Chương 14
Hạ Văn Thanh nằm mơ cũng không ngờ ông bà nội Hướng Linh lại khó chơi tới thế, bọn họ bám dính lấy gã như đỉa hút máu, chỉ hận không thể uống sạch máu, đào sạch xương tủy gã.
Thỉnh thoảng hai vợ chồng già lại đến trường đòi tiền bịt miệng từ Hạ Văn Thanh, ít thì mấy chục một trăm, nhiều thì mấy trăm hơn ngàn. Vì hai vợ chồng già được báo mộng nên rất tin tưởng Hạ Văn Thanh giàu có, nhưng thật ra Hạ Văn Thanh chỉ là một kẻ không thể bình thường hơn, bố mẹ ở quê làm nông, vay nợ chạy vạy khắp nơi cho gã đi học đại học, vất vả lắm mới tốt nghiệp xong, sức khỏe bố mẹ suy sút, cứ cách ba ngày lại đổ bệnh hai ngày. Tiền lương mỗi tháng của gã đều gửi hơn phân nửa về quê, trước đây khi còn làm giáo viên tiểu học trên tỉnh thì lương thưởng kha khá, thỉnh thoảng còn có thể đi dạy thêm kiếm chút thu nhập, cuộc sống khá thoải mái. Nhưng bây giờ vì gã bị người ta tố cáo sàm sỡ nữ sinh, bị điều đến trường tiểu học trong trấn Thanh Hà, ở trong cái thôn này đừng nói là học thêm, ngay cả đãi ngộ cũng không bằng trước, mỗi tháng sau khi gửi tiền về quê, gã sống còn khốn khó, làm gì có nhiều tiền để gửi cho hai vợ chồng xảo trá kia?
Nhưng gã không dám không đưa, lúc trước khi còn ở trong trường tiểu học gã đã bị tố sàm sỡ nữ sinh, tuy rằng không làm lớn chuyện nhưng vẫn để lại vết nhơ trong hồ sơ. Mà khi đó gã còn dám đứng lên cãi lại là mình bị vu khống, bây giờ gã còn dám không?
Gã không dám.
Điều may mắn duy nhất của gã là đã sớm kịp thời xử lý thi thể của Hướng Linh, nếu để hai vợ chồng già phát hiện đứa bé trong bụng cô, chỉ sợ việc này càng khó giải quyết.
Nhưng dù vậy, Hạ Văn Thanh cũng đã bị hai vợ chồng kia ép cho sứt đầu mẻ trán, dần dần mất ngủ, gã vừa căm ghét đôi vợ chồng lòng tham không đáy, vừa sợ bọn họ để lộ chuyện khiến gã đánh mất chén cơm, thậm chí là thân bại danh liệt.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, trong căn ký túc xá tối đen, Hạ Văn Thanh bực bội tuyệt vọng vô cùng, không khỏi sinh lòng hối hận.
Từ trước đến nay ông bà nội Hướng Linh không phải đèn cạn dầu, ban đầu khi Hướng Linh còn sống, dù bố mẹ có làm lơ cô thì ít nhất cũng sẽ thường xuyên gửi tiền về cho họ. Nhưng bây giờ Hướng Linh đã chết, chết ngay dưới mí mắt bọn họ, con dâu vốn đã bất mãn sao có thể gửi tiền về cho họ được? Vất vả lắm mới có cơ hội đè đầu Hạ Văn Thanh, bọn họ nào có thể dễ dàng nhả ra đây?
Hôm nay lên trấn họp chợ, bà nội Hướng Linh gánh sọt, đi băng qua lối nhỏ ven bờ sông rồi tới cổng sau trường tìm Hạ Văn Thanh. Bà cụ vô cùng khôn khéo, mỗi lần trước khi tới đều sẽ nhờ Hướng Diệp báo cho Hạ Văn Thanh biết. Mà vừa hay Hướng Diệp là một trong hai người bị bọn họ bắt quả tang, cùng là người thôn họ Hướng, Hướng Diệp phải gọi bà cụ bằng bà.
Tình cảnh nhà Hướng Diệp không khác Hướng Linh cho lắm, nhưng cô không bằng Hướng Linh ở chỗ bố mẹ cô cũng ra ngoài làm công hàng năm kiêm sinh con, nhưng nhiều năm như vậy mà bố mẹ cô sinh một mạch bốn đứa con gái, con trai lại không thấy bóng đâu. Bởi vì sinh con hàng năm, mẹ Hướng Diệp thường xuyên mang thai, không được nhận vào xưởng nên chỉ có thể làm ít việc vặt, chi phí tiêu xài bên tỉnh G cao, vì để duy trì cuộc sống, bố mẹ Hướng Diệp chỉ có thể bán vài đứa bé gái sinh sau của bà. Vì thế ông bà nội của Hướng Diệp thường dọa nếu cô không nghe lời sẽ bán cô đi.
Mà hiện tại bà Hướng cũng dọa nếu cô bé không nghe lời, bà ta sẽ lập tức tiết lộ chuyện giữa cô và Hạ Văn Thanh.
Hướng Diệp không dám không nghe theo.
Sáng sớm sau khi đến trường, cô đã nói những gì bà Hướng muốn cho Hạ Văn Thanh nghe. Chỉ trong giây lát, tia hung hãn nham hiểm trong mắt gã khiến cô không rét mà run. Hướng Diệp xoay người muốn chạy, lại bị Hạ Văn Thanh giật ngược tóc, gã chưa kịp làm gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng động vang lên, Hạ Văn Thanh cả kinh thả lỏng tay, Hướng Diệp nhân cơ hội chạy mất.
Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến sân sau khu dạy học, ngồi khóc một mình thật lâu, lâu đến mức ngủ quên mất. Cô lại mơ thấy Hướng Linh.
“Cậu định sống cuộc sống như vậy mãi ư?” Hướng Linh bình thản hỏi.
“Tớ không muốn, tớ không muốn, nhưng tớ phải làm sao bây giờ? Tớ làm được gì bây giờ?” Hướng Diệp òa khóc.
“Cậu có thể đi tố cáo Hạ Văn Thanh, vạch trần bộ mặt thật của lão.” Hướng Linh nói.
“Không, không, nếu bị ông bà nội biết, bọn họ sẽ bán… bán tớ đi, những người khác cũng sẽ khinh thường tớ…” Hướng Diệp trong mơ vô cùng sợ hãi, cuộn tròn run lên bần bật.
Trong mắt Hướng Linh lóe lên tia thất vọng, hỏi cô bé thêm lần nữa: “Cậu bằng lòng sống cả đời như vậy cũng không muốn đi tố cáo lão ư?”
Có lẽ là vì lời của Hướng Linh, cũng có lẽ là vì bị suy nghĩ của mình tự dọa sợ, Hướng Diệp đột nhiên không kiềm chế nổi, kích động đứng bật dậy, khóc lóc chỉ trích: “Đều tại mày, đều tại mày, vì sao mày lại chết, còn ông bà mày nữa, vì sao bọn họ không chịu buông tha cho thầy Hạ?”
Đôi mắt Hướng Linh dần trở nên lạnh lẽo, chút thiện ý thương hại cuối cùng trong lòng dành cho cô gái này cũng biến mất, oán khí đáng sợ dâng lên cao, cảnh trong mơ biến thành vặn vẹo.
Đùng đoàng.
Hướng Diệp bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, cô nhìn lên bầu trời sắp đổ mưa, đứng lên lau nước mắt rồi nhanh chóng quay về phòng học.
Hạ Văn Thanh rời khỏi trường học, rẽ vào con đường nhỏ phía sau trường, bà Hướng đã sớm chờ ở đây, trên người gã chỉ còn lại tám mươi đồng, gã cân nhắc xem rốt cuộc phải làm sao mới có thể tống được bà già tham lam gầy như que củi này đi.
Nhưng gã không ngờ rằng bà ta còn tham lam hơn gã nghĩ: “Thầy Hạ này, cậu là người ưa thể diện, chắc chắn cậu cũng không ngờ bà già này thường xuyên tới tìm mình như vậy nhỉ, tôi đã bàn bạc với ông nhà rồi, cậu đưa bọn tôi năm mươi ngàn đồng, về sau bọn tôi sẽ không bao giờ tới quấy rầy cậu nữa.”
Năm mươi ngàn đồng? Nếu gã có năm mươi ngàn thì cần gì phải đi dạy ở cái trường rách này nữa?
Bà già này cũng tham lam thật đấy.
Vào giờ phút này, Hạ Văn Thanh đã nhận ra rằng, cho dù gã có năm mươi ngàn cho bọn họ thật, họ sẽ không những không dừng lại mà còn đòi hỏi nhiều thêm.
Vĩnh viễn giống một con đỉa, cố gắng vắt kiệt gã tới chút xương máu cuối cùng.
Rõ ràng cái chết của Hướng Linh không liên quan gì tới gã, dựa vào đâu mà gã phải đưa bọn chúng nhiều tiền như vậy?
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Ánh mắt thâm sâu của Hạ Văn Thanh nhìn ra con sông đen kịt phía xa, đồng ý không hề do dự: “Được, nhưng bà phải đảm bảo không được nói chuyện này cho bất kỳ ai.”
Vậy mà đồng ý thật.
Quả nhiên thầy Hạ là kẻ giàu có.
Trong lòng bà Hướng mừng như điên, thậm chí còn vui vẻ ra mặt, đôi hàm răng vàng khè nhe ra, cười nói: “Chỉ cần thầy Hạ hào phóng như vậy, tôi đảm bảo sẽ không nói với ai.”
“Năm mươi ngàn không phải là số tiền nhỏ, bà cho tôi ít thời gian chuẩn bị, tháng sau sẽ đưa cho bà.”
Bà ta chỉ ước tiền rơi ngay vào túi, nào chịu đồng ý: “Không được, thầy Hạ biết đấy, nhà tôi còn đang cần tiền mua gạo nấu cơm, cậu không thể trơ mắt nhìn bọn tôi chết đói được.”
“Vậy cuối tháng này, bà không chịu thì dẹp.”
Bà Hướng sợ ép người ta nổi nóng, thịt đến miệng còn bay mất, dù sao từ giờ đến cuối tháng cũng chỉ còn lại hơn mười ngày, bà ta hào sảng đồng ý: “Cuối tháng thì cuối tháng, tới lúc đó tôi sẽ lại đến tìm thầy Hạ.”
“Trường học có nhiều tai mắt nên không tiện, nếu để người khác biết chuyện này, tôi không đi dạy được nữa, các người cũng đừng mơ lấy được một xu.” Hạ Văn Thanh dứt khoát nói.
“Vậy chúng tôi phải tìm thầy Hạ ở đâu mới tiện?”
Hạ Văn Thanh nghĩ một lát, nói: “Núi Hồng Diệp đi, tôi sẽ chờ các người ở ngôi miếu hoang trên núi vào ngày cuối cùng của tháng.”
Bà Hướng đồng ý ngay rồi rời đi.
Núi Hồng Diệp ở sát bên trấn Thanh Hà, trên núi có rất nhiều loài cây gỗ tạp, hễ đến mùa thu đông, lá cây sẽ chuyển thành màu đỏ trông rất đẹp. Chẳng qua dân bản xứ lại không biết thưởng thức phong cảnh như vậy, ngược lại vì cây mọc hoang quá nhiều, không ai trồng trọt làm vườn nên dần dà đến cả cái miếu trên núi cũng không còn ai lo hương khói.
Xung quanh núi Hồng Diệp không có nhà ở, bình thường cũng ít người qua lại. Vậy mà hôm nay lại có ba người đã tới ngôi miếu hoang từ sáng. Khi hai vợ chồng già nhà họ Hướng đến nơi thì Hạ Văn Thanh đang ăn bánh bao, còn tiện tay đưa hai cái bánh bao cho hai người. Bà Hướng dậy sớm, hơn nữa còn phải leo núi mất nửa buổi nên đã sớm đói bụng, cầm lấy bánh bao nhét vào miệng.
Ông Hướng trông thật thà chất phác nhưng rất tinh ranh, lúc ấy khi Hạ Văn Thanh dễ dàng đồng ý cho bọn họ năm mươi ngàn, ông ta đã cảm thấy bất thường, bây giờ lại gặp ở nơi hẻo lánh như vậy, vào khoảnh khắc Hạ Văn Thanh đưa bánh bao, chuông báo động trong đầu ông ta đột nhiên reo lên, nhưng không còn kịp ngăn cản bà Hướng nữa rồi.
Bà Hướng trắng mắt ngã oặt xuống, ông Hướng không khỏi hoảng sợ, cảm nhận thấy có gì đó vụt tới, ông ta trốn sang một bên, theo bản năng giơ tay chắn, cơn đau nhức dần lan ra. Ông Hướng liên tục lui về sau, Hạ Văn Thanh đỏ mắt điên cuồng múa may chiếc côn trong tay, dường như muốn xả hết những nghẹn khuất giận dữ trong lòng. Ông Hướng bị dọa mất mật, lộn nhào định chạy trốn, đúng lúc này, một trận gió lớn thổi tới, cánh cửa miếu thờ thần núi rách nát đóng lại cái rầm, trong miếu đột nhiên tối đi, miếu thần núi bỏ hoang dường như trở nên âm trầm dữ tợn hơn.
Lại thêm một côn trúng lên lưng, ông Hướng cũng bị đánh tới phát bực, đừng nhìn ông ta gầy guộc lớn tuổi, vì quanh năm làm việc nông nên sức không kém cạnh Hạ Văn Thanh còn trẻ mà ít vận động là bao.
Hai người họ nhanh chóng đánh ngang cơ nhau.
Một lát sau, bà Hướng dần dần tỉnh lại, trợn mắt nhìn Hạ Văn Thanh cưỡi trên người ông Hướng. Trong miếu tù mù không rõ ràng, hai người đưa lưng về phía bà, vì thế trong mắt bà ta, cảnh tượng này chẳng khác nào Hạ Văn Thanh muốn ra tay giết người.
Trước đó ông cụ đã cảm thấy bất thường, sau khi hai người bàn bạc đã lẳng lặng giấu dao phay trong người phòng thân. Bà Hướng hoảng loạn vội móc con dao phay hung hăng chém xuống, đúng lúc này ông cụ xoay người đè ngược lên Hạ Văn Thanh, thoáng cái đã bị bà Hướng chém trúng.
Máu đỏ phun ra, ông Hướng ngất xỉu, không rõ sống chết.
Máu phun ồ ạt kích thích cơn điên cuồng trong lòng bà Hướng, bà ta không do dự chĩa mũi dao vào Hạ Văn Thanh.
Hai người lần nữa lao vào đánh nhau, trong lúc cấu xé, Hạ Văn Thanh che phần háng lại hét thảm thiết rồi ngã vật xuống, trong lúc điên cuồng không ai để ý tới cánh cửa miếu đóng chặt không biết đã mở ra từ lúc nào, mấy người mặc cảnh phục nghe tiếng nhanh chóng chạy tới.
Bà Hướng một thân nhuốm đỏ cầm dao phay đứng giữa vũng máu, nhìn họng súng tối om, trong đầu trống rỗng.
Sao… sao lại biến thành như vậy?
Thỉnh thoảng hai vợ chồng già lại đến trường đòi tiền bịt miệng từ Hạ Văn Thanh, ít thì mấy chục một trăm, nhiều thì mấy trăm hơn ngàn. Vì hai vợ chồng già được báo mộng nên rất tin tưởng Hạ Văn Thanh giàu có, nhưng thật ra Hạ Văn Thanh chỉ là một kẻ không thể bình thường hơn, bố mẹ ở quê làm nông, vay nợ chạy vạy khắp nơi cho gã đi học đại học, vất vả lắm mới tốt nghiệp xong, sức khỏe bố mẹ suy sút, cứ cách ba ngày lại đổ bệnh hai ngày. Tiền lương mỗi tháng của gã đều gửi hơn phân nửa về quê, trước đây khi còn làm giáo viên tiểu học trên tỉnh thì lương thưởng kha khá, thỉnh thoảng còn có thể đi dạy thêm kiếm chút thu nhập, cuộc sống khá thoải mái. Nhưng bây giờ vì gã bị người ta tố cáo sàm sỡ nữ sinh, bị điều đến trường tiểu học trong trấn Thanh Hà, ở trong cái thôn này đừng nói là học thêm, ngay cả đãi ngộ cũng không bằng trước, mỗi tháng sau khi gửi tiền về quê, gã sống còn khốn khó, làm gì có nhiều tiền để gửi cho hai vợ chồng xảo trá kia?
Nhưng gã không dám không đưa, lúc trước khi còn ở trong trường tiểu học gã đã bị tố sàm sỡ nữ sinh, tuy rằng không làm lớn chuyện nhưng vẫn để lại vết nhơ trong hồ sơ. Mà khi đó gã còn dám đứng lên cãi lại là mình bị vu khống, bây giờ gã còn dám không?
Gã không dám.
Điều may mắn duy nhất của gã là đã sớm kịp thời xử lý thi thể của Hướng Linh, nếu để hai vợ chồng già phát hiện đứa bé trong bụng cô, chỉ sợ việc này càng khó giải quyết.
Nhưng dù vậy, Hạ Văn Thanh cũng đã bị hai vợ chồng kia ép cho sứt đầu mẻ trán, dần dần mất ngủ, gã vừa căm ghét đôi vợ chồng lòng tham không đáy, vừa sợ bọn họ để lộ chuyện khiến gã đánh mất chén cơm, thậm chí là thân bại danh liệt.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, trong căn ký túc xá tối đen, Hạ Văn Thanh bực bội tuyệt vọng vô cùng, không khỏi sinh lòng hối hận.
Từ trước đến nay ông bà nội Hướng Linh không phải đèn cạn dầu, ban đầu khi Hướng Linh còn sống, dù bố mẹ có làm lơ cô thì ít nhất cũng sẽ thường xuyên gửi tiền về cho họ. Nhưng bây giờ Hướng Linh đã chết, chết ngay dưới mí mắt bọn họ, con dâu vốn đã bất mãn sao có thể gửi tiền về cho họ được? Vất vả lắm mới có cơ hội đè đầu Hạ Văn Thanh, bọn họ nào có thể dễ dàng nhả ra đây?
Hôm nay lên trấn họp chợ, bà nội Hướng Linh gánh sọt, đi băng qua lối nhỏ ven bờ sông rồi tới cổng sau trường tìm Hạ Văn Thanh. Bà cụ vô cùng khôn khéo, mỗi lần trước khi tới đều sẽ nhờ Hướng Diệp báo cho Hạ Văn Thanh biết. Mà vừa hay Hướng Diệp là một trong hai người bị bọn họ bắt quả tang, cùng là người thôn họ Hướng, Hướng Diệp phải gọi bà cụ bằng bà.
Tình cảnh nhà Hướng Diệp không khác Hướng Linh cho lắm, nhưng cô không bằng Hướng Linh ở chỗ bố mẹ cô cũng ra ngoài làm công hàng năm kiêm sinh con, nhưng nhiều năm như vậy mà bố mẹ cô sinh một mạch bốn đứa con gái, con trai lại không thấy bóng đâu. Bởi vì sinh con hàng năm, mẹ Hướng Diệp thường xuyên mang thai, không được nhận vào xưởng nên chỉ có thể làm ít việc vặt, chi phí tiêu xài bên tỉnh G cao, vì để duy trì cuộc sống, bố mẹ Hướng Diệp chỉ có thể bán vài đứa bé gái sinh sau của bà. Vì thế ông bà nội của Hướng Diệp thường dọa nếu cô không nghe lời sẽ bán cô đi.
Mà hiện tại bà Hướng cũng dọa nếu cô bé không nghe lời, bà ta sẽ lập tức tiết lộ chuyện giữa cô và Hạ Văn Thanh.
Hướng Diệp không dám không nghe theo.
Sáng sớm sau khi đến trường, cô đã nói những gì bà Hướng muốn cho Hạ Văn Thanh nghe. Chỉ trong giây lát, tia hung hãn nham hiểm trong mắt gã khiến cô không rét mà run. Hướng Diệp xoay người muốn chạy, lại bị Hạ Văn Thanh giật ngược tóc, gã chưa kịp làm gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng động vang lên, Hạ Văn Thanh cả kinh thả lỏng tay, Hướng Diệp nhân cơ hội chạy mất.
Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến sân sau khu dạy học, ngồi khóc một mình thật lâu, lâu đến mức ngủ quên mất. Cô lại mơ thấy Hướng Linh.
“Cậu định sống cuộc sống như vậy mãi ư?” Hướng Linh bình thản hỏi.
“Tớ không muốn, tớ không muốn, nhưng tớ phải làm sao bây giờ? Tớ làm được gì bây giờ?” Hướng Diệp òa khóc.
“Cậu có thể đi tố cáo Hạ Văn Thanh, vạch trần bộ mặt thật của lão.” Hướng Linh nói.
“Không, không, nếu bị ông bà nội biết, bọn họ sẽ bán… bán tớ đi, những người khác cũng sẽ khinh thường tớ…” Hướng Diệp trong mơ vô cùng sợ hãi, cuộn tròn run lên bần bật.
Trong mắt Hướng Linh lóe lên tia thất vọng, hỏi cô bé thêm lần nữa: “Cậu bằng lòng sống cả đời như vậy cũng không muốn đi tố cáo lão ư?”
Có lẽ là vì lời của Hướng Linh, cũng có lẽ là vì bị suy nghĩ của mình tự dọa sợ, Hướng Diệp đột nhiên không kiềm chế nổi, kích động đứng bật dậy, khóc lóc chỉ trích: “Đều tại mày, đều tại mày, vì sao mày lại chết, còn ông bà mày nữa, vì sao bọn họ không chịu buông tha cho thầy Hạ?”
Đôi mắt Hướng Linh dần trở nên lạnh lẽo, chút thiện ý thương hại cuối cùng trong lòng dành cho cô gái này cũng biến mất, oán khí đáng sợ dâng lên cao, cảnh trong mơ biến thành vặn vẹo.
Đùng đoàng.
Hướng Diệp bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, cô nhìn lên bầu trời sắp đổ mưa, đứng lên lau nước mắt rồi nhanh chóng quay về phòng học.
Hạ Văn Thanh rời khỏi trường học, rẽ vào con đường nhỏ phía sau trường, bà Hướng đã sớm chờ ở đây, trên người gã chỉ còn lại tám mươi đồng, gã cân nhắc xem rốt cuộc phải làm sao mới có thể tống được bà già tham lam gầy như que củi này đi.
Nhưng gã không ngờ rằng bà ta còn tham lam hơn gã nghĩ: “Thầy Hạ này, cậu là người ưa thể diện, chắc chắn cậu cũng không ngờ bà già này thường xuyên tới tìm mình như vậy nhỉ, tôi đã bàn bạc với ông nhà rồi, cậu đưa bọn tôi năm mươi ngàn đồng, về sau bọn tôi sẽ không bao giờ tới quấy rầy cậu nữa.”
Năm mươi ngàn đồng? Nếu gã có năm mươi ngàn thì cần gì phải đi dạy ở cái trường rách này nữa?
Bà già này cũng tham lam thật đấy.
Vào giờ phút này, Hạ Văn Thanh đã nhận ra rằng, cho dù gã có năm mươi ngàn cho bọn họ thật, họ sẽ không những không dừng lại mà còn đòi hỏi nhiều thêm.
Vĩnh viễn giống một con đỉa, cố gắng vắt kiệt gã tới chút xương máu cuối cùng.
Rõ ràng cái chết của Hướng Linh không liên quan gì tới gã, dựa vào đâu mà gã phải đưa bọn chúng nhiều tiền như vậy?
Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Ánh mắt thâm sâu của Hạ Văn Thanh nhìn ra con sông đen kịt phía xa, đồng ý không hề do dự: “Được, nhưng bà phải đảm bảo không được nói chuyện này cho bất kỳ ai.”
Vậy mà đồng ý thật.
Quả nhiên thầy Hạ là kẻ giàu có.
Trong lòng bà Hướng mừng như điên, thậm chí còn vui vẻ ra mặt, đôi hàm răng vàng khè nhe ra, cười nói: “Chỉ cần thầy Hạ hào phóng như vậy, tôi đảm bảo sẽ không nói với ai.”
“Năm mươi ngàn không phải là số tiền nhỏ, bà cho tôi ít thời gian chuẩn bị, tháng sau sẽ đưa cho bà.”
Bà ta chỉ ước tiền rơi ngay vào túi, nào chịu đồng ý: “Không được, thầy Hạ biết đấy, nhà tôi còn đang cần tiền mua gạo nấu cơm, cậu không thể trơ mắt nhìn bọn tôi chết đói được.”
“Vậy cuối tháng này, bà không chịu thì dẹp.”
Bà Hướng sợ ép người ta nổi nóng, thịt đến miệng còn bay mất, dù sao từ giờ đến cuối tháng cũng chỉ còn lại hơn mười ngày, bà ta hào sảng đồng ý: “Cuối tháng thì cuối tháng, tới lúc đó tôi sẽ lại đến tìm thầy Hạ.”
“Trường học có nhiều tai mắt nên không tiện, nếu để người khác biết chuyện này, tôi không đi dạy được nữa, các người cũng đừng mơ lấy được một xu.” Hạ Văn Thanh dứt khoát nói.
“Vậy chúng tôi phải tìm thầy Hạ ở đâu mới tiện?”
Hạ Văn Thanh nghĩ một lát, nói: “Núi Hồng Diệp đi, tôi sẽ chờ các người ở ngôi miếu hoang trên núi vào ngày cuối cùng của tháng.”
Bà Hướng đồng ý ngay rồi rời đi.
Núi Hồng Diệp ở sát bên trấn Thanh Hà, trên núi có rất nhiều loài cây gỗ tạp, hễ đến mùa thu đông, lá cây sẽ chuyển thành màu đỏ trông rất đẹp. Chẳng qua dân bản xứ lại không biết thưởng thức phong cảnh như vậy, ngược lại vì cây mọc hoang quá nhiều, không ai trồng trọt làm vườn nên dần dà đến cả cái miếu trên núi cũng không còn ai lo hương khói.
Xung quanh núi Hồng Diệp không có nhà ở, bình thường cũng ít người qua lại. Vậy mà hôm nay lại có ba người đã tới ngôi miếu hoang từ sáng. Khi hai vợ chồng già nhà họ Hướng đến nơi thì Hạ Văn Thanh đang ăn bánh bao, còn tiện tay đưa hai cái bánh bao cho hai người. Bà Hướng dậy sớm, hơn nữa còn phải leo núi mất nửa buổi nên đã sớm đói bụng, cầm lấy bánh bao nhét vào miệng.
Ông Hướng trông thật thà chất phác nhưng rất tinh ranh, lúc ấy khi Hạ Văn Thanh dễ dàng đồng ý cho bọn họ năm mươi ngàn, ông ta đã cảm thấy bất thường, bây giờ lại gặp ở nơi hẻo lánh như vậy, vào khoảnh khắc Hạ Văn Thanh đưa bánh bao, chuông báo động trong đầu ông ta đột nhiên reo lên, nhưng không còn kịp ngăn cản bà Hướng nữa rồi.
Bà Hướng trắng mắt ngã oặt xuống, ông Hướng không khỏi hoảng sợ, cảm nhận thấy có gì đó vụt tới, ông ta trốn sang một bên, theo bản năng giơ tay chắn, cơn đau nhức dần lan ra. Ông Hướng liên tục lui về sau, Hạ Văn Thanh đỏ mắt điên cuồng múa may chiếc côn trong tay, dường như muốn xả hết những nghẹn khuất giận dữ trong lòng. Ông Hướng bị dọa mất mật, lộn nhào định chạy trốn, đúng lúc này, một trận gió lớn thổi tới, cánh cửa miếu thờ thần núi rách nát đóng lại cái rầm, trong miếu đột nhiên tối đi, miếu thần núi bỏ hoang dường như trở nên âm trầm dữ tợn hơn.
Lại thêm một côn trúng lên lưng, ông Hướng cũng bị đánh tới phát bực, đừng nhìn ông ta gầy guộc lớn tuổi, vì quanh năm làm việc nông nên sức không kém cạnh Hạ Văn Thanh còn trẻ mà ít vận động là bao.
Hai người họ nhanh chóng đánh ngang cơ nhau.
Một lát sau, bà Hướng dần dần tỉnh lại, trợn mắt nhìn Hạ Văn Thanh cưỡi trên người ông Hướng. Trong miếu tù mù không rõ ràng, hai người đưa lưng về phía bà, vì thế trong mắt bà ta, cảnh tượng này chẳng khác nào Hạ Văn Thanh muốn ra tay giết người.
Trước đó ông cụ đã cảm thấy bất thường, sau khi hai người bàn bạc đã lẳng lặng giấu dao phay trong người phòng thân. Bà Hướng hoảng loạn vội móc con dao phay hung hăng chém xuống, đúng lúc này ông cụ xoay người đè ngược lên Hạ Văn Thanh, thoáng cái đã bị bà Hướng chém trúng.
Máu đỏ phun ra, ông Hướng ngất xỉu, không rõ sống chết.
Máu phun ồ ạt kích thích cơn điên cuồng trong lòng bà Hướng, bà ta không do dự chĩa mũi dao vào Hạ Văn Thanh.
Hai người lần nữa lao vào đánh nhau, trong lúc cấu xé, Hạ Văn Thanh che phần háng lại hét thảm thiết rồi ngã vật xuống, trong lúc điên cuồng không ai để ý tới cánh cửa miếu đóng chặt không biết đã mở ra từ lúc nào, mấy người mặc cảnh phục nghe tiếng nhanh chóng chạy tới.
Bà Hướng một thân nhuốm đỏ cầm dao phay đứng giữa vũng máu, nhìn họng súng tối om, trong đầu trống rỗng.
Sao… sao lại biến thành như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất