấy cái, xương quai xanh tinh xảo vừa lộ ra, cửa bên ngoài rầm một tiếng bị đá văng.
Từ bên ngoài chạy vào mười mấy người thân thể cường tráng như bảo tiêu, đem toàn bộ đám lưu manh trong phòng đè xuống đất. Phía sau đám bảo tiêu, Lâm Nghị Đình ngồi xe lăn tiến vào phòng.
Lâm Nghị Đình nhìn những tên lưu manh bị đè trên mặt đất không thể động đậy, lại nhìn Anh Chiêu sắc mặt ửng đỏ hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng nổi bão.
Nhìn Anh Chiêu đã bị cởi bỏ một nửa số cúc áo sơ mi, lộ ra trần trụi một mảng ngực nhỏ, hai mắt Lâm Nghị Đình đỏ ngầu.
Nếu không phải chính mình tới kịp, không biết Tiểu Chu của anh sẽ phải trải qua chuyện đáng sợ gì. Anh nhìn đám lưu manh trên mặt đất, giống như đang nhìn một đám người chết.
Âm thanh lạnh băng nói với thủ hạ: "Đem toàn bộ bọn chúng đưa về."
Dứt lời, anh điều khiển xe lăn đến trước mặt Anh Chiêu, kéo cậu ôm lên đùi mình, nhìn Anh Chiêu trước mặt rõ ràng là bị người khác hạ thuốc.
Lâm Nghị Đình nghĩ tới vừa rồi thuộc hạ an bài bên người Anh Chiêu báo lại, là Mạnh Giai Kỳ đem cậu đưa đến nơi này, trong mắt ngập tràn lửa giận, hận không thể ngay lập tức xé nát người này thành từng mảnh.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là người trong ngực, anh vội vàng ôm Anh Chiêu lên xe, chạy nhanh về phía Lâm gia. Nhưng trên đường, Anh Chiêu vẫn không ngừng giãy dụa trong ngực anh.
________
Đã beta lại xong toàn bộ tg1. Một thời gian nữa sẽ quay lại rà tiếp lần 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất