Chương 40: Anh trai tàn tật của nam chủ 2
Anh nhìn nghiêm túc trong mắt Anh Chiêu, nuốt xuống tất cả những lời muốn phủ nhận. Môi Lâm Nghị Đình run lên, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, giống như đang dùng hết sức lực của đời này nói với Anh Chiêu:
"Nếu như, nếu như hai chân anh không bị tàn phế, nếu như anh là một người khoẻ mạnh, trẻ tuổi, hoàn chỉnh, có thể một mực ở bên chăm sóc em. Tiểu Chu, anh nhất định sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào! Cho dù em không muốn, anh cũng sẽ cưỡng ép em ở bên anh, vĩnh viễn giam cầm em cạnh anh. Bởi vì anh biết, anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Bởi vì anh biết, trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh!"
Sau khi Lâm Nghị Đình nói xong những lời này, cả người ngã xuống giường. Anh nhắm hai mắt lại, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Nhìn bộ dáng anh đau khổ tuyệt vọng, hai mắt Anh Chiêu đỏ lên.
Cậu tuy biết nam nhân nhất định yêu cậu. Nhưng đối mặt với những lời thâm tình như thế của anh, sao có thể không động lòng.
Anh Chiêu ôm cổ Lâm Nghị Đình, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Trong mắt chứa đầy tia sáng ấm áp, mỉm cười nói: "Anh Nghị Đình, anh có biết tại sao em nhất định phải rời khỏi đây để đến Y quốc học tập không?"
Lâm Nghị Đình gật đầu không chút do dự khi nghe Anh Chiêu hỏi, "Anh biết, là bởi vì lĩnh vực nghiên cứu máy móc vẫn luôn là ước mơ của em."
Ai ngờ Anh Chiêu lại lắc đầu, nói với anh: "Không chỉ như vậy, bởi vì em muốn nghiên cứu sinh vật cùng máy móc dung hợp. Chỉ có học viện Hào Tư ở Y quốc mới có thể làm nghiên cứu sâu hơn. Em làm việc cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn nghiên cứu ra một bộ phận giả cơ học không thể gây ra phản ứng bài xích với cơ thể con người, thậm chí kết nối trực tiếp với các tế bào thần kinh ”
Nghe những lời Anh Chiêu nói, Lâm Nghị Đình khiếp sợ mở lớn hai mắt, anh thế nào cũng không nghĩ tới Anh Chiêu đến Y quốc là vì mình.
Ngay sau đó, Anh Chiêu còn nói một tin chấn động hơn. Cậu nhìn Lâm Nghị Đình, đôi mắt hạnh phúc ngấn nước, mỉm cười:
"Anh Nghị Đình, em thành công rồi. Hôm qua em đã tiến hành thử nghiệm cuối cùng, chứng minh được nó không gây bài xích với con người. Còn có, em ở Y quốc biết rất nhiều thiên tài trong giới y học, chúng ta có thể từ từ điều trị những độc tố tích tụ trong cơ thể do anh uống thuốc trước đây, đem chúng bài xuất ra ngoài, cơ thể anh nhất định sẽ ngày càng tốt hơn."
Anh Chiêu vừa khóc vừa nói, hít một hơi, nghiêm túc đối mặt với Lâm Nghị Đình.
"Còn tuổi tác, anh Nghị Đình có từng nghĩ tới, mặc dù anh lớn hơn em mười một tuổi, nhưng người em yêu chính là anh. Nếu anh muốn từ bỏ em, để em ở bên một người trẻ tuổi khác, nhưng em cùng một người mình không yêu ở bên nhau, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc mà mình mong muốn không."
Nghe đến đây, Lâm Nghị Đình không nhịn được vươn tay, run rẩy lau đi những giọt nước mắt cho Anh Chiêu, nhẹ nhàng nói:
“Cho nên, đều là vì anh? Em vất vả nghiên cứu, thử nghiệm, thế nhưng tất cả là vì anh."
Anh Chiêu gật đầu, dùng gương mặt cọ cọ lòng bàn tay Lâm Nghị Đình. Cậu nhắm mắt, hít một hơi sâu, giọng điệu buồn bã nói:
"Nếu anh Nghị Đình thực sự không muốn ở bên em, vậy cũng để em làm trị liệu cho anh đi. Em muốn anh một lần nữa đứng lên, muốn thân thể anh khoẻ mạnh. Bởi vì trên thế giới này, anh là người quan trọng nhất của em. Sau khi trị liệu kết thúc, em sẽ rời khỏi đây, trở lại Y quốc tiếp tục nghiên cứu, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Anh Chiêu nói xong liền rũ mắt xuống, quay đầu sang một bên. Mũi cậu đỏ bừng, trong mắt còn ngậm đầy nước. Nhìn bộ dáng đau khổ nhưng vẫn phải kìm nén của cậu, Lâm Nghị Đình tràn ngập đau lòng.
Đặc biệt là lúc Anh Chiêu nói sẽ rời khỏi đây, nói vĩnh viễn không gặp lại anh nữa, làm Lâm Nghị Đình hoàn toàn hoảng sợ. Anh ngồi thẳng dậy, ôm Anh Chiêu vào lòng, vội vàng nói:
“Không được! Em không được đi đâu hết. Em đã nói lời này rồi, anh sao có thể buông tay em. Dù sau này em có hối hận, anh cũng sẽ không buông tha em, em là của anh!"
Anh Chiêu vùi đầu sâu trong ngực Lâm Nghị Đình, nghe đối phương nói, khoé miệng khẽ cong lên. Quả nhiên bán thảm giả bộ đáng thương trước mặt nam nhân nhà mình là cách tốt nhất.
Lần nữa ngẩng đầu, Anh Chiêu vẫn làm một bộ dáng ủy khuất, mím môi nói với Lâm Nghị Đình: "Nhưng trước đây anh từ chối em rất nhiều lần...."
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu, vội vàng dỗ dành nói: “Tiểu Chu, bé cưng. Em đừng buồn, tất cả là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không?"
(*宝贝儿: bảo bối, cục cưng, bé cưng)
Anh Chiêu do dự hồi lâu mới ngập ngừng hỏi Lâm Nhất Đình, “Anh thực sự sẽ không đẩy em ra?"
Lâm Nghị Đình lập tức gật đầu, thề nói: "Bé cưng, tin anh, anh thực sự biết sai rồi."
Anh Chiêu nghe nam nhân nói như vậy, cuối cùng cũng nín khóc, thoả mãn gật đầu. "Nhìn biểu hiện chân thành của anh, em liền thực hiện lời hứa lúc nhỏ, cưới anh làm vợ em!"
Lâm Nghị Đình nhìn bộ dáng nhỏ kiêu ngạo của Anh Chiêu, không nhịn được hôn lên chóp mũi xinh xắn kia, gật đầu với cậu.
Chỉ cần có thể ở bên Anh Chiêu, bị gọi là vợ thì có sao. Chỉ cần người trong ngực hạnh phúc, muốn anh giao mạng mình ra, anh cũng vui vẻ đáp ứng.
Hai người yêu nhau cuối cùng cũng bày tỏ tình cảm, Anh Chiêu trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mục đính lớn nhất của mình đời này đã hoàn thành, trên mặt cậu vô thức nở nụ cười ngây ngô hạnh phúc.
Cậu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt Lâm Nghị Đình, hôn lên trán, lông mày, mắt anh. Lúc sau cậu lại hôn lên má anh, vui vẻ nói: "Quả nhiên là vợ em, thật là quyến rũ!"
Watt.pad/word.press cakhothit
Sau đó cậu nhìn quầng thâm dưới mắt anh, đau lòng dùng ngón tay chạm nhẹ, khẽ nói:
"Anh Nghị Đình, đêm qua vất vả rồi. Em không thể để anh cứu em vô ích được, để em báo đáp anh một chút mới được."
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, nở một nụ cười dịu dàng, lắc đầu với cậu:
"Giữa chúng ta không có chuyện báo đáp, em không phải nói muốn cưới anh làm vợ sao? Vậy coi như đây là lấy thân báo đáp đi."
Nghe Lâm Nghị Đình nói vậy, Anh Chiêu nở nụ cười xấu xa, nhướn mày nói: "Đương nhiên là lấy thân báo đáp, bất quá hiện tại em muốn cho anh chút phúc lợi."
Dứt lời, Anh Chiêu trước ánh mắt khiếp sợ của Lâm Nghị Đình, cúi đầu xuống. Lâm Nghị Đình muốn ngăn cản Anh Chiêu, vội vàng giữ bả vai cậu nói: “Tiểu Chu. Đừng…”
Nhưng Anh Chiêu quyết tâm muốn chiêu đãi nam nhân nhà mình. Giây tiếp theo, Lâm Nghị Đình liền cảm nhận loại sung sướng xa lạ ập đến. Anh chỉ có thể thở gấp lấy hơi, một chữ cũng không nói thành.
Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, Anh Chiêu ngẩng đầu, Lâm Nghị Đình nhìn đôi môi đỏ mọng và gò má ửng hồng của cậu, ôm chặt cậu vào lòng, ở trên môi Anh Chiêu hung hăng hôn lên.
Một bên thô bạo thở hổn hển, anh không khỏi thở dài nói: "Bé cưng, em là đang muốn mạng anh sao?"
Nghe Lâm Nghị Đình nói, Anh Chiêu gật đầu khẳng định, “Chính là muốn mạng anh đó, muốn anh cả đời này vĩnh viễn ở bên em."
Nghe Anh Chiêu nói, nhìn thâm tình trong mắt cậu, Lâm Nghị Đình hạnh phúc đến phát cuồng. Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ dám nghĩ giấc mộng tươi đẹp của mình sẽ trở thành sự thật.
Lâm Nghị Đình trước nay chưa từng cảm kích trời xanh như bây giờ, nếu chịu tất cả đều đau khổ để có được người trước mặt, anh cảm thấy những gì mình trải qua đều đáng giá.
Nhưng nghĩ đến nguy hiểm Anh Chiêu gặp trước đó, đôi mắt Lâm Nghị Đình lạnh lẽo, anh tuyệt đối sẽ không buông tha những kẻ đó dễ dàng.
Tiểu Chu của anh đơn thuần như vậy, anh sao có thể để em ấy chạm vào những việc này. Cho nên, những chuyện dơ bẩn đáng sợ để mình anh xử lý là được rồi.
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu nằm trong ngực, hai mắt cậu mơ hồ nhắm lại, dịu dàng hôn lên gương mặt cậu, trong lòng khẽ nói.
'Ngủ đi, bảo bối nhỏ, anh sẽ luôn bảo vệ em. Yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu những ủy khuất vô cớ như vậy.
Có lẽ do dược tính còn sót lại, Anh Chiêu ở trong lòng Lâm Nghị Đình ngủ rất lâu, đến bữa tối vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, trạng thái cậu rất tốt, thần thanh khí sảng.
Vì thí nghiệm lâm sàng ngày hôm trước đã thành công, nên hôm nay Anh Chiêu ăn sáng xong phải quay lại học viện để xử lý một số việc cuối cùng.
Đặc biệt là liên quan đến việc giải phẫu của Lâm Nghị Đình, cậu cần phải chuẩn bị rất nhiều. Hai người vừa bày tỏ tình cảm với nhau ngày hôm qua, Lâm Nghị Đình tất nhiên rất săn sóc, đính thân đưa Anh Chiêu đến học viện.
Anh Chiêu ngồi trong xe, cả người dựa vào Lâm Nghị Đình. Lúc đến cửa Học viện Thánh Lâm, xe dừng lại, Anh Chiêu lưu luyến không muốn xa Lâm Nghị Đình. Cậu nắm chặt bàn tay, quay đầu không tình nguyện nói: "Em đi đây."
Lâm Nghị Đình gật đầu, hôn lên trán Anh Chiêu, ôn nhu nói: “Xong việc anh sẽ đến tìm em.”
Anh Chiêu bây giờ mới nở nụ cười tươi, chậm rãi xuống xe, mỗi bước đi vào học viện Thánh Lâm đều lưu luyến.
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu ỷ lại vào mình, trong mắt hiện lên tia ấm áp. Nhưng lúc bóng dáng Anh Chiêu hoàn toàn rời khỏi tầm mắt anh, trong mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn.
Anh quay đầu, nói với bác Lâm ở ghế lái: "Bác Lâm, mọi việc đã sẵn sàng chưa?"
Bác Lâm tuy rằng bên ngoài vẫn là bộ dáng hoà ái, nhưng ánh mắt lạnh băng. Nở một nụ cười không có độ ấm với Lâm Nghị Đình, nói:
“Đại thiếu gia, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Kẻ tổn thương Anh thiếu gia, tuyệt đối không thể buông tha!”
Ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm, Mạnh Giai Kỳ bị che lại đôi mắt, tay chân trói chặt. Watt.pad/word.press cakhothit
Ngày hôm qua sau khi gã rời khỏi tiệm cơm, gã vốn dĩ cảm thấy đắc ý vì cùng cũng thoát khỏi kẻ thù lớn nhất trong đời, đang nghĩ có nên đi chúc mừng một phen không.
Nhưng ai biết, đến khi gã đi vào một con hẻm tối, đột nhiên bị người sau lưng đánh bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói chặt tay chân, đôi mắt cũng bị bịt kín, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
Đột nhiên, truyền đến âm thanh mở cửa. Một người thô bạo kéo cánh tay gã, đem gã từ trên mặt đất túm lên, giống như muốn mang gã đến nơi khác.
Mạnh Giai Kỳ trong lòng sợ hãi, gã muốn xin tha, muốn kêu lên, nhưng miệng bị giẻ rách bịt kín, không thể phát ra bất kỳ âm thanh hoàn chỉnh nào.
Sau đó, gã dường như bị ai đó đưa đến một căn phòng khác, bị người này thô bạo đẩy xuống đất. Chiếc khăn bịt mắt được tháo xuống, Mạnh Giai Kỳ sau khi nhìn thấy ánh sáng lại càng không biết mình đang ở nơi nào.
____________
Cá: Tự dưng chương này muốn đổi lại toàn bộ xưng hô thành tôi-em ghê. ༎ຶ‿༎ຶ
"Nếu như, nếu như hai chân tôi không bị tàn phế, nếu như tôi là một người khoẻ mạnh, trẻ tuổi, hoàn chỉnh, có thể một mực ở bên chăm sóc em. Tiểu Chu, tôi nhất định sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào! Cho dù em không muốn, tôi cũng sẽ cưỡng ép em ở bên tôi, vĩnh viễn giam cầm em bên tôi. Bởi vì tôi biết, chỉ có tôi có thể đem lại hạnh phúc cho em. trên thế giới này không có ai yêu em hơn tôi!"
“Không được! Em không được đi đâu hết. Em đã nói lời này rồi, tôi sao có thể buông tay em. Dù sau này em có hối hận, tôi cũng sẽ không buông tha em, em là của tôi!"
"Bé cưng, em đừng buồn, tha thứ cho tôi được không, tôi biết sai rồi."
"Bé cưng, em là đang muốn mạng tôi sao?"
"Nếu như, nếu như hai chân anh không bị tàn phế, nếu như anh là một người khoẻ mạnh, trẻ tuổi, hoàn chỉnh, có thể một mực ở bên chăm sóc em. Tiểu Chu, anh nhất định sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào! Cho dù em không muốn, anh cũng sẽ cưỡng ép em ở bên anh, vĩnh viễn giam cầm em cạnh anh. Bởi vì anh biết, anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Bởi vì anh biết, trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh!"
Sau khi Lâm Nghị Đình nói xong những lời này, cả người ngã xuống giường. Anh nhắm hai mắt lại, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Nhìn bộ dáng anh đau khổ tuyệt vọng, hai mắt Anh Chiêu đỏ lên.
Cậu tuy biết nam nhân nhất định yêu cậu. Nhưng đối mặt với những lời thâm tình như thế của anh, sao có thể không động lòng.
Anh Chiêu ôm cổ Lâm Nghị Đình, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Trong mắt chứa đầy tia sáng ấm áp, mỉm cười nói: "Anh Nghị Đình, anh có biết tại sao em nhất định phải rời khỏi đây để đến Y quốc học tập không?"
Lâm Nghị Đình gật đầu không chút do dự khi nghe Anh Chiêu hỏi, "Anh biết, là bởi vì lĩnh vực nghiên cứu máy móc vẫn luôn là ước mơ của em."
Ai ngờ Anh Chiêu lại lắc đầu, nói với anh: "Không chỉ như vậy, bởi vì em muốn nghiên cứu sinh vật cùng máy móc dung hợp. Chỉ có học viện Hào Tư ở Y quốc mới có thể làm nghiên cứu sâu hơn. Em làm việc cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn nghiên cứu ra một bộ phận giả cơ học không thể gây ra phản ứng bài xích với cơ thể con người, thậm chí kết nối trực tiếp với các tế bào thần kinh ”
Nghe những lời Anh Chiêu nói, Lâm Nghị Đình khiếp sợ mở lớn hai mắt, anh thế nào cũng không nghĩ tới Anh Chiêu đến Y quốc là vì mình.
Ngay sau đó, Anh Chiêu còn nói một tin chấn động hơn. Cậu nhìn Lâm Nghị Đình, đôi mắt hạnh phúc ngấn nước, mỉm cười:
"Anh Nghị Đình, em thành công rồi. Hôm qua em đã tiến hành thử nghiệm cuối cùng, chứng minh được nó không gây bài xích với con người. Còn có, em ở Y quốc biết rất nhiều thiên tài trong giới y học, chúng ta có thể từ từ điều trị những độc tố tích tụ trong cơ thể do anh uống thuốc trước đây, đem chúng bài xuất ra ngoài, cơ thể anh nhất định sẽ ngày càng tốt hơn."
Anh Chiêu vừa khóc vừa nói, hít một hơi, nghiêm túc đối mặt với Lâm Nghị Đình.
"Còn tuổi tác, anh Nghị Đình có từng nghĩ tới, mặc dù anh lớn hơn em mười một tuổi, nhưng người em yêu chính là anh. Nếu anh muốn từ bỏ em, để em ở bên một người trẻ tuổi khác, nhưng em cùng một người mình không yêu ở bên nhau, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc mà mình mong muốn không."
Nghe đến đây, Lâm Nghị Đình không nhịn được vươn tay, run rẩy lau đi những giọt nước mắt cho Anh Chiêu, nhẹ nhàng nói:
“Cho nên, đều là vì anh? Em vất vả nghiên cứu, thử nghiệm, thế nhưng tất cả là vì anh."
Anh Chiêu gật đầu, dùng gương mặt cọ cọ lòng bàn tay Lâm Nghị Đình. Cậu nhắm mắt, hít một hơi sâu, giọng điệu buồn bã nói:
"Nếu anh Nghị Đình thực sự không muốn ở bên em, vậy cũng để em làm trị liệu cho anh đi. Em muốn anh một lần nữa đứng lên, muốn thân thể anh khoẻ mạnh. Bởi vì trên thế giới này, anh là người quan trọng nhất của em. Sau khi trị liệu kết thúc, em sẽ rời khỏi đây, trở lại Y quốc tiếp tục nghiên cứu, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Anh Chiêu nói xong liền rũ mắt xuống, quay đầu sang một bên. Mũi cậu đỏ bừng, trong mắt còn ngậm đầy nước. Nhìn bộ dáng đau khổ nhưng vẫn phải kìm nén của cậu, Lâm Nghị Đình tràn ngập đau lòng.
Đặc biệt là lúc Anh Chiêu nói sẽ rời khỏi đây, nói vĩnh viễn không gặp lại anh nữa, làm Lâm Nghị Đình hoàn toàn hoảng sợ. Anh ngồi thẳng dậy, ôm Anh Chiêu vào lòng, vội vàng nói:
“Không được! Em không được đi đâu hết. Em đã nói lời này rồi, anh sao có thể buông tay em. Dù sau này em có hối hận, anh cũng sẽ không buông tha em, em là của anh!"
Anh Chiêu vùi đầu sâu trong ngực Lâm Nghị Đình, nghe đối phương nói, khoé miệng khẽ cong lên. Quả nhiên bán thảm giả bộ đáng thương trước mặt nam nhân nhà mình là cách tốt nhất.
Lần nữa ngẩng đầu, Anh Chiêu vẫn làm một bộ dáng ủy khuất, mím môi nói với Lâm Nghị Đình: "Nhưng trước đây anh từ chối em rất nhiều lần...."
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu, vội vàng dỗ dành nói: “Tiểu Chu, bé cưng. Em đừng buồn, tất cả là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không?"
(*宝贝儿: bảo bối, cục cưng, bé cưng)
Anh Chiêu do dự hồi lâu mới ngập ngừng hỏi Lâm Nhất Đình, “Anh thực sự sẽ không đẩy em ra?"
Lâm Nghị Đình lập tức gật đầu, thề nói: "Bé cưng, tin anh, anh thực sự biết sai rồi."
Anh Chiêu nghe nam nhân nói như vậy, cuối cùng cũng nín khóc, thoả mãn gật đầu. "Nhìn biểu hiện chân thành của anh, em liền thực hiện lời hứa lúc nhỏ, cưới anh làm vợ em!"
Lâm Nghị Đình nhìn bộ dáng nhỏ kiêu ngạo của Anh Chiêu, không nhịn được hôn lên chóp mũi xinh xắn kia, gật đầu với cậu.
Chỉ cần có thể ở bên Anh Chiêu, bị gọi là vợ thì có sao. Chỉ cần người trong ngực hạnh phúc, muốn anh giao mạng mình ra, anh cũng vui vẻ đáp ứng.
Hai người yêu nhau cuối cùng cũng bày tỏ tình cảm, Anh Chiêu trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mục đính lớn nhất của mình đời này đã hoàn thành, trên mặt cậu vô thức nở nụ cười ngây ngô hạnh phúc.
Cậu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt Lâm Nghị Đình, hôn lên trán, lông mày, mắt anh. Lúc sau cậu lại hôn lên má anh, vui vẻ nói: "Quả nhiên là vợ em, thật là quyến rũ!"
Watt.pad/word.press cakhothit
Sau đó cậu nhìn quầng thâm dưới mắt anh, đau lòng dùng ngón tay chạm nhẹ, khẽ nói:
"Anh Nghị Đình, đêm qua vất vả rồi. Em không thể để anh cứu em vô ích được, để em báo đáp anh một chút mới được."
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, nở một nụ cười dịu dàng, lắc đầu với cậu:
"Giữa chúng ta không có chuyện báo đáp, em không phải nói muốn cưới anh làm vợ sao? Vậy coi như đây là lấy thân báo đáp đi."
Nghe Lâm Nghị Đình nói vậy, Anh Chiêu nở nụ cười xấu xa, nhướn mày nói: "Đương nhiên là lấy thân báo đáp, bất quá hiện tại em muốn cho anh chút phúc lợi."
Dứt lời, Anh Chiêu trước ánh mắt khiếp sợ của Lâm Nghị Đình, cúi đầu xuống. Lâm Nghị Đình muốn ngăn cản Anh Chiêu, vội vàng giữ bả vai cậu nói: “Tiểu Chu. Đừng…”
Nhưng Anh Chiêu quyết tâm muốn chiêu đãi nam nhân nhà mình. Giây tiếp theo, Lâm Nghị Đình liền cảm nhận loại sung sướng xa lạ ập đến. Anh chỉ có thể thở gấp lấy hơi, một chữ cũng không nói thành.
Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, Anh Chiêu ngẩng đầu, Lâm Nghị Đình nhìn đôi môi đỏ mọng và gò má ửng hồng của cậu, ôm chặt cậu vào lòng, ở trên môi Anh Chiêu hung hăng hôn lên.
Một bên thô bạo thở hổn hển, anh không khỏi thở dài nói: "Bé cưng, em là đang muốn mạng anh sao?"
Nghe Lâm Nghị Đình nói, Anh Chiêu gật đầu khẳng định, “Chính là muốn mạng anh đó, muốn anh cả đời này vĩnh viễn ở bên em."
Nghe Anh Chiêu nói, nhìn thâm tình trong mắt cậu, Lâm Nghị Đình hạnh phúc đến phát cuồng. Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ dám nghĩ giấc mộng tươi đẹp của mình sẽ trở thành sự thật.
Lâm Nghị Đình trước nay chưa từng cảm kích trời xanh như bây giờ, nếu chịu tất cả đều đau khổ để có được người trước mặt, anh cảm thấy những gì mình trải qua đều đáng giá.
Nhưng nghĩ đến nguy hiểm Anh Chiêu gặp trước đó, đôi mắt Lâm Nghị Đình lạnh lẽo, anh tuyệt đối sẽ không buông tha những kẻ đó dễ dàng.
Tiểu Chu của anh đơn thuần như vậy, anh sao có thể để em ấy chạm vào những việc này. Cho nên, những chuyện dơ bẩn đáng sợ để mình anh xử lý là được rồi.
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu nằm trong ngực, hai mắt cậu mơ hồ nhắm lại, dịu dàng hôn lên gương mặt cậu, trong lòng khẽ nói.
'Ngủ đi, bảo bối nhỏ, anh sẽ luôn bảo vệ em. Yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu những ủy khuất vô cớ như vậy.
Có lẽ do dược tính còn sót lại, Anh Chiêu ở trong lòng Lâm Nghị Đình ngủ rất lâu, đến bữa tối vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, trạng thái cậu rất tốt, thần thanh khí sảng.
Vì thí nghiệm lâm sàng ngày hôm trước đã thành công, nên hôm nay Anh Chiêu ăn sáng xong phải quay lại học viện để xử lý một số việc cuối cùng.
Đặc biệt là liên quan đến việc giải phẫu của Lâm Nghị Đình, cậu cần phải chuẩn bị rất nhiều. Hai người vừa bày tỏ tình cảm với nhau ngày hôm qua, Lâm Nghị Đình tất nhiên rất săn sóc, đính thân đưa Anh Chiêu đến học viện.
Anh Chiêu ngồi trong xe, cả người dựa vào Lâm Nghị Đình. Lúc đến cửa Học viện Thánh Lâm, xe dừng lại, Anh Chiêu lưu luyến không muốn xa Lâm Nghị Đình. Cậu nắm chặt bàn tay, quay đầu không tình nguyện nói: "Em đi đây."
Lâm Nghị Đình gật đầu, hôn lên trán Anh Chiêu, ôn nhu nói: “Xong việc anh sẽ đến tìm em.”
Anh Chiêu bây giờ mới nở nụ cười tươi, chậm rãi xuống xe, mỗi bước đi vào học viện Thánh Lâm đều lưu luyến.
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu ỷ lại vào mình, trong mắt hiện lên tia ấm áp. Nhưng lúc bóng dáng Anh Chiêu hoàn toàn rời khỏi tầm mắt anh, trong mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn.
Anh quay đầu, nói với bác Lâm ở ghế lái: "Bác Lâm, mọi việc đã sẵn sàng chưa?"
Bác Lâm tuy rằng bên ngoài vẫn là bộ dáng hoà ái, nhưng ánh mắt lạnh băng. Nở một nụ cười không có độ ấm với Lâm Nghị Đình, nói:
“Đại thiếu gia, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Kẻ tổn thương Anh thiếu gia, tuyệt đối không thể buông tha!”
Ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm, Mạnh Giai Kỳ bị che lại đôi mắt, tay chân trói chặt. Watt.pad/word.press cakhothit
Ngày hôm qua sau khi gã rời khỏi tiệm cơm, gã vốn dĩ cảm thấy đắc ý vì cùng cũng thoát khỏi kẻ thù lớn nhất trong đời, đang nghĩ có nên đi chúc mừng một phen không.
Nhưng ai biết, đến khi gã đi vào một con hẻm tối, đột nhiên bị người sau lưng đánh bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói chặt tay chân, đôi mắt cũng bị bịt kín, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
Đột nhiên, truyền đến âm thanh mở cửa. Một người thô bạo kéo cánh tay gã, đem gã từ trên mặt đất túm lên, giống như muốn mang gã đến nơi khác.
Mạnh Giai Kỳ trong lòng sợ hãi, gã muốn xin tha, muốn kêu lên, nhưng miệng bị giẻ rách bịt kín, không thể phát ra bất kỳ âm thanh hoàn chỉnh nào.
Sau đó, gã dường như bị ai đó đưa đến một căn phòng khác, bị người này thô bạo đẩy xuống đất. Chiếc khăn bịt mắt được tháo xuống, Mạnh Giai Kỳ sau khi nhìn thấy ánh sáng lại càng không biết mình đang ở nơi nào.
____________
Cá: Tự dưng chương này muốn đổi lại toàn bộ xưng hô thành tôi-em ghê. ༎ຶ‿༎ຶ
"Nếu như, nếu như hai chân tôi không bị tàn phế, nếu như tôi là một người khoẻ mạnh, trẻ tuổi, hoàn chỉnh, có thể một mực ở bên chăm sóc em. Tiểu Chu, tôi nhất định sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào! Cho dù em không muốn, tôi cũng sẽ cưỡng ép em ở bên tôi, vĩnh viễn giam cầm em bên tôi. Bởi vì tôi biết, chỉ có tôi có thể đem lại hạnh phúc cho em. trên thế giới này không có ai yêu em hơn tôi!"
“Không được! Em không được đi đâu hết. Em đã nói lời này rồi, tôi sao có thể buông tay em. Dù sau này em có hối hận, tôi cũng sẽ không buông tha em, em là của tôi!"
"Bé cưng, em đừng buồn, tha thứ cho tôi được không, tôi biết sai rồi."
"Bé cưng, em là đang muốn mạng tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất