Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 12

Trước Sau
Thẩm Nặc nằm mơ, hắn lại mơ thấy Hạ Mạc.

Đúng vậy, lại.

Từ sau khi quay về từ thôn họ Hạ, hắn vẫn luôn mơ thấy Hạ Mạc, mơ thấy cậu chơi cùng các bạn nhỏ khác, mơ thấy cậu thèm ăn, mơ thấy cậu đấu võ mồm, mơ thấy cậu không muốn đi học… Cảnh trong mơ quá chân thật, chân thật đến mức hắn không thể phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật.

Sở dĩ hắn còn có thể phân biệt được hai thứ này là vì trong giấc mơ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể giao tiếp được với Hạ Mạc, tựa như một khán giả đứng xem trong im lặng, âm thầm nhìn trộm mọi thứ qua mơ. Chẳng qua dù hắn có thể phân biệt được mơ và hiện thực, nhưng đồng thời lại rất tin toàn bộ những gì xảy ra trong mơ đều là thật. Bởi vì trong mơ, hắn thấy bà Mạc nhân lúc Hạ Mạc ngủ đã vứt số điện thoại mình đưa cho cậu. Cho nên lâu vậy rồi mà Hạ Mạc vẫn không liên lạc với hắn.

Hạ Mạc vẫn còn nhớ hắn, vừa rồi còn gọi hắn là vợ.

Trong bóng đêm, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thẩm Nặc chợt nở nụ cười vô cùng ấm áp, đôi mắt cong thành hình trăng non chứa đầy những hạnh phúc. Hắn nhẹ nhàng xoa sợi dây đỏ treo trên cổ, món trang sức giấu sau lớp quần áo trượt ra, đó là một viên ngọc nhỏ trong suốt có kích cỡ bằng ngón cái người trưởng thành, nhìn thoáng qua chẳng khác nào hạt ngọc bình thường. Chỉ có Thẩm Nặc mới biết, khi đưa viên ngọc này vào chỗ tối vươn tay không thấy năm ngón, nó sẽ tỏa ra u quang như sương mù mây khói, dưới ánh mặt trời sẽ trở nên rực rỡ lung linh, chói lòa hơn kim cương.

Viên ngọc này luôn khiến hắn không tự chủ được mà nhớ tới Hạ Mạc, nhớ đến vào buổi tối mịt mù kia, trong cái hố sâu không thấy ánh sáng, Hạ Mạc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

“Đừng sợ, để anh cứu vợ.”

Mãi cho tới thật lâu về sau, vào khoảnh khắc Thẩm Nặc nhớ lại giây phút ấy, cảm xúc được cứu rỗi đó giống như một luồng sáng chiếu vào cuộc sống của hắn, khiến cuộc đời hắn từ đó trở nên rực rỡ sắc màu.

Nếu có thể được sống chung với Hạ Mạc mãi thì tốt rồi.

Chắc chắn Hạ Mạc cũng muốn vậy… nhỉ?

Nhất định là vậy rồi, vừa rồi cậu ấy còn gọi mình là vợ.

Trong lòng Thẩm Nặc không khỏi hân hoan, mừng vì rốt cuộc mình có thể giao tiếp với Hạ Mạc, nhưng đồng thời cũng có thêm nhiều tiếc nuối và lo lắng.

Cũng không biết vừa rồi Hạ Mạc có nghe rõ tên hắn không.

Khuôn mặt Thẩm Nặc lúc này vừa vui vừa lo, rất giống một thiếu niên chìm vào ưu phiền nho nhỏ, vừa trẻ con vừa đáng yêu.

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa khẽ, một giọng nữ dịu dàng cất lên: “Thẩm Nặc, dậy đi con, lát nữa giáo viên tiếng Pháp sẽ đến đấy.”

Thẩm Nặc lại giấu viên ngọc vào trong người, biểu cảm sinh động trên mặt biến mất như triều rút, chỉ còn lại hờ hững không chút biến động: “Vâng.”

Hạ Mạc cũng bị giấc mơ đột ngột biến dạng làm cho tỉnh giấc, chẳng qua cậu chỉ trở mình rồi ngủ tiếp, ngủ mãi tới lúc sắp muộn còn không chịu dậy, cuối cùng bị bà Mạc dùng thủ đoạn cưỡng ép lôi ra khỏi giường. Cả buổi sáng Hạ Mạc cứ mơ mơ màng màng, tới tận giờ ăn cơm trưa xong ngủ một giấc mới đỡ hơn.



Chờ đến giờ ăn phụ buổi chiều, Hạ Mạc cầm quả táo giáo viên chia cho, vừa giận dỗi vừa đi tìm mèo đen, “Tóc mày mang đến cho tao không phải là của Hạ Văn Thanh đấy, mày biết không hả?”

Mèo đen chột dạ nói “Ký túc xá Hạ Văn Thanh đóng cửa kín mít, tôi vốn không vào được, chỉ có thể tìm con chuột già chạy vào tìm. Chuột già nói nhà của Hạ Văn Thanh quét dọn quá sạch, nó lục lọi khắp nơi cũng chỉ tìm được mấy sợi tóc đó, đừng trách tôi mà, tôi nói thật đấy.” Mèo đen dừng một lát, cẩn thận hỏi, “Mấy ngọn tóc đó có tác dụng không?”

Hạ Mạc khinh thường liếc mèo đen, vừa gặm táo rộp rộp vừa nói: “Cũng có chút tác dụng.” Hạ Mạc miêu tả lại hình dáng của chủ nhân giấc mơ cho mèo đen nghe, “Mày đi nghe ngóng xem chị ấy tên gì, hẳn chị ta biết không ít chuyện, nếu chịu nói ra những việc này, Hạ Văn Thanh lập tức thân bại danh liệt, chắc chắn không ngóc đầu lên nổi.”

Mèo đen đã lăn lộn trong xã hội loài người nhiều năm, hiểu rõ một số tập tính của con người, trầm ngâm nói: “Chỉ sợ là không dễ vậy đâu, để tôi đi thăm dò nữ sinh kia trước đã.”

Hiệu suất làm việc của mèo đen rất cao, Hạ Mạc vừa học xong một tiết, nó đã mang theo thông tin quay về tìm cậu: “Nữ sinh mà cậu nói tên là Hướng Diệp, vừa cùng bàn vừa cùng thôn với Hướng Linh, mối quan hệ giữa hai người kia rất tốt. Cậu nói không sai, hẳn là cô ta biết vài chuyện, ít nhất là biết Hướng Linh không phải trượt chân rơi xuống nước.”

Hoàn toàn khớp với cảnh trong mơ đêm qua.

Hạ Mạc khó hiểu, “Vì sao chị ta không nói?”

“Bởi vì cô ta cũng là một trong số những người bị Hạ Văn Thanh ép sinh con, tôi từng gặp cô ta rồi, lần đó tôi vốn muốn giúp một tay, nhưng sau lưng đã có Hướng Linh giúp.” Mèo đen không nói cho Hạ Mạc biết, lúc ấy Hướng Diệp thoát được một kiếp, Hướng Linh lại trở thành người phải sinh con.

“Liên quan gì à?” Hạ Mạc không hiểu nổi.

“Cậu còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ tâm tư của loài người, chẳng qua đôi khi tôi cũng không hiểu lắm.” Một bên là bạn thân đã cứu mình, một bên là tên thầy giáo không bằng cầm thú, rõ ràng Hướng Diệp có thể nói ra chân tướng, vậy mà lại cố tình lựa chọn nói năng thận trọng, tạo dựng cảnh chung sống hòa bình.

Chẳng lẽ lương tâm của cô ta không thấy áy náy à?

Hạ Mạc vốn còn muốn để Hướng Linh trở thành nhân chứng đột phá, nhưng bây giờ xem ra khả năng để cô ta mở miệng là quá nhỏ.

Thế phải làm sao đây?

Khuôn mặt bánh bao của Hạ Mạc nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng nói với mèo đen: “Mày đi theo Hướng Diệp đi, xem thử có tìm được Hướng Linh trong thôn chị ấy không, chỉ cần tìm được thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.”

Câu cuối chỉ đơn giản là để qua mắt, thật ra Hạ Mạc cũng không biết nên làm sao, nhưng nếu có thể tìm ra Hướng Linh cũng là chuyện tốt, ít nhất cậu có thể tận tay nhận được một trăm đồng. Còn Hạ Văn Thanh, cậu chỉ đồng ý với mèo đen cho lão ta một bài học, không nói cụ thể phải ra tay như thế nào, trị đến mức nào… Hạ Mạc gặm một miếng táo lớn, trong mắt lóe lên tia ranh mãnh.

Cậu đã cố hết sức rồi.

Hạ Mạc chột dạ nghĩ.

Mèo đen âm thầm đi theo Hướng Diệp tới tận thôn họ Hướng. Vừa vào thôn, mèo đen đã nhận ra hơi thở của cõi âm, lần theo hơi thở ấy, mèo đen đi vào một căn nhà trệt hơi cũ kỹ.

Phía trước nhà xây tường cao, cửa lớn khóa chặt, mèo đen nhảy lên tường nhìn vào trong, chỉ thấy một bà cụ sắc mặt âm trầm đang cho gà vịt ăn, trên mặt sân đều là từng nhúm phân gà vịt, mùi thối ngút trời. Một ông cụ làn da ngăm đen trông khá chất phác ngồi dưới mái hiên, lạch cạch châm tẩu thuốc tự chế, có lẽ là do bị bà cụ niệm kinh làm phiền, ông ta gõ tẩu thuốc thật mạnh lên ghế: “Đủ rồi đấy, người chết cũng đã chết rồi còn suốt ngày niệm, có thấy phiền không?”



Bà cụ ném cái sàng trong tay đi, cả giận nói: “Phiền, ông dám chê tôi phiền à? Sao ông không đi mà nói con ranh chết giẫm kia, chết đã chết rồi còn không để người ta sống yên ổn! Cái loại chỉ đáng cho chó ăn chuột gặm còn muốn bà đây đốt vàng mã cho, mơ đi, có đào mả bà lên cũng không có. Tưởng tiền bà được gió thổi đến à?”

“Không phải bố cái Linh gửi tiền về rồi à?”

“Tiền đấy để cho thằng Long đi học, con ranh chết giẫm kia mà cũng xứng? Tôi nói ấy, đào cái hố sâu chút chôn nó là được, ông cứ một hai phải bỏ tiền tiêu cho uổng.” “Thằng Long” là con trai lớn của bà cụ, hiện đang học cấp hai trên huyện, thành tích chẳng tới đâu, tiền thì tiêu như nước. Nhưng ai bảo gã là cục vàng cục bạc của bà cụ? Bà ta không tiếc tiêu cả những gì mình không dám ăn cho gã, rút tiền trợ cấp cho gã lại càng bình thường.

Huyện Q cách nơi này khá xa, ở nông thôn, đặc biệt là người già đều có tư tưởng cổ hủ truyền thống, gần như không thể chấp nhận hình thức hỏa táng, giám sát trong huyện lại không nghiêm ngặt, rất nhiều người già sau khi qua đời đều lặng lẽ mang đi chôn. Vì để cổ vũ mọi người tiếp nhận chính sách nhà nước, phí hỏa táng ở huyện Q cực kỳ bèo, nhưng ngay cả chút tiền ấy bà ta cũng không muốn tiêu.

Thì ra Hướng Linh không được hỏa táng đã trực tiếp hạ táng, trong thôn không ai nói gì, nhưng mấy hôm trước xác của cô lại bị chó hoang đào ra. Cô vốn chết đuối, khi được người ta vớt lên đã ngâm trong sông đến trương sình, bây giờ chết nhiều ngày như vậy, thi thể thối rữa không còn gì, hơn nữa không biết do chó hoang hay con gì chà đạp đến mức không nhận ra hình người nữa.

Trước đây nhà họ Hướng chôn cô ở mảnh ruộng nhà mình, xung quanh đó không có ai ở, nhưng thôn họ Hướng có rất nhiều nhà chung sào, bình thường rảnh rỗi không mấy ai đi, nhưng dù sao vẫn bị dọa sợ. Người đầu tiên phát hiện xác Hướng Linh bị chó hoang tha ra bị dọa ngất xỉu, đến nay vẫn bệnh chưa xuống được giường.

Người trong thôn ngại xui xẻo, yêu cầu nhà họ Hướng đưa Hướng Linh đi hỏa thiêu. Trước đó bố Hướng Linh đã gửi phí hỏa thiêu cho bà cụ, nhưng tiền vừa đến tay, bà ta lại tiếc rẻ không muốn phí. Hướng Long đã sớm đòi một chiếc máy nghe nhạc bỏ túi, chỗ tiền này đủ cho gã mua một cái hàng xịn rồi.

Mèo đen ghé vào tường nhìn màn kịch khôi hài này, cuối cùng bà cụ quyết định: “Ông đi đào cái hố nữa đi, tôi mua ít xăng về, đốt đi là xong chuyện.”

Ông cụ hơi do dự: “Được không đấy?”

“Sao lại không được? Đi mau đi mau, hôm nay phải giải quyết cho xong, đỡ cho mấy con mẹ kia cứ lải nhải suốt ngày.”

Hai ông bà cụ chia nhau ra tay, trong nhà chỉ còn lại một sân gà vịt, mèo đen nhảy xuống khỏi tường, lần theo mùi cõi chết, tìm ra Hướng Linh đang trốn trong phòng.

Hướng Linh đứng sau cửa sổ, khuôn mặt lạnh nhạt, trong mắt chảy ra huyết lệ, hiển nhiên cô đã nghe thấy tất cả, thậm chí trước đây khi cô quay về thôn họ Hướng đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện hoang đường mà đáng sợ.

Oán khí quanh người cô gần như ngưng tụ thành vật thật, cuồn cuộn, rít gào, trách móc.

“Rốt cuộc tôi đã làm gì sai…”

Mèo đen nghe cô thấp giọng nỉ non, trong giọng nói lạnh lẽo để lộ sự tuyệt vọng và điên cuồng.

Mèo đen meo meo nói: “Này, cô đừng làm chuyện ngu xuẩn, là Hạ Mạc bảo tôi tới tìm cô, cậu ấy sẽ giúp cô.” Đối với cô bé đã từng cho nó ăn, từng nhịn cơn thèm ăn chia nửa thanh xúc xích cho nó, đuổi mấy nữ sinh khác mang đồ ăn có bả đến, mèo đen có chút mềm lòng.

“Hạ Mạc…” Trong lòng Hướng Linh chợt hiện lên đứa bé xinh đẹp mập mạp, nhớ tới lời an ủi vụng về của cậu, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu lại ranh mãnh, hung dữ kia, oán khí quanh người hơi giảm xuống, nhưng không đợi mèo đen yên lòng, oán khí xung quanh Hướng Linh đột nhiên bùng lên, bầu trời trong xanh dần đen kịt, thi thoảng còn có tiếng sấm vọng đến.

Trong mắt Hướng Linh càng trào ra nhiều máu, giọng cô bình tĩnh mà tuyệt vọng: “Tôi nhớ rồi, tôi nhớ lại cả rồi.”

*************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau