Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 135

Trước Sau
Ngoài tin tức mang đến, trong tay Mẫn Vũ còn có tất cả tài liệu về Hạ Mạc, khi nhìn thấy ảnh Hạ Mạc, biểu cảm Mẫn Vũ thay đổi xoành xoạch như đánh rơi hộp thuốc màu.

Chẳng trách cô ta lại suy yếu tới như vậy!

Gã vốn cho rằng Mộng yếu đi là vì vết thương năm đó cứu Mạc Vũ bị thiên kiếp đánh chưa lành, không ngờ là vì đang mang thai. Đúng là con đàn bà xảo quyệt, từ lúc bắt đầu đã đề phòng gã. Sớm biết như thế, năm đó dù phải trả cái giá như thế nào gã cũng sẽ giữ cô lại. Chẳng qua bây giờ cũng chưa muộn. Một đứa trẻ nửa người nửa yêu, vừa có huyết mạch của thần thú thượng cổ vừa có huyết thống của thiên sư là đã mang niềm vui tới cho gã rồi, không chừng còn vượt qua cả thể thí nghiệm số một.

Chờ sau khi đọc kỹ tài liệu về Hạ Mạc, Mẫn Vũ càng hứng thú hơn với cậu.

Hạ Mạc không chỉ nắm được truyền thừa gã vất vả tìm bấy lâu, thiên phú của cậu cũng cực kỳ cao, không thua gì Mạc Vũ năm ấy. Cậu vừa mới thành niên mà đã có thể vẽ bùa cấp tông sư, hơn nữa còn có thể cải tiến đống bùa đó dựa trên cơ sở của Mạc Vũ.

Chỉ cần có ngộ tính ấy đã vượt xa thể thí nghiệm số một.

Có thể vẽ được bùa cấp tông sư, tất nhiên tu vi của Hạ Mạc phải rất cao. Ngoài ra còn được điều đi làm đội trưởng đội yêu quái Đặc Điều Xử, yêu tộc tôn sùng sức mạnh, dù mấy đại yêu kia vẫn còn tình cũ với Mộng, nếu Hạ Mạc không có thực lực cũng sẽ khiến chúng không phục theo. Từ tin Mẫn Ngạn đưa đến, những yêu quái lớn lớn nhỏ nhỏ kia dường như rất hài lòng với đội trưởng từ trên trời rơi xuống này.

Một tên bán yêu dựa vào đâu mà có được thiên phú và sức mạnh to lớn như thế?

Tất nhiên là nhờ Mộng động tay.

Mộng đã chết, nhưng cô là thần thú đã sống từ thời thượng cổ cho tới tận giờ, tu vi của cô, cơ thể của cô, thần hồn của cô, yêu đan của cô v…v… dù là một giọt máu, một sợi tóc đi nữa đều là báu vật quý hiếm. Hơn nữa tộc Mộng Mô giỏi nhất là đọc trộm bí mật thông qua giấc mơ, Mộng có được truyền thừa tộc Mộng Mô, bí ẩn mà cô biết vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi.

Thú mẹ bảo vệ thú con, Mộng có thể không mang hết tất cả những gì tốt nhất để lại cho con cô ư?

Điều này có nghĩa gì, có nghĩa chỉ cần bắt được Hạ Mạc, gã không những có thể nghiên cứu thật kỹ ranh con nửa người nửa yêu này mà nếu may mắn, gã còn có thể có được yêu thể, yêu đan của yêu vương đương nhiệm.

Đó chính là huyết mạch Mộng Mô thuần khiết thời thượng cổ đấy!

Một con rắn khổng lồ biến thành giao đã có thể giúp gã tinh luyện ra máu rồng tinh khiết, cũng thành công tạo ra huyết mạch Long tộc thuần túy thời thượng cổ, một cái xác Mộng Mô hoàn chỉnh sẽ giúp gã tiến hành càng nhiều thí nghiệm. Nói không chừng gã có thể mượn nó để tìm ra mấu chốt tiến vào hư vô.

Đối với ma mà nói, còn có chỗ nào tốt hơn nơi Thiên Đạo không thể cai quản không?

Mẫn Vũ có một phần ký ức Mạc Vũ để lại, trong đó gã nhớ rất rõ nơi mình luôn hướng tới, đó là hư vô ẩn chứa giấc mơ Mộng từng nhắc tới. Trừ tộc Mộng Mô ra, tộc của gã không thể đi vào nơi nọ. Dù đã chuyển thế đầu thai, gã vẫn không thể nào quên năm đó Mộng đã mượn sức mạnh của hư vô để đối đầu với thiên kiếp của Thiên Đạo, loại sức mạnh ấy đến cả Thiên Đạo cũng không thể chèn ép.



Nếu gã có được sức mạnh to lớn như vậy, dù một ngày nào đó trong tương lai gã rời khỏi mảnh đất bị thần bỏ rơi này đi tới các thế giới khác, gã vẫn sẽ là một cường giả. Chỉ có trở thành cường giả thật sự, con đường trường sinh của gã mới tiến xa hơn.

Trường sinh là ma niệm có sẵn từ khi Mẫn Vũ sinh ra.

Mà ma niệm gã cấy lên người Thẩm Nặc là hủy diệt và tự hủy diệt.

Mẫn Vũ rất hiểu môi trường lớn lên của Thẩm Nặc, bao nhiêu chuyện Thẩm Nặc gặp phải đều là do một tay gã xây nên, sau đó trải qua thí nghiệm tàn nhẫn không thể tưởng tượng, Thẩm Nặc biến từ người thành Long tộc, có được sức mạnh không giống bình thường. Dựa theo lẽ thường mà nói, dù là ai thì khi gặp phải trường hợp tương tự đều sẽ dễ dàng lạc lối, dễ dàng mất khống chế, dễ dàng rơi vào vực sâu không ngóc dậy nổi.

Mẫn Vũ sợ thể thí nghiệm số một thoát khỏi khống chế của mình, vì để Thẩm Nặc hoàn toàn đánh mất bản thân nên đã gieo ma niệm lên hắn. Chỉ cần thực lực của thể thí nghiệm số một không vượt qua gã, gã sẽ có đủ mọi cách để khống chế. Nếu thực lực thể thí nghiệm số một vượt qua gã quá nhiều, gã không thể khống chế nữa, đến lúc đó gã sẽ kích phát ma niệm trong lòng hắn, khiến thể thí nghiệm số một mất khống chế. Đến lúc đó tất nhiên Thiên Đạo sẽ giáng trừng phạt xuống, gã được thể nhân cơ hội chiếm của hời.

Mẫn Vũ tự nhận là tính toán kỹ càng không hề sai sót, lại không ngờ Thẩm Nặc mạnh mẽ hơn gã nghĩ nhiều, chẳng qua hắn chỉ là một yêu quái nhân tạo, lại có thể mượn lực hư vô đối kháng thiên kiếp giống Mộng. Thiên Đạo suy nhược vốn không làm gì được hắn, mở đường cho hắn rời khỏi nơi bị thần bỏ rơi. Thiên Đạo ẩn mình mấy hơn mười ngàn năm mới mở đường lần nữa, ngày đó Mẫn Vũ và những kẻ khác chỉ thấy cơn giận rúng trời, không cảm nhận được con đường chợt lóe rồi biến mất.

Chỉ e trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Đạo đang dần suy yếu sẽ không thể mở đường được nữa.

Mà Mẫn Vũ càng không tính ra được Thẩm Nặc lại hẹn hò với Hạ Mạc trong giấc mơ trôi nổi giữa hư vô mờ mịt.

Tuy sức mạnh của tình yêu không thể xua tan ma niệm trong lòng hắn, nhưng có thể giúp hắn khắc chế suy nghĩ cuồng bạo trong đầu, làm tăng ý chí kiên định. Thẩm Nặc lang thang trong hư vô mười mấy năm, đau đớn khi bị hư vô cắn nuốt có thể so với tan xương mòn hồn, khi cơn đau đó tác dụng đến linh hồn, đau đớn lập tức tăng lên gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ không kiên trì được vài giây ngắn ngủi, nhưng hắn không những kiên trì mà còn giãy giụa tồn tại mười mấy năm, thậm chí cuối cùng có thể mượn lực hư vô.

Sự kiên cường của hắn không thể tưởng tượng nổi.

Nếu nói ma niệm là sương mù trong lòng, ý chí là ánh sáng, ý chí của Thậm Nặc có thể sánh ngang với nắng gắt, còn ma niệm Mẫn Vũ cấy vào lòng hắn chỉ có thể ẩn nấp trong khe hở, kéo dài hơi tàn.

Mà hiện tại Hạ Mạc phải đi vào nội tâm Thẩm Nặc, lấp đi khe hở bên trong, bắt được số ma niệm đó.

Loại bỏ ma niệm không khó, cái khó là ma niệm rất khó tẩy sạch hoàn toàn, chúng nó như lũ virus ranh mãnh biết ngủ đông, có thể ẩn nấp trong cơ thể bạn mười năm, hai mươi năm, thậm chí là lâu hơn thế, chúng luôn có thể tìm được đất sinh sôi nảy nở trong những cảm xúc tiêu cực của bạn, ngay khi ý chí của bạn suy yếu, chúng sẽ ngóc đầu trỗi dậy, vào lúc bạn không ngờ tới giáng cho bạn một đòn trí mạng, biến bạn nhất niệm thành ma.

Cũng như Mạc Vũ, mạnh mẽ như hắn mà vẫn bị tâm ma lấn át, cuối cùng hồn phách tiêu tán dưới thiên kiếp, còn tâm ma của hắn lại ngoan cường sống tới cuối cùng, được Mộng chỉ lo cứu chồng, không rõ chân tướng đã trả giá đắt đưa vào luân hồi.

Muốn hoàn toàn loại bỏ ma niệm quá khó khăn, cách duy nhất Hạ Mạc nghĩ được chính là dẫn toàn bộ ma niệm ra, sau đó nhanh tay tiêu diệt. Mà bản thân ma niệm rất mờ ảo, nếu có thể hình tượng hóa chúng, chắc chắn sẽ dễ tiêu diệt hơn.

Giấc mơ là nơi tốt nhất để hình tượng hóa chúng.



Tuy năm đó Hoàng Đại Tiên đã moi Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc đi để bảo vệ Hạ Mạc, nhưng sợi sinh hồn giữa hư vô của Thẩm Nặc vì để chống lại sự cắn nuốt của nó đã tiêu hóa một lượng lớn Mộng Hồn Châu. Sau khi sợi sinh hồn kia quay về cơ thể, hoàn toàn dung hòa vào, trải qua vô số thí nghiệm, lột xác huyết mạch, thiên kiếp rửa tội, không biết là do phân đoạn nào có vấn đề mà cơ thể Thẩm Nặc sinh ra Mộng Hồn Châu mới.

Trước đây khi ý thức Thẩm Nặc thức tỉnh, xuất hiện trong giấc mơ của Hạ Mạc, Hạ Mạc đã đoán liệu có phải hắn có Mộng Hồn Châu mới hay không, chờ cứu được Thẩm Nặc ra, suy đoán của Hạ Mạc đã được chứng thực.

Mà không may là vì dụ Mẫn Vũ ra, cậu đã mượn thân phận Đặc Điều Xử đánh con át chủ bài trong tay. Những người khác cùng lắm chỉ có thể nhận ra cậu là con cháu nhà họ Mạc, còn Mẫn Vũ có thể đoán được thân thế thật sự của cậu qua khuôn mặt. Cậu trông rất giống Mộng, giữa mày lại có nét của Mạc Vũ, đồng thời kế thừa thiên phú của hắn, thân là ma niệm của Mạc Vũ, Mẫn Vũ không nhận ra cậu mới lạ.

Một khi Mẫn Vũ đoán ra thân thế của cậu, gã sẽ tìm đủ mọi cách để lấy được truyền thừa nhà họ Mạc trong tay Hạ Mạc. Có lẽ trong mắt Mẫn Vũ, cậu là tài nguyên thí nghiệm không thua gì Thẩm Nặc.

Một khi tin được truyền ra, Mẫn Vũ tất sẽ hành động. Nếu cậu có thể diệt trừ ma niệm trong cơ thể Thẩm Nặc trước khi Mẫn Vũ ra tay, hai người bọn họ liên thủ sẽ tăng phần thắng lên rất nhiều. Ngược lại nếu cậu không kịp thời loại bỏ ma niệm trong người Thẩm Nặc, đến lúc đó sẽ không ai lường trước biến số như thế nào.

Thời gian cấp bách.

Việc loại bỏ ma niệm không phải chuyện dễ dàng, thậm chí cậu còn không đảm bảo có thể thành công, cho nên cậu cần một nơi tuyệt đối an toàn, tuyệt đối không bị quấy rầy.

Nơi duy nhất Hạ Mạc có thể nghĩ đến chính là nơi cậu sinh ra.

Trên núi thôn họ Hạ có trận pháp cậu bày sẵn, có thể che đi thiên cơ giấu giếm Thiên Đạo ở một mức nhất định, quan trọng nhất là cậu quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây, dù có chuyện gì xảy ra thật cũng sẽ dễ ứng biến. Nhưng đồng thời cậu cũng lo sẽ để lộ tin tức, dẫn tới tai ương đáng sợ cho thôn dân trong thôn.

Làm sao đây?

Tạm thời cậu chỉ có thể nghĩ ra nhờ Đặc Điều Xử bảo vệ thôn dân. Hơn nữa bảo vệ dân thường vô tội vốn là trách nhiệm của Đặc Điều Xử. Nhưng nội bộ Đặc Điều Xử không sạch sẽ, chỉ cần hơi vô ý, để thôn dân rơi vào tay mấy cái gai kia, chẳng phải tất cả những gì cậu làm sẽ thành hiến dê vào miệng cọp?

Nghĩ tới nghĩ lui rồi lại cân nhắc, bàn bạc với Thẩm Nặc xong, cuối cùng Hạ Mạc vẫn quyết định hợp tác với Long Viêm hoàn thành chuyện này.

Thật ra Long Viêm vẫn luôn lo có thể Song Loa Hoàn muốn có được truyền thừa nhà họ Mạc, đặc biệt là phần truyền thừa tà đạo, cho nên khi Hạ Mạc nói với ông kẻ giết tộc trưởng nhà họ Mạc cũng là thủ lĩnh Mẫn Vũ của Song Loa Hoàn, ông tức khắc thấy não muốn nổ tung. Mà càng khiến đầu ông rối hơn là lúc Hạ Mạc bảo cậu phải dùng truyền thừa nhà họ Mạc dụ Mẫn Vũ ra, báo thù cho tổ tiên.

Long Viêm chưa bao giờ giao chiến với Mẫn Vũ, nhưng Mẫn Vũ cũng có thể dùng chú thuật giống cao thủ như Mẫn Tế, còn có thể giết chết tộc trưởng nhà họ Mạc vốn có thực lực tầm trung trong giới huyền môn năm đó, một thế kỷ trôi qua, gã không những không chết mà còn cắm rễ sâu xuống toàn cầu, ông không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc Mẫn Vũ mạnh tới mức nào. Hạ Mạc dù có kỳ tài ngút trời cũng chỉ mới thành niên, khi đối diện với con quái vật sống hơn trăm năm như Mẫn Vũ, bọn họ có phần thắng không?

Nhưng truyền thừa nhà họ Mạc đã xuất hiện, cũng như Hạ Mạc đã nói, đây là cơ hội duy nhất dụ Mẫn Vũ ra, dù xét theo hướng nào cũng phải tiêu diệt khối u ác tính như Mẫn Vũ càng sớm càng tốt.

Long Viêm không do dự lâu, hoàn toàn nhất trí với Hạ Mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau