Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 58

Trước Sau
Lâm Nam không biết mình đã đi trong sương mù bao lâu, trong lúc hốt hoảng, anh ta đã đi tới trước một căn biệt thự.

Đây là…

Nhà Tư Niên.

Xung quanh biệt thự mọc đầy nhánh tường vi, trong giấc mơ đen trắng, đóa hoa vốn nên đỏ tươi lại đen nhánh từ lá tới hoa. Tường vi đen bò đầy biệt thự xám trắng, trong làn sương mù dày đặc vô tận trông đáng sợ tới rợn người. Lâm Nam vừa định tiến lên gõ cửa, lại nghe trong sương mù có tiếng bước chân đều đặn vọng đến, bóng dáng người bài như ẩn như hiện, đi thẳng về phía biệt thự.

Nếu bây giờ gõ cửa hoặc gọi tên Tư Niên, chỉ sợ sẽ đánh động những thủ vệ canh gác giấc mơ đó.

Làm sao đây?

Lâm Nam bỗng thấy có một khung cửa sổ khép hờ trên tầng hai biệt thự, nằm lẩn khuất dưới tầng tầng lớp lớp cây tường vi.

Anh ta có thể leo từ đó vào!

Tính tình Lâm Nam vốn ôn hòa, từ nhỏ đã lớn lên với Trương Tư Niên, rất có phong thái của anh lớn, có thể thông cảm và bao dung người khác, những người từng tiếp xúc với anh ta đều cảm thấy anh ta vừa khiêm tốn vừa dễ sống chung. Nhưng chỉ có người quen mới biết anh ta tập võ từ nhỏ, thầy là cựu giáo viên thể dục trong trường mẹ, trông ông ấy có vẻ bình thường nhưng thật ra rất giỏi, trình độ võ thuật cực kỳ cao.

Tính cách Lâm Nam trưởng thành cùng hoàn cảnh khiến anh ta không có cơ hội ra tay với người khác, lần duy nhất xảy ra xung đột là vì nhìn thấy Trương Tư Niên bị mấy đứa lớn tuổi hơn bắt nạt. Khi ấy Lâm Nam không nghĩ ngợi gì, lao tới đập bay mấy thằng nhóc còn to cao hơn mình, có hai đứa còn bị anh ta đánh gãy xương.

Sau vụ đó Lâm Nam bị thầy phạt, bị bố mẹ trách đánh, nhưng anh ta chưa bao giờ cho rằng mình sai. Cũng vì xảy ra chuyện này mà anh ta được bố đưa về quê ở nông thôn sống. Anh ta sinh ra và lớn lên ở thành phố B, gần như chưa bao giờ về quê, với anh ta, ông nội chẳng khác gì một người xa lạ.

Đối với mỗi đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói, đến một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, sống chung với người thân xa lạ là một chuyện cực kỳ khó chấp nhận. Thật ra lúc ấy Lâm Nam cũng rất bài xích, tuy anh ta cứng đầu không xin xỏ bố mẹ nhưng trong lòng không muốn về quê. Nhưng chờ đến khi về quê rồi, ở với ông nội non nửa ngày, mấy dòng suy nghĩ lặt vặt đã bị ông nội “đày đi”, không giống như những gì anh ta nghĩ, ông nội không chỉ không mắng anh ta mà còn bảo anh ta đánh vài quyền cho ông xem, cuối cùng còn khen anh ta có một người thầy giỏi.

Bởi vì anh ta biết võ nên mấy đứa trẻ nông thôn nhanh chóng chấp nhận anh ta, bọn họ dẫn anh ta leo núi lội sông bắt chim đánh cá, anh ta kể về cuộc sống ở thành phố cho bọn chúng, ngày nào cũng chơi rất vui, lúc sắp khai giảng chưa rời khỏi quê, anh ta đã trở thành đầu lĩnh đám trẻ con trong thôn, khi quay về còn khóc lóc thảm thiết một trận.

Kết quả khi quay về thành phố B, anh ta suýt bị nước mắt Tư Niên dìm chìm nghỉm.

Có lẽ đó là lần cách xa Tư Niên lâu nhất trong trí nhớ của anh ta.

Nhớ lại chuyện cũ xong, Lâm Nam đạp lên tường gạch biệt thự, dùng hai tay mượn cành tường vi đen leo lên tầng hai, đẩy cửa sổ khép hờ bò vào. Căn phòng này không hề xa lạ, đây là phòng khách dì Từ chuẩn bị cho anh ta. Hồi nhỏ anh ta thường ở đây, nửa đêm Tư Niên hay chạy vào phòng anh ta ngủ cùng, có lần bị lạnh nên ốm, sốt cao thành viêm phổi, phải nằm viện nửa tháng mới khỏi.

Từ đó về sau anh ta gần như rất ít khi ngủ phòng này, chỉ cần ngủ lại nhà Tư Niên, anh ta đều sẽ đến phòng Tư Niên ngủ chung.

“Chú là ai? Sao chú lại ở đây?” Một đứa bé bỗng mở cửa đi vào.

Đứa bé nho nhỏ trông mới chỉ năm sáu tuổi, cơ thể gầy gò, khuôn mặt xinh đẹp trắng đến mức không chút hồng hào, vì ảnh hưởng của giấc mơ nên miệng đứa bé như bị nhuộm đen, cũng vì gầy nên mắt nó có vẻ hơi lớn. Trong đôi mắt tròn to của nó không có sự ỷ lại như trong ký ức anh ta, ngược lại lộ ra sự cảnh giác của thú non.

“Tư Niên!” Là Tư Niên khi còn nhỏ.

“Sao chú biết tên cháu? Không đúng, vì sao chú lại ở trong phòng anh Nam? Chú là trộm à?” Tư Niên bé cảnh giác nhìn anh ta, trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Lâm Nam chưa bao giờ thấy Tư Niên như vậy, một y nhỏ bé cực kỳ đáng yêu, anh ta nhịn không được chọc y, nói: “Trong phòng này chỉ có một cái giường và một cái tủ, anh trộm gì được đây?”

“Ai nói ở đây không có gì? Rõ ràng nơi này có mùi anh Nam! Chú trộm mau đi đi, anh Nam của cháu giỏi lắm, chắc chắn chú sẽ không đánh lại anh ấy đâu!” Tư Niên bé cố gắng nhắm mắt thổi phồng. Nếu không phải Lâm Nam đã biết thật ra hiện tại mình mới chỉ mười mấy tuổi, chỉ sợ đã bị y lừa cho một vố.

Lâm Nam tiếp tục chọc y: “Em đừng nói khoác nhé, nếu anh Nam của em giỏi như vậy thì kêu nó ra đi, để anh đánh với nó.”



Tư Niên bé nghe vậy thì lập tức ủ rũ, đôi mắt liên tục chớp dần rỉ nước: “Anh Nam về quê rồi, anh ấy không cần cháu nữa.” Nói xong, Tư Niên bé mím miệng, khóc lóc ầm ĩ.

Từ nhỏ Tư Niên đã có bệnh tim, cảm xúc dao động dữ dội không tốt cho sức khỏe của y, Lâm Nam ôm y vào lòng theo thói quen, vỗ vai y an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, anh chưa bao giờ bỏ rơi em.”

Tư Niên bé bỗng nín khóc, khuôn mặt nhỏ dán lên người anh ta, không ngừng ngửi như chó con: “Chú là ai, sao trên người chú lại có mùi anh Nam?”

Lâm Nam đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng tông cửa, Tư Niên bé như bị dọa sợ, cơ thể cuộn tròn vùi vào ngực Lâm Nam run bần bật.

“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể tổn thương em.”

Tư Niên bé làm như không nghe thấy, vẫn run lên bần bật, tầng dưới có tiếng cửa rơi xuống đất, một lát sau, sáu bảy người bài chạy vọt vào. Đôi tay thon dài của chúng bỗng hóa ra một chiếc rìu bổ cùi thật dài, vừa vào cửa, người bài đã cảm nhận được sự tồn tại của Tư Niên bé, cầm theo rìu xông thẳng lên lầu, đi vào phòng ngủ vây quanh Tư Niên bé và Lâm Nam.

Quân J bích cầm đầu xông lên, cánh tay dài xách rìu bổ củi bổ thẳng về phía Tư Niên. Lâm Nam lôi Tư Niên ra chắn sau người, xoay qua đá một phát lên người J bích, nhưng người giấy thoạt trông mỏng manh lại cứng hơn tấm thép, Lâm Nam đá đau chân, quân J bích lại không hề sứt mẻ. Trên mặt nó còn nở nụ cười dữ tợn, trở tay chém rìu bổ củi vào người Lâm Nam.

Phía sau là Tư Niên, Lâm Nam không thể trốn, chỉ đành cắn răng lấy tay chắn nhát rìu này. Âm hồn Lâm Nam đi vào giấc mơ, rìu bổ củi chém vào hồn thể anh ta chỉ gây ra một vết thương chứ không chảy máu. Nhưng nỗi đau hồn thể phải chịu vượt xa thương tích về thể xác, khoảnh khắc đau đớn ập đến thậm chí đã đánh thức ký ức đau khổ khi Lâm Nam gần chết.

Cuối cùng anh ta mới hiểu vì sao Hạ Mạc bảo cố gắng đừng xung đột với thủ vệ.

Đau, rất đau.

Nhưng anh ta không thể lui, một bước cũng không!

Nụ cười trên mặt J bích càng sâu, rút rìu bổ thêm nhát nữa, Lâm Nam nhắm chuẩn thời cơ, trở tay cướp rìu trong tay J bích, thuận thế bổ về phía nó. J bích không kịp né tránh, bị rìu bổ củi phạt mất một góc, hình người trên mặt lá bài phát ra tiếng hét câm lặng, hóa thành một lá bài bình thường rớt xuống đất, thoáng cái biến mất tăm.

Lâm Nam còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, ánh rìu trong phòng lại lóe lên, vô số rìu chẻ củi cùng chém tới. Mà chiếc rìu anh ta vừa cướp được bỗng biến mất, Lâm Nam muốn tránh cũng không được, chỉ có thể xoay người ôm chặt Tư Niên vào ngực, cắn răn chịu đòn.

Nếu là người sống, chỉ sợ Lâm Nam đã bị chặt thành mấy khúc.

Nhưng bây giờ dù Lâm Nam chỉ có hồn thể, tình huống của anh ta cũng không khá hơn là bao. Tư Niên bé được anh ta che chắn trong ngực nghe tiếng rên rỉ đau đớn của anh ta lại càng sợ hãi, đồng thời lo lắng mở mắt, vừa nhìn đã thấy cơ thể Lâm Nam dần trong suốt, đau đến mức khuôn mặt nhăm nhúm lại.

Trương Tư Niên lập tức ngẩn ra.

“Anh… Anh Nam.” Y ngây ngốc nỉ non, cơ thể nhanh chóng hóa lớn, thoáng cái đã biến thành thiếu niên. Giận dữ hóa thành thực thể màu đen lan tỏa ra mắt y, chỉ chốc lát sau, đôi mắt y đã không còn tròng trắng mà biến thành một màu đen kịt. Biệt thự bỗng rung lên dữ dội, bên ngoài có tiếng sột soạt vang lên, đáy mắt Lâm Nam thoáng thấy có gì đó bò từ ngoài cửa sổ vào.

Trong làn sương mù vô tận, Lại Tam ngâm nga giai điệu không thành bài, bỗng gã nâng tay lên, một lá bài rỗng thiếu một góc xuất hiện trong tay, gã toét miệng để lộ hàm răng ố vàng, cười khả ố nói: “Thằng ranh, xem lần này mày trốn đi đâu.” Nói xong, bóng dáng gã đột nhiên biến mất vào làn sương.

Hạ Mạc vừa nhớ lại giấc mơ của Lại Tam vừa điều khiển phép thuật tìm kiếm Lâm Nam. Vừa rồi cậu đã cảm nhận đại khái phương hướng của Lâm Nam, giấc mơ đột nhiên dao động dữ dội, sương mù bao phủ giấc mơ nhanh chóng tan đi, sắc mặt Hạ Mạc chợt sầm xuống.

Biên giới lại xuất hiện.

Sương mù dày đặc không thể ngăn cách tầm mắt cậu nhưng có thể gây nhiễu loạn sự nhận biết. Mãi cho tới bây giờ, cậu mới thấy rõ không gian xám trắng bên cạnh làn sương dày đặc không phải là sương mù mà là hư vô.

Trong lòng Hạ Mạc thoáng dao động, cậu thử rời đi, giây tiếp theo, cậu lập tức cảm nhận giấc mơ như bị một sức mạnh cường đại bao phủ, không thể nào ra được.

Rất giống lần trước.



Thế Thẩm Nặc đâu? Liệu có phải hắn cũng ở trong giấc mơ này không? Có phải hắn cũng thay thế chủ giấc mơ như lần trước không?

Nơi nào đó trong giấc mơ bỗng phát ra tiếng nổ mạnh váng trời váng đất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, bên trên có tiếng ầm vang, gió từ hư vô thổi tới cuốn bay cát bụi, hình thành một luồng lốc thật lớn thổi quét toàn bộ giấc mơ.

Giấc mơ đang dao động.

Hạ Mạc nhìn hư vô xa xăm ngoài biên giới, xoay người bay vút về phía có tiếng nổ.

Chờ đến lúc cậu đuổi kịp, giấc mơ gần như đã biến thành chiến trường, thủ vệ của Lại Tam và Trương Tư Nhiên đang đánh nhau kịch liệt.

Đây cũng là lần đầu Hạ Mạc gặp tình huống một xác hai hồn, cho nên cũng là lần đầu cậu thấy cảnh thủ vệ đánh nhau. Nói thật những cảnh đó không giống như đang đùa.

Thủ vệ bên Lại Tam không chỉ có người bài mà còn có từng miếng mạt chược, vô số mạt chược xây nên thành một tường thành thật dày. Lại Tam cưỡi ngựa giấy đứng trên đỉnh thành, không ngừng chỉ huy người bài dưới chân thành, người bài như đội quân kỷ luật khắt khe, theo tiếng chỉ huy của gã mà dàn trận.

Thính giác Hạ Mạc vô cùng nhạy bén, dù đứng ở phía xa, cậu vẫn có thể phân biệt Lại Tam đang nói gì giữa đủ loại tiếng động ồn ào.

“Đôi năm, cản chúng lại!” Gã vừa dứt lời, hai người bài, một quân năm rô một quân năm chuồn tạo thành một cặp cản một thiếu niên mặc đồ ninja, trên mặt bịt miếng vải.

Thiếu niên nhanh chóng tạo kết ấn, hét lớn một câu tiếng Nhật, ngay sau đó, bên cạnh cậu ta có thêm hai người giống bản gốc như đúc. Hai phân thân kia mỗi người ôm lấy một người bài. Thiếu niên tiếp tục vọt lên trước, Lại Tam rút ra bốn lá bài, hét lớn: “Xám chí(1), giết chúng!”

Người bài dàn hàng, nhấc rìu bổ củi chém về phía thiếu niên. Chỉ thấy phía sau đột nhiên có mấy người mặc đồ đen cầm bom chạy ra, hai bên lao vào chém giết nhau.

Mắt thấy thiếu niên sắp đập tan thành mạt chược, Lại Tam lại ném tiếp bốn lá bài: “Ông đây cho mày banh xác!” Bốn lá bài hóa thành người bài, tay cầm trong tay nhanh chóng xoay tròn, lấy chúng làm trung tâm, xung quanh dần xuất hiện bóng dáng bom hẹn giờ. Chỉ thấy trái bom thật lớn dừng trên đầu thiếu niên, sau một tiếng nổ inh tai, trên mặt đất để lại một hố sâu thật lớn, người bài và thiếu niên đều biến mất tăm.

Nhưng giây tiếp theo, trước căn biệt thự được nhánh tường vi đen bao quanh xuất hiện một người nước M cầm khiên, một người khổng lồ giận dữ cuồn cuộn cơ bắp, còn có một người sắt.

Lại Tam cũng nổi giận, gã liên tục ném ra mấy quả bom, giữa tiếng gầm rú và đánh nhau vang trời, giấc mơ càng rung lắc dữ dội như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Bài trong tay Lại Tam chỉ còn lại mấy lá, gã nghiến răng ném hết đi: “Đôi Joker tứ hai(2)! Đi phá biệt thự thằng oắt kia cho tao!”

Bốn lá hai, hai lá Joker hóa thành hình người giữa không trung, nhưng giây tiếp theo, lá Joker bỗng biến mất.

Lại Tam đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, gã cúi đầu, chỉ thấy một bàn tay trắng bệch đâm xuyên qua ngực gã.

“Tìm được rồi.” Giọng nói lạnh lẽo như vọng đến từ nơi sâu nhất dưới lòng đất.

Giấc mơ biến mất trước mặt Lại Tam, gã chỉ kịp nhìn thấy một quân xúc xắc đen không ngừng lăn trong lòng bàn tay, lăn một lát, xúc xắc biến thành một bông hoa tím.

Trong giấc mơ xám trắng không màu, màu tím sáng ngời mềm mại trông cực kỳ chói mắt.

**************

Chú thích:

(1) Xám chí: Một dạng bài trong trò đấu địa chủ, bao gồm ba lá bài có chung một số và một lá bài lẻ, ví dụ 222 + 5.

(2) Đôi Joker và một sảnh tứ quý: Là sảnh to nhất trong game đấu địa chủ, chỉ cần bốc trúng sảnh này thì đánh kiểu gì cũng thắng.

Lảm nhảm: Ái chà chà, bắt được một anh wibu nè mọi ngừi =))))))))) Coi Naruto quá 180’ chứ gì =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau