Chương 55
Diễn đàn tổng cục Đặc Điều Xử rất khác so với tỉnh S. Nơi đăng nhiệm vụ trên diễn đàn tỉnh S thường chỉ có nhiệm vụ trong tỉnh, bởi vì thiếu nhân viên nên nhiệm vụ đưa ra không phân biệt quyền hạn, chỉ cần bạn nghĩ mình có thể đảm nhiệm là có thể nhận. Ở tổng cục bên này thì khác, tài khoản cáo hai đuôi mở cho Hạ Mạc chỉ có thể đăng nhập vào đường link cho nhân viên ngoài biên chế, sau khi đăng nhập cũng chỉ có thể nhận các nhiệm vụ cho nhân viên ngoài giờ. Còn lại chỉ dành cho nhân viên chính thức, bọn họ không có quyền vào xem.
Hạ Mạc nhìn lướt qua một chút, nhiệm vụ đăng lên diễn đàn rất nhiều, khắp nơi trên cả nước đều có, nhưng thành phố B thì không nhiều, phần lớn đều hiển thị đang làm nhiệm vụ. Vì nhân viên Đặc Điều Xử vốn đã rất ít, cho nên trừ khi thất bại, người khác sẽ không thể nhận nhiệm vụ đã được nhận nữa. Đương nhiên cũng có tình huống ngoại lệ, ví dụ như nhiệm vụ đó khá nguy hiểm, cần thêm vài người hợp tác mới hoàn thành.
Hạ Mạc bỏ qua những nhiệm vụ ở nơi khác hoặc đã có người nhận, muốn chọn một nhiệm vụ có tiền thưởng cao để làm, giải quyết dứt điểm tình hình khủng hoảng kinh tế, nhưng cậu nhanh chóng bị một án tử thu hút.
Án tử này được trình lên từ một khu nào đó trong thành phố B, nói là có người đến cục cảnh sát báo án, người báo án nói con gái mình dạo này đột nhiên như biến thành một người khác, cả ngày âm dương quái khí rất đáng sợ, cô còn giết chết con chó đã nuôi nhiều năm trong nhà, bỏ hết vào nồi đun lên, khi bà tan tầm về nhà thì thấy cô đang ăn cả da lẫn thịt. Mấy ngày gần đây, con gái bà đã im lặng cầm dao đứng sau lưng bà rất nhiều lần, cảm giác như muốn giết chết bà vậy.
Lẽ ra án tử đó không phải đến tay Đặc Điều Xử, nhưng điều kỳ lạ là người này sau khi báo cảnh sát không bao lâu đã chết, lúc đang ngủ bị người ta đâm chết tươi, thận của di thể và con gái người chết hiện không rõ tung tích. Chưa tới mấy ngày sau, xác của con gái nạn nhân được vớt ra khỏi lòng sông, giải phẫu xác chết phát hiện trong dạ dày con gái bà ta có phần thận chưa tiêu hóa hết, qua kiểm tra giám định, trước mắt đã xác định đây là thận của người chết.
Án tử này rất kỳ lạ, lại liên quan tới hai mạng người, phía cảnh sát trước đó không tra ra nguyên nhân, cuối cùng chuyển án tử lên Đặc Điều Xử.
Hôm qua án tử này mới được đăng lên, nhiệm vụ là yêu cầu điều tra ra chân tướng sự việc.
Thứ Đặc Điều Xử không thiếu nhất là các loại án treo, nghi án khó phá giải kiểu này, nhưng thù lao thường không cao lắm, nếu đưa sang tỉnh S, thù lao của các án kiện như vậy sẽ không vượt quá một trăm ngàn, có khi thấp lắm sẽ là hai, ba mươi ngàn.
Cho nên không trách Đặc Điều Xử không giữ chân được tán tu huyền môn, bởi vì những án kiện như vậy đều phải có chút bản lĩnh mới phá được, nhưng phàm những ai có chút nghề thì chỉ cần bắt quỷ, xem phong thủy hoặc chỉ điểm một chút cho người giàu cũng đã kiếm nhẹ được mấy chục, thậm chí là mấy trăm vạn, so ra thù lao của Đặc Điều Xử chẳng thấm vào đâu.
Mà bên hiệp hội Thiên Sư lại khác, người ta vốn không cần nhúng tay vào mấy cái án tử hỗn loạn ấy, bọn họ đều tiền trao cháo múc giải quyết phiền não giúp kẻ có tiền, dù không có bản lĩnh cũng có thể múa rìu qua mắt thợ, chẳng sợ thiếu thù lao.
Đương nhiên nếu bàn về thù lao thì quả thật Đặc Điều Xử không bằng, nhưng dù sao Đặc Điều Xử cũng là cơ quan quyền lực của quốc gia, địa vị và quyền lợi nay còn hơn xưa. Hơn nữa đối với người huyền môn mà nói, điểm tốt là có được những thứ tiền không thể mua, ví dụ như vì dân phục vụ là đang hành thiện tích đức.
Cũng không biết do lần nay Đặc Điều Xử chịu đả kích quá lớn hay thành phố B trả lương cao, thù lao án tử này khoảng chừng hai trăm ngàn.
Nhiệm vụ này phải hoàn thành, cậu với Vương Quân chia đôi, mỗi người có thể nhận một trăm ngàn, học kỳ này cậu không cần phải lo chuyện tiền nong nữa.
Hạ Mạc nhận nhiệm vụ không hề do dự, ừng ực húp sạch nước lèo trong bát, di động “Ting” một tiếng, cầm lên nhìn thử, là thông báo hệ thống diễn đàn gửi tới. Nhấn vào xem, là cách liên lạc với nhân viên liên quan tới án kiện. Hạ Mạc chuyển phát thông tin cho Vương Quân, nói: “Tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn, anh đọc trước đi, tôi vừa gửi anh phương thức liên lạc với nhân viên liên quan, lát nữa anh đi liên hệ với bọn họ một chút, qua chỗ bọn họ điều tra hồ sơ, tìm hiểu cụ thể chi tiết vụ án. Chiều nay chúng ta tìm chỗ nào đó gặp mặt rồi tới hiện trường xem sao.”
Nếu may mắn có thể tìm thấy vong hồn người chết ngay tại hiện trường, chưa biết chừng sẽ giải quyết xong việc luôn.
Thời gian Vương Quân trở thành nhân viên ngoài biên chế của Đặc Điều Xử có hạn, vụ án từng tiếp nhận cũng chỉ có án của Khổng Kiến Quốc, mà đó còn không phải nhiệm vụ Đặc Điều Xử giao cho, chỉ có thể tính là hợp tác với Hạ Mạc. Chẳng qua án tử kia chủ yếu vẫn là Hạ Mạc điều tra, cùng lắm anh ta chỉ góp một chân làm culi mà thôi.
Nói thật, thân là một nòng cốt trong đội hình sự trinh sát, đã nhiều năm rồi Vương Quân không nhàn tản như vậy. Trước kia bận đến mức không có thời gian ngủ, lúc nào cũng muốn có mấy ngày nghỉ dài hạn, bây giờ rảnh rỗi, Vương Quân lại cảm thấy mình không thích hợp lắm. Đặc biệt là từ khi theo Hạ Mạc, thời gian làm việc, nghỉ ngơi, ăn ngủ đều phải theo cậu, thêm ít thịt là chuyện nhỏ, nhưng Vương Quân cảm thấy sự nhạy bén của cảnh sát hình sự sắp biến mất tăm.
Nay vừa nghe có nhiệm vụ, Vương Quân lập tức thấy máu trong người sục sôi, anh ta húp sồn sột sợi mì trong miệng, hỏi: “Là nhiệm vụ nào?”
Sau khi Vương Quân nhận được tài khoản, điều đầu tiên làm là đăng nhập vào diễn đàn Đặc Điều Xử, lướt xem bảng nhiệm vụ treo phía trên. Có rất nhiều nhiệm vụ hiện lên, đó đều là những nghi án, án treo không thể phá giải, bây giờ vào Đặc Điều Xử, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội bắt được thủ phạm mấy vụ án ấy.
“Nhiệm vụ trong bài viết thứ ba.”
Vương Quân lập tức nhấn vào, trong bài tóm gọn sơ lược về chi tiết vụ án, cộng thêm mấy tấm ảnh chụp hiện trường. Dù là ảnh hiện trường máu me đầm đìa, Vương Quân vẫn có thể đánh chén ngon lành.
Hạ Mạc vẫy tay, nói: “Chủ quán, tính tiền.”
“Tổng cộng 60, cảm ơn.” Người tới thu tiền là một cô gái trẻ tuổi, cũng là chủ tiệm ăn này, từ lúc Hạ Mạc bước vào, đôi mắt cô chưa từng rời khỏi cậu.
Hạ Mạc rút một tờ một trăm từ trong ví tiền rồi đưa qua, cô gái nhìn bàn tay cầm tiền cậu đưa tới, không khỏi thầm rên rỉ, đậu móa đậu móa, mặt đã đẹp trai quá mức cho phép rồi, thế mà tay cũng đẹp y hệt, nếu sờ vào thì có bị đánh chết không nhỉ?
Nội tâm của cô đang diễn ra một màn kịch thật đặc sắc, bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cô nhận tiền, lúc cúi đầu lấy tiền thừa đã vô tình nhìn thấy mấy tấm hình máu me trong di động Vương Quân, cô cả kinh hét lớn, lui về sau một bước.
Chết rồi, Vương Quân thầm nói, vừa rồi kích động quá, không cẩn thận đã làm trái kỷ cương, phải giải thích việc này với cô gái kia thế nào đây?
Không ngờ giây tiếp theo cô gái kia đỏ bừng mặt, kích động nhìn Hạ Mạc, nói: “Chắc… chắc anh là sao đúng không? Ảnh hậu trường của các anh trông thật trân lắm! Có thể nói cho tôi biết các anh đang quay bộ phim nào không? Nhất định sau này tôi sẽ ủng hộ!”
Vương Quân: …
Hạ Mạc nghiêm mặt nói khoác: “Xin lỗi, bọn tôi đã ký hợp đồng giữ bí mật rồi, bây giờ vẫn chưa thể nói.”
Cô gái hơi nuối tiếc, ngay sau đó lại lắp bắp nhìn Hạ Mạc như cầu xin: “Thế anh có thể ký tên cho tôi không? Tôi… tôi miễn phí đơn này cho anh!”
“Ký tên cũng được, nhưng miễn phí thì khỏi.” Khi còn ở quê, Hạ Mạc là ác mộng của chủ các quán cơm. Cậu khó có khi gặp được một người bằng lòng miễn phí cho mình, tâm trạng không tồi, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“A! Tốt quá! Cảm ơn anh!” Cô gái không ngờ Hạ Mạc đồng ý nhanh như vậy, vội vàng tìm một cuốn sổ ra đưa cho Hạ Mạc, chỉ thấy Hạ Mạc di bút như bay, để lại một hàng chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy. Cô gái nhìn chằm chằm hồi lâu, xấu hổ không dám nói mình không nhận ra đó là chữ gì.
Vương Quân nhìn toàn bộ hành động của Hạ Mạc, lúc ra khỏi quán, anh ta không khỏi tò mò hỏi cậu: “Vừa rồi cậu viết gì cho cô ấy thế? Anh thấy hình như đó không phải tên cậu.”
“Đương nhiên không phải, chỉ là một lá bùa bình an mà thôi, cô gái kia khá tốt bụng đấy.”
Trước khi Hạ Mạc vào tiệm đã cảm nhận được xung quanh quán mì có rất nhiều hơi thở mà chó mèo để lại, trong con hẻm cạnh quán còn có một thau cơm không, có chó mèo hoang lui tới. Không khó để đoán cô gái kia vẫn luôn cho chúng nó ăn. Người có bản chất tốt đẹp, bằng lòng đối xử tốt với động vật thì Hạ Mạc cũng bằng lòng đối tốt với họ.
Nghe vậy, khóe miệng Vương Quân không khỏi nhếch lên, Hạ Mạc tốt hơn anh ta nghĩ nhiều, anh ta không nhìn nhầm người.
Phía bên kia.
Vừa sáng sớm Lâm Nam đã mất hồn mất vía tới nhà Trương Tư Niên, anh ta vừa đến, dì Từ đã kéo tay anh ta: “Con đi xem thử đi, tối qua Tư Niên đang ngủ, tới nửa đêm bỗng tỉnh lại, ồn ào đòi gặp con. Dì đang định gọi điện cho con, kết quả khi dì lấy di động quay lại thì nó đã ngủ rồi.”
Dì Từ không dám nói với Lâm Nam rằng mình cho là Tư Niên đã ngất xỉu, vội mời bác sĩ về đến nhà mình, xác nhận y chỉ ngủ chứ không phải hôn mê mới yên tâm hơn. Lần làm loạn này kéo dài mất nửa buổi tối, loạn đến mức khiến mọi người ngủ không ngon, cả đêm bà cũng chưa được chợp mắt.
Trong lòng Lâm Nam thoáng động: “Em ấy đòi gặp con?”
Dì Từ cười nói: “Đúng vậy, cản cũng không được. Dì thấy nó ngủ nhiều nên phát ngốc, quên mất vụ đang giận con rồi.”
Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Nam sốt ruột muốn xem thử tình hình Tư Niên như thế nào: “Tư Niên đâu ạ? Vẫn còn ngủ à dì?”
“Nó đang ngủ, dì canh nó cả đêm, cũng không biết có phải chưa hoàn toàn hồi phục không mà dì thấy nó ngủ không ngon. Vừa rồi dì còn bàn với chú Trương định đưa nó tới bệnh viện cho bố con khám thử có cần uống thêm thuốc gì không.”
Lâm Nam thuận thế nói: “Hay là để con vào trông em ấy cho, lát nữa con sẽ lái xe chở em ấy đến chỗ bố, cả đêm dì không ngủ rồi, dì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dì Từ cười nói: “Cũng được, vậy phiền con rồi.”
“Sao dì Từ lại khách sáo thế, đây đều là những điều con nên làm. Dì Từ nghỉ ngơi trước đi, để con đi chăm Tư Niên.” Lâm Nam nói.
“Được.”
Bố Lâm Nam là bác sĩ, mẹ là giáo viên cấp ba của một trường trọng điểm, hai vợ chồng đều bận, hơn nữa đều là người từ ngoài đến, trong nhà không có ai trông con hộ. Cho nên từ khi còn nhỏ Lâm Nam đã ở nhà Trương Tư Niên nhiều hơn cả ở nhà mình. Dì Từ cố ý chuẩn bị một phòng cho Lâm Nam, nhưng Trương Tư Niên rất thích quấn lấy Lâm Nam, lúc nào cũng có thể tìm cớ đòi anh ta ngủ chung với mình.
Mãi cho đến sau này, khi Lâm Nam phát hiện những tình cảm không nên có với Trương Tư Niên mới giảm dần số lần đến nhà họ Trương, dù tới cũng sẽ không ngủ lại. Vì thế lần nào Trương Tư Niên cũng giận dỗi anh ta.
Lâm Nam khẽ đẩy cửa phòng ngủ Trương Tư Niên, lại thấy Trương Tư Niên đang đưa lưng về phía anh ta, ngồi bên bàn cầm bút không ngừng vẽ.
“Tư Niên, em tỉnh rồi à?”
Trương Tư Niên quay lại nhìn anh ta, tay vẫn không chịu khống chế mà vẽ gì đó lên giấy, trong mắt y giàn dụa nước mắt, khóe miệng lại nở nụ cười ác độc: “Cút ngay, thằng gay chết tiệt, cứ nhìn mày là thấy tởm!”
Màu máu đỏ tươi dần lan tràn trong đôi mắt Lâm Nam, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, anh ta nắm chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia dữ tợn: “Người nên cút là mày!”
“Cút?” Dòng lệ trong mắt Trương Tư Niên dần biến mất, bàn tay vẽ tranh cũng ngừng lại, y thuận tay vo tờ giấy không biết vẽ gì trên bàn thành một cục, nụ cười ác ý dần trở nên thản nhiên: “Đây là nhà tao, người nên cút là mày.”
Dì Từ nghe thấy tiếng động nhanh chóng đi tới, hỏi: “Chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau vậy?”
“Mẹ.” Gương mặt Trương Tư Niên bỗng trở nên sợ hãi: “Lâm Nam là đồng tính, anh ấy nói thích con, con… con vẫn luôn xem anh ấy là anh trai… Mẹ đuổi anh ấy đi đi, con không muốn thấy anh ta nữa.”
Dì Từ tỏ ra khiếp sợ, nhưng đối tượng ngạc nhiên của bà không phải Lâm Nam mà là Trương Tư Niên.
Sao Tư Niên có thể nói vậy với Lâm Nam? Rõ ràng nó…
Lâm Nam đã từng vô số lần ảo tưởng phải tỏ lòng mình với Tư Niên như thế nào mới vừa có thể khiến y hiểu ý anh ta, vừa không dọa đến y. Thậm chí anh ta đã từng ảo tưởng nếu Tư Niên cũng thích mình, anh ta sẽ phải nói với người thân, nói với bố mẹ anh ta, với bố mẹ Tư Niên ra sao để chấp nhận bọn họ.
Nhưng anh ta chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày bị kẻ chiếm xác Tư Niên nhìn thấu tâm tư của mình, chà đạp tình cảm của anh ta dưới lòng bàn chân như vậy.
Lâm Nam cố nén lệ khí sục sôi trong lòng, lạnh nhạt nhìn Trương Tư Niên, nói: “Dì Từ, con thích Tư Niên, nhưng Tư Niên mà con thích không phải hắn.”
Nói xong, anh ta nhìn Trương Tư Niên không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, xoay người đi thẳng ra khỏi nhà họ Trương, chân trước vừa bước ra đã vội lấy di động gọi cho Hạ Mạc, ủ rũ như một con chó không có nơi để về: “Hạ Mạc, tôi đã làm mọi chuyện rối tung rồi.”
Hạ Mạc nhìn lướt qua một chút, nhiệm vụ đăng lên diễn đàn rất nhiều, khắp nơi trên cả nước đều có, nhưng thành phố B thì không nhiều, phần lớn đều hiển thị đang làm nhiệm vụ. Vì nhân viên Đặc Điều Xử vốn đã rất ít, cho nên trừ khi thất bại, người khác sẽ không thể nhận nhiệm vụ đã được nhận nữa. Đương nhiên cũng có tình huống ngoại lệ, ví dụ như nhiệm vụ đó khá nguy hiểm, cần thêm vài người hợp tác mới hoàn thành.
Hạ Mạc bỏ qua những nhiệm vụ ở nơi khác hoặc đã có người nhận, muốn chọn một nhiệm vụ có tiền thưởng cao để làm, giải quyết dứt điểm tình hình khủng hoảng kinh tế, nhưng cậu nhanh chóng bị một án tử thu hút.
Án tử này được trình lên từ một khu nào đó trong thành phố B, nói là có người đến cục cảnh sát báo án, người báo án nói con gái mình dạo này đột nhiên như biến thành một người khác, cả ngày âm dương quái khí rất đáng sợ, cô còn giết chết con chó đã nuôi nhiều năm trong nhà, bỏ hết vào nồi đun lên, khi bà tan tầm về nhà thì thấy cô đang ăn cả da lẫn thịt. Mấy ngày gần đây, con gái bà đã im lặng cầm dao đứng sau lưng bà rất nhiều lần, cảm giác như muốn giết chết bà vậy.
Lẽ ra án tử đó không phải đến tay Đặc Điều Xử, nhưng điều kỳ lạ là người này sau khi báo cảnh sát không bao lâu đã chết, lúc đang ngủ bị người ta đâm chết tươi, thận của di thể và con gái người chết hiện không rõ tung tích. Chưa tới mấy ngày sau, xác của con gái nạn nhân được vớt ra khỏi lòng sông, giải phẫu xác chết phát hiện trong dạ dày con gái bà ta có phần thận chưa tiêu hóa hết, qua kiểm tra giám định, trước mắt đã xác định đây là thận của người chết.
Án tử này rất kỳ lạ, lại liên quan tới hai mạng người, phía cảnh sát trước đó không tra ra nguyên nhân, cuối cùng chuyển án tử lên Đặc Điều Xử.
Hôm qua án tử này mới được đăng lên, nhiệm vụ là yêu cầu điều tra ra chân tướng sự việc.
Thứ Đặc Điều Xử không thiếu nhất là các loại án treo, nghi án khó phá giải kiểu này, nhưng thù lao thường không cao lắm, nếu đưa sang tỉnh S, thù lao của các án kiện như vậy sẽ không vượt quá một trăm ngàn, có khi thấp lắm sẽ là hai, ba mươi ngàn.
Cho nên không trách Đặc Điều Xử không giữ chân được tán tu huyền môn, bởi vì những án kiện như vậy đều phải có chút bản lĩnh mới phá được, nhưng phàm những ai có chút nghề thì chỉ cần bắt quỷ, xem phong thủy hoặc chỉ điểm một chút cho người giàu cũng đã kiếm nhẹ được mấy chục, thậm chí là mấy trăm vạn, so ra thù lao của Đặc Điều Xử chẳng thấm vào đâu.
Mà bên hiệp hội Thiên Sư lại khác, người ta vốn không cần nhúng tay vào mấy cái án tử hỗn loạn ấy, bọn họ đều tiền trao cháo múc giải quyết phiền não giúp kẻ có tiền, dù không có bản lĩnh cũng có thể múa rìu qua mắt thợ, chẳng sợ thiếu thù lao.
Đương nhiên nếu bàn về thù lao thì quả thật Đặc Điều Xử không bằng, nhưng dù sao Đặc Điều Xử cũng là cơ quan quyền lực của quốc gia, địa vị và quyền lợi nay còn hơn xưa. Hơn nữa đối với người huyền môn mà nói, điểm tốt là có được những thứ tiền không thể mua, ví dụ như vì dân phục vụ là đang hành thiện tích đức.
Cũng không biết do lần nay Đặc Điều Xử chịu đả kích quá lớn hay thành phố B trả lương cao, thù lao án tử này khoảng chừng hai trăm ngàn.
Nhiệm vụ này phải hoàn thành, cậu với Vương Quân chia đôi, mỗi người có thể nhận một trăm ngàn, học kỳ này cậu không cần phải lo chuyện tiền nong nữa.
Hạ Mạc nhận nhiệm vụ không hề do dự, ừng ực húp sạch nước lèo trong bát, di động “Ting” một tiếng, cầm lên nhìn thử, là thông báo hệ thống diễn đàn gửi tới. Nhấn vào xem, là cách liên lạc với nhân viên liên quan tới án kiện. Hạ Mạc chuyển phát thông tin cho Vương Quân, nói: “Tôi nhận nhiệm vụ trên diễn đàn, anh đọc trước đi, tôi vừa gửi anh phương thức liên lạc với nhân viên liên quan, lát nữa anh đi liên hệ với bọn họ một chút, qua chỗ bọn họ điều tra hồ sơ, tìm hiểu cụ thể chi tiết vụ án. Chiều nay chúng ta tìm chỗ nào đó gặp mặt rồi tới hiện trường xem sao.”
Nếu may mắn có thể tìm thấy vong hồn người chết ngay tại hiện trường, chưa biết chừng sẽ giải quyết xong việc luôn.
Thời gian Vương Quân trở thành nhân viên ngoài biên chế của Đặc Điều Xử có hạn, vụ án từng tiếp nhận cũng chỉ có án của Khổng Kiến Quốc, mà đó còn không phải nhiệm vụ Đặc Điều Xử giao cho, chỉ có thể tính là hợp tác với Hạ Mạc. Chẳng qua án tử kia chủ yếu vẫn là Hạ Mạc điều tra, cùng lắm anh ta chỉ góp một chân làm culi mà thôi.
Nói thật, thân là một nòng cốt trong đội hình sự trinh sát, đã nhiều năm rồi Vương Quân không nhàn tản như vậy. Trước kia bận đến mức không có thời gian ngủ, lúc nào cũng muốn có mấy ngày nghỉ dài hạn, bây giờ rảnh rỗi, Vương Quân lại cảm thấy mình không thích hợp lắm. Đặc biệt là từ khi theo Hạ Mạc, thời gian làm việc, nghỉ ngơi, ăn ngủ đều phải theo cậu, thêm ít thịt là chuyện nhỏ, nhưng Vương Quân cảm thấy sự nhạy bén của cảnh sát hình sự sắp biến mất tăm.
Nay vừa nghe có nhiệm vụ, Vương Quân lập tức thấy máu trong người sục sôi, anh ta húp sồn sột sợi mì trong miệng, hỏi: “Là nhiệm vụ nào?”
Sau khi Vương Quân nhận được tài khoản, điều đầu tiên làm là đăng nhập vào diễn đàn Đặc Điều Xử, lướt xem bảng nhiệm vụ treo phía trên. Có rất nhiều nhiệm vụ hiện lên, đó đều là những nghi án, án treo không thể phá giải, bây giờ vào Đặc Điều Xử, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội bắt được thủ phạm mấy vụ án ấy.
“Nhiệm vụ trong bài viết thứ ba.”
Vương Quân lập tức nhấn vào, trong bài tóm gọn sơ lược về chi tiết vụ án, cộng thêm mấy tấm ảnh chụp hiện trường. Dù là ảnh hiện trường máu me đầm đìa, Vương Quân vẫn có thể đánh chén ngon lành.
Hạ Mạc vẫy tay, nói: “Chủ quán, tính tiền.”
“Tổng cộng 60, cảm ơn.” Người tới thu tiền là một cô gái trẻ tuổi, cũng là chủ tiệm ăn này, từ lúc Hạ Mạc bước vào, đôi mắt cô chưa từng rời khỏi cậu.
Hạ Mạc rút một tờ một trăm từ trong ví tiền rồi đưa qua, cô gái nhìn bàn tay cầm tiền cậu đưa tới, không khỏi thầm rên rỉ, đậu móa đậu móa, mặt đã đẹp trai quá mức cho phép rồi, thế mà tay cũng đẹp y hệt, nếu sờ vào thì có bị đánh chết không nhỉ?
Nội tâm của cô đang diễn ra một màn kịch thật đặc sắc, bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cô nhận tiền, lúc cúi đầu lấy tiền thừa đã vô tình nhìn thấy mấy tấm hình máu me trong di động Vương Quân, cô cả kinh hét lớn, lui về sau một bước.
Chết rồi, Vương Quân thầm nói, vừa rồi kích động quá, không cẩn thận đã làm trái kỷ cương, phải giải thích việc này với cô gái kia thế nào đây?
Không ngờ giây tiếp theo cô gái kia đỏ bừng mặt, kích động nhìn Hạ Mạc, nói: “Chắc… chắc anh là sao đúng không? Ảnh hậu trường của các anh trông thật trân lắm! Có thể nói cho tôi biết các anh đang quay bộ phim nào không? Nhất định sau này tôi sẽ ủng hộ!”
Vương Quân: …
Hạ Mạc nghiêm mặt nói khoác: “Xin lỗi, bọn tôi đã ký hợp đồng giữ bí mật rồi, bây giờ vẫn chưa thể nói.”
Cô gái hơi nuối tiếc, ngay sau đó lại lắp bắp nhìn Hạ Mạc như cầu xin: “Thế anh có thể ký tên cho tôi không? Tôi… tôi miễn phí đơn này cho anh!”
“Ký tên cũng được, nhưng miễn phí thì khỏi.” Khi còn ở quê, Hạ Mạc là ác mộng của chủ các quán cơm. Cậu khó có khi gặp được một người bằng lòng miễn phí cho mình, tâm trạng không tồi, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“A! Tốt quá! Cảm ơn anh!” Cô gái không ngờ Hạ Mạc đồng ý nhanh như vậy, vội vàng tìm một cuốn sổ ra đưa cho Hạ Mạc, chỉ thấy Hạ Mạc di bút như bay, để lại một hàng chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy. Cô gái nhìn chằm chằm hồi lâu, xấu hổ không dám nói mình không nhận ra đó là chữ gì.
Vương Quân nhìn toàn bộ hành động của Hạ Mạc, lúc ra khỏi quán, anh ta không khỏi tò mò hỏi cậu: “Vừa rồi cậu viết gì cho cô ấy thế? Anh thấy hình như đó không phải tên cậu.”
“Đương nhiên không phải, chỉ là một lá bùa bình an mà thôi, cô gái kia khá tốt bụng đấy.”
Trước khi Hạ Mạc vào tiệm đã cảm nhận được xung quanh quán mì có rất nhiều hơi thở mà chó mèo để lại, trong con hẻm cạnh quán còn có một thau cơm không, có chó mèo hoang lui tới. Không khó để đoán cô gái kia vẫn luôn cho chúng nó ăn. Người có bản chất tốt đẹp, bằng lòng đối xử tốt với động vật thì Hạ Mạc cũng bằng lòng đối tốt với họ.
Nghe vậy, khóe miệng Vương Quân không khỏi nhếch lên, Hạ Mạc tốt hơn anh ta nghĩ nhiều, anh ta không nhìn nhầm người.
Phía bên kia.
Vừa sáng sớm Lâm Nam đã mất hồn mất vía tới nhà Trương Tư Niên, anh ta vừa đến, dì Từ đã kéo tay anh ta: “Con đi xem thử đi, tối qua Tư Niên đang ngủ, tới nửa đêm bỗng tỉnh lại, ồn ào đòi gặp con. Dì đang định gọi điện cho con, kết quả khi dì lấy di động quay lại thì nó đã ngủ rồi.”
Dì Từ không dám nói với Lâm Nam rằng mình cho là Tư Niên đã ngất xỉu, vội mời bác sĩ về đến nhà mình, xác nhận y chỉ ngủ chứ không phải hôn mê mới yên tâm hơn. Lần làm loạn này kéo dài mất nửa buổi tối, loạn đến mức khiến mọi người ngủ không ngon, cả đêm bà cũng chưa được chợp mắt.
Trong lòng Lâm Nam thoáng động: “Em ấy đòi gặp con?”
Dì Từ cười nói: “Đúng vậy, cản cũng không được. Dì thấy nó ngủ nhiều nên phát ngốc, quên mất vụ đang giận con rồi.”
Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Nam sốt ruột muốn xem thử tình hình Tư Niên như thế nào: “Tư Niên đâu ạ? Vẫn còn ngủ à dì?”
“Nó đang ngủ, dì canh nó cả đêm, cũng không biết có phải chưa hoàn toàn hồi phục không mà dì thấy nó ngủ không ngon. Vừa rồi dì còn bàn với chú Trương định đưa nó tới bệnh viện cho bố con khám thử có cần uống thêm thuốc gì không.”
Lâm Nam thuận thế nói: “Hay là để con vào trông em ấy cho, lát nữa con sẽ lái xe chở em ấy đến chỗ bố, cả đêm dì không ngủ rồi, dì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dì Từ cười nói: “Cũng được, vậy phiền con rồi.”
“Sao dì Từ lại khách sáo thế, đây đều là những điều con nên làm. Dì Từ nghỉ ngơi trước đi, để con đi chăm Tư Niên.” Lâm Nam nói.
“Được.”
Bố Lâm Nam là bác sĩ, mẹ là giáo viên cấp ba của một trường trọng điểm, hai vợ chồng đều bận, hơn nữa đều là người từ ngoài đến, trong nhà không có ai trông con hộ. Cho nên từ khi còn nhỏ Lâm Nam đã ở nhà Trương Tư Niên nhiều hơn cả ở nhà mình. Dì Từ cố ý chuẩn bị một phòng cho Lâm Nam, nhưng Trương Tư Niên rất thích quấn lấy Lâm Nam, lúc nào cũng có thể tìm cớ đòi anh ta ngủ chung với mình.
Mãi cho đến sau này, khi Lâm Nam phát hiện những tình cảm không nên có với Trương Tư Niên mới giảm dần số lần đến nhà họ Trương, dù tới cũng sẽ không ngủ lại. Vì thế lần nào Trương Tư Niên cũng giận dỗi anh ta.
Lâm Nam khẽ đẩy cửa phòng ngủ Trương Tư Niên, lại thấy Trương Tư Niên đang đưa lưng về phía anh ta, ngồi bên bàn cầm bút không ngừng vẽ.
“Tư Niên, em tỉnh rồi à?”
Trương Tư Niên quay lại nhìn anh ta, tay vẫn không chịu khống chế mà vẽ gì đó lên giấy, trong mắt y giàn dụa nước mắt, khóe miệng lại nở nụ cười ác độc: “Cút ngay, thằng gay chết tiệt, cứ nhìn mày là thấy tởm!”
Màu máu đỏ tươi dần lan tràn trong đôi mắt Lâm Nam, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, anh ta nắm chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia dữ tợn: “Người nên cút là mày!”
“Cút?” Dòng lệ trong mắt Trương Tư Niên dần biến mất, bàn tay vẽ tranh cũng ngừng lại, y thuận tay vo tờ giấy không biết vẽ gì trên bàn thành một cục, nụ cười ác ý dần trở nên thản nhiên: “Đây là nhà tao, người nên cút là mày.”
Dì Từ nghe thấy tiếng động nhanh chóng đi tới, hỏi: “Chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau vậy?”
“Mẹ.” Gương mặt Trương Tư Niên bỗng trở nên sợ hãi: “Lâm Nam là đồng tính, anh ấy nói thích con, con… con vẫn luôn xem anh ấy là anh trai… Mẹ đuổi anh ấy đi đi, con không muốn thấy anh ta nữa.”
Dì Từ tỏ ra khiếp sợ, nhưng đối tượng ngạc nhiên của bà không phải Lâm Nam mà là Trương Tư Niên.
Sao Tư Niên có thể nói vậy với Lâm Nam? Rõ ràng nó…
Lâm Nam đã từng vô số lần ảo tưởng phải tỏ lòng mình với Tư Niên như thế nào mới vừa có thể khiến y hiểu ý anh ta, vừa không dọa đến y. Thậm chí anh ta đã từng ảo tưởng nếu Tư Niên cũng thích mình, anh ta sẽ phải nói với người thân, nói với bố mẹ anh ta, với bố mẹ Tư Niên ra sao để chấp nhận bọn họ.
Nhưng anh ta chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày bị kẻ chiếm xác Tư Niên nhìn thấu tâm tư của mình, chà đạp tình cảm của anh ta dưới lòng bàn chân như vậy.
Lâm Nam cố nén lệ khí sục sôi trong lòng, lạnh nhạt nhìn Trương Tư Niên, nói: “Dì Từ, con thích Tư Niên, nhưng Tư Niên mà con thích không phải hắn.”
Nói xong, anh ta nhìn Trương Tư Niên không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, xoay người đi thẳng ra khỏi nhà họ Trương, chân trước vừa bước ra đã vội lấy di động gọi cho Hạ Mạc, ủ rũ như một con chó không có nơi để về: “Hạ Mạc, tôi đã làm mọi chuyện rối tung rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất