Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang
Chương 70
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 70: Hậu cung chi lục cung vô phi (Sáu hậu cung không có lấy một phi tần)
Mùa xuân năm Thừa Chương thứ ba, hoàng đế Vu Sơ Hồng có được một người con trai, gọi là Khê Bạch, cũng đổi niên hiệu là "Thuận Thiên".
Lúc cung nhân đem hoàng tử bé nhỏ giao cho Vu Sơ Hồng, vị bệ hạ trước giờ luôn lạnh lùng lúc này trên khuôn mặt lại lộ ra thần sắc ôn nhu hiếm có, khi mọi người đều cho rằng đây là lúc vị quý nhân trong cung kia được thăng vị, lại thấy Vu Sơ Hồng bọc kín tiểu hoàng tử lại, sau đó trực tiếp đem tiểu hoàng tử ra khỏi cung điện.
Mà đối với vi quý nhân kia, một câu hỏi cũng không có, cung nhân trong cung nhất thời có chút không rõ ý định của Vu Sơ Hồng.
Ban đêm, Tuệ tần mới tỉnh lại sau khi hạ sinh.
Câu đầu tiên nàng hỏi sau khi mở mắt ra chính là: "Hài tử ta đâu?"
Môt thị nữ bẩm báo: "Thưa nương nương, tiểu hoàng tử đã được Hoàng thượng mang đến Thịnh Hòa cung."
"Bệ hạ đem hắn đến Thịnh Hòa cung?" Tuệ tần nhíu mày, Thịnh Hòa cung là tẩm cung của Đế vương, y đem một đứa trẻ mới sinh đến đó làm gì, huống hồ...
Thị nữ cũng cảm thấy hành động này của Vu Sơ Hồng đối với một người mẹ quả thực có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn an ủi: "Theo nô tì thấy, bệ hạ rất yêu thích tiểu hoàng tử, nương nương không cần lo lắng."
"Ngươi không hiểu." Tuệ tần ho khan hai tiếng, sắc măt càng thêm tái nhợt, nàng nhắm mắt lại, dựa vào cái gối sau lưng.
Nàng nhớ tới hôm đó, trong cung điện này, vị Đế vương trẻ tuổi đó, ngồi trên cao, lạnh lùng nói: "Trẫm có thể để ngươi cùng Vương Tiến rời đi, nhưng đứa bé này phải lưu lại, hơn nữa ngươi vĩnh viễn không được gặp hắn."
"Bệ hạ ______ "
"Ngươi nếu không đáp ứng..." Trong mắt đế vương không mang chút tình cảm nào, nhìn nàng giống như một vật chết, thanh âm lạnh băng vô tình vang lên bên tai nàng, nói: "Phi tần hậu cung cùng thị vệ tư thông, nên định tội gì, trẫm nghĩ ngươi rất rõ ràng đi."
Cuối cùng, Tuệ tần chỉ đành cúi đầu: "Thần thiếp đáp ứng."
Thấy nàng đáp ứng, Đế vương cũng không nhiều lời, đứng lên rời khỏi cung điện. Nhìn bóng lưng Đế vương rời đi, Tuệ tần lập tức tê liệt ngã xuống đất.
_____________
Bạch Hi Vũ yên lặng đợi trong tã lót, gặm đầu ngón tay của mình, hắn tới đây là đúng lúc Đại hoàng tử vừa được sinh ra, nhưng lúc có ý thức đã là thời điểm ba ngày sau. Chuyện này là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng trong lòng Bạch Hi Vũ, cũng không đáng chú ý.
Trẻ con vừa mới sinh tầm nhìn không tốt lắm, nên Bạch Hi Vũ cũng không biết mình đã bị Vu Sơ Hồng mang đến Thịnh Hòa cung.
Hắn biết thân phận của mình chính là Đại hoàng tử của Vu Sơ Hồng, sau này Vu Sơ Hồng cũng sẽ có thêm mấy hoàng tử công chúa nữa. Nhưng kịch tình chính thức bắt đầu ở mười sáu năm sau, vai chính Tống Tử Nhan bị đưa vào hoàng cung tham gia tuyển tú, thời điểm cung yến đối với Vu Sơ Hồng mặc thường phục trong vườn đào là vừa thấy đã yêu, khi đó Vu Sơ Hồng nghĩ Tống Tử Nhan là một cung nữ nho nhỏ trong cung, mà Tống tử Nhan cũng nghĩ Vu Sơ Hồng chỉ là một thị vệ thông thường.
Cho đến thời điểm tuyển tú, hai người mới biết thân phận của nhau, dĩ nhiên Vu Sơ Hông cũng để lại thẻ của Tống Tử Nhan, trực tiếp cho nàng làm quý nhân.
Những cô gái trong hậu cung thấy hoàng đế thích một người đàn bà như vậy, nổi lên tâm tư khác, hãm hại nàng không ngừng. Sau đó Tống Tử Nhan rốt cuôc leo lên hậu vị, Vu Sơ Hồng cũng cam tâm tình nguyện vì nàng giải tán hậu cung.
Trở thành một đế hậu giai thoại, thiên cổ truyền kì.
Mà trong giai thoại này, Khê Bạch chỉ là một con tốt thí. Lần đầu tiên gặp nữ chính, Vu Khê Bạch mười sáu tuổi, chính là tuổi mới biết yêu, thấy Tống Tử Nhan xinh đẹp như hoa, trong lòng tự nhiên ái mô.
Vì điểm ái mộ này, Vu Khê Bạch từng ở trong bóng tối nhiều lần không tiếc tính mạng giúp đỡ Tống Tử Nhan, nhưng dù sao Tống Tử Nhan cũng là nữ nhân của phụ hoàng hắn, hắn chỉ có thể yêu đơn phương Tống Tử Nhan, cầu mà không được. Cuối cùng, vì đỡ cho nữ chính một mũi tên mà chết.
Chẹp chẹp, rốt cuộc cũng có thể chết vì nữ chính một lần rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này lấy cung đấu làm chủ, phân đoạn của nam chính cũng không nhiều, việc Bạch Hi Vu cần làm chính là đem phần lớn hào quang đưa cho nữ chính.
Lúc Vu Sơ Hồng tiến vào, liền thấy Bach Hi Vũ đang gặm ngón tay, một bộ dáng hết sức si ngốc. Y tiến lên phía trước, cần thân kéo ngón tay ra khỏi miệng Bạch Hi Vũ, hỏi: "Con đói sao?"
Đáng tiếc lúc đến bên tai Bạch Hi Vũ lại hóa thành một trận ong ong, căn bản không rõ người nào đang nói chuyện, đừng nói chi là hiểu người ta đang nói cái gì.
Thấy bên dưới Bạch Hi Vũ tràn ra một vài giọt nước, Vu Sơ Hồng khẽ cười: "Hóa ra là tè dầm."
Vu Sơ Hồng năm nay mới chỉ 16 tuổi, nếu ở hiện đại, cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đây lại là cổ đại, Vu Sơ Hồng không chỉ là chúa tể thiên hạ, mà cả thay tã cũng đã rất thuận tay.
Lại trôi qua mấy tháng, lúc mắt Bạch Hi Vũ có thể mơ hồ nhìn được, thì khi hắn thấy người đàn ông mỗi ngày đều ở cạnh mình là ai, hận không thể lập tức choc mù mắt mình, đi đầu thai lại lần nữa.
Hắn dường như cảm nhận được, kịch tình đang từng chút từng chút thoát tuyến.
Trong kịch tình, Vu Khê Bạch mặc dù là đứa con đầu của Vu Sơ Hồng, nhưng thực tế hắn cùng Vu Sơ Hồng không có bao nhiêu tình cảm, Vu Sơ Hồng đối với hắn lại có thể nói là lạnh nhạt. Tuệ tần mất sớm Vu Sơ Hồng thậm chí cũng chưa từng đem hắn cho phi tần nào nuôi dưỡng, chỉ cho hắn sống ở cung mà Tuệ tần ở trước khi chết là Tịch Nguyệt cung. Có một lần, Vu Sơ Hồng còn trực tiếp đem Tịch Nguyệt cung ban cho một quý nhân mới tiến cung, sau đó có người nói với y rằng Đại hoàng tử đang sống ở chỗ này, Vu Sơ Hồng mới nhớ ra mình còn có một đứa con như vây.
Một vị hoàng tử không được sủng ái lại không có mẫu phi, tình cảnh trong cung khó khăn như nào có thể tưởng tượng được, bằng không Vu Khê Bạch cũng sẽ không chỉ vì một chút quan tâm từ Tống Tử Nhan mà đối với nàng khăng khăng một mực, cuối cùng còn vì nàng đánh cược cả tính mạng.
Nhưng tình huống bây giờ, thế nào cũng nhìn không ra Khê Bach là một vị hoàng tử không được cưng chiều.
Nếu nói Vu Sơ Hồng yêu Tuệ tần, cho nên đối với Khê Bạch yêu ai yêu cả đường đi, Bạch Hi Vũ hoàn toàn không tin. Bởi vì vào mùa đông năm Thuận Thiên thứ nhất, Tuệ tần vì bệnh hiểm nghèo mà chết, Vu Sơ Hồng một chút thương tâm cũng không có, mỗi ngày vẫn như cũ vào triều, trở về tẩm cung xem tấu chương, lại trêu chọc đoàn tử một chút, cuộc sống tương đối khoái hoạt.
Bạch Hi Vũ chính là đoàn tử vừa được nhắc đến, Vu Sơ Hồng nuôi hắn quá tốt, khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, lông mi dài, đôi mắt vừa to vừa đen, bốn chi ngắn ngủn, nằm một chỗ chính là một tiểu đoàn tử nhuyễn nhuyễn mềm mềm.
"Tuyết lại rơi rồi." Vu Sơ Hồng buông chiết tử trong tay xuống, nhìn tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xuất thần.
Qua hồi lâu, Vu Sơ Hồng phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Bạch Hi Vũ đang ngủ say, nhỏ giọng hỏi: "Con có thích tuyết rơi không?"
Cũng không có ai đáp lại y, Vu Sơ Hồng liền tiếp tuc lẩm bẩm: "Trước kia ta cũng rất thích tuyết, kết quả sau đó bị một người lừa gạt thảm, từ đấy không thích tuyết nữa." Hắn đưa tay chọc chóp mũi Bạch Hi Vũ, Bạch Hi Vũ trong giấc mộng như có cảm giác, quơ quơ cánh tay ngắn ngủn của mình.
Vu Sơ Hồng im lặng mỉm cười, hắn bọc lại chăn cho Bạch Hi Vũ.
"Tiểu hoàng tử thât giống với bệ hạ khi còn bé." Một lão thái giám bưng nước trà tới, nịnh nọt nói, lại thấy Vu Sơ Hồng sau khi nghe thấy lời này thu liễm nụ cười, có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nổi giận.
Lão thái giám có chút không hiểu, theo lý thuyết khen đữa trẻ giống cha một chút cũng không vấn đề, bệ hạ của hắn vì sao lại không hài lòng?!
Trên giường Bạch Hi Vũ mở ra con mắt buồn ngủ, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp môt cái. Vu Sơ Hồng ôm lấy hắn: "Con ngủ lâu quá, phụ hoàng ôm con ra ngoài một chút."
Bạch Hi Vũ đưa tay nắm bả vai Vu Sơ Hồng, cười khanh khách.
Trong nội tâm Bạch Hi Vũ bày tỏ, đóng giả môt đứa bé mười tháng tuổi cũng thật mêt mỏi.
Vu Sơ Hồng mặc cho hắn nắm quần áo mình, vỗ nhè nhẹ sau lưng Bạch Hi Vũ, dụ dỗ: "Tiểu Bạch, nói phụ hoàng đi."
"Hô hoàng..." Thanh âm tiểu hài tử mềm mại, trong lòng Vu Sơ Hồng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn lạ lẫm.
Hắn ôm Bạch Hi Vũ ra khỏi cửa cung, trời đất bên ngoài một mảnh ngân bạch, yên tĩnh không tiếng động, Vu Sơ Hồng quay đầu nói với đứa trẻ nằm trên bả vai y: " Thích không?"
" Hô hoàng hô hoàng..." Bạch Hi Vũ vẫn giả ngu như cũ, ta nghe hông hiểu ta nghe hông hiểu.
"Con đó..." Vu Sơ Hồng bất đắc dĩ than thở.
Vu Sơ Hồng cũng không đi xa, chẳng qua là đi vòng vo bên ngoài Thịnh Hòa cung hồi lâu, thấy hình như gió sắp nổi lên, liền ôm Bạch Hi Vũ trở về.
Hắn đặt Bạch Hi Vũ lên tháp, cầm ra một cái trống bỏi(1), trêu chọc hắn từ đầu bên này tới đầu bên kia. Đúng lúc này, có một tiểu thái giám đi vào bẩm báo rằng có Thừa tướng đai nhân đến.
Vu Sơ Hồng không thể mang Bach Hi Vũ ra Ngự thư phòng, đành phải nói với những cung nhân: "Trông chừng tiểu hoàng tử."
Nhưng mà ai cũng không ngờ, sau khi Vu Sơ Hồng đi, cung nhân thấy Bạch Hi Vũ ngoan ngoãn ngồi trên nhuyễn tháp, cũng yên lòng. Mà ngay lúc đấy, Bạch Hi Vũ trực tiếp chúi đầu xuống đất, không đợi cung nhân xung quanh phản ứng , liền từ nhuyễn tháp bay xuống, đập đầu xuống sàn nhà.
Nhuyễn tháp không hề cao, huống chi bên dưới còn trải thảm thật dày, Bạch Hi Vũ mặc kệ mấy thứ này, dứt khoát nhắm hai mắt, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Cả Thịnh Hòa cung đều kinh hoàng, lập tức gọi thái y cùng với Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng sau khi nghe cung nhân bẩm báo, liền lâp tức chạy về từ Ngự thư phòng, đi vào Thịnh Hòa liền cung thấy cung nhân đều quỳ gối, thái y cũng vừa mới chuẩn mạch xong.
Thái y nói: "Tiểu hoàng tử không có viêc gì, xin hoàng thượng yên tâm."
Mà từ lời nói của cung nhân, Vu Sơ Hồng cũng có thể đoán được Bạch Hi Vũ là tự mình ngã xuống.
Hắn nhìn đứa trẻ đang ngủ mê man trên giường, vuốt vuốt mấy sợi tóc trên đầu, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây, tiểu Bạch?"
(1) Trống bỏi: là loại trống nhỏ cầm tay có hai hạt nhỏ buộc vào dây ở hai bên, khi xoay sẽ đánh vào mặt trống tạo ra tiếng kêu. Túm lại là cái trống đồ chơi mà anh em mình hay bị bố mẹ dụ dỗ hồi nhỏ đó :)))
..................
~ Bê: Đến thế giới phụ tử rồi hoan hô~~~~~~~ Có ai mong chờ đến thế giới này giống mị không nè hị hị ^^
~Editor: Thảo
~Beta: Bê
Chương 70: Hậu cung chi lục cung vô phi (Sáu hậu cung không có lấy một phi tần)
Mùa xuân năm Thừa Chương thứ ba, hoàng đế Vu Sơ Hồng có được một người con trai, gọi là Khê Bạch, cũng đổi niên hiệu là "Thuận Thiên".
Lúc cung nhân đem hoàng tử bé nhỏ giao cho Vu Sơ Hồng, vị bệ hạ trước giờ luôn lạnh lùng lúc này trên khuôn mặt lại lộ ra thần sắc ôn nhu hiếm có, khi mọi người đều cho rằng đây là lúc vị quý nhân trong cung kia được thăng vị, lại thấy Vu Sơ Hồng bọc kín tiểu hoàng tử lại, sau đó trực tiếp đem tiểu hoàng tử ra khỏi cung điện.
Mà đối với vi quý nhân kia, một câu hỏi cũng không có, cung nhân trong cung nhất thời có chút không rõ ý định của Vu Sơ Hồng.
Ban đêm, Tuệ tần mới tỉnh lại sau khi hạ sinh.
Câu đầu tiên nàng hỏi sau khi mở mắt ra chính là: "Hài tử ta đâu?"
Môt thị nữ bẩm báo: "Thưa nương nương, tiểu hoàng tử đã được Hoàng thượng mang đến Thịnh Hòa cung."
"Bệ hạ đem hắn đến Thịnh Hòa cung?" Tuệ tần nhíu mày, Thịnh Hòa cung là tẩm cung của Đế vương, y đem một đứa trẻ mới sinh đến đó làm gì, huống hồ...
Thị nữ cũng cảm thấy hành động này của Vu Sơ Hồng đối với một người mẹ quả thực có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn an ủi: "Theo nô tì thấy, bệ hạ rất yêu thích tiểu hoàng tử, nương nương không cần lo lắng."
"Ngươi không hiểu." Tuệ tần ho khan hai tiếng, sắc măt càng thêm tái nhợt, nàng nhắm mắt lại, dựa vào cái gối sau lưng.
Nàng nhớ tới hôm đó, trong cung điện này, vị Đế vương trẻ tuổi đó, ngồi trên cao, lạnh lùng nói: "Trẫm có thể để ngươi cùng Vương Tiến rời đi, nhưng đứa bé này phải lưu lại, hơn nữa ngươi vĩnh viễn không được gặp hắn."
"Bệ hạ ______ "
"Ngươi nếu không đáp ứng..." Trong mắt đế vương không mang chút tình cảm nào, nhìn nàng giống như một vật chết, thanh âm lạnh băng vô tình vang lên bên tai nàng, nói: "Phi tần hậu cung cùng thị vệ tư thông, nên định tội gì, trẫm nghĩ ngươi rất rõ ràng đi."
Cuối cùng, Tuệ tần chỉ đành cúi đầu: "Thần thiếp đáp ứng."
Thấy nàng đáp ứng, Đế vương cũng không nhiều lời, đứng lên rời khỏi cung điện. Nhìn bóng lưng Đế vương rời đi, Tuệ tần lập tức tê liệt ngã xuống đất.
_____________
Bạch Hi Vũ yên lặng đợi trong tã lót, gặm đầu ngón tay của mình, hắn tới đây là đúng lúc Đại hoàng tử vừa được sinh ra, nhưng lúc có ý thức đã là thời điểm ba ngày sau. Chuyện này là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng trong lòng Bạch Hi Vũ, cũng không đáng chú ý.
Trẻ con vừa mới sinh tầm nhìn không tốt lắm, nên Bạch Hi Vũ cũng không biết mình đã bị Vu Sơ Hồng mang đến Thịnh Hòa cung.
Hắn biết thân phận của mình chính là Đại hoàng tử của Vu Sơ Hồng, sau này Vu Sơ Hồng cũng sẽ có thêm mấy hoàng tử công chúa nữa. Nhưng kịch tình chính thức bắt đầu ở mười sáu năm sau, vai chính Tống Tử Nhan bị đưa vào hoàng cung tham gia tuyển tú, thời điểm cung yến đối với Vu Sơ Hồng mặc thường phục trong vườn đào là vừa thấy đã yêu, khi đó Vu Sơ Hồng nghĩ Tống Tử Nhan là một cung nữ nho nhỏ trong cung, mà Tống tử Nhan cũng nghĩ Vu Sơ Hồng chỉ là một thị vệ thông thường.
Cho đến thời điểm tuyển tú, hai người mới biết thân phận của nhau, dĩ nhiên Vu Sơ Hông cũng để lại thẻ của Tống Tử Nhan, trực tiếp cho nàng làm quý nhân.
Những cô gái trong hậu cung thấy hoàng đế thích một người đàn bà như vậy, nổi lên tâm tư khác, hãm hại nàng không ngừng. Sau đó Tống Tử Nhan rốt cuôc leo lên hậu vị, Vu Sơ Hồng cũng cam tâm tình nguyện vì nàng giải tán hậu cung.
Trở thành một đế hậu giai thoại, thiên cổ truyền kì.
Mà trong giai thoại này, Khê Bạch chỉ là một con tốt thí. Lần đầu tiên gặp nữ chính, Vu Khê Bạch mười sáu tuổi, chính là tuổi mới biết yêu, thấy Tống Tử Nhan xinh đẹp như hoa, trong lòng tự nhiên ái mô.
Vì điểm ái mộ này, Vu Khê Bạch từng ở trong bóng tối nhiều lần không tiếc tính mạng giúp đỡ Tống Tử Nhan, nhưng dù sao Tống Tử Nhan cũng là nữ nhân của phụ hoàng hắn, hắn chỉ có thể yêu đơn phương Tống Tử Nhan, cầu mà không được. Cuối cùng, vì đỡ cho nữ chính một mũi tên mà chết.
Chẹp chẹp, rốt cuộc cũng có thể chết vì nữ chính một lần rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này lấy cung đấu làm chủ, phân đoạn của nam chính cũng không nhiều, việc Bạch Hi Vu cần làm chính là đem phần lớn hào quang đưa cho nữ chính.
Lúc Vu Sơ Hồng tiến vào, liền thấy Bach Hi Vũ đang gặm ngón tay, một bộ dáng hết sức si ngốc. Y tiến lên phía trước, cần thân kéo ngón tay ra khỏi miệng Bạch Hi Vũ, hỏi: "Con đói sao?"
Đáng tiếc lúc đến bên tai Bạch Hi Vũ lại hóa thành một trận ong ong, căn bản không rõ người nào đang nói chuyện, đừng nói chi là hiểu người ta đang nói cái gì.
Thấy bên dưới Bạch Hi Vũ tràn ra một vài giọt nước, Vu Sơ Hồng khẽ cười: "Hóa ra là tè dầm."
Vu Sơ Hồng năm nay mới chỉ 16 tuổi, nếu ở hiện đại, cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhưng đây lại là cổ đại, Vu Sơ Hồng không chỉ là chúa tể thiên hạ, mà cả thay tã cũng đã rất thuận tay.
Lại trôi qua mấy tháng, lúc mắt Bạch Hi Vũ có thể mơ hồ nhìn được, thì khi hắn thấy người đàn ông mỗi ngày đều ở cạnh mình là ai, hận không thể lập tức choc mù mắt mình, đi đầu thai lại lần nữa.
Hắn dường như cảm nhận được, kịch tình đang từng chút từng chút thoát tuyến.
Trong kịch tình, Vu Khê Bạch mặc dù là đứa con đầu của Vu Sơ Hồng, nhưng thực tế hắn cùng Vu Sơ Hồng không có bao nhiêu tình cảm, Vu Sơ Hồng đối với hắn lại có thể nói là lạnh nhạt. Tuệ tần mất sớm Vu Sơ Hồng thậm chí cũng chưa từng đem hắn cho phi tần nào nuôi dưỡng, chỉ cho hắn sống ở cung mà Tuệ tần ở trước khi chết là Tịch Nguyệt cung. Có một lần, Vu Sơ Hồng còn trực tiếp đem Tịch Nguyệt cung ban cho một quý nhân mới tiến cung, sau đó có người nói với y rằng Đại hoàng tử đang sống ở chỗ này, Vu Sơ Hồng mới nhớ ra mình còn có một đứa con như vây.
Một vị hoàng tử không được sủng ái lại không có mẫu phi, tình cảnh trong cung khó khăn như nào có thể tưởng tượng được, bằng không Vu Khê Bạch cũng sẽ không chỉ vì một chút quan tâm từ Tống Tử Nhan mà đối với nàng khăng khăng một mực, cuối cùng còn vì nàng đánh cược cả tính mạng.
Nhưng tình huống bây giờ, thế nào cũng nhìn không ra Khê Bach là một vị hoàng tử không được cưng chiều.
Nếu nói Vu Sơ Hồng yêu Tuệ tần, cho nên đối với Khê Bạch yêu ai yêu cả đường đi, Bạch Hi Vũ hoàn toàn không tin. Bởi vì vào mùa đông năm Thuận Thiên thứ nhất, Tuệ tần vì bệnh hiểm nghèo mà chết, Vu Sơ Hồng một chút thương tâm cũng không có, mỗi ngày vẫn như cũ vào triều, trở về tẩm cung xem tấu chương, lại trêu chọc đoàn tử một chút, cuộc sống tương đối khoái hoạt.
Bạch Hi Vũ chính là đoàn tử vừa được nhắc đến, Vu Sơ Hồng nuôi hắn quá tốt, khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, lông mi dài, đôi mắt vừa to vừa đen, bốn chi ngắn ngủn, nằm một chỗ chính là một tiểu đoàn tử nhuyễn nhuyễn mềm mềm.
"Tuyết lại rơi rồi." Vu Sơ Hồng buông chiết tử trong tay xuống, nhìn tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xuất thần.
Qua hồi lâu, Vu Sơ Hồng phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Bạch Hi Vũ đang ngủ say, nhỏ giọng hỏi: "Con có thích tuyết rơi không?"
Cũng không có ai đáp lại y, Vu Sơ Hồng liền tiếp tuc lẩm bẩm: "Trước kia ta cũng rất thích tuyết, kết quả sau đó bị một người lừa gạt thảm, từ đấy không thích tuyết nữa." Hắn đưa tay chọc chóp mũi Bạch Hi Vũ, Bạch Hi Vũ trong giấc mộng như có cảm giác, quơ quơ cánh tay ngắn ngủn của mình.
Vu Sơ Hồng im lặng mỉm cười, hắn bọc lại chăn cho Bạch Hi Vũ.
"Tiểu hoàng tử thât giống với bệ hạ khi còn bé." Một lão thái giám bưng nước trà tới, nịnh nọt nói, lại thấy Vu Sơ Hồng sau khi nghe thấy lời này thu liễm nụ cười, có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nổi giận.
Lão thái giám có chút không hiểu, theo lý thuyết khen đữa trẻ giống cha một chút cũng không vấn đề, bệ hạ của hắn vì sao lại không hài lòng?!
Trên giường Bạch Hi Vũ mở ra con mắt buồn ngủ, giương cái miệng nhỏ nhắn ngáp môt cái. Vu Sơ Hồng ôm lấy hắn: "Con ngủ lâu quá, phụ hoàng ôm con ra ngoài một chút."
Bạch Hi Vũ đưa tay nắm bả vai Vu Sơ Hồng, cười khanh khách.
Trong nội tâm Bạch Hi Vũ bày tỏ, đóng giả môt đứa bé mười tháng tuổi cũng thật mêt mỏi.
Vu Sơ Hồng mặc cho hắn nắm quần áo mình, vỗ nhè nhẹ sau lưng Bạch Hi Vũ, dụ dỗ: "Tiểu Bạch, nói phụ hoàng đi."
"Hô hoàng..." Thanh âm tiểu hài tử mềm mại, trong lòng Vu Sơ Hồng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn lạ lẫm.
Hắn ôm Bạch Hi Vũ ra khỏi cửa cung, trời đất bên ngoài một mảnh ngân bạch, yên tĩnh không tiếng động, Vu Sơ Hồng quay đầu nói với đứa trẻ nằm trên bả vai y: " Thích không?"
" Hô hoàng hô hoàng..." Bạch Hi Vũ vẫn giả ngu như cũ, ta nghe hông hiểu ta nghe hông hiểu.
"Con đó..." Vu Sơ Hồng bất đắc dĩ than thở.
Vu Sơ Hồng cũng không đi xa, chẳng qua là đi vòng vo bên ngoài Thịnh Hòa cung hồi lâu, thấy hình như gió sắp nổi lên, liền ôm Bạch Hi Vũ trở về.
Hắn đặt Bạch Hi Vũ lên tháp, cầm ra một cái trống bỏi(1), trêu chọc hắn từ đầu bên này tới đầu bên kia. Đúng lúc này, có một tiểu thái giám đi vào bẩm báo rằng có Thừa tướng đai nhân đến.
Vu Sơ Hồng không thể mang Bach Hi Vũ ra Ngự thư phòng, đành phải nói với những cung nhân: "Trông chừng tiểu hoàng tử."
Nhưng mà ai cũng không ngờ, sau khi Vu Sơ Hồng đi, cung nhân thấy Bạch Hi Vũ ngoan ngoãn ngồi trên nhuyễn tháp, cũng yên lòng. Mà ngay lúc đấy, Bạch Hi Vũ trực tiếp chúi đầu xuống đất, không đợi cung nhân xung quanh phản ứng , liền từ nhuyễn tháp bay xuống, đập đầu xuống sàn nhà.
Nhuyễn tháp không hề cao, huống chi bên dưới còn trải thảm thật dày, Bạch Hi Vũ mặc kệ mấy thứ này, dứt khoát nhắm hai mắt, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Cả Thịnh Hòa cung đều kinh hoàng, lập tức gọi thái y cùng với Vu Sơ Hồng.
Vu Sơ Hồng sau khi nghe cung nhân bẩm báo, liền lâp tức chạy về từ Ngự thư phòng, đi vào Thịnh Hòa liền cung thấy cung nhân đều quỳ gối, thái y cũng vừa mới chuẩn mạch xong.
Thái y nói: "Tiểu hoàng tử không có viêc gì, xin hoàng thượng yên tâm."
Mà từ lời nói của cung nhân, Vu Sơ Hồng cũng có thể đoán được Bạch Hi Vũ là tự mình ngã xuống.
Hắn nhìn đứa trẻ đang ngủ mê man trên giường, vuốt vuốt mấy sợi tóc trên đầu, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây, tiểu Bạch?"
(1) Trống bỏi: là loại trống nhỏ cầm tay có hai hạt nhỏ buộc vào dây ở hai bên, khi xoay sẽ đánh vào mặt trống tạo ra tiếng kêu. Túm lại là cái trống đồ chơi mà anh em mình hay bị bố mẹ dụ dỗ hồi nhỏ đó :)))
..................
~ Bê: Đến thế giới phụ tử rồi hoan hô~~~~~~~ Có ai mong chờ đến thế giới này giống mị không nè hị hị ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất