Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 78

Trước Sau
Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: DiDi

Chương 78: Hậu cung lục vô phi.

Đúng lúc này, một phi tần bên cạnh lên tiếng: "Nghe nói vị Tống cô nương này từ trước đã có thanh mai trúc mã, không biết bây giờ thế nào?"

Thật ra địa vị của phi tần này ở trong cung không tính là cao, cũng chỉ là thất phẩm phu nhân, lời nàng vừa nói ra liền thu hút ánh mắt của mọi người, vị quý nhân này liền vuốt cổ tay, nhìn chằm chằm vào Tống Tử Nhan.

Tống Tử Nhan cảm thấy vị phi tần này hỏi chẳng ra sao cả, ... vị tú nữ này lúc trước cũng không có kết giao bạn bè nhiều, khả năng là nàng biết được chuyện này từ một kẻ bất thiện (người xấu). Nàng quay đầu đi, nhìn về phía vị quý nhân kia, cong miệng trả lời: "Không biết vị nương nương này nói là ai?"

Bốn phía cung nhân đều phóng tầm mắt đến hai người, Bach Hi Vũ cũng tò mò nhìn về phía hai người, dù sao hai người kia lại dám trước mặt Vu Sơ Hồng tranh lợi hại. Bên trong này vốn toàn người quan trọng được mời tham dự, nên Vu Sơ Hồng đối với hai người này không có chút hứng thú nào hết, hắn cầm khăn tử (khăn của con gái thời xưa, nay của con trai) lau miệng cho Bạch Hi Vũ, đem đầu hắn quay trở lại.

Bạch Hi Vũ phùng mặt biểu hiện mình rất bất mãn, hắn còn muốn đi thăm nữ chính kia một chút, cũng muốn tìm hiểu tính cách của Tống Tử Nhan xem thế nào mà còn biết để sau này tặng nàng hào quang.

Hiện tại Vu Sơ Hồng ngay cả quyền lợi đó cũng cướp đoạt không cho hắn làm, thật tức chết mất.

Vu Sơ Hồng cũng mặc kệ ngốc tử này trong đầu muốn suy nghĩ cái gì, tuy rằng biết Bạch Hi Vũ không thể đối với nữ nhân nảy sinh ý tưởng gì khác nhưng y vẫn cảm thấy không vui.

Y đưa tay xoa đầu Bạch Hi Vũ, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói với hắn: "Đừng loạn nữa Tiểu Bạch, những nữ nhân này đều thích ăn thịt người á."

Nghe xong lời này, nội tâm Bạch Hi Vũ thật muốn bật cười, bề ngoài thì vẫn còn muốn diễn một tí, hắn co rúm người về phía sau tỏ vẻ sợ sệt, sợ tới mức ánh mắt đỏ hoe, như con thỏ nhỏ đang hoảng loạn.

Vu Sơ Hồng lập tức an ủi nói: "Ngoan, không xem các nàng nữa, phụ hoàng sẽ che chở cho con."

Bạch Hi Vũ:.......

Mà vị quý nhân bên kia vẫn còn cố nói ra sự tình mà lẽ ra nàng không nên biết.

"Chính là công tử của Hộ bộ thượng thư Kiều Diệc Thiên, ta nghe nói các ngươi sớm đã tính đến chuyện chung thân đại sự rồi, trước lúc tiến cung một ngày hắn còn tìm đến ngươi, có lẽ là muốn cùng ngươi bỏ trốn đi."

Đám cung nhân xung quanh đều trợn to mắt nhìn Tống Tử Nhan, nói thật loại sự tình này trước đây cũng không hiếm gặp, nhưng bị nói ra như thế này..... cũng chỉ có Tống Tử Nhan bị thôi.

Tống Tử Nhan đứng tại chỗ cắn cắn đôi môi, Kiều Diệc Thiên này đương nhiên nàng biết, hơn nữa lời vị phi tần này nói cũng là sự thật, trước lúc tiến cung thì Kiều Diệc Thiên quả là có tìm nàng, nàng lúc ấy không phải là không từng động lòng, nếu không phải tâm chí nàng kiên định, thì lúc ấy quả thực sẽ cùng Kiều Diệc Thiên cao chạy xa bay. Bất quá chỉ có kẻ ngốc mới đi thừa nhận chuyện này, chỉ cần nàng kiên quyết không thừa nhận, những người này chung quy đều là đoán mò, cũng không thể làm gì nàng được.

Huống hồ, Hoàng Thượng đối với nàng hẳn cũng có tình ý, bằng không đám nữ nhân này cũng không căm tức đến vậy.

Khóe miệng Tống Tử Nhan cong lên một cách chậm rãi, nhìn vị phi tần kia nói: "Việc này chưa từng xảy ra, không biết vị nương nương này nghe được từ đâu, chớ không phải là......" Tống Tử Nhan nửa câu tiếp theo cũng không nói, nhưng cũng đủ khiến cho kẻ khác nghĩ ngợi rồi.

Quý nhân kia khó thở kêu lớn: "Lớn mật!"

Tống Tử Nhan vẫn bình tĩnh đứng đó, trên mặt tươi cười như trước.

Nhàn phi ngồi trên kia rốt cuộc cũng lên tiếng: "Các ngươi là đang làm gì thế hả?!"

Lời này của Nhàn phi vừa thốt ra, những người này đếu cúi đầu, bầu không khí trong ngự hoa viên nhất thời tràn đầy im lặng, có người ở phía sau trộm ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoàng Thượng đang ngồi ở trên kia.

Nhưng mà chỉ thấy Vu Sơ Hồng dỗ dành ngốc tử kia, đối với những âm thanh tranh luận dưới này không hỏi không để ý, tựa hồ người vừa rồi lưu lại Tống Tử Nhan không phải là y vậy.

Thấy bốn phía bỗng nhiên an tĩnh, Vu Sơ Hồng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nhàn phi ngồi bên cạnh hỏi: "Tuyển tú đã xong chưa?"

Nhàn phi ngoan ngoãn, cung kính trả lời: "Bệ hạ là muốn quay về ạ, nhưng còn chưa có xong."



"Vậy tiếp tục đi." Nói xong lời này, Vu Sơ Hồng lại quay đầu về.

"Vâng."

....................

Sau khi tuyển tú kết thúc, lưu lại chỉ có mười ba tú nữ, trong đó chỉ có Tống Tử Nhan là người Vu Sơ Hồng đích danh chỉ điểm, còn lại mười hai người kia, Vu Sơ Hồng có khi liếc mắt một xíu cũng không thèm.

Vu Sơ Hồng ban cho Tống Tử Nhan phẩm vị quý nhân, cấp độ, phẩm vị tuy không cao, nhưng đối với gia thế không phải thập phần xuất chúng đã là tốt rồi. Về phần những người còn lại hắn đều giao cho Nhàn phi an bài.

Có lẽ là muốn trấn áp tâm tư của Tống Tử Nhan bớt lại, Nhàn phi cũng an bài hai ngươi khác làm quý nhân, Vu Sơ Hồng đối với điều này cũng không tỏ vẻ quan tâm, chờ việc trong tuyển tú giải quyết xong, y liền lôi kéo ngốc tử kia về Thịnh Hòa cung.

Nhàn phi trở lại Liễu Tương cung, nàng liền ngồi xuống giường, trong tay bưng một chén trà nhỏ, uống cạn xong nàng thở dài một hơi.

"Lâm quý nhân kia quả không uổng một phen tâm tư của bản cung, tính tình nàng quả trầm, không được, ai......" Nhàn phi buông chén trà xuống nói: "Hoàng Thượng nếu thật sự có tâm tư gì với nàng, đã biết trước lúc nàng tiến cung còn dám qua lại với nam nhân khác, đó là ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng hẳn rất khó chịu đi."

"Nếu không phải sợ ô uế tay bản cung, lại bị Hoàng Thượng phát hiện, ta định làm cho Tống Tử Nhan kia đời này cũng không thấy được Hoàng Thượng."

"Nương nương, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Cung nữ bên cạnh cúi người hỏi.

Nhàn phi mỉm cười nói: "Phải coi Hoàng Thượng đối với Tống Tử Nhan kia có tâm tư gì, rồi sau đó an bài tiếp."

"Vâng, nương nương."

..................

Chẳng mấy chốc đã đến đêm Trừ tịch – đêm 30, đây vốn phải là nơi đầu tiên Vu Sơ Hồng gặp Tống Tử Nhan, nhưng hiện tại chuyện như này cũng đừng ai hi vọng nhiều, Tống Tử Nhan có thể ở lại trong cung cũng là do ông trời mở mắt.

"Phụ hoàng?"

Vu Sơ Hồng buông chén trà trong tay, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối hỏi: "Làm sao vậy?"

Bạch Hi Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận nói: "Ta muốn về, thật chán quá......"

Vu Sơ Hồng lại nói: "Đợi lát nữa phụ hoàng cùng ngươi trở về không tốt hơn sao?"

Bạch Hi Vũ không nói lời nào, như vậy đồng nghĩa với việc hắn cự tuyệt.

Vu Sơ Hồng cuối cùng cũng gật đầu, thuận theo ý hắn nói: "Vậy đi đi, chớ đi xa đấy!"

Bạch Hi Vũ đứng dậy, nhóm quan viên phi tần phía dưới đều không khỏi ngẩng đầu lên nhìn theo vị hoàng tử đang rời đi.

Bạch Hi Vũ cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của những người xung quanh, hắn chậm rãi đi đến cửa cung điện, hắn thật sự không thể chịu được hoàn cảnh bên trong này, vừa khó chịu vừa nóng, làm hắn rất rất khó chịu.

Mà hắn cũng không nhìn thấy phía sau Vu Sơ Hồng đang giơ chén rượu nhìn theo bóng dáng mình, khóe môi hơi nhếch lên.

Đợi cho Bạch Hi Vũ đi ra ngoài, Vu Sơ Hồng bí mật dưa ra ám hiệu, vài tên ẩn vệ liền lặng lẽ đi theo phía sau Bạch Hi Vũ, bảo hộ hắn thật an toàn.

Bạch Hi Vũ lại không biết chính mình muốn đi đâu, hoàng cung to như vậy mà nơi nơi đều tranh cãi ầm ĩ, muốn tìm một chỗ yên tĩnh thật không dễ dàng gì.

Lúc sau Bạch Hi Vũ bất tri bất giác tới một chỗ trong vườn hoa, ngọn đèn dầu hơi lóe sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mỏng manh đứng dưới tàng cây, Bạch Hi Vũ cảm thấy một màn này thật quen thuộc, hắn xoay người..... Nhìn thoáng qua bảng hiệu trên sân, trên đó sáng chói hai chữ Đào viên.



Bạch Hi Vũ trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn thế nhưng còn cơ hội có thể nhìn thấy Tống Tử Nhan. Nhưng vấn đề là, lúc này không phải thời gian hắn nên vào sân.

Bất quá căn cứ vào tình hình trước mắt hắn có thể phán đoán, Tống Tử Nhan bình thường vẫn ở giữa vở kịch này.

Tống Tử Nhan nghe thấy bên kia có tiếng động, nàng cuống quít quay đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình của một nam tử, chính là không biết người đến rốt cuộc là ai.

Bạch Hi Vũ trong lúc nhất thời không biết mình nên đối mặt với Tống Tử Nhan như thế nào, vẫn là quay đầu bước về.

Mà lúc này Tống Tử Nhan cũng vừa bước đến, nàng nhận ra nam tử này chính là Đại hoàng tử lần trước thấy được trong ngự hoa viên.

Nàng cung kính quỳ gối hành lễ, trong miện nói: "Ra mắt hoàng tử điện hạ."

Tống Tử Nhan hành lễ, bất quá trong đầu nghĩ rất nhiều thứ này nọ, ngày ấy trong ngự hoa viên nàng coi như hiểu được, trong cung chẳng có vị phi tần nào được sủng ái nhất, mà chỉ có vị Đại hoàng tử ngốc nghếch trước mắt này là được sủng ái thôi.

Nếu muốn lấy lòng Hoàng Thượng, không bằng lấy lòng vị Đại hoàng tử này chẳng phải dễ dàng hơn sao.

Bạch Hi Vũ sững sờ nhìn vị cô nương trước mắt, trong vườn đào này làm gì có hoa đào gì, Tống Tử Nhan trong lòng cười nhạo một tiếng, đúng là một ngốc tử, cũng không biết bệ hạ sao lại để tâm đến hắn như vậy.

Nàng giơ tay lấy xuống trâm hoa trên búi tóc, đưa đến trước mặt Bạch Hi Vũ: "Điện hạ, hoa này có đẹp không?"

Nữ chính à, ngươi cũng nên rụt rè một chút đi, dễ dàng đem trâm cài tóc đưa cho người khác, người ta không nhắc ngươi thì nhắc ai đây?

Bạch Hi Vũ do dự một chút lắc lắc đầu: "Phụ hoàng nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác."

"Như vậy à." Tống Tử Nhan đem trâm cài tóc gắn trở lại, trên mặt lại không thấy chút xấu hổ nào.

"Điện hạ sao không ở cùng Bệ hạ vậy?" Nàng hỏi lại.

"Bên trong thực sự nhàm chán......"

Tống Tử Nhan lại hỏi thêm mấy vấn đề, Bạch Hi Vũ cũng đều trả lời nàng, chẳng qua Tống Tử Nhan phát hiện mình càng hỏi về sau lại càng không hỏi nổi nữa.

Nàng thật sự không thích hợp cùng một kẻ ngốc nói chuyện chút nào.

Một lát sau, ngoài vườn một lão thái giám chạy tới, hắn thấy Bạch Hi Vũ liền kêu lên: "Ây u, điện hạ của ta, ngài như thế nào lại ở đây, nãy giờ bệ hạ đang tìm ngài đấy ạ."

Dứt lời lão liền dẫn Bạch Hi Vũ đi đến chỗ Vu Sơ Hồng.

Ai cũng không biết đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng lại không nói không rằng liền đem Tống Tử Nhan thăng cấp thêm hai bậc, dẫn tới một đám phi tần đỏ cả mắt ghen tị.

Bên trong Liễu Tương cung, Nhàn phi đang nằm trên giường, bên cạnh có cung nữ xoa bóp chân.

"Nương nương, hôm nay Đại hoàng tử đã ở cùng Tống Tử Nhan một đoạn thời gian dài, nhưng không biết họ bên trong làm gì."

"Đại hoàng tử bây giờ có khác gì một hài tử ba bốn tuổi, còn có khả năng gì được?" Nhàn phi nhăn trán, hướng cung nữ kia hỏi: "Hoàng Thượng thích Tống Tử Nhan kia, nhưng lại vẫn thương yêu Đại hoàng tử hơn?"

"Này.... hai người này cũng không có cách nào so sánh đâu nương nương a."

Nhàn phi cười cười: "Còn cần bản cung nói sao, Hoàng Thượng khẳng định vẫn là rất yêu thương Đại hoàng tử đi, bất quá về sau cũng không ai nói chính xác được, dù sao Hoàng Thượng cũng không thể đi cùng Đại hoàng tử đến hết đời được."

"Nương nương nói chí phải." Cung nữ đáp.

Không biết Nhàn phi là nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên ngồi bật dậy, bốn phía ngọn đen dầu sáng ngời, không khỏi làm cho mặt nàng càng trông quỷ dị, chỉ nghe nàng nói: "Ngươi nói.... Nếu Tống Tử Nhan cùng Vu Khê Bạch trong lúc đó xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng sẽ lưu lại kẻ nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau